Hào Môn Tranh Đấu



Diệp Nghiên mặc trên người một chiếc váy trắng như ngọc bối rối cúp điện thoại, tay cô siết chặt chiếc điện thoại di động màu hồng nhạt xinh xắn, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, trong màn hình là ảnh chụp một cô gái trẻ trung hoạt bát với nụ cười xinh đẹp động lòng người và người đó không phải ai khác mà chính là bản thân cô.

.

.chỉ tiếc rằng, nhan sắc này nếu so với vẻ đẹp quyến rũ của chị gái thì cô vẫn còn kém rất xa.

Nghĩ đến đây, Diệp Nghiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngậm nước của cô vừa liếc qua đã thấy người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời đứng ở nơi kia, cô rụt rè ngượng ngùng nhìn chăm chú vào nửa khuôn mặt của đối phương, dường như chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này đã khơi dậy lại sức sống ở trong cô, trái tim cô nhảy nhót không ngừng như một con nai con chạy loạn, hy vọng rằng.

.

.

Ánh mắt vui mừng nhưng vẫn mang theo chút gì đó e thẹn lưu luyến không rời mà dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Quân Minh Dực, ánh mắt cô trượt xuống gò má anh ta, đi xuống dưới, khi ánh mắt cô chạm vào bông hoa được gắn trên ngực áo bành tô, hai chữ “Chú rể” như một chậu nước lạnh thấu xương mạnh mẽ hất lên đầu Diệp Nghiên.

Người đàn ông này sắp trở thành anh rể của cô.

"Nghiên ơi!" Một giọng nói trong trẻo mang theo sự vui vẻ vang lên từ phía sau cô, ngay sau đó lập tức ôm lấy cổ Diệp Nghiên, khuôn mặt xinh đẹp áp sát lại gần cô, dùng cái trán đẩy đẩy vào sau ót Diệp Nghiên cười hì hì nói: "Thật là ngưỡng mộ chị Diệp Vũ của cậu, có thể tốt số như vậy được gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân, ôi.

.

.

Đó chính là mẫu người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái trong thành phố Bắc Trữ này! Vậy mà lại rơi vào trong tay của chị gái cậu!"

Diệp Nghiên tỏ ra thoải mái nhún nhún vai, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo khi nhắc đến chị gái mình: "Không muốn ngưỡng mộ chị ấy cũng khó, chị ấy là con gái đầu của nhà họ Diệp, vừa mới ra đời đã có hôn ước với anh Minh Dực! Sự thông minh lại càng không cần phải nói đến, chị ấy do chính tay ông nội dạy dỗ mà lớn lên, chị ấy và anh Minh Dực chính là trời sinh một đôi."

"Đúng! Đúng! Trên đời này chị Diệp Vũ của cậu chính là người chị tuyệt vời nhất!" Tô Đan Hồng cười tủm tỉm thân thiết kéo tay Diệp Nghiên, bỗng nhiên vẻ mặt mang theo chút gì đó tiếc nuối, tỏ ra ngây thơ chớp chớp đôi mắt nói: "Chỉ tiếc rằng, chỉ vì chị ấy lớn hơn cậu hai tuổi nên mới được nhà họ Diệp gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân, haiz.

.

.

Nếu như cậu sinh ra sớm hơn chị ấy, có khi nào bây giờ người được gả cho tam thiếu gia nhà họ Quân chính là cậu không?"

Sau khi nghe xong lời này tim Diệp Nghiên dường như đập nhanh hơn vài nhịp, lập tức cúi gằm mặt xuống, như có hơi tức giận gạt tay Tô Đan Hồng ra nói: "Đan Đan, nếu cậu là bạn tớ thì từ nay về sau đừng nói ra những lời như vậy nữa.

Bây giờ anh Minh Dực là người đàn ông của chị tớ, cậu không nên gán tớ vào, những lời này nói ra đâu có ý nghĩa gì đâu?"

Tô Đan Hồng giật mình, dường như không nghĩ rằng những lời khiêu khích của mình sẽ khiến Diệp Nghiên tức giận.

Tô Đan Hồng là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Tô và cũng chính là “em gá” của Tô Tình.

Cũng giống như Tô Tình muốn trở thành bạn tốt của Diệp Vũ, từ thuở nhỏ với sự thông minh hơn người, Tô Đan Hồng rất yêu thích Diệp Nghiên cũng chính là người con gái thứ hai của nhà họ Diệp.

Cô ta tìm mọi cách để có thể tiếp cận và trở thành bạn của Diệp Nghiên.

Thấy Diệp Nghiên ngây thơ dễ lừa gạt nên đã không ít lần đứng trong bóng tối lợi dụng Diệp Nghiên nhằm châm ngòi gây chia rẽ mối quan hệ của hai chị em nhà họ Diệp.

Diệp nghiên tức giận trợn trắng mắt liếc nhìn Tô Đan Hồng, không nhịn được mà trách móc vài câu: "Bình thường thấy cậu cũng không phải người nhiều chuyện mà? Lắm miệng mà không biết lựa hoàn cảnh, hôm nay là ngày mà ngay cả chị của cậu cũng không dám nhiều chuyện, khi nào thì đến lượt cậu nói xằng nói bậy vậy? Chẳng trách các tiểu thư nhà giàu có khác không vừa mắt chị em nhà họ Tô mấy người, đúng là lên không nổi mặt bàn mà.

Nếu không phải do bà nội muốn tớ quan tâm để ý đến cậu thì tớ cũng lười nói chuyện với cậu!"

Trái tim Tô Đan Hồng bị tổn thương nặng nề bởi câu nói "Lên không nổi mặt bàn" của Diệp Nghiên, đến nỗi mà ngay cả khuôn mặt tươi cười đang tỏ vẻ thẳng thắn cũng căng cứng lên khó có thể tiếp tục giả vờ.

Dường như giữa chị và em có sự liên kết tâm linh tương thông với nhau, ngay lúc Diệp Nghiên đang trút cơn tức giận lên người Tô Đan Hồng thì cô chợt nghe thấy một trận âm thanh ầm vang, gần như át đi mọi tiếng ồn ào bên trong đại sảnh khách sạn, trong nháy mắt thu hút tầm mắt của mọi người xung quanh.

Trong đầu mọi người nảy lên một suy nghĩ: Cuối cùng cô dâu cũng đã xuất hiện.


Nhấn để mở bình luận

Hào Môn Tranh Đấu