Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đảo San Hô.
Michael ngồi trong thành chủ phủ sửa sang lại những tin tức mới thu thập dạo gần đây.
Sau khi hợp tác cùng với Trình Chu thì Michael cũng thường xuyên dành rất nhiều thời gian để thu thập thêm các loại tin tức diễn ra trên Hiệp Loan quần đảo.
Bá tước Royer gõ cửa rồi tiến vào.
Nhìn thấy người đi tới thì Michael nâng mắt lên rồi bĩnh tĩnh nói: “Ông ngoại mới tới ạ.”
Bá tước Royer nhìn Michael mà sắc mặt cũng có chút khác thường nói: “Cháu đang bận sao?”
Thật sự thì Rogulei là tên miệng rộng nên người này cũng không thể giấu được chuyện, mà cũng do Michael không nói là chuyện này không được cho ông nội biết, cho nên Rogulei đã chạy về rồi báo cáo ngay cho bá tước Royer về việc hai người Trình Chu và Zoe đã hợp tác với Michael.

Bá tước Royer đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi nhưng mà nghe thấy cái tin tức này thì ông cũng xém ngất.
Michael nhẹ nhàng nói: “Cháu cũng sắp xong rồi ạ.”
Bá tước Royer nhíu mày nói: “Ông mới nhận được tin tức là con thuyền Hoàng Kim của đảo Hoa hồng đã bị trộm mất và mấy tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc cũng đi theo con tàu đó luôn.”
Hắc Kim nhất tộc dù nam hay nữ thì cũng đều dùng thuyền làm lẽ sống, ngày thường cũng ở lại trên thuyền để ăn uống nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay thì người của Hắc Kim nhất tộc này đêm tu sửa con tàu nên họ cũng không hề rời khỏi thuyền.

Giờ thì tốt rồi, cả người cả thuyền đều đi luôn một lúc.
Lúc trước mọi người vẫn hâm mộ hầu tước Durank đi một chuyến này mà vận khí cũng quá tốt, tổn thất ít nhất, chạy cũng nhanh nhất.

Còn hiện giờ thì tốt quá rồi, mất cả chì lẫn chài.

Mà thật ra thì chuyện này có xảy ra nhu vậy nên mấy quý tộc đi cùng cũng đã cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Michael lạnh nhạt nói: “Cháu biết.”
Từ trước tới nay Trình Chu vẫn luôn hành động nhanh gọn lẹ như vậy, ngay tại thời điểm mà Micharl nói cho Trình Chu về chuyện của Hắc Kim nhất tộc thì hắn cũng biết trước kết cục của Durank là gì rồi.
Bá tước Royer nhìn Michael có chút tò mò nói: “Là cháu đã nói cái gì đó cho hai người kia sao?”
Michael lạnh nhạt nói: “Hai người họ yêu cầu nhân tài để sửa thuyền chiến và cháu cảm thấy tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc cũng khá tốt nên cháu đã giới thiệu cho hai người đó.”
Bá tước Royer: “……” Cho nên mọi việc xảy ra như vậy có liên quan đến Michael thật sao?
Đợt trước thì tổ chức Quang Minh đó chính là mục tiêu mà Durank muốn càn quét, sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì đám quý tộc bọn họ vẫn luôn cùng nhau cảm thán là vận khí của Durank quá tốt.

Có vẻ như là tổ chức Quang Minh đó không nhớ đến thù cũ nên đã bỏ qua cho Durank, nhưng mà mới nói được vài ngày thì Durank thật sự cũng đã xảy ra chuyện.
“Chuyện này cũng tốt, nhưng mà hình như là Durank đã hoài nghi cháu.” Bá tước Royer nói.
Michael lạnh nhạt nói: “Không sao đâu ạ.”
Durank cũng đã hoài nghi hắn có quan hệ với tổ chức Quang Minh từ lâu rồi.

Lúc Hebron còn sống thì hắn ta cũng vẫn luôn tặng lễ cho Durank mà, sau khi Hebron chết thì đảo San Hô cũng cắt đứt quan hệ làm ăn với đảo Hoa hồng.

Thiếu tay sai là Hebron, lại thêm nguồn cung bị ngưng nên Durank không vừa mắt hắn là đúng rồi.
……
Hiện thế.
Trình Chu dắt Dạ U chạy đi thị sát tình hình hoạt động của các Tinh Linh và người của viện nông nghiệp.

Sau khi Trình Chu giao đám Tinh Linh cho viện nông nghiệp thì đám Tinh Linh cũng đã được hưởng những đãi ngộ của đế vương.
Hơn 40 con Tinh Linh bị phân tán đến những căn cứ gieo trồng khác nhau của quốc gia, mỗi con Tinh Linh đều được sắp xếp cho một chuyên gia dinh dưỡng đi theo để chăm sóc đặc biệt.
Cuộc sống hàng ngày của đám Tinh Linh như tình trạng ăn uống, tính cách, yêu thích, … từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều được quan sát kỹ càng để ghi chép lại và thành lập hồ sơ nghiên cứu.
Không cần Trình Chu đưa ra yêu cầu thì đồ ăn của Tinh Linh đều được sắp xếp cực kỳ ổn thoả, một đám Tinh Linh được cả viện nông nghiệp chăm nuôi vô cùng tỉ mỉ nên sinh hoạt hàng ngày cũng rất tốt.

So với người làm chủ như Trình Chu thì đám Tinh Linh này như tìm được một nhà tài trợ đặc biệt vậy.
Người của cục dị năng còn cung cấp cho đám Tinh Linh những căn nhà được thiết kế tỉ mỉ, mỗi con Tinh Linh khác nhau đều có những sở thích khác nhau nên nhà cũng là theo yêu cầu của Tinh Linh mà chế tác.
Có Tinh Linh yêu thích nhà trên cây, có con lại thích ổ cho mèo, có con thì thích biệt thự cỡ nhỏ, rồi cũng có con thích biệt thự cỡ lớn … Nói chung là người của cục dị năng và viện nông nghiệp cũng tốn không ít tâm tư cho đám Tinh Linh này.
Trình Chu cũng nhìn thấy cuộc sống của đám Tinh Linh này cũng rất dễ chịu nên cũng yên tâm hơn nhiều, hắn cũng cảm thấy quyết định của mình là rất chính xác.

Cũng coi như vất được một đám chỉ biết ăn rồi đánh nhau.

Cho đám Tinh Linh này ra ngoài lao động kiếm thêm thu nhập như thế này cũng quá tốt rồi.
Sau khi đi dạo một vòng thì Trình Chu và Dạ U cũng quay về biệt thự của Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết nhìn thấy Trình Chu và Dạ U thì tươi cười mà nói: “Hai đứa đã về rồi sao?”
Trình Chu: “Dạ.”
Dịch Thù Tuyết: “Hai đứa con có nhớ lần trước các con cùng với Palmyra đi tới trung tâm huấn luyện dị năng không? Con bé đã tóm được một tên nằm vùng ở cục dị năng đấy?”
Trình Chu: “Suýt thì con đã quên mất, việc sao rồi mẹ.”
Dịch Thù Tuyết: “Đó là người của Vĩnh sinh đường, may mắn là bọn con đã kịp thời phát hiện ra.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì may rồi.”
Dịch Thù Tuyết có chút lo lắng nói: “Người của Vĩnh sinh đường kia … hình như rất hứng thú với con.”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện này thì con cũng không có biện pháp rồi.”
Tất nhiên là phải hứng thú rồi, người ưu tú như hắn thì cũng khó có thể che lấp được lắm.
“Nghe nói là bọn con lại mang thêm một con thuyền mới từ dị giới về sao?” Dịch Thù Tuyết có chút tò mò hỏi.
Trình Chu: “Dạ.”
Chủ yếu là hắn quan tâm đến mấy kỹ thuật viên ở trên tàu thôi, lấy thêm thuyền tàu chỉ là thuận tiện mà mang theo.
Trình Chu cười cười nói: “Mạc Lạc than với con là hắn sắp bị lao lực đến chết rồi nên không tìm người cho hắn thì hắn sẽ bãi công.

Con cũng là hết cách thôi.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Con không nên áp bức thằng bé quá, lỡ đâu nó lao lực mà chết thật thì con mất nhiều hơn được đấy.”
Trình Chu: “……”
Không có đâu mẹ ơi.

Tốt xấu thì thì hắn ta cũng là Bạch ngân kỵ sĩ đấy.

Hắn sẽ không dễ mà bị lao lực đến chết đâu.

Hắn ta chỉ muốn lười thôi.
Dịch Thù Tuyết: “Hình như là phía trên rất coi trọng những con thuyền đó.”
Trình Chu: “Thật sao?”
Dịch Thù Tuyết: “Dạo này thì dị thú càng ngày càng nhiều, con biết nhiều nhất là ở đâu không?”
Trình Chu ngẩn người một chút rồi do dự nói: “Đại dương ạ?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.

Hành tinh của chúng ta ¾ chính là đại dương.

Mà đại dương cũng là nơi có nhiều nguồn tài nguyên phong phú và rất dồi dào.

Quốc gia nhất định không bỏ qua cơ hội này.

Trong tương lai thì quốc gia nào có thể khai phá tài nguyên biển trước thì tiềm lực của quốc gia đó cũng một bước đi lên.

Trong các hạng mục quan trọng sắp tới của quốc gia thì hạng mục được chú trọng nhất chính là khai thác tài nguyên biển, phía trên đang toàn lực tìm mọi phương án để phát triển hải vận.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Khó trách mà, thời điểm hắn đến xưởng đóng tàu quốc gia nhìn thử một chút, khi mà hắn báo cáo chuyện hắn cũng nhìn thấy vài con thuyền bị hỏng, trông cũng rách nát mà nhìn như đã vô dụng nên không lấy về.

Mấy người đó nghe vậy thì cũng ríu rít nói với hắn là mang về hết cho họ đi, phá cũng được không sao cả, phá nát cũng được luôn.

Còn nói là hắn mang về càng nhiều càng tốt, chủng loại nào cũng được, nhỏ hay to cũng không sao, bọn họ không hề kén chọn.

Đừng nhìn những con thuyền nát đó mà chê, đó là tương lai của quốc gia đấy, nó là huyết mạch cho việc phát triển của đất nước sau này …
Lúc Trình Chu nghe mấy chuyên gia nói như vậy thì hắn lại tự phiên dịch lại là mấy chuyên gia này đang khuyến khích hắn đi dị giới nhặt ve chai đi, nhặt càng nhiều càng tốt, nhặt càng nhiều thì càng yêu nước.

Có nguyên vẹn hay rách nát thì bọn họ đều tiếp thu.
Trình Chu lắc đầu thầm nghĩ: Mấy con thuyền chiến cấp bậc Hoàng kim kia thì cả cái Hiệp Loan quần đảo cũng chẳng được bao nhiêu cái nên có rách nát thì cũng khó mà nhặt đươc.
……
Sau khi nói chuyện với mẹ Đàm xong thì Trình Chu lại dắt Dạ U chạy đến bến tàu.
Mấy tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc đang vây quanh Mạc Lạc mà nói cái gì đó, nhìn vẻ mặt của mấy người thì cũng không có tình cảnh mâu thuẫn cái gì hay có vẻ khó xử ở đâu cả, nhìn họ còn thấy rõ vẻ kích động hiện lên trong mắt nữa.
“Sao rồi ạ?” Trình Chu nhìn Clara hỏi.
Melissa khoanh tay quay qua nhìn Trình Chu rồi trong mắt cũng hiện lên vẻ vô cùng tiếc nuối mà nói: “Bọn họ không hề giống Mạc Lạc, bọn họ còn cực kỳ phối hợp nữa chứ, chị còn chưa cần ra tay mà họ đã tự giải quyết xong rồi.”
Melissa vươn tay ra, Tiểu Kim cũng từ bên trong tay áo mà thò đầu ra phun lưỡi rắn.
Trình Chu: “……” Chị không có cơ hội động thủ thì càng tốt chứ sao.
Melissa nhìn Mạc Lạc nói: “Vẫn là ngươi tương đối có tiết khí đấy.”
Mạc Lạc khô khốc mà cười, mặt đỏ lên ngượng ngùng, Melissa đang khích lệ hắn đúng không? Đây cũng được tính là khích lệ đúng không?
Đúng là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc không hề giống Mạc Lạc.

Đợt chiến ở quần đảo núi lửa thì bọn họ cũng phải đi theo con thuyền của hầu tước Durank ra biển mà, lẽ tất nhiên là họ cũng đã chứng kiến thực lực của đám người Trình Chu và Dạ U rồi, cái phong thái đó cũng quá rung động lòng người mà.

Hơn nữa thì chính mắt bọn họ cũng nhìn thấy Mạc Lạc có mặt ở bên cạnh hai người đó mà.
Trước kia thì cái chuyện Mạc Lạc sắp bị đại sư Eugene treo cổ đã lan truyền đi khắp nơi rồi, tình cảnh lúc đó của Mạc Lạc bi thảm như thế nào ai cũng biết.

Nhưng mà sau khi đầu nhập vào thế lực của Đoạ ma giả thì bọn họ cũng nhìn thấy cuộc sống của Mạc Lạc tốt hơn hẳn.
Dân chúng của Hiệp Loan quần đảo có mâu thuẫn với Đoạ ma giả thì đám người đó cũng đâu có đối xử bình thường với Hắc Kim nhất tộc bọn họ đâu.

Bọn họ cũng xa lánh và đàn áp tộc nhân của bọn họ đấy còn gì.
Diện mạo của tộc nhân bọn họ cũng khá thấp bé, làn da ngăm đen, so với diện mạo bình thường của dân chúng ở Hiệp Loan quần đảo thì bọn họ khác biệt cũng quá lớn.

Có một lần thì đám dân đó đã chửi bọn họ là chó săn của ma quỷ này nọ.

Mà đám dân khác cũng ủng hộ theo mà bài xích bọn họ.
Nếu không phải là bọn họ có thiên phú trong việc luyện khí thì cuộc sống hàng ngày còn cực khổ hơn Đoạ ma giả rất nhiều.
Đối với mấy tao ngộ đã xảy ra với Đoạ ma giả thì bọn họ cũng có vài phần đồng cảm chứ không hề có gì bài xích.
Lúc Mạc Lạc nói là tổ chức Quang Minh muốn mời chào tộc nhân bọn họ vào làm chuyên gia thì tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc cũng không hề có mâu thuẫn mà chỉ hỏi về đãi ngộ và lương bổng như thế nào mà thôi.
Tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc tuy là hàm hậu hiền lành đấy nhưng họ cũng không phải là đồ ngốc.

Năm đó xảy ra việc tộc nhân bọn họ cùng cửa hàng kia xảy ra xung đột dẫn đến chuyện bọn họ phải bồi thường số tiền cực lớn hoặc phải thành nô lệ, và cả cái việc mà hầu tước Durank ra tay tương trợ nên bọn họ phải nhận cái ơn huệ lớn đó cũng là thiết kế sẵn.

Mà sau khi an ổn lại thì bọn họ mới nhận ra đó là cái bẫy, hình như việc này có cái gì đó không thích hợp, sao mị việc có thể trùng hợp như vậy cơ chứ.
Mấy năm trước có một quý tộc vì ghen ghét với cái vận may của Durank nên người đó đã đem chân tướng của việc năm đó mà nói cho người của Hắc Kim nhất tộc bọn họ.
Tuy là tộc nhân bọn họ cũng cực kỳ tức giận nhưng mà khế ước vẫn còn đó và nơi mà bọn họ đang đứng lại là lãnh địa của hầu tước Durank, suy đi tính lại thì bọn họ cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ mà leo lên thuyền giặc thôi.
Sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì thanh danh của Đoạ ma giả cũng dần được cải thiện rồi.

Lúc trước khi nhắc đến Đoạ ma giả là dân chúng chỉ có sự chán ghét và muốn đuổi giết, sau trận chiến oanh liệt đó thì dân chúng đối với Đoạ ma giả là kính sợ và tò mò.
Dưới sự dụ hoặc của mỹ thực và rượu ngon thì tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc cũng nhanh chóng bị dụ dỗ luôn.
Nhưng ngoài trừ nguyên nhân là mỹ thực và rượu ngon thì nguyên nhân quan trọng nhất khiến tộc nhân bọn họ đi theo tổ chức Quang Minh chính là vì long cốt.
Mạc Lạc đã đáp ứng với tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc là chỉ cần bọn họ chịu làm thuê cho Trình Chu thì bọn họ sẽ có cơ hội để nghiên cứu bộ long cốt kia.
Thú cốt càng cao cấp thì cơ hội chế tạo ra thuyền có phẩm cấp cao càng lớn.
Mà ở trận chiến ở quần đảo núi lửa thì việc đám Trình Chu đã mang đi hơn nửa thi thể của con rồng lửa như thế nào thì tất nhiên là tộc nhân của bọn họ cũng đã chứng kiến rất rõ ràng.
Mấy tộc nhân mà Trình Chu đã mang đến đây chỉ là một nhánh của Hắc Kim nhất tộc, nhánh này cũng đã có chút sa sút nên bọn họ mới dễ dàng bị Durank lừa về.

Nếu bọn họ có thể nghiên cứu bộ cốt long kia thì họ có thể chạm vào cơ hội mà tiền nhân của tộc bọn họ đã để lại.

Nên việc hợp tác này đối với tộc nhân của bọn họ cũng là một cơ hội khá tốt, là cơ hội khả ngộ bất khả cầu nên bọn họ đạp ứng ngay.
Khi tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc bọn họ là thuộc hạ của Durank thì bọn họ cũng thường xuyên bị áp bức, nên nếu so sánh giữa hầu tước Durank và Trình Chu thì họ cũng thấy Trình Chu có vẻ hào phóng hơn nhiều, nên mấy người bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
……
Trình Chu cũng nhanh chóng đạt được khế ước bằng miệng với tộc trưởng của Hắc Kim nhất tộc.
Tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc cũng sẽ cống hiến sức lực cho Trình Chu 5 năm.

Trong 5 năm này thì Trình Chu phải cung cấp lương tháng là 6.000 tệ 1 tháng cho mỗi tộc nhân, ngoài ra thì tộc nhân bọn họ còn muốn nhà ở nữa.

Trình Chu nghe vậy thì hắn cũng rất cũng vui vẻ mà đáp ứng.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc nói: “Lương tháng 6.000 tệ là anh đã kiến nghị bọn họ sao?”
Mạc Lạc trợn mắt nói: “Không có, làm sao mà tôi có thể ra cái giá này chứ.”
Hừ, 6.000 tệ đối với một công nhân bình thường là không ít, nhưng mà tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc có không ít chuyên gia kỹ thuật đó.
Mạc Lạc thầm nghĩ: Đám Hắc Kim nhất tộc đều là một đám cực kỳ ngu xuẩn, hình như bọn họ cũng có chút phòng bị với hắn nên bọn họ cũng không quá tín nhiệm hắn thì phải.

Một chuyện quan trọng như vậy mà cả đám cũng không thèm hỏi hắn một tiếng mà tự mình đưa ra quyết định rồi.
Palmyra nhìn Trình Chu rồi nhẹ nhàng nói: “Việc này không liên quan đến Mạc Lạc đâu ạ, lương tháng là bọn họ tự nghĩ ra đó.”
Trình Chu: “……” Tự mình nghĩ ra sao? Vậy thì đám người lùn đen này cũng khá là dễ nuôi.
Palmyra nhàn nhạt giải thích nói: “Hai ngày trước tộc trưởng của Hắc Kim nhất tộc có chạy đi uống 1 chai bia, giá là 2 tệ 1 chai nên ông ấy đã cảm thấy giá như thế này khá ổn, tính toán một chút thì 6.000 tệ đã đủ để cho tộc nhân bọn họ mỗi ngày được uống bia rồi.

Đương nhiên thì đây chỉ là giá mà bọn họ hy vọng, anh mà trả giá một chút thì 3.000 tệ bọn họ cũng chịu.”
Trình Chu: “……” Hoá ra cái giá thuê này được tính từ 1 chai bia mà ra sao? Đã sớm nghe Dạ U nhắc là đầu của đám người lùn này sử dụng không được tốt lắm rồi, hoá ra là không tốt thật.
Trình Chu xoa trán nói: “Dù có thế nào thì họ cũng là chuyên gia từ nước ngoài tiến cử đến nên 6.000 tệ 1 tháng là quá ít.

Nói với bọn họ là chúng ta trả cho họ 2 vạn 1 tháng.”
Tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc nghe Trình Chu đã tiền lương nâng lên thành 2 vạn thì họ cũng vui mừng mà nhảy cẫng lên.

Mà cũng sợ Trình Chu đổi ý nên bọn họ cũng thúc giục nhanh ký khế ước cho an toàn.
Sau khi ký kết khế ước thì cả hai bên đều cảm thấy mình đã chiếm lợi của đối phương rồi nên bầu không khí cũng cực kỳ tốt đẹp.
End chap 171
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng