Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đoàn người Trình Chu, Dạ U, Vân Phong và Mir cùng nhau thuấn di đến gần khu vực đảo Thanh Không.
Ban đầu thì Trình Chu cũng không tính toán gọi đám người Vân Phong đi cùng làm gì, nhưng mà không biết tại sao Vân Phong lại biết thông tin Trình Chu và Dạ U chuẩn bị đi tới đảo Thanh Không điều tra, suy nghĩ một hồi thì Vân Phong cũng mang người tới gặp rồi quyết định đi cùng luôn.
Trình Chu nhìn thoáng qua Vân Phong rồi dò hỏi: “Vân Phong các hạ có hứng thú với đảo Thanh Không sao?”
Vân Phong: “Tuy là đảo Thanh Không này cách vương thành khá xa nhưng thân phận của vị đảo chủ này cũng rất đặc thù, xét cho cùng thì hòn đảo này cũng được coi như một hòn đảo phụ thuộc với vương thành.

Hầu hết thì các hòn đảo phụ thuộc của vương đảo đều là những hòn đảo tương đối giàu có, thường thì những hòn đảo này sẽ tập trung rất nhiều phú thương cũng như các luyện khí sư tới để sinh sống, phát triển.

Đảo Thanh Không này tương đối hẻo lánh, tài nguyên cũng tương đối cằn cỗi nhưng phía vương đô lại rất để ý tới hòn đảo này, có lẽ là trên hòn đảo này có cái gì đó rất đặc biệt.”
Trình Chu gật đầu nói: “Michael cũng nói như vậy.”
Trình Chu mang theo mọi người thuấn di tiếp đến bên trong lãnh địa của đảo Thanh Không.
Mir có chút kinh ngạc nói: “Là nơi này sao?”
Trình Chu gật đầu rồi sắc mặt cũng bình tĩnh mà nói: “Đúng vậy, là nơi này.”
Mir theo bản năng nói: “Sao nhanh quá vậy?”
Trình Chu: “Năng lực không gian chính là như vậy.”
Mir thầm nghĩ: Nếu như vậy thật thì năng lực không gian này quá tiện rồi.

Đây đúng là năng lực thần tiên mà, tuy rằng bản thân hắn đã sớm biết năng lực không gian rất thần kỳ nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên mà hắn được thể nghiệm trực tiếp đấy, chuyện này cũng làm cho người khác cảm thấy bồi hồi không thôi đấy.
Dạ U ngẩng đầu rồi nhìn lên không trung nói: “Đảo Thanh Không này có một cái lồng phòng hộ luyện khí đang bao quanh hòn đảo, khi có thương thuyền từ bên ngoài hay Năng lực giả tới gần thì phòng hộ này sẽ kích hoạt cảnh báo.”
Vân Phong không khỏi cười nhạo mà nói: “Vị đảo chủ của đảo Thanh Không này thật là hào phóng.”
Muốn bố trí một lồng phòng hộ để bao vây lấy toàn bộ hòn đảo này thì tiêu hao chắc chắn là không hề nhỏ rồi.

Bố trí được là một chuyện, muốn vận hành và duy trì một cái lồng lớn như vậy hoạt động quanh năm thì tiêu hao lại càng không hề nhỏ.

Nghe nói vật tư của đảo Thanh Không này vô cùng bần hàn, lại còn miễn cưỡng mà tự cung tự cấp mới hoạt động được, dưới tình huống bình thường mà nói thì người đứng đầu hòn đảo này không có khả năng bố trí một cái lồng phòng hộ cỡ nhỏ chứ đừng nói là cho nó vận hành.

Hòn đảo này chắc chắn đang che giấu cái gì đó bí mật lắm cho nên nơi này mới cần phải ẩn giấu.
Trình Chu đưa mắt quan sát khắp nơi một lượt rồi lên tiếng: “Phong cảnh của đảo Thanh Không này … nhìn rất bình thường.”
Đảo Thanh Không trồng rất nhiều cây ăn quả, cây ăn quả cũng được trồng khắp nơi làm cho quang cảnh hòn đảo này nhìn rất xanh tươi mát mẻ, nhưng mà bên trong những vườn cây đó thì cỏ dại mọc tràn lan, nhiều mảng cỏ xanh ngát còn cao hơn đầu người nhìn cũng thấy thiếu quan tâm chăm sóc.
Trình Chu nhìn một hồi cũng theo bản năng mà nhíu mày, sao bảo hàng năm đảo Thanh Không này đã mua rất nhiều nông nô về đảo để làm lụng cơ mà? Nếu như đảo chủ của hòn đảo này mua nhiều nông nô tới vậy thì theo lý mà nói thì chuyện để đồng ruộng hoang xơ như thế này là không thể xảy ra được mới đúng chứ? Tại sao nơi này có thể biến thành cái dạng này được chứ?
Năng lực của Mir bỗng nhiên sôi trào lên rồi lên tiếng cảnh báo luôn: “Ở vùng biển phía đông có một nguồn dao động năng lượng rất bất thường.”
Trình Chu vừa nghe thấy vậy thì hắn cũng mang theo mọi người thuấn di đến khu vựa biển phía đông.
Phía bên bờ biển đang sóng yên biển lặng, sóng biển không ngừng xô vào bãi cát rồi lại rút về biển, phong cảnh nhìn thì có vẻ rất yên bình, nhưng quang cảnh này nhìn kiểu gì cũng kỳ dị, cũng không biết vì cái gì mà nhìn vào cảnh tượng trước mắt lại khiến Trình Chu có cảm giác vô cùng khó chịu.
Đột nhiên Dạ U cau mày rồi sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Trình Chu nhìn Dạ U dò hỏi: “Em làm sao thế?”
Dạ U hít sâu một hơi nói: “Em cảm thấy có một mùi máu tươi rất dày đặc đang tràn ra xung quanh nơi này, tuy là rất nồng nặc nhưng mà số huyết khí này cực kỳ pha tạp, chắc hẳn là máu của nhiều người trộn lẫn lại với nhau.

Mùi máu như thế này không thể là một sớm một chiều mà ngưng tụ thành.”
Trình Chu nghe vậy thì vung tay lên, một lớp cát trên biển cũng theo chiều gió bị dạt sang một bên, phía bên dưới lớp cát bị lật lên lại lộ ra một lớp cát phía dưới toàn là máu tươi.

Màu sắc của lớp bùn phía dưới cát này nhìn sơ qua cũng thấy một lớp bùn cực kỳ sẫm màu, nhìn lớp bùn sẫm này giống như là máu sền sệt như bị ngậm nước lâu ngày.
Mir nhíu mày nói: “Có người tới, chúng ta trốn đi trước đã.”
Trình Chu vung tay khôi phục lại nguyên trạng của bờ cát.

Dạ U sử dụng năng lực của mình che lấp hành tung của tất cả mọi người.
Ngay sau đó một âm thanh nức nở xin tha từ phía đằng xa vang vọng tới tai mọi người.

Một đội binh lính đang hùng hục chạy tới từ đằng xa, hình ảnh tiếp theo chính là một đoàn người đang từ từ chạy tới xua đuổi đoàn người bị gông cùm đi tiếp.
Một đoàn nông nô đang chạy thì té lăn ra mặt đất, ngay sau đó nông nô này lại bị binh lính dùng roi quất mạnh về phía mấy người nông nô đó để đuổi về phía trước.
Một đám nông nô lại hoảng loạn rồi bọn họ lại mở miệng cầu xin không ngừng những người binh lính đang xua đuổi bọn họ, nhưng mà đám binh lính đó ngoảnh mặt làm ngơ làm như không nhìn thấy.

Một người nông nô vì đi chậm mà bị quất cho vài roi vào người.
“Dừng.” Đội trưởng đội binh lính nhìn xung quanh một lượt rồi sắc mặt bỗng nhiên căng chặt lại.
“Đội trưởng, làm sao vậy?”
Đội trưởng đội binh lính cau này rồi nhìn lên phía trên bờ cát mà nói: “Hình như có người đã tới đây.”
Một sĩ binh đứng đằng sau cũng không thèm để ý nói: “Đội trưởng, đội trưởng quá lo lắng rồi, dạo gần đây cũng không có con thuyền nào dám đi tới nên khu vực này đâu.

Nơi này căn bản là không có người ngoài nào dám đi lên.”
“Lớp cát này đã bị người ta động qua.” Đội trưởng đội binh lính nói.
“Hay là gió biển? Hay là một loài lưỡng cư nào đó lên bờ đẻ trứng sao? Đây cũng là khoảng thời gian sinh sản của chúng nó mà.” Một binh lính khác lên tiếng.
Đội trưởng đội binh lính: “Thôi, cứ cho là ta suy nghĩ nhiều đi.

Nhưng mà, ta nghe nói là tên Trình Chu kia là không gian Đọa ma giả đúng không? Nếu là hắn ta thì việc gì lại ở bên ngoài cũng không cần tàu thuyền.”
“Tôi cũng đã nghe nói rồi, gần đây những tên Đoạ ma giả kia cũng không chịu ngừng nghỉ một phút nào, nhưng mà đảo Thanh Không chúng ta cũng không có xung đột gì với hắn nên chắc là hắn không rảnh để tới đây đâu.” Một binh sĩ khác nói.
Đội trưởng đội binh lính gật đầu nói: “Hy vọng là như thế.”
“Mấy tên Đoạ ma giả kia càng ngày càng kiêu ngạo rồi.

Nếu như tình hình mà cứ tiếp tục như vậy thì những tên khốn khiếp này sẽ kiêu ngạo hơn nữa thôi.

Đội trưởng, chúng ta phải chịu như vậy sao?” Một binh lính nói.
Mir nhìn đám vệ binh mặc áo giáp sắt thì trầm giọng nói: “Những người này đều là Bạch ngân kỵ sĩ.”
Dạ U nhíu mày rồi nhỏ giọng mà trả lời: “Khí huyết của những người này có chút hỗn loạn, tuy là Bạch ngân kỵ sĩ nhưng khí huyết này hẳn là dùng thủ đoạn nào đó mà đi lên.”
Mir gật đầu rồi nhỏ giọng mà nói: “Đúng vậy, đấu khí trong cơ thể của những người này mạnh hơn Thanh đồng kỵ sĩ nhưng mà yếu hơn Bạch ngân kỵ sĩ rất nhiều.”
Vân Phong nhỏ giọng thì thầm: “Tuy là hơi yếu nhưng cũng là Bạch ngân kỵ sĩ nên cũng mạnh hơn Thanh đồng kỵ sĩ, vẫn cần phải cẩn thận.”
Đối với rất nhiều người mà nói thì Thanh đồng kỵ sĩ đã là cực hạn của bọn họ rồi.

Cho nên, khi một nơi nào đó đột nhiên xuất hiện lối tắt thì bọn họ nhất định sẽ chọn đường tắt để thăng cấp lên luôn.
Trình Chu đứng nhìn mọi người đang vất vả mà giao lưu thì hắn nhanh chóng sử dụng sức mạnh không gian để tạo thành một vách ngăn có tác dụng ngăn âm thanh truyền đi.
Dạ U: “Những nông nô này e là sắp trở thành đồ ăn.”
Một đám nông nô bị xua về thì chắc hẳn là họ cũng đã đoán trước vận mệnh của bản thân bọn họ rồi, nhìn khuôn mặt người nào người nấy đều lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
Một nông nô bị xua gần bờ biển rồi một vệ binh rút kiếm ra chém mạnh về phía người nông nô đó rồi máu cũng phun ào ào ra và hoà vào bên trong nước biển.
Nước biển nhanh chóng hoà tan hết lượng máu vừa phun ra, sau khi ngửi thấy mùi máu tươi thì trong biển cũng lay động rồi từng con từng con huyết thú từ từ nổi lên trên mặt biển, sau đó chúng nó bắt đầy mở miệng ra chờ đợi cơm trưa.
Mir nhìn những con yêu thú quái dị đang đi lên thì trừng mắt mà nói: “Đây … đây là huyết thú.”
Dạ U rợn da gà mà lên tiếng: “Là huyết thú, sao lại nhiều thế này chứ?”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Huyết thú? Đó là cái gì?”
Trình Chu cảm thấy mấy con hải thú ghê tởm đang nổi lên trên mặt biển này lớn lên cũng có chút giống mấy con cóc ở hiện thế, hình dạng khá giống mà làn da cũng sần sùi, nhìn không khác gì một con cóc cả, điểm khác biệt chính là toàn thân của con cóc này bị nhuộm một màu đỏ hồng như máu.

Ngoài ra, con cóc đỏ này còn mọc hàm răng sắc bén trong miệng, nhìn vào chỉ thấy rất rợn người và khó chịu.
Dạ U cau mày nói: “Đây là một loại hải thú đã bị cấm từ rất lâu rồi, huyết thú có thể sản suất ra tinh huyết.

Mà tinh huyết có thể dùng để đề cao khí huyết của người sử dụng, cũng có thể làm gia tăng xác suất đột phá đấu khí.

Nhưng mà loại huyết thú này đã bị cấm chăn nuôi.”
“Vì cái gì?” Trình Chu hỏi.
Dạ U nghiêm mặt nói: “Bởi vì huyết thú thích ăn thịt người, ăn càng nhiều thịt người thì hiệu quả của tinh huyết càng tốt.”
Kỳ thật thì huyết thú không chỉ thích ăn thịt người mà nó còn ăn cả hải thú, ma thú, … cái gì có máu nó đều ăn.

Nhưng mà đối với quý tộc mà nói thì nông nô tương đối không đáng tiền nên rất phù hợp để chăn nuôi huyết thú và kiếm lời.
Mir nắm chặt tay nói: “Lúc trước cũng có quý tộc chăn nuôi huyết thú này, và mua một lượng lớn nông nô làm thức ăn chăn nuôi huyết thú.

Và sau đó đã phát sinh bạo loạn.

Huyết thú ăn rất tạp, nên muốn chăn nuôi huyết thú cũng tiêu hao rất nhiều.

Không ngờ là đảo Thanh Không này lại có thể chăn nuôi nhiều huyết thú tới như vậy.”
Trình Chu híp mắt nói: “Nói như vậy thì ….”
Michael đã nói rằng hàng năm đảo Thanh Không đều mua một lượng lớn nông nô, tất nhiên là những nông nô này không còn tin tức gì nữa, một thời gian sau thì những nông nô này hoàn toàn biến mất.

Theo như lời mà Michael nói thì tình trạng như thế này đã xảy ra trong một thời gian rất dài rồi, cho nên số lượng nông nô bị chết cũng không biết là ít hay nhiều rồi? Trong mắt quý tộc thì nông nô cũng chỉ là một món hàng hoá, mạng của nông nô tương đương cũng chỉ là rác.

Nói cho cùng thì giới quý tộc và những người khác căn bản là không bao giờ để ý đến vấn đề này.
Dạ U cau mày có chút khó hiểu nói: “Theo lý mà nói thì nơi này không thể có nhiều huyết thú tới vậy chứ.”
Một con huyết thú chỉ có thể ngưng tụ được một giọt tinh huyết, hơn nữa số lượng huyết thú non cũng không dễ sinh sản được, cho nên huyết thú cũng là giống thú chăn nuôi cực kỳ hiếm thấy.

Hiệu quả chăn nuôi như thế này cũng không hề cao như những gì mà người ta mong muốn và bỏ ra, cho nên khi mà lệnh cầm vừa mới được ban hành thì người tiến hành chăn nuôi cũng không có bao nhiêu nữa.

Nhưng mà người ta không dám chăn nuôi cũng sẽ có rất nhiều quý tộc bí quá hoá liều.
Sắc mặt Vân Phong trở nên cực kỳ khó coi mà nói: “Không lẽ … đảo chủ của đảo Thanh Không này đã tìm được phương pháp nào đó có thể kích thích cho huyết thú sinh sản với số lượng nhiều hơn chăng?”
Mir: “Đúng là một đám táng tận lương tâm.”
Quý tộc làm ra nhiều chuyện quá đáng mất nhân tính như vậy mà bọn họ còn mặt mũi nói Năng lực giả bọn họ là tín đồ của ma quỷ sao? Rốt cuộc thì ai mới chân chính là ma quỷ chứ?
Một chúng nông nô nhìn thấy huyết thú xuất hiện thì cũng liên tục kêu la thảm thiết, chúng nông nô cũng theo bản năng mà bỏ trốn nhưng mà bọn họ lại nhanh chóng bị những chiếc roi đó cuốn trở lại.
Dạ U đã cảm thấy không thể nhìn được nữa nên thở dài rồi nói: “Ra tay cứu người trước.”
Dạ U trực tiếp ra tay, một thanh trường kiếm vung lên, một chém bay đầu, xác của một tên Bạch ngân kỵ sĩ có ý định chém vào người nông nô kia cũng ngã xuống, máu tươi phun trào ra bắn ngang lên mặt của tên kỵ sĩ khác.
“Ai? Ai dám to gan.” Một binh lính sợ hãi kêu lên.
Dạ U nhanh chóng triệt tiêu năng lực ẩn thân của tất cả mọi người, làm thân hình của mọi người nhanh chóng hiện ra.
“Đọa ma giả?” Một binh lính khác hô lên.
Mấy tên Bạch ngân kỵ sĩ đang có mặt trong đội ngũ cũng nhận ra thân phận của Trình Chu cho nên bọn họ hoảng loạn quay đầu bỏ trốn.
“Các vị tha mạng, các vị tha mạng, chúng tôi vô tội, chúng tôi vô tội.

Chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh hành sự mà thôi.” Một binh lính khác gào lên.
Vân Phong vung tay lên, ngay sau đó đầu của mấy tên kỵ sĩ đang có mặt trong đội ngũ trực tiếp bị những phong đao cắt bay đi.
Lúc trước Dạ U dung nhập hai viên quang chủng và hắc chủng cho nên thực lực của Dạ U cũng bay nhanh vọt lên có xu hướng vượt qua Vân Phong.

Nhưng mà Trình Chu lại săn bắt được con Định phong thuỷ thú rồi Vân Phong lấy tới tay viên tinh hạch của hải thú đó thì thực lực của Vân Phong cũng được dâng lên đáng kể, hiện tại thực lực của Vân Phong đã gần đuổi kịp bước chân của Dạ U rồi.
Một đội lính hơn chục người là Bạch ngân kỵ sĩ này căn bản cũng không phải là đối thủ của đám Trình Chu cho nên bọn họ cũng nhanh chóng bị tàn sát không còn một ai.
“Xử lý hết đám huyết thú này thôi.” Dạ U nói.
Trình Chu nghe vậy cũng nhanh chóng sử dụng sức mạnh không gian để tạo ra một cái lồng giam không gian nhốt hết đám huyết thú này lại.

Dạ U một kiếm lại một kiếm chém hết 8 con huyết thú có trong lồng giam.

Trong 8 con huyết thú này có một con đã trưởng thành, thân hình cũng khá to, chắc cũng trưởng thành cao giai huyết thú, mà nhìn từ cấp bậc cũng có thể phán đoán được rằng con huyết thú này chắc chắn đã ăn cũng không ít người.
Mấy nông nô nhìn Dạ U ra tay nhuần như vậy thì bọn họ cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ không yên, cả một đám người dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi mà nhìn về phía đoàn người, trong mắt vẫn hiện lên rất rõ nét đề phòng, lúc trước khi ra tay thì đám binh lính kia đã hô to lên thân phận của bọn họ là Đoạ ma giả rồi.

Do tiềm thức đã ăn sâu cho nên Trình Chu cũng suy đoán là mấy người nông nô này đang sợ hãi.
Dạ U cũng không để ý mà nói: “Chúng ta tới thành chủ phủ thôi.”
Thời điểm mà bọn họ giết người thì e là bên phía thành chủ phủ cũng đã nhận được tin tức, nơi này chắc chắn là sắp có biến.
Đám Trình Chu vừa định rời khỏi thì mấy nông nô mới kịp phản ứng lại rồi nhanh chóng quỳ xuống rồi không ngừng dập đầu.
Trình Chu cũng thở dài rồi mang đám Dạ U thuấn di đi luôn.
End chap 225
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng