Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu cũng không cố tình tuyên truyền về việc săn bắt Địa giai nham thạch cự ngao nhưng mà thiên hạ cũng không có bức nào che được gió cho nên sự việc này cũng nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi.
Hiện nay thì trên đảo San Hô đang lưu truyền một câu chuyện tình yêu thần tiên, mà câu chuyện này cũng rầm rộ mà rất nổi tiêng, chuyện cũng không có gì, chẳng qua là do Dạ U ăn ngán Định phong thuỷ thú cho nên Trình Chu mới lặn lội thâm nhập lên đảo Bạch Sa rồi lại thâm nhập sâu vào tận hang ổ để săn giết Địa giai nham thạch cự ngao về làm đồ ăn cho Dạ U đổi món, cải thiện khẩu vị.

Sau đó Trình Chu còn thiết lập truyền tống trận khai thông giữa đảo Bạch Sa và đảo San Hô để tiện cho việc săn giết.

Sau khi thành lập truyền tống trận thì đảo San Hô cũng có thêm một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi câu chuyện này được truyền khai ra rộng rãi thì một số câu chuyện khác cũng được truyền ra luôn, chuyện này cũng râm ran được một thời gian dài thì cũng tới tai Trình Chu.

Hiện tại thì cái danh tình thánh cũng gần như là được gán vào Trình Chu sau đó lan rộng đi khắp Hiệp Loan quần đảo luôn rồi.
“Đám ăn không ngồi rồi này suốt ngày chỉ biết nói lung tung.” Trình Chu nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Nơi nào cũng thích hóng drama mà anh, mọi người còn khoa trương nói anh đơn thương độc mã xâm nhập đảo Bạch Sa kìa, dù sao thì họ cũng không biết chúng ta điều một phi đội tới đây.

Nhưng mà bọn họ nghĩ sao vậy nhỉ? Cho dù anh có lợi hại thật nhưng mà thời điểm đơn thương độc mã đánh nhau với con Địa giai nham thạch cự ngao kia thì anh cũng khó mà thoát khỏi cái cặp càng khổng lồ của nó.”
Trình Chu trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi tức giận nói: “Em không nói cũng không ai nói là em bị câm đâu.”
“Anh hai, kỳ thật thì câu chuyện này cũng không tính là gì đâu.

Hôm nay em còn phát hiện ra một thứ còn thú vị hơn này.” Đàm Thiếu Thiên tỏ vẻ thần bí nói.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Thứ gì?”
Đàm Thiếu Thiên cũng lấy một cuốn sách từ nhẫn không gian ra rồi từ nhẫn đưa về hướng Trình Chu quơ quơ, đôi mắt cũng sáng rực lên mà nói: “Chính là cái này nè anh, đây là cuốn.

Muốn biết không gian Năng lực giả Trình Chu và đoá hoa lạnh lùng của Hoàng Kim đảo Zoe quen nhau như thế nào không? Muốn biết hai người họ đính ước với nhau như thế nào không? Muốn biết vì sao mà Trình Chu lại lợi hại như thế này không? Tất cả đều được lý giải trong cuốn sách này.

Hơn nữa thì việc săn bắt nham thạch cự ngao cũng mới update luôn, nằm ở chương cuối cùng đấy.”
Trình Chu có chút cạn lời mà nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi lên tiếng dò hỏi: “Sao em lại đổi sang cái nghề bán sách này rồi hả? Sao em lại chạy đi tuyên truyền như vậy chứ? Cái này là ai nói cho em vậy hả?”
Đàm Thiếu Thiên vô tội nói: “Anh hai, lần này thì em không hề làm gì nha.

Bán sách thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Em chỉ lặp lại mấy lời của những người bán sách kia tuyên truyền thôi nha.

Nói chung là mấy cái chuyện thú vị như hóng drama này nọ thì ở thế giới nào cũng có mà.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nhíu chặt mày mà nói: “Cuốn sách này em lấy từ chỗ nào tới hả?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Em mới mua ở chỗ mấy người bán sách ấy.”
Trình Chu có chút hoài nghi nói: “Đây là sách của Tinh Linh thế giới đúng không? Em nhìn có hiểu không vậy?”
Đàm Thiếu Thiên tiếc nuối mà nói: “Nhìn không hiểu một chữ nào ạ.”
Trình Chu có chút ghét bỏ mà nói: “Nhìn không hiểu thì em còn mua cuốn sách này về làm cái gì hả?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Người bán sách cũng nói cho em mấy cái mục lục nội dung rồi.

Nhưng em vẫn còn rất tò mò.

Hơn nữa, anh không cảm thấy mấy lời tuyên truyền này khá là giống phong cách đặc trưng của hiện thế hở?”
Trình Chu cạn lời mà nói: “Nhưng em cũng bị mù chữ mà.

Nhìn không hiểu mà em còn mua làm gì?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Không sao, cũng không quá đắt.

Hiện tại em nhìn không hiểu nhưng ở đây thêm một thời gian nữa thì em chắc chắn hiểu thôi.”
Trình Chu: “Người bán sách có biết em là ai không?”
Đàm Thiếu Thiên hào hứng khoe khoang: “Ban đầu thì ông ta không biết.

Nhưng sau đó thì cũng từ đâu đó mà biết nên đã giảm giá cho em, giảm 50% lận đó.

Em nói là không cần phải giảm giá đâu nhưng mà ông ta lại tặng cho em thêm 1 quyển nữa.”
Trình Chu: “…" Sao lại đến nông nỗi này?
Đàm Thiếu Thiên quơ quơ cuốn sách rồi hỏi: “Anh đọc được cuốn sách này không?”
Trình Chu: “.........”
Đàm Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Trình Chu thì cũng hiểu mà nói: “Anh hai à, anh cũng nhìn không hiểu mà còn dám nói em mù chữ hả? Để em đi tìm anh dâu đọc cho em nghe.”
Trình Chu: “.........”
Thằng nhóc này còn dám chạy đi tìm Dạ U đọc sách dùm nó.

Thằng nhóc chết tiệt, không đánh ba ngày là nó còn dám trèo lên đầu hắn ngồi rồi đúng không?
Đàm Thiếu Thiên lon ton cầm cuốn sách chạy đến tìm Dạ U.
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên đang đứng bên ngoài thì nói: “Sao em lại tới đây? Có chuyện gì hả?”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt ra dáng một học sinh ngoan hiền đang chờ giáo viên giảng bài rồi nói: “Anh dâu, em mới tìm được một quyển sách rất thú vị này, nhưng mà em không biết đọc, em muốn nhờ anh dâu đọc cho em nghe.

Được không ạ?”
Dạ U nhìn cái dáng vẻ đang lén lút của Đàm Thiếu Thiên rồi bình tĩnh nói: “Mang lại đây anh xem thử.”
Đàm Thiếu Thiên thành thật mang cuốn sách trên tay ra đưa cho Dạ U nhìn.
Dạ U cũng nhanh chóng cầm lấy cuốn sạch rồi mở chương đầu tiên ra coi thử.
Đàm Thiếu Thiên ngồi im một bên tràn đầy mong chờ mà nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Sao rồi? Sao rồi anh?”
Dạ U nhìn khuôn mặt đang vô cùng háo hức muốn hóng drama của Đàm Thiếu Thiên rồi thư thả nói: “Chương 1: , viết anh bị đuổi giết, anh trai em đối với anh nhất kiến chung tình nên ra tay cứu giúp.”
Đôi mắt Đàm Thiếu Thiên sáng bừng bừng rồi háo hức hỏi: “Thật ạ? Có thật là như vậy không ạ?”
Dạ U lạnh nhạt nói: “Nửa thật nửa giả.”
Đàm Thiếu Thiên rất có hứng thú nói: “Vậy chuyện lúc đó là sao ạ?”
Dạ U: “Lúc ấy thì anh đang bị đuổi giết là thật.

Nhưng mà anh trai lại đứng bên cạnh coi náo nhiệt, tất nhiên anh trai em còn đánh chủ ý là trai có đánh nhau ngư ông đắc lợi ở bên cạnh nhìn.

Hình nhưu chuyện này rất giống cái văn hoá tiểu thuyết đang thịnh hành của giới văn học ở đất nước hai người đấy, chính là kiểu hai pháo hôi đánh nhau còn vai chính chờ hai người đánh lưỡng bại câu thương rồi nhặt của hời sau đó nam chính đi đến đỉnh nhân sinh đấy.

Anh hai em cũng y như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt nói: “Vãi đạn, không ngờ anh trai em lại là cái dạng người như vậy đấy.

Anh ấy không đi sang hỗ trợ anh mà chỉ nghĩ nhặt của hời thật ạ? Anh hai em làm như vậy thật ạ?”
Dạ U nhún vai nói: “Lúc ấy anh trai em cũng không biết anh mà.

Anh còn là Đoạ ma giả tà ác nữa cho nên anh trai em có khoanh tay đứng nhìn cũng là lẽ thường thôi.”
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Sau đó thì sao?”
Dạ U nhún vai nói: “Sau đó hả? Anh cho anh trai em ăn hạt giống cộng sinh và lừa là hạt giống nô lệ.

Nếu anh không sống được thì mạng anh trai em cũng bay, còn mạng anh trai em mày xong thì anh cũng không làm sao cả.

Nên lúc đó anh trai em buộc phải cứu anh.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Kích thích vậy.

Anh dâu hắn lúc đó cũng quá ác rồi.

Mà tình thú của anh hai với anh dâu hắn cũng thú vị đấy chứ, còn chơi cosplay chủ nhân nô lệ, đủ nóng nha.
Đàm Thiếu Thiên có chút nghi hoặc nói: “Lúc đó anh hai em chịu để cho anh khống chế ạ? Lúc đó thực lực của ảnh quá yếu hay sắc lệnh trí hôn vậy ạ?”
Dạ U trầm ngâm một chút nói: “Lúc ấy anh em rất yếu.”
Lúc đó Trình Chu còn chưa học đấu khí nữa cơ mà, năng lực không gian cũng vừa mới sờ soạng một chút da lông nên không có thực lực gì cả.
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy cũng có chút kích động nói: “Quào, thật ạ? Anh trai em lúc đó thật sự yếu lắm ạ?”
Dạ U nhún vai nói: “Lúc đó anh em mới có được năng lực nên thực lực yếu cũng không có gì kỳ quái cả.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Không kỳ quái, không kỳ quái.”
Đàm Thiếu Thiên tiếc nuối mà cảm thán: “Quá đáng tiếc, nếu ba em chịu tìm anh ấy về sớm một chút là ngon rồi.”
Nếu ba hắn sớm đem anh trai hắn về thì hắn cũng sẽ được chứng kiến cảnh tượng lúc anh ấy yếu nhớt rồi.

Vậy thì hắn cũng cảm thấy hả hê hơn một chút chứ đâu có bị vả mặt như lúc đó.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dạ U mong chờ mà chớp mắt nói: “Chương 2: đâu ạ? Chương 2: viết về cái gì ạ?”
“Chương 2: sao? Viết anh cùng anh trai em đi đảo Thanh Hoàng tới thung lũng Thanh Hoàng ngắm bươm bướm.” Dạ U tiếp tục đọc.
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Thung lũng Thanh Hoàng ạ? Đó là nơi nào ạ?”
Dạ U cười cười nói: “Nơi đó giống như là hồ điệp cốc, là khu du lịch dành cho tình nhân.

Bên trong có rất nhiều bướm phượng hoàng xanh sinh sống, loại bướm này rất xinh đẹp.

Nghe nói là các đôi tình nhân thường chạy đến thung lũng Thanh Hoàng này tham quan và nếu như người nào được con bướm phượng hoàng xanh này đậu trên đầu thì có thể có tình yêu thiên trường địa cửu.”
Đàm Thiếu Thiên rất có hứng thú nói: “Hai anh có đi không?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không đi.

Cái truyền thuyết của thung lũng Thanh Hoàng này cũng không phải là một địa điểm có ý nghĩa gì quá tốt đẹp ở hiện thế đâu.

Tự dưng bị vài con bướm màu xanh lục đứng trên đầu thì chẳng khác nào.

Anh hai em còn lâu mới chịu tới những địa phương này.”
Đàm Thiếu Thiên ôm mặt có chút tò mò nói: “Nhưng truyền thuyết về thung lũng Thanh Hoàng này thì sao ạ? Có căn cứ gì không ạ?”
Dạ U cười cười nói: “Em nghĩ sao?”
Dạ U chậm rãi mà nói tiếp: “Đảo Thanh Hoàng này có một loại mật hoa đặc trưng, chỉ cần bôi loại mật hoa này lên đầu thì những con bướm phượng hoành xanh này nhất định sẽ bị hấp dẫn và đậu lên.”
Đàm Thiếu Thiên cười gượng một chút rồi nói: “Hoá ra là bug ạ?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.

Đây đúng là mánh lới để hấp dẫn du khách tới tham quan mà.

Ở hiện thế cũng có những chiêu trò như vậy để hút khách đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Nói cũng đúng.”
Dạ U cười cười nói: “Lúc trước còn có người bôi quá nhiều mật hoa nên đã phải ôm đầu chạy trốn vì bị đám bướm này truy tìm.”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh dâu, anh có muốn anh hai em mang anh tới đó tham quan không?”
Nếu như lúc đó bọn họ có thể chụp được cái cảnh anh hai hắn bị đàn bướm xanh truy đuổi thì cũng rất thú vị đấy nhỉ.
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Đàm Thiếu Thiên ngây thơ cười cười rồi nói: “Tuy rằng cái ý nghĩa đầu đội nón xanh của thế giới bọn em không phải là ngụ ý tốt lành gì cho cam, nhưng mà chúng ta đang ở đây nên hai anh cũng nên nhập gia tuỳ tục chứ ạ.”
Dạ U: “……”
“Chương 3: thì sao ạ? Chương 3: viết cái gì?” Đàm Thiếu Thiên tò mò hỏi.
Dạ U cau mày nói: “Chương 3: nói trên đường gặp một con mãng xà chặn đường, anh trai em một đao trảm mãng xà.”
Đàm Thiếu Thiên có chút kích động nói: “Cái này có phải là thật không ạ?”
Dạ U tiếc nuối mà lắc đầu nói: “Là giả.

Anh trai em sợ rắn, thời gian mới tới còn mang theo một đống bột hùng hoàng rắc quanh người vì sợ rắn cắn.”
Đàm Thiếu Thiên có chút hả hê mà nói: “Không ngờ nha, chậc chậc.

Sao anh hai em nhát gan quá vậy trời.

Vậy chương này phải viết ngược lại mới đúng, là anh hai em gặp mãng xà nên chạy trối chết còn anh dâu phải tự mình ra tay cứu người đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Thực ra thì đúng là như vậy.”
Nhưng mà nói cái này thì sẽ làm tổn hại đến cái thanh danh ác bá mà Trình Chu đã làm rùm beng bấy lâu nay.
Trình Chu cũng vừa từ ngoài cửa bước vào thì thấy cảnh hai anh em bọn họ đang nói chuyện ngất trời rồi cười cười thì cũng có chút bất đắc dĩ mà phản đối: “Anh sợ rắn là chuyện xưa rồi, hiện tại không có sợ nữa.”
Dạ U nhún vai nói: “Được rồi, anh nói không sợ nữa thì không sợ vậy.”
Trình Chu có chút cạn lời mà trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên một hồi.

Thằng nhóc chết tiệt này, tưởng nó chỉ giỡn khi nói mang sách chạy đi tìm Dạ U đọc cho nó nghe chứ, không ngờ là nó dám làm thiệt.

Thằng nhóc này đúng là thiếu đánh mà.
Đàm Thiếu Thiên tò mò nhìn Dạ U nói: “Chương 4: thì sao ạ? Chương 4: viết cái gì?”
Sắc mặt Dạ U cũng có chút thay đổi mà nói: “Cầu hôn.”
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Là chuyện anh hai em dùng 9 cái nhẫn không gian để cầu hôn ạ?”
Dạ U gật đầu rồi nói: “Ừ, ở trong cuốn sách àny còn viết cả màn trình diễn ánh sáng bằng UAV nữa.”
Đàm Thiếu Thiên chống cằm có chút kinh ngạc nói: “Em còn tưởng cuốn sách này toàn là chuyện bịa.

Không ngờ là có chuyện cũng chính xác này.”
Dạ U nhìn vào cuốn sách rồi nói: “Nguyên một chương này còn viết rất tỉ mỉ, tả còn rất chính xác nữa, đọc qua cũng cảm thấy như người này đang tận mắt chứng kiến.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Chẳng lẽ là người của hiện thế viết sao?
Dạ U lật mấy trang sách tiếp theo và nói: “Phần lớn những chương tiếp theo cũng chỉ là đoán mò nhưng mà người viết sách này cũng tốn rất nhiều công sức, một số nội dung trong này cũng rất thú vị.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Em lấy cuốn sách này từ chỗ nào hả?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Mấy người trên đảo San Hô này đều bán mà.

Em nghe nói tiêu thụ mạnh nhất chính là mấy tiểu quý tộc rồi con em quý tộc đấy ạ.

Không ít người còn lén lút sai người đi mua sách về nữa.

Người bán sách đều nói với người mua là đây toàn là những câu chuyện thật do người trong cuộc tiết lộ đấy.

Đảm bảo đáng tin nữa.”
Trình Chu híp mắt nói: “Sao anh lại có cái cảm giác phong cách viết này hoàn toàn giống phong cách người của hiện thế làm ra thế nhỉ?”
Dạ U chống cằm rồi nghĩ nghĩ một chút nói: “Có lẽ là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết nào đó ở hiện thế chắp tay viết lại câu chuyện này rồi sau đó người này lại cho một người biết chữ ở đây phiên dịch lại.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chắc là thế rồi.

Đừng để anh bắt được đám người này.

Dám ở sau lưng anh đàm tiếu lung tung rồi bịa chuyện nữa chứ.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt nói: “Anh đừng làm vậy.

Người ta viết ra toàn là những chuyện thú vị mà.

Hơn nữa cũng nhờ quyển sách này mà danh tiếng của anh ở cái Hiệp Loan quần đảo này cũng tăng lên thấy rõ còn gì nữa.

Em còn nghe nói là có rất nhiều thiếu nữ quý tộc thầm mến mộ anh nữa đấy.”
Trình Chu: “……"
Đúng là thằng ngốc mà.

Sao mà EQ của thằng nhóc này lại âm vô cực đến mức này cơ chứ? Nó còn dám nói mấy cái lời này ngu xuẩn này trước mặt Dạ U hả? Muốn đốt nhà muốn anh mày bị xử chém đúng không?
Dạ U quay sang nhìn Trình Chu rồi mỉm cười mà hỏi: “Có rất nhiều nữ quý tộc thầm ái mộ anh hả?”
Nháy mắt thì Trình Chu cũng cảm thấy lông trên người đang được dựng ngược lên rồi nhanh chóng la làng nói: “Anh cũng đâu có muốn mấy tiểu thư quý tộc kia ái mộ anh làm gì đâu? Anh chính là Đoạ ma giả hung ác chuyên đi tống tiền ở khắp nơi đó, mấy cô gái kia thì thích gì ở anh chứ? Nhưng mà anh lại nghe nói là từ nhỏ em đã là người rất đẹp trai đúng không? Năm đó còn chưa đến mười tuổi mà đã chọc cho không ít thiếu nữ quý tộc nguyện ý gả cho em nữa kìa đúng không?”
Dạ U cười cười nói: “Làm gì mà khoa trương như vậy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, mấy cô gái vẫn luôn mê mệt trai đểu mà.”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thì tức giận nói: “Em cũng hiểu biết quá nhỉ? Có phải là đã yêu sớm rồi đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên gãi đầu có chút chột dạ nói: “Không hề.”
Trình Chu nhíu mày rồi nói: “Cuốn sách này anh phải tìm Michael để tra hỏi một chút.”
End chap 243
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng