Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Phó Huy, Tạ Ngạn, Bạch Văn Bân đang có mặt ở hiện trường tử vong của Tưỡng Tĩnh để xem xét hiện trường.

Hiện trường cái chết của Tưởng Tĩnh nhìn vô cùng thê thảm, bụng bị mổ ra, lục phủ ngũ tạng cũng văng tứ tung.
Trước khi Tưởng Tĩnh chết có lẽ cô gái này đã bị hành hạ rất thảm.
“Thế nào rồi? Đại ca nói thế nào?” Phó Huy hỏi.
Tạ Ngạn: “Đại ca nói rất có thể cô gái này đã bị oán linh trả thù, nguyên nhân cũng là vì cô gái này lúc trước đã từng làm gì tội lỗi rồi.”
Phó Huy lạnh nhạt lên tiếng: “Phải không?”
Bạch Văn Bân đang ngồi xổm trên mặt đất tra xét tình huống thì nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Phó Huy nói: “Cậu … hình như không bất ngờ về việc này sao?”
Phó Huy giải thích: “Người ta nói là Tống Lẫm rất thích mèo nên cậu ta đã nhận nuôi rất nhiều mèo, nhưng mà mấy con mèo đó sau lại không thấy đâu cả.

Lúc trước tôi đã hỏi những người ở Tống gia là những con mèo đó đâu rồi thì những người đó đều che che giấu giấu, bọn họ hẳn là đang chột dạ.”
Tạ Ngạn cũng nhanh chóng mở điện thoại trên tay ra rồi sắc mặt đột nhiên rất khó coi.
Phó Huy nhìn qua Tạ Ngạn hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Ngạn: “Tôi đã mở mật khẩu điện thoại của Tưởng Tĩnh, khám phá ra không ít thứ ghê tởm.”
Phó Huy nghiêng đầu lên nhìn rồi thốt lên: “Đại ca nói đúng rồi, hắn ta ngược đãi mèo.”
Trên điện thoại là hình ảnh con mèo đang bị mổ bụng, lục phủ ngũ tạng cũng bị moi ra văng khắp nơi, tình trạng y như hiện trạng của Tưởng Tĩnh bây giờ.
Tạ Ngạn cau mày rồi nói thầm: “Không nghĩ tới là nhìn tên Tống Lẫm kia cũng khá hào hoa phong nhã, còn rất thư sinh vậy mà tên này lại là một kẻ biến thái ngầm như vậy.

Mặt người dạ thú.”
Trong điện thoại của Tưởng Tĩnh lưu giữ không ít video, phần lớn là hành hạ mèo, ngoài ra còn có một số loại động vật khác nữa, Tống Lẫm là chủ mưu, đám Tưởng Tĩnh là đồng loã.
Có lẽ người mà oán linh hận nhất nhất chắc là Tống Lẫm, nhưng mà Tỗng Lẫm lại là đại thiếu gia của Tống gia nên được bảo hộ quá kỹ, con oán linh khó có thể lại gần Tống Lẫm nên nó đã ra tay với mấy tên đồng loã trước.
Mấy đại thiếu gia ở thủ đô thường có những sở thích rất quái dị, có người thích mại dâm gái trai thác loạn, có người lại thích đánh cuộc các thể loại kể cả mạng người, có người lại đam mê dùng thuốc các loại kích thích, có những người có những sở thích đủ giống loài, … các sở thích đều rất đặc sắc và không giống ai, có lẽ cũng có một vài người cũng có sở thích đặc biệt như Tống Lẫm là thích ngược đãi động vật.
Mấy kẻ này cũng do quá giàu nên thường mất ý chí và niềm tin vào cuộc sống nên những hoạt động ngầm này có lẽ cũng có rất nhiều người tham gia góp vui.

Như thể họ muốn tìm được cái cảm giác ngược đãi trên những động vật nhỏ bé hơn để tiêu khiển cho cái thú vui biến thái trong tâm hồn mình.
Bạch Văn Bân cau mày nói: “Nếu dựa theo cách nói của đại ca thì con oán linh này e là không dễ dàng thu tay đâu.”
Tạ Ngạn bất mãn nói: “Nhưng mà tôi thật sự không cam lòng, chẳng lẽ chúng ta phải cứu một tên cặn bã như vậy sao?”
Phó Huy lắc đầu nói: “Oán linh rất giỏi về việc che giấu hành tung, nó có thể bám lên động vật, cũng có thể bám lên một số vật chết, hơn nữa đánh cũng không lại nó.

Nên chúng ta có muốn giúp thì cũng chưa chắc giúp được đâu.”
Bạch Văn Bân: “……” Sao cậu lại đả kích người khác như vậy chứ?
Phó Huy do dự một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng nên nhanh chóng tìm ra oán linh kia thôi, cứ để nó tiếp tục hoành hành nữa chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến người không liên can mất.”
“Đại ca có nói là cậu ấy có biện pháp nào không?” Tạ Ngạn hỏi.
Bạch Văn Bân lắc đầu nói: “Không có, Đại ca nói là nếu có thể tìm oán linh thì dị năng của cậu ấy có tác dụng tiêu diệt oán linh.

Nhưng mà vấn đề hiện tại là oán linh kia đã chạy đi đâu rồi?”
Tạ Ngạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đi tìm tên Vương Hải Long kia xem thử.”
Tạ Ngạn cũng đã điều tra ra là đám Tống Lẫm đã đăng rất nhiều bài trong một diễn đàn ngược đãi động vật, cái diễn đàn này cũng chỉ toàn là đăng các video về ngược đãi động vật.

Tống Lẫm là khách quen của diễn đàn này, hơn nữa cũng rất nổi tiếng.

Trừ bỏ đám Tống Tĩnh và Đổng Phàm ra thì còn một người trợ giúp nữa chính là Vương Hải Long.
Tạ Ngạn bực mình nói: “Sao phải bảo vệ cái loại này chứ? Việc này khiến tôi bực mình.”
Phó Huy thở dài nói: “Để tôi đi gọi điện thoại xem tình hình sao rồi.”
Phó Huy cũng đánh một cuộc điện thoại mà dò hỏi địa chỉ của Vương Hải Long.
Vừa tắt điện thoại thì sắc mặt Phó Huy cũng xấu đi trông thấy.
Tạ Ngạn nhìn Phó Huy nói: “Sao rồi?”
Phó Huy cau này nói: “Vương Hải Long, hình như tên kia đã nhận ra cái gì đó nên đã tới văn phòng cảnh sát để xin bảo hộ, nói là có người muốn mưu sát hắn nên đã yêu cầu cảnh sát bố trí người bảo vệ hắn.

Nhưng mà bên phía cảnh sát cũng quá bận nên không kiếm ra được người để phái tới bảo vệ hắn.

Họ chỉ khuyên là Vương Hải Long nên đóng kỹ cửa sổ lại, không nên đi ra ngoài mà chú ý nghỉ ngơi ở trong nhà mà thôi.”
Do hôm qua đã phát sinh Ma lực triều tịch nên cũng có rất nhiều việc đã phát sinh, động vật bình thường tấn công người còn đỡ, đây còn là động vật biến dị tấn công người nữa.

Hiện thực thì cũng đã có rất nhiều người mất tích và bị thương, bệnh viện đã quá tải mà cảnh sát thì lại không dứt ra được vì không đủ người.
Dù tình huống của Vương Hải Long có nguy cấp thế nào thì cảnh sát cũng không thể dứt ra được mà phân người đi bảo vệ hắn.

Mà có khi bên phía cảnh sát còn cảm thấy Vương Hải Long đang hoảng sợ quá độ nên bị chứng hoang tưởng bị hại.

Ma lực triều tịch phát sinh nên mấy cái loại bệnh tâm lý này cũng thường xuyên thấy, mà cái chứng hoang tưởng bị hại này cũng chẳng thiếu.
Tạ Ngạn lắc đầu nói: “Có tật giật mình.”
“Tưởng Tĩnh và Đổng Phàm cũng đã chết thảm rồi, khó trách tên này lại sợ hãi như vậy.” Phó Huy nói.
Tạ Ngạn: “Thôi kệ, chúng ta tới xem đã.”
Tuy là Vương Hải Long không phải là thứ tốt lành gì những cũng không thể để hắn bị giết được.
Đám Phó Huy vội vã phóng xe tới nơi ở của Vương Hải Long, khi tới nơi thì cũng gọi điện thoại liên tục nhưng mà không có ai tiếp nhận, trường hợp xấu nhất e là tên Vương Hải Long này đã bị oán linh tìm tới trả thù rồi.
Tạ Ngạn buông di động trong tay ra cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Không nghĩ là nó lại nhanh như vậy đấy.”
Phó Huy có chút lo lắng nói: “Tên Vương Hải Long này có lẽ cũng đã chết rồi, không biết kế tiếp con oán linh này sẽ chọn đối tượng nào? Là Tống Lẫm hay là nó lại mở rộng phạm vi tấn công đây?”
Tạ Ngạn cau mày nói: “Đi tới xem thử đã, rồi tìm kiếm xung quanh, có thể con oán linh này vẫn chưa đi quá xa.”
Thời điểm đám Phó Huy phá cửa đi vào thì thi thể Vương Hải Long cũng đã lạnh ngắt, và trên thi thể thì toàn những vết cào rất ghê rợn.
Sau khi kiểm tra thi thể của Vương Hải Long thì Phó Huy có chút đau đầu nói: “Phiền toái rồi.”
Tạ Ngạn nhìn Phó Huy dò hỏi: “Làm sao? Đã phát hiện ra cái gì rồi?”
Phó Huy: “Trên thi thể có dấu vết khói đen, khả năng đúng là loại oán khí mà đại ca đã nói.

Trên người Tưởng Tĩnh và Đổng Phàm cũng có nhưng mà rất loãng, dấu vết cũng rất nhạt.

Oán khí trên người này rất mạnh, có lẽ oán linh kia đã mạnh lên rất nhiều rồi.”
Tạ Ngạn nghe vậy thì rất lo lắng vội nói: “Vậy là phiền toái lớn rồi.

Oan có đầu nợ có chủ.

Hy vọng là không liên luỵ người vô tội.”
……
Tống gia.
“Tao đã bảo là mày không được làm những chuyện như vậy rồi mà mày không nghe.

Mày không làm thì mọi chuyện có thành ra như vậy không cơ chứ?” Cha Tống phẫn nộ nhìn Tống Lẫm.
Đám người Tưởng Tĩnh chết thảm cũng đã truyền đến tai cha Tống, sau khi biết Vương Hải Long cũng chết luôn nên cha Tống càng sốt ruột.
Nếu như là những thứ hữu hình thì còn đỡ, ít ra thì còn nhìn thấy được cách mà nó gây chuyện để tìm cách đối phó.

Loại làm người khác thấy sợ hãi chính là những cái thứ vô hình như thế này, không thấycũng không diệt được.
Tống Lẫm bất mãn nói: “Làm sao mà con biết được là cái thời đại này súc sinh cũng sẽ biến dị chứ?”
Cha Tống tức giận nói: “Mày còn có mặt mũi mà nói cái này?”
Trước thời đại dị năng thì Tống Lẫm đã thói quen ngược đãi mèo rồi.

Cha Tống cũng biết hành vi này của Tống Lẫm là để thoả mãn thú tính và bất mãn của mình nên ông cũng thầm chấp nhận.

Sau khi thời đại dị năng phát sinh thì có một tên đàn em của Tống Lẫm đã thức tỉnh dị năng, sau khi thức tỉnh dị năng thì tên đàn em cũng thay đổi thái độ và không coi Tống Lẫm ra gì nữa.

Ông cũng biết là trong lòng Tống Lẫm rất bất mãn nên ông cũng nhắm mắt làm ngơ hành động này của nó.
Mắt thấy một đám Dị năng giả ngày càng quật khởi, cuộc sống mà Dị năng giả càng ngày càng tươi mới nên Tống Lẫm lại càng ngày càng âm u hơn.

Số lượng động vật nhỏ bị hành hạ cũng càng ngày càng nhiều và cũng rất thường xuyên, ông cũng khuyên mấy lời nhưng Tống Lẫm dường như để ngoài tai tất cả những điều mà ông nói.
Tống Lẫm cười kinh mà nói: “Không phải là Đàm Thiếu Thiên và anh trai nó rất lợi hại sao? Con thấy đó cũng chỉ là hư danh mà thôi, đến một con súc sinh còn không giải quyết được.”
Cha Tống nhìn Tống Lẫm nói: “Mày còn chưa rõ tình hình sao? Đàm Thiếu Thiên đã đoán được cái gì rồi nên nó mới không nguyện ý hỗ trợ mày đấy.”
Sắc mặt Tống Lẫm trầm xuống nói: “Cũng chỉ là một con súc sinh thôi mà.

Muốn giết thì giết có gì mà phải sợ chứ? Thằng Đàm Thiếu Thiên kia cũng quá lắm chuyện, nó thích chuyện bé xé ra to thì có.

Nó chưa bao giờ ăn thịt hay gì?”
Cha Tống không hài lòng mắng: “Đủ rồi.

Mày câm miệng cho tao.”
Trên thương trường thì cha Tống là một người có thủ đoạn rất tàn ác, bức người đến phá sản cũng đã quen tay rồi, nhưng mà đối mặt với cái thứ như là oán linh thì cha Tống cũng rất sợ hãi.
“Ông chủ, không ổn rồi.” Trợ lý vội vã chạy tới nói.
Cha Tống cau mày nói: “Có chuyện gì?”
Trợ lý sợ hãi nói: “Có người đã đem video của thiếu gia đăng lên mạng rồi.”
Đám Tưởng Tĩnh chết thê thảm khiến cho rất nhiều người tò mò nên đã có một hacker đã hack tài khoản của Tưởng Tĩnh và đã tra được rất nhiều nội dung.
Vì thế một số lượng lớn ảnh chụp và video đã bị công bố ra ngoài, những video máu me này cũng đã nhanh chóng kích thích cơn phẫn nộ của dân chúng.

Giá cổ phiếu của Tống thị cũng một bước thẳng tắp mà ngã xuống.

Tiếp theo là làn sóng tẩy chay sử dụng sản phẩm của Tống thị cũng đông đảo khắp cõi mạng.
Tống Lẫm nhìn những tin tức trên mạng thì sắc mặt vô cùng khó coi mà nói: “Đám dân mạng này toàn một đám ăn không ngồi rồi.

Mấy cái người giết heo giết bò còn nhan nhản ngoài kia sao họ không lên án đi?”
Tống phụ nhìn Tống Lẫm rồi tức giận hét lên: “Mày im đi, còn chưa đủ loạn à? Cút đi cho tao.”
Tống Lẫm bực mình hừ một tiếng rồi xoay người bước lên lầu.
……
Lúc này thì Trình Chu cũng từ phòng thí nghiệm thuấn di về biệt thự của Đàm gia, hắn vừa mới đánh cướp xong phòng thí nghiệm của Eugene nên thu hoạch cũng kha khá trang thiết bị và dụng cụ mới.

Mấy ngày nay thì hắn vẫn luôn đắm mình ở trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu mấy dụng cụ mới tới tay.
Trình Chu: “Mẹ, Thiếu Thiên vẫn chưa trở về ạ?”
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Ừ, mẹ vẫn chưa thấy nó đâu.

Hình như em con nói là phía trên gọi cho nó kêu là nhiệm vụ đã thăng cấp rồi.

Tình hình có vẻ nguy hiểm hơn trước nhiều.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Thăng cấp nhiệm vụ ạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Con nhớ là đám bạn của Thiếu Thiên đã từng nhận một cái nhiệm vụ giải quyết một con mèo biến dị không?” Dịch Thù Tuyết nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Dạ nhớ.

Nhưng mà đã vài ngày rồi mà nhiệm vụ kia còn còn chưa giải quyết ạ?”
Dịch Thù Tuyết: “Cái nhiệm vụ đó đã thăng thành cấp S rồi.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Sao lại vậy ạ?”
Oán linh kia lợi hại như vậy sao? Dựa theo những gì mà Đàm Thiếu Thiên thuật lại thì oán linh đó chỉ bám ngoài con mèo và rất dễ giải quyết nên cũng chứng minh là thực lực của con oán linh đó không hề cao.

Nếu không phải là vì vậy thì dễ gì mà nó bỏ qua cho Tống Lẫm chứ?
Dịch Thù Tuyết chậm rãi giải thích: “Cách đây không lâu thì có mấy chục con mèo hoang đã vây công biệt thự Tống gia, mấy bảo vệ và người hầu trong khu biệt thự đó đã bị đám mèo cào cho bị thương hết loạt.

Nếu chỉ có mèo không thì còn đỡ, đằng nay còn có thêm một con hổ biến dị mới vượt ngục nữa.”
Trình Chu có chút ngạc nhiên nói: “Vậy là con oán linh kia đã bám lên người con hổ sao?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.

Mà con hổ kia cũng không phải là con hổ bình thường, nó là một con hổ biến dị thì phải.”
Trình Chu: “Cường cường liên hợp?”
Nếu chỉ con oán linh kia không thì còn đỡ, đằng này lại còn hợp tác với biến dị thú, lực sát thương hẳn là rất ghê gớm rồi.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Ừ.”
“Vậy đại thiếu gia của Tống gia sao rồi ạ?” Trình Chu tò mò hỏi.
Dịch Thù Tuyết nhún vai nói: “Chết rồi.”
Trình Chu ngoài ý muốn nói: “Tống gia cẩn thận như vậy mà không bảo vệ được hắn ạ?”
Dịch Thù Tuyết nói: “Tống Lẫm là bị con hổ kia cắn, nó chỉ cắn rớt một cánh tay của Tống Lẫm nên vẫn chưa chết.

Thời điểm đưa đến bệnh viện thì do vết thương bị nhiễm trùng và cấp cứu không kịp thời, cộng thêm mất máu quá nhiều nên mới chết.”
Trình Chu nhàn nhạt nói: “Báo ứng.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.

Đây là do Tống Lẫm tự làm tự chịu.

Không biết là hacker nào đã hack luôn tài khoản của Tống Lẫm và đem nội dung trong tài khoản này công bố ra bên ngoài.

Người ta cũng đếm sơ là Tống Lẫm đã hành hạ hơn 100 con mèo, con oán linh mà đám Phó Huy đã nhìn thấy cũng chính là một trong những đối tượng mà Tống Lẫm đó muốn xuống tay.

Con mèo kia chỉ là phụ thể mà thôi.

Tiếc là cuối cùng thì con mèo đó cũng chết ở trên tay của đám vệ sĩ.”
Hiện nay thì trên mạng cũng đang chỉ trích là Tống Lẫm tự làm tự chịu, cổ phiếu của Tống gia cũng xuống dốc không phanh, phía trên cũng đang điều tra Tống thị về hành vi trốn thuế.

Cha Tống hiện nay cũng đang bị bắt giam.
Trình Chu cau mày nói: “Vậy Thiếu Thiên đi đâu ạ?”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Nó chạy đi bắt con hổ kia rồi, nhưng mà con hổ kia tốc độ cũng quá nhanh nên không tóm được.”
“Con hổ kia đang ở chỗ nào ạ?” Trình Chu nói.
Sắc mặt của Dịch Thù Tuyết cũng có chút cổ quái nói: “Hình như là nó đang đi dạo phố.”
Trình Chu nhìn qua Dịch Thù Tuyết ngoài ý muốn nói: “Đi dạo phố ạ?”
Dịch Thù Tuyết đưa một video ra cho Trình Chu coi, video này cũng không biết là ai đã quay, con hổ đấy xông vào trung tâm thương mại làm cho khách hàng bỏ chạy tán loạn.
Trình Chu cạn lời nói: “Đi dạo phố thật này.” Một con hổ thích đi dạo phố?
Con hổ nghênh ngang đi dạo bên trong trung tâm thương mại, nơi nó đi qua người người phải lui lại.

Con hổ ưu nhã bước chân giống như lãnh đạo đang đi thị sát trung tâm thương mại của mình, đi nơi này dừng một tí nhìn, sang nơi khác lại dừng một tí mà quan sát.
Dịch Thù Tuyết lên tiếng: “Động vật đa số là tiến hoá theo phương hướng hình thể còn con hổ này có lẽ là tiến hoá theo phương hướng tốc độ.”
Dịch Thù Tuyết cũng mở một video khác, nội dung là con hổ này chạy nhanh như gió bang bang trên đường, chạy vượt qua cả mấy xe cảnh sát đáng rượt theo nó.
Mấy xe cảnh sát thì bị chặn ở trên đường không thể nhúc nhích được còn con hổ này nhảy lên nóc một chiếc Hummer mà gầm lên một tiếng nhìn rất có oai phong của chúa sơn lâm.
Gầm xong thì con hổ này cũng nghênh ngang mà rời đi, xe chạy không kịp mà con hổ này còn quay đầu lại nhìn rất khinh bỉ lên mấy cảnh sát theo đuôi nó nữa.
“Dị thú tiến hoá thiên hướng tốc độ đúng là khó bắt hơn dị thú tiến hoá theo hướng hình thể thật.” Dịch Thù Tuyết nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Chắc chắn rồi ạ.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Con dị thú này rất thú vị, mình đi xem chút đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
End chap 149
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng