Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đảo Cá bạc.
Hầu tước Leon nhìn vào hình ảnh hòn đảo Thiên Tinh bị chém thành hai mảnh kích thước khác nhau thì nhíu chặt mày lại.
“Phụ thân, ngài đã nhìn hình ảnh này rất nhiều lần rồi, ngài vẫn chưa nhìn chán sao?” Sa Hierro rầu rĩ nói.
Hầu tước Leon trừng mắt nhìn Sa Hierro rồi tức giận mà nói: “Con thì biết cái gì mà nói chứ? Hiệp Loan quần đảo sắp có biến động rồi.”
Sa Hierro gật đầu nói: “Trình Chu và Zoe đúng là rất lợi hại, hình như Trình Chu là quý tộc của biển bên kia thì phải.

Nghe nói hắn là đại quý tộc nữa.”
Trước kia cũng có vài lời đồn đãi xuất hiện nói về chuyện thân phận của Trình Chu rất cao quý gì đấy.

Tất nhiên thời điểm đó thì người của Hiệp Loan quần đảo cũng chẳng có ai muốn tin tưởng vào lời đồn đoán này.

Nhưng dạo gần đây thì mấy người này lại càng ngày càng tin tưởng rồi.

Nghe nói là sau lưng Trình Chu còn có một đội quân được trang bị các phương tiện luyện khí có thể đi lại được cũng có thể bắn ra những quả đạn pháo, cũng nhờ vào đội quân này cho nên mới đám người kia có thể giải quyết Định phong thuỷ thú dễ dàng như vậy.
Khi Trình Chu tuyên bố ra bên ngoài là hắn muốn thành lập một đội quân chuyên dùng để chế tạo Địa giai thuyền chiến, lúc đó đã có rất nhiều người khịt mũi mà coi thường không thèm để ý tới, còn cho là tên này đang si tâm vọng tưởng mà loè thiên hạ gì đấy, không một ai để tuyên bố này vào mắt cả.

Nhiều luyện khí sư còn tỏ vẻ đặc biệt khinh thường cái ý tưởng này, bọn họ còn không thèm để ý tới lời mà Trinh Chu nói, bọn họ còn chỉ trích sau lưng là Trình Chu chẳng hiểu tí gì về thuật luyện khí cả, có làm cũng là lãng phí tài nguyên tốt thôi.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian dạo gần đây thì những luyện khí sư đang có mặt trên đảo San Hô cũng nói lộ ra một chuyện là khung xương của con thuyền Địa giai đã thành hình rồi, cho nên chuyện Trình Chu có muốn chế tạo thành công con Địa giai thuyền chiến cũng chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Nhiều luyện khí sư cũng âm thầm chạy đi hỏi thăm về tình huống hiện tại bên trong khu bến tàu ở đảo San Hô, nói cho cùng thì những thông tin đó truyền ra ngoài cũng làm cho mấy luyện khí sư ngứa ngáy muốn đầu nhập vào.

Nhưng mà, đầu vào hiện tại của đảo San Hô không còn như trước nữa, tiêu chuẩn đã tăng lên rồi, Hoàng kim luyện khí sư muốn nộp đơn gia nhập may ra là còn dễ dàng hơn một chút.

Tuy dễ cũng là dễ thật đấy nhưng mà Hoàng kim luyện khí sư mà phẩm hạnh có vấn đề không lành mạnh gì đấy thì đảo San Hô cũng không thu nhận nữa.

Bạch ngân luyện khí sư muốn gia nhập vào đảo San Hô cũng phải trải qua mấy lần khảo nghiệm, nghe nói là tiêu chuẩn của mấy đợt khảo nghiệm này rất cao cho nên mấy vị Bạch ngân luyện khí sư kiến thức không được đầy đủ cũng bị loại ngay từ lúc đó luôn rồi.
Tuy nhiên thì con người đều là loại phạm tiện (犯賤: Fànjiàn – không có lòng tự trọng, hèn mọn), mấy người này có là luyện khí sư đức cao vọng trọng hay gì đi chăng nữa thì mấy người này cũng chỉ là con người mà thôi.

Lúc trước, khi mà Michael tuyên truyền muốn tuyển dụng luyện khí sư đầu nhập vào đảo San Hô thì những tên này lại e sợ mà chạy cho thật nhanh, chỉ sợ bọn họ bị Đoạ ma giả nhìn trúng rồi bắt vào hang ổ của Đoạ ma giả gì đấy.

Hiện nay thì hay rồi, Trình Chu không nhận người nữa thì họ lại mặt la mày liếm mà đòi đi vào cho bằng được, còn chạy đi tìm mối quan hệ cũ để đút lót mà xin gia nhập, bọn họ còn tìm đủ mọi cách để thăm dò các loại tiêu chuẩn khảo hạch để đầu nhập.
Hầu tước Leon híp mắt nói: “Lần này vương thất đã gặp đối thủ tồi.”
“Con nghe nói là từ khi Michael đầu nhập cho Đoạ ma giả thì hắn ta cũng đang sung sướng hơn hẳn.” Sa Hierro có chút thổn thức mà than thở nói.
Hầu tước Leon cũng có chút cảm khái mà nói: “Thằng nhóc Michael này đầu óc không hề đơn giản.”
Thời gian trước kia thì Michael cũng chỉ là một thằng nhãi nhép không gợi bất kỳ một tiếng sóng, bóp một cái là chết tươi, phụ thân của Michael chết sớm, người chú thì nghi kỵ còn đưa người này đi xung quân ra một hòn đảo nghèo nàn chim không thèm ngó, lúc đó hắn nhìn thế nào cũng thấy là thằng nhóc Michael này sắp tiêu đời rồi, cả đời này nó cứ chết dí ở cái hòn đảo còn không có tên trên bản đồ.

Không nghĩ tới là thằng nhóc Michael này tính toán tốt thật, nó bắt nhanh cơ hội mà xoay chuyển cái một như vậy đây, nó đường hoàng chọn đi lối tắt mà đầu nhập vào thế lực của Đoạ ma giả.

Hiện tại thì thế lực cững như địa vị của liên minh Thiên Tuyển giả và tổ chức Quang minh kia đang lên như cá gặp nước.

Hiện tại thì hai thế lực này đã thành một trong những thế lực có tầm ảnh hưởng rộng khắp Hiệp Loan quần đảo, tất nhiên là giới quý tộc còn phải nể họ vài phần.
Một thủ vệ vội vã chạy đến rồi bẩm báo: “Hầu tước đại nhân, đảo San Hô phái người tới.”
Hầu tước Leon nghe vậy cũng căng thẳng trong lòng mà nói: “Đảo San Hô sao? Rốt cuộc thì vẫn tới.”
Sa Hierro nhíu mày nói: “Người của đảo San Hô tới làm gì?”
Thủ vệ cẩn thận báo cáo: “Bọn họ tới để bán hàng.

Nghe nói là phiếu mua sắm của siêu thị lớn chuẩn bị khai trương.

Họ bán 100 phiếu giá 2 vạn đồng vàng.

Họ cũng nói luôn là 100 tờ phiếu này đã được giảm giá 50% nhân dịp khai trương nên mọi người cầm 100 tới phiếu này tới đảo San Hô mua sắm cũng tương đương với giá 4 vạn đồng vàng tiền hàng hoá”
Sa Hierro nhíu chặt mày rất bất mãn nói: “Sao ta lại không nghe nói là đảo San Hô hay tổ chức Quang Minh kia lại chuẩn bị khai trương siêu thị lớn vậy?”
Thủ vệ: “Chúng tôi cũng đã hỏi qua rồi, người kia nói là ban đầu không có siêu thị lớn.

Đây là kế hoạch mới nhất nên chưa kịp thông báo cho mọi người.”
Sa Hierro có chút cạn lời mà nói: “Kế hoạch mới sao? Mới thôi mà bọn họ đã bắt chúng ta phải mua sắm một đống phiếu rách như vậy hả? Đồ bên trong cái siêu thị kia của bọn họ có đủ với giá trị 2 vạn đồng vàng này hay không? Hay 2 vạn đồng vàng chính là giá trị của mấy tờ giấy rách này chứ hả?”
Thủ vệ cúi đầu cũng không dám lên tiếng.
“Ngươi đi nói cho hắn, chúng ta không mua.” Sa Hierro đen mặt nói.
Thủ vệ nghe vậy cũng có chút khó xử nói: “Chuyện là vậy.

Người kia nói là nếu chúng ta không mua thì cũng không sao cả, Trình Chu đại nhân của bọn họ nhất định sẽ đi qua tự mình đẩy mạnh tiêu thụ.”
Sa Hierro: “…..” Là sao? Hành vi này được gọi là gì hả? Muốn cường mua cường bán đúng không?
Hầu tước Leon nghe vậy cũng có chút cạn lời mà nói: “Thôi, được rồi, được rồi.

Họ bán thì chúng ta mua thôi.”
Sa Hierro có chút không cam lòng mà nói: “Phụ thân, ngài nghĩ lại đi, đây là 2 vạn đồng vàng đấy.”
Hầu tước Leon có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con nghĩ coi, nếu như tên Trình Chu mà tự mình đến đây thì con nghĩ 2 vạn đồng vàng có thể tiễn hắn đi sao? Coi như bỏ chút tiền tiêu tai nạn thôi.”
Hầu tước Leon cũng đã sớm dự đoán được việc Trình Chu sẽ tới hòn đảo của ông để bán phiếu mua sắm, dạo gần đây thì giới quý tộc cũng đã sớm liên hệ với nhau thử và hỏi thăm trao đổi tin tức xem có nên mua mấy cái phiếu này không rồi.
Ra cái giá 2 vạn để mua sắm mấy cái phiếu còn đỡ, đảo Thiên Tinh bị cắt mất phần bến tàu xương sống để lại một mảnh trống rỗng và một đống luyện khí sư thất nghiệp, mà những người này thấy thế cũng đang muốn rời khỏi đảo Thiên Tinh đầu nhập vào đảo San Hô hoặc các hòn đảo nhỏ khác để mưu sinh.

Đảo Thiên Tinh bị suy cũng là kết cục đã định mà bá tước đảo Thiên Tinh cũng nhận được một đống phiếu mua sắm như thế này thôi.
Nghe nói tình hình của đảo Đường Thụ dạo này cũng không được tốt cho lắm, không biết vị hầu tước kia đã làm ra chuyện gì mà bọn họ lại bị Trình Chu cắt một miếng đảo nhỏ trồng đường thụ, còn bắt đi một con đường thụ thượng Tinh Linh mang theo, cũng phải bỏ 2 vạn mua một đống phiếu.
Mấy hòn đảo nhỏ ủng hộ đại công tước chạy thảo phạt đảo San Hô còn thảm nữa, dạo gần đây bọn họ còn bị hố hết tài liệu dùng trong luyện khí.

Kết cục cũng phải bỏ ra 2 vạn đồng vàng để mua đống giấy vụn thôi.
Dạo này hành động của Trình Chu dường như quá lố rồi.

Mà chuyện hắn ta thu gom mạnh như vậy đối với các hòn đảo khác, ngược lại hành vi đẩy mạnh tiêu thụ mấy tờ phiếu mua sắm với hòn đảo của ông thì cũng được coi như là đã khách khí lắm rồi.
Sa Hierro có chút tức giận nói: “Trình Chu, người này … thật là……”
Hầu tước Leon quay sang nhìn Sa Hierro cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Sa Hierro, con lớn rồi, biết suy nghĩ một chút.

Hiện tịa con cứ lặng lẽ mang theo một đoàn người đi đến đảo San Hô quan sát tình huống trước đi.

Tuổi của con và Michale cũng không khác nhau lắm, có cơ hội thì con cũng ráng kết bạn với Michael đi.”
Sa Hierro trừng mắt nói: “Phụ thân, người đang giỡn cái gì vậy? Đó là địa bàn của Đoạ ma giả đấy.”
Hầu tước Leon híp mắt nói: “Con trai, thế đạo đang thay đổi rồi.

Về sau chính là thiên hạ của Đoạ ma giả, đến lúc đó thì con cũng đừng gọi họ là Đoạ ma giả nữa mà gọi họ là thiên tuyển giả, hiểu chưa? Hiện nay con ráng đi kết bạn với thằng nhóc kia cũng không có gì bất lợi cả, con không nhìn thấy bá tước Royer đã thành Hoàng kim kỵ sĩ rồi sao? Theo lý mà nói thì tuổi của ông ta không có khả năng tiến giai thêm được nữa đâu.

Nhưng mà ông ta đột nhiên tiến giai thành công thì chắc hẳn là tổ chức Quang Minh bên kia cũng có thủ đoạn nào đó để giúp cho Bạch ngân kỵ sĩ đột phá vách chắn.

Tuy con đã là sớm thăng cấp thành Bạch ngân kỵ sĩ được một thời gian rồi nhưng mà đấu khí của con cũng không quá củng cố đâu.

Nghe nói phía bên kia có bán đồ ăn dùng cao giai hải thú làm nguyên liệu nấu ăn, hiệu quả cũng không tệ lắm.”
Sa Hierro được phụ thân chỉ điểm thì cũng động tâm rồi gật đầu nói: “Kết thân sao? Con minh bạch ý của phụ thân.

Tạ ơn phụ thân đã chỉ điểm.”
Hầu tước Leon nhìn Sa Hierro nói: “Số phiếu mua sắm này con cầm hết đi.

Thứ này có thể sử dụng được.”
Hầu tước Leon vẫn luôn chú ý nghe ngóng có đến tin tức của đảo San Hô nên thông tin của ông cũng linh thông hơn Sa Hierro rất nhiều.

Theo những gì mà ông biết thì mấy tờ phiếu này được dùng để đi ăn các loại hải sản cao giai.

Năng lượng ẩn chứa trong thịt cao giai hải thú là cực kỳ dồi dào nên nếu có thể củng cố tu vi đấu khí thì hai vạn đồng vàng cũng không quá thiệt.

Tốt nhất nên tận dụng thời cơ.
………
“Kính chào Trình Chu các hạ.”
Trình Chu vừa định rời khỏi khu bến tàu đột nhiên có một luyện khí sư nhìn khá bụ bẫm bước tới trước mặt Trình Chu rồi vái chào một cách trịnh trọng, còn cúi gập người 900 làm Trình Chu giật hết cả mình.
Trình Chu nhìn vị luyện khí sư trước mặt thì cười cười nói: “Cậu là Tine đúng không? Có việc gì sao?”
Hiện tại ở đảo San Đô này đã có hàng trăm Bạch ngân luyện khí sư có mặt rồi đầu nhập để làm việc ở khu bến tàu rồi, rất nhiều luyện khí sư cũng có tiềm năng khá lớn, cũng có vài người đang chuẩn bị đột phá lên Hoàng kim luyện khí sư, người trước mắt đây là một trong những luyện khí sư trẻ rất có tiềm năng mà đại sư Tầm Thiên đã từng đề cập qua với hắn.

Thiên phú của Tine rất tốt, tay nghề cũng khá, mà một thời gian ngắn nữa thôi người này có cơ hội tiến giai lên cảnh giới Hoàng kim luyện khí sư.
Tốt thì cũng tốt thật đấy nhưng mà vị đại sư Tầm Thiên kia đang phát sầu phát khổ chỉ vì vị luyện khí sư trẻ tuổi này càng ngày càng trầm mê vào mỹ thực mà lơ là việc học tập cũng lơ là luôn chuyện nghiên cứu thuật luyện khí.
Trình Chu cũng từng quan sát người trước mắt này, có vẻ như là gan của tên nhóc này cũng quá nhỏ rồi thì phải.

Tên nhóc này thích trộm quan sát hắn từ rất lâu rồi, mà mỗi lẫn hắn đưa mắt tới nhìn lại thì thằng nhóc này còn khiếp đảm mà tránh đi, hình như lá gan của tên nhóc này hoàn toàn tỷ lệ nghịch với cái thân hình tròn ủm.
“Trình Chu các hạ, tôi … tôi nghe nói có một loại linh quả bát biện (八瓣: Bā bàn) ở đảo Thanh Không, nghe nói loại linh quả này có tác dụng làm tăng đấu khí, có lẽ là có thể giải quyết phiền toái của các hạ.” Tine run rẩy nói.
Trình Chu nghe vậy thì đôi mắt cũng sáng ngời lên rồi nói: “Thật sao? Còn có chuyện này sao? Tôi đã biết.”
Dạ U từ xa đi về hướng Trình Chu dò hỏi: “Tine tìm anh làm gì đấy?”
Trình Chu híp mắt nói: “Nếu anh không lầm thì tên này đang nhắc nhở anh đi tới đảo Thanh Không một chuyến.

Có đôi khi anh cũng không muốn phạm pháp đâu nhưng mà người khác vẫn luôn tìm cách để đẩy anh vào con đường phạm tội.”
Dạ U: “…….”
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Em biết linh quả bát biện không? Đó là cái gì vậy?”
Dạ U nghe vậy thấy cái tên thì đôi mắt cũng sáng rực lên nói: “Thật là linh quả bát biện sao? Loại linh quả đó là đồ tốt đấy.

Loại trái cây kia xét về hình thái cũng có chút giống trái măng cụt (山竹: Shānzhú) ở hiện thế, nhưng mà kích thước của nó lớn hơn nắm tay người lớn.

Sau khi tác đôi ra thì bên trong có 8 múi thịt quả nên mới gọi là quả bát biện hay quả 8 múi.

Khi ăn lên hương vị khá ổn, rất thơm và ngọt.”
Trình Chu nghe vậy cũng có chút kích động nói: “Ồ, hoá ra là măng cụt phiên bản lớn à.

Em đã ăn qua chưa?”
Dạ U gật đầu nói: “Em từng ăn rồi, nhưng mà loại trái này rất dễ biến chất, vận chuyển cũng không dễ dàng nên em cũng cũng mới thử vài lần thôi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Còn có việc tốt như thế này sao? Vậy thì chúng ta đi tìm Michael để hỏi thăm chút.”
Bản thân Trình Chu cũng rất thích ăn măng cụt, trước khi thời đại dị năng đến thì mỗi lần có lương Trình Chu đều tự thưởng cho bản thân một lần xa hoa chính là mua măng cụt về ăn cho thoả thích.
Măng cụt chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon miệng, hương vị như tan trên đầu lưỡi, dư vị vô cùng sâu, đáng tiếc là thịt quá ít.

Một trái măng cụt nhỏ xíu như vậy là hoàn toàn không đủ đã miệng, vậy mà thế giới này lại có măng cụt phiên bản cỡ lớn sao? Quá hoàn hảo rồi.

Tuyệt vời, hắn có thể thoả đam mê rồi.
“Chủng loại của cây ăn quả trên đảo này cũng quá ít, nếu họ có thể tiến cử thêm thì tốt rồi.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu và Dạ U cũng nhau đi tới thành chủ phủ hỏi thăm.
“Đảo Thanh Không?” Michael nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng thế, thành chủ nghĩ coi hòn đảo này có hưởng ứng thảo phạt đảo San Hô không?”
Michael lắc đầu nói: “Không có, hình như hòn đảo này là một hòn đảo ẩn hình, không hề tham dự vào các cuộc phân tranh của các đảo khác, dường như hoàn toàn biệt lập với các hòn đảo xung quanh và gần như tách biệt với thế nhân.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Đảo ẩn hình?”
Michael nói: “Đảo chủ hiện tại của đảo Thanh Không là một vị bá tước, nghe nói hắn ta là người trong vương thất, hình như người này là chú họ của đại công tước.

Nhưng người này đã phạm một lỗi lầm gì đó rất lớn mà bị sung quân đến đảo Thanh Không này.

Hoàn cảnh nơi này rất thảm, nghe nói là sau khi người này hoàn toàn rời xa cẩm tú phồn hoa của vương thành thì hắn cũng cảm thấy thất bại nên đã tự nhốt mình trên hòn đảo này và không còn giao lưu với ngoại giới nữa.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy sao? Chẳng lẽ vị này vì tranh quyền thất bại cho nên mất ý chí rồi sao?”
Michael nhíu chặt mày nói: “Thật ra hòn đảo này có chút kỳ lạ.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Sao lại nói vậy?”
Michael hít sâu một hơi nói: “Lúc trước đảo San Hô không có đủ nông nô cùng nô lệ phục vụ cho hòn đảo, suy nghĩ một thời gian thì tôi đã suy xét đến việc mua thêm một ít nông nô từ các hòn đảo khác lại đây.

Không biết vì lý do gì mà thị trường nông nô dạo gần đây rất khan hiếm, giá cả không ngừng đi lên.

Sau khi thăm dò khắp thị trường thì một thương nhân đã lỡ miệng nhắc tới chuyện này, hàng năm đảo Thanh Không này sẽ tìm cách nào đó để mua sắm một số lượng lớn nông nô về.

Năm sau sẽ nhiều hơn năm trước, nhưng mà chuyện kỳ lạ chính là những nông nô này chỉ có vào mà không có ra, vào rồi là hoàn toàn không thấy nữa.

Điểm mấu chốt chính là diện tích của hòn đảo Thanh Không này không đủ lớn để có thể chứa hết số lượng nông nô khổng lồ đã mua sắm đó.”
Nghe vậy thì ánh mắt của Trình Chu chợt sắc lên rồi hỏi: “Cho nên ý của thành chủ là nông nô phía bên kia đã biến mất với tần suất vô cùng cao sao?”
Michael gật đầu nói: “Đúng là vậy, sau này tôi cũng thuận tiện điều tra một chút.

Vị trí của đảo Thanh Không này ở một vùng rất hẻo lánh cho nên chuyện gì đang xảy ra trên đảo cũng không có tiếng gió gì lọt ra ngoài, mọi thứ kín đến mức không có một chuyện gì quá rõ ràng.

Hòn đảo này không mở rộng kinh thương, tất nhiên cũng không có bất kỳ một thương nhân nào dám đặt chân lên hòn đảo này, nghe nói là đảo chủ của hòn đảo này cảm thấy đám thương nhân là một đám lòng lang dạ sói cho nên ông ta không muốn cho thương nhân lui tới quá nhiều, hễ người nào có ý định đặt chân đến đảo mở rộng kinh thương đều bị chặn ngoài cửa và đuổi đi không thương tiếc.”
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Đa số các hòn đảo nhỏ trong Hiệp Loan quần đảo đều 4 mặt giáp biển cho nên những hòn đảo này muốn giao thương với bên ngoài buộc phải sử dụng thuyền bè đi lại, ở nơi này ngành hải vận cũng cực kỳ phát triển.

Thông thường thì các ông chủ lớn của ngành hải vận này cũng rất giàu có, một người thường mở hàng chục cửa hàng tới hàng mấy chục cửa hàng để kinh doanh, có thể nói thế lực và địa vị của thương nhân cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Những ông chủ này thường sẽ đi loanh quanh để tìm kiếm và mua đặc sản của các hòn đảo nhỏ khác với giá rẻ rồi bày bán trong các cửa hàng của mình để kiếm lợi nhuận, hơn nữa cũng nhờ các ông chủ này mà hàng hoá của các hòn đảo nhỏ cũng được giao thương và thúc đẩy sự thịnh vượng của các đảo.

Thế lực của các ông chủ lớn này cũng khá giống với các tập đoàn đa quốc gia ở thế giới hiện đại.
Michael dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tuy biết là các thương nhân ngành hải vận ở Hiệp Loan quần đảo này đều là những người hám lợi, lòng dạ hiểm độc, vô sỉ, … nhưng quý tộc của các đảo cũng sẽ tìm một vài người để hợp tác giao thương để phát triển kinh tế đảo.

Nhưng mà đảo chủ của đảo Thanh Không này lại khác, hình như ông ta hoàn toàn không nghĩ thế, hắn ta cự tuyệt toàn bộ thương nhân tiến lên đảo thì đây cũng là chuyện quá kỳ quái.

Thật ra thì đây cũng chỉ là suy đoán của bản thân tôi thôi nhưng mà trên đảo Thanh Không này hẳn là có một bí mật gì đó mà không dám lộ cho thế nhân biết.”
Trình Chu nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú như hóng được âm mưu diễn biến gì đó hay drama hay ho nào đó mà dò hỏi: “Quan hệ của vị đảo chủ của đảo Thanh Không này với vương thất có tốt không?”
Michael: “Vị bá tước này tuy là bị đưa đi sung quân ở hòn đảo xa xôi nhưng mà hàng năm vương thất đều phía người tới bái phỏng người chú họ này.”
Thân duyên của vương thất cũng quá đạm bạc nên chỉ một người chú họ xa như vậy thì căn bản không đáng để người trong vương thất nhớ tới.

Vậy mà mỗi năm người của vương thất đều phái người tới bái phỏng vị chú họ này sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, e là đảo Thanh Không này có cái gì đó rất có lợi cho vương thất.
Trình Chu híp mắt nói: “Vậy sao?”
Ban đầu thì Trình Chu cũng chỉ tới đảo Thanh Không này để hái một ít quả bát biện về ăn thôi, không ngờ là đảo Thanh Không này có vẻ phức tạp hơn hắn nghĩ rồi.

Rốt cuộc là ở đây có vấn đề gì? Chuyện này cũng đáng để điều tra đây.
Michael nhìn Trình Chu nói: “Trình Chu các hạ, đảo Thanh Không này không ổn đâu, vũng nước này khá sâu, các hạ nên suy xét cẩn thận.”
Trình Chu nhàn nhạt cười cười nói: “Không biết cũng coi như bỏ qua, nhưng hiện tại tôi đã biết rồi nên vũng nước sâu này tôi cũng muốn ghé thăm một chút.”
End chap 224
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng