Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu tiện đường đi qua khu lâu đài mà các Tinh Linh đang cư trú.
Chỗ ở của Tinh Linh hiện tại chính là dùng ngọc thạch để xây dựng.

Sau khi các Tinh Linh chạy ra ngoài xử lý công vụ thì chúng nó cũng có thể trở về mấy căn phòng được làm bằng ngọc thạch vô cùng xa hoa này để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhìn những nơi ở của mấy con Tinh Linh này mà người làm chủ như hắn cũng thấy nhỏ máu trong tim.
Mấy căn nhà ngọc thạch này vừa là chỗ ở cũng vừa là đồ ăn của đám Tinh Linh này luôn.

Tuy rằng Trình Chu cũng thường xuyên cung cấp thêm ngọc thạch để trả công cho đám Tinh Linh này rồi đấy, nhưng mà vẫn có một vài con Tinh Linh vẫn thường xuyên mớ ngủ mà gặm luôn nhà ở của mình.
Lâu lâu còn có con Tinh Linh ngủ đang mơ thế nào đó mà nó còn ngứa răng gặm hết luôn một nửa căn nhà mà nó đang nằm trên đó để ngủ, trong giấc mơ nào đó mà nó cứ rắc rắc gặm mà vô cùng sung sướng cho nên phòng ở của đám nhân viên Tinh Linh này của hắn cũng thường xuyên cần phải đổi mới.
Có nhiều con Tinh Linh không chỉ thích gặm nhà của bản thân nó không đâu, không biết ngủ hay tỉnh mà nó còn lăn sang chỗ nhà của người khác, cũng ngứa miệng mà khoái gặm cả nhà của con Tinh Linh khác luôn.

Mà mấy con Tinh Linh cũng thường xuyên vì phòng ở của nó bị con Tinh Linh khác gặm hết cho nên cả đám Tinh Linh cũng thường xuyên đấm nhau túi bụi.
Có một vài con đang ngủ mớ còn không biết là bản thân nó đã gặm chính phòng của nó, cho nên sau khi thủ phạm là nó tỉnh dậy lại thì thấy căn nhà của nó bị thiếu một mớ lớn cho nên nó cũng chạy đi kiếm mà đánh nhau túi bụi cả lên, cả đám gây lộn với nhau cả ngày như vậy cũng chỉ vì mấy căn nhà ở, mà dường như là ngày nào cũng có những sự việc như vậy phát sinh.

Để tránh cho huyết án có khả năng sẽ xảy ra cho nên Trình Chu đành phải tìm cách mà tách dần mấy con Tinh Linh ra cho dễ chăn nuôi.
Sau khi tới chỗ ở của Tinh Linh thì Trình Chu cũng nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đang ngồi xổm trước một căn phòng ngọc thạch của Tinh Linh nào đó mà nhìn chằm chằm vào mấy con Tinh Linh.
Sau khi Trình Chu tiến vào thì Đàm Thiếu Thiên cũng có chút chán nản mà hỏi: “Anh hai, tại sao mà em lại không thể khế ước được với Tinh Linh chứ?”
Trình Chu nhún vai rồi nói: “Đơn giản là bởi vì Tinh Linh không thích khí tức của Năng lực giả trên người em thôi.”
Trong trí nhớ của người bạch tuộc cũng như các điển tịch mà đại lục Tinh Linh kia lưu lại thì sức mạnh của Thần pháp tắc dường như là có thể xuất hiện ở tất cả các thế giới, sau đó thì sức mạnh của Thần pháp tắc này cũng sẽ biến thành một dạng thần lực.

Tuy rằng Đàm Thiếu Thiên đến từ hiện thế, cũng không phải cư dân chính gốc của Tinh Linh thế giới, nhưng mà lực lượng của Dị năng giả ở thế giới bên kia cũng khá giống với lực lượng của Năng lực giả ở Tinh Linh thế giới.

Loại lực lượng này cũng thuộc về hệ thống sức mạnh của Thần pháp tắc.

Tất nhiên rồi, bất kể cái gì thuộc về Thần pháp tắc thì Thần sinh mệnh cực kỳ không ưa, mà Tinh Linh chính là một phần sức mạnh của Thần sinh mệnh, cho nên Tinh Linh cũng không ưa khí ức trên người Đàm Thiếu Thiên.
Đàm Thiếu Thiên cũng có chút khó hiểu mà nói: “Nhưng mà dị năng lợi hại như vậy cơ mà.

Tại sao Tinh linh lại không thích chứ?”
Trình Chu nhún vai rôi nói: “Mỗi người có một sở thích riêng, em thích nhưng chưa chắc là Tinh Linh sẽ thích.

Cá và tay gấu không thể nào có cùng lúc được đâu.”
Đàm Thiếu Thiên nhíu mày nói: “Nếu đã như vậy thì tại sao anh lại có thể khế ước được với Tinh Linh chứ?”
Trình Chu nhún vai nói: “Anh hả? Anh trai em không giống em đâu.

Anh trai của em chính là thiên tuyển chi tử đấy, đã là con cưng của ông trời thì dĩ nhiên anh có thể khế ước thôi.

Chuyện bình thường thôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……"
Anh hai à, anh tém tém lại chút đi.

Cái lời này của anh nói ra cũng dễ ăn đấm lắm đấy.

Anh nói vậy không biết ngượng sao?
“Vậy anh dâu thì sao? Sao anh dâu cũng có thể khế ước chứ?” Đàm Thiếu Thiên cũng có chút bất bình mà hỏi.
Trình Chu nhún vai nói: “Bạn lữ của thiên tuyển chi tử cho nên trời cao cũng tự nhiên mà phá lệ phải chiếu cố hơn thôi.

Chuyện vô cùng đơn giản vậy mà em còn phải hỏi hả.

Muốn ăn đánh không?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má lên cũng có chút buồn bực mà nhìn Trình Chu nói: “Gạt người đúng không?”
Trình Chu lắc đầu không nói gì cả, đây là sự thật và hắn cũng nói thật thôi.

Sự thật nghe có vẻ hơi chói tai thất đấy nhưng mà không phải ai cũng có thể trở thành thiên tuyển chi tử giống như hắn đâu.
……….
Khu vực thực nghiệm của vương đô.
Thanh ngọc đường thụ đại Tinh Linh và bí đỏ đại Tinh Linh đang rượt đuổi nhau ở trên không trung, hai con Tinh Linh này cũng đuổi theo nhau từ nãy tới giờ rồi.
Hai con đại Tinh Linh vừa rượt nhau mà vừa đánh túi bụi như vậy cũng đã hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người, tiểu Tinh Linh ở vương đô cũng khá nhiều cho nên mọi người vẫn có thể nhìn thấy một cách rất thường xuyên, nhưng mà đại Tinh Linh như thế này lại là chuyện xưa nay hiếm đấy, mọi người cũng rất hiếm mà có được cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan của những con đại Tinh Linh.

Hiện tại thì mọi người cũng phải nhìn cho đủ đã.
Hai con thanh ngọc đường thụ đại Tinh Linh và bí đỏ đại Tinh Linh này tính tình đều rất hung dữ, và hai con này mà không được đánh nhau hàng ngày thì chúng nó như bị ngứa da không thể chịu nổi.
Không phải tất cả mọi người đã có câu này rồi sao? Một núi không thể dung hai hổ, hai con Tinh Linh này thường xuyên đánh nhau để tranh giành địa bàn của nhau thôi, sau đó thì chúng nó lại tranh đàn em, tiếp tới là tranh luôn đồ ăn.

Nhàn quá cũng đánh nhau, mà thời tiết âm u cũng đánh nhau được, nói chung hở ra là đánh nhau cho vui vậy ấy mà.
So với con đường thụ đại Tinh Linh và con bí đỏ đại Tinh Linh thì tính tình của con tuyết anh đại Tinh Linh này lại ôn hoà hơn rất nhiều.

Mỗi lần mà hai con đại Tinh Linh này đánh nhau túi bụi thì con tuyết anh đại Tinh Linh này lại từ từ bay tới rồi ôm một viên linh ngọc ra, sau đó nó cũng đuổi theo sau lưng hai con Tinh Linh đang đánh nhau để hóng chuyện vui, mà nó còn vừa gặm ngọc thạch vừa hóng chuyện vui như vậy thì đây cũng coi như thú vui tao nhã hàng ngày của Tinh Linh giới quý tộc.
Hiện thế cũng phái một thợ điêu khắc ngọc thạch đi tới dị thế luôn, người thợ điêu khắc này sau khi biết chuyện thì người này còn cực kỳ tri kỷ mà chuẩn bị thêm một bàn trà vừa với kích thước của con tuyết anh kia, còn thêm một bộ trà cụ, ghế nhỏ … Đủ một bộ đạo cục chuyên dùng để hóng biến cho con tuyết anh đại Tinh Linh cứ như vậy mà được ra đời.

Mà con tuyết anh cũng thấy khá hài lòng với bộ đạo cụ này.
Ban đầu thì những bình dân kia nhìn thấy hai con đại Tinh Linh đánh nhau mà bọn họ còn cảm thấy khẩn trương và lo sợ dùm cho Trình Chu luôn đấy, dù sao thì đây cũng là những con đại Tinh Linh vô cùng quý hiếm đấy, lỡ đánh nhau một hồi mà một trong hai con này bị sứt đầu mẻ trán hay tổn thất gì thì phải làm sao? Nhưng mà chúng nó đánh nhau cũng nhiều quá, mà nhìn một hồi thì cũng thành thói quen, dân chúng từ từ cũng quen luôn rồi, đánh cứ đánh đi, càng đánh càng chắc chắn thôi.
Phu nhân Miller đứng ở đằng xa mà nhìn về phía con đường thụ Tinh Linh thì bà cũng nhịn không được mà cảm thán nói: “Không ngờ là con thanh ngọc đường thụ Tinh Linh kia rơi vào trong tay Trình Chu các hạ lại tiến giai thành đại Tinh Linh nhanh như vậy đấy.

Mà tại sao mấy con Tinh Linh trong tay ông chẳng có động tĩnh gì mà rơi vào tay Trình Chu các hạ lại có thể tiến giai nhanh như vậy chứ?”
“Tôi cũng rất muốn biết mà.” Hầu tước đảo Đường Thụ nghe phu nhân nhà mình nói vậy cũng có chút bực mình mà nói.
Hầu tước đảo Đường Thụ cũng nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “À chuyện này bà cũng đừng trách tôi.

Bà thử nhìn con bí đỏ đại Tinh Linh kia đi.

Con bí đỏ thượng Tinh Linh trước kia trong tay hầu tước Leon còn không chịu trưởng thành gì đấy thôi.

Hiện tại thì nó cũng tiến giai rồi mà con sinh long hoạt hổ thế kia cơ mà.”
Phu nhân Miller híp mắt nói: “Hiện nay thì trên tay Trình Chu các hạ đã có 3 con đại Tinh Linh rồi đúng không?”
Bao nhiêu năm nay thì cả cái Hiệp Loan quần đảo chỉ có một con tuyết anh đại Tinh Linh trong tay vương thất, rồi mãi sau này mới phát hiện thêm một con quả nham đại Tinh Linh mà thôi, sau này nữa thì cũng chẳng phát hiện ra thêm một con nào nữa, không ngờ là Trình Chu mới tới đây không bao lâu mà người này đã có dư thêm 2 con đại Tinh Linh nữa, chuyện này thì cũng quá lợi hại rồi.
Con thanh ngọc đường thụ Tinh Linh sau khi tiến giai thì hiệu suất giục sinh đường thụ cũng tăng lên rất nhiều, chất lượng của đường thụ cũng từ từ mà trở thành đoạt tay.
Phu nhân Miller cũng đã từng sử dụng qua sản phẩm đường thụ cũng như nước ép đường thụ do con đường thụ đại Tinh Linh này giục sinh rồi.

Đúng là hương vị còn ngọt ngào và thanh mát hơn rất nhiều, năng lượng dự trữ cũng mạnh hơn trước không ít.

May mắn là hầu hết những sản phẩm đường thụ này đều được dùng để cung cấp cho biển bên kia cho nên đường thụ ở thị trường Hiệp Loan quần đảo này mới có thể tiêu thụ được hết đấy, nếu không thì đường thụ của đảo Đường Thụ bọn họ chắc chắn là bán không nổi cũng không có thị trường ở cái Hiệp Loan quần đảo này nữa rồi.
Hầu tước đảo Đường Thụ cũng có chút khác thường nói: “Tôi nghe nói là trên tay Dạ U các hạ cũng có một con đại Tinh Linh đúng không?”
Phu nhân Miller gật đầu nói: “Hình như vậy.”
Hầu tước đảo Đường Thụ chớp mắt cũng có chút khác thường nói: “Vậy là tổng cộng họ có bốn con đại Tinh Linh rồi đấy.”
Phu nhân Miller híp mắt rồi nói: “Tôi chỉ sợ 4 con này cũng chỉ mới bắt đầu thôi.”
Hẳn là trên tay Trình Chu còn có hơn 20 con thượng Tinh Linh nữa, tình hình cứ như thế này thì e rằng không bao lâu nữa sẽ có thêm những con đại Tinh Linh mới ra đời nhanh thôi.

Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì Hiệp Loan quần đảo này sẽ nghênh đón một thời đại toàn là đại Tinh Linh cũng nên.
Hầu tước đảo Đường Thụ đột nhiên nheo nheo mắt lại mà nhìn về một người đang từ đằng xa tiến lại.

Nhìn một hồi thì ông cũng nhận ra người tới là ai.
Hầu tước đảo Đường Thụ kinh ngạc thốt lên: “Đó là …Là hầu tước Leon mà.

Không ngờ là ông ta vẫn còn sống.”
Phu nhân Miller: “…..”
Trận chiến cuối cùng với vương thất thì người bạch tuộc trước khi chết cũng kéo theo vô số quý tộc đi theo để lót đường xuống hoàng tuyền.

Theo như những gì mà phu nhân Miller được biết thì số quý tộc có thực lực cường đại còn lại ở nơi này cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, các bá tước có thực lực bình thường thì còn may mà thoát nạn được.

Không ngờ là vị hầu tước Leon này vẫn còn sống, quả nhiên là vận khí của vị hầu tước này cũng không hề tồi.
“Phu nhân Miller, đã lâu rồi không gặp phu nhân.” Hầu tước Leon đi về phía phu nhân Miller chào hỏi một tiếng.
Phu nhân Miller gật đầu nói: “Đã lâu không gặp.”
Hầu tước Leon cũng chua lòm mà nói: “Quả nhiên là phu nhân Miller từ trước tới nay vẫn luôn là người có tuệ nhãn như đuốc mà.

Hiện nay phu nhân Miller đã trở thành đại quốc công thần rồi đấy nhỉ? Chúc mừng phu nhân.”
Trước khi trận chiến ở vương đô xảy ra thì phu nhân Miller này chính là người đi đầu mà gia nhập vào thế lực của Trình Chu, xét công xét tội thì vị phu nhân Miller này đã có công tòng long cho nên ngay sau khi tiếp nhận Hiệp Loan quần đảo thì Trình Chu cũng tặng cho đảo Đường Thụ không ít ưu đãi.
“Chim khôn lựa cành mà đậu.

Lúc ấy thì tôi cũng chỉ vì muốn tự bảo vệ mạng sống của mình mà thôi.” Phu nhân Miller cảm thán.
Phu nhân Miller cũng nhanh chóng đổi đề tài mà dò hỏi: “Hầu tước đang muốn tới nhìn con bí đỏ đại Tinh Linh kia sao?”
Hầu tước Leon gật đầu rồi nhíu mày nói: “Đúng vậy.

Làm sao hai con đại Tinh Linh kia lại đánh nhau rồi?”
Phu nhân Miller cười cười nói: “Hầu tước yên tâm.

Hai đứa chúng nó thường xuyên đánh nhau như vậy đấy.

Có đánh hơn nữa cũng không sao đâu.”
Hầu tước Leon nghe vậy cũng có chút khó hiểu mà nói: “Trình Chu các hạ cũng mặc kệ hai chúng nó à?”
Phu nhân Miller gật đầu nói: “Tất nhiên là mặc kệ rồi.

Thời điểm mà hai con đại Tinh Linh kia đánh nhau thì bọn họ còn cảm thấy rất hứng khởi nữa kìa.

Dù sao thì mỗi lần đánh nhau thì chúng nó cũng giục sinh thêm rất nhiều thực vật để chọi nhau mà, hơn nữa phẩm chất của những thứ ném nhua kia còn tăng lên rất nhiều đấy.”
Phương thức đánh nhau của con bí đỏ Tinh Linh rất chính trực, nó cứ ném ra bên ngoài toàn là bí đỏ.

Con bí đỏ Tinh Linh cứ như vậy thôi, vừa bay vừa ném bí đỏ, phía sau cũn có một đoàn người đi theo để nhặt bí đỏ, phẩm chất của mấy quả bí đỏ này còn cao hơn bình thường và tất nhiên là ăn cũng ngon hơn bình thường nữa.
Hầu tước Leon cười cười nói: “Tôi vừa mới nếm thử một loại bí đỏ mới ở bên này, cái gì mà bí đỏ hạt dẻ ấy.

Hương vị cũng không tồi.”
Trước đây thì con bí đỏ Tinh Linh này giục sinh ra những trái bí đỏ có hương vị khá thường, nhưng mà loại bí đỏ hạt dẻ này ăn lại cảm thấy rất thơm.
Vốn dĩ thì bí đỏ Tinh Linh chỉ có thể sinh ra các loại bí đỏ thông thường mà thôi, nhưng mà Trình Chu lại rất thích ăn bí đỏ hạt dẻ cho nên Trình Chu đã mang theo con bí đỏ Tinh Linh đó chạy tới hiện thế và cho con bí đỏ Tinh Linh đồng hoá luôn với bí đỏ hạt dẻ và các loại bí đỏ giống mới ở hiện thế.

Từ đó về sau thì bí đỏ Tinh Linh cũng có thể giục sinh thêm các loại bí đỏ khác trong đó có bí đỏ hạt dẻ này.
Hầu tước Leon cũng không ngờ là bí đỏ Tinh Linh của ông khi rơi vào tay Trình Chu lại có thể trưởng thành mạnh mẽ tới vậy, trưởng thành một hồi thì nó cũng thành luôn đại Tinh Linh luôn rồi, hơn nữa thì tính tình cũng hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.

Nói như vậy thì đây cũng là chuyện vô cùng tốt.
Phu nhân Miller gật đầu nói: “Đúng là hương vị của bí đỏ hạt dẻ rất ngon.”
Hầu tước Leon có chút tò mò nói: “Phu nhân Miller, tôi thấy là con Tinh Linh mà phu nhân đưa cho Trình Chu cũng đã tiến giai lên đại Tinh Linh rồi đúng không? Có vẻ như là bên phía Trình Chu các hạ đã phát hiện ra phương pháp gì đó giúp xúc tiến khả năng tiến giai của Tinh Linh phải không?”
Phu nhân Miller gật đầu nói: “Đúng vậy.

Đúng là tôi từng nghe nói là có phương pháp đấy.

Trình Chu các hạ có thể điều chế một số loại linh dược thúc đẩy cho tiểu Tinh Linh trưởng thành nhanh chóng.

Ngoài ra thì nghe nói là chất lượng ngọc thạch của biển bên kia cũng cao hơn chất lượng ngọc thạch của Hiệp Loan quần đảo chúng ta.

Tinh Linh sử dụng ngọc thạch của biển bên kia cũng giúp cho Tinh Linh nhanh chóng trưởng thành hơn nữa thì phải.”
Nhìn một lượng lớn nhân viên đầu nhập vào Hiệp Loan quần đảo, thêm nữa là các loại vật tư cùng hàng hoá của biển bên kia cũng xâm nhập vào thị trường của Hiệp Loan quần đảo cho nên cái thân phận quý tộc ở biển bên kia của Trình Chu cũng đã được công khai với tất cả mọi người và đây cũng trở thành chuyện phổ biến.
Hầu tước Leon gật đầu nói: “Hoá ra là như vậy sao? Không biết là linh dược và ngọc thạch mà phu nhân nói có thể mua được không?”
Phu nhân Miller gật đầu rồi nói: “Chắc là bọn họ cũng có bán đấy, nhưng mà giá cả cũng không rẻ lắm đâu.”
…….
Đảo San Hô - siêu thị lớn.
Do nhân viên của hiện thế trên hòn đảo cũng rút đi phần lớn, mà bọn họ cũng tiến đến vương đảo để hoạt động hết rồi cho nên trạng thái hiện tại hòn đảo này cũng trở nên quạnh quẽ đi ít nhiều, nhưng mà chính vì sự quạnh quẽ này mà người dân ở trên hòn đảo cũng cảm thấy tự tại hơn rất nhiều so với thời gian trước kia đấy.
Lúc trước thì bọn họ chỉ cần ra cửa thôi cũng đã nhìn thấy một đống người có chức có quyền đi lại cho nên dân chúng bình dân cũng luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ, lúc đó trạng thái của mọi người như thể học sinh bị cô giáo đi kiểm tra bài cũ vây.
Siêu thị lớn của đảo San Hô cũng vẫn tăng trưởng rất nhanh chóng, hàng hoá bên trong siêu thị vẫn là những mặt hàng thương phẩm nhập từ hiện thế tới.

Ngoại trừ các sản phẩm của hiện thế thì hiện tại cái siêu thị lớn này cũng bày bán thêm các các sản phẩm mà Tinh Linh ở nơi này giục sinh.

Nhưng mà giá cả của các sản phẩm này thì chắc cũng chỉ phục vụ cho quý tộc thôi chứ bình dân là mua không nổi rồi.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian dạo gần đây thì Trình Chu cũng đang muốn phát triển kinh tế trọng điểm ở các hòn đảo đặc biệt cho nên Trình Chu thành lập thêm rất nhiều nhà xưởng thủ công cũng như nhà xưởng chế biến hàng hoá, những nhà xưởng này đã tạo thêm không ít công ăn việc làm cho những bình dân, có việc làm ổn định, có nguồn thu nhập ổn định cho nên hầu bao của bình dân cũng nở ra không ít, mấy đồ ăn bình thường trong siêu thị này thì bình dân vẫn có thể chi ra mà được.
“Không ngờ là quả nham này lại rẻ như vậy đấy, chúng ta cũng chỉ cần bỏ ra một đồng tiền đồng là có thể mua được rồi.”
Quả nham vốn là đồ ăn của nham thạch cự ngao ở đảo Bạch Sa bên kia, nhưng mà Trình Chu đã xử lý luôn mấy con nham thạch cự ngao vương cho nên số lượng nham thạch cự ngao trên đảo Bạch Sa cũng theo lẽ tự nhiên mà suy giảm đi rất nhiều, thành ra quả nham trên đảo Bạch Sa cũng thừa mứa rất nhiều.
Trình Chu cũng tiện tay mà thành lập một xưởng sản xuất quả nham luôn, sau đó hắn còn vận chuyển máy móc cùng các dây chuyền sản xuất từ hiện thế tới đây, tiếp đó thì hắn cũng thuê thêm một nhóm công nhân tiến vào nhà máy để làm việc.

Mỗi ngày thì nhóm nhân công này cũng chỉ cần làm một công việc duy nhất chính là đưa quả nham vào máy chém rồi thu hoạch lấy nước là được rồi, sau đó thì mọi người cũng vận chuyển số nước quả nham đó để mà chế biến thành nước quả nham mật ong đóng hộp cũng giống như sữa bò đóng hộp, sau đó những sản phẩm này cũng nâng hạn sử dụng lên, thường thì hạn sử dụng của mấy sản phẩm đóng hộp này phải cỡ 1 năm trở lên.

Sau khi có dây chuyền sản xuất hàng hoá quả nham này đầu nhập thì không ít hòn đảo ở Hiệp Loan quần đảo này đã được sử dụng quả nham giá rẻ trong cuộc sống hàng ngày rồi.
“Có lẽ là phẩm cấp của quả nham này hơi thấp, nghe nói loại quả nham có cấp bậc cao thì cũng phải tốn 1 đồng bạc mới có thể mua được đấy.”
“Vậy thì tôi cũng chỉ cần thử mua cái loại 1 đồng tiền đồng này về nếm thử hương vị cũng là tốt rồi.”
“Mấy loại có phẩm chất cao hơn cũng tốt cho việc tu luyện đấu khí, hơn nữa thì giá cả như vậy cũng không tính là đắt.”
“Mà tôi tháy hình như mấy sản phẩm của Tinh Linh ở nơi này cũng không quá đắt như trước kia nữa đúng không?”
“Đều là nhờ công của Trình Chu các hạ đấy, sau khi Trình Chu các hạ thượng vị thì người này cũng mở rộng sản xuất các loại sản phẩm của Tinh Linh, sản lượng của những sản phẩm đó cũng được cải tiến mà tăng lên nhiều, cho nên giá cả của các sản phẩm này cũng phải hạ xuống thôi.

Nói chung thì chuyện này cũng chri có lợi cho chúng ta.”
“Hiện nay cũng có rất nhiều sản phẩm nhìn rất hiếm lạ mới du nhập vào đấy.

Nhưng mà như vậy cũng rất tốt.”
“Trình Chu các hạ quả nhiên là người vô cùng tốt mà.

Theo tôi thấy thì thật ra thì những Năng lực giả cũng không hề xấu một chút nào mà đúng không? Vậy thì tại sao trước kia vương thất lại tận lực bôi đen Năng lực giả như vậy chứ? Hình như là bọn họ đã làm cái gì đó rất bí mật thì phải.

Nhưng mà làm vậy cũng thật sự rất quá đáng.”
“…….”
Dạo gần đây thì Hiệp Loan quần đảo này cũng hiện đại hoá hơn trước rất nhiều, đời sống của mọi người cũng được phát triển hơn trước rất nhiều, nhà máy cũng thành lập ở khắp nơi, nông nghiệp cũng phát triển, các loại vật tư giá rẻ cũng đầu nhập vào cho nên sinh hoạt của những bình dân ở Hiệp Loan quần đảo cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.
Mấy chuyên gia nông nghiệp mà Trình Chu mang tới đây tất nhiên là người nào người nấy vẫn khá có bản lĩnh trong lĩnh vực phát triển nông nghiệp, sau khi các chuyên gia nông nghiệp tới nơi này thì sản lượng của các sản phẩm nông nghiệp cũng tăng lên vài lần, chất lượng sản phẩm cũng tốt hơn nữa mà chủng loại cũng rất đa dạng.
Ngoài ra, về phương diện hậu cần đi lại giúp đẩy mạnh thông thương giữa các hòn đảo cũng được cải thiện hơn nhiều rồi, trước kia thì mấy hòn đảo của Hiệp Loan quần đảo bị thiếu thốn lương thực cũng là vì giao thông khó khăn cho nên nơi này mới có tình trạng có nơi thì thừa mứa nơi thì thiếu thốn, việc này cũng tạo thành một sự lãng phí không hề nhỏ.
Một số loại cây nông nghiệp, sản phẩm nông nghiệp, trái cây của các hòn đảo cũng rất đa dạng đủ chủng loại, nhưng mà sau khi thu hoạch vài ngày mà không sử dụng hết thì những sản phẩm đó cũng buộc phải vất đi luôn.

Những đảo chuyên trồng các loại sản phẩm này thì sản lượng tạo thành cũng quá nhiều cho nên người dân trên đảo có muốn ăn cũng ăn không nổi, mà mấy người bọn họ lại không có phương pháp nào khác mang đi các hòn đảo khác giao thương cho nên bọn họ cũng đành phải bỏ phí.

Sau này thì giao thương bằng hải vận cũng thông thuận hơn trước rất nhiều cho nên các loại thực phẩm ngắn hạn này cũng nhanh chóng được xử lý và đưa ra ngoài thuận lợi hơn.

Mà cũng có những phương pháp khác để sơ chế cũng như bảo quản, hoặc chuyển sang trạng thái khác để buôn bán, nói chung giao thương cùng nông nghiệp thuận lợi cũng khiến cho các hòn đảo thay da đổi thịt.
Khoảng thời gian mà Trình Chu thượng vị cũng làm cho diện mạo của Hiệp Loan quần đảo này biến đổi sang một hướng hoàn toàn khác.
Trình Chu cũng thành lập các truyền tống trận ở khắp các hòn đảo, sau khi truyền tống trận được thành lập thì mối liên hệ giữa các hòn đảo cũng bước sang một trang mới thân cận hơn nhiều, quan trọng hơn cả thì giữa các hòn đảo với nhau cũng cần trạm trung chuyển trung gian, cho nên các hòn đảo hoang cũng nhanh chóng được tận dụng triệt để.
Giao thông không thuận tiện chính là nhân tố quan trọng đầu tiên làm hạn chế cũng kìm kẹp sự phát triển kinh tế của các hòn đảo ở Hiệp Loan quần đảo này.

Sau khi nơi này có phát triển thêm truyền tống trận nữa thì mọi chuyện cũng tiện hơn nhiều.

Nhưng mà truyền tống trận cũng có một hạn chế đó chính là mấy truyền tống trận này cần phải có năng lượng không gian rót thêm vào thì truyền tống trận mới có thể hoạt động được, cho nên mấy truyền tống trận này cũng cần Trình Chu phải thường xuyên bổ sung thêm năng lượng.
Cái hạn chế này thì cũng giống với những hạn chế của truyền tống trận mà Trình Chu đã vẽ cho cha Đàm để đi lại là việc, nhưng mà truyền tống trận của cha Đàm thì hắn chỉ cần bổ sung một lần cũng có thể sử dụng được mấy tháng là chuyện bình thường, nhưng khi sử dụng truyền tống trận quá mức thường xuyên thì nhất định sẽ bị hao tổn rất nhanh.
Mà công việc của Trình Chu cũng rất bận rộn cho nên hắn không có khả năng mà ngày nào cũng phải chạy đi chạy lạ để mà cung cấp năng lượng cho mấy cái truyền tống trận đó được, sau khi suy xét cẩn thận thì Trình Chu cũng quyết định truyền tống trận ở các hòn đảo cũng chỉ có thể sử dụng một cách hạn chế mà thôi.
Tuy rằng việc sử dụng truyền tống trận đã bị hạn chế nhưng mà mối liên thông giữa các hòn đảo ở Hiệp Loan quần đảo cũng được cải thiện mà gia tăng mạnh lên rồi.
End chap 270
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng