Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đảo San Hô – nơi dừng chân của liên minh Thiên Tuyển giả.
Vân Phong nhìn Trình Chu rồi lên tiếng hỏi với một giọng nói không hề xác định: “Các hạ xác định là phải xuống tay đối với thứ này sao? “
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, không được sao?”
Vân Phong lắc đầu nói: “Thật ra thì cũng không phải là không được, chỉ là cái thứ này mà so sánh với các loại hải thú khác thì nó lại có tiếng là hung tàn nhưng mà vô dụng.

Phẩm chất tinh hạch của cái thứ này được coi là xếp chót, cũng thuộc hàng lót đế so với các loại tinh hạch cùng giai của các loại hải thú khác cho nên tất cả các kỵ kĩ khác cũng không muốn phí công sức để đối phó với cái thứ này.”
Trình Chu: “……”
Cách nói của Vân Phong cũng không khác biệt với đại sư Tầm Thiên cho lắm, đều muốn khuyên hắn không nên phí công săn giết loại hải thú giáp xác này đúng không?
Trình Chu hứng khởi mà nói: “Tác dụng khác thì tôi không nói làm gì nhưng mà đây chính là mỹ vị nhân gian đấy.

Tôi không biết thì không sao cả, nhưng mà cái thứ này đã bị tôi gặp rồi thì tôi chắc chắn không thể bỏ lỡ đâu.”
Vân Phong có chút ngoài ý muốn nói: “Trình Chu các hạ là muốn ăn thứ này nên mới săn sao? Nhưng mà thứ này có độc mà.”
Trình Chu nhìn Vân Phong nói: “Sao lại có độc chứ?”
Vân Phong gật đầu nói: “Trước kia tôi cũng có nghe vài người ăn nham thạch cự ngao này đều xuất hiện triệu chứng cả người nổi lên những chấm hồng, sau đó cả người ngứa ngáy rồi nghẹt thở mà chết.

Nghe nói là người ngày trước khi chết còn đem bản thân cào nát nên sau đó mới không có ai dám ăn loại nham thạch cự ngao này nữa.”
Trình Chu nghe vậy thì hắn cũng có chút kinh ngạc nói: “Hình như người này đã bị dị ứng hải sản hơi nghiêm trọng rồi.”
Có vẻ như người ở Hiệp Loan quần đảo chưa từng nghe nói gì về triệu chứng của dị ứng hải sản trong khi những người bị dị ứng với hải sản lại rất nhiều.

Mà đã gọi là Hiệp Loan quần đảo thì nơi này thường xuyên đối mặt với các loại hải sản ven bờ biển.

Kiến thức không có thì mọi người lại coi triệu chứng này thành một loại độc, thật đáng tiếc mà.
Thời điểm khi mà Trình Chu tổ chứ tiệc cơ động thì đảo San Hô này cũng xuất hiện những người bị dị ứng bới hải sản, nhưng mà lúc ấy bọn họ có Annie ở ngay bên cạnh cho nên những người bị dị ứng cũng kịp thời được cứu chữa, mới nổi lên một chú dấu hiệu là Annie đã bơm máu cho luôn rồi cho nên mấy người đó còn chưa kịp phát bệnh đã bị chữa xong hết rồi.

Tiệc hải sản là tổ chức cho toàn bộ người dân ở đảo San Hô cho nên mọi người cũng phát hiện ra ở đây cũng có rất nhiều người có cơ địa bị dị ứng hải sản.

Mà tất nhiên là sau khi giảng giải thì mọi người cũng bớt sợ hãi với chuyện bị dị ứng này rồi.
Vân Phong: “Hay là Trình Chu các hạ đổi một loại hải thú khác để săn giết đi.

Địa giai hải thú ở Hiệp Loan quần đảo này vẫn còn rất nhiều mà.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Nhưng mà tôi lại rất thích loại hải sản này.

Đến lúc bắt về rồi thì tôi sẽ cho người nấu chín lên.

Đến lúc đó thì tôi sẽ ăn trước một chút rồi để Annie ở bên cạnh chờ, nếu như xảy ra vấn đề gì đó thì tôi sẽ nói Annie hỗ trợ luôn.

Với tố chất thân thể của tôi hiện tại thì cho dù là có độc thì chắc chắn cũng không thể bị độc chết được đâu.”
Vân Phong: “…”
Thật sự phải đến nỗi này sao? Chỉ vì ăn uống mà mấy người này còn chịu nguy hiểm tới mức như vậy hả? Không những thế mà tên này còn sắp xếp thêm một Năng lực giả hệ trị liệu canh bên cạnh hỗ trợ luôn sao?
Phi Ưng nhìn Trình Chu mà sắc mặt cũng phức tạp vô cùng.
Vân Phong xem dáng vẻ thấy chết không sờm của Trình Chu thì có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, nếu tâm ý của Trình Chu các hạ đã quyết thì chúng tôi cũng tự nhiên mà đi theo phụng bồi các hạ vậy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Làm phiền Vân Phong thủ lĩnh rồi.”
Vân Phong gật đầu nói: “Không vấn đề gì.”
Sau đó thì Vân Phong cũng chạy đi triệu tập nhân thủ rồi chạy tới địa điểm đã hẹn để hội họp.

Sau khi đến nơi thì cũng nhìn thấy Trình Chu, Dạ U, Đàm Thiếu Thiên và đám Clara đang đứng chờ sẵn ở đó rồi.
Vân Phong có chút nghi hoặc nói: “Sao lần này mọi người đi nhiều thế?”
Vân Phong nhìn qua đoàn người bên Trình Chu thầm nghĩ: Lần này xuất kích thì trừ bỏ người không có khả năng chiến đấu là Palmyra và Lăng Nguyệt mới gia nhập ra thì tổ chức Quang Minh cũng tập hợp đầy đủ luôn.
Trình Chu chắp tay sau lưng rồi lên tiếng giải thích: “Biết chúng ta sắp đi bắt cua lớn cho nên bọn họ đều muốn tham gia.”
Vân Phong nhìn qua đám Trình Chu đang đứng thì thầm nghĩ: Cua lớn? Là đang nói về nham thạch cự ngao đó hả?
Vân Phong còn tưởng là chỉ có Trình Chu mới chấp nhất rồi điên cuồng với đám nham thạch cự ngao này thôi chứ, thật không ngờ là mấy thành viên khác của tổ chức Quang Minh này cũng chấp nhất y như vậy là thế nào nhỉ? Chẳng lẽ là sau khi đi qua biển bên kia thì sẽ biến thành cái dạng này luôn sao?
Vân Phong nhìn đám người đang đứng nói chuyện về món ăn mới thì cảm thấy rất không yên tâm mà nhắc nhở: “Mọi người phải cẩn thận một chút, cái kìm của nham thạch cự ngao kia rất lợi hại đấy.”
Trình Chu hạ hai tay sau lưng xuống rồi mỉm cười nói: “Chúng tôi chỉ đang thương lượng cách đối phó với nham thạch cự ngao thôi.

Chúng tôi muốn bắt một vài con nham thạch cự ngao cỡ vừa trước để ăn thử, sau khi xác định có thể ăn thì chúng ta lại ra tay với con Địa giai nham thạch cự ngao kia.

Nếu như không thể ăn được thì từ bỏ cũng không vấn đề gì.”
Trình Chu thầm nghĩ: Nếu như nham thạch cự ngao có độc giống như lời Vân Phong nói thì bắt con nhỏ để kiểm tra trước cũng không lỗ.
Vân Phong gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Trình Chu: “Vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Trình Chu cũng đã sớm dò hỏi vị trí của đảo Bạch Sa này rồi nên cũng trực tiếp mang mọi người thuấn di qua luôn.
Vừa đặt chân đến đảo Bạch Sa thì cũng nhìn thấy một đàn nham thạch cự ngao cỡ lớn đang bò khắp nơi.
Tuy là nham thạch cự ngao của thế giới này khá là giống bản phóng to của king crab ở hiện thế nhưng mà hai loại giáp xác này nhìn sơ qua vẫn có những đặc điểm khác nhau.
Nham thạch cự ngao là loài lưỡng cư cho nên chúng nó có thể đồng thời tồn tại tốt cả trên bờ lẫn dưới nước.
Đám người Trình Chu sau khi đặt chân đến đảo Bạch Sa thì cũng ẩn khí tức của mình để tránh ở một bên xem xét tình hình.
Mấy con nham thạch cự ngao đang cùng nhau đẩy một đám quả gì đấy nhìn rất lạ, vẻ bề ngoài nhìn tròn tròn rất lớn này thành một đống trên bãi cát.

Sau đó thì có một con nham thạch cự nham khác sử dụng cái càng cứng của mình kẹp bể quả tròn đó thành hai nửa bằng nhau.

Tách đôi ra thì nước chảy xuống đất để lộ một lớp thịt dày có màu trắng ngà như sữa bò.

Trình Chu cảm thấy quả to kia chính là trái dừa bản khổng lồ ở hiện thế.
“Em biết đó là quả gì không?” Trình Chu nhìn Dạ U dò hỏi.
“Đó là quả nham.

Vẻ bề ngoài rất cứng nhưng nước này lại rất ngon.

Hơn nữa phần thịt cũng có thể ăn được.

Những quả nham bình thường không thể lớn đến mức như vậy đâu.

Em từng thấy quả nham ở hòn đảo khác rồi, những quả nham đó chỉ to bằng hai cái tô thôi, không ngờ là quả nham ở đảo Bạch Sa này lại lớn đến như vậy.” Dạ U nói.
Dạ U dừng một chút rồi có chút kích động nói: “Chắc chắn là ở đây có quả nham Tinh Linh đúng không?”
Vân Phong gật đầu nói: “Khẳng định có Tinh Linh, hơn nữa cấp bậc cũng không hề thấp, nói không chừng là một con quả nham thượng Tinh Linh cũng nên.”
Vốn dĩ là lần này Trình Chu muốn đến tìm nham thạch cự ngao mang về để kiểm tra, không ngờ là ở đây còn tồn tại một con thượng Tinh Linh nữa, đây cũng coi như là một chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn rồi.
Trình Chu châm chước một hồi rồi lên tiếng: “Dạ U, anh cảm thấy chúng ta không cần thiết phải bắt hết đám nham thạch cự ngao trên đảo này đi làm gì.

Chờ khi chúng ta bắt con Địa giai nham thạch cự ngao và một số con nham thạch cự ngao cấp bậc cao đi rồi anh sẽ vẽ một cái truyền tống trận ở vị trí này, sau đó mọi người có thể sử dụng truyền tống trận đi tới đi lui giữa đảo San Hô và đảo Bạch Sa để tiến hành săn bắt cũng được.”
Đàm Thiếu Thiên có chút kích động nói: “Anh muốn thành lập một trang trại nuôi cua ở đây đúng không? Nghe cũng không tồi đâu.”
Vân Phong có chút khác thường nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Trình Chu các hạ biết vẽ truyền tống trận sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Biết sơ thôi.”
Đàm Thiếu Thiên phồng má nói: “Anh trai tôi còn vẽ một cái truyền tống trận ở công ty của ba tôi và ở nhà.

Nên sáng nào ba tôi cũng leo truyền tống trận đi làm rồi tối lại ngồi truyền tống trận về nhà.”
Vân Phong hít sâu một hơi cũng có chút rất khác thường mà nói: “Trình Chu các hạ cũng thực hiếu thuận mà.”
Hoá ra là truyền tống trận lại có thể sử dụng như vậy sao? Dùng để đi làm và tan tầm cũng được luôn hả? Quá xa xỉ rồi.
Trình Chu cười cười nói: “Quá khen, quá khen.”
Phi Ưng hâm mộ nhìn Trình Chu nói: “Hoá ra đây là năng lực của không gian Năng lực giả sao? Ngoài việc tạo ra các đạo cụ không gian thì còn có thể vẽ truyền tống trận nữa hả? Nếu như vậy thì tôi cũng muốn làm không gian Năng lực giả.”
Tố Dạ tức giận nói: “Câu đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”
Phi Ưng: “……”
Vân Phong nhìn Trình Chu nói: “Chúng ta nên thanh lý hết cao giai nham thạch cự ngao trước đã.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Lớp giác xác của nham thạch cự ngao là vô cùng cứng nhưng mà anten (觸鬚: Chùxū) trên đầu lại vô cùng yếu, Finger liên tục phát động ma lực chuyển dời đem ma lực của tất cả mọi người tập trung lên người Vân Phong.

Vân Phong cũng nhanh chóng phát động công kích hệ phong của mình rồi chém đứt luôn cái anten của nham thạch cự phong rồi dùng năng lực hệ phong cuốn anten đó trở về.
“Thành công.” Vân Phong nói.
Cũng không phải lần đầu mọi người cùng nhau hợp tác nên toàn bộ quá trình cũng rất thuận lợi và suôn sẻ.
“Để anh mang con nham thạch cự ngao vương này dời đi đã.” Trình Chu mang theo chiếc anten của con nham thạch cự ngao vương rời khỏi Bạch Sa đảo vào đi tới một hòn đảo hoang đã từng tới rồi mở tra thông đạo triệu hoán con nham thạch cự ngao vương đến.
Sau khi con nham thạch cự ngao vương biến mất thì cả đàn nham thạch cự ngao lâm vào hỗn loạn, nhưng chỉ một lúc sau thì lại bình tĩnh lại.
Những người còn lại ở trên đảo nhanh chóng chạy đến bắt một vài con nham thạch cự ngao loại nhỏ hơn chuẩn bị trở về.
……..
Đảo san hô.
Trình Chu quay lại rồi mang mọi người cùng đám nham thạch cự ngao thuấn di trở về nhà hàng ngự trù thế gia đảo San Hô.
Hoàng Văn Bân nhìn những con cua lớn trong tay đám người Trình Chu thì có chút kinh ngạc nói: “Trình thiếu, đây là…… Cua lớn của Tinh Linh thế giới sao?”
Trình Chu nhìn Hoàng Văn Bân nói: “Cháu cũng không biết cái này là cái gì, nhưng nghe nói là có độc, nên mang về cho chú Hoàng nhìn thử, chú xem có nấu được không?”
Hoàng Văn Bân lập tức gật đầu nói: “Được.

Nhưng mà lớp giáp xác của mấy con này có chút cứng.”
Trình Chu bước lên nói: “Để cháu cắt, để cháu ….”
Trình Chu sử dụng sức mạnh không gian rồi cắt con cao giai nham thạch cự ngao này ra thành những phần bằng nhau.

Thân của mấy con giáp xác này đúng là cứng thật cho nên người bình thường rất khó mà chia đôi rồi xử lý được mấy con này, nhưng mà việc này hoàn toàn không có vấn đề gì với Trình Chu cả.
Đám người Vân Phong đứng ở bên ngoài phòng bếp của nhà hàng ngự trù thế gia nhìn đám người Trình Chu đang bận việc.
Phi Ưng nhìn Vân Phong cũng có chút cạn lời mà nói: “Lão đại, hình như Trình Chu đang làm cơm kìa.”
Vân Phong gật đầu nói: “Thấy rồi.”
Không chỉ có Trình Chu, mà ngay cả Dạ U và đám Clara cũng chạy tới giúp đỡ.

Mấy người này thật là, vì một miếng ăn mà mấy người này cũng thật tích cực quá rồi đấy.

Tại sao cơ chứ? Tới mức như vậy sao?
Rất nhanh sau đó thì một bàn nham thạch cự ngao đã được chuẩn bị tốt và bày lên bàn ăn nhìn rất ngon lành và thơm phưng phức.
Đồ ăn trên bàn cũng không hề giống nhau, có hấp, có nướng tỏi, có xào cay, có sốt me … Ngoài ra thì còn có một nồi cháo to đùng thơm nức mũi nữa.
Phi Ưng nhìn một bàn nham thạch cự ngao đang bày trên bàn thì chớp mắt nói: “Lão đại, nhìn sơ qua thì cũng không tồi đâu.”
Vân Phong cau mày rồi trầm giọng nói: “Đúng là nhìn không tồi nhưng mà thứ này ăn vào là chết người đấy.”
Phi Ưng chà chà tay có chút kích động nói: “Thật ra thì có Annie ở đây nên có ăn cũng không tới nỗi chết người đâu.”
Vân Phong: “…” Cái dáng vẻ tham ăn này của Phi Ưng là sao? Là bị lây rồi đúng không?
Phong Ngữ nhìn Annie nói: “Annie, tui muốn ăn trước, một hồi xem tui có gì không ổn thì bà nhớ hồi máu cho tui đó.”
Annie gật đầu nói: “Ừ.”
Sau khi được Annie đảm bảo thì Phong Ngữ cũng mạnh mẽ sấn tới bàn đồ ăn mà ôm ấp các món cua trên bàn.
Annie đi tới rồi mong chờ mà hỏi: “Ăn ngon không?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Tuyệt vời.”
“Có giống king crab không?” Annie tò mò hỏi.
Phong Ngữ nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Hương vị cũng có chút tương tự với king crab ấy.

Nhưng mà thịt chắc hơn, dai hơn, nhưng lại mềm và tươi hơn.”
Annie có chút kích động nói: “Tui cũng muốn ăn.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Không được đâu.

Bà mà gục xuống thì chúng tui cũng không có người nào cứu mạng đâu.”
Phi Ưng đi lên nói: “Anh cũng muốn ăn thử.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Có thể.

Chỉ cần anh không sợ chết là được.”
Phi Ưng nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Anh cũng không nghĩ đến mức ấy đâu, nhiều lắm là tiêu chảy thôi.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Mấy cái này đã được phòng thí nghiệm kiểm tra và đo lường hết rồi, chỉ cần không có thể chất ăn bị dị ứng hải sản thì không có vấn đề gì lớn đâu.”
Một con nham thạch cự ngao cũng nặng tới mấy chục cân nên Hoàng Văn Bân cũng làm vài bàn đầy ngập món.
Đám Clara ngồi ăn uống thoả thích no say, còn Annie ngồi một bên phồng má vẽ vòng tròn nhìn như chú cún con bị bỏ rơi.
Trình Chu lấy một phần gạch cua đưa sang cho Dạ U rồi mỉm cười hỏi: “Em thấy sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Mùi vị không tồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Anh cũng cảm thấy không tồi.”
Dạ U có chút say mê nói: “Ăn ngon quá.”
Trình Chu cười cười nói: “Thật ra thì nguyên liệu nấu ăn của thế giới này cũng rất cao cấp, thuần tự nhiên và không có tí ô nhiễm nào.”
Người của liên minh Thiên Tuyển giả đứng ngoài quan sát một chút rồi thấy đám Clara ăn uống say mê quá cho nên bọn họ cũng chịu không nổi mà sát nhập vào bàn đánh chén luôn.
Sau một bữa ăn lớn như vậy mà mọi người vẫn khoẻ mạnh bình thường nên Trình Chu cũng yên tâm mà săn bắn.
Sau đó thì Trình Chu tìm thêm vài người bình thường tới đây ăn thử đồ ăn, đa số mọi người đều không có vấn đề gì, nhưng cũng có một vài người có thể chất dị ứng hải sản nên cũng xuất hiện một vài triệu chứng nhưng không hề có người nào bị quá ngiêm trọng.
Sau khi phát hiện nham thạch cự ngao này chính là cua bản lớn ở hiện thế và cũng là đỉnh cấp nguyên liệu nấu ăn cho nên Trình Chu cũng nhanh chóng quyết định sẽ thành lập một truyền tống trận nối liền giữa đảo San Hô và đảo Bạch Sa.

Sau này mọi người cũng có cua bản lớn để đổi món rồi.

Quá tốt.
End chap 239
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng