Hào Môn Tranh Đấu



Đêm khuya tĩnh lặng, một tia chớp xẹt qua phía chân trời, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

Trong căn biệt thự đổ nát tối đen như mực, phòng khách trống rỗng chỉ có một chiếc sô pha và một cái bàn để piano được phủ lên bởi một tấm vải trắng chống bụi, chiếc đồng hồ cây theo sự va chạm với con lắc mà phát ra những âm thanh nặng nề.

Vài bức tranh sơn dầu treo trên tường trong đêm khuya dường như cũng trở nên kỳ dị hơn rất nhiều, những cành cây bên ngoài cửa sổ sát đất đang đung đưa theo gió, bóng cây ngổn ngang trên mặt đất tạo thành những hình thù kỳ quái.

Căn phòng khách rộng lớn như vậy mà lại lộ ra một vẻ khiến người ta phải khiếp sợ.

Ở một góc của phòng khách còn có một vũng máu đỏ sẫm đã khô lại.

Bên cạnh vũng máu là một người phụ nữ với sắc mặt hốc hác, bị người ta trói vào một cái cột, trên người sót lại vài mảnh vải đỏ rực, những vết máu rỉ ra đã khô lại từ lâu, trên làn da trắng muốt chi chít những vết bẩn và vết thương, thậm chí có những vết thương đã bắt đầu mưng mủ, bốc lên mùi hôi thối.

Cảnh tượng này khiến người ta phải sợ hãi.

"Kẹt… kẹt..."

Một âm thanh bất ngờ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, cánh cửa đen ngòm của phòng khách bị mở ra.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu xanh, trên người khoác một chiếc khăn choàng đính ngọc trai màu trắng ngà chậm rãi bước vào.

Trên khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, toát lên vẻ lẳng lơ ghẹo người, ngũ quan xinh đẹp, một vài dấu vết của năm tháng đã được lớp trang điểm che đậy một cách tinh tế.

Cả người như một bông hoa tulip thanh cao tỏa hương ngào ngạt, mang một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến người ta mê mẩn.

Người phụ nữ mặc váy xanh thành thục lấy từ ngăn tủ bên cạnh ra một cái giá cắm nến giả cổ bằng bạc, dùng bật lửa thắp nến, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng quanh người cô ta, chầm chậm đi tới trước mặt người phụ nữ thê thảm kia.

Trên gương mặt cô ta lộ ra nụ cười xinh đẹp, giọng điệu vô cùng kinh ngạc thốt lên: "Diệp Vũ, cô sống dai thật, như thế này mà cô vẫn chưa chết."

Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ mặc váy xanh, Diệp Vũ lạnh lùng mở hai mắt ra, nhưng điều khiến người ta hoảng sợ là trên khuôn mặt lạnh lùng đó của cô sớm đã không còn đôi mắt, mà chỉ còn lại hai hốc mắt trống không.

Cả tay và chân đều bị người ta đánh gãy, xương bánh chè cũng bị đập vỡ, gương mặt vốn xinh đẹp giờ đã biến thành ma quỷ đáng sợ, dáng người thon thả và gương mặt trắng nõn bị người ta rạch liên tiếp mấy nhát dao, đến cả hai mắt cũng bị khoét sống, hai hốc mắt như hai cái hang làm cho người ta sợ hãi.

Diệp Vũ nhếch miệng, trên khuôn mặt xấu xí đáng sợ lộ ra một nụ cười lạnh lùng nhuốm đầy thù hận, giọng nói khàn khàn như gió thổi phát ra những âm thanh chói tai: "Lam Mộng, cô còn chưa chết, Diệp Vũ tôi làm sao nỡ chết trước!"

Lam Mộng khẽ cười, căn bản không hề để ý tới sự khiêu khích của Diệp Vũ, ngược lại còn nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp: "Diệp Vũ, hôm trước mấy tên ăn mày kia phục vụ cô có tốt không? Tôi nghe Minh Dực nói, cô có vẻ đẹp thiên phú, hơn nữa lại có mùi vị khiến người ta si mê...!Cô tốt đẹp như vậy, đương nhiên tôi không nỡ giết cô.

Tôi đành tìm vài tên ăn mày đến hầu hạ cô, để bọn chúng cũng được nếm thử mùi vị của cô.

Dù sao có đồ tốt thì phải để mọi người cùng hưởng thụ."

"Vậy tôi cảm ơn cô...!Cho dù bị mấy tên ăn mày làm nhục, cũng còn hơn là chung chăn gối với tên lòng lang dạ sói Quân Minh Dực!" Diệp Vũ bật cười, đó là một nụ cười điên cuồng quỷ dị, kết hợp với khuôn mặt như ma quỷ của cô càng toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ, "Trước khi chết còn có thể cắm cho Quân Minh Dực mấy cái sừng thì Diệp Vũ tôi lời rồi."

Khi nói những lời này, Diệp Vũ đột nhiên mở miệng ra, "Phụt" một tiếng, một bãi nước bọt phun thẳng vào mặt Lam Mộng, không khí tràn ngập mùi tanh của máu.

Lam Mộng thét lên một tiếng chói tai, vội vàng lấy khăn choàng lau nước bọt trên mặt, thuận tay cầm giá cắm nến lên, giơ tay đâm về phía Diệp Vũ, vừa đâm vừa chửi: "Diệp Vũ, con tiện nhân này!"

"So với nhà họ Quân nhà các người thì Diệp Vũ tôi còn chưa đê tiện bằng đâu!" Diệp Vũ bị hủy hoại thành ma quỷ, nhếch mép cười lạnh lùng: "Em trai khiến anh trai bị cắm sừng, rồi chà đạp tôi như vậy, khiến tôi phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Quân mười năm nay.

Như vậy vẫn chưa đủ, còn lừa gạt tình cảm của em gái tôi, nuốt hết tài sản của nhà họ Diệp, chiếm đoạt cơ nghiệp tổ tiên để lại của Diệp thị, cuối cùng là táng tận lương tâm hại nhà họ Diệp phải diệt môn!"

"Đó là vì nhà họ Diệp các người quá ngu xuẩn!"


Nhấn để mở bình luận

Hào Môn Tranh Đấu