Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Đàm Tiềm ngồi trong văn phòng đọc văn kiện thì vang lên tiếng gõ cửa.
Đàm Tiềm đứng lên mở cửa, phát hiện người tới chính là Vương An Thạch - Vương tổng của tập đoàn Vương thị.

Đàm Tiềm và Vương An Thạch là trúc mã, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.
“Vương tổng đấy à, khách ít đến.

Sao ông lại tới đây?”
Vương An Thạch cười cười, tự kéo ghế dựa đến ngồi đối diện Đàm Tiềm nói: “Tới xem ông chứ sao? Đàm Tiềm à Đàm Tiềm, quả nhiên có chuyện vui nên làm gì cũng sảng khoái, nhìn qua cũng thấy là tinh thần của tốt hơn trước nhiều rồi.”
Đàm Tiềm cười nói: “Cảm ơn.”
Trước đây thì Đàm Tiềm vẫn luôn làm cho người ta có cảm giác của người trung niên, năng lượng sa sút, tư duy trì độn, nhưng dạo gần đây thì loại cảm giác này đã giảm đi rất nhiều, Đàm Tiềm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ông vẫn luôn có cảm giác chính mình gần đây tinh thần luôn phấn chấn, năng lượng luôn tràn đầy như thời còn trẻ.
“Dạo gần đây thấy ông sống cũng vui vẻ hơn hẳn luôn đấy.

Ông còn mang theo cả hạt hướng dương đến cắn hả?”
Đàm Tiềm cười khoe khoang: “Là Tiểu Chu mang tới cho tôi đấy, nói là đặc sản bản địa, hương vị rất tốt.”
Vương An Thạch cũng bốc vài hạt cắn ăn thử rồi hết sức tán thưởng mà nói: “Không tồi nha, mùi vị rất ngon.”
“Hương vị đúng là rất ngon.” Đàm Tiềm ban đầu cũng không thích cắn mấy loại hạt này, nhưng vì nể công sức con trai mang đến nên ông cũng ăn thử, không ngờ mùi vị tốt vô cùng nên mỗi ngày ông phải cắn một nắm thì mới chịu được.
Vương An Thạch nhìn Đàm Tiềm ướm lời: “Con trai ông với con gái nhà họ Lâm thế nào rồi?”
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Đính hôn từ bé chỉ là lời nói đùa của người lớn, làm sao mà coi là sự thật được.

Huống chi thì bọn trẻ cũng tự có chủ kiến riêng của bản thân.

Cô con gái kia của nhà họ Lâm chỉ sợ là ánh mắt hơi cao.”
Như những gì Đàm Tiềm biết được thì Lâm Thiến Thiến hình như đang có mối quan hệ vô cùng tốt con trai của gia đình người anh cả của ông - Đàm Diệu.

Năm đó khi Trình Chu bị bắt đi cũng là do có quan hệ với nhà người anh cả này nên ông đã phân rõ giới hạn giữa gia đình ông và gia đình người anh cả này rồi.
Hình như là dạo gần đây Lâm gia đang gặp rắc rối về tài chính nên mới vội vã chạy tới tìm ông muốn góp vón, vì kéo gần mối quan hệ nên họ đem chuyện nói giỡn ngày trước ra để làm mồi.

Đàm Tiềm vốn cũng muốn cho Trình Chu và Lâm Thiến Thiến gặp mặt xem có thể tiến triển được không thì mới tính toán tiếp.
Kết quả là Trình Chu còn chưa tới thủ đô thì người nhà họ Lâm đã làm ầm ĩ muốn công khai hôn ước từ nhỏ của hai đứa trẻ, họ còn muốn nhanh chóng lan rộng tin đồn như thể Lâm Thiến Thiến đã chắc chắn trở thành con dâu cả của nhà họ luôn rồi.
Đàm Tiềm rất coi thường cách làm này của Lâm gia, nhưng vì mối giao tình giữa hai nhà nên cũng không tính làm khó mà đoạn tuyệt quan hệ.
Mà xem ra là con trai ông đối với Lâm Thiến Thiến cũng không có chút động tâm nào thì phải.

Cũng may Lâm Thiến Thiến cũng không thích con trai mình, nếu không thì cũng rất rắc rối.
Vương An Thạch nhìn Đàm Tiềm nói: “Con trai ông vì từ chối Lâm Thiến Thiến mà nói mình là gay đấy.

Ông đã biết chưa?”
Đàm Tiềm bị giật mình mà ho khan hai tiếng trợn mắt nói: “Ông nói cái gì cơ?”
Vương An Thạch nhìn Đàm Tiềm rồi an ủi: “Đúng vậy đó, xã hội bây giờ cũng không giống như trước kia nữa rồi.

Phận làm cha mẹ như chúng ta cũng nên suy nghĩ thoáng đi một chút.”
Đàm Tiềm cau mày, tâm tình cũng phập phồng mà lên xuống không ngừng.
Đứa con trai duy nhất của Vương An Thạch đã đi du học mấy năm trước, khi trở về còn mang theo một người bạn trai.

Vương gia ba đời này đều là độc đinh nên vụ đó cũng làm gia đình nháo nhào tới tan đàn xẻ nghé.

Khi đó cha con nhà họ Vương mâu thuẫn cũng rất gay gắt còn suýt đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng mà sau đó thì không biết đã xảy ra chuyện gì mà Vương An Thạch đã mở lòng còn tiếp nhận người đàn ông mà con trai dắt về làm con rể.
Đàm Tiềm nhìn Vương An Thạch nghi ngờ hỏi: “Ông nói thật chứ?”
Vương An Thạch: “Đây là tự con trai ông nói.

Mà con trai ông làm vậy cũng không sai, là con gái nhà họ Lâm tự tìm tới cửa.

Có thể đây chỉ là cái cớ mà con trai ông nói ra để từ chối cô gái họ Lâm đó thì sao?”
Đàm Tiềm cau mày có chút khó xử.
Lợi dụng hồn vía Đàm Tiềm đang trên mây nên Vương An Thạch lặng lẽ trộm luôn túi hạt hướng dương rồi rời đi.
Khi Đàm Tiềm định thần lại muốn vươn tay bốc vài hạt ăn thì thấy túi hạt đã biến mất.
……
Lâm gia.
“Muốn mày và Trình Chu làm tốt mối quan hệ xã giao rồi vui vẻ mà trò chuyện thôi nhưng mày đã làm cái gì thế này?" Cha Lâm tức giận nhìn Lâm Thiến Thiến nói.
Lâm Thiến Thiến nhìn lại cha Lâm rồi bất mãn nói: “Nó chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhà quê, ông còn muốn tôi phải nói cái gì với nó nữa.”
Cha Lâm tức giận nói: “Thằng nhà quê nào? Nó là con trai của Đàm tổng đấy.”
Lâm Thiến Thiến không cam lòng nói: “Cho dù hắn ta là con của Đàm tổng thì sao chứ? Tìm về cũng quá muộn rồi, tính cách cũng đã sớm định hình, hắn ta được một gia đình bình dân nuôi dưỡng thì tầm mắt và phong thái của hắn ta cũng sớm bị nuôi hỏng.

Ông còn trông cậy hắn ta có thể thừa kế Đàm thị sao?”
Cha Lâm tức giận nói: “Mặc kệ nó là người nào thì hiện tại chúng ta mới là người cầu người ta.”
Lâm Thiến Thiến kích động nói: “Cha, ông là người kinh doanh nên ông cũng đem hạnh phúc cả đời của con gái mình ra buôn bán luôn phải không?”
Cha Lâm hận sắt không thành thép nói: “Tao làm cũng vì lợi ích của mày, mày không thích Trình Chu thì mày thích ai? Đàm Diệu sao? Sau khi nhà họ Đàm phân gia thì Đàm gia chủ đã vài lần đưa ra quyết sách sai lầm làm quy mô công ty càng ngày càng thu hẹp, mày muốn kết hôn với nó thì chỉ có đi qua mà uống gió Tây Bắc sống thôi.”
Lâm Thiến Thiến bất mãn mà gào lên: “Tiền tiền tiền, cha, ông chỉ biết có tiền thôi.

Ông không biết Trình Chu hắn là gay sao? Cho dù con có lòng thì hắn ta cũng không có ý đó.”
Khi bị Trình Chu cự tuyệt thì Lâm Thiến Thiến cũng không cam lòng.

Dù trong lòng cô đã có người nhưng mà bị Trình Chu dứt khoát cự tuyệt như vậy thì cô vẫn bị hụt hẫng.

Cha Lâm còn muốn Lâm Thiến Thiến đi lấy lòng Trình Chu nên càng làm khơi dậy tâm lý muốn phản nghịch của Lâm Thiến Thiến.
Cha Lâm: “Mày còn mặt mũi mà nói sao? Mày không thích Trình Chu cũng được nhưng tại sao mày lại đi tung tin đồn nó là gay?”
Lâm Thiến Thiến: “Hắn ta tự nói hắn là gay mà.

Con nói sớm cũng tránh cho hắn chạy đi lừa hôn nhà người khác chứ sao?”
Trên thực tế thì Lâm Thiến Thiến cũng không cố ý công khai tính hướng của Trình Chu, cô chỉ vô tình đề cập với Đàm Diệu trong một chuyến đi chơi, cô cũng không ngờ mọi chuyện đã lan truyền đến mức không còn có thể kiểm soát được nữa.

Đàm Diệu nói với cô là hắn ta lỡ miệng nói ra khi say rượu, và bằng một cách nào đó lời đồn cũng lan rộng ra khắp thành phố.
Cha Lâm tức giận nói: “Mày quản người ta như vậy làm gì chứ? Hiện tại không những không kết thân được mà còn chạy đi đắc tội với cả nhà họ rồi.”
Vốn dĩ thì cho dù hôn sự của Lâm Thiến Thiến và Trình Chu có thể không thành nhưng cũng vì chuyện hôn sự này đã bị tiết lộ ra ngoài nên họ cũng sẽ được bật đèn xanh để được rót vốn.

Hiện giờ thì hay rồi, Lâm Thiến Thiến còn chạy đi loan truyền tính hướng của Trình Chu, nên tất cả mọi tính toán của ông đều tan tành hết rồi.
“Cha, cha và Đàm tổng không phải bạn tốt sao? Tại sao giờ cha lại phải cúi đầu trước ông ta ấy chứ? Thật mất mặt.” Lâm Thiến Thiến không vui nói.
Cha Lâm tức giận nói: “Mày cút ra khỏi đây, tại sao tao có thể nuôi ra một đứa con vô tích sự như mày chứ? Chỉ biết gây thêm rắc rối là giỏi.”
Lâm Thiến Thiến dậm chân nói: “Đi thì đi, con cũng không muốn ở lại.”
Mẹ Lâm nhìn cha Lâm cùng Lâm Thiến Thiến giương cung bạt kiếm thì đi ra hoà giải: “Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa.”
Cha Lâm bất mãn nói: “Bà cũng chỉ biết chiều nó, bà nhìn xem bà đã chiều nó thành cái dạng gì rồi.
…….
Nhà Đàm Côn Đỉnh.
“Trình Chu thật sự là gay sao?” Đàm Côn Đỉnh hỏi.
Đàm Diệu gật đầu nói: “Hắn ta nói vậy với Lâm Thiến Thiến.”
“Lâm thị chắc chắn đang có vấn đề, con và Lâm Thiến Thiến nên chia tay được rồi.” Đàm Côn Đỉnh nói.
Đàm Diệu gật đầu nói: “Con biết rồi ạ.”
Chuỗi vốn của Lâm thị đã sớm có vấn đề, tiền thiếu của bên cũng ứng cũng đã không ít, bên cung ứng sở dĩ cũng không đi gây rắc rối với Lâm thị sở dĩ cũng vì sợ Lâm thị thật sự phá sản nên mất cả chì lẫn chài, còn lại thì họ cũng ôm hy vọng vào Lâm thị có thể liên hôn với Đàm gia, họ cảm thấy nếu có thể liên hôn thì Đàm gia rất có thể sẽ ra tay giúp đỡ.
Đàm Diệu cũng là tay chơi chuyên chơi hoa, đã duyệt qua vô số phụ nữ, sở dĩ hắn quan tâm hơn tới Lâm Thiến Thiến chỉ vì cái hôn ước giữa Lâm Thiến Thiến và Trình Chu.
Đối với Đàm Diệu mà nói thì giật vị hôn thê của đứa em họ này là một thú vui ác liệt, nghĩ đến cảnh Trình Chu tức muôn hộc máu thì Đàm Diệu mới cảm thấy có thành tựu.
Mọi chuyện cũng đang diễn ra rất suôn sẻ, hắn cũng chỉ mất nửa tháng để lừa được Lâm Thiến Thiến vào tay, đáng tiếc là Trình Chu đối với Lâm Thiến Thiến cũng không hề có hứng thú.

Không chỉ có vậy, Đàm Tiềm và Dịch Tuyết Thù dường như cũng không tán thành Lâm Thiến Thiến, cũng vì không có hào quang của Đàm gia nên hứng thú của Đàm Diệu với Lâm Thiến Thiến cũng giảm đi rất nhiều.
Đàm Côn Đỉnh cau mày nói: “Không nghĩ tới đứa con mà thằng hai vất vả tìm kiếm bao năm lại là thằng gay, cũng không biết sau khi nghe tin này thì phản ứng của thằng hai sẽ như thế nào?”
…..
Hội quán sắc đẹp Phương Phi
“Thù Tuyết, vài ngày không gặp, sao da dẻ em càng ngày càng tốt vậy? Có phải em đã tìm được chỗ dưỡng da mới rồi không? Có chỗ tốt nhớ chia sẻ với chị em.”
Dịch Thù Tuyết nghi ngờ nhìn vào gương nói: “Da em gần đây có vẻ tốt lên nhiều sao? Nhưng mà em cũng đâu có chăm sóc gì đâu.”
Dịch Thù Tuyết nhìn vào gương và cũng nhận thấy làn da dạo này đúng là tốt lên rất nhiều, một vài nếp nhăn ngay mắt cũng gần như biến mất.
“Nhìn dáng vẻ thì chắc là do dạo này em gặp chuyện gì vui nên tâm tình mới sảng khoái như vậy đúng không? Con trai trở về nên thấy em càng ngày càng trẻ ra đấy.”
Dịch Thù Tuyết cười nói: “Đại khái chắc là vậy ạ.”
Dịch Thù Tuyết nhớ trước đây bà vẫn luôn bị mất ngủ, nhưng hiện tại thì vào buổi bà chỉ cần nằm lên giường là có thể thiếp đi ngủ được, có lẽ do tình trạng giấc ngủ đã được cải thiện nên tình trạng da dẻ cũng tốt lên nhiều.
Dịch Thù Tuyết cũng nhớ tới mấy chậu hoa lan mà con trai đã tặng cho bà vào mấy ngày trước, Trình Chu nói rằng hoa lan có thể làm dịu tâm trí, tĩnh tâm an thần, làm đẹp, hỗ trợ giấc ngủ.

Ban đầu thì bà cũng cảm thấy mấy lời của Trình Chu có chút khoa trương, hiện tại nghĩ lại thì không chừng đúng là tác dụng của mấy chậu hoa lan đã làm bà tốt hơn thật.
“Thù Tuyết, hôn ước giữa con trai em và Lâm Thiến Thiến là thật sao?” Lý phu nhân nói.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Bây giờ làm gì còn thịnh hành chuyện đính hôn từ bé nữa, em cũng muốn bọn họ gặp nhau nhưng có vẻ như là hai đứa trẻ cũng không thích thú về chuyện này rồi.”
“Lâm Thiến Thiến cũng không có mắt nhìn, xem bức ảnh của con trai lớn nhà em cũng thấy rất đẹp trai phong nhã.”
Dịch Thù Tuyết cười nói: “Tiểu Chu diện mạo cũng bình thường mà thôi.”
Dịch Thù Tuyết cũng có chút việc nên tạm thời bước ra khỏi phòng đi ra ngoài.
Trong phòng, mấy vị phu nhân đang làm đẹp cũng ríu rít bàn luận.
“Xem ra là chưa biết.”
“Có lẽ là chưa biết rồi, nếu mà biết thì cũng không còn tâm trạng mà đi làm đẹp đâu.”
“Thật vất vả để tìm về, không ngờ lại là gay.”
“Cũng không quan trọng, cô ta có 2 đứa con trai cơ mà, cũng không cần lo không có người thừa kế.”
“Thôi, dù sao là gay cũng còn hơn chết ở bên ngoài.”
“…”
Dịch Thù Tuyết trở lại phòng thì mấy vị phu nhân cũng lập tức chuyển chủ đề.
“Thù Tuyết, tài chính của Lâm thị gặp vấn đề, em có biết không?”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Em cũng không biết chuyện này.”
“Lão Đàm nhà em muốn làm gì?” Một phu nhân khác cũng lên tiếng.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Em không quan tâm đến thương trường nên cũng không hỏi.”
“Thù Tuyết à, em đúng là người có phúc, còn có số được hưởng nữa.

Em làm người ta hâm mộ quá.”
“…”
Khi Dịch Thù Tuyết về nhà thì Đàm Tiềm đã có mặt ở nhà.
“Anh đã trở lại rồi.”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Ừ.”
“Em nghe nói tổng bộ của Lâm thị đang bị công nhân bao vây biểu tình?” Dịch Thù Tuyết hỏi.
Đàm Tiềm cau mày nói: “Em nghe ai nói vậy?”
“Em ra ngoài làm đẹp, có rất nhiều người nhắc đến.” Dịch Thù Tuyết ngượng ngùng nói: “Mình có nên giúp không?”
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Không cần, Lâm thị biến thành thế này thì nói trắng ra cũng là do quá tham, còn không ngừng gồng lỗ, Lâm thị càng gồng thì càng thủng, hiện tại thì lỗ hổng đã quá lớn nên không bịt được nữa.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Vậy ạ?”
Đàm Tiềm thờ ơ nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lâm thì có lẽ sắp phá sản, Lâm Khai Vĩnh hẳn đã đem một phần tài chính dời đi trước rồi.”
Việc Trình Chu là gay cũng đã huyên nháo ồn ào một thời gian rồi, Đàm Tiềm tra xét một chút thì cũng phát hiện ra là Đàm Diệu đã đứng ở giữa phá rối làm khó dễ.

Lâm Khai Vĩnh biết rõ con gái mình đang hẹn hò với Đàm Diệu nhưng ông ta vẫn cố tình đi công khai lan truyền hôn ước của Trình Chu và Lâm Thiến Thiến sao?
Đàm Tiềm cũng vì việc này mà bất mãn với Lâm Khai Vĩnh, nên thời điểm này mà nói ông ra tay giúp đỡ sao? Không bỏ thêm đá đã là may mắn lắm rồi.
End chap 61
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng