Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu đi đến một nơi vắng vẻ, thân hình Dạ U cũng từ trong bóng tối lộ ra.
“Em thấy sao?” Trình Chu hỏi.
Dạ U suy tư một chút rồi nói: “Có vẻ như hắn không nói dối.

Có vẻ trước kia hắn là người của Hebron phái tới, chẳng qua là hiện tại đã nổi lên tâm tư khác mà thôi.”
Trình Chu: “Ý em là, gián điệp 2 mang sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có khả năng này.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Tên kia chắc hẳn là cũng có hứng thú với kho báu mà Gabriel lưu lại nên cũng muốn phân một phần canh trong đó.”
Đem tin tức báo cho Hebron thì nhiều nhất cũng chỉ nhận được một phần thưởng, nhưng nếu đem lô bảo vật đó nuốt hết thì mới có hy vọng một đêm phất nhanh.

Tình huống của Bàn Thạch đảo như hiện tại thì Hebron muốn kiểm soát cũng rất khó.
“Em có biết gì về cây bắt ruồi Tinh Linh không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U: “Cây bắt ruồi có thể bắt côn trùng, nếu đem trồng xung quanh lâu đài thì côn trùng lập tức bị diệt không còn 1 con.

Đối với những quý tộc ưa sạch sẽ thì nuôi 1 con bắt ruồi trùng cũng là chuyện bình thường, nhưng quý tộc bình thường sẽ không bỏ nhiều công sức để nuôi dưỡng bắt ruồi trùng thành bắt ruồi Tinh Linh.

Con bắt ruồi Tinh Linh của Michael là một con cấp bậc trung Tinh Linh, cao hơn Tiểu May Mắn 1 cấp bậc.

Có vẻ như con bắt ruồi Tinh Linh đó là do Hebron ban cho.”
Hebron cũng rất dụng tâm khổ lương, cây bắt ruồi ngoại trừ khả năng bắt côn trùng ra thì hoàn toàn vô dụng, đối với nhiều quý tộc mà nói thì cây bắt ruồi Tinh Linh này giá trị còn không bằng một một con Hắc Mạch trùng.

Nhưng mà qua miệng của Hebron thì hắn cũng loan tin ra ngoài là hắn đã phân cho Michael một con trung Tinh Linh, những người mơ hồ sẽ cảm thấy Hebron rất hào phóng.
Trình Chu nghi ngờ hỏi: “Làm sao mà con bắt ruồi Tinh Linh này có thể biết về chiếc thuyền?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không rõ, chắc là hấp thu ký ức của côn trùng.”
Trình Chu kinh hãi nói: “Không thể nào.” Hắc Mạch thôn cũng có rất nhiều côn trùng bay tới bay lui, mà trước giờ thì hắn chưa bao giờ coi trọng mấy vấn đề này.
Dạ U: “Tinh Linh là tạo vật trời ban nên năng lực của chúng như thế nào thì chúng ta vẫn chưa thể biết rõ được.”
Trình Chu thắc mắc nói: “Nếu cây bắt ruồi Tinh Linh mà thực sự có khả năng này thì giá trị của nó hẳn cũng không thấp.”
Dạ U lắc đầu nói: “Có lẽ là do trước giờ không có ai coi trọng cây bắt ruồi Tinh Linh này, thậm chí một số đại quý tộc còn không thèm khế ước con bắt ruồi trùng này.

Nhưng cũng có một số tên quý tộc vì sĩ diện mà cũng nuôi thêm con bắt ruồi trùng chỉ để giữ lâu đài sạch sẽ.

Từ trước đến nay cũng chẳng có mấy người đi tìm hiểu kỹ về năng lực của Tinh Linh, mà năng lực của Tinh Linh rất đa dạng, có thể tận dụng tốt năng lực của Tinh Linh thì vai trò của chủ nhân cũng rất quan trọng.

Chủ nhân của Tinh Linh và Tinh Linh có mối liên hệ rất mật thiết nên chủ nhân phải tự khai thác tìm hiểu về Tinh Linh để phục vụ cho bản thân.”
Trình Chu suy tư một chút rồi lên tiếng: “Dù sao thì lần này chúng ta cũng phải đến để gặp Michael một chuyến rồi.”
Dạ U: “Anh đang tính đi đến trung tâm Bàn Thạch đảo sao?’
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, chúng ta cùng nhau vào thành quan sát thử.”
Dạ U đã nói là Hắc Mạch thôn chỉ là 1 thôn rất nhỏ phụ thuộc trong chuỗi đảo của Bàn Thạch đảo.

Mặc dù Bàn Thạch đảo rất cằn cỗi nhưng trung tâm vẫn khá tự do và cũng có không ít người giàu có tồn tại, hắn cũng muốn đến trung tâm để mở mang tầm mắt.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Trung tâm Bàn Thạch đảo kém xa thế giới của anh, anh cũng đừng mong chờ gì nhiều.”
Dạ U cũng đã từng kiến thức qua độ xa hoa đồi truỵ của thủ đô và các thành phố lớn ở hiện thế rồi, nên nếu muốn so sánh thì trung tâm của Bàn Thạch đảo còn không bằng trung tâm thành phố của một thành phố nhỏ tuyến 5 ở hiện thế.
Trình Chu cười cười nói: “Chúng ta đi xem trước đã.”
……
Sau khi truyền đạt lại ý định cho thôn dân để trông coi Movoc cẩn thận thì Trình Chu và Dạ U bắt đầu hành trình gian gian đi đến khu vực thành thị của Bàn Thạch đảo.
Đường núi gập ghềnh, Trình Chu bôn ba có chút vất vả, Dạ U thì hoá thành một đám khói theo sau Trình Chu và bước đi nhẹ nhàng như đi đường bằng.
Một con rắn ngũ sắc rơi xuống làm Trình Chu giật mình hoảng sợ, một con dao găm bay qua đâm vào thốn 7 tấc của con rắn rồi ghim thẳng lên cây.
Trình Chu nhìn thấy con rắn bị ghim lên cây thì thở phào nhẹ nhõm, hắn đã quên là mấy tháng trước hắn còn phải mang theo bột hùng hoàng tới để đuổi rắn, gần đây quá nhàn rỗi nên hắn đã quên mất chuyện này.
Dạ U nghi ngờ nhìn Trình Chu hỏi: “Anh sợ rắn?”
Trình Chu ngượng ngùng gật đầu nói: “Ừ, có chút.”
Dạ U lắc đầu nói: “Anh đã là Bạch ngân kỵ sĩ rồi mà còn sợ con rắn nhỏ này sao? Chắc không còn Bạch ngân kỵ sĩ nào vô dụng hơn anh mất.”
Trình Chu lúng túng nói: “Là do anh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với thân phận mới của bản thân mà, hơn nữa không phải còn có em sao?”
Dạ U khịt mũi nói: “Anh lại muốn em bảo vệ anh nữa sao? Anh là đang muốn phải không?”
Trình Chu cũng rất phối hợp mà gật đầu: “Ừ, cũng được mà.”
Dạ U: “Không chí tiến thủ.”
Trình Chu: “….” Đã ăn cơm mềm thì còn tiến thủ làm cái gì nữa chứ.

“Michael hiện tại đang là thực lực gì?”
Dạ U lạnh nhạt trả lời: “Thanh đồng kỵ sĩ.”
Trình Chu chớp mắt nói: “Yếu vậy?”
“Người bình thường muốn trở thành Bạch ngân kỹ sĩ cũng không dễ dàng, anh biết muốn đào tạo được một Bạch ngân kỵ sĩ tốn bao nhiêu tài nguyên không?”
Trình Chu lắc đầu thành thật nói: “Không biết.”
Dạ U khoanh tay dựa vào gốc cây nói: “Parsons đã bỏ ít nhất 3 vạn đồng vàng để thành Bạch ngân kỵ sĩ.”
“Sao nhiều vậy?” Hình như hắn cũng không có tốn nhiều như vậy mà.

Có vẻ là tư chất của hắn cũng không tồi nha.

1 đồng vàng đổi được 10 đồng bạc, 1 đồng bạc đổi được 100 đồng tiền đồng, mấy tháng trước thì toàn bộ Hắc Mạch thôn còn không đổi ra được mấy đồng vàng nữa kìa.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu nói: “Anh đừng tự mãn nữa, nếu không phải do hạt giống cộng sinh thì anh cũng không thể tiến bộ nhanh tới vậy đâu.”
Trình Chu nhìn Phong Ngữ nói: “Hạt giống cộng sinh là sao?”
Phong Ngữ híp mắt nói: “Không có gì”
Trình Chu: “….” Sao lại không có gì chứ? Rõ ràng là có mà.
“Michael bị Hebron đề phòng tứ phía nên tài nguyên tu luyện có thể rơi vào tay hắn cũng không được nhiều.” Dạ U nói.
Trình Chu lắc đầu nói: “Tên này cũng thực khổ, nhưng anh cảm thấy tu luyện cũng khá đơn giản.”
Dạ U khẽ hừ một tiếng không nói chuyện, đúng là tốc độ tu luyện của Trình Chu cũng không chậm.
…….
Trình Chu đi bộ vài giờ băng qua đường núi thì cũng đến được đầu bên kia của khu rừng.
Dạ U: “Đây là khu ngoại ô của Bàn Thạch đảo, từ nơi này là có thể đi thẳng vào khu vực nội thành.”
Dưới sự chỉ đường của Dạ U thì Trình Chu cũng tiến vào khu vực trung tâm của Bàn Thạch đảo.
Trình Chu cũng vô cùng hào hứng mà đi dạo khắp nội thành một lần, Bàn Thạch đảo cũng có rất nhiều ngôi nhà được xây bằng đá, tuy không thịnh vượng nhưng cũng tốt hơn Hắc Mạch thôn nhà tranh rách nát trước kia rất nhiều.
Lâu đài của đảo chủ nằm ở trung tâm nội thành, xây dựng nhìn cũng khá tráng lệ.
Trong nội thành của Bàn Thạch đảo cũng có cửa hàng gạo, tiệm bánh mỳ, cửa hàng luyện khí, cửa hàng quần áo, … và rất nhiều của hàng kinh doanh cũng khá tốt.
Trong thành cũng có một cửa hàng lớn kinh doanh một ít đồ ngoại lai kỳ lạ, nhưng mà giá cả tương đối đắt nên có rất ít người tới mua, Trình Chu cũng tiến vào cửa hàng này mua sắm một ít.
Trình Chu cũng nguỵ trang thành một thương nhân bán bánh mỳ và đi dạo quanh khắp ngõ ngách trong nội thành trong 1 ngày.

Bánh mỳ của Trình Chu cũng khá mềm và ngon nên đã nhanh chóng nổi tiếng.

Trung tâm của Bàn Thạch đảo cũng vẫn có nhiều kẻ có tiền nên người tiến đến mua bánh mỳ cũng không ít, trong vòng vài giờ thì bánh mỳ do Trình Chu mang đến cũng bán hết sạch.
Ngày hôm sau thì Trình Chu cũng vẫn mang bánh mỳ đến nội thành buôn bán, nhưng vừa tới nơi thì đã bị vệ binh của thành đến tìm và tịch thu toàn bộ bánh mỳ của Trình Chu với lý do buôn bán không giấy phép.
“Thành chủ cũng không nói lý.” Trình Chu bị mất vài rương bánh mỳ thì cũng không để trong lòng nhưng Phong Vũ lại rầu rĩ không vui mà than.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Những người đi theo thành chủ khác thì từ trước đến nay đều rất giàu có, nhưng mà Bàn Thạch đảo này rất nghèo nên ít có cơ hội kiếm tiền.

Nhìn thấy anh tiêu tiền như rác như vậy nên mấy người đó rất vui lòng đến đây để lột da anh.”
Trình Chu cau mày lẩm bẩm: “Mấy tên vệ binh này cũng thật kiêu ngạo, không biết Michael có ra lệnh hay không?”
Dạ U nheo mắt nói: “Michael hẳn là không thiển cận như vậy đâu.”
Nếu mậu thường của Bàn Thạch đảo có thể phát triển và thu hút được nhiều khách du lịch tới định cư thì đây là điều tốt có thể mang lại nhiều lợi ích cho Bàn Thạch đảo.
Bánh mỳ đã bị lấy đi nên Trình Chu cũng trở về khách sạn sớm để nghỉ ngơi.
Bên ngoài khu vực khách sạn mà Trình Chu cư trú cũng tình cờ trồng một loạt cây bắt ruồi.
Buổi tối khi Trình Chu chuẩn bị đi ngủ thì một cây bắt ruồi bên cửa sổ bỗng dưng điên cuồng mọc lên, phần đỉnh bẫy ruồi há miệng ra và một tấm thiệp mời rơi vào tay Trình Chu.
Trình Chu nhìn thư mời trên tay thì sắc mặt có chút kỳ quái.
Dạ U đang ngồi ở bên giường thấy vậy thì híp mắt nói: “Thành chủ đã phát hiện ra anh sao?”
Trình Chu: “Phản ứng cũng nhanh thật, sao em nói hắn ta là một thằng ngốc vô dụng?”
Hai ngày nay thì Trình Chu vẫn luôn đi dạo quanh thành nên nếu cây bắt ruồi Tinh Linh đang làm nhiệm vụ thu thập tin tức như Movic đoán thì việc Michael tìm hắn cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Dạ U ngượng ngùng nói: “Em cũng không ngờ là tên này lại không hề ngu ngốc như lời đồn đấy.”
Trình Chu híp mắt nghĩ thầm: Đúng là lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa.

Cha của tên này dù sao cũng từng là bá tước, nghe nói ông ta cũng sắp tiếp cận Hoàng kim kỵ sĩ rồi.
Trình Chu phẩy phẩy lá thư mời trong tay rồi nói nhỏ: “Cũng đến lúc phải đi gặp vị đảo chủ này rồi.”
Dạ U nhìn Trình Chu có chút lo lắng dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Trình Chu gật đầu nói: “Yên tâm.” Hiện tại thì hắn cũng đã có khả năng thuấn di rồi, nếu gặp nguy hiểm thì hắn vẫn có thể chạy trốn được.
Xung quanh phủ thành chủ trồng rất nhiều cây bắt ruồi, nếu là quý tộc bình thường thì họ cũng sẽ trồng các loại hoa đủ màu sắc để tô điểm cho lâu đài, còn thành chủ của đảo này thì chơi theo kiểu kinh dị thì phải, nhìn vòng cây bắt ruồi mạnh mẽ sinh trưởng như này cũng làm người ta hơi rợn tóc gáy.
“Có mùi máu tươi.” Âm thanh của Dạ U từ trong không khí truyền ra.
Trình Chu nghi ngờ nói nhỏ: “Mùi máu tươi sao?”
Dạ U cau mày nói: “Anh cũng đừng nên coi thường cây bắt ruồi này, chúng nó có thể đã ăn thịt người rồi.”
Tóc Trình Chu dựng ngược lên sau khi nghe những lời này của Dạ U.
Tinh Linh là tạo vật của trời cao nên có được rất nhiều năng lực kỳ lạ, cũng nghe nói Tinh Linh cấp bậc càng càng thì năng lực chiến đấu cũng rất đáng sợ.
Cây bắt ruồi bình thường thì có thể dùng để bẫy côn trùng, nhưng cây bắt ruồi của Michael cũng đã tiến giai tới trung Tinh Linh rồi thì có lẽ khả năng săn mồi của nó hẳn rất đáng sợ.
Michael trồng cây bắt ruồi xung quanh lâu đài cũng có rất nhiều người lên án, một số người thì cho rằng có lẽ khẩu vị của Michael cũng khá độc đáo, nhưng nghĩ lại thì Trình Chu bỗng minh bạch, trồng cây bắt ruồi xung quanh lâu đài cũng là một trong những phương pháp bảo mệnh của Michael.

Là do mọi người cũng đã quá xem nhẹ tác dụng của cây bắt ruồi Tinh Linh rồi hay cây bắt ruồi Tinh Linh của Michael đã bị biến dị.
Nếu cây bắt ruồi có thể nuốt côn trùng thì khi thực lực được đề cao thì nó cũng có thể nuốt chửng 1 người cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Trước đây bọn họ suy đoán là cây bắt ruồi có thể nuốt con trùng để hấp thu tin tức coi như cũng chỉ đúng 1 phần, có lẽ con bắt ruồi Tinh Linh này đã nuốt động vật lớn hơn.
-----^.^-----
Ăn cơm mềm: kiểu nói châm biếm của người đàn ông muốn sống dựa vào phụ nữ, nam nhân sức dài vai rộng nhưng chưa tự đứng lên gây dựng sự nghiệp mà dựa dẫm, ăn bám vào người khác
End chap 71
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng