Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu mang Dạ U đi chơi khắp nơi ở hiện thế trong vài ngày rồi lại quay về dị thế.
“Phong Ngữ và Annie đã đi rồi sao?” Trình Chu tìm được Dạ U đang đứng lặng ở bờ biển rồi lên tiếng hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Dạ, đi rồi.”
Lần này đi tới đây thì Dạ U cũng mua thêm một cái thuyền đánh cá nữa.

Muốn từ Hắc Mạch thôn đi ra các đảo xung quanh thì phải dựa vào thuyền đánh cá, phía bên Xà Đảo cũng yêu cầu cần phải có 1 cái để đi lại nên một chiếc thuyền của Trình Chu là không đủ dùng.

Nghĩ vậy nên Dạ U đã mua thêm một chiếc nữa.

Sau đó thì Phong Ngữ và Annie cùng nhau chạy chiếc thuyền chất đầy vật tư quay về Xà đảo.
Trình Chu cười cười nói: “Đã vài ngày chúng ta không ghé qua Hắc Mạch thôn rồi.

Chúng ta đi thôi.”
Dạ U gật đầu nói: “Cũng được.”
Trình Chu vừa quay trở về Hắc Mạch thôn thì trưởng thôn cũng nhìn thấy nên cũng nhanh chóng đi ra chào đón: “Đại nhân, ngài đã trở lại rồi.”
Trình Chu nhìn trưởng thôn nói: “Vâng, tình hình trong thôn mấy ngày nay như thế nào rồi? Có người lạ nào tới nữa không ạ?”
Trưởng thôn lắc đầu nói: “Cũng không thấy có người lạ mặt nào tới đây nữa.

Nhóm trẻ nhỏ đầu tiên cũng đã bắt đầu cho đi học đấu khí rồi.”
Trình Chu không yên tâm nói: “Rất tốt.

Nhưng mà Movic có thành thật không ạ?”
Trưởng thôn vui vẻ trả lời: “Dựa theo ý kiến của đại nhân nên chúng tôi cũng không cho hắn ăn quá nhiều cơm.

Hiện tại thì hắn ta đã bắt đầu thành thật hơn rồi.”
Trình Chu vừa lòng nói: “Vậy là tốt rồi.

Dù sao thì hắn ta cũng là kỵ sĩ.

Chúng ta cũng không nên quá coi thường hắn.”
Trưởng thôn gật đầu rồi bảo đảm nói: “Đại nhân yên tâm.

Tôi hiểu rõ.”
Trình Chu đi vào trong thôn, Movic nhìn thấy Trình Chu bước vào thì cũng tiến lên chào đón rồi cung kính nói: “Gặp qua đại nhân.”
Trình Chu có chút ngoài ý muốn mà nhìn Movic, ban đầu thì Trình Chu còn tưởng Movic sẽ nghênh đón hắn bằng ánh mắt khinh thường và không cam lòng cơ, không nghĩ tới là đối phương lại trưng ra bộ dạng nịnh nọt này nên Trình Chu cảm thấy có chút mê mang, mấy kế hoạch đang chuẩn bị trong đầu để chiêu hàng cũng bay luôn.
Ban đầu thì Movic cũng không tin Trình Chu là quý tộc từ phương xa hay gì đâu, hắn chỉ cảm thấy Trình Chu là 1 tên Đoạ ma giả ngụy trang thành quý tộc thôi.
Nhưng mà sau khi lang thang trong thôn mấy ngày thì Movic cũng đã bắt đầu thu thập thêm nhiều thông tin từ trong miệng của thôn dân, sau đó thì hắn biết được rằng Trình Chu đang tu luyện đấu khí, hiện tại cũng đã là Bạch ngân đấu khí.

Vậy thì Trình Chu đang là Bạch ngân kỵ sĩ sao? Không chỉ có vậy, Movic còn nghe nói Trình Chu còn khế ước vài con Tinh Linh trùng.

Sau khi biết những việc này thì Movic lập tức thay đổi thái độ.
Movic rốt cuộc cũng ý thức được có thể Trình Chu đúng là một quý tộc từ phương xa tới đây để hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.
Hắn cũng thấy trong thôn ngừng xuất hiện những chiếc xe luyện khí đậu ở vùng ven biển của thôn, người dân trong thôn cũng thường có thể lấy ra rất nhiều loại mỹ thực khác nhau, rồi còn thêm mấy cái Thần Khí chưa từng thấy kia … Đều đang khẳng định cho xuất thân cực kỳ cao quý của Trình Chu.
Sau khi phát hiện ra những việc này thì Movic cảm thấy có lẽ đi theo tên quý tộc từ phương xa như Trình Chu có lẽ còn có tiền đồ hơn so với việc đi theo Michael, cho nên sau khi suy xét cẩn thận thì mấy ngày nay Movic cũng đã an phận hơn nhiều và cũng rất phối hợp với những sắp xếp của thôn dân.
Hơn nữa điều khiến Movic nhanh chóng thỏa hiệp nhanh như vậy ngoại trừ vì những tin đồn về Trình Chu thì phần còn lại chính là vì thức ăn mới lạ của Hắc Mạch thôn.
Trình Chu đã mang tới rất nhiều đồ ăn vặt của tới đây, hơn nữa thì người dân trong thôn cũng thường xuyên làm cơm với hải sản để ăn qua ngày.
Cũng vì có Trình Chu đầu têu nên càng ngày càng có nhiều món ăn xuất hiện trong thôn như: hải sản hấp, lẩu hải sản,, thịt kho tàu, thịt cay xào, thực phẩm lên men …… mà Trình Chu cũng không có tàng tư làm gì nên có bao nhiêu là Trình Chu cũng đem truyền thụ lại hết cho mọi người.

Hiện tại thì trong thôn cũng đã xuất hiện vài đầu bếp có tay nghề rất tốt.
Thời điểm ban đầu khi Movic nhìn thấy thôn dân ăn hải sản thì hắn còn có chút khinh thường, nhưng sau khi chính hắn ăn thử thì hắn lại tự phỉ nhổ bản thân vì thiếu hiểu biết.
Mà người dân đối Movic cũng vẫn còn phòng bị nên cũng không dám cho hắn ăn quá no.

Movic lại càng hối hận vì quyết định của mình.
Movic cảm thấy hắn không cần thiết phải truy cầu cái gọi là bảo tàng của Gabriel để làm gì cho phí công, hắn chỉ cần đem một số đồ vật trong thôn đi bán thì hắn đã có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Trình Chu cùng Movic trò chuyện vài câu đơn giản rồi rời đi, Trình Chu cũng không muốn tiếp thu lời đề nghị của Movic một cách qua loa như vậy.

Hắn cũng quyết định phải quan sát Movic thêm một thời gian nữa rồi tính toán sau.
Không được Trình Chu công nhận nên Movic cũng có chút thất vọng và ảo não.

Movic nghĩ mãi cũng không hiểu lý do tại sao mà mấy thường dân thấp kém ở trong thôn kia lại có thể được Trình Chu ưu ái như vậy chứ? Rõ ràng người có xuất thân như hắn thì mới thích hợp làm thuộc hạ của Trình Chu mới phải?
“Mì gói, mì gói tới đây.” Mấy người phụ trách nấu nướng nâng nồi mỳ tôm đã nấu thơm ngon tới rồi hô lên.
Thôn dân nghe vậy thì cũng nhanh chóng chạy đến bàn ăn, Movic cũng hoà vào đoàn người mà chạy đến.

Bên cạnh nồi mỳ có mấy người đàn ông mặc đồng phục cầm theo dùi cui điện tới tuần tra trông cũng cực kỳ uy nghiêm.

Mấy người đàn ông này gọi là đội tuần tra bảo vệ của thôn, nghe nói chính Trình Chu đã tuyển người và tự tay trao cho bọn họ.
Thành viên được tuyển chọn vào đội tuần tra mỗi quý đều được phát 2 bộ đồng phục, phúc lợi cũng rất hậu hĩnh, nên những thành viên này trong nháy mắt đã biến thành ứng cử viên thích hợp để trở thành chồng tốt cho các cô gái.
Movic cũng rất ghen tị mà nhìn mấy thành viên của đội tuần tra, lúc trước hắn đã bị những thần khí này phóng điện đánh ngã nên hắn biết rất rõ uy lực của những thần khí này.

Không ngờ những người dân vô tri này có thể tự do sử dụng thần khí, quá lãng phí rồi.
Movic nhìn mỳ gói trong nồi thì ánh mắt cũng ánh lên vài tia khác thường.

Lúc trước thì Movic cũng đã được ăn qua mỳ gói này rồi nhưng mà mấy thôn dân này cũng quá keo kiệt, họ chỉ cho hắn nửa chén nên căn bản là không đủ nhét kẽ răng, mà hương vị của loại mì gói này cũng rất độc đáo nên hắn nhớ mãi không quên.
“Movic đại nhân có muốn ăn một bát không?” Người phụ nữ phụ trách bưng mỳ tới hỏi.
Movic thầm nghĩ: Hắn cũng có phần sao?
Movic rụt rè gật đầu nói: “Vậy thì cho tôi một chén với.”
“Movic rất thích mỳ gói mà anh đã mang tới đây.” Trình Chu đang tuần tra trong thôn thì âm thanh của Dạ U truyền vào tai Trình Chu.
Nghe được lời Dạ U nói thì Trình Chu cũng rất cao hứng, người ở dị giới cũng thật dễ dụ, chỉ cần cho thực phẩm rác rưởi như mì gói là được.
……
Trình Chu đi tới cánh đồng cỏ linh lăng, Tiểu May Mắn cũng đang ở trên không trung bay lượn, thân hình vẫn phấn điêu ngọc trác và mượt mà hơn lần trước hắn gặp rất nhiều.
Nhìn thấy Trình Chu đi đến thì Tiểu May Mắn cũng nhanh chóng giống quả đạn pháo mà nhào tới người Trình Chu, Trình Chu tiếp được Tiểu May Mắn và đưa 1 khối linh ngọc ra.
Tiểu May Mắn cũng khá hài lòng khi thấy Trình Chu tự giác mang đồ ăn ra như vậy nên cũng nhanh chóng gặm luôn khối linh ngọc đó.
Sau khi ăn no Tiểu May Mắn cũng lắc lắc đầu, quay lại nhìn Trình Chu rồi trầm tư một chút sau đó vứt ra một con Tinh Linh trùng.
Động tác của Tiểu May Mắn cũng rất nhanh, Trình Chu còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì cũng nhanh tay chụp lấy đồ đang hướng tới mặt mình.

Nhìn lại thì thấy Tiểu May Mắn đã vứt ra l con cỏ linh lăng trùng.
Trong thế giới của Tinh Linh thì đồng loại vẫn luôn có sự cạnh tranh rất gay gắt vì vấn đề lãnh thổ, có khi Tinh Linh khác loài sẽ chung sống với nhau ôn hoà hơn nhiều.

Nếu trong một khu đồng chăn nuôi mà có 2 con Hắc Mạch trùng thì khu đồng đó sẽ không hề yên ổn, và đôi khi thì con Tinh Linh có giai vị cao hơn còn ăn luôn Tinh Linh đồng loại để tăng trưởng.
Trình Chu nhìn con cỏ linh lăng trùng mới bắt được thì nhíu mày.
Trình Chu nhìn qua trưởng thôn hỏi: “Tiểu May Mắn đã giấu một con cỏ linh lăng trùng, ông có biết việc này không?”
Trưởng thôn lắc đầu có chút xấu hổ nói: “Tôi cũng không biết.”
Tiểu May Mắn cũng được tính là một ác bá ở trong thôn, mà thôn dân thì cũng không dám đắc tội với nó.

Thường thì thôn dân muốn đi cắt cỏ linh lăng cho trang trại chăn nuôi cũng phải được sự đồng ý Tiểu May Mắn thì mới dám cắt.

Trưởng thôn cũng không nghĩ tới là Tiểu May Mắn lại giấu một con cỏ linh lăng trùng.
Trình Chu nhìn Tiểu May Mắn thầm nghĩ: Xem ra việc chuyển nhà cho Tiểu May Mắn phải tiến hành càng sớm càng tốt rồi.
Thực lực của Tiểu May Mắn càng ngày càng mạnh nên cũng sẽ gây ảnh hưởng đến sự trưởng thành của các loại thực vật khác, mà lãnh địa Hắc Mạch thôn cũng không rộng lớn lắm nên để để tuỳ ý cho cỏ linh lăng sinh trưởng thì cũng không phải là chuyện tốt.
Trình Chu nhìn trưởng thôn nói: “Con Tinh Linh trùng này giao cho ông.

Ông mau tìm một thôn dân khoẻ mạnh để khế ước đi ạ.

Cháu sẽ tìm cách sớm chuyển nhà cho Tiểu May Mắn.”
Trưởng thôn gật đầu vội vàng nói: “Đã rõ.”
Trước đây thì người dân của Hắc Mạch thôn đối với cỏ linh lăng là kẻ thù không chung đường, nhưng hiện tại thì họ đã biết được công dụng của loại cỏ này rồi nên người dân lại cực kỳ yêu thích.
Trưởng thôn cũng không biết phân chia như thế nào cho hợp lý nên đã đã lấy cỏ linh lăng trùng làm phần thưởng cho người đầu tiên có thể ty luyện được đấu khí ở trong thôn.
Trình Chu mang Tiểu May Mắn chuyển đến Hắc Mã đảo, đồng thời đem một lứa Giác Trư vị thành niên thuấn di đến Hắc Mã đảo để nuôi thả.
Trình Chu cũng có chút lo lắng là Tiểu May Mắn sẽ không thích Hắc Mã đảo, nhưng không ngờ là sau khi Tiểu May Mắn tới đây đã chạy đi chơi đến quên cả trời đất.

Trên thực tế thì ở một nơi có diện thích nhỏ Hắc Mạch thôn là rất hạn chế cho sự trưởng thành của Tiểu May Mắn, hoàn cảnh của Hắc Mã đảo càng thích hợp cho Tiểu May Mắn cư trú.
Sau khi sắp xếp xong cho Tiểu May Mắn thì Trình Chu cũng đi đến nhìn Tiểu Gừng, Kiều Kiều, Ô Ô và Tam Hoa .
Tiểu Gừng phát triển rất tốt, cánh đồng gừng cũng được mở rộng thêm 3 lần so với diện tích ban đầu, sao đó thì Ô Ô cũng không cam lòng yếu thế nên đã nhanh chóng cho ra đời hàng trăm cây hà thủ ô mới.

Kiều Kiều cũng đã trải qua một lần biến đổi, sau khi đồng hoá nốt 2 loại lan còn lại thì hình dáng bên ngoài của Kiều Kiều cũng thay đổi luôn.

Hiện tại thì Kiều Kiều có thể giục sinh thêm 2 loại hoa lan nữa.

Một loại là lan hồ điệp, hình dáng của loại hoa này giống như những con bướm, khi có một cơn gió thổi nhẹ qua giống lan này thì những bông hoa này giống như những con bướm đang đung đưa.

Loại còn lại chính là hoa lay ơn, và giới trồng hoa cũng truyền miệng là 4 loại hoa lay ơn, hoa hồng, cẩm chướng và hoa đồng tiền được mệnh danh là của thế giới và hoa lay ơn được mệnh danh là .
Tam Hoa đang ngủ ngon lành bên một cụm hơn 10 cây tam sắc hoa, theo lời của Tiểu May Mắn thì Tam Hoa chính một tên lười biếng suốt ngày lăn ra ngủ, cả ngày chỉ ăn rồi lại lăn ra ngủ không hề có động lực cạnh tranh để tiến lên như Tiểu May Mắn.
……
Phong Ngữ và Annie cũng đem thuyền đánh cá chạy đến vùng phụ cận của Xà đảo, nơi này cũng đã có rất nhiều người ra đứng chờ.
“Đã chịu trở lại rồi hả?” Carey nhìn Phong Ngữ và Annie nói.
Phong Ngữ gật đầu rung đùi đắc ý nói: “Dạ, tụi em đã trở lại rồi.”
Carey nghi hoặc hỏi: “Dạ U không trở về cùng hai em sao?”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Anh Dạ U không trở về.

Nhưng mà anh Dạ U cũng nói em mang rất nhiều vật tư trở về cho mọi người.”
Carey cau mày có chút phiền muộn nói: “Dạ U càng ngày càng ít trở về đây rồi.”
Annie nghịch cây gậy ma pháp trong tay rồi bình tĩnh nói: “Anh Dạ U đi làm anh dâu của người ta rồi.”
Carey có chút nghi hoặc nói: “Anh dâu là thứ gì?”
Annie chớp mắt giải thích nói: “Anh Trình Chu là anh hai còn anh Dạ U là anh dâu.

Em nghe nói là anh dâu lợi hai hơn anh hai.”
Carey gật đầu nói: “Thì ra là thế.

Vậy thì làm anh dâu cũng khá tốt.

Dạ U lợi hại như vậy thì phải làm anh dâu mới đúng.”
Annie gật đầu tỏ vẻ tán đồng nói: “Anh Dạ U là người lợi hại nhất.”
Đoàn người Phong Ngữ cũng lần lượt chuyển hết vật tư từ trên thuyền xuống, lần này Dạ U cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống, đồ chơi, ….

Thất tinh bát loạn mà chất đống ở trên đảo.
Người trên Xà đảo cũng không phải lần đầu thấy những đồ vật này nhưng nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ xuất hiện thì mọi người cũng rất hứng thú.

Đồ dùng của hiện thế càng ngày càng xuất hiện đầy trên đảo làm mọi người sống trên đảo cũng có sức sống hơn trước rất nhiều.
Sau khi Phong Ngữ và Annie ở trên đảo một thời gian thì Phong Ngữ liền biến thành chim rồi lôi theo Annie bỏ trốn.
Clara nhìn Phong Ngữ bay đi thì ánh mắt có chút phức tạp nói: “Lại đi rồi.

Phong Ngữ càng ngày càng không muốn lưu lại nơi này nữa, hình như Annie cũng giống vậy.

Cũng không biết đây là phúc hay là họa nữa.”
Melissa nhìn Clara nói: “Đi thì đi thôi.

Chị cũng không cần quá lo lắng, Dạ U sẽ chiếu cố bọn họ.

Em thấy Annie cũng đã hoạt bát lên rất nhiều đấy chứ.

Thế giới bên kia nhất định là một thế giới rất thú vị.”
Clara gật đầu nói: “Hẳn là rất thú vị.” Nhưng mà cô đối với thế giới kia cũng chưa biết một tí gì cả nên cần phải quan sát nhiều thêm một chút mới thỏa đáng.
Melissa nhìn về phía xa nói: “Nghe Phong Ngữ nói thì nơi đó đang phát sinh Ma lực triều tịch nên có một số lượng lớn Đọa ma giả đang ở thức tỉnh.

Bên kia không có kỵ sĩ và người thường đều phải bỏ ra một cái phí rất lớn để trở thành Đọa ma giả.” Nếu bọn họ có thể đi đến thế giới kia thì có lẽ sẽ tốt hơn ở đây rất nhiều.
End chap 83
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng