Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Trình Chu ở lại Đàm gia chờ tập sách tranh của Dịch Thù Tuyết thì ngoài ý muốn mà nhận được điện thoại của Trình Dương.
Trình Chu vừa dập điện thoại thì sắc mặt âm u đi thấy rõ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy Trình Chu có sắc mặt khó coi như vậy thì dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có việc gì lớn.

Em tự mình cẩn thận đi nhá.

Anh phải chạy về thành phố H một chuyến.”
Đàm Thiếu Thiên: “Đi thành phố H sao? Em cũng muốn đi.”
Trình Chu: “Không được.”
Đàm Thiếu Thiên bất mãn nói: “Tại sao chứ?”
Trình Chu: “Không phải là em đang bị theo dõi sao? Nên điều hiện tại mà em cần phải làm là cải tạo tốt một chút.

Bây giờ mà em chạy ra ngoài theo anh thì không phải sẽ làm anh bị bại lộ luôn sao? An phận đi, đừng có gây chuyện cho anh nữa.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Cải tạo? Hắn làm gì mà phải cải tạo chứ?
Trình Chu sử dụng thuấn di mang Dạ U và Phong Ngữ đang ở dạng thú cùng nhau về thành phố H, sau đợt thứ 2 của Ma lực triều tịch thì Trình Chu cũng phát hiện năng lực thuấn di của mình đã tăng lên rất nhiều.
Ở trong cùng một vị diện mà tiến hành thuấn di thì trong một ngày có thể thực hiện bảy đến tám lần.

Trước kia thì ở cùng một vị diện muốn thuấn di thì cần phải có điều kiện là đã từng tới đó rồi thì mới có thể thành công.

Nhưng sau khi năng lực tăng lên thì cũng không cần phải phiền toái như vậy nữa, hiện tại thì chỉ cần có một cái bản đồ được đánh dấu và có khoảng cách cụ thể thì hắn có thể thực hiện thuấn di tới mà ko cần phải đã từng đi qua như trước nữa.
Trình Chu bước vào nhà hàng Ngư Đa Đa thì thấy nội thất bên trong đang rất hỗn loạn và nhà hàng cũng đang bị đóng cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nhà hàng sao lại thành như vậy?” Trình Chu dò hỏi.
Lúc Trình Dương gọi điện thoại choTrình Chu thì cũng nói là nhà hàng đang hơi hỗn loạn nên Trình Chu cũng ngay lập tức hiểu là có chuyện đã xảy ra nên cũng trực tiếp trở về luôn chứ không hỏi nhiều.
Trình Dương nhìn thấy Trình Chu phong trần mệt mỏi trở về có chút nghi hoặc mà nói: “Anh hai, sao anh tới nhanh vậy ạ?”
Trình Chu cũng thuận miệng giải thích: “Lúc em gọi thì anh đang trên đường về rồi.”
Bởi vì trong nhà hàng cũng đang bận sứt đầu mẻ trán nên Trình Dương cũng không nghĩ nhiều.
“Đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng cho anh nghe.” Trình Chu hỏi.
“Cũng không biết tại sao mà có đàn chuột từ bên ngoài chạy vào nhà hàng và cắn 2 khách hàng, sau đó thì lại có hơn chục thanh niên chạy vào gây rối, rồi cha mẹ cũng đã bị bọn họ bắt đi.

Họ nói là chuẩn bị tiền bồi thường thì mới giao người lại cho mình.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Sao lại có chuột trong nhà hàng chứ?”
Trình Dương cũng rất lo lắng nói: “Em cảm thấy đây là do Dị năng giả làm.

Anh hai, không phải là anh cũng đã nghe nói về mấy người có năng lực đặc thù rồi đúng không? Dạo gần đây cũng có rất nhiều người có được những năng lực rất kỳ quái, nên hẳn là có người đã có điều khiển chuột vào phá nhà hàng chúng ta.

Nhà hàng chúng ta vẫn luôn đạt tiêu chuẩn về vệ sinh an toàn thực phẩm nên không thể vô cớ mà có hơn chục con chuột chạy vào phá hoại như vậy được.

Khách hàng cũng bị doạ cho bỏ chạy hết rồi.”
Trình Chu: “Sao em có thể xác định là do Dị năng giả làm? Có lẽ là do khách hàng mang chuột vào thả thì sao?”
Trình Dương lắc đầu rồi chậm rãi giải thích: “Chắc chắn không phải là người thường.

Hơn nữa thì nhà hàng của chúng ra cũng không phải là nhà hàng đầu tiên xảy ra chuyện.

Sau khi cửa hàng có chuyện thì có một vị khách đã chạy lại nói cho em là dạo gần đây cũng đã có vài cửa hàng đã phát sinh ra những việc tương tự như vậy rồi.

Những tiệm này cũng có xuất hiện chuột và họ cũng đều check camera thì không nhìn thấy có bất kỳ vị khách nào mang chuột vào thả, mà thả một lần cũng tới mấy chục con chuột như vậy.

Hơn nữa thì nếu là do người làm thì nhất định phải lưu lại dấu vết do việc này cũng đã xảy ra vài lần.”
“Hàn Kiều cũng đã đi tìm cha cô ấy để nhờ người hỏi thăm tình hình một chút thì cũng mới được biết thêm thông tin là dạo gần đây có một người đàn ông tự xưng là Mouse Boss có thể thao tác điều khiển chuột.

Người đàn ông này cũng thành lập một băng nhóm chuyên làm những chuyện giống như vậy.

Cũng đã có không ít cửa hàng đã gặp chuyện.”
“Tên này cũng đã bành trướng thế lực ở 2 thành phố rồi, ban đầu thì hắn hoạt động ở thành phố bên cạnh nhưng dạo gần đây thì hắn mới chuyển qua khu vực bên này.

Em nghe nói là tên Mouse Boss này có một con chuột vương còn to hơn con mèo và nó có thể điều khiển đàn chuột con, hơn nữa rất có linh tính.

Cha của Hàn Kiều cũng đã nhờ người đi hoà giải nhưng đối phương lại hoàn toàn phớt lờ.”
Trình Chu đen mặt nói: “Bọn họ muốn bao nhiêu tiền?”
“Em nghe nói mấy cửa hàng kia thì họ yêu cầu bồi thường mấy vạn đến mấy chục vạn.

Tới nhà hàng chúng ta thì họ đã yêu cầu 200 vạn lận, nhưng mà sau đó thì tên kia đã đổi ý, hắn yêu cầu 1 vạn phần dược đen tóc.” Trình Dương nói.
Trình Chu: “……” Một vạn (10.000) phần, tên kia cũng không bị nghẹn chết luôn.
Trình Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nói: “À đúng rồi anh hai, mấy chậu hoa dư lại trong nhà hàng cũng bị tên Mouse Boss đó cùng sai tay chân đoạt đi luôn rồi.

Mấy chậu hoa kia có vấn đề gì đúng không?”
“Hắn ta bắt ba mẹ đi giam ở đâu rồi, em biết không?” Trình Chu dò hỏi.
Trình Dương nói: “Có khả năng là bên khu biệt thự ven sông Hán Thuỷ, nhưng em cũng không chắc lắm.

Khu biệt thự đó nằm ở vùng ngoại ô thành phố nên tương đối hẻo lánh.

Em cũng mới nghe nói là bên đó có rất nhiều chuột xâm lấn, dân cư cũng phản ánh rất nhiều lên ban quản lý khu rồi.

Bên ban quản lý bất động sản cũng đã thử rất nhiều biện pháp để diệt chuột nhưng không có kết quả gì.”
“Cũng có rất nhiều chuột xâm nhập vào khu biệt thự của người khác rồi cắn nát hết sofa và đồ nội thất nên cũng có nhiều nghiệp chủ bức xúc quá mà đã san nhượng lại với giá rẻ.

Em cũng nghe nói chủ mới của những căn biệt thự đó là Mouse Boss.”
“Hiện tại thì bên khu biệt thự ven sông Hán Thuỷ đó hơn phân nửa là đã bị tên đại ca đó mua lại, hơn một nửa nghiệp chủ còn lại cũng vì sợ hãi mà không dám tiếp tục ở nữa.

Hiện tại thì bên đó đa phần là nghiệp chủ sở hữu nhiều tài sản nên không quan tâm tới khu bên này và một số người ham rẻ mua lại rồi ra ngoài thuê tạm.”
“Cho nên có thể khẳng định là khu biệt thự ven sông Hán Thuỷ hiện đang là địa bàn của Mouse Boss.”
Trình Chu cau mày thầm nghĩ: Một khi Dị năng giả mà làm ác thì lực phá hoại quả nhiên là mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần.
Trình Dương có chút khó xử nói: “Tên Mouse Boss đó thế lực khuếch trương rất nhanh, hơn nữa trong tay cũng có vũ khí nóng nên em cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em làm rất đúng.

Kế tiếp cứ để anh xử lý.

Em không cần xen vào.”
Trình Dương có chút lo lắng nói: “Anh hai, những người kia chính là Dị năng giả đấy.

Sẽ không sao chứ anh?”
Trình Chu không thèm để ý mà xua tay nói: “Cũng chỉ là mấy Dị năng giả thôi.

Em không thấy là mấy Dị năng giả bên quốc gia đại bàng đều bị bắn cho không phản kháng được sao? Dù sao thì đây cũng chỉ là một tên chuột cống thôi, không có gì mà phải sợ.

Mấy ngày nay em cũng không ngủ được rồi đúng không? Em về trước đi, ráng nghỉ ngơi một chút chứ em sắp thành quốc bảo rồi đấy.

Chuyện cũng đã mấy ngày rồi sao giờ em mới báo cho anh?”
Tất nhiên là hoàn cảnh của quốc gia đại bàng và bên này là hoàn toàn không giống nhau.

Bên kia vẫn luôn theo đuổi tự do nên không cấm vũ khí nóng, Dị năng giả có xuất hiện mà xảy ra mâu thuẫn với người thường thì họ cũng sẽ mang vũ khí ra mà xử luôn chứ không bị nghiêm cấm như ở bên này.
Trình Dương ngượng ngùng nói: “Không phải, anh hai vẫn luôn rất bận rộn mà.

Ban đầu em cũng chỉ nghĩ là bỏ ra ít tiền là có thể giải quyết được nên mới không báo cho anh.”
Trình Chu nhíu mày nói: “Em nói cái gì thế? Sau này lỡ có chuyện gì phát sinh thì em phải lập tức nói cho anh biết đấy.

Nghe chưa?”
Trình Dương gật đầu nói: “Em nhớ rồi.”
……
Biết ba Trình và mẹ Trình đã bị bắt nên Trình Chu cũng nhanh chóng chạy tới khu biệt thự ven sông Hán Thuỷ.

Phong Ngữ cũng biến thành con chim sẻ bay khắp nơi để tìm ra những bị trí khả nghi.
“Bên trong căn biệt thự số 402 có hơn 20 người đang tụ tập hình như đang họp, phía bên trong căn biệt thự đó cũng có dao động ma lực, hẳn là ở căn đó.”
“Phát hiện ra vị trí của ba mẹ anh không?” Trình Chu hỏi.
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Không có.”
Trình Chu híp mắt nói: “Ý em là không có ở đây sao?”
“Không phải đã nói đây là địa bàn của tên chuột vương sao? Chắc là ở căn khác.” Dạ U nói.
Dạ U cũng ẩn thân rồi chạy đi khắp nơi dò xét một chút, chạy đến căn biệt thự số 301 thì phát hiện ra tung tích của ba Trình và mẹ Trình và có thêm vào người cũng đang bị cầm tù nữa, hẳn là mấy ông chủ của các nhà hàng xung quanh.
Bên trong căn biệt thự 301 có an bài 4 người canh giữ nên muốn giải quyết thì cũng không quá khó khăn, sau khi phát hiện ta tung tích của ba mẹ Trình thì Trình Chu cũng bắt đầu suy tính lại.
Dạ U nhìn Trình Chu dò hỏi: “Cha mẹ nuôi của anh tạm thời cũng không có việc gì nên anh có thể yên tâm.

Anh tính xử lý những người trong căn 402 kia như thế nào? Diệt khẩu hết luôn sao?”
Trình Chu cau mày nói: “Này thì không được.

Hơn hai mươi người đấy.

Quá nhiều, không bất đắc dĩ thì cũng không nên giết nhiều như vậy.” Thế giới này giết người cũng không dễ như bên dị giới, giết nhiều quá e xảy ra chuyện.
Dạ U không vui nói: “Vậy thì phải mặc kệ bọn hắn sao? Chúng ta chỉ đem người cứu đi?”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ mà nói: “Cứu thì tất nhiên cũng phải cứu rồi, nhưng mà chúng ta cũng phải giáo huấn đám người kia một chút.”
Muốn chiếm tiện nghi của hắn sao? Nghĩ cũng quá dễ rồi.

Huống chi không giáo huấn bọn họ thì sau này họ cũng vẫn sẽ ra tay.

Đám chết tiệt kia không những phá nhà hắn mà con cướp đồ của hắn nữa đấy, tha được sao?
Dạ U nhìn Trình Chu hào hứng nói: “Vậy anh tính làm gì?”
Trình Chu có chút khó xử nói: “Không thể đánh chết, nhưng phải khắc sâu.”
Dạ U cũng không kiên nhẫn nói: “Các anh ở thế giới này cũng thật phiền toái……”
Trình Chu gật đầu nói: “Xã hội pháp chế mà, nên phải vậy thôi.”
Phong Ngữ vỗ cánh rồi thủ thỉ kêu hai tiếng rồi nói: “Hay là gọi chị Melissa qua đây.’
Trình Chu hứng thú nhìn Phong Ngữ rồi dò hỏi: “Melissa có dị năng gì?”
Phong Ngữ: “Khống xà.

Trên đảo thường xuyên không đủ đồ ăn nên chị Melissa còn phải chỉ đạo cho mấy con rắn đó tự giết lẫn nhau.

Gọi chị ấy tới đây xử lý đám chuột này cũng tốt.”
Trình Chu nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Nhưng mà anh mời cô ấy qua thì cô ấy có đáp ứng không?”
Phong Ngữ vỗ cánh nói: “Chị Melissa chắc là sẽ đáp ứng thôi.

Chị ấy muốn làm người mẫu, muốn đi thi các show tuyển tú.”
Trình Chu: “Làm người mẫu?” Đúng là ở đâu thì mọi người cũng rất mê đắm hào quang sân khấu mà.
……
Bên trong căn biệt thự 402.
Hơn 20 người đàn ông đang tụ tập với nhau uống rượu vang đỏ, ăn những đồ ăn cao cấp, ở trong khu biệt thự xa hoa, nhìn thôi là cũng biết đang hưởng thụ rất sung sướng.
Vương Lợi Quân ngồi ở trên sofa, hưởng thụ lời tán thưởng của đàn em, cảm giác rất thành tựu và duy ngã độc tôn.
Bên cạnh Vương Lợi Quân là một con chuột có kích thước bằng một con linh miêu trưởng thành (nặng từ 8 -18 kg), con chuột này mấy ngày trước chỉ to bằng một con mèo bình thường (3-5kg), nhưng sau khi trải qua đợt Ma lực triều tịch mới đây thì đã phát triển to thành như vậy.
Vương Lợi Quân cũng rất yêu quý con chuột vương này nhưng mà mấy đàn em của hắn lại rất sợ hãi con chuột này.
Trước kia Vương Lợi Quân là một nhân viên bảo vệ rất bình thường nên cả ngày phải lo nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Sau khi thức tỉnh dị năng thì hắn ta bắt đầu đổi nghê, chiêu mộ đàn em và bành trướng thế lực.
Thời điểm mới bắt đầu thì Vương Lợi Quân cũng không dám làm lớn, 1 lần tống tiền cũng chỉ dám hô mấy vạn đến mấy chục vạn mà thôi.

Nhưng sau vài lần thành công thì tham vọng của hắn lại càng trở nên bành trường hơn, đám đàn em dưới quyền cũng tâng bốc nên hắn cũng đã nuôi mộng bá chủ một vùng, muốn cơm no rượu say, trái ôm phải ấp.
“Đại ca, bà chủ của quán lẩu Minh Thạch đã mang tiền tới chuộc người rồi.”
Vương Lợi Quân gật đầu rồi ngạo nghễ mà nói: “Làm sớm không phải hơn sao? Một hai phải để chồng chịu đánh một trận mới ngoan được.”
Một đàn em đứng bên cạnh có mặt nịnh nọt mà nói: “Đại ca, anh nói rất đúng.

Mấy ông chủ nhỏ đó rất không thức thời nên phải cho họ chịu khổ một phen thì mới ngoan ngoãn mà nôn tiền ra.”
Vương Lợi Quân híp mắt nói: “Thôi, nhanh đi lấy tiền rồi thả hắn ta đi.”
“Đại ca, dược đen tóc là cái gì mà anh lại coi trọng như vậy?”
Vương Lợi Quân liếc nhìn đàn em rồi dùng thái độ kiêu căng mà nói: “Mày thì biết cái gì chứ? Đó là hàng tốt đấy, không biết mấy người trong cái nhà hàng Ngư Đa Đa kia có bị ngu không mà đem loại ma dược trân quý đó thành tặng phẩm cho người ta mang đi.

Bọn họ còn đóng gói như mấy loại sản phẩm 3 không nữa.”
“Đại ca, nghe nói là nhà hàng Ngư Đa Đa này có hậu trường.

Hơn nữa hậu trường còn rất lớn, nghe đâu đó nói là người ở thủ đô.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vương Lợi Quân híp mắt rồi khinh thường nói: “Sợ cái gì? Trời cao hoàng đế xa, có là kinh đô thì cũng cách nơi này quá xa.

Hiện tại đã là thời đại của Dị năng giả rồi, những người không thể thức tỉnh dị năng thì dù kẻ có tiền thì cũng chú định là bị đào thải thôi.”
Ban đầu khi Vương Lợi Quân làm cái trò bắt cóc tống tiền này thì hắn vẫn rất cẩn thận, chỉ tìm những kẻ không có hậu trường và giàu có.

Nhưng thời gian sau thì lá gan của Vương Lợi Quân cũng dần phình to ra và xuống tay cũng càng ngày càng không có cố kỵ nữa.

Một khi dã tâm đã bành trướng thì không có pháp ngăn chặn.
“Đại ca, cái cửa hàng hải sản Ngư Đa Đa kia tựa hồ có chút tà môn đấy.

Em còn nghe nói nước gừng đường nâu có thể dùng để trị bệnh phụ khoa, được đen tóc có thể trị trọc đầu, nên có thể sau lưng chủ của hàng đó là Dị năng giả chống lưng cho ….”
Kỳ thật thì Vương Lợi Quân cũng không không phải chưa suy xét đến loại này khả năng, nhưng là sống trong xã hội hiện tại này thì gan lớn no chết nhát gan đói chết nên Vương Lợi Quân không nghĩ từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Sợ cái gì chứ? Có rất nhiều Dị năng giả đều là giàn hoa bày ra cho vui mắt mà thôi.

Nếu đúng là Dị năng giả thì cùng lắm là chúng ta bày tiệc rượu cùng nhau xưng bá là được rồi.”
Mấy tên đàn em nghe xong thì cũng sôi nổi gật đầu.
Vương Lợi Quân đang cùng đàn em bốc phét, vài người còn hùa theo bàn tính kế hoạch mở rộng địa bàn thì bỗng nhiên con chuột vương đang ngồi bên cạnh Vương Lợi Quân bỗng nhiên lo lắng mà chít chít kêu lên.
Vương Lợi Quân cau mày quay qua nhìn chuột vương ở bên cạnh rồi quát lớn nói: “Chuột vương, mày làm sao vậy? An tĩnh một chút đi.”
Đàn chuột từ bên ngoài bỗng nhiên tràn vào phòng khách và chạy như điên về phía chuột vương.
Nhìn đàn chuột đang chạy loạn trong phòng thì đàn em của Vương Lợi Quân người nào người nấy đều thay đổi sắc mặt.

“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
Vương Lợi Quân không ngừng giải phóng dị năng để khống chế bầy chuột đàn nhưng đều vô ích.

Bầy chuột hiện tại mắt đã đỏ lên và chi chi gọi loạn làm trong phòng toàn nghe thấy tiếng chuột inh ỏi.
Trong lúc hỗn loạn thì đừng nói là đàn em của Vương Lợi mà ngay cả bản thân của Vương Lợi Quân đều bị chuột cắn cho vài phát.
“Đại ca, rắn … rắn.” Đàn em của Vương Lợi Quân nhìn về phía ban công rồi lắp bắp kêu lên.
Vương Lợi Quân cùng mấy tên đàn em đang thảo luận công việc ở trên tầng hai nên cửa sổ ở ban công tầng 2 cũng mở ra.

Sau khi nhìn qua thì cả đám thấy một đầu rắn vàng to bằng cối xay lớn đang xuất hiện ở bên cửa sổ làm một đám bị doạ cho hoảng sợ.
Chuột vương cũng bị dọa phát run, huyết mạch của giống loài thiên địch mà áp chế là điều khó có thể chống cự lại.

Ngày thường thì tất nhiên là không ai có thể so bì được với chuột vương, nhưng lần này nhìn thấy mấy con rắn thì chuột vương lại chật vật bất kham.
“Sao lại có một con rắn lớn như vậy chứ?” Trên mạng cũng từng lưu truyền hình ảnh con rắn dài cả 100m quấn quanh cái xe buýt, nhưng đó chỉ hàng pha kè, hàng P (photoshop) mà có.

Hiện tại thì đối diện vói con rắn to bằng cái đùi người lớn thì mặt người nào người nấy đều tái mét rồi lộ ra dáng vẻ xấu xí vặn vẹo.
End chap 87
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng