Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Phố mỹ thực.
Phong Ngữ dắt theo Lăng Nguyệt đi tới lang thang khắp nơi trên con phố mỹ thực, vừa đi vừa giới thiệu mấy cửa hàng cho Lăng Nguyệt tham quan, cô bé còn tiện tay giới thiệu về các loại hàng hoá đang bày bán.
Thỉnh thoảng thì Lăng Nguyệt cũng ngó ngang ngó dọc một chút nhưng mà thái độ của cô thì cực kỳ sợ hãi cũng rất lấm lét, nhưng mà trong mắt vẫn tràn ngập một vẻ tò mò với khu phố rất mới lạ này.
Sau khi Lăng Nguyệt được Trình Chu mang về trang viên của tổ chức Quang Minh ở đảo San Hô thì thời gian cũng trôi qua mấy ngày rồi, thời điểm ban đầu khi mới tới đây thì cô còn đang nghĩ bản thân cô bị lừa tới đây vì mục đích gì đó, chắc chắn đám quỷ dữ kia đang có âm mưu gì đó dụ dỗ để cô nhảy vào.
Tất nhiên khi mới bị nhốt trên đảo Thanh Không thì cô cũng không phải không nghĩ tới việc chạy trốn khỏi hòn đảo đó, thậm chí những tên luyện dược sư kia còn dụ dỗ cô chạy trốn để quan sát quá trình chạy trốn của cô rồi ghi chép lại.

Vài năm sau, khi chạy trốn vài lần không thành công, cô đều bị đám người điên cuồng đó bắt lại, tất nhiên là sau đó cô còn bị mấy tên điên kia ngược đãi nhiều hơn nữa, càng như vậy thì cô đã cảm thấy càng ngày càng tuyệt vọng, sau này cô cũng buông xuôi luôn rồi.
Sau khi tới trang viên của tổ chức Quang Minh này thì cô cũng chỉ nghĩ rằng cô chỉ thay đổi đến một phòng thí nghiệm khác chứ cô cũng chẳng cảm thấy có gì mới lạ cả.
Nhưng mà rất nhanh sau đó thì Lăng Nguyệt cũng phát hiện ra là cái này cũng có rất nhiều giống như cô đang đi qua đi lại, những vật thí nghiệm này đều có những loại ma lực không giống nhau, nhưng mà cách mà mấy người kia đối xử của mấy vật thí nghiệm này lại hoàn toàn khác cô.

Có vẻ như mấy vật thí nghiệm này còn rất bận rộn mà làm việc này nọ nữa.

Bọn họ đi lại suốt ngày, bầu không khí cũng rất bận rộn không ngơi một chút nào cả.
Những vật thí nghiệm này ăn mặc những chiếc váy nhìn rất kỳ quái, nét mặt của bọn thì hồ hởi rồi tràn đầy sức sống, mà mấy vật thí nghiệm này còn săn sóc rồi mang tới nhiều loại thức ăn ngon lên cho cô ăn nữa.
Ban đầu thì cô còn cho rằng mấy cái đồ ăn này đã bị hạ dược hay hạ độc gì đó, nhưng mà cô cũng không muốn cự tuyệt, với tình trạng của cô bây giờ mà nói thì chết cũng là một loại giải thoát.
Nhưng mà, ngay sau khi nếm thử mấy món ăn kia thì cô lại cảm thấy mấy chục năm qua bản thân cô còn chưa từng ăn qua một loại đồ ăn nào ngon đến vậy.
Lăng Nguyệt cũng nhanh chóng cảm thấy rất khó hiểu là tại sao cô lại được ăn những đồ ăn ngon như thế này ở bên trong trang viên của những vật thí nghiệm kia chứ? Chẳng lẽ đãi ngộ của những vật thí nghiệm này lại tốt tới mức khó tin vậy sao? Không cần cắt thịt mà cũng không cần phải rút máu mà bọn họ vẫn có thể được ăn ngon mỗi ngày như vậy cũng được hả? Sao cùng là vật thí nghiệm mà đãi ngộ cũng khác nhau xa quá vậy? Sao đãi ngộ của cô lại khốn khổ như thế kia cơ chứ?
Tất nhiên, sau khi ở thêm vài ngày nữa thì cô cũng nhanh chóng tìm cách chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà thời điểm đi ra khỏi trang viên thì cô cũng nhận ra được một chuyện, ở đây có rất nhiều Đoạ ma giả đang sinh sống, hơn nữa cái địa phương này cũng có rất nhiều người bình thường, cũng có kỵ sĩ, mà những người bình thường ở nơi này không hề kỳ thị Đoạ ma giả bọn họ.

Tất cả Đoạ ma giả ở nơi này đều tự do tự tại mà sống dưới ánh mặt trời và hưởng thụ nhân sinh.

Nhìn khung cảnh này mà cô đứng đơ ở đó luôn.
Bản thân Lăng Nguyệt cũng chưa bao giờ có thể nghĩ được ở cái nơi như Hiệp Loan quần đảo này lại xuất hiện một địa phương tốt đẹp tới vậy, nghĩ tới nghĩ lui làm cô còn đang hoài nghi là bản thân cô đã quay về trở về cõi của ma thần rồi nữa chứ? Cô còn đang tự nghĩ là người cứu cô chính là sứ giả của ma thần tới đón cô về hay không nữa.
Thêm mấy ngày nữa thì Lăng Nguyệt cũng buông bỏ tâm đề phòng rồi cô cũng bắt đầu mở lòng trò chuyện với đám Phong Ngữ.
Khả năng ăn nói của Phong Ngữ cũng rất tự nhiên mà phát huy triệt để, cô bé nói chuyện cũng rất vui vẻ, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, sau mấy ngày cùng giao lưu thì Lăng Nguyệt cũng biết thêm về cuộc sống khó khăn của từng thành viên trong tổ chức, cách mà họ vượt qua quá khứ rồi đạt được năng lực như hiện tại, rồi bọn họ cùng nhau chống lại các thế lực của quý tộc và thay đổi bản thân để có được cuộc sống như hiện tại.

Quả nhiên không hổ danh người đã chăm chỉ coi đủ các talkshow làm giàu mà.

Quá trình khởi nghiệp đi từ khó khăn tới thành công nói cũng bài bản lắm.
………
Phố mỹ thực.
“Đây là cái gì?” Lăng Nguyệt nhìn kẹo bông gòn mà hỏi.
Nhìn thấy Lăng Nguyệt có hứng thú thì Phong Ngữ cũng nhanh miệng lên tiếng giới thiệu: “Đây là kẹo bông gòn.

Để em mua cho chị một cái nha.”
“Không cần đâu.” Lăng Nguyệt có chút ngượng ngùng mà từ chối ngay.
Sau khi cùng Lăng Nguyệt nói chuyện một chút thì Phong Ngữ cũng chạy tới xe kéo kẹo bông gòn mua 2 cái, một cho mình một cho Lăng Ngữ nếm thử.
Sau khi Lăng Ngữ đưa kẹo bông gòn lên nếm thử thì cảm thấy vị ngọt ngọt, vừa chạm tới đầu lưỡi liền tan ra, rất thú vị.
Lăng Nguyệt nheo mắt hưởng thụ hương vị ngọt ngào của kẹo bông gòn và cảm thấy bao nhiêu đắng cay của mấy năm qua cũng bị vị ngọt này hoà tan đi không ít.
“Kẹo bông gòn ngày hôm nay chú làm ăn rất ngon.” Phong Ngữ nói với ông chủ quầy kéo kẹo bông gòn.
Người bán hàng cười cười mà nói: “Tất nhiên là phải ngon rồi.

Đây là sản phẩm đường tinh luyện của đường thụ đấy.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Hóa ra là vậy.

Thảo nào cháu thấy vị của kẹo bông gòn này ngon hơn trước không ít mà.”
Hoá ra đây là sản phẩm đường tinh luyện của con đường thụ thượng Tinh Linh sản suất ra sao? Thảo nào mà chất lượng đường cũng tốt hơn so rất nhiều với các loại bình thường mà, hương vị đúng là càng thanh càng thơm hơn hẳn.
Người bán hàng cười cười nói: “Phong Ngữ tiểu thư thích là tốt rồi.”
Lăng Nguyệt đứng bên cạnh nhìn Phong Ngữ rất tự nhiên mà giao lưu với người bán hàng thì cô cũng có chút hâm mộ không thôi, nhưng mà hiện tịa thì cô vẫn khá rụt rè, vẫn phải tránh phía sau lưng Phong Ngữ không dám ngóc đầu ra nói chuyện.
Sau khi rời khỏi quầy hàng thì Lăng Nguyệt có chút tò mò hỏi: “Người kia là người thường đúng không? Họ có biết chúng ta là Đoạ ma giả không?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Biết ạ.”
Lăng Nguyệt cũng có chút khó hiểu nói: “Bọn họ không sợ chúng ta là Đọa ma giả sao?”
Phong Ngữ cười cười nói: “Không sợ.

Do bọn họ nhìn thấy quá nhiều rồi nên cũng quen.

Trên đảo này có mấy ngàn Đoạ ma giả mà, nhìn nhiều là tốt rồi.”
Lăng Nguyệt gật đầu và “Ồ” một tiếng.

Tuy là Phong Ngữ đã giới thiệu sơ qua tình hình của đảo San Hô cho Lăng Nguyệt rồi, nhưng mà nghe thôi thì cũng khác xa với tự mình cảm nhận nên cô cũng hơi bỡ ngỡ.
“Tiểu thư Phong Ngữ, đây là thành viên mới của tổ chức Quang Minh sao?” Michael mang theo một đội người đi tới rồi dừng lại dò hỏi một chút.
Lăng Nguyệt nhìn một đoàn người của Michael dừng lại hỏi thì cũng nhanh chóng mà trốn về phía sau lưng Phong Ngữ.
Phong Ngữ gật đầu mà nói: “Đúng vậy.

Thành chủ đại nhân đang đi tuần tra khu phố mỹ thực ạ?”
Michael gật đầu nói: “Không.

Tôi đang ra ngoài làm chút việc nhỏ thôi, nhưng mà mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”
Phong Ngữ cũng có chút tò mò mà nói: “Có chuyện gì mà cần thành chủ đích thân đi tới giải quyết thế ạ?”
Michael có chút bất đắc dĩ nói: “Có một con em quý tộc rất thích ăn bánh rán, ngày nào cũng chạy tới ủng hộ cho tiệm bánh rán đó.

Sau đó người này còn lớn tiếng đòi mang cả người cả xe bán cho hắn ta, không bán thì hắn ta gào khóc không chịu đi.”
Phong Ngữ: “Vậy sao? Mà hình như dạo gần đây những chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra thì phải.”
Mấy con em quý tộc đó đều muốn đào đầu bếp của đảo San Hô bọn họ để mang về.

Vừa mới có một vị nghiện món mỳ sợi của hiện thế nên đã nhiệt tình mà đào hơn 3 tiếng đồng hồ, còn hứa hẹn đủ loại lợi ích khi đến làm việc.

Đầu bếp quán mỳ vẫn luôn mỉm cười gật đầu cho nên vị con em quý tộc này mới nghĩ rằng hắn ta đào người thành công rồi, sau đó tên con em quý tộc đó cũng chạy tới chuẩn bị kéo người về thuyền rời đi.

Mà cái người đầu bếp quán mỳ bị kéo đi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà bị lôi xềnh xệch như vậy đã la toáng lên, cuối cùng cũng có người phải chạy đi báo thành chủ đến giải quyết.
Sau khi giải thích một hồi thì cuối cùng vị con em quý tộc kia mới hiểu rằng người đầu bếp quán mỳ hoàn toàn không hiểu những lời hắn ta đã nói, còn chuyện đối phương luôn mỉm cười rồi gật đầu như vậy thì đấy cũng là một loại giao tiếp cơ bản mà thôi.

Vị đầu bếp này không chỉ nhiệt tình mỉm cười và gật đầu với một mình hắn đâu, người này còn làm như vậy với tất cả mọi người tới tiệm mỳ dùng bữa.
Sau khi biết chân tướng thì vị con em quý tộc này cảm thấy mình đã bị lừa gạt cho nên người này cũng không thèm để ý đến ông chủ quán mỳ sợi nữa, sau đó người này còn sa thân vào quầy mỳ Ramen, rồi quầy bánh nướng, lại chạy qua tiệm pizza, … cuối cùng vị con em quý tộc này cũng nảy lòng tham với tất cả những món ngon này.
Michael nhìn thấy trạng thái đang sợ sệt của Lăng Nguyệt cũng ngầm hiểu rồi nói: “Hai vị tiểu thư, tôi còn việc bận nên cũng đi trước đã.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Dạ.”
Lăng Nguyệt nhìn Michael đã bước đi thì cũng thò đầu ra cũng có chút lo lắng mà dò hỏi: “Người kia là quý tộc của hòn đảo này sao?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy.

Nhưng mà người đó yếu lắm.

Chị đừng sợ.”
Michael cũng có chút cạn lời mà quay đầu lại nhìn Phong Ngữ rồi thầm nghĩ: Được rồi, hắn yếu thì yếu thật đấy.

Nhưng mà con bé này có muốn chê hắn yếu hay gì thì cũng nên chờ hắn đi ra xa một chút rồi mới nói chứ.

Quá đáng thiệt.
Michael lắc đầu rồi lại bước đi.
Lăng Nguyệt nghe như vậy cũng có chút hâm mộ nhìn Phong Ngữ rồi cảm thán: “Em cũng thật lợi hại.”
Lăng Nguyệt biết năng lực của Phong Ngữ là biến thành các loại chim, Phong Ngữ cũng đã biểu diễn cho cô coi mấy lần rồi, mà lần nào coi thì cô cũng rất hâm mộ cái năng lực tự do này của cô bé.
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Năng lực của chị mạnh hơn em nhiều.”
Mấy vị giáo sư y học ở hiện thế cực kỳ hứng thú với năng lực của Lăng Nguyệt kia kìa.

Sau khi càn quét đảo Thanh Không thì Trình Chu cũng gom được một vài bình chiết máu của Lăng Nguyệt lại rồi giao hết cho mấy giáo sư y học này.

Sau khi lấy được số máu này thì mấy vị giáo sư đó cũng châu đầu lại với nhau rồi cùng làm thảo luận rồi tiến hành nghiên cứu hoạt chất có trong máu Lăng Nguyệt để sản xuất thuốc.

Nói chung bọn họ đang tìm rất hứng khởi mà làm việc tận tuỵ không ngừng đấy.
Ban đầu thì mấy vị giáo sư này cũng muốn tiến hành kiểm tra sơ bộ cho Lăng Nguyệt một lần đã, nhưng mà Dạ U lại cảm thấy là Lăng Nguyệt sẽ phản cảm với cách làm này, cuối cùng thì Dạ U cũng tìm cách cự tuyệt ý tốt của các giáo sư.
Dạ U cảm thấy cái việc kiểm tra toàn thân này cứ để thêm một thời gian nữa, chờ cho Lăng Nguyệt tự tin hơn rồi tự Lăng Nguyệt xem xét rồi quyết định sau đúng được.
Theo như những gì mà Thanh Hiệt phán đoán thì tiềm lực của Lăng Nguyệt rất là lớn, hơn nữa loại năng lực của Lăng Nguyệt cũng rất mạnh.

Nếu như Lăng Nguyệt có thể tự do khống chế và giải phong được các năng lực tiềm ẩn của cô thì chính bản thân cô cũng có thể bị mê hoặc với năng lực của bản thân chứ không sợ hãi như vậy nữa.

Nếu có thể thì năng lực của Lăng Nguyệt sẽ thay thế cho thuốc hồi phục hoặc các sản phẩm phục hồi khác, hoặc là đề cao phẩm chất của linh dược, linh thảo …
…….
Trang viên của tổ chức Quang Minh.
Dạ U đang ngồi nghỉ ở phòng khách thì thấy Trình Chu từ ngoài tiến vào rồi vui vẻ nói: “Anh về rồi.”
Trình Chu vui vẻ trả lời: “Anh đã về.”
Trình Chu nhìn xung quanh trang viên một vòng rồi nói: “Sao em lại ở đây một mình thế này? Mấy người kia đâu rồi?”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng, đám Clara đều ra ngoài làm việc hoăvj đi chơi hết rồi.”
Trình Chu: “Năng lực giả kia sao rồi? Đi chơi rồi sao?”
Dạ U: “Đúng vậy.”
Trình Chu cười cười nói: “Chịu ra ngoài chơi là tốt rồi, người này vẫn không chịu nói một lời mà trốn trong phòng miết.

Anh còn tưởng cô ta sắp bị trầm cảm đấy.”
Dạ U nói: “Cũng không phải là trầm cảm đâu.

Cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện thê thảm cho nên cô ấy mới tự bế và chán nản chút thôi.

Nhưng mà cô ấy khôi phục rất tốt, về cả mặt tinh thần và thể chất.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Cô ta đi đâu rồi?”
“Lăng Nguyệt có hứng thú với mỹ thực cho nên cô ấy đã đầu nhập vào Hoàng gia quân để học chế biến thức ăn rồi.” Dạ U nói.
Trình Chu nói: “Lại chạy đi làm đầu bếp rồi? Có vẻ như giới đầu bếp lại có thêm một tinh anh rồi.”
Dạ U chậm rãi nói: “Phong Ngữ cảm thấy mỹ thực có thể giúp con người cởi mở hơn cho nên con bé đã dắt cô ấy đi phố mỹ thực dạo chơi.

Sau đó cô ấy lại thấy chị Clara làm các loại đồ ăn rất ngon, sau khi ăn nhiều lại cảm thấy mấy món trước kia không ổn lắm và đã đi theo Clara học tập rồi.

Có lẽ không bao lâu nữa là cô ấy có thể xuất sư.”
Trình Chu nhịn không được mỉm cười và nói: “Mọi người thích làm đầu bếp quá nhỉ?”
Dạ U gật đầu nói: “Làm đầu bếp cũng khá tốt mà.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Năng lực của Lăng Nguyệt có tác dụng gì? Có năng lực diễn sinh đúng không?”
Dạ U: “Thân thể của Lăng Nguyệt hẳn là đã xảy ra biến dị.

Trước kia cô ấy giống như là gốc cây hình người có tác dụng như là một loại linh dược cường kiện thân thể, ở thế giới anh hay có mấy loại như nhân sâm tinh ấy.

Đám luyện dược sư kia phát hiện ra thì cũng không ngừng rút máu của cô ấy, thân thể của cô ấy cũng đã từng bị đổi qua.

Cô ấy từng bị chém một cái tay, chặt đứt một chân để nghiên cứu.

Nhưng mà rút máu còn có thể khôi phục nhanh chứ chặt một bộ phận đó thì phiền toái hơn nhiều.

Chặt 1 cái tay cần 1 tháng để tái sinh, chân thì cần 2 tháng mới có thể mọc lại.”
Trình Chu nắm chặt tay lại rồi nói: “Tên luyện dược sư kia mà chết dễ dàng thì cũng quá tiện nghi cho hắn ta rồi.”
Sắc mặt Dạ U lạnh lẽo mà nói: “Mấy người kia tra tấn cô ấy rất lâu rồi bọn họ cũng tiến hành tẩy não cho cô ấy luôn.

Mấy tên đó nói năng lực này của cô ấy là ma quỷ ban cho, là tội ác không ai chấp nhận được nên cô ấy mới phải chịu khổ như vậy.”
Có đôi khi chuyện tra tấn về mặt tinh thần còn kinh khủng hơn các loại tra tấn về mặt thân thể nữa đấy.
Trình Chu: “Những người kia thật là …… Nói là ma quỷ cũng quá nhẹ nhàng với họ.

Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
Dạ U: “Có năng lực của Annie và các loại linh dược hỗ trợ cho nên cô ấy đã khôi phục rất nhiều rồi.”
Thời điểm mà Lăng Nguyệt mới tới đây thì tình trạng thân thể của cô ấy đã bị suy kiệt lắm rồi, lúc ấy đám Clara cũng chỉ có cách nhanh chóng tìm một vài loại linh dược thích hợp để bồi bổ cho Lăng Nguyệt.

Năng lực giả cũng không phải là vạn năng, khi thân thể và dị năng của Năng lực giả bị tiêu hao đến cạn kiệt thì sẽ tạo thành những tổn thương sâu và những tai hoạ ngầm cực kỳ tổn hại cho thân thể.

Số linh dược mà Clara cung cấp cũng vừa kịp để khôi phục lại thân thể của Lăng Nguyệt.
Trình Chu gật đầu nói: “Khôi phục được là tốt rồi.”
Dạ U: “Phong Ngữ nói là cô ấy đã bị giam giữ trong thời gian quá dài cho nên suy nghĩ của cô ấy có chút hỗn loạn và hơi trì độn một chút, lúc nói cũng đứt đoạn không liền mạch, nhưng một khoảng thời gian sau thì tốt hơn rồi.

Nếu để thêm một thời gian nữa thì cô ấy cũng hoàn toàn hồi phục.”
Trình Chu gật đầu nói: “Từ từ là được.

Hiện tại Phong Ngữ cũng trưởng thành rồi.

Con bé đã có thể làm thủ lĩnh dẫn đầu một ngành rồi đấy.

Anh nghĩ con bé cũng có thể giúp đữ cho mọi người giải quyết ưu phiền được rồi.”
Dạ U híp mắt nói: “Thật ra năng lực của Lăng Nguyệt không hề yếu.

Nếu dựa theo tiêu chuẩn của hiện thế thì năng lực của cô ấy đã đạt cấp 3S.”
Ở một mức độ nào đó thì máu của Lăng Nguyệt có thể coi là một loại linh dược.

Để tận dụng một cách tốt nhất số máu này cho nên mấy tên luyện dược sư kia cũng tìm cho Lăng Nguyệt rất nhiều tài nguyên tu luyện, kèm theo đó Lăng Nguyệt cũng sử dụng rất nhiều linh dược có tác dụng đề cao thực lực.

Nhưng mà sử dụng một phần thì những tên luyện dược sư kia cũng bắt cô ấy phải trả lại gấp bội.
Trình Chu có chút kinh ngạc nói: “Mạnh tới vậy luôn?”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng, nhưng mà cấp bậc có cao nhưng cũng không có ý nghĩa gì, lực sát thương quá nhỏ.”
Trình Chu nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ không phải là lực công kích nhỏ đâu, chúng ta chưa tìm được phương pháp chiến đấu thích hợp thôi.”
Dạ U gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Cái ranh giới giữa Năng lực giả hệ chiến đấu và Năng lực giả hệ phụ trợ cũng rất khó mà phân định được một cách rõ ràng.

Ví dụ như Phong Ngữ đây, thời gian đầu thì cô bé chỉ có thể biến thành các loại chim nhỏ, và có thể bay đi thăm dò một số loại tin tức mà thôi, đây là năng lực dạng phụ trợ điển hình.

Về sau thì năng lực đề cao lên thì Phong Ngữ cũng có thể biến thành bồ câu cỡ lớn, móng vuốt cường hoá nên dễ dàng xé nát con mồi, đây là chuyển thành năng lực dạng chiến đấu.
“Tên luyện khí sư ở phòng thí nghiệm dưới mật thất kia sao rồi? Mọi người đã thẩm vấn ra được gì chưa?” Trình Chu hỏi.
Dạ U mặt trầm nói: “Những người này quanh năm nghiên cứu Năng lực giả.

Lăng Nguyệt chỉ là một trong những Năng lực giả có mặt trong phòng thí nghiệm đó thôi.

Những Năng lực giả đó không vượt qua được quá trình tra tấn thì cũng bỏ mạng.

Giam giữ 1 đến 2 tháng là chết rồi.

Bởi vì năng lực của Lăng Nguyệt quá đặc thù nên mới chịu bị tra tấn lâu như vậy.”
Trình Chu đen mặt nói: “Đám người kia đúng là điên hết rồi.”
Dạ U thở dài nói: “Cũng may là ở trận chiến quần đảo núi lửa chúng ta chiến thắng, liên minh Thiên Tuyển giả kia ngang thế xuất trận, nên nhiều quý tộc sợ chọc phiền toái nên mới dừng công việc bắt giữ Năng lực giả lại.

Nếu không thì cũng không biết là còn có bao nhiều Năng lực giả phải chịu tra tấn như vậy nữa.”
Trình Chu gật đầu rồi thở dài nói: “Chúng ta từ từ giải quyết chuyện này vậy.”
Dân chúng Hiệp Loan quần đảo này kiêng kỵ Năng lực giả từ trong tiềm thức rồi.

Tuy là tình hình của Năng lực giả đã được cải thiện ít nhiều sau trận chiến ở quần đảo núi lửa nhưng mà có rất nhiều địa phương khuất mắt thì tình hình của những Năng lực giả này vẫn tệ hại như cũ.

Cái sự bài xích này cũng đã quá lâu rồi nên muốn thay đổi thì cũng không thể chỉ một sớm một chiều là có thể tốt lên được.
End chap 230
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng