Hai Giới Trùm Làm Ruộng



Thủ đô – Biệt thự Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết ngồi trước bàn trầm tư.
Đàm Tiềm bước đến dò hỏi: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại bần thần thành như vậy rồi?”
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm nói: “Người của Tiêu gia vừa mới tới và đã đưa thứ này.”
Đàm Tiềm mở ra hộp rồi nói giỡn: “Ngọc tỷ à? Đáng tiếc là nhà chúng ta cũng không muốn kế thừa vương vị.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Em vừa mới nhận được tin tức là Tiêu Hồng Kiệt đã tỉnh lại, hơn nữa khang phục hoàn toàn.”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Anh đã nghe việc này rồi.”
Sắc mặt Dịch Thù Tuyết có chút phức tạp nói: “Tiêu Hồng Kiệt đã tỉnh lại.

Việc này cũng chứng minh là lúc trước Thiếu Thiên đã xảy ra chuyện, nhưng mà Thiếu Thiên đã âm thầm giải quyết và không cho em biết chuyện.”
Trong lòng Dịch Thù Tuyết cũng không biết là nên vui mừng vì con trai nhỏ của mình hiểu chuyện hay nên buồn vì con cái xảy ra chuyện mà bà lại không biết một tí gì nữa.
Trong lòng Đàm Tiềm cũng rất sợ hãi nhưng ông vẫn phải trấn an vợ mình mà nói: “Con trai đã trưởng thành rồi mà em.

Nó có bí mật thì cũng bình thường thôi.”
Đàm Tiềm cũng thầm cảm thấy may mắn vì Thiếu Thiên không có chuyện.

Nếu Thiếu Thiên mà gặp chuyện như Đoạn Khánh mà chết đi thì vợ ông cũng sẽ điên mất.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Bây giờ em cũng không lo lắng cho Thiếu Thiên.”
Đàm Tiềm: “Vậy em lo lắng cái gì?”
Dịch Thù Tuyết nhắm mắt lại nói: “Sau khi Tiểu Chu nhận được điện thoại Trình Dương liền chạy tới thành phố H.”
Đàm Tiềm cười cười nhưng cũng không lắm để ý mà nói: “Anh còn tưởng là có chuyện gì chứ? Cha mẹ nuôi của Tiểu Chu gặp chuyện thì con nó chạy về cũng là bình thường mà.

Chuyện này cũng chứng minh là nhà bên kia đã giáo dục con trai mình rất tốt đúng không?”
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm rồi lắc đầu nói: “Em không nói tới cái này.

Tiểu Chu chạy về là chuyện rất bình thường.

Nhưng thời gian đến lại rất không bình thường.”
Đàm Tiềm: “Thời gian đến?”
Dịch Thù Tuyết hít sâu một hơi nói: “Con trai rời đi lúc 10 giờ nhưng 11 giờ em gọi cho con thì thằng bé đã ở thành phố H rồi.”
Đàm Tiềm: “Ý của em là ……”
Nếu mà ngồi máy bay thì 1 tiếng cũng là quá quá nhanh, chưa kể còn thời gian đợi và làm thủ tục, hơn nữa không phải lúc nào cũng có chuyến.
Dịch Thù Tuyết: “Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Đàm Tiềm đột nhiên nhận ra ý của Dịch Thù Tuyết rồi dò hỏi: “Ý của em là…… dị năng thuấn di?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy”
Đàm Tiềm cau mày nói: “Nghe thì có vẻ là giống với dị năng của U linh.

Nhưng cũng không phải chỉ có một mình U linh mới có dị năng này đúng không?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Cũng có khả năng.”
Dịch Thù Tuyết bỗng đột nhiên nhận ra là bà cũng không hề hiểu biết gì về đứa con trai lớn này của mình.

Bà vừa mới lên mạng tra chút tin tức thì phát hiện cửa hàng hải sản Ngư Đa Đa của Trình Dương đã khá nổi tiếng ở trên mạng, đồ được bày bán bên trong cũng tương đối đặc biệt, và cũng có rất khả năng những món đồ đó chính mà ma dược.
Trên mạng cũng có không ít người đã suy đoán cái lý do mà Vương Lợi Quân bị lật thuyền chính là vì hắn ta đã đắc tội với nhà hàng Ngư Đa Đa.

Nếu đây mà là sự thật thì vị khống xà Dị năng giả kia cũng quen biết với Trình Chu.
Sau phát hiện ra việc này thì Dịch Thù Tuyết lại nhớ tới ngày mà đứa con trai nhỏ của mình bỗng nhiên đổi tính.

Không phải là ngày đó nó cũng mới trở về từ quán bar Thiên Đường hay sao? Và cũng tự dưng từ ngày đó thì nó bỗng nhiên thay đổi hẳn.

Bà cũng từng hỏi lý do mà con trai mình đi quán bar thì nó cũng trả lời qua loa là do người bạn của nó bị mất ví nên bị giam dưới tầng ngầm và liên hệ với nó để tới cứu.

Nhưng mà sau khi con trai bà chạy tới cứu thì đã bị cho leo cây.

Cũng chính vì vậy cho nên sau khi trở về thì nó nói là đã bị tổn thương và muốn cắt đứt quan hệ với rồi bắt đầu muốn.

Lúc đó không để ý nhưng cái lý do này cũng quá qua loa rồi.
Không lâu sau đó thì quán Bar Thiên Đường đã bị niêm phong, và cũng có lẽ là ngày hôm đó con trai bà đã xảy ra chuyện.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó thì Thiếu Thiên đã bắt đầu biết Trình Chu.

Khi cả nhà mà ở cùng nhau thì Thiếu Thiên vẫn luôn trộm quan sát xem phản ứng của Trình Chu mà ứng xử cho phù hợp.
Có lẽ đứa con trai lớn của bà cũng rất có khả năng là quét rác tăng như trên mạng đã đồn đại.
Đàm Tiềm nhìn Dịch Thù Tuyết nói: “Trên đời này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Em cũng đừng lo sợ gì.

Như bây giờ không phải là rất tốt sao? Em đừng nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Vâng.”
……
Trung tâm huấn luyện dị năng Quốc gia.
“Đại ca, cậu đã trở lại rồi.” Đám Phó Huy đi lên đón.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ.”
“Đại ca, cậu đã chạy về quê của anh trai cậu hả?” Tạ Ngạn nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ.”
Tạ Ngạn tò mò dò hỏi: “Cậu có nhìn thấy vị khống xà Dị năng giả kia không?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không thấy.

Lúc tôi tới thì người ta cũng sớm đi rồi.

Làm sao mà có thể nhìn thấy được chứ.”
Bạch Văn Bân cau mày nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Tôi còn tưởng là phần lớn các Dị năng giả đứng đầu đều đã bị quốc gia chiêu mộ rồi chứ.

Ai mà ngờ được là bên ngoài vẫn còn lưu lạc nhiều Dị năng giả xuất chúng như vậyđâu.

Mà có khi là sau này e còn nhiều nữa.”
Đàm Thiếu Thiên: “Đây là đương nhiên.” Xa thì không nói làm gì nhưng mà bên cạnh anh trai hắn cũng đã có vài cao thủ rồi đấy.

Mà những người này cũng không nằm trong phạm vi giăng lưới của quốc gia.”
……
Vì đã đáp ứng Trình Chu nên Dịch Thù Tuyết cũng tốn mấy ngày để vẽ ra toàn bộ nội dung của cuốn điển tịch.
Cuốn điển tịch này có rất nhiều văn tự nhìn rất kỳ lạ, nhìn sơ thì rất giống với giáp cốt văn (甲骨文: Jiǎgǔwén).

Mấy văn tự này Dịch Thù Tuyết cũng không nhận thức, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà vẽ lại hình dạng của nó.
Dịch Thù Tuyết đem tất cả tranh vẽ đóng thành một cuốn sách tranh rồi giao cho Trình Chu, vì để bảo mật nên toàn bộ quá trình đều là bà tự tay làm mà không nhờ vả bất kỳ ai.
“Cảm ơn mẹ.” Trình Chu cười cười nói.
Dịch Thù Tuyết nhìn Trình Chu với sắc mặt rất phức tạp mà nói: “Con thích thì tốt rồi.”
Trình Chu sửng sốt một chút nói: “Con rất thích nó.”
“Tiểu Chu, con……” Dịch Thù Tuyết nhăn mày như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Mẹ, làm sao vậy?” Trình Chu hỏi.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Không có việc gì, con đi nghỉ ngơi đi.”
……
Phòng dành cho khách.
“Dường như là mẹ anh đã biết anh có vấn đề rồi.” Dạ U nói.
Trình Chu: “Thật vậy sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, mẹ đang hoài nghi anh đang vi phạm pháp luật.”
Trình Chu: “Làm sao có thể chứ?”
Tuy là hắn đang buôn lậu giữa hai vị diện thật, nói dối thành tánh cũng thật, bắt nạt em trai cho toả đam mê cũng thật, nhưng mà hắn vẫn luôn là đứa con ngoan đấy.
Dạ U nhìn quyển sách tranh của Dịch Thù Tuyết thì cũng giật mình.
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Em phát hiện ra cái gì sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Mấy loại thực vật trong cuốn sách này đa số đều là linh thảo bên Tinh Linh thế giới.”
Trình Chu nhìn tập sách thầm nghĩ: Đàm Thiếu Thiên cũng đã từng nói qua, bởi vì ký tự của cuốn điển tịch kia không hề giống với bất kỳ ký tự từ cổ xưa truyền lại nên tổ tiên đã nghĩ cuốn điển tịch đó là một cuốn thiên thư.

Xem ra thì cũng có phần đúng vì cuốn sách đó đúng từ dị giới đến.
“Sách này khá giống một cuốn luyện dược thư.” Dạ U nói.
Trình Chu híp mắt nói: “Nếu chuyện này mà là thật thì lần này anh kiếm lớn rồi.

Em nhận thức những ký tự này không?”
Dạ U lắc đầu nói: “Em cũng không biết quá nhiều về những ký tự này, nhưng mà những văn tự này nhìn khá giống với luyện dược khắc văn ở dị giới.

Nếu anh có thể tìm được một luyện dược sư tới thì may ra có thể dịch được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy sao?”
Ban đầu thì Trình Chu muốn học một chút về luyên dược nên cuốn sách của Dịch Thù Tuyết cũng có giá trị tham khảo cực lớn, tuy là chữ thì xem không hiểu nhưng vẫn có thứ tự mô tả các bước.

Nếu có chú thích rõ ràng thì con đường làm luyện dược sư của hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.
……
Đàm Thiếu Thiên gõ cửa rồi bước vào.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái rồi nói: “Có chuyện gì?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi lại nhìn Dạ U sau đó bĩu môi thầm nghĩ: Trình Chu lãnh đạm như vậy là sao? Không lẽ hắn lại phá hỏng chuyện tốt gì của anh trai rồi hay gì?
“Em tới đưa đồ tặng.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, cái gì?”
Đàm Thiếu Thiên mở một cái hộp ra, bên trong cũng lộ ra một khối ngọc tỷ.
Trình Chu cau mày nói: “Đây là ngọc tỷ của Tiêu gia mà.

Đối phương không lấy lại sao?”
Viên thuỷ nguyên thạch của Tiêu gia đã được Carol dùng để chữa trị ma thuật nên Trình Chu đã cảm thấy khá ngượng ngùng nên cũng không muốn ngọc tỷ của đối phương nữa.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Vâng ạ, bên phía Tiêu gia kiên trì muốn đưa sang.

Em sợ là bên kia đã biết cái gì đó nên bọn họ nói là muốn kết một phần thiện duyên.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy sao?”
Thời điểm Annie vận dụng dị năng trị liệu thì Tiêu Hồng Kiệt có vẻ như đã thanh tỉnh nên.

Có lẽ đối phương đã phát hiện ra dị năng của Annie.
Dạ U nhìn ngọc tỷ rồi cau mày nói: “Vật này hình như hơi giống tổ trùng.”
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Tổ trùng?”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Là đồ có thể thu nhận và chứa Tinh Linh trùng.”
Quỳ Quỳ đang ở bên trong cơ thể Trình Chu bỗng đột nhiên bay ra rồi chui vào bên trong ngọc tỷ.
Dạ U: “Cảm giác thế nào?”
Trình Chu: “Quỳ Quỳ rất thích ngôi nhà mới này.”
Dạ U gật đầu nói: “Có vẻ như thế giới của anh cũng có không ít thứ tốt.”
Cho dù là cuốn luyện dược thư do Dịch Thù Tuyết cung cấp hay khối ngọc tỷ của Tiêu gia này chẳng hạn, đều là thứ tốt.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Quỳ Quỳ vừa bay ra đã biến mất trong nháy mắt thì chớp mắt.

Sau đó hắn cũng cảm thấy mới lạ rồi dò hỏi: “Anh hai, cái gì vừa bay ra thế?”
Trình Chu cau mày nói: “Em không cần biết.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Anh hai, anh thật quá đáng mà.”
Trình Chu khoanh tay nói: “Quá đáng? Muốn nói quá đáng thì anh phải mang em tới Vĩnh sinh đường mới đúng.

Sau đó thì để cho người ta mổ đầu em ra lấy tinh hạch rồi chuyển cho anh kìa.”
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt rồi có chút run rẩy nói: “Anh hai, anh đang nói cái thế?”
Trình Chu nhún vai rồi thờ ơ nói: “Dạo gần đây cũng không biết là có người nào đó vẫn luôn gửi những tin nhắn có nội dung kỳ lạ cho anh.

Nội dung thì nói là muốn giúp anh nghịch thiên sửa mệnh.”
Trình Chu đưa ra một tấm poster cho Đàm Thiếu Thiên xem.
Trên tấm poster có viết mấy nội dung nhìn rất ấn tượng: Bạn muốn thay đổi vận mệnh không? Bạn muốn thức tỉnh dị năng không? Hãy gia nhập với chúng tôi.

Ở đây chúng tôi sẽ biến mọi giấc mơ của bạn thành hiện thực.

Bạn sẽ không còn bức xúc vì người xung quanh bạn đã thức tỉnh mà bạn lại là Muggle nữa.

Bạn sẽ không còn phiền lòng vì mình không giỏi bằng người ta nữa.

Vì dị năng, bạn hãy hành động đi, hãy đứng lên đi, tương lai đang nằm trong tay bạn …
Đàm Thiếu Thiên phồng má lên, lúc trước thì hắn cũng đã được nghe nói là gần đây người của Vĩnh sinh đường cũng đang nghiên cứu di dời dị năng của người cùng huyết thống.

Không ngờ là anh trai hắn cũng đã nhận được poster tuyên truyền.
Đàm Thiếu Thiên cười gượng nói: “Anh hai, anh đừng để ý tới đám người đó.

Không phải là anh chướng mắt dị năng của em sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đích xác là chướng mắt, lôi điện dị năng cũng chẳng có tác dụng gì.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Vậy là hắn nên cảm thấy may mắn vì anh trai mình chướng mắt dị năng của mình đúng không?
……
Mới sáng sớm thì Đàm gia đã nghênh đón một vị khách tới thăm.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Tiêu Hồng Kiệt rồi có chút kỳ lạ mà nói: “Tiêu thiếu, sao anh bình phục nhanh vậy chứ?”
Tiêu Hồng Kiệt cười nói: “May mắn, tôi cũng cảm thấy thân thể khá tốt rồi.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi “Ồ” một tiếng.
“Làm phiền Đàm thiếu đã ra tay cứu giúp.” Tiêu Hồng Kiệt nói.
Đàm Thiếu Thiên xua tay nói: “Nào có, nào có.”
Tiêu Hồng Kiệt: “Đàm thiếu có quen biết mấy người đã cứu tôi không?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Tiêu Hồng Kiệt rồi đề phòng mà nói: “Anh muốn làm gì? Tiền cũng đã thanh toán, hàng cũng đã giao rồi.

Không lẽ anh muốn rút lại đấy à?”
Tiêu Hồng Kiệt nhíu mày nói: “Không có.

Chỉ là tôi cảm thấy đối phương có thể cũng là một Dị năng giả hệ thuỷ như tôi nên tôi cũng muốn làm quen để giao lưu một vài kỹ năng tâm đắc thôi.”
Đàm Thiếu Thiên phồng má suy nghĩ một lát rồi nói: “Để hôm nào tôi đi hỏi thử giúp anh.

Nhưng mà anh cũng đừng hy vọng quá nhiều.”
Tiêu Hồng Kiệt gật đầu nói: “Được, vậy tốt quá rồi.

Vậy nhờ Đàm thiếu.”
……
Nhà Đàm Côn Đỉnh.
“Tiêu Hồng Kiệt đã khôi phục lại, nghe nói nhà thằng hai đã ra tay giúp đỡ.” Đàm Côn Đỉnh nói.
Đàm Diệu cau mày rồi chua ngoa nói: “Không ngờ là thằng đó còn có thể sống sót.”
Người thức tỉnh dị năng đã càng ngày càng nhiều, cũng có rất nhiều Dị năng giả đã trở thành tầng lớp thượng lưu mới, và địa vị của những kẻ có tiền bình thường đã bị hạ đi trông thấy.
Đàm Diệu vẫn mong ngóng bản thân có thể thức tỉnh dị năng, nhưng mà vẫn không thể thành công.
Khi biết Đoạn Khánh đã chết thì Đàm Diệu còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Dị năng giả hệ hoả hiếm có thì thế nào chứ? Cũng bị thiêu chết như mọi người thôi.

Nếu trở thành Dị năng giả mà nguy hiểm như vậy thì làm người thường không tốt hơn à.

Ít nhất còn giữ được mạng.
Tình huống của Tiêu Hồng Kiệt vẫn luôn trong tình trạng có thể chuyển biến xấu đi, Đàm Diệu còn đang vui sướng vì đối phương cũng sắp bước vào vết xe đổ của Đoạn Khánh rồi.

Không ngờ là vẫn còn sống.
“Nhà thằng hai e là đang che giấu bí mật gì đó thì phải.” Đàm Côn Đỉnh nói.
Đàm Diệu nhịn không được mà nắm chặt tay lại.

Trực giác cũng cho hắn biết là chênh lệch của hắn và Đàm Thiếu Thiên đã càng lúc càng lớn rồi.
Đàm Diệu rầu rĩ nói: “Thằng Đàm Thiếu Thiên này cũng thật may mắn.

Tới Vĩnh sinh đường còn không giết được nó, nhiều người bị ma lực phản phệ như vậy mà nó lại không có việc gì.”
End chap 92
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Nhấn để mở bình luận

Hai Giới Trùm Làm Ruộng