Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Khu bến tàu.
“Tine, Tine, Trình Chu các hạ đang tìm cậu kìa.” Simmy chạy lại nói với Tine.
Tine đang làm việc nghe vậy thì tay hắn cũng run lên một chút rồi gật đầu mà nói: “Tôi đã biết rồi.”
Simmy cũng có chút tò mò mà nói: “Tine, làm sao Trình Chu các hạ lại tìm cậu vậy? Lúc trước cậu đã nói gì với Trình Chu các hạ vậy?”
Tine miễn cưỡng cười cười một chút rồi nói: “Không nói gì cả.

Tôi nghe nói là hương vị của quả bát biện không tồi cho nên tôi đã đề cử cho Trình Chu các hạ thôi.”
Simmy cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Nghe nói thể chất của Trình Chu các hạ tương đối đặc thù, ngài ấy có thể đồng tu đấu khí và năng lực cùng một lúc luôn.

Đấu khí đã đạt tới trình độ Hoàng kim kỵ sĩ đỉnh, đã sẵn sàng để thăng cấp lên Địa giai kỵ sĩ bất kỳ lúc nào rồi.

Tôi cũng tình cờ nghe được là Trình Chu các hạ và Dạ U các hạ cũng đã sử dụng hết 3 con Địa giai hải thú luôn rồi mà.

Hình như loại quả bát biện này chỉ có tác dụng tốt đối với Bạch ngân kỵ sĩ thôi đúng không? Đã tới cấp bậc như hai vị kia thì tác dụng của loại trái cây này lại không đủ.”
Tine nghe vậy cũng có chút chột dạ mà nói: “Hương vị quả bát biện cũng khá ngon mà.

Lâu lâu cải thiện khẩu vị cũng đâu có vấn đề gì đúng không?”
Simmy gật đầu nói: “Nói nhưu vậy cũng đúng.

Có lẽ Trình Chu các hạ sẽ thích ăn quả bát biện cũng nên.

Không lẽ Trình Chu các hạ tìm cậu để hỏi thăm thêm thông tin của một vài loại linh quả nữa sao?”
Tine thầm nghĩ: Nếu chuyện mà đơn giản như thế thì tốt quá rồi.

Nhưng mà lần này Trình Chu các hạ đã đoán ra mọi việc rồi.
Tine: “Tôi đi trước đã.”
Simmy gật đầu nói: “Được, cậu mau đi đi.

Đừng để cho hai người ấy chờ.”
Tine hít sâu một hơi rồi đi qua phòng họp.

Khi bước vào phòng thì bên trong đã có Trình Chu, Dạ U, Palmyra đang chờ sẵn.
“Nghe nói là Trình Chu các hạ tìm tôi sao? “Tine cẩn thận dò hỏi.
Trình Chu đưa chân nhìn rất nhàn nhã đang ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da một hồi rồi quay qua đánh giá Tine một lượt sau đó hắn mới lên tiếng: “Đúng vậy, đúng là có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Chiếc ghế da mà Trình Chu đang ngồi chính là chiếc ghế xoay hắn mang từ hiện thế tới đây, tổng cộng nơi này cũng chỉ có 30 cái mà thôi.
Sau khi chiếc ghế tựa xoay được mang lại đây lại được trải qua một đợt quảng cáo nâng cấp phóng đại lên, cuối cùng thì chiếc ghế xoay được sản xuất đại trà cũng biến thành ghế của cao tầng khu bến tàu.
Trình Chu cũng không nghĩ được rằng cái ghế xoay đáng giá mấy trăm tệ này lại được hoan nghênh tới như vậy ở dị giới đấy, thậm chí mọi người còn cho rằng chiếc ghế này thể hiện cho thân phận và địa vị đặc trưng gì đó nữa chứ.

Hắn còn nghe nói đã có rất nhiều con em quý tộc từ khắp nơi ở Hiệp Loan quần đảo đang đòi mua lại với giá vài ngàn đồng vàng để mang về nữa kìa.
Trình Chu đánh giá sắc mặt của Tine một hồi rồi cười cười nói: “Cậu nhìn có vẻ rất căng thẳng sao?”
Tine cũng có chút xấu hổ mà nói: “Không có.”
Trình Chu đạm nhiên mà cười cười rồi nói: “Không có là được rồi.

Nhìn tôi cũng không đến nỗi xấu xí quá mức mà đúng không? Nhìn vẻ khẩn trương của cậu làm tôi còn tưởng mình lớn lên giống hung thần ác sát lắm đấy.”
Tine xoa mồ hôi đang chảy ròng ròng trên đầu rồi nói: “Sao có thể chứ? Trình Chu các hạ sao lại nói như vậy? Tất nhiên các hạ là người rất tốt.”
Biểu hiện của Tine vụng về như vậy thì không cần Palmyra đọc tâm thuật làm gì, chúng bản thân Trình Chu cũng biết là Tine đang chột dạ rồi.
Trình Chu dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Mấy này nay chúng tôi đã đi tới đảo Thanh Không rồi.

Chúng tôi cũng hái được không ít quả bát biện ở hòn đảo đó mang trở về đây, nghĩ một chút thì chúng tôi cũng mang vài trái tới cho cậu nếm thử.”
Tine vội vàng xua tay mà nói: “Không, không cần, không cần đâu.”
Trình Chu tỏ vẻ vô cùng hiền hoà mà nói: “Cậu không cần khách khí như vậy làm gì.

Không phải cậu nói thì chúng tồi cũng không biết là đảo Thanh Không này lại có thứ tốt tới vậy đâu.

Nhưng mà tới hòn đảo này rồi thì tôi cũng phát hiện ra một chuyện khá kỳ lạ đấy.

Hình như chuyện này cũng không có nhiều người biết tới đâu đúng không?”
Tine cúi đầu rồi mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra khắp cả người rồi run rẩy nói: “Tôi … tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được chuyện này mà thôi.”
Trình Chu thong thả rất ung dung nói: “Đây là quả bát biện của đảo Thanh Không, còn đây là quả bát biện của đảo Thu Lê.

Cũng là quả bát biện đấ nhưng mà quả bát biện của đảo Thu Lê này có hương vị tốt hơn hẳn, trái cũng to hơn.

Tine, cậu nói có đúng không?”
Tine nghe vậy cũng có chút đứng ngồi không yên nói: “Vâng, có lẽ vậy.”
Trình Chu cười cười nói: “Cậu biết huyết thú không?”
Vừa nghe thấy lời Trình Chu hỏi thì trái tim của Tine cũng thịch một cái rồi nói: “Tôi … tôi không biết rõ lắm.”
Trình Chu híp mắt nói: “Vậy là cậu cũng có hiểu biết chút ít đúng không?”
Tine gật đầu rồi vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng mà lên tiếng: “Nghe nói đây là loại huyết thú ăn thịt người?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, huyết thú rất thích ăn người.

Ăn thịt người thì có thể ngưng tụ ra tinh huyết.

Đảo Thanh Không bên kia chính là một căn cứ chăn nuôi rất nhiều huyết thú.

Thời điểm mà chúng tới đấy đang có hơn mười con huyết thú đang chờ ăn.

Nếu đã chăn nuôi vài thập niên thì chắc hẳn là đã có rất nhiều tinh huyết được sản xuất ra đúng không? Mấy chục năm nay đảo Thanh Không đã mua rất nhiều nông nô tới làm thức ăn chăn nuôi cho đám huyết thú này, số lượng này cũng phải tới trăm vạn nông nô đấy nhỉ?”
Tine nghe vậy cũng cảm thấy sởn tóc gáy ngay lập tức mà nói: “Bá tước Rhens cũng thật can đảm.”
Lúc trước Tine cũng chỉ hoài nghi là những nông nô bị đưa đến đảo Thanh Không đã chết hết rồi, nhưng cậu cũng không rõ là bọn họ chết như thế nào.
Lúc này Dạ U cũng lên tiếng: “Hắn ta đúng là rất can đảm.”
Dạ U dừng một chút rồi nhướn mày nói tiếp: “Lúc chúng tôi tiêu diệt đám huyết thú kia chúng tôi đã phát hiện một con cao giai huyết thú, theo phán đoán ban đầu của bản thân tôi thì con huyết thú đó chắc hẳn là đã từng ăn Hoàng kim kỵ sĩ rồi.”
Tine nghe vậy thì trái tim hắn cũng hụt một nhịp rồi đứng yên ngây ngẩn cả người, phía sâu bên trong đôi mắt cũng xuất hiện vài phần thống khổ.
Tine run run nói: “Đảo chủ của đảo Thanh Không này thật sự quá điên rồ rồi.

Làm sao mà hắn ta cũng làm ra chuyện như vậy chứ?”
Trình Chu gật đầu cũng tỏ vẻ rất tán đồng mà nói: “Đúng vậy.

Hắn ta có chết cũng không đền hết tội.”
Hành vi mà Rhens làm ra đúng là đáng chết thật đấy, nhưng mà hắn ta cũng chỉ là con rối trong tay vương thất mà thôi.

Không có đám người của vương thất bảo hộ thì Rhens cũng không thể nuôi được số lượng huyết thú kia.
Trình Chu cũng trò chuyện với Tine một hồi rồi phất tay để Tine rời đi.
Trình Chu nhìn qua Palmyra dò hỏi: “Sao rồi?”
Palmyra cau mày nói: “Đúng là có vấn đề, kết hợp với những thông tin mà Michael đã điều tra được thì cũng có thể chắp vá được câu chuyện.”
“Người này là con cháu của gia tộc Winteris, đây là một gia tộc luyện khí sư lâu đời.

Vốn dĩ là gia tộc này cũng rất ổn định và hài hoà, trên dưới một lòng cùng phát triển.

Tine là đứa cháu trai của gia tộc này nhưng vì ham chơi cho nên người này đã bị bọn buôn người bắt cóc rồi bị coi thành nông nô bán cho lái thương buôn nông nô luôn.

Sau này đã có một người chú họ đã tra được tin tức rồi phát hiện ra chuyện đã có rất nhiều đứa trẻ khác cũng bị dụ dỗ như vậy, tất cả những đứa trẻ này đều biến thành nông nô và bị bán đi.”
“Sau khi chú họ của Tine điều tra xong một hồi thì người này cũng tự nhiên mà phát hiện nông nô ở đảo Thanh Không đã bị biến mất một cách không bình thường, những đợt nông nô này hẳn là có chuyện gì bất trắc ở đảo Thanh Không rồi.”
“Sau đó người chú họ này cũng cải trang rồi chạy đến đảo Thanh Không để điều tra lại mọi chuyện, nhưng mà sau này người chú họ này cũng bị mất tin tức luôn.

Sau đó một thời gian ngắn sau thì cả gia tộc của Tine cũng bị tàn sát sạch sẽ, cuối cùng cũng chỉ có hắn ta may mắn tránh được.

Sau này hắn ta cũng giấu diếm thân phận và lặng lẽ chạy đi điều tra sự tình của đảo Thanh Không.

Thời điểm khi anh Dạ U nhắc tới con huyết thú cao giai đã ăn Hoàng kim kỵ sĩ kia thì tâm tình của hắn ta đã giao động một cách rất rõ ràng, có vẻ như vị Hoàng kim kỵ sĩ kia đúng là người chú họ của hắn và cũng là vị Hoàng kim kỵ sĩ đã chết ở đảo Thanh Không.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đáng tiếc”
Trình Chu thở dài một hơi rồi nói: “Tên nhóc này nghe cũng có vẻ rất đáng thương nhưng mà đây cũng không phải là lý do hắn ta có thể lợi dụng anh.”
Dạ U cau mày rồi nói: “Tuy rằng cậu ta đã làm ra chuyện như thế, nhưng mà chúng ta cũng thu hoạch kha khá.”
Đảo Thanh Không bên đó có rất nhiều cấm ma thạch.

Nếu có thể hấp thu hết số cấm ma thạch kia thì ma lực của cậu cũng có thể tăng lên không ít.

Hơn nữa tiêu diệt toàn bộ đảo Thanh Không thì vương thất cũng bị tổn thất ít nhiều.

Con cao giai huyết thú ở đảo Thanh Không hẳn là chuẩn bị cho đại công tước hay là cái tồn tại kia của vương thất.
Trình Chu khịt mũi hừ một tiếng rồi nói: “Nhưng như vậy cũng không được.”
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Sao lúc trước anh lại không nghĩ ra chuyện này?”
Trình Chu cũng có chút khó chịu nói: “Anh còn tưởng là thằng nhóc này muốn ăn ở bát biện cho nên thằng nhóc này mới chạy đến muốn nhờ anh đi tới đảo Thanh Không để cắt một mảnh rừng bát biện quay về đây trồng thôi.

Mà anh cũng nghĩ như vậy, cũng coi như làm phong phú thêm vài loại linh quả cho đảo San Hô mà.”
Hắn nào biết được mục đích của đối phương là chỉ đường cho hắn đối phó với đảo Thanh Không chứ?
Đại sư Tầm Thiên bước tới tháp luyện khí cũng nhìn thấy 3 người đang ngồi trong phòng nói chuyện với nhau, sau đó thì ông cũng lướt đến Palmyra rồi dừng một chút.
Đại sư Tầm Thiên cũng biết đây chính là vị tâm linh Năng lực giả của tổ chức Quang Minh kia, luyện khí sư muốn thông qua khảo hạch và muốn ở lại nơi này làm việc cũng buộc phải thông qua khảo hạch của vị này đã, còn những người không thông qua xét duyệt của vị này cũng bị biến mất từ rất lâu rồi.
Sao nhìn cái thế trận ở trong căn phòng này nhìn có chút nghiêm trọng như vậy chứ? Chẳng lẽ là Tine đã có vấn đề gì rồi sao? Đại sư Tầm Thiên cũng rất xem trọng vào số kiến thức cũng như tay nghề của Tine đấy nhé, cho nên ông cũng muốn tới đây dò hỏi một chút, nếu như Tine không phạm phải tội lỗi nào quá mức sai lầm và vượt nguyên tắc thì ông cũng có thể thử xem có bảo vệ được một phen không.
“Trình Chu các hạ, sao cậu đột nhiên lại tìm Tine tới đây vậy? Cậu ta cũng sắp tiến giai thành Hoàng kim luyện khí sư luôn rồi.

Chẳng lẽ cậu ta có vấn đề gì sao?” Tầm Thiên đại sư có chút lo lắng nói.
Trình Chu lắc đầu nói: “Cũng không có vấn đề gì lớn.

Tôi cũng rất xem trọng cậu ta, tôi cảm thấy tên nhóc này rất có thiên phú nhưng mà cậu ta chỉ biết ăn cả ngày như vậy là không tốt.

Có vẻ như cậu ta ăn quá nhiều cho nên ảnh hưởng tới tốc độ tiến giai rồi thì phải.

Phiền đại sư nói lại với cậu ta trong vòng mấy ngày kế tiếp cho cậu ta ăn bánh bột chiên đi.

Chờ đến khi nào mà cậu ta tiến giai thành Hoàng kim luyện khí sư thành công thì cậu ta lại được cấp quyền đi tới nhà ăn lớn ăn.”
Đại sư Tầm Thiên sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Trình Chu chống cằm rồi nói nhỏ: “Ban đầu còn tôi tưởng tên nhóc mập này là người lù đù thành thật, không ngờ là tôi đã quá qua loa rồi.”
Đại sư Tầm Thiên nghe thấy lời Trình Chu nói như vậy thì ông cũng cảm thấy khó hiểu nhưng không dò hỏi lại.
……
Bên trong tháp luyện khí.
Đại sư Tầm Thiên nhìn Tine đang vò đầu bứt tai cũng có chút nghi hoặc nói: “Sao con lại đắc tội với Trình Chu vậy? Cậu ta đã huỷ bỏ tư các tiến tới nhà ăn cho tới khi con tiến giai tới Hoàng kim luyện khí sư rồi.”
Tine nghe vậy thì căng thẳng trong lòng dường như cũng được buông xuống.
Lúc nãy Tine cũng nghĩ rằng lần này hắn tiêu đời luôn rồi, không bị đuổi thì chắc chắn cũng bị trả thù gì đấy, không ngờ là Trình Chu lại dễ dàng cho qua chuyện này như vậy, còn giơ cao đánh khẽ mà giải quyết mọi việc.

Thật tốt quá, đây cũng coi như may mắn của hắn rồi.
Đại sư Tầm Thiên cũng đã làm việc chung với Trình Chu được một thời gian rồi, lúc đầu đại sư Tầm Thiên còn tưởng Trình Chu là quý tộc của biển bên kia thì tính tình của cậu ta cũng phải cổ quái lắm chứ, phải ngang ngược, xấc láo, kiểu rất kênh kiệu, khệnh khạng, và không dễ ở chung.

Nhưng mà sau khi tiếp xúc được một thời gian thì ông cũng phát hiện ra một chuyện, con người Trình Chu cũng rất được, thiên phú luyện khí còn quá tốt, hơn nữa Trình Chu còn là dạng người đã dùng người không nghi, nghi người không dùng, Trình Chu đã bàn giao toàn bộ công việc chế tạo Địa giai thuyền chiến này vào tay ông thì người này cũng không can thiệp quá nhiều mà tuỳ ý ông làm việc.
Vậy mà hiện nay Trình Chu lại đưa ra một chỉ thị nhìn khá là kỳ quái như vậy, nhìn thế nào thì đây cũng không phải là chuyện bình thường.

Mà chính bản thân ông cũng cảm thấy Trình Chu là người cũng quá bận rộn, cho nên người này chắn chắn cũng không thèm mua việc vào người như vậy làm gì đâu.
Tine cau mày một chút cuối cùng cũng đem sự tình của đảo Thanh Không kia nói với đại sư Tầm Thiên.
Đại sư Tầm Thiên cũng là người có ơn dìu dắt Tine, nếu không phải là Tine nói bản thân cậu ta đã có sư thừa của gia tộc thì đại sư Tầm Thiên cũng thu nhận Tine làm đệ tử luôn rồi.

Tine cũng vì việc này mà vô cùng biết ơn và cậu cũng rất cảm kích đại sư Tầm Thiên.
Vốn dĩ Tine cũng biết rõ năng lực của Palmyra cho nên những tính toán của hắn trước đó chắc chắn không thể che giấu được trước năng lực của Palmyra.
Đại sư Tầm Thiên nhìn Tine cũng có chút kinh ngạc nói: “Con vậy mà … Sao lá gan của con lại lớn như vậy hả?”
Tine cũng có chút xấu hổ mànói: “Chuyện đảo Thanh Không nuôi dưỡng huyết thú, hơn nữa hàng năm hòn đảo này đều có một lượng lớn nông nô bị đưa đến.

Mấy chục năm nay thì số lượng bình dân và nông nô bị đảo Thanh Không mua và giết chắc cũng đã mấy chục vạn rồi.

Người bình thường chắc chắn không có khả năng chạm vào cái tổ ong vò vẽ của đảo Thanh Không.

Đại sư, thật sự thì con cũng không còn các nào khác.”
Toàn bộ cái Hiệp Loan quần đảo này cũng chỉ có đám người Trình Chu mới dám động vào cái tổ ong vò vẽ này thôi.

Mà quan hệ của Trình Chu và vương thất đã đến mức không thể hoà hoãn được nữa rồi.

Nếu như đám người Trình Chu có thể triệt đi đảo Thanh Không thì chuyện này cũng tường đương với chuyện cắt một cánh tay của vương thất.

Việc này đối với Trình Chu mà nói cũng là chuyện tốt.
Tầm Thiên đen mặt nói: “Thật sự có chuyện như vậy sao? Đám người đó còn dám nuôi dưỡng huyết thú sao? Đảo chủ của đảo Thanh Không này thật can đảm mà.”
Tine gật đầu nói: “Vâng ạ.

Còn mấy tên thương nhân nô lệ táng tận lương tâm kia nữa.

Vì kiếm tiền mà bọn chúng dụ dỗ trẻ con từ khắp nơi lại, còn tạo ra đủ các loại nạn tai cùng thiên tai cho các hòn đảo nhỏ để thu mua nông nô, dân chúng ở rất nhiều hòn đảo nhỏ cũng vì bọn chúng mà lầm than.”
Tầm Thiên cnxg có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện này con nghĩ thế cũng tốt, nhưng mà con phải nói rõ với Trình Chu trước chứ?”
Đại sư Tầm Thiên vẫn luôn tò mò không biết nguồn gốc của cái lồng phòng hộ trên tay Trình Chu là từ đâu mà ra.

Vốn dĩ thì ông cũng tính đợi vài ngày nữa coi có hòn đảo nào lên tiếng và gào khóc bị mất trộm không thì ông cũng biết vị trí.

Không ngờ là mấy ngày nay đều sóng yên biển lặng cũng chẳng có động tĩnh gì cả.

Hoá ra là cái lồng phòng hộ này là từ đảo Thanh Không sao? Vì che giấu việc chăn nuôi huyết thú mà hòn đảo này đã gom tới tay cái lồng này luôn sao? Mà việc chăn nuôi huyết thú này chắc chắn là vương thất cũng có một chân cho nên thời điểm khi mà đảo Thanh Không gặp chuyện thì vương thất cũng lựa chọn trầm mặc không lên tiếng như vậy luôn sao?
Tine gãi đầu có chút xấu hổ nói: “Vâng, là con sai rồi.”
Đại sư Tầm Thiên thở dài nói: “Nhất định là Trình Chu các hạ đã đoán được mọi chuyện rồi, nhưng mà hắn ta cũng không muốn mượn cơ hội này mà tính sổ với con.

Trình Chu các hạ đại nhân đại lượng cho nên cậu ta mới tha thứ cho con, đổi lại là người khác thì con đã gặp rắc rối rồi đấy.”
Tine cúi đầu nói: “Là con lấy tâm tiểu nhân do lòng quân tử.

Là lỗi của con.”
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Đã tới nước này thì con nhanh chóng tiến giai lên Hoàng kim luyện kim sư thôi, sau đó thì con tìm cách mà lấy công chuộc tội vậy.”
Tine gật đầu nói: “Con hiểu rõ rồi ạ.”
……
Mấy ngày kế tiếp thì Tine đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm rồi mất ăn mất ngủ mà nghiên cứu thuật luyện khí.

Sau khi vài ngày đắm mình trong phòng thí nghiệm thì cũng thuận lợi mà tiến giai lên Hoàng kim luyện khí sư.
Simmy nhìn Tine có chút kinh ngạc nói: “Cậu đã tiến giai rồi hả?”
Sau khi tiến giai lên Hoàng kim luyện kim sư thì tâm tình của Tine cùng được thả lỏng hơn rất nhiều.
Tine cũng vui vẻ mà nói: “Dạo gần đây cũng thu được không ít kinh nghiệm nên cũng thuận lợi đột phá.”
Việc gia tộc bị thảm sát nghiêm trọng như vậy vẫn luôn là cái gai luôn ghim sâu trong lòng Tine.

Nguyên bản Tine còn cho rằng cuộc đời này của hắn đã không có khả năng báo thù cho gia tộc nữa rồi, thảm cảnh đó luôn tông tịa cho nên cậu vẫn luôn trong trạng thái u uất không thôi.

Vì báo thù mà cậu đã liều mạng tính toán rồi chỉ dẫn cho Trình Chu, không ngờ là tính toán này lại thành công.

Sau khi Trình Chu giải quyết xong mọi chuyện ở đảo Thanh Không thì cũng coi như đã báo được thù, cuối cùng thì cái gai này cũng được nhổ.

Khúc mắc đã được cởi bỏ nên cậu cũng thuận lý thành chương mà thuận lợi tiến giai luôn.
Simmy cũng có chút tò mò nói: “Nghe nói là Trình Chu các hạ cảm thấy cậu ăn quá nhiều nên là đồ ăn ngon đã ảnh hưởng đến quá trình học tập, nghe nói Trình Chu các hạ đã hạ lệnh cho cậu ăn bánh bột chiên mỗi ngày đúng không? Vậy mà cậu thật sự đột phá rồi này.

Chẳng lẽ ăn nhiều ảnh hưởng đến học tập thật hả?”
Tine: “Chắc là không phải đâu.”
Lúc đó chắc là Trình Chu các hạ cảm thấy quá tức giận thôi.
Simmy chớp mắt có chút tò mò nói: “Ăn bánh nướng thật sự có tác dụng sao? Mình cũng là anh em một nhà, nếu có tác dụng thì cậu đừng tàng tư che giấu như vậy chứ.”
Tine lắc đầu nói: “Chắc chắn là không có tác dụng đâu.

Cậu còn không nhớ là lúc trước chúng ta cũng ăn bánh nướng suốt đấy còn gì? Cậu có gặp ai học hỏi nhanh hơn được không?”
Simmy gật đầu nói: “Hình như cũng đúng nhỉ.”
Simmy dừng một chút cũng có chút thổn thức nói: “Vậy là bọn họ ăn uống điều độ đều vô nghĩa hết rồi sao?”
Tine khó hiểu nói: “Ăn uống điều độ gì?”
Simmy nhún vai nói: “Còn không phải là mọi người thấy cậu tiến bộ nhanh quá cho nên mọi người cũng cảm thấy ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ sao? Mọi người cũng học tập cậu gặm bánh nướng qua ngày kìa.”
Tine: “……”
Hắn là bị phạt nên mới phải ăn bánh nướng, mấy người kia học theo làm cái gì chứ? Đứng coi náo nhiệt không phải là xong rồi sao?
Simmy lắc đầu nói: “Thấy mọi người ăn uống điều độ quá cho nên đầu bếp của nhà ăn lớn còn tưởng là đồ ăn có vấn đề làm cho khẩu vị của mọi người mới bị giảm.

Vị Hoàng đại sư kia còn tìm cách cải thiện thêm vài món ăn cho mọi người, còn nghĩ ra thực đơn mới nữa.

Mấy ngày nay đồ ăn ở nhà ăn rất ngon đấy.

Mấy ngày nay cậu không tới cho nên cậu đã bị bỏ lỡ quá trời thứ ngon rồi.”
Tine: “…...”
Simmy nhìn Tine nói: “À, không phải trước kia cậu nói cậu có một kẻ thù không đội trời chung sao? Hiện tại cậu đã tiến giai lên Hoàng kim luyện khí sư thì có thể xuống tay trả thù được rồi đúng không?”
Tine lắc đầu nói: “Người kia đã bị giải quyết………”
Toàn bộ người của đảo Thanh Không đã bị diệt, huyết thú cũng đã bị tiêu diệt không còn một con.

Tine còn chạy đến tìm Thanh Hiệt của liên minh Thiên Tuyển giả để hỏi thêm thông tin rồi mới biết là trên đảo Thanh Không có tổng cộng 3 tên Hoàng kim kỵ sĩ lận, một người là Rhens, một người là tên luyện dược sư còn 1 người là kỵ sĩ của vương thất.

Mặc dù hiện tại hắn đã tiến giai nhưng muốn đối phó với 3 tên Hoàng kim kỵ sĩ như vậy thì cũng chẳng khác nào tự đưa đồ ăn cho đám huyết thú.
Simmy giật mình mà nói: “Đã chết sao? Sao lại chết được chứ? Không phải là cậu vẫn luôn nói bọn họ vẫn đang sống tốt sao?”
Simmy cũng nghĩ ra cái gì đó rồi bất ngờ thốt lên: “Cậu … cậu này đó đi tìm Trình Chu chính là vì dẫn đường cho Trình Chu báo thù cho cậu sao?”
Tine cau mày cũng coi như chấp nhận mà không nói gì.
Simmy có chút cạn lời mà nói: “Cậu điên rồi đúng không? Cậu đúng là không sợ chết mà.

Tự dưng cậu chạy đi đắc tội với Trình Chu làm gì chứ? Cậu có biết cái tên đắc tội với Trình Chu bị xử lý như thế nào không? Trình Chu nhốt đám người kia vào trong căn nhà tối không có ánh mặt trời, còn mang theo một đống rắn để trong đó tra tấn nữa.

Hiện tại cậu còn sống chứng tỏ Trình Chu các hạ dễ nói chuyện.

Nhưng nếu cậu chọc cho Trình Chu tức giận lên thì coi chừng giống mấy tên kia kìa, muốn chết không được mà sống cũng không xong, cái thủ đoạn kia cũng quá tàn nhẫn đấy cậu có biết không?”
Tine cúi đầu lạnh nhạt nói: “Việc này tôi cũng đã biết rồi.

Nhưng mà tên kia xứng đáng.

Thủ đoạn của Trình Chu các hạ đã là thủ hạ lưu tình rồi đấy.”
Sau khi Trình Chu tìm hắn thì Dạ U cũng đi qua tìm hằn thêm một chuyến nữa.

Lúc đó Dạ U hỏi là hắn có muốn đối mặt với Rhens không? Khi ấy thì Tine cũng không do dự mà chọn đi qua đối mặt, đối phương đúng là rất thảm nhưng mà Tine cũng chẳng cảm thấy có chút đồng tình nào cả.

Đám người kia chịu những tra tấn như thế là còn quá nhẹ nhàng rồi đấy.
Simmy bỗng nhiên nghĩ tới cái gì rồi nói: “Chẳng lẽ … chẳng lẽ những kẻ đó đó chính là kẻ thù của cậu sao?”
Tine gật đầu chấp nhận.
Simmy cau mày nói: “Cậu ….

thật sự ….”
Simmy nhanh chóng thu liễm lại tâm tình đang kích động của mình lại rồi đè thấp âm thanh mà nói: “Cậu dám lợi dụng Trình Chu các hạ, mà còn thành công ….

May mắn là Trình Chu các hạ không cùng cậu so đo đấy.”
Tine gật đầu rồi trịnh trọng nói: “Đúng vậy.

May mắn là Trình Chu các hạ rộng lượng.

Sau này thì mạng của tôi cũng thuộc về Trình Chu các hạ.
Simmy lắc đầu nói: “Vậy thì cậu phải nỗ lực lên, nếu không thì cậu có tình nguyện bán mạng cho Trình Chu các hạ nhưng mà ngài ấy không coi cậu vào mắt đâu.”
Tine gật đầu nói: “Đúng là thế thật.”
End chap 229
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng