Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Nhà hàng hải sản buffet Ngư Đa Đa
Mấy chiếc ô tô sang trọng lao tới trước cửa của nhà hàng hải sản, thành phố H chỉ là một thành phố nhỏ cấp 3, tuy rằng cũng có kẻ có tiền nhưng cũng không quá nhiều, nên khi mấy chiếc ô tô sang trọng xuất hiện cùng một lúc ở bên ngoài nhà hàng thì cũng gây ra rất nhiều sự chú ý.
Vài thanh niên ăn mặc sành điệu bước ra khỏi chiếc xe thể thao và đứng ở lối ra vào của nhà hàng Ngư Đa Đa.
“Trịnh thiếu, đây chính là nhà hàng hải sản thần kỳ mà cậu nhắc tới sao? Tấm biển hiệu này nhìn cũng quá tồi tàn rồi.” Lưu Nguyên (刘源: Liú yuán) dùng giọng rất hoài nghi mà hỏi.
Trịnh Thừa Hi (郑成锡: Zhèngchéngxī) cười nói: “Các cậu cũng đừng xem thường cái nhà hàng này, hương vị hải sản ở nhà hàng này rất độc đáo, hoàn toàn khác với các nhà hàng bình thường đấy.”
Tiền Soái (钱帅: Qián shuài) xoay xoay chìa khoá xe trong tay hỏi: “Thật vậy sao? Vậy thì phải vào nếm thử mới được, để Trịnh thiếu đánh giá như vậy thì nhà hàng này chắc phải có chỗ hơn người.”
Lưu Nguyên cùng đám bạn đi theo Trịnh Thừa Hi tiến vào nhà hàng buffet.
“Ôi vãi!!!!” Du Lượng (俞亮: Yú liàng) vừa bước vào sảnh đã hô lên.
Trịnh Thừa Hi nhìn Du Lượng hỏi: “Làm sao thế? Không nghĩ tới Du thiếu lại kinh ngạc như vậy đấy.”
Du Lượng: “Địa lan – Bàn Kiều Thuý Điệp!!! Sao có nhiều tới vậy chứ.”
Tiền Soái tò mò hỏi: “Bàn Kiều Thuý Điệp rất hiếm sao?” Tiền Soái không trồng lan nên tất nhiên cũng không biết gì về chúng nó.
“Giá thị trường của Bàn Kiều Thuý Điệp dao động từ 2 vạn đến 3 vạn, giá này thì cũng không thể so được với mấy loại lan hàng đầu, nhưng những bông hoa này rất hiếm.

Không nghĩ tới ở nơi này có thể nhìn thấy tận 10 chậu, còn nữa, hiện tại cũng không phải là thời kỳ nở hoa của Bàn Kiều Thuý Điệp, ngoài ra thì giống hoa này cũng yêu cầu phải được chăm sóc rất tỉ mỉ.

Không nghĩ tới là chỗ này đặt bừa bãi như vậy mà có thể sinh trưởng tốt như thế này.” Dư Lượng kinh ngạc nói.
“Hoa giả sao?” Tiền Soái nghiêng người người đưa tay véo chút lá thì thấy có nước chảy ra.
Du Lượng đánh vào tay Tiền Soái nói: “Đừng xằng bậy.”
Du gia vốn là dòng dõi thư thương, mấy trưởng bối trong nhà Du Lượng đều có thói quen trồng hoa lan, Du Lượng cũng là mưa dần thấm đất nên cũng hiểu biết không ít.
Tiền Soái tức giận nói: “Cậu làm gì thế? Không phải cậu cũng muốn thử xem hoa này thật giả như thế nào sao?”
Du Lượng trừng mắt nhìn Tiền Soái mắng: “Phí phạm của trời.”
Trình Dương đi ra nhìn Trịnh Thừa Hi có chút cảnh giác hỏi: “Trịnh thiếu, sao cậu lại tới đây? Không phải lần trước tôi đã nói với cậu là cá đã bán ra thì không thể trả lại, tôi cũng không chịu trách nhiệm rồi mà.”
Trịnh Thừa Hi cười nói: “Trình quản lý đừng lo, tôi cũng không phải đến đây để trả hàng, tôi thấy nhà hàng các cậu đã nhập thêm hàng nên muốn đến đây mua thêm 2 con nữa.”
Trình Dương có chút xấu hổ nói: “Khách trong nhà hàng chúng tôi cũng rất thích cá rồng, nên khi hai con cá rồng này đến thì đã có rất nhiều người chạy đến để check in, đó cũng thành điểm nhấn của nhà hàng chúng tôi luôn rồi.” Trình Dương cũng rất thích tiền, nhưng hiện tại nói hắn bán mấy con cá rồng này thì hắn cũng hơi tiếc, đợt trước sau khi bán hai con cá rồng kia thì khách đến không còn địa điểm để giải trí nên cũng phàn nàn với hắn vài lần.
Trịnh Thừa Hi mỉm cười đồng cảm nói: “Đúng vậy, điều này thì tôi cũng hiểu, nhưng mà ông nội của tôi cũng rất yêu thích cá rồng.”
Ông nội của Trịnh Thừa Hi rất thích hai con Ngân Long lần trước hắn mang về, ông hắn có thể ngồi cả ngày chỉ để trêu hai con cá đó, hiện giờ trong mắt ông nội hắn thì có lẽ hai con cá kia còn quan trọng hơn hắn rất nhiều đấy.
Du Lượng cắt ngang câu chuyện của Trình Dương và Trịnh Thừa Hi mà hỏi: “Quản lý, anh có bán mấy chậu hoa này không?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Cái này thì không bán.”
Du lượng sốt sắng nói: “Quản lý, anh không cảm thấy để mấy chậu hoa này đặt trong nhà hàng này có chút lãng phí sao?”
“Không, anh ….

Ông chủ của chúng tôi nói là nhà hàng đang thiếu hơi thở nghệ thuật nên mới đặt mấy chậu hoa này vào có thể tăng thêm chút văn hoá, cũng giúp khách hàng hun đúc bản thân và thêm yêu thích nhà hàng chúng tôi hơn.” Trình Dương nói.
Du Lượng cau mày nói: “Ông chủ của anh là tên ngốc sao?” Một nhà hàng buffet mà còn đòi thêm hơi thở nghệ thuật với màu sắc nhân văn để làm gì chứ?
Trình Dương thoáng trầm xuống noi: “Không phải.”
Du Lượng: “…” Được rồi, là hắn lỡ lời.
“Hoa lan rất mảnh mai, nếu đặt trong nhà hàng của cậu thì sẽ không thể sống lâu được.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, ông chủ chúng tôi nói hoa này có thể nuôi như xương rồng vậy, rất khoẻ mạnh và dễ trồng.”
Du Lượng: “…” Vậy thì hắn nói không sai rồi, ông chủ của nhà hàng này đúng là một tên ngốc nên mới đem trồng hoa lan như cây xương rồng.

“Nhà hàng này nhiều khói dầu như vậy thì chỉ sợ vài ngày nữa mấy chậu hoa này sẽ chết hết mất.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Không đâu, mấy chậu này đã trồng ở đây vài ngày rồi mà trông vẫn rất khoẻ mạnh còn gì.”
Du Lượng: “…” Trồng ở nơi như vậy sao có thể sinh trưởng tốt được chứ? “Giá thị trường của Bàn Kiều Thuý Điệp thường là 2 đến 3 vạn, tôi trả gấp đôi, tổng là 50 vạn cho tất cả mấy chậu này.

Anh đi hỏi ông chủ của anh đem bán tất cả cho tôi luôn được chứ?”
Trình Dương nhìn Du Lượng lắc đầu nói: “Đây không phải là Bàn Kiều Thuý Điệp.”
Du Lượng cau mày nói: “Không phải Bàn Kiều Thuý Điệp thì là hoa gì?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
“Anh không biết, vậy sao anh lại biết hoa này không phải Bàn Kiều Thuý Điệp?”
“Ông chủ nói hoa này không đáng tiền”
Du Lượng gật đầu như bừng tỉnh ra nói: “Hiểu rồi, ý của ông chủ anh là loại hoa này chỉ có giá 2 hay 3 vạn thôi nên không đáng tiền có phải không?”
Trình Dương: “… Chắc là không đâu.” Anh hai hẳn là không bành trướng đến mức này đâu, 2 vạn hay 3 vạn một chậu hoa cũng rất nhiều tiền mà.
Tiền Soái có chút đắc ý nói: “Quản lý à, có vẻ cậu vẫn chưa đủ hiểu biết thế giới của kẻ có tiền rồi.”
Trình Dương: “…” Là vậy sao? Anh hai của hắn đã giàu đến mức không coi 3 vạn ra gì rồi sao? Sao hắn lại không biết vậy nhỉ.
Trình Dương nhìn các vị thiếu gia hỏi: “Thế các cậu có muốn vào ăn không?”
“Ăn, ăn chứ, chúng ta vào ăn trước đi, cơm niêu ở đây ăn rất ngon đấy.” Trịnh Thừa Hi tự hào giới thiệu cho mọi người.
“Đúng vậy đấy, cơm niêu của nhà hàng chúng tôi đã nổi danh khắp chốn rồi, à hôm nay nhà hàng cũng cho ra mắt loại đồ uống đặc biệt đấy.” Trình Dương nói.
Tiền Soái thích thú hỏi: “Đồ uống đặc biệt gì?”
Trình Dương nhìn Tiền Soái nói: “Nước gừng đường nâu.”
Tiền Soái phá lên cười nói: “Ai mà thèm uống loại nước này chứ?”
Trình Dương gật đầu nói: “Có, rất nhiều người tới đây chỉ để uống loại nước này đấy, họ vừa mới uống xong một chén nên giờ đang phải xếp hàng để uống thêm chén thứ hai kìa.” Nghe nói nhiều cô gái tới tháng đau chịu không nổi nên phải uống thuốc Trung y, nước gừng này hiệu quả cũng tương đương với thuốc Trung y đó nhưng mùi vị ngon hơn rất nhiều.
Tiền Soái: “Đúng là đang xếp hàng thật kìa …” Vai hề lại chính là tôi.
Trình Dương cũng đã cho ra mắt sữa hầm gừng nhưng nhiều người lại cảm thấy hiệu quá không đủ mạnh nên vẫn cứ chọn nước gừng đường nâu cho tiện.
Trịnh Thừa Hi xua tay nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn trước.”
Trịnh Thừa Hi dắt đoàn người vào bàn ngồi, rồi cũng chọn món ăn đang hot của quán là sò điệp và cơm niêu.

Đám bạn của Trịnh Thừa Hi thường chỉ đến các nhà hàng cao cấp dùng bữa, giá một bữa ăn thường cũng phải hơn 2.000 thì mới ăn.

Nên khẩu vị của bọn họ cũng khá kén chọn.
“Sò biển này mùi vị khá ngon, rất tươi.” Tiền Soái kinh ngạc nói.
Trịnh Thừa Hi cười nói: “Đúng thế, nếu không có điểm đặc sắc thì nhà hàng này đã đóng cửa từ lâu rồi.”
Trịnh Thừa Hi bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó rồi nhìm chằm chằm vào Trình Dương một lúc.
“Trịnh thiếu, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Trịnh Thừa Hi cau mày nói: “Thật kỳ quái, tôi nhớ lần trước đến nhà hàng thì chân của cửa hàng trưởng vẫn còn có tật mà, sao nay thấy anh ấy đi bình thường rồi?”
Một nhân viên phục vụ trong nhà hàng tiến lên giải thích: “Chân của cửa hàng trưởng chúng tôi xác thực là có tật, nhưng đã chữa khỏi gần đây rồi.”
Trịnh Thừa Hi cùng vài vị thiếu gia này thoạt nhìn cũng không giống người bình thường nên phục vụ trong nhà hàng cũng ân cần hơn một chút.
Trịnh Thừa Hi có chút ngoài ý muốn hỏi: “Chữa khỏi? Làm sao mà chữa được?”
Nhân viên phục vụ nói: “Chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là tìm được một vị lão Trung Y, y thuật rất cao siêu.”
Du Lượng đang lên mạng tìm kiếm thông tin thì sắc mặt có chút khác thường nói: “Nước gừng đường nâu trong nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói loại nước này là có thể trị đau bụng kinh rồi còn làm tăng khả năng tiết sữa.”
Tiền Soái giật giật khoé miệng nói: “Nói giỡn hả?”
Lưu Nguyên cười nói: “Nhìn có vẻ như đây là chiêu trò marketing.”
“Nghe có vẻ khoa trương, nhưng người ta cũng không thuê người tới viết quảng cáo.”
“….”
Du Lượng nhìn đoàn người đang xếp hàng thì hỏi: “Họ đang làm gì thế?”
Trịnh Thừa Hi cau mày nói: “Hình như là đang chờ cơm niêu.”
Dư Lượng có chút hoang mang hỏi: “Ở cửa hàng hải sản mà lại xếp hàng chờ cơm niêu thì đúng là kỳ đó.”
Tiền Soái gật đầu nói: “Nhìn là biết chủ cửa hàng này là người ngoài nghề, nhưng việc kinh doanh lại rất tốt.”
Mấy vị đại thiếu gia ngồi trong nhà hàng hơn nửa ngày và mỗi người còn ăn không ít.
“Cửa hàng này thực sự rất đặc biệt.” Du Lượng không khỏi cảm thán.”
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Hình như không cẩn thận còn ăn rất nhiều nữa.”
Dùng bữa xong thì Trịnh Thừa Hi chạy đi tìm Trình Dương lôi kéo một hồi, làm Trình Dương chịu không nổi dây dưa mà bán luôn cho Trịnh Thừa Hi hai con Ngân Long với giá như lần trước.
Du Lượng muốn mua hoa lan nhưng vấn đề này thì Trình Dương lại không nhả ra, không mua được hoa lan nên Du Lượng ăn vạ không chịu rời đi, mỗi ngày đều chạy đến nhà hàng báo danh.

Du Lượng và các thiếu gia cũng là tụ thành đoàn cùng nhau đến đây nên Du Lượng không chịu đi thì mọi người cũng đành phải ở lại tiếp ứng cho hắn.
Du Lượng làm phiền Tình Dương nhiều lần để mua hoa lan, giá cả đã giao động từ 50 vạn nhảy lên tới 200 vạn rồi, Trình Dương cũng có chút động tâm nhưng lại không thể gọi được cho Trình Chu để hỏi chuyện được.

Điện thoại mấy lần đều ngoài vùng phủ sóng.
Một bữa buffet giá 199 tệ là cũng không hề rẻ nhưng với đám đại thiếu gia cũng không thiếu một chút tiền đó nên mỗi ngày đều chạy đến báo danh.

Bốn chiếc siêu xe biển số Thượng Hải đậu trước nhà hàng hằng ngày nên nhìn thế nào cũng rất bắt mắt.

Biết trong nhà hàng xuất hiện cao, phú, soái thiếu gia tùe Thượng Hải đến nên số lượng con gái đến ăn cũng đột nhiên tăng lên rất nhiều.
“Món cơm niêu này ngon thật.” Tiền Soái cảm thán.
Trịnh Thừa Hi nhìn Tiền Soái nói giỡn: “Là ai đã nói chốn xa xôi này không thể làm ra được mỹ thực nào?”
Tiền Soái mỉm cười nói: “Rồi, rồi, là tôi sai, không nghĩ tới câu này lại là lời thực.”
Trịnh Thừa Hi nhìn Tiền Soái nói: “Mấy ngày nay đến đây cậu đều gọi mấy phần cơm niêu, làm mọi người ở đây xì xào cậu là cái thùng cơm kìa.”
Tiền Soái: “…”
Lưu Nguyên nhịn không được bật cười nói: “Không nghĩ tới đại thiếu gia còn bị nhầm thành thùng cơm cơ đấy.”
Trịnh Thừa Hi nhìn Du Lượng hỏi: “Du Lượng, vẫn chưa đàm phán được sao?”
Du Lượng lắc đầu có chút phiền lòng nói: “Vẫn chưa.”
Trịnh Thừa Hi khuyên nhủ: “Quân tử bất đoạt nhân sở ái (君子不夺人之所好: Jūnzǐ bù duó rén zhī suǒ hào), nếu họ không muốn bán thì cậu cũng đừng ép.”
Du Lượng: “Nghe mấy người phục vụ nói là quản lý Trình Dương đã liên lạc với ông chủ rồi, cũng không phải không muốn bán mà là không thể liên lạc được với ông chủ, ông chủ nhà hàng bọn họ thường xuyên đi ra ngoài và thường xuyên không thể kết nối được.”
Trịnh Thừa Hi gật đầu nói: “Chúng ta nếu quá nhiệt tình về vấn đề này cũng không tốt.

Sở dĩ cá rồng có thể được bán đi hản là do ông chủ đã truyền đạt trước rồi.”
Tiền Soái cười một cách thần bí nói: “Tôi đã tra được một việc khá thú vị.”
Du Lượng nhìn Tiền Soái hứng thú nói: “Cái gì thú vị?”
Tiền Soái: “Nhà hàng này mới đổi chủ cách đây không lâu, người chủ mới tiếp nhận tên là Trình Chu.”
“Quản lý nhà hàng này tên là Trình Dương, còn chủ tên là Trình Chu, Trình Chu và Trình có phải có mối liên hệ gì đúng không?” Trịnh Thừa Hi hỏi.
Du Lượng gật đầu nói: “Chắc hẳn chủ nhà hàng này là của anh trai của quản lý Trình Dương.”
Trịnh Thừa Hi híp mắt nói: “Nói vậy thì …”
Tiền Soái gật đầu nói: “Chủ nhà hàng này hẳn là Trình Chu, Trình Dương chắc không chỉ là quản lý mà còn có thể là ông chủ dưới quyền.”
“Hoá ra là như vậy, vậy thì có thể thông suốt rồi.” Khó trách mà Trịnh Thừa Hi cảm thấy quyền lực của quản lý Trình Dương trong cửa hàng này có chút lớn.
Trình Dương đang làm sổ sách ở quầy tính tiền thì thấy Du Lượng tìm đến.
Du Lượng có chút uỷ khuất nói: “Quản lý Tiểu Dương, cậu cũng quá bất công.

Tại sao tôi mua hoa thì cậu từ chối không bán còn Trịnh Thừa Hi mua cá cậu lại bán cho cậu ta chứ?”
Trình Dương thành thật nói: “Ông chủ nói cá có thể bán.”
“Vậy cậu cùng anh trai cậu bàn bạc một chút xem hoa này có bán được hay không đi.” Du Lượng dò hỏi.
“Không liên lạc được.” Trình Dương buột miệng nói.
Lời vừa nói ra thì Trình Dương cũng ý thức được mình vừa nói cái gì.
Du Lượng cười nói: “Hoa của anh trai cậu thì cậu bán cho tôi cũng không phải là vấn đề lớn sao?”
Trình Dương cau mày, giấu đầu lòi đuôi nói: “Đây không phải hoa của anh trai tôi, là hoa của ông chủ, chờ tôi hỏi được rồi nói lại cho anh.”
Du Lượng: “….”
End chap 52
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng