Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu cầm theo thư mời tiến vào dinh thự của thành chủ để gặp vị thành chủ đại nhân nổi tiếng mà Dạ U đã nói này.
Michael mặc một bộ đồng phục hiệp sĩ rộng thùng thình nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống.
Dáng người Michael cao gầy, mái tóc vàng rực rỡ và có đôi mắt màu xanh thẳm, nhìn qua thì có thể lừa được nhiều cô gái.
“Ngươi chính là người buôn bánh mì mới tới đảo sao?” Michael hỏi.
Trình Chu gật đầu thần sắc khẩn trương nói: “Đúng vậy, trong tay tôi nguyên bản có một mẻ bánh mỳ trắng thơm ngon đang muốn bán, không nghĩ tới …”
Michael có chút áy náy nói: “Là lỗi của ta không nghiêm trị, ta sẽ hạ lệnh cho bọn họ trả lại bánh mỳ cho ngươi.”
Trình Chu vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, không cần, số bánh mỳ đó coi như là một lễ vật gửi đến cho thành chủ đại nhân cũng được.” Theo hắn biết thì số bánh mỳ đó cũng bị ăn gần hết rồi, nếu hắn thật sự muốn nhận lại thì không biết Michael sẽ trả kiểu gì?
Michael mỉm cười nói: “Ngươi cũng quá khách khí rồi.”
Michael cùng Trình Chu trao đổi với nhau vài lời rồi vẫy tay đuổi những người hầu xung quanh đi chỉ để Trình Chu ở lại.
Khi trên sân chỉ còn lại Trình Chu và Michael thì Michael cũng trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Các hạ đang khống chế Movic.”
Trình Chu cũng thu hồi vẻ mặt sợ hãi trước đó rồi bình tĩnh mỉm cười nói: “Không ngờ thành chủ đại nhân cũng thâm tàng bất lộ như vậy.

Thật làm người khác bội phục.”
Trình Chu cũng chỉ ở trung tâm Bàn Thạch đảo hơn 2 ngày nhưng hắn cũng đã nghe đủ những lời bàn luận của dân chúng.

Theo dư luận thì Michael cũng không phải là một tên đảo chủ u ám hay hung bạo, cũng không phải kẻ chỉ biết bòn rút cướp đoạt mồ hôi xương máu của người dân, mà Michael chỉ là tên thành chủ nhu nhược, bất tài và để mặc kệ cho thuộc hạ muốn làm gì thì làm.
Michael cười lạnh rồi nói: “Nào có cái gì mà gọi là thâm tàng bất lộ chứ? Bất quá phải gọi là bo bo giữ mình để bảo vệ bản thân mà thôi.” Nếu hắn biểu hiện xuất sắc thì chỉ sợ hắn đã sớm đi gặp người cha quá cố của mình rồi.
“Thành chủ cũng là cố ý thả Movic ra để dụ tôi tới đây.” Trình Chu khẳng định.
“Đúng vậy.” Michael nhìn Trình Chu dò hỏi: “Các hạ hẳn là Đoạ ma giả phải không?”
Trình Chu: “…” Trình Chu cười không nói.

Nhìn thì có vẻ hắn khá giống Đoạ ma giả phải không? Nên Michael và những người khác đều nghĩ như vậy sao? Sao không có ai nghĩ tới hắn là kỵ sĩ có thể tu luyện đấu khí nhỉ?
Thấy Trình Chu im lặng thì Michael cho là mình đã đoán đúng nói tiếp: “Các hạ yên tâm, tuy là có rất nhiều quý tộc tuân theo chính sách của vương thất và nghe theo lệnh của đại công tước để chống lại Đoạ ma giả, nhưng mà cũng có không ít quý tộc lại hợp tác với Đoạ ma giả.”
Trình Chu cười nói: “Thành chủ nói cho tôi những vấn đề này cũng không sợ tôi bán đứng sao?”
Michael bình tĩnh nói: “Tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa nên cũng chỉ có thể đánh cược một phen.

Vì có thể lấy lại vinh quang của gia tộc thì tôi cũng nguyện ý hợp tác với Đoạ ma giả.”
Trình Chu: “…” Hợp tác với Đoạ ma giả? Tên này đã khẳng định hắn là Đoạ ma giả luôn rồi hả?
“Thành chủ dẫn tôi tới đây có mục đích gì?” Trình Chu lên tiếng hỏi.
“Mục đích? Tôi tin là Movic cũng đã nói với các hạ rồi chứ.”
Trình Chu nheo mắt nói: “Tàng bảo là sự thật?”
Michael gật đầu noi: “Là thật, nhưng muốn lấy được bảo vật cũng không dễ, trên tay các hạ hẳn đã có một chiếc thuyền cao cấp đúng không? Tôi muốn các hạ giúp tôi lấy tàng bảo.”
Trình Chu nghi ngờ nhìn Michael hỏi: “Thành chủ tin tưởng tôi tới vậy sao? Cũng không sợ tôi ôm được tàng bảo rồi bỏ trốn sao?”
Michael: “Tuy là phụ thân của tôi đã qua đời nhưng mà ông ấy vẫn để lại cho ta một quyển trục khế ước.

Đương nhiên là chúng ta cần phải lập một khế ước trước khi các hạ đi tầm bảo.”
Trình Chu híp mắt nói: “Cũng được, vậy xem trong khế ước có nội dung gì?”
Thương nhân của thế giới này nếu muốn tiến hành giao dịch lớn thì thường sẽ ký kết một loại khế ước kèm theo để ngừa đối phương bội ước.

Nếu đối phương mà bội ước thì sẽ phải chịu phản phệ rất nặng.
Michael có chút đề phòng nhìn Trình Chu nói: “Tất cả các đồ vật đều có thể chia đều, nhưng mà trong số các tàng bảo tìm về thì tôi phải được chọn 1 món trước.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên, nhưng mà kho tàng đó không phải là chỉ có duy nhất 1 món đó đấy chứ?”
Michael lắc đầu nói: “Về việc này thì các hạ có thể yên tâm, tôi tin tưởng kho tàng sẽ không khiến các hạ phải thất vọng đâu.”
Trình Chu mà Michael tiến hành ký kết khế ước, trên khế ước đã ước định là sau khi tìm được kho tàng thì Michael sẽ được chọn trước một món bảo vật, số còn lại thì sẽ chia đều.
“Phụ thân của thành chủ cũng thật biết nhìn xa trông rộng, còn biết chừa một đường lui cho thành chủ.” Nghe nói là quý tộc thường có thói quen cất giấu bảo vật, xem ra là thật rồi.
Michael giễu cợt mà nói: “Đó là đồ vật mà mẫu thân của tôi để lại.”
Quý tộc đúng là có thói quen cất giấu bảo vật, năm đó thì phụ thân hắn cũng đã cất giấu bảo vật ở rất nhiều nơi, nhưng mà đều bị ông chú của hắn biết rõ vị trí nên hầu hết các kho báu này đã bị đào rỗng.

May mà mẫu thân hắn còn chừa cho hắn một đường lui, nhưng mà vị trí mà mẫu thân hắn chọn để cất giấu bảo vật là một hoang đảo, vị trí cũng rất xa xôi, cũng nhờ vậy mà phụ thân hắn không biết việc này nên số đồ vật này vẫn được bảo tồn.
Trình Chu tò mò hỏi: “Không biết đồ vật mà thành chủ muốn là gì?”
Sau khi ký kết khế ước thành Michael cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Nói cho các hạ cũng được vì các hạ cũng không dùng được, là hạt giống Bạch ngân đấu khí.”
Trình Chu gật đầu nói: “Thì ra là vậy.”
Trình Chu cũng không biết gì về hạt giống Bạch ngân đấu khí nhưng cũng không gây trở ngại cho việc hắn giả vờ.
Sau khi Trình Chu rời đi thì một ông lão bước ra.
“Thiếu chủ, ngài thật sự yên tâm giao một chuyện quan trọng như vậy cho người ngoài sao?”
Michael thở dài nói: “Lão nghĩ hiện tại cháu còn lựa chọn nào khác không?”
Đã nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn luôn phải giấu tài, nhưng cho dù có giấu cỡ nào thì Hebron vẫn không buông tha cho hắn.

Người mà Hebron cài cắm hắn cũng loại bỏ gần hết rồi nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn không thể tin tưởng được ai.
“Nhưng hợp tác cùng Đoạ ma giả cũng quá nguy hiểm.”.

Lão quản gia có chút lo lắng
Michael không thèm để ý nói: “Bàn Thạch đảo có lắm tin đồn về Đoạ ma giả như vậy mà đại công tước còn không thèm để ý thì cháu có hợp tác với Đoạ ma giả thì cũng không ai để ý tới đâu.

Lão cũng biết là tuy trước mặt thì những vị hầu tước, bá tước đó bài xích Đoạ ma giả nhưng sau lưng lại lợi dụng bọn họ để kiểm tiền rồi còn gì?” Năng lực của Đoạ ma giả thật sự rất thần kỳ, nếu có thể thu phục được một Đoạ ma giả để họ nguyện ý trung thành thì đối với các quý tộc cũng có lợi ích không nhỏ.
“Vất vả cho ngài rồi, thiếu chủ.

Tên lòng lang dạ sói Hebron kia cũng thật quá đáng, uổng công lão gia đã đối xử với hắn tốt như vậy.”
Michael lắc đầu tự nghĩ: Làm gì có thể có cái gọi là tình thân trong giới quý tộc chứ? Phụ thân hắn chính là quá ngu xuẩn khi tin tưởng Hebron.

Tuy rằng hắn không có chứng cứ nhưng hắn tin chắc là cái chết của phụ thân hắn cũng có sự động tay động chân của Hebron.

Nếu không phải kiêng kỵ thế lực của ông ngoại hắn thì Hebron đã sớm ra tay với hắn rồi.
Ông ngoại mặc dù cũng thương hắn nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là cháu ngoại trai, ông ngoại hắn còn có 3 đứa cháu nội nữa nên nếu hắn không còn giá trị thì ông ngoại cũng sẽ mặc kệ hắn.

Nếu hắn có thế tiến giai lên Bạch ngân kỵ sĩ thì hắn có thể mượn sức của ông ngoại để đoạt lại đảo San Hô.
“Còn Movic thì sao?” Lão quản gia hỏi.
Michael thờ ơ nói: “Đối với loại gián điệp hai mang này thì loại bỏ được cũng tốt.”
…..
Sau khi đạt thành hiệp nghị với Michael thì Trình Chu liền rời khỏi thành chủ phủ.
“Hạt giống Bạch ngân đấu khí là gì?” Trình Chu tò mò hỏi.
Dạ U xuất hiện và nói: “Là tinh hoa đấu khí được ngưng tụ lại thành kết tinh trước khi Bạch ngân kỵ sĩ chết.

Nếu Thanh đồng kỵ sĩ có được hạt giống Bạch ngân đấu khí thì sẽ nhanh chóng tiến giai thành Bạch ngân kỵ sĩ.”
Trình Chu hai mắt sáng lên nói: “Nói như vậy thì hình như đây là thứ tốt.”
Dạ U gật đầu nói: “Có thể xem là vậy.”
“Anh hiện tại đang là Bạch ngân kỵ sĩ thì dùng có tác dụng gì không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Có tác dụng, đấu khí sẽ tăng lên một ít.”
Trình Chu nheo mắt nói: “Có vẻ như Michael đã hiểu lầm rồi, thật ra thứ này anh cũng có thể dùng.” Michael đã hiểu lầm hắn thành Đoạ ma giả nên cho rằng hắn không thể tu luyện đấu khí nên mới hào phóng nói cho hắn về hạt giống đấu khí.

Nếu hắn ta biết được sự thật thì có lẽ hắn cũng không dám hào phóng như vậy nữa đâu.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu vỗ cánh nói: “Sử dụng hạt giống đấu khí cũng có nhược điểm, anh đã là Bạch ngân kỵ sĩ rồi thì không nên sử dụng nó nữa.”
Trình Chu nhìn Dạ U hỏi lại: “Nhược điểm?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, người đã sử dụng hạt giống đấu khí thì sẽ rất khó mà có thể đột phá được trình độ đấu khí của chủ nhân hạt giống.”
Trình Chu nheo mắt nói: “Nói như vậy thì nếu anh dùng hạt giống Bạch ngân đấu khí thì khó có thể đột phá thành Hoàng kim kỵ sĩ sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Tuy rằng không phải không có khả năng đột phá nhưng rất khó khăn, tư chất của anh cũng không tệ nên không cần vì một hạt giống mà huỷ hoại tương lai của mình.”
Trình Chu thấy khó hiểu hỏi: “Nếu như vậy thì tiền đồ của Michael sẽ bị hạn chế sao?”
Dạ U híp mắt nói: “Do hắn không có đủ thời gian, hơn nữa thì dưới tình huống như hiện tại thì hắn cũng căn bản không có khả năng thành Hoàng kim kỵ sĩ.”
Michael cũng đã 18 tuổi rồi, chỉ có Trình Chu là tình huống tương đối đặc biệt mà thôi.

Nếu một quý tộc đã tu luyện đấu khí từ nhỏ như Michael mà nói thì nếu trước 18 tuổi mà không thể tu luyện thành Bạch ngân kỵ sĩ thì tương lai sẽ rất ảm đạm.

Trong vòng công quốc của Hiệp Loan quần đảo (峡湾群岛: Xiá wān qúndǎo- quần đảo Fiordland) cũng chỉ có 6 Hoàng kim kỵ sĩ mà thôi, tư chất của Michael cũng rất bình thường, nên nếu có thể trở thành Bạch ngân kỵ sĩ thì đã không tồi rồi.
Nếu Michael có thể tiến giai Bạch ngân kỵ sĩ thì hắn cũng sẽ có cơ hội đoạt lại đảo San Hô và cũng có thể chiếm lại được số tài nguyên tu luyện mà phụ thân hắn để lại, lúc đó thì hắn cũng sẽ có khả năng tiến giai.
Trình Chu nhìn bản đồ trong tay rồi nói: “Chúng ta mau đi tìm bảo tàng thôi.”
Trình Chu và Michael đã ký một khế ước bình đẳng nên Michael phải cung cấp bản đồ cho Trình Chu và cũng hạn định phải tìm ra trong vòng nửa tháng, nếu không tìm được thì sẽ bị tính là vi phạm khế ước và chịu phản phệ.
Dạ U gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Hành trình trở về suôn sẻ hơn nhiều so với lúc đến, Trình Chu đã trực tiếp thuấn di về vùng lân cận của thuyền đánh cá rồi sau đó mang theo Dạ U cũng điều khiển thuyền đánh cá đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ kho báu - Hắc Mã đảo (黑马岛: Hēimǎ dǎo).
Trình Chu nhìn bản đồ rồi tò mò hỏi: “Em có biết Hắc Mã đảo không?”
“Đã có vài đàn ngựa đen từng được tìm thấy trên Hắc Mã đảo nên hòn đảo này mới được đặt tên như vậy, ngựa cũng là một loại tài nguyên rất quan trọng với quý tộc.

Sau khi phát hiện ra đàn ngựa đen thì đảo chủ đời trước của đảo San Hô đã lập tức an bài người đến để bắt chúng.

Sau đó thì ngựa trên Hắc Mã đảo đã bị bắt sạch và biến thành một hòn đảo hoang.

Không nghĩ tới phu nhân đời trước của.

đảo chủ đảo San Hô lại cất giữ bảo vật trên Hắc Mã đảo.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Bắt sạch? Đúng là thiển cận, tốt xấu gì cũng phải để lại một ít để cho đàn ngựa sinh sản chứ.”
Dạ U lắc đầu nói: “Vị trí của Hắc Mã đảo cũng khá đặc thù và cũng khó để xác định quyền sở hữu của hòn đảo này.

Sau khi lộ ra tin tức về đàn ngựa đen thì đã xảy ra nạn săn bắt trộm.

Đối với loại tình huống như vậy thì bắt hết lại là phương án an toàn nhất.”
“Thì ra là thế.” Đúng là thịt trong miệng mình thì mới là của chính mình
End chap 72
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng