Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu cũng bận rộn ở đảo Thanh Không nửa ngày rồi hắn lại quay trở về trang viên của tổ chức Quang Minh.
Người ở trên đảo Thanh Không đã bị bắt toàn bộ rồi đem đi thẩm vấn hết một lượt rồi, nhưng mà trên hòn đảo đó vẫn có một vài công việc cần phải xử lý lại.

Tên đảo chủ của hòn đảo này cũng rất thông minh, cũng là dạng người thỏ khôn lưu 3 cái hang cho nên trên đảo Thanh Không cũng có mấy cái bảo tàng ẩn giấu, suy nghĩ trước sau một hồi thì Trình Chu cũng thông qua Palmyra mà lôi ra được mấy vị trí của những cái bảo tàng này.
Dạ U nhìn thấy Trình Chu đã trở về thì cũng lên tiếng hỏi: “Anh bận xong rồi?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, cũng coi như là xong hết rồi.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Tên Rhens kia thế nào rồi? Bọn em đã hỏi được thông tin gì chưa?”
Dạ U lạnh lùng nói: “Tên nhu nhược, mấy chị em Clara vừa mới bắt đầu tra khảo thì hắnn ta cũng tự khai ra hết rồi, nhưng mà những câu chuyện mà hắn ta khai ra cũng linh tinh lắm, nói toàn chuyện nhảm nhí, nói cũng rất mơ hồ.

Nhưng mà bọn họ có Palmyra ở ngay bên đó nên cũng khai thác được ít nhiều thông tin hữu ích.

Về phần những thông tin nhảm nhí cũng không khác biệt lắm so với những gì mà chúng ta đã suy đoán.

Tên Rhens này đúng là người mà vương thất an bài tới đả Thanh Không để chăn nuôi huyết thú, vương thất còn an bài thêm một tên Hoàng kim kỵ sĩ tới để trông coi hắn, cũng chính là tên Hoàng kim kỵ sĩ thứ 3 bị giết.”
“Thời điểm ban đầu thì việc sản xuất tinh huyết trên đảo Thanh Không đều tới tay vương đô, nhưng mà sau này thì tên Rhens đó đã dụ dỗ được tên kỵ sĩ kia và bọn họ đã đạt được hiệp định ăn chia 7 – 3, có 7 phần tinh huyết sẽ đưa vương thất giữ lại 3 để tự mình tiêu thụ.

Sau đó thì bọn họ cũng lôi kéo mấy luyện dược sư trên đảo Thanh Không vào nhập hội ăn chia.”
“Qua mấy năm thì Rhens cũng dần vững gót chân ở đảo Thanh Không này và tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ, sau khi tiến giai thì dã tâm của hắn cũng nhanh chóng bành trướng ra.

Hắn ta đã ra mặt đổi hết tất cả những tên tay sai của vương thất có mặt ở trên đảo Thanh Không này thành người của hắn, những người không phục đều bị hắn giết thành thức ăn cho đám huyết thú.”
“Còn về đám huyết thú cũng là một câu chuyện khác, sau này hắn ta cũng đã tìm được phương pháp nâng cao tỷ lệ sinh sản của huyết thú, ban đầu lượng tinh huyết cũng chỉ đề cao lên 40% hoặc 50% nhưng càng về sau thì lượng tinh huyết càng ngày càng nhiều, có năm sản lượng còn đề cao lên 80%.”
“Tư chất của tên Rhens kia rất bình thường, hắn ta có thể tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ hoàn toàn dựa vào tinh huyết, mấy năm qua lượng tinh huyết mà hắn sử dụng tổng cộng lại chắc cũng đã hơn trăm giọt rồi, ngoài ra thì lượng tinh huyết mà hắn ta tàng tư cũng rất nhiều cho nên tài sản trong bảo khố của hắn ta cũng rất phong pha.”
“Ngoài ta thì mấy thương nhân mua bán nô lệ cũng vì hợp tác với Rhens mà kiếm được không ít kim tệ.”
“Từ lúc mới bắt đầu đi tới đảo Thanh Không cho đến nay Rhens vẫn luôn tìm đủ mọi cách để thu mua nô lệ dùng để chăn nuôi huyết thú, mà đám huyết thú này cái gì cũng ăn, già, trẻ, gái, trai, bệnh tật, hay thương tật gì nó cũng nuốt cho nên hắn ta cũng cảm thấy đám huyết thú này rất dễ nuôi.

Có bao nhiêu nô lệ thì hắn cũng gom hết của lái thương.

Đám khốn khiếp này còn thực sự coi tên Rhens này thành một khách hàng lớn nữa.”
“Một số lái thương vì muốn kiếm được một số lượng lớn nô lệ mà đám đó còn táng tận lương tâm mà phát tán ôn dịch lên một vài hòn đảo không có danh tiếng, mà một khi những người nô lệ đó bị bệnh thì cũng bị bình dân ở xung quanh cũng bài xích rồi đẩy hết bọn họ ra ngoài, cuối cùng thì những nô lệ đó cũng bị đám lái thương dùng giá cực rẻ để mua lại.

Thành chủ của những hòn đảo này sợ đám nông nô này bệnh chết cho nên thành chủ chắc chắn cũng bán luôn cho đám lái thương, bán rẻ như cho nhiều khi còn tặng không nữa.

Chỉ cần có người nguyện ý muốn mua thì đám thương nhân này cũng nhanh chóng đẩy đi, quay qua quay lại thì đám thương nhân này cũng kiếm được một mớ lớn.”
Trình Chu nhịn không được phải thốt lên: “Một đám điên khùng.”
Hiện thế có những triết lý chân ngôn như vậy đấy, chỉ cần có lợi nhuận là 100% thì sẽ khiến cho con người ta bất chấp luật pháp, còn 300% lợi nhuận thì con người cũng không còn nhân tính, con người cũng không sợ phạm tội và sẵn sàng lao vào nguy hiểm.

Sự hỗn loạn của bệnh tật cũng như các cuộc chiến tranh đều mang đến lợi nhuận lớn vô cùng, cho nên đám thương nhân cũng tìm đủ mọi cách để mà cổ vũ và góp sức cho những cuộc náo loạn và chiến tranh ở khắp nơi, mà cái mà đám thương nhân này muốn chính là chiến tranh phải mạnh thêm nữa, thời gian cũng phải kéo dài hơn nữa, sự yên bình không bao giờ kiếm được lợi nhuận, nơi yên bình thì đám thương nhân này chắc chắn sẽ tạo ra những vùng xung đột hoặc tạo ra những loại bệnh tật khác nhau để mà bất ổn.

Dường như cái định luật của đồng tiền này luôn luôn đúng ở bất kỳ thế giới nào thì phải.
Dạ U lắc đầu nói: “Nhưng bọn họ lại không có suy nghĩ như vậy.”
Ở trong mắt quý tộc thì nông nô và bình dân bình thường hoàn toàn không phải là con người, nói cho cùng thì bọn họ cũng chẳng thấy mình làm sai ở chỗ nào cả.
Trình Chu thở dài thầm nghĩ: Cũng chỉ có mạng người ở thời đại hoà bình như bọn họ thì mới đáng giá thôi, thời đại chiến tranh thì chỗ nào cũng giống nhau cả thôi.

Quốc gia bọn họ cũng có một câu cổ ngôn nữa.

(Trích tướng quân lệnh - người ra đi 1995 -1996).
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Đảo Thanh Không đã mua sắm nô lệ với quy mô lớn như vậy mà không có người nào nghi ngờ gì sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Tất nhiên là sẽ có người sẽ nghi ngờ về việc này rồi.

Thật ra bên phía vương thất đã biết và bọn họ cũng có ý kiến về việc Rhens mua sắm nô lệ với số lượng rất nhiều như vậy rồi.

Nhưng mà họ cũng không dám làm cho việc này lớn thêm nữa, nói cho cùng thì bọn họ cũng sợ người khác chú ý đến, phía vương thất đã từng phái người tới nhắc hắn ta phải thu liễm lại nhưng mà Rhens lại luyến tiếc số lợi nhuận kếch xù đó, cho nên hắn ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ với các cảnh báo của vương thất.”
“Có một người hầu chuyên phụ trách phục vụ trong thành chủ phủ đảo Thanh Không cũng khai ra một số chuyện nữa, thời gian trước kia có một thương nhân buôn bán nô lệ đã bắt nhầm một cậu con trai nhỏ của một Hoàng kim kỵ sĩ, cuối cùng còn coi cậu trai nhỏ đó thành nông nô và bán đến đảo Thanh Không.

Lẽ tất nhiên là sau đó vị Hoàng kim kỵ sĩ đó đã truy tìm được manh mối và đi qua đảo Thanh Không tìm người, kết cục là vị Hoàng kim kỵ sĩ đó đã rơi vào bẫy rập và tử nạn ở trên núi do bị hổ vồ.

Hình như loại sự việc này cũng đã phát sinh vài lần.

Sau này thì Rhens cũng thấy sợ vài phần cho nên hắn ta đã phải chi rất nhiều tiền để tạo một cái lồng phòng hộ bao phủ toàn bộ đảo nhỏ.”
“Vậy thì những tên luyện dược sư kia thì sao rồi em? Hai người đó thế nào rồi?” Trình Chu dò hỏi.
Dạ U cau mày nói: “Ban đầu thì đám Clara cũng muốn cho đám người đó được tái hiện lại những thực nghiệm mà những người đó đã làm trên người vị Năng lực giả kia một lần, nhưng mà mấy chị em Clara cũng không có khả năng làm được đến trình độ như vậy, cuối cùng thì bọn họ cũng cảm thấy quá phiền toái, sau đó Melissa cũng đề nghị là nhốt hai tên đó vào phòng tối và cho thêm mấy trăm con rắn vào cùng ăn cùng ngủ với họ.”
Trình Chu: “……” Tuyệt vời.
Ý tưởng cũng không tồi đâu, vừa đơn giản vừa ít tốn sức.

Về mấy cái ý tưởng hành hạ tinh thần người khác thì vẫn nên giao cho Melissa là được rồi.
Giờ thì Trình Chu đang tưởng tượng tình cảnh của tên luyện dược sư kia bị nhốt ở một nơi không có ánh mặt trời, trong phòng còn có vô số con rắn treo mình khắp nơi, rồi phun lưỡi rắn, thân hình thì lạnh lẽo trườn tới trườn lui, đến người lớn gan mà nhìn thấy cảnh tượng đó thôi cũng rợn da gà rồi chứ đừng nói đến là đang ở trong tình cảnh như thế.
Dạ U nhíu mày nói: “Ban đầu thì tên luyện khí sư kia còn gào thét và nói là vì đại nghiệp, vì nghiên cứu vĩ đại, vì cống hiến, … nhưng hai ngày sau thì tên này cũng suy sụp và ngừng la hét, hắn ta đang cầu xin mọi người thả hắn ra.

Thậm chí hắn còn đâm đầu vào tường tự sát.

Chỉ là mỗi lần tên kia muốn chết thì Annie sẽ kịp thời cứu người về và lại nhốt lại như cũ.”
Trình Chu lắc đầu thầm nghĩ: Năng lực của Annie đúng là không tồi, dao dù có nhỏ nhưng cắt trên người mình thì vẫn cảm nhận đau thôi.
Dạ U cau mày nói: “Anh còn nhớ số sổ sách mà chúng ta đã tìm thấy trên đảo Thanh Không chứ? Trên đó có ghi rõ là đảo Thanh Không đã bán ra hơn 100 giọt tinh huyết đúng không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Dạ U cũng căng thẳng và nói: “Đảo Thanh Không có thể bán ra số lượng tinh huyết lớn như vậy là do có quan hệ với Năng lực giả trong phòng thí nghiệm kia,”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Năng lực giả kia sao? Cô ta có vấn đề gì?”
Dạ U chậm rãi nói: “Đúng là vương thất đã tìm ra phương pháp có khả năng kích thích cho huyết thú gia tăng sản lượng sinh sản ra tinh huyết, nhưng mà hiệu quả của việc này cũng rất thấp.

Còn năng lực của cô gái kia là khôi phục, và máu của cô ấy cũng có tác dụng rất kỳ diệu.

Đặc tính sinh trưởng của đám huyết thú là sau khi bị rút đi tinh huyết thì nó cũng chết luôn, nhưng sau khi sử dụng máu của cô gái đó thì những con huyết thú bị rút máu cũng nhanh chóng sống lại và có thể ngưng tụ thành những giọt tinh huyết thứ 2, thứ 3, …”
Dạ U dừng một chút rồi nói tiếp: “Máu của cô gái kia cũng có tác dụng với những người bình thường, ba tên Hoàng kim kỵ sĩ ở đảo Thanh Không cũng đã sử dụng máu của cô ta, may mắn là bọn họ cũng phát hiện là nếu thường xuyên lấy máu thì hiệu quả sẽ bị giảm xuống nên cô ấy mới giữ lại cái mạng của mình.
Trình Chu nhíu chặt mày, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, cái thế giới này Năng lực giả không có khả năng tự bảo vệ bản thân mình thì sống cũng quá cực khổ rồi.
Trình Chu nói: “Những người này đúng là đáng chết …”
Dạ U: “Nếu chết quá đơn giản thì cũng tiện nghi cho hắn rồi.

Đám Melissa đều muốn cho đám đó phải tồn tại lâu một chút, ít nhất vài năm thì càng tốt.”
Trình Chu híp mắt nói: “Không sai, chết là quá lợi cho hắn rồi.”
Dạ U: “Tên luyện dược sư kia chịu không nổi nên đã nói là hắn ta biết một vài bí mật của vương đô.

Hiện tại hắn nguyện ý muốn khai ra chỉ cầu cho hắn nhanh chết.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Bí mật gì?”
Dạ U hít sâu một hơi nói: “Chuyện xảy ra cũng được hơn 200 năm rồi, thời gian đó ở vương đô cũng có một vài luyện dược sư rất nổi danh, nhưng mà không biết vì lý do gì mà vương thất đã giết toàn bộ bọn họ.

Trước khi bị giết thì những người này đã tham dự vào một cái kế hoạch tên là.

Sư phụ của tên luyện dược sư kia chính là một trong những người đã tham dự vào cái kế hoạch đấy.”
Trình Chu: “Tạo Thần? Những người này còn muốn tạo ra Thần?”
Dạ U: “Theo như những gì mà hắn ta nói thì lúc ấy thì hắn chỉ là học đồ luyện dược sư mà thôi, sư huynh của hắn từng nói là sư phụ đã được tham dự một hạng mục vĩ đại, nếu thành công thì cũng có thể sàng tạo ra kỳ tích.

Nhưng mà sau này không biết vì lý do gì mà tâm thần của sư phụ hắn gặp vấn đề rồi điên điên khùng khùng.

Sư phụ hắn nói là ông ta không phải sáng tạo Thần mà bọn họ đã tạo ra quái vật.

Sau này thì sư phụ hắn cũng mất tích và mấy sư huynh đệ của hắn cũng tự dưng mà chết vài người.”
“Lúc ấy thì những luyện khí sư tham dự vào cái hạng mục này chết rất nhiều mà bản thân hắn thì do tuổi còn nhỏ, tư chất cũng không quá suất sắc nên ít bị chú ý và tránh được một kiếp nạn này.

Sau này vương đô lại phía người ra ngoài làm nhiệm vụ cho nên hắn ta cũng nhân cơ hội này rời đi luôn, cuối cùng thì hắn ta cũng chờ đến ngày sóng yên biển lặng thì hắn ta lại thay đổi danh tính rồi quay trở lại vương đô.

Sau khi hắn kiểm tra lại các đầu mối thì sư phụ của hắn và những vị luyện dược sư kia đã tham dự kế hoạch kia đều đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Trình Chu cau mày nói: “Sao anh lại cảm thấy việc này có quan hệ với Năng lực giả cắn nuốt ở vương đô kia nhỉ?”
Dạ U gật đầu nói: “Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà hiện nay cũng không có cách nào xác định được.

Em đang hoài nghi là cắn nuốt Năng lực giả kia không phải là bẩm sinh mà là được cải tạo mà biến thành như vậy.”
Trình Chu: “……”
Cũng không phải là không có khả năng này.

Ở hiện thế cũng có không ít tổ chức phi pháp muốn làm thí nghiệm trên người mà, nghiên cứu phương pháp làm sao biến người thường thành Dị năng giả.

Hiện thế cũng có suy nghĩ như vậy thì thế giới này hẳn cũng sẽ có những người suy nghĩ giống vậy thôi.
Dạ U: “Rhens cũng mới lộ ra một chuyện.

Ở vương thất của hắn ta cũng có một lão tổ tông sống rất lâu rồi, vị tổ tông này không gì là không thể làm được, chính ông ta là người đã ra tay trợ giúp vương thất giải quyết rất nhiều đối thủ và rất nhiềuphiền toái, chính ông ta cũng là người duy trì uy tín cho vương thất.”
Trình Chu gật đầu nói: “Quả nhiên là vậy.

Hắn ta còn nói cái gì nữa không?”
Dạ U lắc đầu nói: “Đã hết rồi.

Thật ra Rhens cũng không biết quá nhiều đâu.”
Tồn tại của Rhens trong vương thất cũng chỉ là một nhân vật phụ thuộc hèn kém và hắn ta cũng không có khả năng để tiếp xúc với quá nhiều những chuyện cơ mật được coi là hệ trọng của vương thất.
Sau khi Trình Chu thanh lý xong đảo Thanh Không thì hắn còn tưởng là vương thất sẽ phải làm gì đó trả đũa, không ngờ là phía vương thất lại chẳng có động tĩnh gì cả.
Trình Chu cau mày trầm ngâm mà hiện tại thì hắn cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Sao vương thất bên kia lại không hề chạy tới để thảo phạt anh nhỉ?”
Dạ U trợn mắt nói: “Người bên vương thất không muốn làm lớn chuyện bên đảo Thanh Không, cũng không muốn việc này bị bại lộ.”
Trình Chu híp mắt nói: “Nói cũng đúng.”
Cái chuyện chăn nuôi huyết thú này mà bị lộ thì vương thất cũng sẽ bị liên can.

Tuy là đại công tước có thể đẩy mọi trách nhiệm lên người chú họ Rhens này nhưng mà hàng năm đảo Thanh Không có thể mua sắm một lượng lớn nông nô như vậy mà nói đại công tước không biết việc thì chắc chắn sẽ không có người nào tin.
Trình Chu hít sâu một hơi nói: “Em nghĩ thử xem chuyện của đảo Thanh Không này chúng ta có nên lan truyền ra không?”
Dạ U không chút để ý mà nói: “Lan truyền làm gì? Có tác dụng gì sao?”
Trong sổ sách mà đảo Thanh Không đã ghi lại thì cũng thấy rõ là số tinh huyết do huyết thú chăn nuôi ra kia chủ yếu là để cung cấp cho giới quý tộc.

Nếu sự việc này là lan truyền thì mấy tên quý tộc kia cũng chỉ mắng vài câu mà thôi, nói đúng ra thì bọn họ cũng cùng một ruộc với nhau cho nên bọn họ cũng không thể vạch trần nhau được.
Dạ U cũng có chút tò mò mà nói: “Nhưng mà em cũng thắc mắc, sao tự dưng anh lại đi tới đảo Thanh Không chứ?”
Trình Chu híp mắt nói: “Em quên rồi hả? Là Tine đã nói là bên kia có quả bát biện đấy, chất lượng của những quả đó ở đảo Thanh Không cũng không tồi và có tác dụng đột phá đấu khí mà.

Em nhớ chưa?”
Vì hắn quá giận chuyện đã xảy ra bên phía đảo Thanh Không cho nên hắn cũng quên mất quả bát biện này luôn.
Ngón tay Dạ U cũng gõ gõ nhẹ trên mặt bàn rồi nói: “Tuy là hương vị của quả bát biện đúng là không tồi thật đấy, nhưng mà chất lượng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nếu em nhớ không lầm thì chuyện đảo Thanh Không có quả bát biện đúng là sự thật, nhưng mà những quả bát biện bên đó cũng không có phong thanh gì quá nhiều, hơn nữa hòn đảo này cũng không giao dịch với thế giới bên ngoài đúng không.

Nếu như muốn ăn quả bát biện thì đảo Thu Lê bên kia lại nổi danh hơn rất nhiều, phẩm chất cũng cao hơn.”
Trình Chu vỗ nhẹ lên mặt bàn và nói: “Ý em là tên Tine kia cố ý sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Em không chắc, mang Palmyra đi theo cùng là được rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Trình Chu xoa trán mà trầm ngâm, dường như hắn có một cảm giác sâu sắc là bản thân hắc đã bị chơi cho một vố rồi.
End chap 228
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng