Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Nhà Trình Vân Long.
“Nghe nói chú hai đã mua nhà?” Trình Vân Long hỏi.
Lý Hồng gật đầu không dễ chịu mà nói: “Đúng thế, tôi cũng đã nói với ông rồi mà, nhà chú hai đã mua một căn, mua xong căn này thì cái mặt của Lý Thái Bình cũng vênh lên trời luôn rồi.”
Lý Hồng thường thích nói chuyện dông dài nên Trình Vân Long cũng có nghe nói Trình Trường Tùng đã mua nhà, nhưng sau đó thì Lý Hồng cũng không ồn ào nữa.
Lý Hồng cảm thấy tin tức nhà Trình Trường Tùng mua nhà bị lan truyền như vậy chính là do bản thân Trình Trường Tùng muốn khoe khoang làm lớn.

Trước đó khi Trình Chu mua xe cho ông ta thì cũng đã có rất nhiều người chạy đến dò hỏi tin tức về Trình Chu nên cũng biết được Trình Chu đang cầm một khoản tiền thưởng lớn, Trình Chu hiện giờ đã thành chàng rể vàng trong mắt rất nhiều người.

Nếu để mọi người phát hiện ra Trình Chu còn kiếm được rất nhiều tiền sau đó còn mua nhà cho ba mẹ thì nhà của Trình Trường Tùng chỉ sợ sẽ bay lên trời luôn.
Trình Vân Long: “Tôi còn tưởng căn nhà mà bà nói là một căn nhỏ cũ, không nghĩ tới là Lưu Kiến Hoàng còn chạy tới nói với tôi là một căn lớn có 4 phòng ngủ 3 phòng tắm mà còn nhìn rất sang trọng.”
Lý Hồng gật đầu chua lòm nói: “Đúng là thế, ngôi nhà đó thực sự rất lớn.

Trình Chu hiện tại cũng rất phất nên nó đã mua luôn một ăn lớn như vậy đó.” Nhà của Lý Thái Bình mấy năm trước còn chưa tới 50m2, qúa nhỏ.

Lúc đó Lý Thái Bình còn tới vay họ 10 vạn để mua thêm đất làm Lý Hồng còn khuyên nhủ một hồi.

Không nghĩ tới một nhà Trình Trường Tùng còn có thể lật được.
Trình Vân Long nheo mắt hoang mang hỏi: “Trình Chu làm gì mà có nhiều tiền như vậy chứ?”
Lý Hồng chán nản nói: “Lý Thái Bình nói nó hoàn thành một dự án lớn nên kiếm được 300 vạn tiền thưởng.

Nhưng tôi nghĩ có lẽ do nó bị bao nuôi đi, Trình Chu mới ra xã hội bao lâu chứ, nó làm gì có năng lực như vậy.

Ngoại trừ bị bao nuôi thì làm gì có khả năng kiếm được nhiều tiền như thế.”
“300 vạn sao? Nói như vậy thì nhà chú hai hiện tại đúng là có rất nhiều tiền.”
Trình Vân Long là anh cả trong gia đình, vẫn luôn luôn công tác trong cơ quan nhà nước nên luôn cảm thấy bản thân mình cao hơn tất cả những người khác trong nhà và luôn coi thường những người trong gia đình Trình Trường Tùng.

Cho nên khi nghe thấy gia đình Trình Trường Tùng phất lên làm Trình Vân Long cảm thấy rất khó chịu.
“Tiểu Kiệt đâu? Vẫn còn lỳ trong nhà sao?” Trình Vân Long không vui hỏi.
Lý Hồng gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Trình Vân Long không vui nói: “Cái thằng này muốn làm gì? Nó còn muốn ăn bám ở nhà nữa sao?”
Lý Hồng cũng từng cho rằng con trai ở nhà nghỉ ngơi một thời gian cũng không sao, nhưng khi thấy một nhà Trình Chu đang trở nên ngày càng giàu có, muốn nhà có nhà muốn xe có xe mà con trai mình lại núp ở trong nhà nên bà càng khó chịu.
“Vẫn là giục nó đi tìm việc thôi.

Nghe nói Trình Dương đã nghỉ việc từ lâu mà còn chưa có việc làm, không biết một nhà Trình Trường Tùng muốn làm gì? Muốn để Trình Chu chu cấp cả đời sao?” Lý Hồng chế giễu nói.
“Lương của Trình Dương đúng là chẳng thấm được vào đâu so với căn nhà đó.” Trình Vân Long nói.
Lý Hồng cay cú nói: “Chờ xem, thành phố cũng chẳng dễ sống, phí bất động sản, tiền điện nước, … chỉ sợ cũng đều là Trình Chu cung cấp hết.”
Trình Vân Long có chút không hài lòng nói: “Đừng chỉ nói về nhà người ta, họ đã thanh toán nhà và xe hết rồi nên mấy chi phí đó cũng chẳng đáng gì.

Nói nhà chúng ta đi, chúng ta còn khoản trả góp nhà chưa xong, khoản vay ô tô sắp tới ngày rồi.

Mà tôi nghe nói lần trước Trình Chu đã chuyển cho vợ của chú hai 10 vạn phải không? Bà đi mượn một ít đi.”
Lý Hồng không hài lòng nói: “Mượn? Ông cho rằng tôi chưa mở miệng ra hỏi sao? Lý Thái Bình chính là đang vắt cổ chày ra nước, không chịu nhả ra cho dù là 1 xu.

Tôi còn chưa tìm được cơ hội để mở miệng thì cô ta đã chắn trở về rồi.”
Lý Hồng vẫn luôn là người hiếu thắng, trước giờ mọi người vẫn luôn mang con cái ra để so sánh hơn thua.

Trước giờ thì Lý Hồng chưa bao giờ để Lý Thái Bình vào mắt, nhưng hiện tại thì tất cả đều đã đảo ngược hết rồi.
Trình Vân Long không hài lòng khi nghe những lời này nên nói: “Gia đình chú hai cũng không có đạo lý.”
Lý Hồng chua chát nói: “Còn phải nói nữa sao, hiện tại nhà chú hai phất lên rồi nên đã hoàn toàn quên hoàn cảnh nhà họ lúc trước rồi.”
“Quên đi, để tôi đi nói chuyện với gia đình chú hai.”
Lý Hồng nghe vậy tựa hồ như tìm được chỗ dựa nên có chút kích động nói: “Đúng, đã đến lúc nên tìm bọn họ nói chuyện rồi, cũng không thể để họ quá đắc ý được.”
……..
Trình Vân Long lái xe đưa Lý Hồng tiểu khu để ghé thăm nhà Trình Trường Tùng.
Ba Trình ra mở cửa và cũng rất ngạc nhiên khi thấy người ngoài cửa: “Anh cả, chị dâu, sao hai người lại tới đây?”
Lý Thái Bình nhìn Trình Vân Long và Lý Hồng tới thì cùng lên tiếng: “Ồ, khách ít đến nhà đây mà.

Nhà bác cả sao lại đến đây?”
Trình Vân Long làm trong cơ quan nhà nước, chức vụ tuy không cao nhưng vẫn tự cho mình là trên người khác nên vẫn luôn khinh thường bước chân vào nhà người em trai nghèo khó như gia đình họ.

Sau khi cha mẹ chồng chết thì lại càng không có lý do để đến nhà.
“Đến xem nhà chú thím.” Trình Vân Long bước vào nhà rồi soi mói khắp nơi.
Sau khi thì Trình Vân Long không tìm được khuyết điểm nào nên thất vọng mà nói: “Chú thím hai cũng thật là, sao không tổ chức tiệc tân gia?”
“Này là do nhà chưa hoàn thiện nên chúng em cũng chưa suy xét tới thôi.” Mẹ Trình lên tiếng.

Thực ra trong lòng mẹ Trình cũng có chút mâu thuẫn, một mặt thì cũng không muốn lộ tài bạch khiến người đỏ mắt, còn mặt khác thì lại nghĩ mua được nhà đẹp thì cũng không nên quá uỷ khuất bản thân.
“Mua nhà lớn như vậy mà không tổ chức một chút thì cũng quá đáng tiếc.” Trình Vân Long nói.
Mẹ Trình cười nói: “Đây cũng không phải nhà của chúng em mua, là Tiểu Chu mua, chúng em cũng chỉ giúp trông nhà mà thôi.”
Trình Vân Long chua chát nói: “Chú hai vẫn còn trẻ mà đã được hưởng phúc rồi, chẳng bù cho anh, Tiểu Kiệt vẫn đang còn khoản vay mua nhà mua xe còn không thể tự mình giải quyết.”
Lý Thái Bình nghe tới những lời này cũng đã biết mục đích tới nhà của Trình Vân Long.

Không có việc gì thì đâu có đăng Tam Bảo, Trình Vân Long vẫn luôn coi thường nhà họ, tự dưng nay lại chạy tới đây, chỉ sợ là muốn mượn tiền đây mà.

Lý Hồng đã sớm đề cập qua chuyện này nhưng mẹ Trình vẫn luôn tìm cách từ chối.

Không nghĩ tới lần này tới phiên Trình Vân Long ra mặt.
“Tiểu Kiệt vẫn luôn rất suất sắc, em nghe nói Tiểu Kiệt đã mua một chiếc BMW giá cũng không rẻ, khoảng hơn 50 vạn mà phải không? Một chiếc xe đó là bằng 5 chiếc xe ông chồng nhà em rồi.

Đúng như người ta nói: biết tiêu tiền thì sẽ biết kiếm tiền, Tiểu Kiệt trước nay vẫn luôn suất sắc hơn người nên nhà bác cũng không cần quá nhọc lòng.

Người trẻ tuổi ấy mà, phải có chút áp lực về tiền bạc thì cũng là chuyện tốt, có thể rèn luyện tâm tính.”
Ba Trình cau mày không nói.

Người thân giúp đỡ nhau lúc khó khăn là chuyện đương nhiên, nhưng vì phần tài sản mà người cha để lại phân chia không đều nên ba nhà họ cũng nháo nhào không vui, mấy năm nay quan hệ cũng không quá tốt đẹp, quan hệ cũng đã lạnh nhạt từ lâu.

Hơn nữa trong ba anh em thì gia đình nhà ông cũng là nghèo nhất.
Lý Hồng nhìn Lý Thái Bình rầu rĩ nói: “Con BMW của Tiểu Kiệt thì làm sao mà so được với ngôi nhà này.

300 vạn cũng đủ đổi mấy chiếc BMW rồi.” Lý Hồng vẫn luôn không thích Ly Thái Bình, nhưng vì tiền thì cũng không còn cách nào khác mà phải chịu nhún nhường và tâng bốc Lý Thái Bình.
“Đó là do bản lĩnh của Tiểu Chu.

Người làm cha mẹ như chúng em cũng không giúp đỡ được gì nhiều cho nó nên chúng em vẫn luôn phải cố gắng để không kéo chân con mình.”
Lý Hồng cười nói: “Chú thím cũng quá khiêm tốn, giấy tờ đều viết tên chú thím, Tiểu Chu có tiền đồ như vậy thì chú thím còn lo không có tiền tiêu sao?”
“Tiểu Chu đúng là có tiền đồ nhưng Dương Dương thì không tốt số như vậy.

Tiểu Kiệt tốt xấu gì thì cũng đã tốt nghiệp đại học nhưng Dương Dương thì làm gì có bằng cấp gì, nên nếu không tính toán tốt thì Dương Dương chỉ sợ sẽ phải ế tới già mất.

Mọi người cũng biết, hiện tại con gái nhà người ta yêu cầu đều rất cao nên phải tính toán nhiều một chút.” Những gì mẹ Trình vừa nói chính xác là những thứ mà trước đây Lý Hồng đã lấy ra để chèn ép bà.

Lý Hồng lúc trước không ít lần ra vẻ giả tạo lo lắng quan tâm cho tương lai của Trình Dương, lo lắng cho Trình Dương sẽ bị ế già.
Lý Hồng cùng mẹ Trình ra một câu đỡ một chưởng không có tác dựng gì, thấy mẹ Trình dầu muối không ăn làm Lý Hồng tức giận không thôi.
“Chú hai, chú đây là không muốn hỗ trợ sao? Nhiều năm qua anh cũng giúp đỡ nhà chú rất nhiều mà đúng không?” Trình Vân Long banh mặt ra nói.
Lý Thái Bình nói một cách mỉa mai: “Bác cả mặt mũi cũng thật lớn, nhà chúng tôi nào dám tới nhờ bác tìm giúp đỡ.

Tôi còn không biết là phải trả phí khơi thông cho việc tìm lao công dọn dẹp cơ đấy.”
Nhắc tới việc giúp đỡ làm mẹ Trình cảm thấy giận sôi máu, mấy năm trước thì nhà hàng mà Trình Dương làm việc bị đóng cửa, mẹ Trình cũng nghĩ tới việc đi tìm việc cho con trai mình.

Ngay đó thì Lý Hồng chạy tới nói có thể giúp đỡ Dương Dương tìm một công việc làm nhân viên bảo vệ ở trung tâm thương mại, thu nhập có thể đảm bảo lại không lo nắng mưa, dù lương không cao nhưng được cái nhẹ nhàng.
Bảo vệ cũng không phải là công việc tốt nên hiện nay nhiều người trẻ cũng không mặn mà gì với công việc này.

Nhưng mẹ Trình nhìn con trai mình điều kiện cũng không dc hoàn hảo như người ta nên muốn tìm một công việc ổn định là rất khó, tuy rằng lương thấp nhưng đủ ăn đủ uống cũng còn tốt hơn không có việc làm.
Lúc đó Lý Hồng nói cần phải có 3.000 tệ làm phí bôi trơn, mẹ Trình cũng cảm thấy nực cười, làm bảo vệ thôi mà cũng đòi phải có phí bôi trơn.

Nhưng nghĩ đến con trai thì bà cũng nghiến răng chấp nhận, kết quả là khi vào trung tâm thương mại thì từ nhân viên bảo vệ chuyển xuống thành nhân viên quét dọn.
Mẹ Trình cũng chạy đến tìm Trình Vân Long để nói lý lẽ thì Trình Vân Long nói rằng nhân viên bảo vệ ở đó là để giữ gìn trật tự nên yêu cầu chân tay khoẻ mạnh.

Mẹ Trình nghĩ nhân viên bảo vệ còn có thể miễn cưỡng chắp vá, nhưng con trai nhà mình còn nhỏ mà làm lao công thì không thích hợp.

Hơn nữa việc xin làm lao công mà còn muốn đòi phí bôi trơn thì cũng quá đáng nên mẹ Trình đến tìm Trình Vân Long để đòi lại 3.000 tệ phí bôi trơn.

Trình Vân Long lúc đó nói hắn đã dùng số tiền đó để khơi thông quan hệ, còn nói vì Trình Dương mà đã xuất lực nên Trình Dương không cần kén cá chọn canh không biết điều.
“Để em nói cho anh chị nghe, Tiểu Kiệt cũng không còn nhỏ nữa nên phải để nó tự gánh vác trách nhiệm của mình rồi.

Anh chị cũng đừng quán xuyến hết mọi việc cho nó nữa, phải để nó tự lập đi.

Nó cũng là sinh viên đại học mà chẳng lẽ còn lo không có cơm ăn sao? Nếu thật sự không được nữa thì có thể bán nhà hoặc bán xe là trả hết nợ.” Mẹ Trình khuyên nhủ.
Trình Vân Long nhìn ba Trình nói: “Trường Tùng, hiện nay anh đang gặp khó khăn và muốn mượn 2 vạn để xoay vòng, chú không thể giúp đỡ được sao?”
Ba Trình xấu hổ nói: “Em không có tiền.”
Lý Hồng hừ một tiếng rồi âm dương quái khí nói: “Chú hai, chú không muốn cho nhà anh chị mượn thì nói là không muốn cho mượn, việc gì mà chú phải nói là không có tiền chứ.”
Ba Trình nghĩ tầm: Đúng là con trai giúp ông mua nhà mua xe, nhưng ông thật sự không có tiền, tiền trong nhà là do vợ ông quản toàn bộ.

Ông cũng đã nghĩ tới việc con trai cả đã nhìn thấu vấn đề này từ lâu nên đã đưa tiền cho vợ ông giữ.
“Nói thì nói, không sai, đúng là chúng tôi không muốn cho mượn.

Đừng nói là 2 vạn, 200 cũng không có đâu.” Mẹ Trình ngẩng cao đầu nói.
Trình Vân Long nhìn ba Trình rồi nói: “Chú hai, vợ chú nói như vậy chú không tính quản sao?”
Ba Trình cau mày nói: “Anh cả, có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, không có tiền thì đừng nên mua nhà.

Làm người phải biết chấp nhận số mệnh của mình, đây là anh đã dạy em đấy.”
Năm đó khi ba Trình tìm đế nhà Trình Vân Long để mượn tiền thì đã bị Trình Vân Long “tận tình khuyên bảo” giáo dục qua, làm người thì phải biết rõ thực tế đừng nên đua đòi.
Trình Vân Long đã quen với việc thượng đẳng trước mặt em trai nên không chịu nổi sự mỉa mai của Lý Thái Bình và Trình Trường Từng nên đã tức giận mà bỏ đi.
Mẹ Trình nhìn Trình Vân Long rời đi thì chống nạnh hùng hổ nói: “Tôi biết làm gì có chuyện chồn tới chúc Tết gà, ông ta tới là không có ý tốt.

Không có tiền thì bán xe đi, đi mua xe sang làm cái gì rồi còn giả nghèo giả khổ.

Tiểu Chu thì không cần chúng ta lo nhưng Dương Dương thì chưa có tin tức gì đâu, chúng ta không cần làm rồi thêm là được.”
Ba Trình cười phụ hoạ: “Biết, biết, tôi là người không đúng mực vậy sao?”
Khi nhà bọn họ khó khăn thì không thấy người anh cả và em út thông cảm thì cớ gì thời điểm này ông phải lo lắng cho bọn họ.
Mẹ Trình nghe vậy cũng gật đầu tán thành nói: “Ông có chừng mực là tốt rồi, nhà này là của Tiểu Chu mua, nếu như Tiểu Chu biết … thì nó sẽ nghĩ sao?”
Ba Trình nghe vậy thì khó chịu nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, Tiểu Chu hẳn là không để ý.” Đã nhiều năm như vậy rồi ông vẫn luôn coi Trình Chu như con ruột mà đối xử.

Ba Trình vẫn luôn cảm thấy ông không thẹn với bản thân nhưng khi cầm nhà của Trình Chu thì ông vẫn luôn cảm thấy mình đã chiếm lợi của con trai.
End chap 41
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng