Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trung tâm huấn luyện dị năng.
“Đại ca à, đã bao nhiêu lâu rồi chúng tôi không được nhìn thấy cậu vậy hả?” Phó Huy hô.
Đàm Thiếu Thiên: “Dạo này tôi đang nhận mấy nhiệm vụ nên cũng bận.”
Phó Huy tò mò nói: “Nghe nói là ba cậu đã chạy đến tỉnh Y, tôi còn tưởng ông ấy muốn làm việc gì trọng đại lắm cơ.

Háo ra là ông ấy chạy tới tỉnh Y để nhận thầu một mảnh vườn sầu riêng đấy hả? Ba cậu mà cũng phải tự mình đi làm mấy việc này nữa hả?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai rồi thờ ơ nói: “Với ba tôi bây giờ thì tiền bạc cũng chỉ là một chuỗi số thôi ấy mà.

Ông ấy thích là được.”
Phó Huy có chút bỡn cợt mà cười cười nói: “Ba cậu thích gì? Có mà cậu thích mới đúng.”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu rất chua xót mà nói: “Tôi á? Tôi thì làm gì có địa vị như vậy cơ chứ? Là anh hai tôi thích.”
Anh trai là bảo bối còn hắn chỉ là cỏ dại.

Nếu mà hắn yêu cầu làm cái việc này thì ba hắn sẽ chỉ thẳng mặt rồi kêu cút.

Nhưng mà đây là việc anh hai yêu cầu nên ba hắn lại phải tự mình đi kiểm tra để nhận thầu.

Cái cách đối xử này cũng thật làm cho người ta cảm thấy rét lạnh tới tận tâm can mà.
Nhưng mà đã nói tới đây thì cũng phải nói cho trọn, dù sao thì anh hai hắn cũng rất ít khi nhờ vả ba mẹ hắn làm việc gì cả, cho nên tự nhiên lần này anh trai hắn mở miệng ra nhờ thì ba hắn phải làm cho tốt rồi.
Tạ Ngạn có chút tò mò hỏi: “Nghe nói dạo này anh cậu vẫn luôn trốn ở trong phòng thí nghiệm của giáo sư Dịch hả? Anh cậu có hứng thú với thuốc thức tỉnh hả?”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Cậu cho rằng anh tôi là cậu hả? Tiêu chuẩn của anh ấy thấp như vậy thôi sao?”
Trình độ điều chế thuốc của anh trai hắn còn cao hơn ông ngoại hắn nữa đấy, ông ngoại mất mấy năm mới có thể nghiên cứu ra một cái thuốc thức tỉnh kia.

Còn anh trai hắn chỉ tốn có vài ngày đã điều chế ra cả sọt rồi kia kìa.

Cái thuốc thức tỉnh đó giờ trong mắt anh trai hắn chắc ngang ngửa với thuốc quá hạn mất.

Người so với người thì chênh lệch như vậy cũng quá lớn rồi, nhìn anh trai hắn mà so với mấy nghiên cứu viên suốt ngày cắm đầu vào nghiên cứu chắc họ sẽ tức chết mất.
Nhưng mà cái thời đại này thì mấy cái loại nghiên cứu như thế này cũng không thể chỉ dựa vào việc chăm chỉ mà có thể phát triển được nữa rồi.

Hiện tại thì thiên phú, lựa chọn, và cơ duyên còn quan trọng hơn chăm chỉ nhiều.
Anh trai hắn cơ duyên cũng quá lớn rồi, trực tiếp tóm luôn luyện dược sư thiên tài tới dạy, nói chung là cũng lược bớt được bao nhiêu phiền phức rồi đấy.
Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nghe nói là giáo sư Dịch có một vài loại thuốc mới đang phân tích và nghiên cứu phải không?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”
Nghe nói cái số thuốc mà ông ngoại hắn đang cầm đều là linh dược cấp bậc Thanh đồng, đây là cấp bậc dùng để phân loại bên phía anh dâu hắn thì phải.
Linh dược được chia làm các cấp bậc là Thanh đồng, Bạch ngân, Hoàng kim và Địa giai.

Linh dược cấp bậc Thanh đồng là các loại linh dược cơ bản, theo Mạc Lạc nói thì loại linh dược này là loại phổ biến nên được sử dụng khá rộng rãi.
Tới trình độ của anh hai hắn thì linh dược cấp bậc Thanh đồng cũng đã không có tác dụng gì nữa rồi, linh dược cấp bậc Bạch ngân cũng chỉ có chút ít tác dụng thôi.

Còn hiệu quả nhất thì chỉ có linh dược cấp bậc Hoàng kim, nhưng loại linh dược này cũng khá khó luyện chế.

Còn linh dược cấp bậc Địa giai thì Mạc Lạc cũng quá cùi bắp nên hắn còn chưa dược tiếp xúc qua bao giờ.
Trước mắt thì phía trên cũng khá hứng thú với loại linh dược có tác dụng thuần thú, sau khi mấy con pets kia lần lượt thức tỉnh thì hiện nay gia cầm cũng nối gót mà thức tỉnh liên tục, hơn nữa trong tự nhiên cũng có rất nhiều động vật biến dị.
Phía trên vẫn luôn muốn thuần dưỡng các loại động vật biến dị nhưng cũng không quá thuận lợi.

Nếu anh hai hắn mà cho sản xuất loại linh dược có tác dụng thuần thú này thì phía trên hẳn là sẽ vui mừng lắm.

Nghe nói loại linh dược này có tác dụng làm giảm sự cảnh giác của các động vật biến dị và tăng tỷ lệ thuần hoá thành công.
Mà hính như các loại linh thảo của loại linh dược thuần thú này ở đây cũng có nên ông ngoại hắn cũng đang muốn suy xét xem có nên tiến hành sản xuất đại trà hàng loạt loại linh dược này hay không.
Nếu có thể sản xuất tốt thì bọn họ cũng có thể tiến vào thời đại thuần thú rồi, và việc này cũng rất có ích với việc giảm bớt các loại thiên tai do động vật gây ra trong tương lai.
……
Trung tâm trồng sầu riêng.
Một số công nhân đang ở trung tâm bận rộn làm việc, họ vừa làm việc vừa tán gẫu rất sôi nổi.
“Nghe nói là trung tâm của chúng ta đã đổi nhà thầu rồi, không biết là lương bổng có thay đổi gì không?”
“Tôi cũng nghe vụ này, nhưng mọi người cũng không cần phải lo lắng về đãi ngộ cũng như lương bổng gì đâu, nghe nói mảnh đất của trung tâm này đã được Đàm tổng của Đàm thị nhận thầu lại.

Người ta là đại gia đấy nên họ cũng không quá keo kiệt với chúng ta chút tiền lương ít ỏi này đâu.”
“Đàm thị muốn đánh vào thị trường trái cây trong nước rồi sao? Không phải là Đàm thị chuyên về làm địa ốc thôi à?”
“Nghe nói là đại thiếu gia của Đàm gia thích ăn sầu riêng cho nên Đàm tổng mới tự mình đến đây nhận thầu.”
“Hình như Đàm tổng cũng quá nuông chiều con trai mình rồi thì phải.

Ai đời con trai thích ăn sầu riêng nên baba đi nhận thầu một vườn sầu riêng luôn như thế này không? Đây là người ba trong truyền thuyết nào tới thế? Quả nhiên là người so với người thì càng tức chết người mà.

Ba tôi còn luyến tiếc mua cho tôi 1 trái sầu riêng nữa đó.”
“……”
Trình Chu mang Đàm Thiếu Thiên đến trung tâm trồng sầu riêng, vốn dĩ là Trình Chu muốn cả Dạ U đi theo cơ, nhưng mà Dạ U nghe thấy Trình Chu chạy tới rừng quả thối tuần tra thế là Dạ U cũng kiên quyết từ chối ngay và luôn.
Người phụ trách của trung tâm trồng sầu riêng cũng đi ra đón tiếp nói: “Hai vị thiếu gia đã tới rồi.

Hai người muốn đi tham quan qua trung tâm không? Để tôi dẫn đường.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ.

Để cháu tự mình đi dạo là được rồi.

Nhờ chú thông báo cho tất cả mọi người ở nơi này rời đi hết đi rồi tối mai hãy quay lại đây.”
Người phụ trách cũng nhanh chóng thông báo cho tất cả mọi người trong trung tâm đi về hết, cả cái trung tâm to như vậy chỉ còn dư lại hai người Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên.
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò hỏii: “Công nhân đã rời đi hết rồi, anh muốn làm gì tiếp vậy?”
Trình Chu giang hai tay ra, một lúc sau thì con sầu riêng hạ Tinh Linh từ trong lòng bàn tay của Trình Chu cũng bay ra.
Sầu riêng hạ Tinh Linh cũng bay vòng quanh ở vườn sầu riêng, từng hạt bụi phấn màu vàng sáng cũng từ thân thể con sầu riêng hạ Tinh Linh cũng bay ra, ngay sau đó thì từng trái sầu riêng ở trên cây cũng nhanh chóng phình to ra và đạt tới kích cỡ có thể thu hoạch ngay được.
“Quào” Đàm Thiếu Thiên nhìn tình cảnh trước mắt rồi trừng mắt rồi ngay sau đó cũng cảm thán mà nói: “Sao có thể chứ? Quá thần kỳ rồi.”
Đàm Thiếu Thiên vốn cho rằng chất kích thích hay hormone tăng trưởng đã có hiệu quả siêu việt lắm rồi, vậy mà nhìn thấy con bướm nhỏ này rải phấn thì thuốc kích thích, thuốc tăng trưởng, phân bón hoá học, … gì gì đó dẹp hết luôn đi cũng được rồi.
Tuy rằng con sầu riêng hạ Tinh Linh nghe cũng không hiểu Đàm Thiếu Thiên nói cái gì nhưng nhìn sắc mặt thì nó cũng biết là Đàm Thiếu Thiên đang khích lệ mình nên nó cũng rất đắc ý mà phẩy cánh một cách đắc ý, miệng không ngừng “Oa oa oa” kêu lên.
Sầu riêng hạ Tinh Linh ở không trung bay lượn, đôi cánh không ngừng phe phẩy.
Một hương vị sầu riêng nồng nặc đột nhiên đập vào mặt, mùi sầu riêng càng ngày càng nồng, rừng sầu riêng càng ngày càng thối.

Mùi sầu riêng càng ngày càng thối chứng tỏ sầu riêng đã chín.
Có câu nói kẻ trí thức vì tri kỷ mà chết, dân chúng ở dị giới không có thường thức về sầu riêng nên con sầu riêng hạ Tinh Linh này rất tự ti, sau khi đến đây thì mọi người đều ưa thích ăn sầu riêng làm nó cực kỳ kích động, cũng vì kích động quá cho nên nó cũng không cẩn thận cũng hơi lố, mà này thì cũng lố hơi quá rồi.
Con hạ Tinh Linh quá hưng phấn nên phẩy cánh không ngừng, mấy trái sầu riêng mới thành thực cũng tự động rơi xuống đất.

Mấy quả sầu riêng mới chín cũng không ngừng nứt tách ra, mùi trong không khí càng ngày càng nồng nặc đến ngạt thở.
Đàm Thiếu Thiên bóp mũi cũng có chút cạn lời nói: “Anh hai, đủ rồi.”
Quả bên trong rừng sầu riêng cũng đã chín sạch rồi, nếu tiếp tục rắc phấn thì cũng thành chín nẫu nên không thể ăn được nữa đâu.
Đàm Thiếu Thiên bịt kín mũi lại nhưng mùi càng ngày càng nồng, xông cho choáng váng một mùi thối nồng nặc, Đàm Thiếu Thiên cảm giác bản thân đang vùng vẫy trong hố phân vậy.
Trình Chu nhìn qua sầu riêng hạ Tinh Linh hô: “Được rồi, Hương Hương, trở về.”
Sầu riêng hạ Tinh Linh nghe vậy thì phẫn nộ mà “Aww Aww” kêu hai tiếng, mấy trái sầu riêng cũng bay tới Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên như tên lửa.
Đàm Thiếu Thiên phất tay chặn hết mấy qủa sầu riêng vừa mới bay tới kia, sau đó thì lại có một đợt sầu riêng mới đập xuống.
Đàm Thiếu Thiên cau mày rất cạn lời mà nói: “Anh hai, sao tính tình nó ác liệt vậy chứ?”
Trình Chu: “……”
Là vì con sầu riêng hạ Tinh Linh này không được mọi người yêu thích nên bản thân nó cũng khá là mẫn cảm, mà lúc nãy hắn đã ngăn cản nó thi triển sức mạnh nên nó mới nghĩ là hắn đang muốn vứt bỏ nó đi.
Trình Chu lấy một miếng linh ngọc, đưa ra trước con hạ Tinh Linh quơ quơ.
Mới nhìn thấy viên linh ngọc thì con sầu riêng hạ Tinh Linh đang nổi giận kia cũng nhanh chóng thu liễm lại rồi hướng tới Trình Chu mà bay, sau đó nó nhào tới rồi ôm luôn khối linh ngọc tiến vào trong ấn tín để nghỉ ngơi.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy con bướm kia đã biến mất thì cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Cuối cùng cũng chịu yên rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh hai, cái tên này cũng thật…”
Sao có thể lấy một cái tên như Hương Hương để đặt tên cho một con bướm sầu riêng hả trời?
Trình Chu: “……”
……
Ngày hôm sau, khi công nhân của trung tâm sầu riêng tới thì phát hiện toàn bộ cây trong căn cứ đã chín sạch, mùi hương nồng nặc tới mức mấy người bịt mũi vẫn còn ngửi được.

Chúng công nhân nhìn tỉnh cảnh trước mắt mà cũng sôi nổi bàn luận.
“Sao lại chín hết rồi thế này? Không phải 1 tháng nữa mới thành thục sao?”
“Hai vị thiếu gia kia mới tới hôm qua, hôm nay sầu riêng đã chín, chắc không phải do hai người kia làm ra đâu nhỉ?”
“Chạy nhanh đi thu hoạch đi, nhanh mang xe đến đây.”
“……”
Chẳng mấy chốc mà một bài đăng về sầu riêng cũng xuất hiện tràn lan ở trên mạng, bài đăng cũng có rất nhiều tương tác.

Thời đại dị năng nên việc kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra.
Mấy người nổi tiếng trên mạng, hot douyin cũng ùn ùn kéo đến checkin để thu hút lưu lượng truy cập mới.
Bên dưới bài đăng có rất nhiều người theo dõi và bình luận.
“Năm nay khí hậu không tốt lắm nên vườn sầu riêng cũng không thuận lợi ra trái.

Ông chủ vườn cây còn lo năm nay thu không đủ chi đây, không ngờ sau 1 đêm thì toàn bộ sầu riêng đều chín hết rồi.
“Sầu riêng hẳn là biến dị, ông chủ hẳn là vui muốn chết rồi.”
“Đã đổi chủ rồi mà, ông chủ hiện tại thì không biết sao chứ chủ cũ thì đang khóc thét rồi.

Ổng tự bỏ cơ hội phát tài mà.”
“Chủ mới cũng thật tinh mắt mà, chẳng lẽ là ông chủ mới phát hiện ra vườn sầu riêng này chuẩn bị biến dị nên tới thuê sao?”
“Chủ hiện tại cũng không đơn giản đâu.

Nghe nói là Đàm tổng của Đàm thị đó.”
“Hình như tôi nhìn thấy bên trong vườn sầu riêng có rất nhiều người đang xếp hàng đóng gói thì phải.

Có thể mua online không? Tôi cũng muốn nếm thử hương vị sầu riêng biến dị.”
“……”
……
Đàm gia.
Dạ U nhìn Melissa và Carey mới trở về thì hỏi: “Về rồi sao?”
Hôm nay Dịch Thù Tuyết phải cùng Đàm Tiềm tham dự hoạt động của công ty, Melissa và Carey cũng cùng đi theo luôn.
Melissa có chút kích động nói: “Dạ U, em biết hôm nay Đàm thị tổ chức sự kiện gì không?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không biết.”
Melissa cổ quái nói: “Bọn họ tổ chức sự kiện ăn quả thối, một đống người cùng nhau đoạt quả thối, người đoạt không được còn thất thần ngồi thừ ra đấy, hiện trường tranh đoạt rất hung tàn đó.”
Carey chớp mắt rồi bổ sung nói: “Những người này còn khen chú Đàm có lương tâm nữa chứ? Còn nói quả thối quý như vậy mà cho ăn tập thể, ông chủ tốt như vậy kiếp sau vẫn sẽ đến làm nhân công nữa kìa.”
Melissa lắc đầu nói: “Khẩu vị của người nơi này cũng thật đáng sợ.”
Carey nhìn Dạ U nói: “Em biết đáng sợ hơn là cái gì không?”
Dạ U tò mò nói: “Cái gì?”
Carey nhìn qua Melissa nói: “Melissa cũng ăn.”
Dạ U: “……” Khẩu vị quái dị cũng sẽ lây sao?
Melissa có chút ngượng ngùng nói: “Do chị nghe mấy người này nói ngửi mùi thúi nhưng ăn thơm, nên chị mới muốn thử.”
Dạ U: “……”
……
Trung tâm huấn luyện dị năng.
“Đại ca, cậu tới rồi.” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ!”
Tạ Ngạn cười cười nói: “Nghe nói là ba cậu là người rất cơ trí nên đã quyết định nhận thầu cái vườn sầu riêng kia trước khi nó phát sinh biến dị phải không? Nghe nói là ông chủ trước còn đang khóc ở trong WC kìa.”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Khóc cái gì mà khóc, ba tôi còn nhận thầu với giá cao hơn 20% giá thị trường kìa.

Ba tôi cũng không phải là biết vườn sầu riêng kia sẽ biến dị nên mới nhận thầu đâu, mà do ba tôi nhận thầu vườn sầu riêng nào thì vườn đó mới biến dị thôi.

Chẳng liên quan gì tới chủ cũ cả.”
Bạch Văn Bân có chút kích động nói: “Có phải là do Clara làm không? Là Clara sử dụng dị năng làm chín số sầu riêng đó phải không? Dị năng giả hệ mộc cũng thật hạnh phúc mà.

Muốn ăn loại trái cây gì thì cứ trực tiếp sử dụng dị năng là được, quá sung sướng.”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Tuy Clara rất lợi hại nhưng cũng không phải là Clara làm.”
Tạ Ngạn có chút nghi hoặc nói: “Không phải Clara làm? Không lẽ bên người anh trai cậu còn có Dị năng giả hệ mộc khác sao?”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Tinh Linh cũng được tính là một nửa Dị năng giả nhỉ.
Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nghe nói là ba cậu mang một số lượng lớn sầu riêng vào cục dị năng phải không?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Hình như là vậy.”
Cục dị năng cũng đã thành hiệp nghị với shop bán hàng online của Trình Dương.

Nếu shop online có hàng mới nhập thì sẽ lấy giá nội bộ phân cho cục dị năng, sau đó thì cục dị năng sẽ sử dụng mạng lưới chuyển phát nhanh nội bộ mà giúp ship hàng.
Đồ mà Trình Dương bán có chút đặc thù, danh tiếng cũng đã có nên giao cho mấy nhân viên giao hàng bình thường cũng không quá an toàn.

Vậy nên cứ giao cho bên vận chuyển của cục dị năng cũng là ý kiến không tồi.
Shop bán hàng online cũng đã đưa ra hệ thống tích phân để đổi dược đen tóc, hạt hướng dương, ớt cay, ….

Nhưng mà hàng hoá vẫn luôn trong tình trạng tăng thì nhiều mà cháo ít nên vẫn không đủ để chia cho khách hàng.
Tuy là hạt hướng dương biến dị giá cả cũng không rẻ nhưng mà Dị năng giả cũng rất có tiền nên cũng muốn sử dụng những mặt hàng tốt để bồi bổ thân thể.
Đàm Thiếu Thiên híp mắt, sầu riêng hạ Tinh Linh cũng đã tồn tại như vậy rồi thì hẳn là anh trai hắn cũng không phải chỉ có 1 loại như vậy.

Mấy cái ớt biến dị, hắc mạch biến dị, … gì gì đó hẳn là cũng từ đó mà ra.

Trên người anh trai hắn cũng có khá nhiều bí mật đấy nhỉ?
End chap 137
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng