Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi



Tiếng rít trong nhà ga vang lên và âm thanh giảm bớt khi chuyến tàu đêm tiến vào Ga Trung tâm Carlsbar.

Hiện tại là trước bình minh, mặt trời mùa đông vẫn chưa ló dạng trên bầu trời.

Sân ga càng trở nên sôi động hơn khi ngày càng có nhiều người đổ ra ngoài và rất nhiều người đã có mặt tại nhà ga từ trước để chào đón những người thân của họ trở về.

Trong số hành khách có Kyle Etman-người đang đứng ngay giữa đám đông nhộn nhịp.

Cậu quay trở lại mà không hề báo trước, và do đó không có ai chào đón cậu.

Ngay cả cha mẹ cậu cũng không biết về kế hoạch quay trở lại, thay vì đi du lịch đến các quốc gia phía nam của lục địa.

Cậu vẫn không nhận được hồi âm từ Leyla-ngay cả sau bức thư chân thành cuối cùng cậu gửi cho cô.

Kyle đã phải dồn cả trái tim và tâm hồn vào từng lời nói, vì thế khi không nhận được lá thư phản hồi nào từ cô thì suy nghĩ ban đầu của cậu là đã đến lúc phải từ bỏ.

Đó là lý do tại sao cậu đã chấp nhận lời đề nghị đi du lịch về phía nam của cha mình.

Nhưng, đến phút cuối cậu lại đổi ý, Kyle đổi vé để cậu quay về nhà thay vì đi xa hơn.

Kyle ban đầu không biết tại sao mình lại muốn quay lại, nhưng ngay khi cậu nhìn thấy bạn bè của cậu đang tiến vào biên giới của Ratz thì đã có thứ gì đó thấp thoáng bên trong cậu.

Bây giờ cậu đã biết tại sao mình muốn quay lại.

Cậu biết mình muốn đi đâu.

Có một cảm giác gì đó đang dâng lên trong cậu khi ngày càng đến gần nhà hơn.

Leyla không hề từ chối cậu mà không có một lời tạm biệt đàng hoàng.

Ít nhất thì cậu cũng biết cô nhiều như vậy nên cậu lo lắng rằng chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với cô.

Có thể chỉ là sự tuyệt vọng của cậu đã thổi phồng mọi thứ lên quá mức, và có thể cô vẫn ổn, nhưng hiện giờ cậu chỉ cần gặp cô.

Cậu muốn gặp cô.

Khi đám đông dần dần bớt đi xung quanh thì Kyle lại di chuyển một lần nữa, mang theo chiếc rương to lớn khi cậu bước ra khỏi nhà ga một mình.

Khi bước ra khỏi nhà ga bỗng cậu bắt gặp cảnh nơi đây đã phủ đầy tuyết trắng, nhìn đâu cũng thấy trắng xóa bao quanh mình.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi, chất đống trên vai cậu khi cậu đứng yên khác lâu.

Cậu giờ đã là một người đàn ông, khác so với khi cậu rời đi.

Cậu đã trưởng thành hơn sau thời gian phải chia tay Leyla.

“Leyla…” cậu thì thầm như một lời cầu nguyện, tên cô tuyệt vọng tuôn ra từ cậu khi những làn khói trắng bay quanh cậu.

Chỉ nghĩ đến cô thôi cũng khiến trái tim cậu có cảm giác vặn vẹo, một nỗi lo lắng dâng trào trong cậu khi nghĩ đến việc gặp lại cô, từ khi họ chia tay.

Các đốt ngón tay của cậu trở nên trắng bệch khi tay cậu siết chặt vào thân cây.

[ Tôi sẽ yêu thương và trân trọng cậu chừng nào bạn còn cho phép.

Tôi thề rằng sẽ không có tổn hại nào đến với câu nữa.

]Đó là những lời cậu dành cho cô.

Một lời tỏ tình chân thành mà cậu viết cho cô, cậu hy vọng lời nói của mình sẽ chạm đến trái tim cô.

Kyle thề nếu Leyla cho cậu một cơ hội thì cậu sẽ trao cho cô mọi thứ cậu từng hứa.

[ Tôi sẽ đến chỗ cậu ngay lập tức! Chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi Arvis và tìm nơi hạnh phúc trên thế giới này! ]Với suy nghĩ cuối cùng đó, cậu đã tìm thấy sức mạnh để một lần nữa tiến về phía trước và dũng cảm vượt qua con đường đầy tuyết để đi đến hạnh phúc riêng của mình.

********.


Nhấn để mở bình luận

Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi