Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đám người Vân Phong cùng đám Clara đều bị Trình Chu đưa hết ra khỏi lãnh thổ của vương đảo.

Sau khi bị truyền tống đi ra khỏi lồng giam thì một đám cũng đứng trên bờ biển mà đối mặt nhìn nhau.
“Sao hai người Trình Chu và Dạ U còn không đi ra chứ?” Vân Phong nói.
Phong Ngữ phồng má nói: “Hai người bọn họ chắc muốn giải quyết xong người bạch tuộc thì mới đi ra.”
Vân Phong cũng có chút lo lắng nói: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Phong Ngữ thong dong nói: “À việc này thì mọi người cũng không cần phải lo lắng.

Anh Trình Chu sợ chết lắm.

Nếu việc không thể giải quyết được thì chắc chắn anh Trình Chu sẽ mang theo anh Dạ U trốn đi thôi.”
Nếu Trình Chu có thể mở một thông đạo không gian để tiễn mấy người bọn họ ra ngoài thì bản thân Trình Chu có muốn rút lui chắc hẳn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Vân Phong cau mày rồi thở dài một hơi nói nói: “Tinh hạch trên người con bạch tuộc kia đã áp chế mạnh mẽ năng lực của tôi.”
Chuyện vừa rồi xảy ra khiến cho Vân Phong cảm thấy có chút thất bại, vốn dĩ là hắn còn nghĩ rằng lần này tới đây thì bọn hắn cũng có thể giúp được chút việc.

Không nghĩ tới bọn họ lại chính là những tồn tại kéo chân của hai người kia.

Tình hình biến thành như vậy thì cũng làm cho Vân Phong cảm thấy có chút hổ thẹn.
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy.

Em cũng cảm thấy lúc ấy viên tinh hạch trong cơ thể mình muốn bay ra luôn.”
Nếu tinh hạch của mình thật sự mà bị bay ra thì cũng không biết là mình có thể chết hay không nữa.
Clara cau mày thầm nghĩ: Vừa rồi cô thực sự đã sử dụng dây leo của mình để tấn công Dạ U sao? Nhưng mà lúc đó cô vẫn còn tỉnh táo mà.

Tại sao cơ thể của cô lại không thể tự kiểm soát được chứ.

Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mir có chút lo lắng nói: “Dạ U sẽ không có việc gì chứ?”
Thật ra thì Mir cũng chẳng cảm thấy có gì mà phải quá lo lắng cho tên Trình Chu kia cả.

Lúc trước hắn đã phát hiện ra hệ thống tu luyện năng lực của Trình Chu hoàn toàn không hề giống với bọn họ, cho nên người bạch tuộc kia chắc chắn không thể làm gì mà ảnh hưởng quá nhiều đến Trình Chu.

Nhưng mà Dạ U thì lại không giống như vậy, Dạ U chắc hẳn là một Năng lực giả thuần tuý của Tinh Linh thế giới này cho nên Dạ U chắc chắn sẽ bị năng lực cắn nuốt của con quái vật kia ảnh hưởng đến.
Vân Phong híp mắt nói: “Chắc là không có việc gì đâu.”
Có vẻ như Dạ U cũng có được năng lực gì đó có thể chống lại năng lực cắn nuốt của con quái vật kia.
…………
Bản thể của phân thân cũng nhanh chóng hướng tới Trình Chu mà công kích tới tấp, những chiêu đấu khi dồn dập, những loại công pháp khác nhau không ngừng được đánh đến.

Trình Chu cũng sử dụng sức mạnh không gian và đấu khí mà công kích không ngừng về phía phân thân kia.

Sức mạnh không gian của Trình Chu ở thời điểm hiện tại cũng được coi như vô cùng lợi hại, dưới những công kích liên tiếp của sức mạnh không gian mà bản thể phân thân cũng nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy rồi phân tán lung tung ra.
Sau khi bản thể của phân thân bị cắt ra thành những mảnh phân thân nhỏ thì một chốc lát sau những mảnh phân thân nhỏ đó cũng nhanh chóng tập hợp lại với nhau.

Nhưng mà, do bản thể bị phân cắt liên tục như vậy cho nên quá trình phân cắt cũng tạo thành ảnh hưởng lên phân thân.

Sau mỗi lần bị chia cắt mạnh mẽ thì phân thân cũng nhanh chóng khôi phục lại, nhưng mà có một nhược điểm là khí tức của những phân thân này cũng bị yếu đi ít nhiều.

Sau một thời gian dài chiến đấu thì tốc độ Trình Chu xé phân thân ra thành các mảnh nhỏ càng lúc càng nhanh.

Nhưng mà những phân thân dung hợp lại càng ngày càng chậm
Khi Trình Chu vận dụng không gian trảm đến lần thứ 8 để phân cắt từng phần thân thể của phân thân ra thì hắn cũng cảm thấy thực lực của những phân thân càng lúc càng yếu.

Phân thân này cũng là một phần thực lực của người bạch tuộc cho nên thời điểm khi mà những phân thân càng ngày càng suy yếu thì người bạch tuộc cũng trở nên càng ngày càng táo bạo.
Người bạch tuộc hung ác mà nhìn Dạ U rồi cười nham hiểm nói: “Trong thân thể của mày có thứ gì vậy? Tại sao cái thứ đó có thể ngăn cản ý chỉ của Thần chứ?”
Người bạch tuộc vốn dĩ cũng muốn hút lấy năng lực của Dạ U nhưng mà lại bị một cái gì đó không nhìn thấy được chắn ở giữa nên không thể hút ra được.
Thật ra thời điểm mà người bạch tuộc giở trò thì Dạ U cũng cảm giác là ma lực trong thân thể cũng bị xao động một hồi, tinh thể cũng xao động như thể sắp bị hút ra ngoài luôn.

Nhưng mà ngay thời điểm nguy cấp thì hư ảnh của cánh cửa không gian cũng nhảy ra ngay lập tức rồi chắn ở giữa.

Sau đó thì hư ảnh của cánh cửa cũng che chắn lại mọi xao động ma lực xung quanh rồi tinh hạch cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
“Mày nhiều lời quá rồi đấy.” Trình Chu cũng phát động không gian xoáy nước hướng tới người bạch tuộc đánh qua.
Người bạch tuộc cũng vận chuyển tinh hạch trên xúc tu làm phái quanh thân cũng nhanh chóng nổi lên một lá chắn, nháy mắt ngay sau đó thì công kích của không gian xoáy nước cũng miễn cưỡng bị chặn lại.
“Mày rốt cuộc là có năng lực gì vậy? Mày rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?” Người bạch tuộc kích động mà nhìn Trình Chu gào lên.
Trình Chu cũng có chút vô tội nói: “Sao tôi lại thành quái vật rồi?”
Nếu đem hắn so sánh với tên bạch tuộc này thì nhìn kiểu gì cũng thấy con bạch tuộc đầu người này chính là quái vật bạch tuộc Kraken mới đúng chứ nhỉ? Mặc dù cái đầu của nó vẫn còn nguyên cái đầu người nhưng mà nó cũng là quái vật tám chân dưới nước mà đúng không? Còn hắn thì nhìn kiểu gì cũng là người đúng không?
Người bạch tuộc quơ quơ xúc tu mà tức muốn hộc máu nói: “Trong cơ thể của mày căn bản là không có tinh hạch của Năng lực giả.

Mày là dị loại, mày chính là dị đoan.”
Trình Chu cười cười nói: “Không có thì cũng có gì là kỳ quái đâu nhỉ? Tại sao nhất định phải có cơ chứ?”
Người bạch tuộc gào lên nói: “Không có khả năng, không có khả năng.”
Trình Chu nói chuyện cùng với người bạch tuộc một hồi rồi hắn cũng nhanh chóng phát động công kích không gian mà oanh tạc không ngừng về phía người bạch tuộc.
Thời điểm mà công kích không gian tới gần người bạch tuộc thì những công kích này cũng nhanh chóng bị di dời đi, từng đạo công kích cũng bị chuyển dời đến các vị trí xung quanh.
Lúc trước thì vương thành đã bị một kiếm làm cho sụp đổ thành hố vụn rồi, hiện tại lại chịu thêm một đợt phá phách của công kích không gian nữa cho nên hiện trường càng bị tàn phá nghiêm trọng hơn nữa.
Nói cho đúng thì năng lực của người bạch tuộc đúng là rất lợi hại, vô cùng linh hoạt cũng rất mạnh mẽ, có thể sử dụng được rất nhiều chiêu thức khác nhau.

Đây cũng là chuyện mà Dạ U có thể kiểm chứng được ngay khi nhìn thấy đối phương sử dụng năng lực để đối đấu với bọn họ, năng lực này có thể áp chế năng lực của bọn họ.

Nhưng cái năng lực này lại dường như chẳng có áp chế gì với Trình Chu cả, hơn nữa năng lực này không những không có tác dụng gì với Trình Chu mà Dạ U còn cảm giác rằng năng lực của Trình Chu có thể ảnh hưởng ngược lại với người bạch tuộc.
Người bạch tuộc vận chuyển ma lực của bản thân, từng đạo xiềng xích cũng ngay lập tức hướng về phía Trình Chu đập xuống.
Khi chuỗi xiềng xích này vừa xuất hiện thì chỉ trong nháy mắt thì Dạ U đã cảm thấy có một cảm giác áp chế cực mạnh như muốn đập thẳng vào người, tinh hạnh năng lực trong cơ thể lại một lần nữa bị xao động mạnh mẽ và dường như lại có một lực hút khổng lồ tác động đến viên tinh hạch làm cho nó như muốn bay ra khỏi cơ thể thêm lần nữa.
Sức mạnh của chuỗi xiềng xích này cực kỳ mạnh, những sợi xích hỗn loạn hướng về phía Trình Chu đánh tới làm Trình Chu có một loại cảm giác là Thái Sơn áp đỉnh đè nén cả cơ thể.
Trình Chu phất tay, cánh cửa không gian cũng ngay lập tức hiện lên ngăn cản mọi công kích uy áp của chuỗi xiềng xích.
Cánh cửa không gian vừa mới xuất hiện thì một luồng khí tức cực kỳ mênh mông và đáng sợ cũng quét qua vương thành.
Lúc trước Trình Chu cũng từng tế ra cánh cửa không gian để đánh nhau một lần rồi, nhưng mà lúc ấy thì sức mạnh của cánh cửa không gian cũng chắc chắn có thể mạnh mẽ như thời điểm hiện tại được.

Khi cánh cửa không gian vừa xuất hiện thì áp lực của xiềng xích từ năng lực của người bạch tuộc đối với Trình Chu cũng bị giảm đi rất nhiều.
“Đây là cái thứ gì chứ? Tại sao nó có thể ngăn cản được công kích của Thần chứ?” Người bạch tuộc nghẹn ngào hét lớn lên.
Trình Chu nhíu mày cũng có chút thương hại mà lắc đầu khuyên nhủ: “Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy, mày cứ tự nhìn lại bàn thân của mày đi.

Mày thì làm gì có chỗ nào mà giống Thần hay không thần cơ chứ?”
“Mày thì biết cái gì chứ?” Người bạch tuộc gào lên.
Người bạch tuộc nhìn Trình Chu rồi khựng lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì rồi run giọng nói: “Chẳng lẽ mày cũng là …..”
Trong nháy mắt thì người bạch tuộc bỗng nhiên điên cuồng mà hét lớn lên: “Không có khả năng.

Tuyệt đối không thể có khả năng này được.”
Trình Chu cau mày thầm nghĩ: Cũng là? Cũng là cái gì? Chẳng lẽ là con bạch tuộc này lại biết nguồn gốc của cánh cửa không gian sao?
Trình Chu đột nhiên cảm thấy cánh cửa không gian bên trong cơ thể bỗng nhiên sục sôi lên, trong nháy mắt thì Trình Chu lại có một cảm giác là cánh cửa không gian này đang có một khát vọng mãnh liệt đó là nó muốn cắn nuốt tinh hạch bên trong cơ thể của người bạch tuộc.

Cảm xúc này càng ngày càng thôi thúc hắn hành động.
Dao động không gian cứ vậy mà sôi động hẳn lên, Trình Chu có thể cảm nhận được rằng hiện tại thì cánh cửa không gian đang rất kích động, nó vui vẻ tới mức như muốn nhảy múa vậy.
Một cánh cửa đen nhánh nhảy ra hướng tới người bạch tuộc và bao trùm lên, ngay khi bị cánh cửa không gian bao phủ thì khuôn mặt của người bạch tuộc cũng bị vặn vẹo và cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.
Người bạch tuộc liên tục phát động xiềng xích của bản thân mà công kích không ngừng vào cánh cửa không gian.
Sau khi những xiền xích này đánh tới thì cánh cửa không gian lại ầm ầm mà mở rộng cánh cửa ra làm cho toàn bộ công kích xiềng xích này bị hút mạnh mẽ vào bên trong cánh cửa.
Người bạch tuộc sững sờ mà nhìn Trình Chu nói: “Mày ….

Mày là ….”
Trình Chu có chút hồ nghi nhìn người bạch tuộc nói: “Mày biết cái gì đúng không?”
Người bạch tuộc hung hăng trừng mắt nhìn Trình Chu cứ như thể là Trình Chu đã làm ra một chuyện gì đó đáng giận dữ lắm rồi hét lên: “Mày không biết? Vậy mà mày lại không biết cái gì cả?”
Trình Chu: “…"
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ đang cực kỳ kích động kia của người bạch tuộc thì hắn cũng cảm thấy có chút chột dạ.

Thật ra thì hắn cũng đã có cánh cửa không gian này đã được một thời gian khá lâu rồi đấy, nhưng mà tới hiện tại thì nguồn gốc cũng như phương pháp sử dụng cánh cửa không gian đúng là hắn cũng không được rõ ràng cho lắm.

Nhìn dáng vẻ người bạch tuộc như bị hắn làm cho tức giận tới mất trí và tuyệt vọng như vậy thì bỗng nhiên Trình Chu cũng cảm thấy chột dạ vì thấy bản thân hắn cũng khá là vô tri và thiếu hiểu biết.
Một lượng lớn xiềng xích pháp tắc bị hút hết vào trong cánh cửa không gian.

Ban đầu thì người bạch tuộc rất muốn sử dụng cái xiềng xích pháp tắc này để trói buộc Trình Chu nhưng mà cánh cửa không gian kia lại cực kỳ hứng thú với các loại xiềng xích như thế này thì phải, cho nên đám xiềng xích cuồn cuộn kia cũng không chịu khống chế của người bạch tuộc nữa mà cứ ùn ùn bị cánh cửa không gian hút đi.

Hiện tại thì người bạch tuộc đang có mong muốn ngừng lại không cho công kích xiềng xích phát động thêm nữa, nhưng mà chuyện cũng không theo ý hắn, có làm cách gì thì những công kích này cũng không có khả năng bị dừng lại.
Những sọi dây xiềng xích pháp tắc cứ như vậy mà bị cánh cửa không gian hấp thu và cắn nuốt liên tục như vậy làm cho Trình Chu có một loại cảm giác lâng lâng, cảm thấy thực lực của bản thân tăng lên rất đáng kể.
Dạ U đang đứng một bên quan sát trận chiến cũng có chút kinh ngạc nhìn người bạch tuộc, Dạ U bỗng nhiên có cảm giác là khí tức của người bạch tuộc đang bị suy kiệt đi rất nhanh.

Có vẻ như là năng lượng của những viên tinh hạch đang có mặt bên trong người bạch tuộc bị suy yếu đi rất nhanh chóng thì phải.
Dạ U: “Viên tinh hạch cắn nuốt kia hẳn là sắp bị lôi ra rồi.”
Ngay sau đó thì một viên tinh hạch to bị năng lượng xiềng xích lôi hẳn kéo dần và tách hẳn ra khỏi thân thể của người bạch tuộc.
“Không!!!!”
Người bạch tuộc kêu gào lên một tiếng cực kỳ thảm thiết, các biểu tình trên mặt cũng vặn vẹo như thể trời đất sắp sụp đổ vậy.
Một viên tinh hạch loé lên những ánh sáng màu ngũ sắc rồi bị cánh cửa không gian hút vào rồi thu lấy.
Trình Chu nhìn viên tinh hạch mới bị tách ra kia thì có chút kinh ngạc và cảm thán mà nói: “Đây chính là viên tinh hạch cắn nuốt sao?”
Quan sát viên tinh hạch mới bị tách ra này của người bạch tuộc một hồi thì Trình Chu cũng có kết luận, viên tinh hạch này quá to, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua một viên tinh hạch nào có kích thước lớn tới cỡ vậy, hơn nữa năng lượng ẩn chứa bên trong viên tinh hạch này cũng quá khổng lồ rồi.
Trình Chu cũng phỏng đoán dường như cái người bạch tuộc này cũng không thể khống chế một cách hoàn toàn và nhuần nhuyễn được những viên tinh hạch này.

Nếu không phải như vậy thì chắc chắn rằng thực lực của đối phương cũng không chỉ dừng lại ở cái thực lực hiện tại.

Có khi thực lực của đối phương còn kinh khủng hơn thế này nhiều.
Dạ U nhìn người bạch tuộc một hồi thì bỗng nhiên nói: “Con quái vật này chắc chắn không phải là cắn nuốt Năng lực giả bẩm sinh.

Có vẻ như đã có người đó sử dụng cách gì đó để mà đưa viên tinh hạch này vào bên trong cơ thể hắn.

Sau đó thì viên tinh hạch này đã phải một loại sức mạnh nào đó áp chế và bị buộc dung hợp với cơ thể của hắn.

Hắn ta hoàn toàn không phải là thiên tuyển giả bẩm sinh.”
Trình Chu: “…….”
Hoá ra là vậy sao? Còn có chuyện này nữa sao? Nhưng mà cái này cũng giống như những gì mà hắn từng suy đoán thôi, dù sao thì hắn cũng có thể lý giải được chuyện này.

Mấy người ở hiện thế còn dùng đủ mọi cách để trở thành Dị năng giả cơ mà.

Hoá ra đây chính là lý do mà hắn ta đã phải cải tạo thân thể thành cái hình dạng quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ này đây.

Thật kinh dị.
Người bạch tuộc dường như đã bị chọc giận bởi những lời nói của Dạ U mà hắn ta hét lên một cách bi phẫn: “Thiên tuyển giả cái gì chứ? Đám chúng mày thì biết cái quái gì chứ? Tại sao tao lại phải ngồi đợi vận mệnh của bản thân lọt vào mắt xanh của cái thế lực không nắm bắt được chứ? Tao tự sáng tạo ra vận mệnh mới của chính mình không tuyệt vời hơn sao? Đám chúng mày thì hiểu cái gì chứ? Đám ngu dốt chúng mày thì biết cái quái gì về việc này hả?”
Trình Chu khẽ thở dài rồi thầm nghĩ: Cái lời này nghe thì rất có tính tẩy não đấy, cũng rất có khả năng kích lệ nhân tâm của người khác đấy.

Gì mà sáng tạo ra vận mệnh mới cho bản thân gì ấy mà các thế lực lừa đảo đa cấp ở hiện thế của bọn họ nhiều lắm, mấy người đó cũng chỉ cỏ thể mị được dân chúng ở nông thôn hiền lành chất phác thôi.

Hơn nữa, mấy cái lời này phải được nói từ những người đã từng thành công lớn, cũng từng có thành tựu lớn gì rồi cơ.

Ở hiện thế cũng có một câu vẫn luôn được lưu truyền trong giới trẻ rằng.

Có vẻ như là với cái hình dạng quái dị này của người bạch tuộc thì cách cái từ thành công cũng còn xa lắm.

Cho nên là những cái lời như thế này thốt lên nghe có vẻ kỳ cục, giống như người có chứng bị ảo tưởng nặng nề và xa rời thực tiễn nói chuyện với người khác vậy thôi.

Ai mà tin được mấy bọn người lừa đảo bán hàng chứ?
Trình Chu lại tiếp tục phát động công kích không gian đánh tới, do viên tinh hạch cắn nuốt đã ly thể nên lực chiến hiện tại của người bạch tuộc đã bị suy yếu đi rất nhiều.
Sau khi đánh ra vài công kích không gian trảm qua thì mấy cái xúc tu của người bạch tuộc cũng bị chặt cho hết sạch.

Thời kỳ còn thịnh vượng thì cho dù có chém mấy cái xúc tu này cũng chồi ra và mọc lại luôn.

Hiện tại thì viên tinh thạch mạnh nhất kia đã bị lôi đi nên năng lực phục hồi của đối phương cũng bị giảm mạnh.
Người bạch tuộc hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng hiện tại đã bị cánh cửa không gian vây khốn nên người bạch tuộc cũng điên cuồng mà vùng vẫy bên trong cánh cửa không gian.
Trình Chu cảm giác được là hiện tại cánh cửa không gian đang cố gắng rút hết lực lượng bên trong con bạch tuộc này để hoàn thiện rồi phục hồi cánh cửa không gian.
“Không.

Không có khả năng.

Không có khả năng.

Không thể như vậy được.” Người bạch tuộc cuồng nộ gào lên.
Trình Chu nhắm chặt hai mắt của mình lại, hình như hắn đã nhìn thấy được một đám hình ảnh nhìn rất kỳ dị, đây có lẽ là những việc mà người bạch tuộc đã từng trải qua.

Có thể nói thì đâu giống như là hồi quang hồi ức trước khi chết của người bạch tuộc.
Dưới sức mạnh khống chế của cánh cửa không gian đang bao phủ thì sức mạnh của người bạch tuộc cũng nhanh chóng bị rút hết sạch.
Người bạch tuộc tràn ngập thù hận mà nhìn Trình Chu và phẫn nộ gào thét lên: “Tao hao tổn bao nhiêu tâm trí mới có được món đồ này.

Mày muốn ăn hôi sao? Không dễ vậy đâu.”
Người bạch tuộc cũng điều động toàn bộ sức lực cuối cùng trong cơ thể mình để đóng cái lồng phòng hộ đang bao phủ lấy vương thành và bắt đầu tự bạo.
Cái tầng chắn không gian đang bao phủ lấy toàn bộ Hiệp Loan quần đảo này chịu một kích mạnh mẽ của người bạch tuộc tự bạo mà rung chuyển rồi chấn động không ngừng.
Sau khi người bạch tuộc tự bạo thì những viên tinh hạch bên trong cơ thể cũng theo lực quán tính mà văng ra khắp nơi.

Dù sao thì những viên tinh hạch của Năng lực giả này cũng rất rắn chắc nên cho dù bị cái dư chấn của vụ nổ mà người bạch tuộc tạo ra đánh vào như vậy mà cả đám những viên tinh hạch này cũng không hề bị hao tổn một chút nào.
Từng viên từng viên tinh hạch bị đánh ra của người bạch tuộc nhanh chóng bị cánh cửa không gian hút hết vào bên trong cánh cửa không gian.
Sau khi người bạch tuộc tự bạo thì những phân thân mà người bạch tuộc điều khiển cũng mất đi kết nối mà tiêu tán toàn bộ.
Dạ U nhìn người bạch tuộc đen nhánh kia tự nổ thành mấy mảnh vụn thì cũng cảm thấy khá là mờ mịt.

Vốn tưởng rằng hai người bọn họ còn phải khổ chiến một hồi nữa chứ, ai mà không ngờ là mọi việc lại cứ như vậy mà kết thúc.

Mà cứ kết thúc như vậy cũng làm cho người ta có cảm giác khá là đầu voi đuôi chuột thì phải.

Kiểu mở màn hoành tráng lắm nhưng mà kết thúc cũng lãng xẹt, không có một tí gì gọi là hưng phấn hay sợ hãi gì luôn, cũng chẳng có một tí hồi hộp nào cả, mọi chuyện cứ …
……
Những quý tộc đang trốn trong tầng hầm ở những toà lâu đài phụ cận vương thành thấy mọi việc đã kết thúc thì cũng quay mặt nhìn nhau ngỡ ngàng.
“Mọi người … mọi người có nhìn thấy gì không? Hình như cái con quái vật kia đã bị giết chết rồi đúng không?”
“Cái khúc cuối cùng kia là con bạch tuộc đó đã làm gì vậy? Nó đã tự bạo đúng không? Sao mà nó nổ banh chành ra hết vậy?”
“Vậy là vương thất đã diệt vong rồi đúng không?”
“Nhưng mà con bạch tuộc kia là cái gì vậy? Hình như là nó đã giả mạo đại công tước Oss đúng không?”
“Ông sao vậy? Đại công tước Oss này cũng không biết là đã bị con quái vật kia khống chế bao lâu rồi? Hoá ra là bao nhiêu lâu nay toàn bộ cái vương đô này đã bị con quái vật kia khống chế sao? Có nghĩa là nào giời chúng ta đang là mục tiêu cũng là con mồi của con quái vật đó nuôi đấy hả? Cái này thì cũng quá đáng sợ rồi.”
“Bỏ qua chuyện này đi.

Kế tiếp thì Trình Chu hẳn là sẽ trở thành chủ nhân mới của Hiệp Loan quần đảo này thôi.”
“Rốt cuộc là tên Trình Chu kia là ai vậy? Hình như hắn cũng không phải là Năng lực giả bình thường đâu.”
“…..”
Mọi người đứng trong căn phòng dưới lô cốt mà bàn luận sôi nổi, người nào người nấy đều kinh hoảng và sợ hãi.
………
Do cái lồng phòng hộ bao vây vương thành đã bị rút đi toàn bộ cho nên Phi Ưng và Phong Ngữ nhanh chóng bay lại.

Đám người Vân Phong cũng người trước người sau chạy tới.
Phong Ngữ nhìn hai người Trình Chu và Dạ U đang đứng trước mặt thì dò hỏi: “Sao rồi ạ? Kết thúc rồi ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Kết thúc rồi."
Phong Ngữ cũng có chút nghi hoặc nói: “Mà em nhìn nãy giờ rồi sao lại không thấy đại công tước Oss đi ra vậy?”
Dạ U híp mắt rồi nói: “Em tìm hắn ta làm gì chứ? Tên đó sớm bị ăn rồi.

Cũng không biết là bị tên nào ăn nữa.

Có vẻ như là một trong những cái cái phân thân có thực lực mạnh nhất kia đã ăn rồi.

Mà mấy cái phân thân kia hẳn là không chỉ ăn một mình đại công tước Oss đâu, mấy kỵ sĩ của vương thành này cũng bị ăn không ít đâu.”
Phong Ngữ nhìn những mảnh thi thể của con hải thú màu đen đang nằm rải rác phía trên mặt đất rồi nói: “Con quái vật này đã bị tẩu hoả nhập ma rồi đúng không? Đang yên đang lành rồi tự mình làm thành cái dáng vẻ kia, rồi còn tự xưng là Thần nữa chứ.

Cái này có mà là thần kinh chứ Thần gì ở đây.”
Palmyra nhìn thi thể đầy trên mặt đất thì sắc mắt có chút phức tạp nói: “Thật ra trước khi tiếp thu cái cải tạo này thì người này đã từng là một thiên tài của vương thất.”
Phong Ngữ cũng có chút kinh ngạc nhìn Palmyra rồi nói: “Thiên tài của vương thất mà tự biến thành như vậy hả? Không phải là bà tiếp thu quá nhiều cảm xúc tối tăm của hắn ta cho nên bà cũng hồ đồ rồi chứ?”
Palmyra mím môi quay qua nhìn Phong Ngữ rồi lắc đầu nói: “Thiên tài và kẻ điên cũng chỉ cách nhau một nét vẽ mà thôi.

Nhất niệm thành thần nhất niệm thành mà.

Đã nghe chưa?”
Palmyra nhìn thi thể của con bạch tuộc đang văng vãi đầy trên mặt đất thì sắc mặt càng phức tạp.

Dưới một góc độ nào đó mà nói thì để đi đến một bước như thế này này thì người bạch tuộc cũng không dễ dàng gì.

Đáng tiếc, ngay từ đầu thì con đường mà hắn chọn này đã là một con đường hoàn toàn sai lầm rồi.
Phong Ngữ lắc đầu kinh hãi mà nói: “Một khi không cẩn thận thì biến thành kẻ điên sao? Vậy thì làm thiên tài cũng quá nguy hiểm rồi.

Đáng sợ quá, đáng sợ quá.”
Carey cười cười nói: “Đúng vậy.

Làm thiên tài cũng thật đáng sợ và quá nguy hiểm rồi.

Nhưng mà Phong Ngữ à, em cũng đâu có cần phải lo lắng về chuyện này đâu nhỉ?”
Phong Ngữ nghe vậy thì oán hận giậm chân mà quay qua trừng Carey một cái, trong lòng cũng bức bối không thôi..
Trình Chu quay qua nhìn Palmyra.

Năng lực của Palmyra chính là cảm ứng tâm linh cho nên Trình Chu cũng thầm hoài nghi chắc hẳn là Palmyra cũng đã biết cái gì đó rồi.
End chap 260
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng