Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đảo San Hô – Nơi dừng chân của tổ chức Quang Minh.
Trình Chu vừa đặt chân đến nơi dừng chân thì thấy Dạ U và Đàm Thiếu Thiên đang chờ ở bên trong đại sảnh.
Cũng không biết là thằng em trai hời này của hắn đang nói chuyện gì với Dạ U mà nó lại kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên rồi tóc tai cũng dựng đứng hết cả lên thế này không biết.
“Hai người đang nói cái gì đấy? Nó nói cái gì với em mà kích động vậy? Có drama nữa mới hả?” Trình Chu ngồi xuống bên cạnh Dạ U rồi dò hỏi.
Thằng em hời này của mỗi khi gặp việc gì kích động thì cả người sẽ theo bản năng mà bắt đầu phóng điện ra ngoài, đến lúc đó thì cả đầu tóc sẽ dựng thẳng đứng lên.
Có một lần Trình Chu đã từng nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên phóng điện trong tình trạng y như vậy rồi, lúc đó hình như nó vừa mới chạy tới tìm Dạ U để nói chuyện drama ở đâu đó hay nó mới cắn dưa của ai đó.

Nhưng mà, hắn nhớ thì lúc đó đầu tóc nó cũng chỉ vểnh lên mấy cọng trên đỉnh đầu thôi, mà hiện tại thì cả đầu tóc đều dựng đứng hết cả lên, chẳng lẽ dưa lần này không hề nhỏ nữa rồi, có dưa lớn chấn động gì rồi sao?
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy cũng có chút bực mình mà nói: “Anh hai, sao anh lại xem thường em như vậy chứ hả? Đâu phải lần nào em tìm anh dâu cũng là nói mấy cái chuyện drama này nọ lọ chai gì đâu.

Lần này có chính sự đấy.”
Trình Chu cười nhạt một tiếng vô cùng khinh bỉ mà nói: “Hừ, thằng nhóc con như em thì có cái gì mà chính với chả sự chứ?”
Dạ U nhún vai rồi nói: “Không, lần này đúng là có việc thật”
Trình Chu nghe vậy có chút tò mò mà quay qua nhìn Dạ U rồi nói: “Có việc gì sao?”
Dạ U nhanh chóng áp chế tâm tình đang kích động của mình lại rồi nói: “Yisi chạy đến tìm em, cô ta nói trong tay cô ta có tin tức liên quan đến một cái mỏ cấm ma thạch.”
Trình Chu: “Yisi? Con gái của phu nhân Miller kia sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.

Chính là vị đại tiểu thư của đảo Đường Thụ đấy.

Có người nói tổ tiên của phu nhân Miller chính là hải tặc, cho nên cũng có một cách nói khác chính là những vị tổ tiên của vị phu nhân Miller này chuyên thăm dò các loại bảo vật theo con đường hải dương, chuyên tìm kiếm các loại tài nguyên chưa từng khai phá của các hòn đảo ở nơi hoang dã.

Cái mỏ cấm ma thạch kia hẳn là bị tổ tiên này đã phát hiện trên đường tầm bảo.”
Trình Chu cũng cảm thấy có chút hứng thú rồi gật đầu nói: “Nếu thật sự là có mỏ cấm ma thạch ở đó thì đây đúng là chính sự thật rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Từ những tin tức mà Yisi đã nói lộ ra với em thì giá trị của mỏ thạch này tuyệt đối không hề nhỏ.”
Hiện tại thì cấm ma thạch trong tay giới quý tộc chính là những thứ vừa rắc rối, vừa gây tai hoạ, nếu đã như vậy thì còn không bằng bọn họ lấy ra hết để đổi lấy tài nguyên, dù sao thì mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Trình Chu nhìn qua Đàm Thiếu Thiên một chút rồi ngẫm nghĩ: Cũng khó trách là thằng em hời này hắn lại kích động đến mức tóc tai dựng đứng lên như vậy.

Nếu thật sự là có cả một mỏ cấm ma thạch thì đúng là hắn có thể phát tài thật rồi.
Trình Chu cũng có chút tò mò mà nói: “Dạ U, với cái loại tin tức như thế này thì cô ta muốn đổi cái gì vậy?”
Dạ U chớp mắt một chút rồi sắc mặt cũng có chút phức tạp mà nói: “Cô ấy cùng với em trai của cô ấy muốn cùng nhau gia nhập vào tổ chức Quang Minh.”
Trình Chu: “Gì cơ? Nhưng mà cô ta và em trai của cô ta cũng không phải là Năng lực giả gì mà đúng không?”
Dạ U: “Đúng là không phải, nhưng mà cô ta cảm thấy tổ chức Quang Minh nên thu nhận mấy người không phải Năng lực giả vào tổ chức.

Như vậy cũng tốt hơn cho việc giao lưu với mấy người không phải Năng lực giả.”
Trình Chu: “Hình như cũng có đạo lý.

Nhưng tại sao mà cô ta lại muốn gia nhập vào tổ chức Quang Minh chứ?”
Dạ U chớp mắt rồi cười cười nói: “Em nghe Phong Ngữ nói lại là cô ta muốn ăn không uống miễn phí?”
Trình Chu nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Con bé Phong Ngữ lại nói hươu nói vượn nữa hả?”
Dạ U lắc đầu rồi nói: “Không phải, lần này thì Phong Ngữ đoán đúng rồi.

Lúc nãy Palmyra đã nói với em rằng Yisi chính vì muốn ăn không uống miễn phí nên cô ta mới lựa chọn gia nhập.

Nghe nói thằng nhóc Roland kia mỗi ngày đều chạy tới nhà hàng ngự thiện thế gia để báo danh, nó cũng muốn làm chân chạy việc của nhà hàng này.

Thủ đoạn của Yisi thì dĩ nhiên là cao tay hơn Roland rất nhiều.

Nếu như hai chị em cô ta có thể gia nhập tổ chức Quang Minh thì chắc chắn là đãi ngộ của Roland cũng cao hơn làm chân chạy việc ở ngự thiện thế gia nhiều.

Em thấy cô ta suy nghĩ vậy cũng được đấy.”
Trình Chu: “……” Vì ăn chực uống miễn phí mà bọn họ phải làm đến mức này luôn sao? Thật sự làm vậy cũng được đấy hả?
Nhưng mà, nói cho cùng thì hình như chuyện này cũng không phải là không thể lý giải được.

Theo tình hình phát triển của Tinh Linh thế giới này thì hiện nay cái mỏ cấm ma thạch đó cũng chỉ còn chút tác dụng hữu ích đáng để mà mang ra trao đổi với Đoạ ma giả nữa mà thôi.

Hơn nữa, nếu đem tin tức này tiết lộ cho đại công tước thì Yisi cũng chẳng đạt được cái gì tốt cả mà bản thân Yisi còn có khả năng tự rước đến hoạ sát thân cho mình nữa.

Nếu mà đem tin tức này mà bán cho Đoạ ma giả bọn họ thì lợi ích mà Yisi đạt được chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều.

Nhưng mà Đoạ ma giả ở nơi này cũng chẳng có mấy ai, cho nên lựa chọn thích hợp nhất thì cũng chỉ bán cho tổ chức Quang Minh của bọn họ và liên minh Thiên Tuyển giả kia thôi.
Cũng không phải là hắn tự khoe khoang gì đâu, nhưng mà xét từ các loại tài lực và đãi ngộ, cộng thêm các phương diện liên quan đến thực lực chỉnh thể của các tổ chức đang hiện hữu ở Hiệp Loan quần đảo này mà nói thì đãi ngộ mà tổ chức Quang Minh của bọn họ có thể trao đi chắc chắn còn cao hơn đãi ngộ của liên minh Thiên Tuyển giả kia không ít đấy.

Dù sao thì sau lưng hắn chính là sự hậu thuẫn của toàn bộ quốc gia gấu trúc đấy.

Đừng có đùa.
……….
Trình Chu và Dạ U cùng nhau đi tới gặp Yisi.
Yisi cũng chậm rãi mà hành lễ với Trình Chu và Dạ U rồi nói: “Gặp qua hai vị các hạ.”
“Nghe nói là tiểu thư Yisi muốn gia nhập tổ chức Quang Minh chúng tôi sao?” Trình Chu lên tiếng dò hỏi.
Yisi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy tổ chức Quang Minh sẽ càng ngày càng phát triển hơn nữa, cho nên mọi người cũng yêu cầu cần phải người xử lý chính vụ đúng không?”
Ngeh tới đây thì đôi mắt của Trình Chu cũng giật giật mấy phát, điều này thì đúng là hắn còn chưa từng nghĩ tới thật.

Năng lực của Annie, Clara thậm chí là Lăng Nguyệt đều rất đặc thù nhưng mà bọn họ lại không biết làm cách nào để lợi dụng năng lực của bản thân để đạt được lợi ích tốt nhất.

Chuyện này cũng có thể nói giống như là minh tinh có năng lực và kỹ năng cực kỳ tốt nhưng lại bị công ty quản lý nuôi thả cho tự do phát triển còn thiếu người đại diện tài năng dẫn dắt vậy.

Nếu như Yisi có thể gia nhập thì may ra cũng có thể cải thiện cái tình hình đang thiếu khuyết này cũng nên.
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng có đạo lý, vậy thì hoan nghênh tiểu thư Yisi nguyện ý gia nhập vào tổ chức.”
Yisi cũng lấy một tấm bản đồ từ bên trong vòng tay không gian ra rồi nói: “Đây là đồ vật của tổ tiên của gia tộc bên nhà ngoại tôi lưu lại.

Bên trong hẳn là có đánh dấu một nơi có tồn tại một mỏ cấm ma thạch.

Nhưng mà vị tổ tiên cũng đã qua đời từ rất lâu rồi cho nên vị trí cụ thể của mỏ khoáng cấm ma thạch này còn phải nhờ hai vị tự mình đi xác minh mới được.”
Trình Chu cũng có chút tò mò mà nói: “Làm sao mà tổ tiên của nhà tiểu thư lại tìm được cái mỏ khoáng thạch này?”
Yisi nhìn Trình Chu rồi nói: “Tổ tiên nhà chúng tôi có một đội tàu biển lớn, trong đội của bọn họ có tồn tại một Năng lực giả hệ thuỷ và thời điểm bọn họ đi ngang qua vùng phụ cận này thì vị Năng lực giả kia liền bị đau đầu không thể làm gì được nữa.”
Trình Chu: “…”
Hoá ra là còn có chuyện như vậy sao? Nhưng mà hình như chuyện này cũng không có gì kỳ quái thì phải, nếu như đội tàu mà có thêm một Năng lực giả hệ thủy thì đúng là có thể tăng độ an toàn cho toàn đội thật.
Yisi nói: “Thời điểm mà đi ngang qua vị trí gần hải vực đó thì vị Năng lực giả kia đã cảm thấy rất khó chịu.

Sau đó thì tổ tiên của chúng tôi cũng cho người lên đảo điều tra thì bọn họ cũng phát hiện đúng là có một mỏ cấm ma thạch đang tồn tại trên đảo đó thật.

Hơn nữa còn có rất nhiều cấm ma thạch bên trong cái mỏ khoáng đó.”
Trình Chu nghe vậy thì nắm chặt nắm tay lại mà tâm tình cũng có chút kích động không thôi.

Nếu như tổ tiên của Yisi nói không sai thì đây hẳn là một cái mỏ cấm ma thạch chưa từng bị khai phá, còn vô cùng hoang sơ, cũng có nghĩa chính là cả một mỏ thạch chưa từng bị chuyển hoá thành thần thạch đúng không? Nếu như hắn có thể tìm được cả một mỏ cấm ma thạch như vậy thì Dạ U chắc chắn có thể lợi dụng cả một khu mỏ khoáng này để đề cao ma lực lên một trình độ hoàn toàn mới rồi.
Trình Chu cũng có chút tò mò mà nói: “Việc tiểu thư Yisi giao bản đồ này cho tôi thì hầu tước đảo Đường Thụ có biết không?”
Yisi lắc đầu rồi nói: “Bản đồ này là do mẫu thân tự tay giao cho tôi.

Phụ thân và em trai tôi hoàn toàn không biết gì về việc này.”
Trình Chu nhìn bản đồ rồi cười cười mà dò hỏi: “Tiểu thư Yisi giao bản đồ này lại cho chúng tôi cũng không sợ chúng tôi cầm được bản đồ này rồi lật lọng sao?”
Yisi cười cười nói: “Sao có thể chứ? Trình Chu các hạ cũng là người ngay thẳng cho nên không có chuyện như vậy đâu.”
Trình Chu nhướn mày rồi nói: “Cũng không như vậy ……”
Dạ U: “…"
…….
Sau khi lấy được bản đồ thì Trình Chu cũng nhanh chóng mang Dạ U, Đàm Thiếu Thiên và Yisi đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Trình Chu dừng lại rồi nhìn một mảnh đảo hoang vu ngay trước mặt thì dò hỏi: “Chắc là mảnh địa vực này rồi, nhưng mà không biết là ở phương hướng nào?”
Yisi cũng có chút xấu hổ mà nói: “Tôi thật sự không biết, bản đồ này là tổ tiên nhà chúng tôi lưu lại từ rất xa xưa cho nên tôi thật sự không hiểu rõ ràng làm.”
Đàm Thiếu Thiên đứng trên hòn đảo hoang rồi nhăn mày lại rồi đột nhiên hắn cũng cảm thấy khó chịu rồi nói: “Chắc hẳn là ở hướng kia đấy ạ.

Hiện tại Ma lực của em đã bị hạn chế rồi.”
Trình Chu gật đầu rồi nói: “Vậy thì đi thôi.”
Trình Chu mang mọi người thuấn di vài lần liên tiếp rồi không ngừng tiến lại gần khu vực mỏ thạch.
“Chắc là ở vị trí này.” Dạ U nói.
Yisi xem xét hoàn cảnh xung quanh ở trên đảo một chút rồi nói: “Chắc là không sai đâu, chính là nơi này rồi.

Tôi đã nhìn thấy ký hiệu gia tộc mà tổ tiên tôi đã lưu lại nơi này.”
Dạ U nhìn quanh khắp nơi một lượt rồi cũng nhanh chóng tìm thấy một cái cửa động đã bị mở sẵn trên hòn đảo, sau đó cậu cũng đi trước thăm dò thử rồi cả đoàn cùng bước chân tiến vào bên trong.
Dạ U cũng nhanh chóng giải phóng thích ra năng lượng quang minh làm cho toàn bộ khu vực phía bên trong mỏ khoáng được chiếu sáng, sau đó thì phía bên trong khu mỏ cũng hiện ra một lượng lớn cấm ma thạch đang được nằm la liệt, nằm rải rác ở phía trên mặt đất cũng như phía trên vách động.

Toàn bộ hang động này nhìn sơ qua cũng có chút giống với một cái hang động thạch nhũ.
Càng đi sau vào bên trong khu mỏ thạch thì Đàm Thiếu Thiên càng cảm thấy khó chịu hơn nữa cho nên Dạ U cũng đành phải phóng thích ra những dao động ma lực đối nghịch với dao động của cấm ma thạch, sau đó những ma lực của Dạ U cũng có thể triệt tiêu phần nào ảnh hưởng của cấm ma thạch lên trên người Đàm Thiếu Thiên.
Yisi nhìn thấy việc này cũng nhịn không được mà phải nhìn về phía Dạ U vài lần.

Năng lực giả mà gặp phải một động mỏ toàn cấm ma thạch như thấy này thì chắc hẳn bọn họ phải cảm thấy rất khó chịu mới đúng, nhiều khi bọn họ còn phải lăn lộn do đầu đau như búa bổ mới đúng, biểu hiện của Đàm Thiếu Thiên như vậy là chuyện cực kỳ bình thường.

Còn cái biểu hiện đang dửng dưng kèm theo những hoạt động rất bình thường như của hai người Trình Chu và Dạ U này mới là bất bình thường.
Trình Chu nhìn một động toàn là cấm ma thạch như thế này thì hắn cũng nhịn không được mà phải cảm thán: “Nơi này đúng là rất đồ sộ.”
Bình thường thì hắn cũng chỉ có thể nhìn từng viên từng viên cấm ma thạch thôi chứ ở đây là từng khối từng khối to đùng.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi cười cười mà cảm thán nói: “Thiếu Thiên à, em cảm thấy sao rồi? Đây đúng là tuyệt tác của tự nhiên đúng không? Nhìn đúng là quá hùng vĩ cũng vô cùng đẹp đấy nhỉ?”
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ mà nói: “Em khó chịu.”
Đàm Thiếu Thiên hiện nay đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó ở, cả người khó chịu như đan bị cái gì đó đè ép đến ngộp thở.

Hắn cũng không có tí sức lực nào để mà thưởng thức cái gì kiệt tác hay cái gì thiên nhiên này đâu.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Ồ ồ, nhìn sắc mặt của em cũng xấu ghê nhỉ.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Đàm Thiếu Thiên nhìn hai người đang được gọi là anh hai và anh dâu của hắn thì bực mình ngang.

Rõ ràng mọi người đều là Năng lực giả như nhau cả mà sao chỉ có một mình hắn là cảm thấy khó chịu chứ? Bất công, bất hợp lý, bất … gì đó cũng được, nói chung là hiện tại hắn đang khó chịu vô cùng, nhìn vẻ mặt của hai người kia hắn cũng chỉ muốn đấm cho một trận, nhưng mà hắn không dám thôi.
Trình Chu nhanh chóng giải phóng ra một công kích không gian đánh vào phía một cột đá cấm ma thạch ngay phía trên nóc mỏ động, nhưng mà cái cột đá này chẳng có một chút sứt mẻ nào cả.
Trình Chu cũng không tin tà mà tiếp tục gia tăng công kích mà đánh thẳng vào phía tảng đá kia nhưng mà nó vẫn trơ trơ ra đấy chẳng bị làm sao cả.
Trình Chu nhăn mày nói: “Sao lại chắc như vậy chứ?”
Yisi nhíu mày rồi nói: “Tổ tiên chúng tôi cũng từng thử qua rất nhiều phương pháp rồi nhưng mà bọn họ cũng không thể nạy được một chút nào, cuối cùng thì tổ tiên của chúng tôi cũng đành phải từ bỏ.”
Lúc trước thì Yisi cũng hoài nghi rằng không biết có phải thực lực của tổ tiên nhà bọn họ quá thấp cho nên tổ tiên mới không thể đào được một mảnh cấm ma thạch nào hay không? Nhưng mà hiện tại thì có vẻ như cô đã trách nhầm tổ tiên rồi.

Đến Trình Chu còn không thể làm gì được thì tổ tiên nhà bọn họ như vậy cũng là lẽ thường thôi.
Trình Chu híp mắt rồi thầm nghĩ: Khi đặt chân đến cái động này thì hắn còn cảm thấy rất kỳ quái rồi, rõ ràng là cấm ma thạch lúc đó cũng có thể bán ra để lấy tiền mà sao tổ tiên của nhà Yisi lại không mang số cấm ma thạch đi bán luôn, bọn họ còn tốt tính mà để nguyên vẹn một cái động thạch như thế này.

Hoá ra là cắt không nổi cho nên bọn họ mới để lại chứ không thì cũng chẳng còn gì rồi.
Dạ U dùng tay ấn lên phía trên vách tường một chút rồi rót ma lực vào.

Sau khi ma lực đi vào thì một mảnh nhỏ cấm ma thạch cũng bị chuyển hoá thành thần thạch.
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Sao rồi em?”
Dạ U hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyển hóa thì không thành vấn đề gì, nhưng mà em lại chỉ có một mình cho nên chúng ta muốn hoàn toàn chuyển hoá một động cấm ma thạch này chỉ sợ là không dễ dàng rồi.”
Trình Chu cau mày rồi nói: “Vậy thì chúng ta cũng cần phải sử dụng đến chiến thuật biển người nữa rồi.

Không lẽ chúng ta lại phải gọi thêm người của liên minh Thiên Tuyển giả đến đây hỗ trợ nữa sao?”
Dạ U gật đầu rồi nói: “Chắc phải vậy thội.

Nhưng mà muốn mượn bọn họ ra tay thì bí mật của cái mỏ khoáng này cũng không còn nữa.”
Trình Chu châm chước một chút rồi nói: “Có ưu thì cũng phải có nhược.

Thiếu Thiên, em thử nói ý kiến của em coi?”
Đàm Thiếu Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Em cũng cảm thấy chúng ta cũng cần phải chịu thiệt một chút vậy.

Hiện tại cái mà chúng ta thiếu nhất chính là thời gian.

Trước mắt cần phải tiến giai lên Địa giai mới là chuyện quan trọng nhất.

Chắc anh cũng biết rồi, hiện tại thì tình hình bên hiện thế cũng đang trong tình trạng rất nguy cấp.

Cao tầng của quốc gia chúng ta cũng đang có mong muốn anh hai nhanh chóng đánh hạ thế lực của vương thành để thâu tóm toàn bộ Hiệp Loan quần đảo lai rồi nhanh chóng ổn định thế cục ở bên này.

Sau đó anh hai nên quay trở về hiện thế để hỗ trợ cho phía bên kia nữa.”
Trình Chu híp mắt rồi thầm nghĩ: Đúng là khoảng thời gian này thì hắn rất ít khi quay trở về hiện thế cho nên hắn cũng không biết là tình hình của bên hiện thế đã phát triển tới mức nào rồi.

Phía trên cũng chưa từng tạo áp lực cho hắn, nhưng mà theo những gì mà hắn đánh giá chắc hẳn là Bạch Nham cũng đang mong muốn hắn nhanh chóng thâu tóm lấy Hiệp Loan quần đảo này.

Dù sau thì phía trên đã nói rằng sẽ toàn lực hỗ trợ cho hắn về mọi mặt rồi, cho nên hắn cũng cần phải nhanh chóng tăng thực lực thôi.
Đúng như thằng nhóc Thiếu Thiên này nói thì chuyện quan trọng của hiện tại chính là bọn họ cần phải nắm chặt thời gian để tiến tới Địa giai mới là cấp thiết nhất.

Còn các loại tài nguyên tu luyện như thế này sao? Không phải chỉ cần thâu tóm lấy toàn bộ cái Hiệp Loan quần đảo này rồi thì tài nguyên cũng tự tới tay hắn luôn còn gì.
Trình Chu khoanh tay rồi nhìn chằm chằm về phía Đàm Thiếu Thiên như thể đang suy nghĩ cái gì đó.
Đàm Thiếu Thiên nhăn mày rồi nói: “Anh hai, anh nhìn cái gì thế?”
Trình Chu cười cười nói: “Không có gì.

Chỉ là cảm thấy em nói cũng có đạo lý đấy.”
Tình huống trước mắt thì đúng là cầm phải chạy đua với thời gian thật, trực giác cũng mách bảo cho hắn biết là cái Tinh Linh thế giới này cũng không hề đơn giản như những gì hắn đã nhìn thấy.

Có lẽ là cái Hiệp Loan quần đảo này cũng chỉ là một mảnh hải vực nhỏ của cả cái Tinh Linh thế giới này mà thôi.

Chắc chắn là phía bên ngoài kia vẫn còn có một vùng trời rộng lớn khác nữa mà bọn họ chưa từng khám phá.

Có vẻ như tới thời điểm hiện tại thì bọn họ sẽ cảm thấy cái mỏ thạch này là một thứ tài sản rất quý giá, nhưng mà về sau có lẽ bọn họ sẽ tìm được cái mỏ thạch thứ 2 hay mỏ thứ 3 nữa thì sao?
Mỏ cấm ma thạch này tuy là rất trân quý những cũng chẳng là gì so với cánh cửa không gian trong thân thể hắn mà nhỉ.
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Em nghĩ xem chúng ta nên làm gì?”
Dạ U cau mày nói: “Tên Vân Phong kia vẫn còn thiếu anh 2 việc mà.

Vừa lúc chúng ta đòi lại một việc nữa.

Nhưng mà vẫn phải có tâm phòng người, chúng ta cứ ký kết với bọn họ thêm một khế ước trước đã.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Sau khi quay về thì Dạ U cũng ngay lập tức soạn thảo ra một khế ước hiệp nghị rồi giao cho lại Vân Phong.

Khế ước mà Dạ U viết lại cũng khá mơ hồ cho nên sau khi Vân Phong nhìn qua thì hắn cũng đoán rằng Dạ U có che giấu cái gì đó không nói rõ cho bọn họ biết, nhưng mà Vân Phong cũng không nói gì mà vẫn trực tiếp ký xuống luôn.
Vân Phong nhìn những điều khoản trong khế ước thì cũng cười cười nói: “Lần này Trình Chu các hạ làm rất cẩn thận.”
Trình Chu cười cười nói: “Thủ lĩnh Vân Phong cũng thông cảm.

Bởi vì sự việc lần này có chút đặc thù.”
Vân Phong cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Phải đối phó với Địa giai hải thú nữa sao? Các hạ cần chúng tôi phải chuẩn bị những gì?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Vậy thì không phải nhưng mà sự việc lần này hơi phiền phức một chút.

Nếu lần này mọi việc mà thành công thì chúng tôi cũng phân 20% thành phẩm cho liên minh mọi người.”
Vân Phong nhíu mày rồi nói: “Cái này thì không cần đâu.

Lúc trước tôi vẫn còn nợ các hạ hai việc mà, lần này cứ làm thôi không cần phải chia chiến lợi phẩm hay thành phẩm gì cho chúng tôi đâu.”
Trình Chu lắc đầu rồi nói: “Tình huống lần này tương đối đặc thù hơn bình thường một chút cho nên thủ lĩnh Vân Phong không cần nhưng chưa chắc thuộc hạ của thủ lĩnh không muốn đâu.

Thủ lĩnh không cần phải từ chối vội như vậy làm gì.”
Vân Phong gật đầu nói: “Nếu Trình Chu các hạ đã nói như vậy thì bên phía chúng tôi liền mặt dày mà nhận lấy ý tốt này rồi.”
Nhìn thấy Trình Chu thần thần bí bí như vậy thì Vân Phong cũng cảm thấy khá là tò mò không biết mục tiêu lần này của Trình Chu là gì.
End chap 246
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng