Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Sau khi giao dịch đôi bên đã hoàn thành thì mọi người cũng chuẩn bị để xuất phát.
Trình Chu cười cười nói: “Đi thôi.”
Trình Chu nhanh chóng sử dụng sức mạnh không gian bao phủ lấy mấy người trong có mặt trong đội ngũ, rồi sau đó hắn mang theo tất cả mọi người cũng thuấn di đi đến khu vực phía bên ngoài của sa mạc Taklamakan.
Mấy thiếu niên trong đoàn cũng nhanh chóng phát hiện ra vị trí của mấy người bọn họ đã bị thay đổi chỉ trong nháy mắt thì một đám cũng cảm thấy có chút mới lạ.
Nhưng mà trong số mấy nugowif bọn họ cũng có vài người không quá kinh ngạc về chuyện này, thân thận không gian Dị năng giả của Trình Chu thì bọn họ chỉ cần để ý một chút thôi là bọn họ cũng nghe thấy được từ rất lâu rồi.
Bên trong sa mạc này cũng xuất hiện một số lượng lớn những cây xương rồng hình trụ cao chót vót đang sinh trưởng, nhìn cây nào cây nấy như những chiến binh đang đứng sừng sững giữa sa mạc đang mênh mông những cồn cát, có cây còn cao từ 20 tới 30 mét nhìn như toà nhà cao tầng, cảnh tượng nhìn từ xa nhìn lại thì đúng là rất hoành tráng.
“Quá trình xanh hoá cũng không tồi.” Trình Chu gật đầu nói.
Trong nhận thức của Trình Chu thì sa mạc chính là những nơi có cồn cát trùng trùng điệp điệp, một vùng hoang mạc toàn là cát bụi bay tứ tung trống vắng nhìn không thấy điểm dừng.

Sa mạc cũng là một nơi vô cùng cằn cỗi, cũng không phải là một nơi thích hợp cho bất kỳ sinh vật nào sinh sống, mà tới thời điểm hiện tại thì hắn bỗng nhiên lại nhìn thấy những cái cây xanh mướt nhìn cao lớn khổng lồ như vậy thì hắn cũng bị chấn động trong một chốc đấy.

Khung cảnh này hoàn toàn lập lại nhận thức mới của hắn rồi.
Lý Thanh Văn nhăn mày cũng có chút lo lắng nói: “Mấy cái trụ cao này chính là những cây xương rồng (仙人掌: Xiānrénzhǎng) sao? Hình như trong khoảng thời gian dạo gần đây đám xương rồng này được phát triển cũng nhanh qúa rồi đấy, chúng nó còn chiếm luôn một khoảng lớn trong khu vực sa mạc này rồi.

Thời điểm ban đầu thì nơi này cũng chỉ có một vài cây xương rồng được mọc hoang dại ở khu vực xung quanh vùng ven này thôi, nhưng mà thời điểm sau này khi các đợt Ma lực triều tịch đánh tới thì những cây này lại vọt lên cao rồi phát triển không ngừng, mấy cái cây xương rồng này cũng thế, cũng chỉ cần mấy tháng là có thể trưởng thành như vậy, thậm chí cũng có vài cây chỉ cần 10 ngày là có thể trưởng thành tới như thế này.”
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là vậy.”
Lý Thanh Văn thở dài một hơi mà nói: “Thực ra thì chuyện bên trong sa mạc toàn cồn cát mà mọc lên những cái cây xương rồng khổng lồ rồi cao chót vót lên như vậy thì cũng chẳng phải là chuyện gì quá tốt đẹp, thậm chí còn rất xấu nữa.

Lúc trước, nghe nói bên trong sa mạc này cũng xuất hiện một gốc cây xương rồng biến dị, khi có bất kỳ một người nào đi tới gần thì cây xương rồng đó phóng gai ngay lập tức ra rồi bắn người ta thành con nhím, mà bị mấy cái gai của đám xương rồng này bắn trúng thì đúng là không còn gì để nói nữa rồi.”
Dạ U cũng nhàn nhạt mà nói: “Thực ra thì chuyện này cũng không khó giải quyết đâu.”
Lý Thanh Văn quay qua nhìn Dạ U một chút rồi dò hỏi: “Không khó giải quyết thật sao?”
Dạ U gật đầu rồi nhàn nhạt nói: “Chú cứ tìm chị Clara tới đây là được.

Nói chị Clara sử dụng dị năng hệ mộc một chút là mấy cây này héo hết ngay ấy mà.”
Lý Thanh Văn gật đầu nói: “Cũng đúng nhỉ?”
Nam Cung Việt nhăn mày cũng có chút không kiên nhẫn mà nói: “Mục đích của chúng ta tới đây không phải là để xử lý đám sói có cánh kia sao? Đi giải quyết chính sự trước đã.”
Trình Chu cười cười nói: “Cũng được.”
Trình Chu lại mang theo mấy người trong đoàn thuấn di thêm vài lần nữa rồi dần dần tiếp cận tới khu mỏ khoáng thạch.
Trình Chu quay qua Lý Thanh Văn rồi dò hỏi: “Chính là nơi này ạ?”
Lý Thanh Văn gật đầu nói: “Đúng vậy.

Nơi này chính là khu mỏ ngọc thạch.

Trữ lượng ngọc thạch trong mấy cái mỏ này còn rất phong phú đấy.”
Dạ U cảm nhận khí tức của những sinh vật xung quanh khu mỏ quặng rồi nói: “Không có khí tức của đàn sói có cánh ở đây.

Chúng nó đã ra ngoài kiếm ăn rồi ạ?”
Lý Thanh Văn: “Chắc là vậy.

Nhưng mà đàn sói này có thể cảm nhận được khí tức của Dị năng giả.

Chắc hẳn là chúng nó sẽ quay trở lại nhanh thôi.”
Trình Chu gật đầu rồi tỏ vẻ có thể lý giải được.

Huyết nhục của Dị năng giả cũng ẩn chứa một nguồn năng lượng phong phú nên cũng rất hấp dẫn hung thú tới săn mồi.
“Mấy đứa, biểu hiện chút dị năng của bản thân đi.” Trình Chu nhìn đám người Nam Cung Việt rồi nói.
Nam Cung Việt cũng có chút bất mãn mà nói: “Tại sao lại là chúng tôi phải làm trò chứ? Anh thì sao?”
Trình Chu chắc tay sau lưng có chút tỏ vẻ vô cùng buồn bã mà nói: “Anh sao? Anh quá mạnh.

Anh mà phóng thích dị năng ra thì một đám sói có cánh kia không dám lại đây đâu.

Không những không dám lại mà chúng nó còn trốn luôn không dám xuất đầu lộ diện nữa.

Cho nên chỉ có thể dựa vào mấy đứa dụ chúng nó lại đây thôi.”
Nghe tới đây thì mấy Dị năng giả đi theo đoàn bỗng nhiên minh bạch được cái thân phận bị bắt đi làm lính tráng rồi làm con mồi để nhử sói của bản thân bọn họ thì người nào cũng theo bản năng mà trợn mắt.

Tuy là cả đám người nào cũng có tâm trạng rất phẫn nộ nhưng mà mấy Dị năng giả cũng phải phóng thích dị năng của mình ra.
Lý Thanh Văn lặng lẽ nhìn Trình Chu vài lần, theo những gì mà ông được biết thì Đàm Thiếu Thiên cũng thường xuyên nói xấu sau lưng rồi oán giận với mấy đứa bạn thân của thằng nhóc này là tính tình của anh trai nó vô cùng ác liệt, thậm chí thằng nhóc đó còn gán luôn cái danh xưng cho Trình Chu luôn.
Ban đầu thì Lý Thanh Văn còn nghĩ rằng thằng nhóc Đàm Thiếu Thiên kia là một tên đang ở phúc trung không biết phúc, có một người anh trai thập toàn thập diện tốt như vậy mà nó còn mặt mũi đi oán giận người ta nữa sao? Nhưng mà tận mắt được tiếp xúc thì Lý Thanh Văn cũng lý giải phần nào rồi cái suy nghĩ này của Đàm Thiếu Thiên rồi.

Có một số thời điểm thì Trình Chu thật sự rất là thiếu đánh.
Lý Thanh Văn đang đứng một bên suy nghĩ bậy bạ nên bị ánh mắt Trình Chu quét tới thì ông cũng có chút chột dạ trong lòng nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì cả.
Dạ U: “Tới.”
Phía xa trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con sói có cánh rất to đang dẫn đầu, phía sau còn có thêm mấy con sói hình thể nhỏ hơn một chút đang bay phía sau.
Hình thể của con sói có cánh thủ lĩnh nhìn cũng rất khổng lồ, khi hai cánh dang rộng ngang ra thì có khi phải dài tới 40 đến 50 mét cũng nên, nhìn từ xa thì những con sói có cánh này cũng có chút giống với mấy con quái vật bay ở thời tiền sử.
Mấy thiếu niên nhìn thấy đàn sói có cánh đang từ đằng xa lao lại gần đây thì cả đám như lâm vào đại địch, cả người căng cứng khó mà cử động được.

Sau đó thì cả đám thanh niên như bị luồng uy áp của con sói có cánh thủ lĩnh này áp chế cho nên dị năng trong cơ thể những dứad nhóc này cũng có chút ngưng trệ không thể điều động được.
Dạ U đứng ở trên bờ cát mênh mông mà nhìn về đàn soi rồi đánh giá một chút sau đó nói: “Là hung thú cấp bậc Địa giai.”
Trình Chu cũng có chút kinh ngạc mà nói: “Hung thú cấp Địa giai mà yếu như vậy sao?”
Mấy thiếu niên đang cứng ngắc mà nghe thấy những lời mà Trình Chu và Dạ U nói thì cả đám cũng nhướn mày rồi sắc mặt xấu đi hẳn.
Nam Cung Việt mím môi thầm nghĩ: Hắn còn cho rằng bản thân mình đủ kiêu ngạo lắm rồi chứ, không ngờ tên Trình Chu này còn kiêu ngạo hơn những gì mà bọn họ tưởng tượng nữa rồi.

Yếu sao? Một đám hung thú nhing khủng bố như vậy mà người này còn ngại yếu sao? Kiêu ngạo quá cũng không tốt đâu.
Dạ U nhìn sơ qua biểu tình trên mặt của mấy thiếu niên thì cũng hiểu rằng mấy thằng nhóc này đang cảm thấy Trình Chu đang mạnh miệng nói bừa mà thôi.

Nhưng mà Dạ U lại biết là hiện tại Trình Chu chỉ đang cảm thán một chút mà thôi.

Đúng là mấy con hoang thú này mà so sánh với thực lực hiện tại của Trình Chu thì hơi yếu thật.
Ít nhiều gì thì Dạ U cũng có thể lý giải cảm giác của Trình Chu, trước khi tiến giai thì bọn họ muốn có đối mặt với những con hung thú Địa giai thì bọn họ vẫn cảm thấy được những uy áp rất lớn.

Mỗi lần muốn giải quyết một con Đại giai hung thú thì họ vẫn phải trù tính cực kỳ cẩn thận, tụ tập sức mạnh của mọi người lại để giải quyết, mà lúc đó thì Trình Chu còn phải mượn thêm hoả lực và các binh chủng của quân đội quốc gia này nữa thì bọn họ mới dám tiến hành săn giết.

Nhưng mà, sau khi bọn họ tiến giai rồi thì khi đối mặt với uy áp của con Đại giai hung thú như thế này cũng rất bình thường, Dạ U còn cảm thấy khi đối mặt với những con hung thú này cũng như phải đối mặt với mấy con pets đang nuôi ở trong nhà mà thôi.
Nhìn dáng vẻ của mấy con sói có cánh này đang giương nanh múa vuốt một hồi thì Dạ U lại thấy chúng nó giống như mấy con Husky đang nhảy nhót lung tung như muốn nhào tới người bọn họ vật.

Đúng là thực lực không giống nhau thì cách đối mặt cũng như cảm nhận các sự vật cũng hoàn toàn không hề giống nhau nữa.
Thật ra thì Lý Thanh Văn nhìn thấy một đám sói có cánh khổng lồ đang bay tới như vậy thì trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Lý Thanh Văn quay qua nhìn về phía hai người Trình Chu và Dạ U thì thấy hai người này vẫn bình thường chẳng có gì được gọi là lo lắng hay sợ hãi gì cả, lúc này thì thì tâm tình cũng thoáng yên ổn hơn vài phần.
Lý Thanh Văn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân rồi nói với đám nhóc sau lưng: “Mấy đứa, không phải mấy đứa muốn tìm đối thủ lợi hại để tôi luyện sao? Cơ hội tới rồi, lên đi.”
Diệp Tề chửi thầm trong lòng, đúng là hắn cũng muốn tìm một đối thủ để tôi luyện bản thân thật đấy, nhưng mà hắn cũng không muốn tìm cho mình một đối thủ lợi hại như vậy đâu.

Phía trên làm sao vậy chứ? Bọn họ làm như vậy có mục đích gì? Nhảy cóc như vậy cũng được sao? Chúng ta không thể đi từng bước từng bước một được hay sao?
“Tôi tới trước.” Nam Cung Việt đứng dậy rồi nói.
Ngay sau đó thì Nam Cung Việt cũng ném một đám quả cầu lửa hướng về phía con sói đầu đàn mà tần công.
Một đám quả cầu đang rực lửa như ào ào mà đập về phía con sói có cánh đầu đàn.
Đã có Dị năng giả hệ hoả đi đầu cho nên mấy Dị năng giả còn lại cũng bắt đầu thi triển dị năng của bản thân mà đánh về phía đám sói.

Cầu lửa, phong đao, sấm sét, hàn băng ….

đủ các loại công kích bằng dị năng cũng nhanh chóng ập tới đàn sói mà công kích.

Hiện trường nhanh chóng xuất hiện lên đủ mọi loại màu sắc nhìn cũng khá vui mắt.
Trình Chu đứng ở một bên rồi tùy ý cho mấy Dị năng giả thi triển dị năng của mình.

Công kích của mấy thiếu niên này nhìn rất lộn xộn, không có một quy trình cụ thể nào cả.
Thằng nhóc Dị năng giả hệ hỏa kia đánh ra những viên hoả cầu nhìn thì cũng có chút đồ sộ thật đấy, đường kính của viên hoả cầu nào cũng to khoảng gần 1 mét là ít, nhưng mà hoả lực của cái hoả cầu này lại không đủ mạnh mẽ, nhiệt độ của những hoả cầu này còn không đủ cao cho nên nhìn những khối hoả cầu này đánh ra thì cũng chỉ là có chút đẹp mắt chứ chẳng có tác dụng gì đáng kể mấy, thực lực của thằng nhóc này kém hơn Carey một chút nhưng mà so sánh với người thường thì cũng coi như mạnh hơn rất nhiều.
Mấy thiếu nhiên đang có mặt tịa hiện trường cũng lần lượt ra tay, có vài người cũng có thiên phú thuộc vào dạng không tồi nhưng mà không đủ thực chiến cho nên biểu hiện của đám nhóc này còn rất non nớt.

Vài người cũng không làm theo đoàn đội mà tự làm theo ý mình cho nên bọn họ cũng lãng phí không ít dị năng.
Trong mấy Dị năng giả này cũng có một người hệ thuỷ còn một người hệ hoả, đây là hai hệ dị năng tương khắc với nhau, vì hai người này không thể phối hợp nhuần nhuyễn được với nhau trong quá trình tấn công cho nên công kích của hai người thường bị triệt tiêu lẫn nhau hoặc là bị suy yếu đi rất nhiều.
Mấy thiếu niên đang cùng mấy con sói có cánh đánh hỗn loạn với nhau, Trình Chu đứng ở một bên quan sát và không ra tay.
Trình Chu nhìn đám sói có cánh này thì nhăn mày, thực ra thì đám sói này đánh cũng không hề nghiêm túc một chút nào cả, cái đấu pháp hiện tại mà đám sói này sử dụng chính là trò mèo vòn chuột.
Thời điểm khi mà mèo bắt được chuột thì nó cũng không ăn luôn con chuột đó mà phải tha đi chơi một hồi, lại vờn thêm một hồi nữa, chờ đến khi chơi chán rồi thì chúng nó mới cắn chết, cuối cùng thì chúng nó mới ăn luôn.

Nhìn từ tình huống hiện tại thì đúng là đám sói này đang sử dụng cái thói quen đó để vờn mấy Dị năng giả kia.
Sau một thời gian thì dị năng của mấy thiếu niên này cũng bị tiêu hao cho gần hết cho nên lực công kích cũng dần dần yếu đi.
Bọn họ cũng ý thức được một chuyện chính là đám sói có cánh này đang đùa giỡn bọn họ, nhưng mà bọn họ cũng không có biện pháp nào xử lý tình huống này cả.
Nam Cung Việt nhìn hai người Trình Chu và Dạ U đang nhàn nhã đứng một bên xem diễn thì cực kỳ bất mãn nhưng mà hắn cũng ngại ngùng không muốn cầu viện xin giúp đỡ.
Đột nhiên thì con sói có cánh rống lên giận dữ, thế công kích của mấy thiếu niên cũng nháy mắt mà bị đánh nát làm rối loạn.
Con sói có cánh ngửa mặt lên trời tru lên vài tiếng rồi quay lại nhìn đám thiếu niên bằng ánh mắt có chút tham lam và thèm thuồng.
Bên trong cái sa mạc này thì thịt chính là một món cực kỳ thiếu thốn cho nên đám sói này chỉ có thể lấy ngọc thạch ra để bổ sung năng lượng, nhưng mà làm cách nào đi chăng nữa thì chúng nó cũng không thể lấp đầy bụng được, dù sao thì đám sói này cũng có hình thể vô cùng khổng lồ.

Nói cho cùng thì đám sói có cánh này vẫn là động vật ăn thịt cho nên chúng nó cũng cần phải có thịt để bổ sung cho cái bụng rỗng của mình.

Trong mắt đám sói có cánh này thì đám người trước mắt chính là những con mồi có chút năng lượng.
Nam Cung Việt phóng ra một hoả cầu lớn nhưng ngay sau đó cũng bị con sói có cánh vỗ cánh làm nổi lên những cơn gió lốc đánh cho cái hảo cầu đó bay ngược trở lại.
Hỏa cầu đang hừng hực thiêu đốt mà cộng thêm sức gió đánh ngược tới làm nó lại bùng cháy lên, kỳ thật thì uy lực của hoả lực này còn mạnh hơn cái hoả cầu mà Nam Cung Việt vừa phóng ra vài lần.
Hoả cầu lớn như vậy bị đánh ngược trở lại nên cũng hướng về mấy thiếu niên đang đứng trong đội hình, Nam Cung Việt cũng rất muốn khống chế hỏa cầu kia nhưng mà dị năng trong cơ thể lại không còn đủ nữa.
Mấy thiếu niên đứng yên một chỗ cùng nhau đối mặt với hoả cầu đang bay tới thì người nào cũng bị khủng hoảng.
Tuy bọn họ đều là những Dị năng giả có thực lực không tồi nhưng mà hiện tại bọn họ vẫn còn là một thân đầy huyết nhục, trên thực tế thì những Dị năng giả có thực lực vô cùng phi phàm nhưng mà thể chất của bọn họ cũng chẳng mạnh hơn người bình thường bao nhiêu cả.

Nếu như bọn họ mà bị trúng cái hoả cầu của con sói có cánh kia đánh ngược lại thì chắc chắn bọn họ sẽ bị đánh cho nát bấy mất.
Dạ U nhìn mấy thiếu niên đang kinh hoảng rồi tỏ vẻ thất thố thì cũng cười cười nói: “Được rồi.

Tốc chiến tốc thắng thôi.”
Mấy thằng nhóc này chính là những đoá hoa mới nở của cục dị năng đấy, tuy là cục dị năng muốn những đoá hoa này dầm mưa dãi nắng một chút để có cơ hội trưởng thành nhanh hơn một chút, nhưng mà đám nhóc này chỉ vì dầm mưa dãi nắng mà phải bay màu mất vài đoá hoa thì cao tầng của cục dị năng sẽ đau lòng chết mất.
Trình Chu phất tay một cái mang theo viên hoả cầu đang bị gió đánh ngược lại dời đi chỗ khác.

Viên hoả cầu bị dời đi này cũng hướng ngược lại đám sói có cánh đang dứng ở một bên mà đánh xuống.

Mấy con sói đang nghênh ngang nghếch đầu lên hóng chuyện vui thì nó cũng bị viên hoả cầu đánh trúng mà rã đội hình.
Mấy thiếu niên thấy nguy cơ đã biến mất thì người nào người nấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì họ lại cảm thấy cực kỳ thất bại.
Trình Chu lại tiếp tục phất phất tay một chút, mấy lồng giam không gian cũng xuất hiện từ trong không trung rồi bao vây lấy toàn bộ đám sói có cánh.
Đám sói có cánh nhanh chóng bị những lồng giam không gian này nhốt rồi rơi xuống mặt đất luôn, sau đó thì cả đám cũng đánh lung tung trong thành lồng hòng đòi thoát ra.
Trình Chu cũng rất nhanh chóng tiến hành thu nhỏ mấy cái lồng giam không gian này lại, chỉ trong nháy mắt sau đó thì kích thước của cái lồng giam không gian này cũng co rút dần dần rồi trở thành những lồng giam không gian cỡ nhỏ.

Sau đó thì những con sói này cũng buộc phải thu gọn đôi cánh lại để ra sau lưng.
Đám sói cũng nhanh chóng phát hiện đây là kiệt tác của Trình Chu cho nên cả đám không ngừng phẫn nộ rồi liên tiếp va chạm vào cái lồng giam không gian, nhưng sau một hồi va chạm cũng không có tác dụng gì, sau đó một đám cũng tỏ vẻ tức giận rồi tru lên một hồi giận dữ về phía Trình Chu.
Diệp Tề nhìn con thủ lĩnh của đám sói đang không ngừng giãy giụa bên trong lồng giam thì sắc mặt cũng căng chặt lại.

Con sói thủ lĩnh đang bị nhốt trong lồng kia hiện tại đã rơi vào đường cùng và không còn cái uy phong như thời điểm ban đầu nữa.

Nhìn nó không còn một chút đắc ý gì khi đối chiến với mấy người bọn họ.
Mấy thiếu niên hai mặt nhìn nhau, sắc mặt người nào người nấy cũng chẳng được tự nhiên nữa.

Lúc trước thì cả đám bọn họ đã bị đám sói này bức vào đừng cùng luôn rồi, ấy vậy mà hiện tại thì chúng nó lại bị vây không một cách dễ dàng như vậy sao? Đây là thực lực vương bài mà cục dị năng vẫn che giấu bao lâu nay sao?
Trình Chu sử dụng chiêu không gian xoáy nước để đánh về phía con sói có cánh bên trong lồng giam làm cho con sói này ngay chớp mắt đã bị cắt thành mấy trăm miếng như đang cắt lát.

Con sói có cánh thủ lĩnh và mấy con sói đàn em nhìn thấy một màn trước mắt thì bị doạ sợ hãi và vỗ cánh chạy trốn về đằng sau.
Không chỉ mấy con sói này bị doạ sợ mà mấy thiếu niên đi theo Lý Thanh Vân tới đây cũng bị đoạ cho sợ hãi không thôi.

Lúc nãy mấy Dị năng giả này đang trong chật vật đến mức suýt mất mạng vì mấy con sói này vậy mà trong chốc lát sau thì chúng nó đã bị cắt làm mấy trăm mảnh luôn rồi, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.
Dạ U cũng phất tay, một thanh trường kiếm bằng dị năng cũng xuất hiện ở trên không trung, mấy con sói có cánh đàn em đứng đằng sau cũng lần lượt ngã xuống dưới sức mạnh của thanh trường kiếm này.
Mấy thiếu niên bị Trình Chu doạ cho sợ hãi còn chưa lấy lại tinh thần thì ngay sau đó lại bị Dạ U doạ cho xám hồn.
Mấy thiếu niên trợn mắt rồi tỏ vẻ vô cùng kinh hãi mà nhìn Trình Chu và Dạ U, hiện tại thì cả đám đều xem hai người này Hồng Hoang cự thú (洪荒巨獸: Hónghuāng jù shòu).
Cả đám đã từng nghe là Trình Chu rất lợi hại rồi nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến là Trình Chu lại lợi hại đến trình độ như thế này.

Lúc mấy người họ nghe Trình Chu nói đám sói này yếu như vậy thì còn tưởng Trình Chu đang mạnh miệng nói liều, chờ đến khi Trình Chu một mình ngược đãi đám sói kia thì mới biết là đám sói này đối với Trình Chu đúng là yếu thật.
Trình Chu cũng nhanh chóng giết con sói thủ lĩnh đầu đàn rồi cắt đi đôi cánh, sau đó hắn lại thuận tay mà moi tinh hạch trong đầu ra.
“Thứ này cháu lấy đi đấy.

Phần còn lại thì Lý bộ trưởng xử lý nhé.” Trình Chu nói.
Lý Thanh Văn nhanh chóng gật đầu nói: “Được.”
Trên mặt Lý Thanh Văn cũng treo một nụ cười thản nhiên, hiển nhiên là ông rất hài lòng với buổi dạy học này.
Trình Chu nhìn Lý Thanh Văn rồi vân đạm phong khinh nói: “Sự việc ở nơi này cũng đã giải quyết xong rồi, mọi người muốn ở lại nơi này hay rời đi luôn ạ?”
Lý Thanh Văn nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Nơi này vẫn có chút lộn xộn cần phải thu thập, nếu hai cháu đang vội thì cứ đi trước đi.”
Dù sao thì tình huống hiện tại của dị giới bên kia đang diễn ra như thế nào thì Lý Thanh Văn vẫn biết một chút.
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì bọn cháu đi trước đây.”
Dạo gần đây thì phía vương đô bên kia cũng thường xuyên ra trộm ra tay cho nên bọn họ ở hiện thế trong thời gian dài như vậy cũng không phải là chuyện này, ở càng lâu cũng làm cho Trình Chu không được yên lòng một chút nào.
Lý Thanh Văn gật đầu nói: “Hai cháu cứ đi đi.”
Trình Chu cùng Dạ U nhanh chóng biến mất khỏi trước mặt mọi người và rời khỏi sa mạc mênh mông cát này.
Trình Chu và Dạ U tiêu sái rời đi còn không lay động một cảnh cây ngọn cỏ nào và để lại một đám thiếu niên Dị năng giả đang ngây ngốc mà nhìn về hướng hai người họ biến mất rồi trầm ngâm một hồi lâu không ai lên tiếng.
“Bộ trưởng, dị năng của hai người kia là gì vậy ạ?” Sau một hồi trầm mặc thì Diệp Tề nhịn không được mà phải mở miệng.
Lý Thanh Văn chắp tay say lưng có chút đắc ý mà nói: “Trình Chu - không gian Dị năng giả, Dạ U – quang minh Dị năng giả.”
Mấy Dị năng giả hai mặt nhìn nhau rồi nói nhỏ: “Thật là lợi hại.”
“Hung thú lợi hại như vậy mà bị hai người bọn họ giết trong chớp mắt.

Cái này cũng quá lợi hại rồi.” Thanh Lôi nói.
“Thật không ngờ là những gì cục dị năng nói lại là sự thật.” Nam Cung Việt nói.
Lúc trước thì đám người Nam Cung Việt cũng nghe mấy vị tiền bồi trong cục dị năng thảo luận về sự lợi hại của hai người Trình Chu và Dạ U rồi, lúc đó họ cũng không tin tưởng những lời này cho lắm, nhưng mà hiện tại thì bọn họ lại suy nghĩ khác rồi, hiện tại bọn họ lại vui vẻ mà phục tùng thôi.
Diệp Tề nắm chặt tay lại rồi sắc mặt cũng có chút tái nhợt đi.

Lúc Trình Chu tiến giai thì cái dao động năng lượng kia Diệp Tề cũng cảm giác được rất ràng, lúc đó thì Diệp Tề cũng chỉ coi như là người mời tiến giai như vậy thì giữa bọn họ cũng chỉ có chút chênh lệch mà thôi, đợi sau khi tiến giai xong thì thực lực cũng chỉ có vậy thôi, chỉ là không ngờ chênh lệch này nó lại lớn tới mức như thế này.
Lý Thanh Văn nhìn thần sắc của mấy thiếu niên trước mặt thì thầm nghĩ: Nhờ khoá học ngoại khoá này mà dường như mấy thằng nhóc con này sẽ thu hoạch được không ít thành quả rồi đây, dù sao thì cái đầu tiên chúng nó cần phải hiểu cho rõ chính là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (人外有人,天外有天: Rénwài yǒurén, tiānwài yǒutiān) trước đã.

Trước kia muốn dạy dỗ chúng nó đều vào tai trái ra tai phải khó khăn biết bao nhiêu.

Đúng là cứ phải vả mặt trực tiếp như thế này mới bớt được mấy cái tính kiêu ngạo đó của chúng nó được.
Kỳ thật thì khi mang đội tới giải quyết đàn sói có cánh gian xảo này thì ông cũng có chút lo lắng, nhưng chuyện lại thành ra như thế này thì ông lại có chút ngoài ý muốn.

Nếu trận đánh này mà hai tên Trình Chu và Dạ U không thể giải quyết được thì đúng là bọn họ cũng rơi vào tình trạng quá mất mặt rồi đấy, nhưng mà không ngờ hai tên này lại có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng tới vậy, quả nhiên là cao thủ thì vẫn luôn có cách giải quyết không giống như những người thường mà.
Phải nhớ rằng các đây không bao lâu thì hai người này muốn đối phó với những hung thú ở dị giới thì bọn họ vẫn phải điều động tới quân đội, cả xe tăng và cả phi đội bay tới giúp đỡ, hiện tại không cần nữa rồi, nói như vậy thì cũng có thể thấy rằng trong thời gian này hai người họ thu hoạch cũng kha khá đấy.
Lý Thanh Văn nhìn vẻ mặt như đangbị mất mát vô cùng sâu sắc của Nam Cung Việt thì thầm nghĩ: Tuy là hiệu quả của trận lập uy này Trình Chu làm cũng không tồi, có thể làm cho mấy thằng nhóc con này nhận thức khác rằng bản thân chúng nó cũng chẳng ra làm sao cả thật đấy, nhưng mà hắn cũng không biết là đám nhóc này có bị đả kích quá mức không nhỉ? Lỡ mà đả kích quá mức mà đám nhóc này nản lòng thối chí lại tự ti đi thì không biết có bị hiệu ứng ngược không nữa.
Từng chiếc trực thăng quân đội cũng xuất hiện ở trên cao rồi từ từ hạ cánh xuống quanh khu vực mới được thu thập của mỏ khoáng thạch.

Những người trên trực thăng vừa nhảy xuống thì cũng bị đập vào mắt chính là một cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung, hiện trường nhìn khá là huyết tinh thì mọi người cũng bị giật mình.
“Lý bộ trưởng, các vị đã giải quyết xong đàn sói có cánh này sao?” Một quân nhân lên tiếng dò hỏi.
Diệp Tề vội vàng xua tay rồi tự giác lên tiếng giải thích nói: “Không phải đâu, không phải.

Người giải quyết đàn sói này đã đi rồi.

Là hai vị Trình Chu và Dạ U đã giải quyết.”
Đội trưởng của phi đội bay nghe vậy thì cũng gật đầu nói: “À, là hai người kia sao? Khó trách, khó trách.”
Phi đội bay này cũng từng sang dị giới làm nhiệm vụ một lần rồi cho nên bọn họ cũng có chút hiểu biết đối với năng lực của Trình Chu và Dạ U.
Mấy thiếu niên nhìn thần sắc như đang tỏ vẻ rất đương nhiên kia của đội trưởng phi đội bay thì tâm tình lại càng khó chịu.
Lý Thanh Văn cười cười nói: “Đàn sói có cánh này đã giải quyết hoàn toàn rồi, mọi người có thể sắp xếp người tới đây tiếp nhận khu mỏ quặng này rồi.”
Đội trưởng phi đội bay nghe vậy thì cũng rất vui mừng nói: “Đã rõ, chúng tôi lập tức sắp xếp người tới tiếp nhận.”
End chap 253
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng