Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Một mảnh đảo nhỏ của Thiên Tinh đảo bị chịa tách ra rồi biến mất làm người dân trên đảo Thiên Tinh cũng bị chấn động không thôi.
“Đã có chuyện gì vậy?”
“Biến mất rồi.”
“Đây là năng lực của Đoạ ma giả sao? Một mảnh đảo lớn như vậy mà cũng có thể dời đi được sao?”
“Năng lực này cũng quá khủng bố rồi, đây là sức mạnh của tín đồ ma quỷ sao?”
“Năng lực này cũng quá khó tin rồi, Địa giai kỵ sĩ còn không thể làm được như vậy đâu.

Không biết là Thiên giai kỵ sĩ trong truyền thuyết kia có thể làm được không nhỉ? Thế này thì cũng quá mạnh rồi.”
Hầu tước đảo Thiên Tinh nhìn thấy tình cảnh như vậy thì mặt cũng tái nhợt đi, phần bến tàu đó chính là phần bến tàu có trang bị đầy đủ nhất, có đủ các loại trang thiết bị cao cấp cho nên giá trị cũng cực kỳ cao.

Lúc trước hầu tước còn tưởng là Trình Chu muốn thiết lập một căn cứ đóng thuyền ở đây cho nên ngay tại thời điểm đó thì ông cũng chẳng cảm thấy gì, dù sao thì Trình Chu và đại công tước cũng có xung đột không sống thì chết rồi, chờ một thời gian nữa thôi cũng có ngày Trình Chu sẽ bị đại công tước tìm cách mà xử tử thôi.

Tất nhiên thì lúc đó ông vẫn còn cơ hội lấy lại toàn bộ khu bến tàu này.

Không nghĩ tới là Trình Chu ra chiêu độc qúa cho nên ông không thể lường trước được, toàn bộ khu vực bị mang đi chính là phần xương sống của cả đảo Thiên Tinh.

Lần này thì đảo Thiên Tinh của ông đã bị tổn thất cực kỳ thảm rồi.
Đại đa số luyện khí sư chọn ở lại hòn đảo Thiên Tinh này nhìn thấy một cảnh như vậy thì mọi người cũng có chút mờ mịt
“Bến tàu đã bị mang đi mất rồi, từ giờ chúng ta phải làm sao đây.” Một luyện khí sư thất thần mà lên tiếng.
Nhiều luyện khí sư chạy ngược lại bến tàu nhìn mảnh trống rỗng trước mặt mà bọn họ cũng luống cuống tay chân.

Hay rồi, hiện tại bọn họ ở lại mà không có nơi làm việc thì bọn họ ở lại có ích gì chứ?
“Công việc tiếp theo của chúng ta chắc hẳn là trùng tu và xây dựng lại khu bến tàu này đúng không? Cũng không biết là chúng ta phải trùng kiến đến khi nào mới xong.” Một luyện khí sư khác nói.
“Có ai … có ai nhìn thấy đại sư Tầm Thiên đâu không?” Một luyện khí sư dáo dác nhìn ngó xung quanh mà hỏi.
“Hình như là đại sư Tầm Thiên không có ra.” Một luyện khí sư khác giật mình lên tiếng.
“Lúc đấy đại sư Tầm Thiên đang tập trung cho việc khắc hoạ luyện khí trận pháp nên không chú ý tình hình bên ngoài.

Mọi người cũng biết mà, lúc bình thường khi mà đại sư đang bận việc gì thì ngài ấy sẽ không bao giờ để ý đến mọi sự việc xung quanh.

Sao không có ai đi tới nhắc đại sư hả?”
“Tôi cảm thấy đại sư Tầm Thiên … đại sư là nguyện ý đi theo mấy tên Đoạ ma giả kia đấy.”
“Mọi người phải biết đại sư Tầm Thiên vẫn luôn muốn chế tạo con Địa giai thuyền chiến nhưng mà phía hầu tước vẫn luôn không gom đủ tài liệu còn gì? Những tên Đoạ ma giả đó đã khai đơn lớn chính là long cốt của con rồng lửa đã chết kia đấy.”
“Tuy là vậy nhưng đó cũng là Đoạ ma giả mà.

Làm sao mà đại sư Tầm Thiên có thể hợp tác cùng với ma quỷ được chứ?”
“…..”
Đông đảo luyện khí sư, học đồ luyện khí sư, nhân công bến tàu cũng tụm lại với nhau mà sôi nổi nghị luận.

Sau khi hoảng sợ qua đi thì những người này cũng bắt đầu điểm danh những người còn lại ở đảo Thiên Tinh.

Cuối cùng thì bọn họ cũng đột nhiên mà phát hiện ra là đã có rất nhiều người quen của bọn họ cũng dứt áo ra đi theo những tên Đoạ ma giả đó rồi.
Tất nhiên là đám luyện khí sư bọn họ cũng rất khinh thường cái việc phải làm việc cho một nhóm người Đoạ ma giả nào đó, nhưng mà những Đoạ ma giả phía bên kia hành động cũng quá trái ngược với lẽ thường, đám người đó không những không thèm tận tình khuyên nhủ một chút nữa sap? Tại sao mà đám người đó chỉ thịnh tình mời đúng một lúc đó thôi vậy? Nếu như đám người đó cố gắng mời bọn họ thêm một chút nữa là bọn họ cũng suy nghĩ lại rồi.

Tại sao cái đám người đó chỉ mời đúng có một lần duy nhất rồi cái đám người đó cũng rời trực tiếp đi luôn vậy? Tại sao đám người đó không hề cho bọn họ thêm một chút thời gian chứ? Thật ra thì bọn họ chỉ cần suy nghĩ thêm một chút nữa thôi thì bọn họ đi luôn rồi? Mấy người đang đứng ở nơi đây hiện tại cũng cảm thấy có chút mất mát trong lòng, bọn họ cũng tự cho rằng bản thân bọn họ đang là Bạch ngân luyện khí sư cho nên địa vị của bọn họ sẽ rất cao và bọn họ sẽ được đối xử đặc biệt.

Bọn họ cũng đâu có người là bản thân bọn họ sẽ bị đối xử như thế này đâu.
Cũng có không ít luyện khí sư phát hiện ra việc đại sư Tầm Thiên đã rời đi cùng với mấy người Đoạ ma giả kai rồi cho nên bọn họ cũng cảm thấy hối hận không thôi, tại sao mà bọn họ lại nhát gan đến mức vậy chứ? Tại sao mà bọn họ lại không dám đánh cuộc một lần chư chứ? Trên thực tế thì công việc tham dự vào quá trình chế tạo Địa giai thuyền chiến đó đối với tất cả những luyện khí sư này vừa là niềm đam mê mà cũng là một cơ hội vô cùng tốt để bọn họ thăng cấp.

Nhưng mà bọn họ vẫn đang còn lưỡng lự một chút mà chưa thể quyết định được.

Thật ra thì mấy người đang ở đây cũng tưởng là đám Đoạ ma giả kia sẽ lập xưởng ở nơi này, bọn họ vẫn còn chờ thêm một thời gian nữa để quan sát, vì bọn họ vẫn luôn lo sợ là đám Đoạ ma giả này có thực sự chế tạo một con Địa giai thuyền chiến thật hay không? Hay đây cũng chỉ là một miếng bánh vẽ giống như vị hầu tước đảo Thiên Tinh đã từng làm.

Thật sự thì lúc ấy cũng quá hỗn loạn, bọn họ cũng chưa thể nhìn nhận được mọi việc cho chính xác, bọn họ cũng bị miếng bánh vẽ của vị hầu tước đảo Thiên Tinh này lừa tới, một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.

Nếu như đám người Trình Chu thật sự sẽ thành lập một căn cứ đóng tàu ở đây thì bọn họ cũng có đủ thời gian để quan sát và đánh giá.

Nếu như bọn họ cảm thấy đãi ngộ đủ hậu hĩnh và không bị lừa thì bọn họ có gia nhập sau đó cũng không hề muộn.

Thật là đáng tiếc …
Chúng luyện khí sư cũng chưa bao giờ nghĩ được là đám người Trình Chu kai ra bài cũng không hề giống với những gì mà bọn họ nghĩ.

Mắt thấy bến tàu đã bị di rời đi chỗ khác thì trong nháy mắt bọn họ đã hiểu được cái lời nói của cô bé tóc trắng kia nói đã đúng rồi, bọn họ đã để vuột mất một cơ hội tiến giai quý giá rồi.

Bên phía Trình Chu đang muốn luyện chế con Địa giai thuyền chiến cho nên những người đi theo chắc chắn là sẽ học hỏi được rất nhiều kiến thức mới.

Mà tất nhiên là cơ hội được sờ cũng như cơ hội được trực tiếp gia công các loại tài liệu cao cấp cũng đã đủ trợ giúp cho bọn họ thăng tiến lên rồi.
Hầu tước đảo Thiên Tinh đứng ở bãi biển nhìn một khu vực nhộn nhịp đã biến thành trống rỗng như thế kia mà sắc mặt cũng đen lại, vẻ mặt muốn khó coi cỡ nào thì cũng có thể khó coi tới cỡ đó.
Đông đảo chúng luyện khí sư nhìn vào sắc mặt của hầu tước thì cũng không dám lên tiếng mà im lặng chuồn ra phía xa.
…….
Trong lúc này thì Trình Chu cũng mang theo một mảnh nhỏ của hòn đảo Thiên Tinh cũ thuấn di về đảo San Hô.
Một mảnh hải vực rộng lớn của đảo San Hô cũng được Michael ra lệnh cho mọi người trên đảo tiến hành dọn dẹp sạch sẽ ngay tại vị trí mà Trình Chu đã chỉ định.

Hiện nay, một mảnh hải vực trống rỗng đó có một mảnh đảo nhỏ cũng lấp ló xuất hiện, nhìn thấy một mảnh đảo nhỏ đột nhiên hiện ra đã hấp dẫn được không ít người dân chạy tới coi và bàn luận sôi nổi.
Michael đứng ở bên bờ biển nhìn đảo San Hô của hắn tự nhiên ra thêm một mảnh đảo nhỏ nữa thì hắn cũng trợn mắt.
Rogulei thì rất khó tin mà lắp bắp nói: “Tên Trình Chu này thật sự … đem một mảnh … một mảnh đảo của đảo Thiên Tinh … mang về đây sao? Hắn ta.

… thật sự mang … nguyên một cái bến tàu ….

của đảo Thiên Tinh … về đây sao? Chuyện này … cũng quá khủng bố rồi.”
Michael hít sâu một hơi rồi thầm nghĩ: Thế này thì cũng quá khoa trương mà.

Năng lực của không gian Đoạ ma giả cũng quá khủng bố rồi.
Trước khi Trình Chu rời đi thì Trình Chu cũng tới nói trước với Michael về tính toán của hắn ta rồi.

Lúc đó thì Michael cũng gật gì mà hắn còn tưởng là Trình Chu đang nói giỡn chút mà thôi.

Sau đó thì Trình Chu cũng cáo từ rồi dẫn theo một đoàn người rời đi, lúc này thì thì Michael mới giật mình rồi biết rất có thể Trình Chu đang nói nghiêm túc với hắn.

Nhưng mà, hắn có nghe thì hắn cũng nghe như vậy thôi chứ làm gì mà hắn nghĩ được phương án mà Trình Chu đề nghị ra lại có thể thành công được chứ? Ai mà ngờ là nó cũng đã thực sự thành công, mà còn thành công với tốc độ chóng mặt như vậy.

Quả nhiên năng lực của Đoạ ma giả là cái năng lực gì đó mà người bình thường khó có thể lý giải được mà.
Sau một hồi lay động kịch liệt thì những người bên trong bến tàu của đảo Thiên Tinh cũ cũng lần lượt đi ra ngoài rồi nhìn về đảo San Hô.
Bên trong bến tàu thì đông đúc luyện khí sư cũng không kìm được lòng hiếu kỳ mà nhìn ra ngoài thăm dò khắp nơi.
“Chúng ta đã tới đảo San Hô rồi sao?”
“Phong cảnh bên ngoài cũng đã thay đổi, có lẽ là đã tới đảo San Hô rồi.”
“Tôi còn đang nghĩ là Trình Chu sẽ dùng một chiếc Hoàng kim thuyền chiến để mang chúng ta rời khỏi nơi đó cơ, thật không nghĩ được là chúng ta lại dùng phương pháp như thế này để tới đây.”
“Trực tiếp cắt luôn một phần của hòn đảo mang đi, mấy người thiên tuyển giả này cũng quá tài giỏi rồi.”
Một số luyện khí sư cũng lục tục bước từ bên trong bến tàu đi ra cũng cảm thấy khá kinh ngạc về hoàn cảnh trước mắt.
“…..”
…….
Trình Chu mang theo đám người Vân Phong lên bờ rồi nhìn phía đám đông mà dò hỏi: “Xin hỏi Dị năng giả hệ thổ đã đến chưa?”
Vương Chấn Hiên bị điểm dang cũng nơm nớp lo sợ đi ra rồi nhìn Trình Chu mà nói: “Trình thiếu, tôi đã có mặt, đã tới rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được rồi, công việc tiếp theo chung tôi giao cho anh nhé, nhiện vụ của anh làm cho hòn đảo này cố định lại và hai hòn đảo này có thể nối liền lại với nhau hoặc là chập lại thành một cũng được.”
Vương Chấn Hiên cũng có chút xấu hổ nói: “Trình thiếu, dị năng của tôi cũng không mạnh đến vậy.”
Vương Chấn Hiên chà chà hai tay vào nhau rồi sắc mặt cũng có chút tái, đúng là hắn đã thức tỉnh dị năng hệ thổ cũng tương đối hi hữu đấy.

Nhưng mà, công việc những ngày bình thường của hắn rất nhẹ nhàng, hắn cũng chỉ có thể làm hạ xuống nâng lên một ít bùn đất, làm cho mấy cái cọc lớn cọc nhỏ cố định lại, … còn cái việc nối một cái hòn đảo lớn như vậy làm một với đảo San Hô cũng là chuyện quá khả năng của hắn rồi.
Trình Chu trấn an rồi vỗ vỗ bả vai Vương Chấn Hiên một chút sau đó an ủi: “Anh đừng có khẩn trương, có người sẽ giúp đỡ anh hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Việc của anh bây giờ chính là hít thở thật sâu, anh tuyệt đối phải tin tưởng vào năng lực bản thân anh chứ, anh đã có phương án để thiết kế đường tiếp nối giữa hai hòn đảo rồi đúng không?”
Trình Chu nhìn qua đám người Vân Phong rồi nói: “Làm phiền các vị rồi.”
Vân Phong gật đầu nói: “Chuyện nhỏ.”
Finger lại tiếp tục vận chuyển năng lực, rồi đem một lượng lớn ma lực rót vào cơ thể Vương Chấn Hiên.
Sau khi một lượng lớn ma lực dũng mãnh truyền vào thân thể thì đột nhiên Vương Chấn Hiên cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh mênh mang vô cùng đang vận chuyển một vòng bên trong cơ thể hắn, ngay tại thời điểm này thì hắn cũng có cảm giác là bản thân hắn đã trở thành cao thủ tuyệt thế rồi.
Như được vỡ ý thì Vương Chấn Hiên cũng ngay lập tức điều động sức mạnh của nguyên tố thổ bên trong cơ thể rồi nhắm mắt lại bắt đầu điều khiển những nguyên tố thổ ở hai tầng đất của hai hòn đảo.

Ngay sau đó, theo tầng vận động của lớp đất đá đang bao xung quanh mà hai mảnh đảo cũng dần dần được nối lại, sau đó hai hòn đảo cũng dung hợp lại làm một mảnh liền mạch.

Vừa mới dung hợp thành công thêm một mảnh bến tàu rộng lớn cho nên diện tích của đảo San Hô cũng được mở rộng ra rất nhiều trong nháy mắt.
Không ít dân cư trong lãnh địa của đảo San Hô cũng nhanh chóng tụ tập lại bờ biển mà chứng kiến sự kiện thần kỳ này rồi nghị luận sôi nổi.
“Hòn đảo của chúng ta đã được mở rộng rồi.”
“Hình như là Trình Chu các hạ đã cắt một hòn đảo nhỏ rồi mang về đây ghép lại.”
“Còn có thể làm vậy sao? Năng lực này cũng quá khó tin rồi.”
“Trình Chu các hạ đã mang mảnh đảo từ đâu tới để ghép lại vậy?”
“Mảnh đảo kia hình như có rất nhiều người đang cư trú ở đó thì phải.”
“….”
Sau khi hoàn thành quá trình dung hợp hai hòn đảo lại với nhau thì Vân Phong cũng mang người rời đi luôn.
Dạ U nhìn đám người Vân Phong rời đi cũng có chút kiêng kị nói: “Nội bộ của liên minh Thiên Tuyển giả kia cũng có một nguời rất mạnh, ma lực của người kia rất khổng lồ, có khi còn mạnh hơn Vân Phong nữa.”
Thật ra thì lúc thông qua ma lực liên chuyển ở đảo Thiên Tinh thì Dạ U cũng cảm ứng được vài luồng ma lực cực kỳ khổng lồ.
Đàm Thiếu Thiên phồng phồng mà nói thầm: “Em nghĩ là liên minh Thiên Tuyển giả này cũng có chút thủ đoạn bảo lưu.

Đúng là một nơi tàng long ngoạ hổ mà.”
Trình Chu: “Người mà em nói chắc hẳn là Dị năng giả hệ hoả đúng không? Cũng không có gì ngạc nhiên.”
Trận chiến ở quần đảo núi lửa kia kết thúc thì phía liên minh Thiên Tuyển giả đã lấy đi một viên tinh hạch của con rồng lửa kia, chắc là Vân Phong đã lấy viên tinh hạch này để cho Dị năng giả hệ hoả bên phía liên minh của bọn họ.

Dao động năng lượng mà Dạ U cảm nhận được cũng không hẳn là từ người của Dị năng giả hệ hoả đó mà còn có thêm một phần năng lượng đến từ viên tinh hạch của con rồng lửa kia nữa.
Mạc Lạc đi về hướng của Trình Chu kinh ngạc đến mức có chút khó tin nói: “Trình Chu các hạ đã mang luôn một mảnh bến tàu của đảo Thiên Tinh về đây sao? Ngài cũng thật mạnh mẽ quá rồi đấy.”
Trình Chu cười cười nói: “Quá khen, quá khen.”
Mạc Lạc nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Chuyện này đúng là suy nghĩ của hắn vẫn còn quá nông cạn mà thôi.

Bản thân hắn cũng chỉ dám nghĩ tới việc thành lập một cái căn cứ ở đảo Thiên Tinh là c ổn lắm rồi rồi đấy, thật không nghĩ là Trình Chu này còn làm lớn hơn những gì hắn đã tưởng tượng rất nhiều.

Nhìn đến mảnh bến tàu đang sừng sững kia mà hắn cũng phải đổ mồ hôi dùm cho vị hầu tước đảo Thiên Tinh luôn.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc nói: “Có một vài luyện khí sư, học đồ của luyện khí sư và người nhà mấy luyện khí sư đã tự nguyện đến đây để làm việc.

Một lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho Palmyra thẩm tra qua bọn họ một lượt.

Nếu như bọn họ không có vấn đề gì quá lớn thì chúng ta cũng có thể bắt đầu làm việc thôi.”
Mạc Lạc gật đầu nói: “Được.”
Mạc Lạc nhìn về hướng khu vực bến tàu phía bên kia mà trong lòng hắn cũng khỏi có chút mong chờ.
“Nhanh, nhanh, nhanh.” Đạo diễn Giả Ba chạy như bay tiến tới.”
Trình Chu nhìn đạo diễn Giả Ba nói: “Đạo diễn Giả Ba, ngài làm gì vậy?”
Đạo diễn Giả Ba u oán nhìn Trình Chu lên án: “Trình thiếu, tại sao một việc trọng đại như vậy mà cậu lại không mang tôi theo chứ? Cậu không mang thôi theo cũng không sao nhưng cậu phải mang theo vài thiết bị lưu lại hình ảnh chứ? Nghe nói cậu lại thi triển sức mạnh của mình ở đảo Thiên Tinh đúng không? Tư liệu của tôi, tư liệu sống của tôi đấy.”
Sau khi đảo San Hô thành lập ban truyền thông thì cũng đã thu nhận rất nhiều anh em nhà họ Chuột tới làm việc và tất nhiên là tốc độ thu thập tin tức cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Đạo diễn Giả Ba vừa nghe mới nghe được thông tin nói là đã có hai thanh trường kiếm khổng lồ xuất hiện ở đảo Thiên Tinh, rồi sau đó hai thanh trường kiếm này cũng hợp lại một thể rồi một kiếm chia đôi đảo Thiên Tinh kia ra.

Sau khi nghe được cái tin tức này xong cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kích động, nếu ông có thể quay chụp lại hoặc có người nào đó đã lưu lại hình ảnh rồi làm thành video tuyên truyền thì video đó nhất định sẽ bạo, cực kỳ bạo cho mà xem.

Quá đáng tiếc rồi.

Tư liệu sống của ông bay rồi.
Trình Chu phất phất tay nói: “Ngài yên tâm, nếu ngài không quay lại được thì ngài cũng có thể chạy đi tìm đám anh em chuột hởi một chút là được rồi, bọn họ nhất định có.

Lúc đó thì ngài chỉ cần dùng tiền để mua lại là được.”
Đạo diễn Giả Ba: “…..” Tại sao? Vì cái gì chứ? Rõ ràng là ông cũng có thể tự mình quay lại được tất cả những hình ảnh đó lại mà, hơn nữa ông cũng có thể thu lại được những hình ảnh với những góc quay hoàn chỉnh nhất, đẹp đẽ nhất mới đúng, đây mới đúng là chuyên môn của ông mà.

Tại sao mà ông lại thê thảm đến mức phải chạy đi mua lại số hàng tồn của đám chuột trên đảo Thiên Tinh kia cơ chứ? Quá thê thảm rồi.
Chuột đại ca và Chuột lão nhị nhìn về phía bờ biển đột nhiên mọc ra một cục to đùng như vậy thì sắc mặt của cả hai anh em cũng tái nhợt đi thấy rõ.

Mấy ngày nay hai anh em bọn họ vẫn đi theo đạo diễn Giả Ba này để làm việc việc này việc nọ một chút, vốn dĩ là hai người vẫn còn chút tâm tư không nên và bọn họ vẫn chờ một cơ hội tốt nào đó để trốn đi luôn, nhưng mà khi bọn họ tự mình chứng kiến một tình cảnh trước mắt như này thì hai người chuột bọn họ cũng không thể thốt lên lời nữa, thôi thì chạy đi đâu cũng vậy, cứ ở lại nơi này một thời gian rồi tính toàn lại sau cũng được.
Chuột đại ca nhìn Trình Chu một hồi rồi thầm nghĩ: Hình như tên Trình Chu này cũng quá điên cuồng rồi.

Mấy người cung quanh này bọn họ cũng không thể đắc tội được.

Cách tốt nhất là bọn họ nên cố gắng một chút và chuyên tâm một chút mà đi theo đám người này để làm việc thôi, nói không chừng trong tương lai không xa nào đó thì bọn họ cũng có thể leo lên chức phó hội trưởng ban truyền thông cũng nên.
Mấy người anh em của Vương Chấn Hiên cũng nhìn về cái bến tàu mới xuất hiện ở hòn đảo thì cũng nhanh chóng chạy lại bên người Vương Chấn Hiên.

Mấy người bọn họ cũng kinh ngạc mà liên tục cảm thán.
“Lão đại, anh cũng quá lợi hại rồi.

Anh vừa mới dung hợp hai hòn đảo này lại đó.

Sao lúc trước bọn em lại có thể nghĩ là dị năng của anh có chút yếu nhỉ? Là em có mắt không thấy Thái Sơn.

Em xin lỗi anh.” Vương Phong nói.
Vương Chấn Hiên xấu hổ nói: “Dừng, tôi cũng đâu có làm cái gì đâu.”
“Lão đại, anh quá khiêm tốn rồi.

Quá khiêm tốn rồi.” Vương Phong lắc đầu nói.
Vương Chấn Hiên gãi đầu nói: “Dừng, dừng lại ngay.

Bây giờ anh vẫn đang còn hơi váng đầu đây.”
Lúc ấy có một luồng ma lực khổng lồ tiến vào thân thể hắn cũng làm cho hắn tự nhiên có một cái ảo giác là hắn đã biến thành cao thủ tuyệt thế rồi.

Nhưng mà sau khi hai hòn đảo này dung hợp lại với nhau rồi thì luồng ma lực này cũng bị rút lui hoàn toàn.

Quả nhiên, tuyệt thế cao thủ gì đó cũng chỉ là ảo giác của bản thân hắn lúc đó mà thôi.
Vương Phong khoanh tay nói: “Em vẫn luôn nghĩ chuyện dời non lấp biển, muốn kiến tạo lục địa là một việc bất khả thi.

Không nghĩ là cái chuyện bất khả thi này cũng có thể thực hiện được thật này.

Nếu bên phía kia của chúng ta có người nào đó có được một nửa năng lực như Trình thiếu thì không chừng mọi chuyện cũng có thể thành công.”
Vương Chấn Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Năng lực của Trình Chu đúng là khó mà có thể tưởng tượng được.

Khó trách phía trên lại coi trọng Trình Chu tới vậy.
End chap 216
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng