Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Vương đô.
“Phụ vương, con nghe nói là tên Trình Chu kia đã mang theo rất nhiều người kỳ quái đi đánh chiếm tới hòn đảo San Hô rồi.” Hoàng tử York nói.
Michael vẫn luôn tuyên bố với ngoại giới rằng Trình Chu là quý tộc của biển bên kia, nhưng lúc đó thì dân chúng vẫn luôn không tin chuyện này.

Không ngờ là lần này Trình Chu lại mang theo rất nhiều người tiến đến nên cư dân xung quanh cũng coi như là đã tin tưởng phần nào về chuyện bịa đặt này rồi.
Cư dân của Hiệp Loan quần đảo dạo gần đây cũng đã bắt đầu truyền khai và bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng phần nào về chuyện những người mới tới này chính là thuộc hạ của Trình Chu.

Vì vậy mà cái lời đồn mà Michael tung ra trước kia cũng đã bị đào ngược lại và tất nhiên chuyện này cũng khiến dân chúng dần dần chuyển qua tin tưởng hoàn toàn chuyện Trình Chu đúng là quý tộc của biển bên kia.
Thế nhân hiện nay vẫn rất tín nhiệm cường giả, khi mà vị cường giả đang được đứng ở vị trí trên cao thì những người này sẽ có được sự tin tưởng hoàn toàn từ tất cả người khác, tất cả những gì người đó nói ra cũng được quần chúng tin tưởng vô điều kiện, cho dù cái lời nói đó có thể là một lời nói cũng là một việc cực kỳ vô lý, không ai dám tin tưởng nhưng mà chỉ cần là cường giả thì mọi chuyện đều được chấp nhận.

Nhưng khi, một khi cường giả mà ngã xuống vực thẳm thì tất cả những lời nói trước kia của cường giả sẽ bị phán xét đến tận câu tận chữ và nó lại biến ngược trở lại thành những điều vô căn cứ.

Vậy đấy, miệng đời chính là vậy đấy.
Trước đây thì cái việc dân chúng bình thường có thể tin tưởng vào câu chuyện Đoạ ma giả chính là tay sai của ma quỷ như vậy cũng là bởi vì địa vị của đại công tước đối với Hiệp Loan quần đảo chính là nhiếp chính nhất, cũng chính là người có uy vọng cao nhất, và dân chúng chỉ nhìn vào một người cầm quyền là đại công tước để làm mục tiêu hướng tới.

Còn hiện nay thì sao? Đại công tước đã bị Đoạ ma giả đánh cho một trận phải co đầu rụt cổ rồi trốn vào bên trong vương thành cơ mà và hiện tại đại công tước còn không dám thò chân ra khỏi vương đảo, đến những vị hoàng tử của vương đảo mang thuyền đi thảo phạt một hòn đảo nghe tin Đoạ ma giả tới thì hoàng tử còn phải mang cả tàu cả người quay về vương đảo rồi trốn luôn cơ mà.

Tất nhiên, ngay tại thời điểm như thế này thì chính những người dân Hiệp Loan quần đảo biết được thông tin này thì bọn họ cũng ngay lập tức mà nổi lên nghi ngờ đối với những cấu chuyện mà vương thất đã từng công bố từ trước tới nay, và bọn họ bắt đầu tỏ thái độ nghi vấn với cái người mà bọn họ đã từng tin tưởng chính là đại công tước đây.

Mà một khi lòng nghi ngờ đã nổi lên thì khó mà dập được, cũng dẫn đến lòng dân thay đổi.
Đại công tước Oss nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đám chết tiệt này đúng là không chịu ngừng nghỉ.”
Hoàng tử York ảo não nói: “Phụ vương, ngài phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để ngăn chặn những việc này lại.

Nếu cứ để cho đám người kia làm xằng làm bậy hoài như vậy thì uy tín của vương thất chúng ta sẽ càng ngày càng bị hạ xuống thấp mất.”
Đại công tước Oss híp mắt nói: “Chuyện này không cần con phải nhắc nhở.”
Đại công tước Oss cũng đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp rồi nhưng mà trong lúc nhất thời thì ông cũng chẳng nghĩ được cái biện pháp nào tốt hơn cả.
“Phụ vương, không thể sử dụng khẩu thần pháo kia sao?” Hoàng tử York thử hỏi.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Trình Chu là không gian Đoạ ma giả.

Sử dụng khẩu thần pháo thì cũng chỉ có thể giết chết đám thuộc hạ của tên Trình Chu đó thôi, còn bản thân của hắn ta lại không bị làm sao cả.

Cho dù có chết hết 9 phần thuộc hạ của hắn ta thì chuyện này đối với hắn cũng chẳng có tác dụng.”
Phân chia cấp bậc ở Hiệp Loan quần đảo từ xưa tới nay vẫn vậy, bình dân, dân chúng, nô lệ bình thường ở trong mắt của những người ở vương thất cũng như quý tộc thì bọn họ cũng chỉ là một dạng tài sản sống mà thôi.

Bởi vì chính bản thân đại công tước Oss cũng nghĩ là như vậy cho nên ông theo bản năng mà suy đoán, tất nhiên là ông ta cũng đánh đồng luôn Trình Chu cũng có suy nghĩ giống y như ông, chính vì vậy cho nên đại công tước đã bỏ qua một cơ hội uy hiếp khá lớn trong tay hắn.
Hoàng tử York cau mày cũng có chút bực bội mà nói: “Không gian Đoạ ma giả thật sự quá xảo trá.”
Hiện nay thì toàn bộ dân cư ở vương thành cũng đang nghị luận cực kỳ sôi nổi với sự việc đang diễn ra ở đảo San Hô.
Vương đô vẫn luôn là vương đô, dù nơi khác có thế nào thì vương đô cũng vô cùng khác biệt.

Vật tư ở vương đô cũng rất phong phú, cẩm tú phồn hoa, cuộc sống cũng thuộc dạng cực kỳ thịnh vượng, những người có khả năng cư trú ở nơi đây đa phần đều là những người có mối tài sản cực kỳ phong phú, cũng được coi như là những hộ cực kỳ giàu có, hoặc người ở nơi đây đều có dòng dõi cao quý hoặc là thân thích của vương thất, ngoài ra các món học thuật như luyện khí sư, luyện dược sư cũng có rất nhiều, mà những người này gia tài cực kỳ nhiều, tay nghề của bọn họ cũng cực kỳ cao, và lẽ tất nhiên là tin tức của những cư dân ở vương đô này cũng linh thông hơn tất cả các hòn đảo khác rất nhiều.
Sau khi thân phận của Michael bị bại lộ thì đảo San Hô cũng một đường mà trở thành chốn thị phi, nghe nói nơi này cũng không có ai dám ở, chớp mắt một cái thôi thì từ một hòn đảo nhỏ không có tên tuổi, mọi thứ đều mờ ảo mà xoay mình rồi trở thành địa bàn của Đoạ ma giả và nơi này hoàn toàn đủ sức để đối đầu với vương thất.
Hiện tại thì nhất cử nhất động của đảo San Hô đã trở thành một đề tài vô cùng nóng cho tất cả dân chúng châu đầu vào rồi bàn luận sôi nổi.
“Nghe nói là tên Trình Chu kia đã tiếp nhận đảo San Hô rồi đúng không.

Có vẻ như hắn ta đang muốn xây dựng đảo San Hô trở thành căn cứ của Đoạ ma giả rồi.”
“Hừ, tên Trình Chu này càng ngày càng bừa bãi làm càn rồi, đại công tước thì sao? Đại công tước cũng không có động tĩnh gì nữa hay sao? Đại công tước cứ để cho hắn tiếp tục tung hoành như vậy à?”
“Nghe nói là đội luyện khí sư của vương thất đang nghiên cứu một loại vũ khí mới để hạn chế ma lực không gian của tên Trình Chu đó đấy.”
“Cấm Ma Thạch vô dụng rồi sao?”
“Cấm Ma Thạch đã sớm vô dụng rồi, không chỉ vô dụng mà liên minh Thiên Tuyển giả và tổ chức Quang Minh kia đang tranh đoạt quyền sở hữu cấm ma thạch đấy.

Nghe nói là cái loại cấm ma thạch này có thể chuyển hoá thành thần thạch, đối nghịch với cấm ma thạch và làm tăng ma lực của Đoạ ma giả.”
“Cấm Ma Thạch vô dụng rồi thì muốn đối phó với đám Đọa ma giả kia đã khó nay càng thêm khó rồi sao?”
“Đúng là vậy mà, lúc trước còn có quý tộc lén lút tích trữ cấm ma thạch để đối phó với Đoạ ma giả, hiện giờ thì hay rồi, hạn chế không được tên Đoạ ma giả nào mà còn chiêu mộ cho cái đám đó tới đánh cướp.

Đám liên minh Thiên Tuyển giả và đám người Trình Chu kia đang thèm nhỏ dãi mà nhìn chằm chằm vào mấy viên đá kia đấy.”
Một người thần bí hỏi: “Chúng ta không thể trực tiếp diệt luôn đảo San Hô sao?”
“Diệt sạch đảo San Hô thì có lợi ích gì chứ? Trình Chu là không gian Đoạ ma giả, thần pháo mà đánh qua thì hắn cũng trực tiếp chạy trốn, chết đều là những đám binh tôm cua tướng mà thôi.

Hơn nữa đảo San Hô này cũng quá xa vương đô cho nên vương đô có muốn bắn thần pháo qua đó cũng chưa chắn là sẽ trúng đích.”
……….
Những người từ hiện thế đến đây nghỉ ngơi một ngày tròn trĩnh để hồi phục lại sức khoẻ thì bọn họ cũng không có cách nào mà có thể ngồi yên được nữa.
Sau một đêm ngủ nghỉ xong xuôi thì ngay vào buổi sáng sớm ngày hôm sau đã có người chạy tới để tìm Trình Chu mà xin ý kiến cũng các chỉ thị cho những công việc sắp tới.
Sau khi Trình Chu dặn dò vài câu thì những người mới tới cũng tự động phân công công việc rồi bận rộn mà bắt tay vào làm việc.
Những thành viên đi tới đây lần này đều là các tinh anh trong các ngành nghề khác nhau, cho nên bọn họ cũng không cần Trình Chu phải dặn dò gì nhiều nhặn, bọn họ cũng chỉ cần qua loa vài câu thì tất cả những người này cũng tự có khả năng mà bắt tay vào làm việc như bình thường, chuyện này dễ đấy mà, tự lực tự cường cũng không có gì là khó khăn cả.

Thật ra là bọn họ còn mong mà phát huy năng lực còn không được ấy chứ, tinh thần giác ngộ này đã được phía trên củng cố rồi, ngày nào cấp trên cũng ra rả mà rót vào tai rồi.
Những người bên phía ban ngành xây dựng và ban ngành điện lực cũng nhanh chóng bị túm đến ngồi một chỗ, hiện tại thì bọn họ đang phải ngồi ở giữa đám đông rồi bưng tai mà bị cả một đám người la ó gào thét vào mặt, bọn họ cứ ra rả bị bắt phải đi tìm đủ mọi cách để mà làm ra điện cho họ.

Tất cả những người đi tới nơi này đã mang theo không ít thiết bị điện tử đi tới đây, tuy là nơi này không có mạng internet, nhưng mà các dạng tài liệu gì đó cần thiết cho công việc cũng được download xuống rồi.

Bọn họ cũng chỉ cần dụng cụ để lưu giữ thông tin chứ không lẽ bọn họ lại sử dụng chữ viết ta để viết ra từng trang sao? Hơn nữa các ngành dịch vụ, ngành sản xuất, ngành xây dựng khác đều cần có điện để sản xuất, giờ không có điện để cho bọn họ móm luôn rồi nhìn hay gì?
Mà lần này đi tới nơi đây thì Trình Chu cũng mang theo mấy cái máy phát điện cỡ lớn, mấy cái máy phát điện này cũng được hắn trực tiếp đặt ở bên trong trang viên của các tiểu quý tộc rồi để ở đó mà vận hành luôn.

Cũng may là có số máy phát điện này cho nên việc xây dựng nhà máy điện cũng có vẻ dễ dàng hơn so với dự tính rồi.
Sau khi Trình Chu lấy mấy cái máy phát điện ra thì mấy công nhân nhà máy điện cũng ngay lập tức bắt tay vào việc, bọn họ cũng nhanh chóng tiến hành lắp đặt hệ thống các loại đường dây điện cao áp tải lớn đi khắp nơi.
Trình Chu cũng rất chú ý đến nhà máy điện này cho nên hắn ta cũng cố ý chạy đến đây vài lần để xem xét.
Dạ U đứng ở bên trong trang viên mà nhìn mấy người đang trang bị đường dây diện thì bỗng nhiên cậu đột nhiên cảm giác được một luồng dao động ma lực ập đến.
Trình Chu thấy sắc mặt của Dạ U đột nhiên biến đổi thì hắn cũng nghiêm mặt rồi ngay lập tức dò hỏi: “Em sao vậy?”
Dạ U híp mắt nói: “Có một luồng dao động ma lực rất mạnh đang ở đây, có lẽ là Vân Phong đang ở bên ngoài nhìn.”
Sau khi dung hợp quang chủng và ám chủng thì khả năng cảm nhận tần số dao động năng lượng của Dạ U cũng tăng lên không ít, một chút dao động ma lực thôi, cho dù là nhỏ tới cỡ nào đi nữa cũng không thể trốn khỏi cảm nhận của Dạ U.
Trình Chu cũng có chút tò mò rồi mỉm cười hỏi: “Ở thời điểm hiện tại thì năng lực của em mạnh hơn hay là năng lực của hắn ta mạnh hơn vậy?”
Dạ U vô cùng tự hào mà nói: “Lúc trước thì hắn ta mạnh hơn em.

Còn hiện tại thì …”
Trình Chu mỉm cười rồi thầm nghĩ: Mấy cái thứ như linh chủng này quả nhiên là thứ tốt mà.
Dạ U ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Chắc là hắn ta đã cảm nhận được khí tức của nguyên tố điện ở đây.”
Trình Chu: “Vậy chúng ta ra ngoài nhìn bọn họ một chút.”
Dạ U gật đầu nói: “Dạ, cũng được.”
“Vân Phong các hạ đang đi dạo sao?” Trình Chu bước ra ngoài rồi nhìn qua nơi mà Vân Phong đang ẩn thân nói.
Vân Phong bước từ trong chỗ tối đi ra nói: “Tôi đã cảm ứng được khí tức của lôi điện nên mới chạy ra xem thử.”
Trình Chu: “......”
Chẳng lẽ tên Vân Phong này cho là trên hòn đảo cằn cỗi này có bảo vật gì đó liên quan đến lôi điện hay sao? Hay là nói này có cái gì đó đặc biệt sắp xuất thế cho nên hắn mới chạy tới đây thăm dò sao? Nhưng mà hắn cũng phải gặp thất vọng rồi.

À mà khoan, nếu như nhìn ở một góc độ nào đó mà nói thì cái máy phát điện này đúng là một loại bảo vật có liên quan đến lôi điện thật, trước kia thằng nhóc Thiếu Thiên cũng dựa vào máy phát điện để gia tăng thêm lôi diện dị năng của nó mà, nghe nói hiệu quả còn rất tốt nữa.
Vân Phong có chút tò mò nói: “Đó là cái gì vậy?”
Trình Chu cũng rất nhiệt tình mà giải thích: “Đó là máy phát điện, cũng xem như là một dạng thiết bị luyện khí ở bên phía chúng tôi, nguyên lý hoạt động của nó là chuyển hoá một nguồn năng lượng khác thành điện năng.”
Vân Phong gật đầu nói: “Nhìn rất thú vị, hẳn là rất quý đúng không?”
Trình Chu cười cười cũng rất hào phóng nói: “Cũng được, để hôm nào tôi sẽ đưa cho thủ lĩnh một cái.”
Vân Phong có chút kinh ngạc nói: “Đây hẳn là sản phẩm của một vị luyện khí sư nào đó đã chế tác.

Làm sao mà tôi lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Trình Chu sảng khoái nói: “Cũng không có gì to tát cả.”
Theo như hắn được biết thì bên cục dị năng đã vì lôi điện Dị năng giả mà bọn họ cũng tiến hành nghiên cứu và đặt làm riêng đến mấy cái máy phát điện cỡ lớn, hình như bọn họ còn nói đây là mấy cái máy chuyên dụng dùng riêng cho lôi điện Dị năng giả sử dụng.

Đáng tiếc, cái đối tượng được gọi là lôi điện Dị năng giả này cũng quá hiếm gặp, toàn bộ quốc gia gấu trúc cũng không có thêm một lôi điện Dị năng giả nào mới ra đời cả.

Mà ấy cái máy phát điện cỡ lớn này đang muốn nằm phủi bụi trong kho của cục dị năng kia kìa, nghe nói còn không có người nào thèm sử dụng đây.
Nhưng mà, cục dị năng cũng nghĩ lại, dù sao thì mấy cái món đồ này cũng được đặt làm ra rồi, cho nên bọn họ cũng không thể để lãng phí được, cục dị năng suy nghĩ một thời gian cuối cùng bọn họ đã đem đồ ném hết mấy cái máy phát điện còn thừa cho Đàm Thiếu Thiên xử lý.

Mà máy phát điện cũng nhiều quá cho nên Đàm Thiếu Thiên cũng bày bừa ở trong nhà một cái, bên trong phòng huấn luyện một cái, tổng công ty của Đàm thị một cái, ….

Còn một vài nơi nữa, cũng coi như thuận tiện sử dụng và tu luyện luôn.
Mà tren thực tế thì Thiếu Thiên cũng có mấy nhẫn không gian cho nên nó cũng hoàn toàn có thể mang theo một chiếc máy phát điện kè kè ở bên người, mà thật ra thì việc để cho thằng em trai của hắn cứ ngông nghênh mà một mình chiếm luôn các máy phát điện ở trung tâm huấn luyện thì chuyện này cũng quá lãng phí.
Vân Phong nhìn Trình Chu có chút tò mò nói: “Lôi điện Năng lực giả bên người các hạ đâu rồi, sao lần này không thấy cậu ấy tới cùng vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Cậu ta đang bận việc.”
Sắc mặt của Dạ U cũng rất cổ quái mà nhìn về phía Trình Chu mà thầm nghĩ: Trước khi tới đây thì hẳn là Trình Chu cũng muốn mang Đàm Thiếu Thiên đi theo cùng đấy.

Nhưng mà gần tới ngày xuất phát thì hình như Đàm Thiếu Thiên đã phải tiếp nhận thêm một nhiệm vụ gì đó thì phải, thấy chưa xuất phát cho nên cũng Đàm Thiếu Thiên phải chạy đi làm luôn.

Sau đó thì Trình Chu chạy tới cục dị năng để yêu cầu mượn người và sắp xếp người mới để tiến tới dị giới, bận qua bận lại thế nào mà Trình Chu cũng quên béng luôn Đàm Thiếu Thiên đang chờ.

Cũng không biết là hiện nay Đàm Thiếu Thiên đã giải quyết xong công việc của nó chưa nữa, nếu như thằng nhóc đó mà biết là bản thân nó lại bị ông anh nó vứt bỏ thêm một lần nữa thì thằng nhóc này sẽ khóc trong phòng vài ngày mất.
Vân Phong cũng có chút tiếc nuối mà nói: “Vậy sao? Tôi còn đang muốn giao lưu một vài tâm đắc tu luyện với cậu ta đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, lần sau đi, lần sau tôi mang cậu ta đến gặp anh.”
Vân Phong gật đầu nói: “Cũng được.”
…….
Rừng cây sầu riêng - đảo San Hô.
Giáo sư Lâm mang theo mấy nghiên cứu sinh vây quanh con sầu riêng Tinh Linh trùng ở rừng sầu riêng mà trầm trồ không thôi.
Con sầu riêng Tinh Linh trùng này cũng chỉ vừa mới ra đời dạo gần đây mà thôi, nhìn dáng vẻ thế nào thì nó cũng y như một con sâu con con, nhìn nó còn run rẩy cũng cực kỳ nhỏ bé, yếu ớt.
Con sầu riêng hạ Tinh Linh của rừng sầu riêng này đã bị Trình Chu khế ước từ sớm luôn rồi, mà con sầu riêng hạ Tinh Linh đó cũng được Trình Chu đặc biệt chiếu cố tới cho nên nó đã tiến giai thành thượng Tinh Linh luôn rồi.

Lần này quay về dị thế thì Trình Chu cũng mang luôn con sầu riêng thượng Tinh Linh quay về đây luôn, và hiện giờ thì nó đang đứng sừng sững ở trên một ngọn cây sầu riêng cao chót vót mà nhìn về phía con sầu riêng Tinh Linh trùng vừa mới sinh ra với một ánh mắt có vẻ khinh thường ra mặt.
“Thật thần kỳ.”
“Đúng thế đấy.

Tôi nghe nói là mấy con Tinh Linh trùng này đều từ hư không mà xuất hiện ra đấy.

Sao có thể chứ?”
“Chắc chắn là chuyện này phải có quy luật gì đó chứ?”
“….”
Nếu như bọn họ có thể nghiên cứu và sản xuất ra hàng loạt Tinh Linh trùng thì đây cũng đúng là một cơ hội vô cùng tuyệt vời rồi.

Không biết là đấng sáng tạo nào đã tạo ra giống loài như mấy con Tinh Linh này thế không biết? Nếu như bọn họ có thể nghiên cứu ra các điều kiện để gia tăng xác suất có thể xuất hiện thêm Tinh Linh như thế này thì cũng quá tốt rồi.

Đây đúng là kỳ tích của nhân loại mà.
“Không biết là mấy con Tinh Linh trùng này có thể trưởng thành tới mức nào nữa nhỉ?”
Mấy nghiên cứu viên đang ở bên trong khu rừng sầu riêng này thu thập các mẫu đất, bọn họ rất đông, cũng tản hết ra bốn phía xung quanh mà thu thập lá cây, thu thập bùn, thu thập hết tất cả rồi cho hết vào túi đựng mẫu rồi mang về nghiên cứu.
Phi Ưng đang vô cùng bối rối mà nhìn về phía mấy người đang bận rộn bên trong rừng cây sầu riêng một hồi.
Phi Ưng cũng có chút mờ mịt mà hỏi: “Mir, mấy người kia đang làm cái gì thế?”
Mir lắc đầu nói: “Không biết.”
Mir cảm thấy là hắn cũng không thể nào hiểu nổi không biết mấy cái người này đang làm cái quỷ gì ở chỗ này thế không biế nữa.

Mấy người này đang bò lăn lên trên mặt đất mà đào cái gì đó, rồi bọn họ lại tỏ vẻ vô cùng trang trọng mà thu thập lại tất cả mấy cái thứ đấy rồi đặt vào trong một cái túi, nhìn họ làm cẩn thận đến mức Mir còn tưởng họ đang đào vàng chứ không phải bọn họ đang thu thập các mẫu đất bùn đâu.
“Ông lão tóc trắng kia cũng là Năng lực giả.” Mir nói.
Phi Ưng cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Thật sự là Năng lực giả sao?”
Mir gật đầu nói: “Đúng vậy.

Địa vị của người này nhìn cũng rất cao.”
Phi Ưng cau mày nói: “Năng lực của ông ta là gì vậy?”
Mir bĩu môi nói: “Tôi chưa từng cảm nhận được loại sóng năng lực nào giống như vậy nên đoán không ra đâu.”
Trước kia, khi mới tới nơi này thì hắn cũng nghe được lời của mấy thôn dân sinh sống lâu năm trên đảo San Hô nhắc qua chuyện này rồi, bọn họ cứ khăng khăng với mấy lời đồn là Đoạ ma giả cực kỳ thích ăn quả thối, Michael một lòng coi trọng rừng cây quả thối này như vậy chắc chắn là do Michael đã sớm hợp tác với Đoạ ma giả rồi.
Lúc đó thì Phi Ưng còn nghĩ đây cũng chỉ là chuyện dở hơi, kết luận vô căn cứ, tào lao thôi.

Cho dù là Michael có thật sự hợp tác với Đoạ ma giả đi chăng nữa thì sao chứ? Bọn họ cũng đâu có thích ăn mấy cái thứ như quả thối này đâu trời? Kết luận như vậy cũng quá tiêu cực rồi.

Hoá ra, cũng chỉ có người của liên minh Thiên Tuyển giả bọn họ không thích ăn thôi chứ đám người bên phía Trình Chu kia lại cực kỳ đam mê mấy loại quả thối này.

Nhìn bọn họ có thái độ kỳ lạ như thế kia là hiểu rồi.
Mir lắc đầu rồi thầm nghĩ: Khẩu vị của người ở phía bên kia biển hình như cũng quá kỳ quái rồi đúng không? Bọn họ ăn gì không ăn lại chọn ăn quả thối này làm cái gì chứ? Không lẽ bọn họ không thấy thối sao? Chẳng lẽ khướu giác của mấy người này đã có vấn đề gì hay sao vậy chứ? Hơn nữa khướu giác này còn giống nhau hết một loạt.
Phong Ngữ biến thành chim rồi bay xung quanh hòn đảo một vòng để tuần tra sau đó Phong Ngữ cũng dừng lại ở rừng cây sầu riêng quan sát.
“Hai người cũng ở đây sao?” Phong Ngữ nhìn hai người Phi Ưng và Mir hỏi thăm.
Phi Ưng nhìn Phong Ngữ rồi có chút tò mò nói: “Đúng vậy.

Hình như là địa vị của ông lão kia rất cao thì phải.

Ông ta là Năng lực giả sao? Có năng lực gì vậy? Đáng tiếc là ngôn ngữ không thông cho nên bọn anh mới phải đứng ở đây để nhìn vào.

Mà anh cũng muốn giao lưu với bọn họ.”
Phong Ngữ nhìn một đám người đang vô cùng bận rộn ở bên trong rừng cây sầu riêng thì phồng má lên nói: “Ông ấy là trí nhớ Năng lực giả.”
Mir nhìn Phong Ngữ cũng có chút kinh ngạc nói: “Trí nhớ Năng lực giả á? Là người rất rất rất là thông minh đúng không?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy.

Ông ấy là chuyên gia đấy.”
Mir chớp mắt rồi thầm nghĩ: Trí nhớ Năng lực giả sao? Liên minh của bọn họ còn chưa có Năng lực giả như vậy đâu.
Mir đang cảm thấy vô cùng hoài nghi mà nhìn cái người đang ngồi xổm ở phía trên mặt đất một hồi rồi nhìn chằm chằm vào đống bùn đang ở trên mặt đất mà không nói gì cả, sau đó người này còn lấy một ít bùn lên rồi đưa lên mũi mà ngửi thử hương vị như thế nào nữa, thấy cảnh tượng quái gở như vậy thì Mir càng ngày càng nghi ngờ nhân sinh quan của hắn.
Mir quay qua nhìn Phong Ngữ rồi dò hỏi: “Đây là mà người thông minh á? Vì cái gì mà người thông minh đi nhìn chằm chằm vào đám cây quả thối này như vậy chứ? Thật sự là người thông minh chứ không phải là người ngu ngốc thật đấy hả? Em không có lừa anh đấy chứ?”
Phong Ngữ thầm nghĩ: Chậc, không ngờ là còn người này còn dám mang mấy vị giáo sư này coi thành mấy người ngu ngốc luôn rồi đấy.

Cũng may là ngôn ngữ không thông cho nên bọn họ cũng có nghe cũng nghe không hiểu.

Lỡ mà nghe hiểu thì chắc là mấy vị giáo sư già này lên còn đau tim mất.
Phong Ngữ nhún vai nói: “Ai cũng có yêu thích của mình thôi.

Mà sao hai người lại đứng ở chỗ này vậy? Chẳng lẽ hai người cũng thích quả thối sao?”
Mil: “…”
Không nha.

Này thì hiểu lầm quá rồi.

Bọn họ chỉ đứng ở đây nhìn xem đám người kỳ quái này đang làm cái gì ở bên trong rừng cây quả thối này thôi.
Phong Ngữ hào phóng nói: “Hai người thích thì cứ nói, có thể hái một ít mang đi.

Dù sao thì ở đây cũng quá nhiều nên ăn cũng không nổi.”
Mir xấu hổ cười cười nói: “Không cần đâu.”
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Thích ăn quả thôi cũng không phải là việc gì quá mất mặt đâu, anh Trình Chu cũng rất thích ăn quả thối mà.

Hai người đừng khách khí.

Cứ lấy đi.”
Phi Ưng: “......”
Trình Chu thực sự rất thích ăn quả thối này thật sao? Đây là cái phẩm vị thối hoắc nào vậy chứ? Trước kia thì Mir đã luôn miêngj nói là năng lực của Trình Chu cũng có chút đặc thù mà đúng không, hoá ra nhìn thì giống bọn họ nhưng lại không quá giống bọn họ chính là như vậy sao? Chẳng lẽ … chỉ có Trình Chu và đám người kia mới chân chính là Năng lực giả còn bọn họ lại chỉ là hàng giả thôi sao?
……..
Phong Ngữ bước vào thành chủ phủ.
Trình Chu nhìn Phong Ngữ đi vào cũng lên tiếng hỏi: “Về rồi à? Em đang làm gì vậy?”
Phong Ngữ nhún vai nói: “Em dắt mấy chuyên gia đi tham quan quanh đảo.”
Mấy chuyên gia mới tới đây đúng là sung sức mà, sao không có một người nào chịu ngồi yên một chỗ nhỉ? Bọn họ cũng vừa mới sang đây thôi mà nhỉ? Bọn họ làm gì mà đã phải chạy ra ngoài để khảo sát hoàn cảnh sống ở xung quanh nơi này rồi, nhất là mấy vị chuyên gia bên viện nông nghiệp kia kìa, mới sáng sớm thôi mà bọn họ đã chạy hết ra ngoài đi lấy mẫu rồi.

Cũng không biết vì lý do gì mà mấy chuyện gia bên viện nông nghiệp này lại cực kỳ dễ kích động như vậy cơ chứ? Bọn họ còn túm tụm lại với nhau rồi nói chuyện ồn ào sau đó hô lên mấy cái khẩu hiệu gì mà , sao càng nghe càng thấy giống y như một môn phái tà giáo nào đó vậy nhỉ? May mắn thay, cũng may mắn là lần này Annie đã đi cùng với bọn họ đi sang bên này đấy, cũng may mắn cho nên bọn họ cũng có người phụ trách mấy chuyên gia này rồi.
“Em mới gặp Phi Ưng và Mir.” Phong ngữ nói.
Trình Chu rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy sao? Mọi người nói cái gì vậy?”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Cũng không nói gì cả ạ, em thấy hai người bọn họ cứ lén la lén lút mà thậm thụt trốn ở bnee trong rừng quả thối.

Em đang rất hoài nghi là khẩu vị hai người bọn họ khá giống anh đấy, có vẻ như cả mấy người các anh đều thích ăn quả thối.

Nhưng mà bọn họ hình như hơi ngại cho nên bọn họ cũng không dám nói ra.

Mà em cũng rất biết ý cho nên em cũng nói với bọn họ là cứ tự nhiên mà hái một ít mang về ăn thử đi.

Mà da mặt của hai người bọn họ quá mỏng cho nên bọn họ cũng không dám lên vặt về ăn.”
Trình Chu: “…….”
Phong Ngữ chống nạnh nói: “Anh Trình Chu, anh Dạ U, hình như là Hiệp Loan quần đảo này cũng biến đổi không hề nhỏ.

À đúng rồi, em nghe nói là bá tước Royer tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đến bây giờ thì Phong Ngữ mới biết tin tức này sao? Hình như con đường truyền tin của Phong Ngưc cũng hơi chậm quá rồi thì phải.
Thực lực của bá tước Royer cũng được coi như đạt đến giai đoạn gần tiến giai rồi, lúc đó hắn cũng chỉ là dẫn dắt và giúp đỡ thêm một chút để thúc đẩy trợ giúp cho đối phương có thể tiến giai một cách dễ dàng hơn thôi.

Vốn dĩ thì lúc đó hắn còn đang nghĩ là việc này cũng khó khăn lắm cơ, cho nên thời điểm trợ giúp thì hắn còn chuẩn bị thêm một vài phương án khác để thay thế rồi, cũng may là mọi chuyện cũng thuận lợi cho nên bá tước Roỷe cũng có thể thành công một cách dễ dàng.
Phong Ngữ chớp mắt nói: “Anh đối xử với Michael không tệ.”
Trình Chu: “Anh đã mang theo tất cả mọi người từ hiện thế đến đây mà, anh cũng cần phải tìm một chỗ để dừng chân đúng không? Dù sao thì anh vẫn cần Michael giúp đỡ rất nhiều chuyện nữa.

Hơn nữa, thông qua chuyện này thì anh cũng muốn gửi một tín hiệu với ngoại giới.”
Phong Ngữ cũng có chút tò mò mà nói: “Tín hiệu gì ạ?”
Trình Chu cười cười nói: “Thỉnh thoảng anh vẫn sẽ làm việc tốt.”
Phong Ngữ phá lên cười rồi nói: “Ác danh của anh đã lan rất xa rồi, anh muốn xoay chuyển hình tượng sao? Không thể nào đâu.”
Trình Chu híp mắt nói: “Anh cũng đâu có muốn thay đổi hình tượng, làm nhân vật phản diện cũng khá tốt mà, em không thấy thật sao? Làm trăm việc tốt không ai nhớ, nhưng mà sai một lần vạn người hay đấy.

Tương tự như vậy thì khi anh có là ác bá thì cho dù là anh làm trăm việc ác cũng chẳng sao, nhưng mà trong lúc ngẫu nhiên thì anh làm một việc tốt nào đó cũng là điểm nhấn dungds không? Chắc chắn vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy anh làm người cũng không tệ đến vậy.

Cho nên anh thấy làm phản diện cũng rất có lợi mà.”
Dù sao thì danh tiếng của hắn cũng rớt xuống đáy vực thẳm rồi, cho nên giờ làm thêm chút việc tốt chắc chắn cũng có thể xoay chuyển được chút thanh danh thôi.
Phong Ngữ nghe vậy cũng giật mình rồi trầm tư suy nghĩ một hồi, sau đó Phong Ngữ cũng rất nghiêm túc gật đầu mà nói: “Hình như cũng được, em thấy như vậy cũng rất tốt đấy.

Em nghĩ kỹ rồi, có vẻ như làm ác bá như anh cũng khá tốt đấy chứ, em cảm thấy em có làm phản diện cũng được.

Quyết định rồi, tương lai em sẽ làm nữ ma đầu thống trị thế giới này.”
Trình Chu: “......”
Khoan, hình như hắn vừa mới thuận miệng nói ra cái gì ấy nhở? Cái gì mà nữ ma đầu là làm sao cơ? Chắc là hắn vừa mới nghe lầm chuyện gì rồi đúng không? Chẳng lẽ là hắn vừa mới mở miệng mà dạy hư một đoá hoa xinh đẹp của Tinh Linh thế giới rồi đấy hả? Sao mà hắn nghiệp quá vậy nè?
Trình Chu nhìn thần thái của Phong Ngữ đang ở trong trạng thái cực kỳ hung phấn kia thì bỗng nhiên hắn cảm thấy rất là chột dạ.

Nhìn cái dáng vẻ này thì hình như Phong Ngữ còn đang dự tính muốn làm một chuyện gì đó lớn lao thì phải.

Chắc là không sao đâu nhỉ? Chắc chắn không phải lỗi của hắn đâu đúng không?
End chap 202
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng