Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Sau khi nghỉ ngơi một ngày thì Roland lại nhanh chóng lấy lại tinh thần mà bò dậy rồi chạy ngay lên phố ăn vặt tìm món ăn mà hắn tâm tâm niệm niệm trong suốt thời gian qua, kem lạnh – lời dụ hoặc từ địa ngục.
“Đây chính là lời dụ hoặc đến từ địa ngục sao? Đúng là không tồi.” Roland ăn một miếng cũng có chút say mê mà nói.
Yisi cũng dùng thìa mà múc kem trong ly nhựa rồi đưa vào miệng trải nghiệm, ăn một miếng mà cô cũng cảm nhận được vị ngọt mát lạnh đang tan dần trong miệng.

Đúng không hổ món ăn mà người người đều muốn ăn mà, thật sự quá ngon rồi.
Trên đường đi tới đảo San Hô thì hai chị em bọn họ cũng gặp được mấy thương nhân cùng với những đồng môn quý tộc trên các con thuyền vừa mới rời khỏi hòn đảo San Hô để chuẩn bị quay về nhà.

Mấy người trên thuyền cũng hưng phấn mà kể lể về những loại mỹ thực trên đảo, kể về những món ăn mà bọn họ được ăn thử mà nhớ mãi không quên, những món mà họ chưa thấy lần nào và phải mở rộng tầm mắt.

Tất nhiên, thương nhân vì bán được hàng hoá mà bọn họ cũng luôn miệng nói dối, đổi trắng thay đen cũng là chuyện thường tình, lúc ấy Yisi nghe được những lời của những người này tuôn ra không ngừng thì cô cũng ậm ừ cho qua chuyện chứ thật lòng thì cô cũng không tin.

Nhưng sau khi đến đảo San Hô trải nghiệm thì cô cũng đành phải gật đầu khen ngợi hoá ra đám thương nhân đó không hề nói chuyện quá mức, đồ ăn của biển bên kia đúng là tuyệt vời thật.
Kem lạnh lạnh thơm mát, kèm thêm ít sữa đặc béo ngậy, rải thêm ít hạnh nhân giòn giòn phía trên làm người thưởng thức cảm thấy thích thú vô cùng, mà nhìn ly kem này cũng rất màu sắc và hợp với thị yếu của người thưởng thức là cô nữa.
Dạo gần đây thì phố ăn vặt này vẫn luôn mở rộng thêm nữa, có hàng trăm quán ăn vặt đã được mở rộng thêm ra ở đằng sau và những khu vực xung quanh rồi.

Ngày hôm qua thì Yisi và Roland chỉ mới đi được một nửa, hôm nay họ tiếp tục đi dạo thêm một lượt nữa.
“Đây là cửa hàng gì vậy?” Yisi bị một cửa hàng bánh kem trên đường hấp dẫn.
Nini nhìn cửa hàng bánh kem nói: “Đó là cửa hàng bánh kem, bên trong đang làm bánh kem sinh nhật.”
Bên trong cửa kính có rất nhiều loại bánh kem với các loại tạo hình xinh xắn và những hình dạng cực kỳ dễ thương, có bánh thì màu sắc nổi bật có điểm xuyến thêm một vài đồ vật, có cái thì tạo hình thành hàng chục con bướm đang bay, có cái bánh thì trang trí thêm cô gái mặc váy tầng bằng đường, có cái thì toàn hoa kem màu sắc, có cái thì cho thêm một đống linh quả nhìn rất ngon, … Chủ nhân của nhà hàng bánh kem này đúng là tất có tay nghề nghệ thuật, làm bánh kem nhìn sống động y như thật, cái nào cái nấy nhìn như tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
“Bánh kem sao? Đó là cái gì vậy?” Yisi hỏi.
Nini nói: “Nghe nói là một loại bánh không khác gì bánh mỳ ở bên phía chúng ta, người ở bên kia muốn kỷ niệm này sinh, ngày cưới, chuyện vui, chuyện buồn, giỗ chạp … đều mua một cái bánh kem cỡ lớn để chúc mừng.”
Yisi: “Chúng tôi có thể ăn không?”
Nini gật đầu nói: “Tất nhiên là được, đây là phần ăn đã được bao gồm bên trong phiếu mua sắm rồi mà, quý khách muốn dùng thì mọi người cứ tự nhiên dùng thôi.

Bánh kem ở cửa tiệm này chất lượng rất ổn đấy.”
Ở Tinh Linh thế giới thì những người tu luyện đấu khí đều có sức ăn không hề nhỏ nên nhân viên phục vụ tiệm bánh cũng mang luôn 2 chiếc bánh kem cỡ 4 inchs cho Yisi và Roland dùng thử luôn.
Chất kem bơ thơm ngon đặc sệt tan chảy trong khoang miệng, vị ngọt cũng tràn ra làm người ăn nhịn không được mà từng miếng từng miếng xúc ăn, chẳng mấy chốc mà dùng hết veo chiếc bánh.
Roland không nhịn được sự kích động mà nói: “Ăn ngon quá đi.”
Rất nhiều người ở Tinh Linh thế giới này đều ưa ngọt, khẩu bị thiên về ngọt luôn, cho nên đường của cây đường thụ còn là một lại kim tệ phổ biến ở đây, mùi vị của mấy loại bánh kem ngọt ngào này đúng là rất hợp khẩu vị của những người ở thế giới này.
Roland nhìn Nini rồi thầm nghĩ: Cái cô gái dẫn đường ngu ngốc này còn dám nói bánh kem không khác gì bánh mỳ ở đây, rõ ràng là bánh mỳ không bằng một góc nhỏ của bánh kem có được hay không? Bánh mỳ cứng như gỗ đá còn dặm hết cả miệng mà ngon được như cái bánh kem mềm xốp này hả?
Roland vừa ăn vừa cảm thán, sao đồ ăn của hòn đảo San Hô này lại ngon như vậy chứ? Sau đó hắn lại vừa ăn vừa suy nghĩ, giờ ăn ngon như vậy mà sau này hắn không có đồ gì để ăn nữa thì hắn phải làm sao chứ?
“Bánh kem này có thể mua mang về không? Có thể đóng gói mang đi không?” Roland quay snag nhìn Nini dò hỏi.
Nini gật đầu nói:”Có thể mang về, nhưng bánh kem này chỉ có thể bảo quản được 1 đến 2 ngày thôi.

Mua về thì quý khách nên ăn càng sớm càng tốt.”
Roland gật đầu nói: “Vậy sao?”
Một con diều hâu từ trên trời sà xuống cửa tiệm bánh kem rồi loay hoay một vòng lại biến thành hình người.
Roland nhìn hình ảnh trước mắt thì cũng cảm thấy có chút mới lạ.

Tuy hắn đã nghe có thông tin đảo San Hô này có rất nhiều Đoạ ma giả rồi đấy, nhưng mà trực tiếp nhìn một con chim lớn biến thành hình người như vậy thì hắn vẫn cảm thấy rất giật mình có được hay không? Đây cũng là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt mà.
Phi Ưng đi vào tiệm bánh kem rồi hỏi nhân viên bán hàng: “Chủ tiệm, bánh của tôi đã làm xong chưa?”
“Đã làm xong từ lâu rồi, chỉ chờ quý khách tới lấy hàng thôi.” Người phục vụ của tiệm bánh kem lớn giọng nói.
Một cái bánh crepe sầu riêng ngàn lớp cũng được mang ra rồi đóng gói vô cùng cẩn thận vào hộp rồi đưa tới trước mặt cho Phi Ưng.

Ngay sau đó Phi Ưng cũng thành thạo cất bánh crepe vào nhẫn không gian rồi xoay người biến thành con diều hâu bay đi luôn, cả quá trình cũng chỉ tốn mấy phút đồng hồ là cùng.
Roland nhìn Phi Ưng rời đi thì lên tiếng dò hỏi: “Đó là phi hành Năng lực giả sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Yisi ăn bánh kem rồi thầm nghĩ: Cuộc sống của Đọa ma giả ở hòn đảo khác chính tăm tối, bọn họ không thể ló mặt ra ngoài đường, bọn họ luôn sợ hãi mà phải trốn chui trốn lủi rồi ẩn nấp ở khắp nơi, nhưng mà cuộc sống của Đoạ ma giả ở cái hòn đảo San Hô này thì hoàn toàn khác biệt.

Hình như tất cả các nhân viên ở đây cũng chẳng có người nào sợ hãi Đoạ ma giả cả, bọn họ cũng chẳng thèm để ý những màn biến hình như lúc này.

Có lẽ là họ đã quen với sự xuất hiện của Đoạ ma giả rồi sao?
Roland có chút tò mò nói: “Người kia mới cầm bánh kem đi đúng không? Người kia mới bỏ vào đạo cụ không gian đúng không?”
Nini gật đầu rồi nói với một giọng cực kỳ hâm mộ: “Đúng vậy.”
Roland cũng có chút tò mò nói: “Bên đảo San Hô này giàu nhưu vậy sao? Tất cả mọi người đều có đạo cụ không gian sao?”
Nini lắc đầu nói: “Không phải mọi người đều có.

Đạo cụ không gian là sản phẩm độc quyền của Trình Chu các hạ, cũng chỉ có Trình Chu các hạ mới làm ra được.

Quý khách thấy khu bến tàu bên kia có rất nhiều luyện khí sư đúng không? Nhiều người như vậy nhưng mà không một ai có thể chế tạo thành công đạo cụ không gian đâu.

Tôi cũng nghe mấy người bên phía Trình Chu các hạ nói lại một chuyện, có một đoạn thời gian trước đây, khi còn ở biển bên kia thì Trình Chu các hạ đã nghiên cứu rồi chế tạo ra đạo cụ không gian là để cầu hôn Dạ U các hạ, nghe nói Trình Chu các hạ đã sử dụng 9 cái nhẫn không gian để cầu hôn đấy.”
Yisi nghe thấy vậy thì thầm nghĩ: Dùng tới chín cái nhẫn không gian để cầu hôn sao? Đủ hào phòng mà.
Lần này Yisi đi tới đây thì cô cũng mang theo cái vòng tay không gian mà Dạ U đã tặng cho phu nhân Miller, lúc vừa mới đặt chân lên đảo thì cô cũng sợ bị mọi người chú ý rồi làm ra chuyện gì đó không phải, nghĩ tới nghĩ lui cô còn không dám mang ra sử dụng.
Roland có chút nghi hoặc nói: “Sao cái bánh kia lại có mùi thối như vậy chứ? Hay đó là quả thối?”
Sắc mặt của Nini cũng có chút cổ quái nói: “Thực sự thì đó không phải là quả thối đâu, gọi đúng ra thì đó là bánh crepe quả thối, là sử dụng quả thối để làm thành bánh crepe đấy.”
Yisi nghe vậy cũng giật mình rồi theo bản năng nhíu mày lại.

Lúc trước cô cũng nghe người ta nói là chỉ có Đoạ ma giả mới thích ăn quả thối thôi.

Lúc đó cô còn tưởng đây lại là một bát nước bẩn nào đó mà người ta hắt vào mấy Năng lực giả kia thôi chứ.

Không ngờ là họ thích ăn quả thối thật.
Roland có chút tò mò nói: “Bánh làm từ quả thối hả? Ăn ngon không?”
Nini gật đầu nói: “Chắc là không tệ lắm đâu.

Người ở biển bên kia cũng không gọi đó là quả thối đâu, nghe nói bọn họ gọi quả này là vua của mọi loại linh quả, dinh dưỡng cực kỳ phong phú, nghe nói giống trái cây này cực kỳ đắt ở biển bên kia đấy.

Loại trái này người bình thường không thể ăn nổi và chỉ có những quý tộc ở biển bên kia mới được ăn loại quả này.”
Roland có chút kinh ngạc nói: “Quý tộc ở biển bên kia thích ăn loại quả này á?”
Từ những món đồ ăn mà qua tới nay hắn được thưởng thức thì chính bản thân hắn cũng có thể khẳng định được một chuyện là đồ ăn bên kia rất là ngon, khẩu vị của bọn họ cũng rất đa dạng.

Sao có nhiều đồ ăn tốt như vậy mà quý tộc bên kia lại thích ăn quả thối chứ? Chẳng lẽ là khẩu vị của quý tộc biển bên kia có vấn đề gì đúng không?
Nini: “Tôi còn nghe bọn họ nói lại rằng cái rừng quả thối ở đảo San Hô còn không đủ quả để cung cấp.

Mấy người ở biển bên kia rất thích ăn loại quả thối này, lúc trước thì rừng quả thối kia bị chặt làm củi không có giá trị gì, hiện tại thì nó lại trở thành một thứ không thể chạm vào nữa.

Có mấy người còn chạy tới kiến nghị với Trình Chu các hạ rằng ngài ấy nên đi chặt một rừng quả thối ở đâu đó về rồi nối lại với hòn đảo.

Trình Chu các hạ cũng đã động tâm lắm rồi rồi nhưng mà cái loại quả thối này làm gì mà có nhiều được chứ? Người ta trồng một vài cây quanh đường làm củi đã là may rồi”
Roland: “…….”
Yisi: “……”
Mấy hòn đảo nhỏ kia trồng cây quả thối này như những loại cây dại rồi chặt về làm củi đốt cho nên Trình Chu có muốn tìm một rừng cây thối thì chẳng có đâu mà chặt.
Roland nghe vậy cũng có chút mới lạ mà nói: “Tôi có thể dùng thử loại bánh crepe sầu riêng kia không?”
Yisi trừng mắt nhìn Roland rồi giận dữ mà nói: “Em muốn loại bánh kia làm gì?”
Vẻ mặt Roland rất vô tội mà chớp mắt nói: “Em tò mò mà.

Chị hai, không lẽ chị không hiếu kỳ hả?”
Nini nhìn Roland và Yisi rồi nói: “Nếu như quý khách cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ đi hỏi giúp hai vị.”
Roland gật đầu nói: “Được.

Nhờ chị.”
Sau đó thì Nini cũng cầm luôn hai miếng bánh crepe sầu riêng nhỏ rồi mang đến bàn cho hai người Yisi và Roland dùng thử.
Người ở Tinh Linh thế giới này có thể tiếp thu được hương vị tuyệt vời của bánh crepe sầu riêng này cũng không quá nhiều đâu, sợ hai người này không dám ăn cho nên nhân viên trong tiệm cũng chỉ dám cắt cho hai người này một phần nhỏ để nếm thử thôi.

Không ăn được lại bỏ thừa thì lãng phí lắm.
Roland nhấm một miếng nhỏ trước, sau khi nhăn mặt mà nếm thử thì hắn cũng có chút ngoài ý muốn mà phát hiện ra một chuyện, hoá ra hắn đã lầm tưởng rồi thì phải, thực ra hương vị của loại bánh này cũng không hề tệ lắm đâu, ngửi mùi thối thật đấy nhưng mà ăn xuống lại rất thơm đấy, hương vị béo ngậy cũng bay lên tận đầu lưỡi.

Vị bơ béo ngậy kết hợp với sầu riêng mềm béo tạo nên một loại cảm giác làm người ăn cực kỳ hứng thú, mềm mại, bông xốp ăn rất ngon, ăn một miếng lại phải nếm thử thêm nữa mới đã.
Yisi cũng xúc thử vài miếng nhỏ cho vào miệng, ăn xong một miếng lại thêm một miếng không ngừng, miếng bánh nhỏ đã hết veo mà còn chưa đã thèm.
Roland nhìn mấy dĩa đồ ăn trống rỗng trước mặt Yisi thì cũng có chút cổ quái.
Roland nhìn Nini rồi dò hỏi: “Tôi có thể mua bánh crepe sầu riêng mang về giống như vị diều hâu kia không?”
Nini gật đầu rồi sắc mặt cổ quái nói: “Tất nhiên là có thể rồi.

Nhưng mà quý khách muốn mua mang về thật không?”
Roland vội vàng gật đầu nói: “Có, tôi mua luôn.

Chị hỏi giúp tôi.”
Yisi liếc xéo Roland rồi tức giận nói: “Em mua đồ kiểu gì vậy hả? Đồ tốt không mua lại đi mua bánh quả xú là sao?”
Roland ngây ngô mà cười cười mà không đáp lại.
Roland và Yisi là chị em sinh đôi, hai người họ lớn lên cùng nhau cho nên Roland rất hiểu chị gái của mình.
Roland thầm nghĩ: Thật ra thì chị ấy cũng muốn ăn thêm nhưng mà lời vừa nói ra cũng khó mở miệng để yêu cầu mua về, thôi thì hắn làm em cho nên cũng vất mặt vất mũi mà đi mua mang về cũng được.

Vậy mà chị ấy còn trách hắn nữa chứ.
Chủ tiệm bánh đóng gói cẩn thận chiếc bánh crepe sầu riêng rồi mang ra đưa cho Roland.

Quy cách đóng gói của chiếc bánh này rất tốt nên xách đi cũng rất tiện.
Roland và Yisis đi dạo một vòng ở phố ăn vặt rồi quay về khách sạn.
Yisi vừa về khách sạn thì cũng mang bánh crepe sầu riêng ra cắt một miếng lớn rồi ngồi xuống ăn luôn.
Roland bực mình nhìn Yisi rồi oán giận nói: “Chị, sao chị không nói em tiếng nào mà đã cắt bánh của em ra ăn rồi?”
Yisi hếch cằm lên rồi nói: “Chị để cho em một miếng rồi đó.

Miếng kia là của em, ăn đi.”
Roland: “…”
Cắt bánh của hắn mua trước cũng không nói làm gì.

Cái đáng nói là sao chừa lại cho hắn miếng nhỏ chút vậy hả? Sao quá đáng quá vậy.
Roland: “Chị, sao chị nói chị không thích ăn mà?”
Yisi gật đầu nói: “Chị không thích ăn nhưng mà chị sợ em lãng phí đó.”
Roland: “……” Cũng không cần phải nói vậy đâu.
Yisi mang theo tất cả phiếu mua hàng lần trước Trình Chu đã bán cho đảo Đường Thụ cho nên đồ có thể mua được cũng rất nhiều.

Yisi tiêu một đường hào phóng cho nên đồ đạc cũng được chất thành đống ở khách sạn.
Nini cũng kiến nghị Yisi nên tới siêu thị lớn để mua vài cái valy để chất đồ cho gọn, mà mang thao cũng dễ, cũng coi như dễ vận chuyển.
Roland có chút tò mò nói: “Siêu thị lớn?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy.

Chúng tôi mới khai trương thêm một siêu thị ở bên kia, chỗ đó cái gì cũng có và cực kỳ tiện lợi.”
Roland gật đầu nói: “Cũng được, vậy phiền chị dắt chúng tôi tới siêu thị lớn luôn.”
Khi đi tới đảo San Hô thì những thương nhân hắn gặp trên thuyền cũng nói về siêu thị lớn này rồi, lúc đó thì hắn cũng chẳng chú ý lắm vì nghĩ rằng siêu thị lớn này cũng chỉ là một cửa tiệm nhỏ bán đồ linh tinh rồi bọn họ nói quá phóng đại lên thôi.

Nhưng mà ngay sau khi đi dạo phố ẩm thực này thì Roland cũng có chút mong chờ với địa danh như cái siêu thị lớn này.

Roland cảm thấy là siêu thị lớn của đảo San Hô này nói không chừng là siêu thị lớn thật.
Vừa mới đặt chân đến gần khu vực siêu thị lớn thì Roland đã bị chấn động luôn rồi, cái siêu thị lớn này đã sử dụng lâu đài lớn rồi trang trí khá là đẹp mắt.
Trên các bức tường của siêu thị có vẽ rất nhiều hình ảnh như các loại trái cây, đồ ăn nhẹ, gia vị, hàng hoá … Ngoài ra thì bên vách tường lớn còn có một bức vẽ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhìn cô gái trong bức hoạ sống động y như thật, từng nét vẽ, từng biểu cảm nhìn đẹp mắt làm người ta không dời đi được.
“Cô gái kia là ai vậy?” Roland hỏi.
Nini chớp mắt nói: “Là một nhân vật hư ảo thôi, là hoạ sĩ tự mình vẽ ra, nhân vật này không tồn tại trên đời đâu.”
Mấy câu hỏi tương tự như thế này đều bị các con em quý tộc và người qua đường hỏi qua hỏi lại rất nhiều lần rồi.

Nhiều quý tộc còn kinh nghi rồi giật mình vô cùng khi nhìn thấy bức tranh mỹ nhân đồ này cơ mà, mấy người đàn ông lúc đó họ cũng tỏ vẻ là nếu như bọn họ không cưới được mỹ nhân trong bức tranh này thì bọn họ nguyện cô độc cả đời.
Khi biết bức tranh này chỉ là trí tưởng tượng của hoạ sĩ thì mấy quý tộc còn tỏ vẻ thương thân muốn chết luôn rồi.

Nhưng mà thiếu gia quý tộc này cũng buồn qua một lúc rồi nhanh chóng bình phục lại cảm xúc rồi nhanh chóng chạy đi theo đuổi mấy tiểu thư quý tộc xinh đẹp đang đi mua sắm gần đây luôn.

Dù sao thì lời nói cảm thán là vậy thôi chứ người không có thật trên đời lấy đau ra mà theo với hẳng đuổi.
Yisi nhìn bức hoạ trên tường thì suy tư một chút rồi nói: “Bức tranh này hẳn không phải là bức tranh bình thường đúng không?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là bức tranh do Năng lực giả vẽ ra.”
Roland: “…”
Hoá ra là do Đoạ ma giả vẽ ra sao? Thảo nào mà thần thái của bức tranh làm cho người khác cảm thấy chấn kinh tới vậy.

Trên đảo San Hô này có rất nhiều Đoạ ma giả hay sao mà nơi nơi đều có dấu vết của Đoạ ma giả như thế này chứ?
Bên trong siêu thị cũng tấp nập người ra người vào, mọi người đều đẩy một chiếc xe đẩy để đi mua sắm hàng hoá, rồi chất đầy trong xe đi tới đi lui.
Yisi nhìn xe đẩy trong siêu thị thì có chút mới lạ rồi hỏi: “Đó là…”
Nini nói: “Đó là xe dùng để mua sắm.

Đây là trang bị giúp khách hàng dễ dàng mua sắm các đồ vật trong siêu thị.”
Roland có chút khác thường nói: “Siêu thị này còn rất chu đáo đấy.”
Nini cười cười nói: “Quý khách, vào siêu thị thôi.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được.”
……
Bên trong siêu thị bày đủ mọi loại hàng hoá muôn màu muôn vẻ, xếp thành kệ và chia thành từng khu riêng biệt.
Nini dẫn mọi người đến khu bày bán valy, bên trong khu này cũng bày bán đủ loại valy nhựa, valy vải, valy da, … đủ màu đủ sắc và hình dáng, muốn kiểu gì cũng có.
“Chị, mấy cái rương này nhìn không tồi.” Roalnd trầm trồ.
Nini gật đầu nói: “Đúng thế, người ở bên kia biển tới đây đều mang theo một vài cái rương này đấy.

Hình như người ở bên kia biển rất thích sử dụng loại rương này để đi xa hoặc bôn ba đi khắp nơi, nó rất tiện.”
Roland có chút tò mò nói: “Người ở biển bên kia đều có rương này à?”
Nini: “Đúng vậy, ai cũng có mà.

Lúc mà người ở bên kia biển tới đây thì bọn họ đều mang theo một vài cái rương da như này, khi bọn họ đồng loạt xuống thuyền thì cảnh tượng đó nhìn qua rất hoành tráng đấy.”
Yisi nhanh chóng chọn vài cái valy có màu sắc khác nhau rồi chất liệu cũng không giống nhau để mua luôn.
Bên mấy kệ hàng hoá trong siêu thị còn bày đủ loại đồ ăn vặt, lại có thêm nhiều loại đồ uống khác nhau, nhìn qua cũng cảm thấy rất hồi hộp vì quá nhiều sản phẩm được bày lên kệ.
Roland nhìn một kệ coke thì nói: “Đây là cái gì? Cái màu sắc gì thế này?”
Nini nói: “Đây là nước ma thần hạnh phúc.”
Roland: “Lại là đồ uống của ma thần sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Roland cảm thấy hứng thú nói: “Tôi muốn nếm thử thì sao?”
Mấy hôm nay hắn đã có kinh nghiệm rồi, chỉ cần là đồ của ma thần thì hương vị chắc chắn không thể dở được.
Yisi nhăn mày lại rồi tâm tình cũng có chút khác thường không yên.

Ở mấy hòn đảo khác thì cái từ ma thần là một từ bị người ta không dám nói ra, đồ dùng của ma thần không thể bị lộ ra ngoài ánh sáng, mọi người tỏ vẻ muốn tránh hết mức có thể những món đồ có liên quan đến ma thần.

Không ngờ là ở cái chỗ này thì nơi nơi đều là ma thần, chỉ cần đứng một lúc là có thể thấy được đồ của ma thần.

Cảm giác này cũng thật là kỳ diệu.
Trà sữa ma thần, xiên bẩn ma thần, kem ma thần, tới giờ là đồ uống ma thần vui sướng, … người bên ngoài gọi đảo San Hô là địa bàn của ma quỷ, nói người ở đảo San Hô là tay sai của ma quỷ.

Nhưng mà ở được vài ngày thì Yisi cảm thấy mấy người ở đảo San Hô này chẳng có một ai muốn tôn trọng ma thần cả, bọn họ còn khá là khinh khi cái từ ma thần này, bọn họ còn sử dụng cái tên ma thần này như một khẩu hiệu riêng để kinh doanh buôn bán mời chào khách hàng nữa chứ? Cái này mà cũng là tín đồ của ma thần sao?
“Cái này là bánh mì sao?” Roland nói.
Nini nghiêng qua nhìn rồi nói: “Cái này được gọi là bánh mì tươi đóng gói, quý khách chỉ cần không xé bao bì sản phẩm ra thì món hàng này cũng có thể bảo quản được với thời gian lên tới 6 tháng hoặc là hơn nữa.”
Roland nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nói: “Thần kỳ vậy thật sao?”
Nini gật đầu nói: “Đúng vậy.

Quý khách có thể mua một ít về dùng thử cũng được.

Hương vị của bánh mì tươi đóng gói này có thể kém hơn mấy món ăn dạng bánh mỳ được bày bán trên phố ăn vặt, nhưng mà bánh mì tươi lại rất có lợi thế lớn đó là bảo quản được trong thời gian dài, thời điểm cần đi du lịch hay bôn ba khắp nơi thì quý khách cũng có thể mang theo lấp đầy bụng.

Quý khách chỉ cần xé bao bì ra là ăn được rồi.”
Roland nhìn Yisi rồi hứng thú bừng bừng nói: “Chị, chúng ta mua một ít mang về đi.

Cái này mua về cho mẫu thân dùng thử rồi để mẫu thân đánh giá trình độ nấu ăn của đầu bếp trên đảo và bánh mì tươi đóng gói này.”
Yisi gật đầu nói: “Cũng được.”
Roland đang đi dạo bên trong siêu thị thì thấy một nhân viên mặc đồng phục lấy một cái nồi nhỏ ra nấu cái gì đó, một lúc sau thì một mùi hương nồng nàn cũng lan toả ra khắp nơi.
Roland có chút tò mò nói: “Bên đó đang làm gì vậy?”
Nini nhìn Roland rồi qua qua hướng mà Roland chỉ rồi nói: “Nơi đó đang cho khách hàng thử mùi vị.

Ở đây chúng tôi đang có chương trình đẩy mạnh tiêu thụ mỳ gói.”
“Mì gói ăn ngon không?” Roland hỏi.
Nini gật đầu nói: “Ăn cũng được, có đủ loại hương vị khác nhau.”
Roland đi tới nơi đang nấu mì gói thì thấy mọi người ở đó đang cầm một cái ly giấy và nếm thử hương vị.

Roland cũng làm theo và ngay sau đó thì gật gù rồi bị hương vị của mỳ gói chinh phục luôn.
“Hương vị của mỳ gói này không hề tồi đâu.” Roland tấm tắc khen ngợi
Nini gật đầu nói: “Có rất nhiều người tới đây đều mua một ít mỳ gói mang về, có người còn mua mấy hộp mang về luôn.

Đại khái họ bị chinh phục bởi vì thời gian bảo quản lâu.”
Roland nghe xong cũng rất động tâm mà nói: “Không tồi.”
Yisi và Roland đi dạo trong siêu thị vài vòng thì khi đi ra bọn họ cũng mang theo mấy chục xe đẩy.
Quý tộc mà đã xuống tay mua sắm thì bọn họ cũng rất bạo tay, kể cả nam hay nữ đi chăng nữa đều rất bạo tay chi tiền.
Nhân viên thu ngân của siêu thị cũng nhanh chóng thanh toán tiền hàng cho hai người bọn họ rồi nói: “Tổng cộng cho đơn hàng của quý khách là 928 đồng vàng.

Một tờ phiếu mua sắm này trị giá 500 đồng vàng, còn lại 428 đồng vàng thì quý khách có thể trả bằng tiền vàng hoặc sử dụng thêm một tờ phiếu mua sắm nữa cũng được, quý khách chỉ cần mua thêm một chút đồ vật là đủ cho 1.000 đồng vàng.”
Sau khi nghe nhân viên thu ngân nói xong thì Yisi cũng chọn mua thêm ít hàng hoá và sử dụng hai tờ phiếu mua sắm để trả tiền.
Yisi và Roland lại chọn thêm không ít đồ trong siêu thị, sau khi thanh toán lại thành 1.110 đồng vàng.

Lần này thì Yisi cũng lựa chọn thanh toán thẳng thêm 110 đồng vàng cho nhân viên thu ngân.

Yisi nhanh chóng phát hiện ra một chuyện rằng người ở đảo San Hô này rất biết cách kiếm tiền.

Mục đích lần này khi tới đây của hai chị em bọn họ chính là tiêu cho hết số phiếu mua sắm này đang cầm trong tay, nhưng mà bọn họ cũng không ngờ rằng hai chị em cô lại lục tục tiêu một hồi đã phải móc thêm 110 đồng vàng nữa để trả thêm rồi.
Vì hàng hoá quá nhiều cho nên người của siêu thị cũng phải phụ giúp hỗ trợ đẩy hàng hoá ra ngoài và chuẩn bị mang về khách sạn giúp hai chị em Yisi.
Roland nhìn Nini rồi dò hỏi: “Chúng tôi thật sự không thể mua cái xe đẩy này sao?”
Nini có chút khó khăn mà giải thích nói: “Đây là tài nguyên của siêu thị, hàng này không thể bán.”
Yisi thở dài rồi thu tất cả đồ vật trong xe đẩy này vào bên trong vòng tay không gian.
Nini thấy vậy thì trừng mắt cũng có chút ngạc nhiên nói: “Hai vị, hoá ra hai vị cũng có đạo cụ không gian sao?”
Yisi cười cười nhưng mà cô cũng không muốn nói gì thêm.

Ban đầu thì Yisi cũng không muốn lộ ra vòng tay không gian một cách dễ dàng như vậy đâu, nhưng mà mới đi dạo có một vòng mà đã nhịn không được phải mua một đống đồ rồi.

Mua nhiều đồ như vậy cũng không tiện để đi lại nên cũng đành phải sử dụng vòng tay không gian để mang hàng hoá về thôi.
End chap 232
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng