Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi



Ngày hôm sau, Leyla thức dậy và rửa mặt.

Cô duỗi tay chân để thoát khỏi cơn đau nhức kéo dài suốt tối qua, sau đó cô thay quần áo và sẵn sàng cho một ngày mới.Ngay khi đang chuẩn bị để bắt đầu công việc của mình thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật mình.Leyla cau mày và đi ra mở cửa, đó là người giúp việc của Claudine.Leyla bàng hoàng đứng đó, không biết mình nên làm gì thì người giúp việc đột nhiên cúi đầu trước mặt cô.“Tôi xin lỗi cô, vì sự bất cẩn của tôi.”"Bởi tôi đã nói dối chủ nhân của mình là tôi không thể làm việc được, chính vì vậy đã khiến cô phải làm thay tôi"Leyla có thể nhận ra rằng có điều gì đó hơi khác thường ở người giúp việc, mặc dù Mary không làm gì sai.Thực sự thì cô xứng đáng nhận phải một chút tàn nhẫn từ Lady Brandt.Khi còn nhỏ, Leyla ngày càng sợ Claudine vì cô biết Claudine là con gái của một nữ bá tước.

Nếu cô không nghe lời Claudine thì hậu quả, chú Bill có thể phải gánh chịu.Nhưng bây giờ cô lại phải gặp rắc rối, và nỗi sợ đó lớn hơn rất nhiều.Nếu cô làm người hầu tạm thời cho Claudine thì cũng không đáng sợ bằng việc cô ngủ sau lưng với vị hôn phu của người phụ nữ đó.Leyla cảm thấy mình như một tên trộm- cô đã ăn trộm một thứ lẽ ra không phải của mình...Những lời xin lỗi của người giúp việc dành cho cô đều rất lịch sự và nhã nhặn.Nhưng Mary không thể giấu được những động tác cứng đờ của mình, như thể cô thà phục vụ chủ nhân của mình còn hơn là đi xin lỗi Leyla.Khi người giúp việc giải thích xong thì Leyla đã nhanh chóng chấp nhận lời xin lỗi đó.

Xong chuyện, cô ta nhanh chóng rời khỏi căn nhà của Leyla.Leyla đóng cửa lại thì đột nhiên nó lại hiện lên trong tâm trí cô.Leyla đắm chìm trong suy nghĩ và tự hỏi mình đã làm gì xúc phạm người giúp việc đó.Đột nhiên cô lại nhớ đến cái cảnh mình đang ngồi trên giường...thì bỗng một cảm giác kinh tởm ập đến…Đừng nói với mình là….Leyla thở hổn hển, đưa tay lên miệng,Claudine liệu có biết được sự thật không!?Trong lòng cô bỗng khó chịu khi cô càng suy nghĩ về điều đó đó.Bỗng, cái đó đột nhiên sáng chói và phản chiếu vào cô.Cô quay lại nhìn và đó chính là hộp trang sức mà Công tước đã tặng cô đêm qua, trước khi cô rời khỏi nhà phụ..."Đây là gì?" Leyla nhớ mình đã hỏi khi anh đưa nó cho cô.Anh đã lấy nó ra khỏi túi áo khoác khi cô đang bắt đầu mặc lại quần áo.Cô đã kinh ngạc khi anh đột nhiên đứng trước mặt cô, với chiếc hộp trên tay."Mở nó đi."Anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay.Sau đó, cô đưa tay lấy chiếc kính của mình và đeo nó lên mặt để nhìn rõ hơn.Cô đã bị sốc khi mở hộp, cô thấy một con chim được thiết kế vô cùng sang trọng cùng với đôi cánh vàng.Đó là một sợi dây chuyền.Nó làm cô nhớ đến những con chim pha lê mà cô từng thấy, được trang trí trên lối đi của Bảo tàng ở Ratz.Leyla không chịu tin, anh lại mua thứ này cho cô chỉ vì ngày đó!Cô ngước lên nhìn anh với vẻ hoài nghi và thấy anh cũng đang ngắm nó trước khi họ chạm mắt nhau.“Sao anh lại đưa tôi cái này?”Cô tự hỏi liệu anh có thực sự nhớ khoảnh khắc đó không?"Ta biết em thích nó."Anh ta không thể làm những việc này!Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, khiến Matthias lo lắng, anh bước lại gần hơn để nhìn cô và xem tại sao cô lại phản ứng như vậy với món quà của anh.Leyla cố gắng rời mắt khỏi anh, nhưng anh đã nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn lên, để tìm kiếm câu trả lời…KHÔNG!Cô đã nhanh chóng đóng chiếc hộp lại và đưa lại cho anh.Matthias ngay lập tức nheo mắt trước hành động đó nhưng anh vẫn im lặng, không hề nhúc nhích.“Tôi không thích nó nữa.”"Hãy vứt nó đi nếu anh muốn, vì tôi không muốn nó."Ký ức về những viên pha lê mát lạnh trên đầu ngón tay ùa về trong tâm trí cô.

Có rất nhiều bức tranh trong viện bảo tàng đó, và cô rất hạnh phúc khi phát hiện ra Công tước đã nâng cô lên để cô có thể đưa tay ra và chạm vào chúng.Nhưng khoảnh khắc đó thật vô nghĩa khi cô phải đối mặt với những chuyện kinh khủng gần đây...Cô không bao giờ có thể quay lại với cô gái ngốc nghếch đó nữa.Matthias im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu, sau đó anh quay lưng lại với cô.“Vậy sao em không tự mình vứt nó đi?” Matthias quay lại nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ.Đột nhiên anh đi ra khỏi phòng và bỏ cô một mình...Leyla không biết tại sao mình lại không vứt nó đi khi rời khỏi nhà phụ...Có điều gì đó trong cô muốn giữ lại nó.“Cháu sẽ phải trở thành một người tốt.”Chú Bill đã từng nói với cô như vậy, ông rất tin tưởng vào tương lai của cô.Nhưng bây giờ dường như cô đã phải xấu hổ và thất vọng về con người của mình.Leyla không muốn nhìn nữa nó nữa, cô cầm lấy chiếc hộp và giấu sâu dưới gầm giường.Cô có thể không thể vứt nó đi, nhưng cô sẽ để nó tránh xa khỏi tầm mắt của mình.

Sẽ nhanh thôi, cô chắc chắn sẽ quên được nó...****************.


Nhấn để mở bình luận

Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi