Hi Quang Nhất


5

Tam giới có nguồn gốc giống nhau, nhưng trên thực tế, mọi thứ lại hoàn toàn không giống nhau.

Thiên giới nằm giao giữa tam giới, cho nên nếu Thiên giới mà bất ổn thì cả tam giới đều sẽ loạn mất. Nhân giới nằm ở chính giữa, Đông Hải của nhân giới thuộc về Thiên giới, Hoa Hải Long Vương của nhân giới chủ yếu dùng để khống chế nước mà thôi.

Long châu của Tiểu Bát cũng có thể điều khiển nước, nếu hắn dùng Long châu để điều khiển nước của biển bình thường thì chắc chắn là quá đủ rồi.

“Chúng ta mượn Long châu của Long Vương Hoa Đông dưới nhân giới thì sao, được đúng chứ?”

Đúng như kế hoạch, một nhóm ba người chúng ta lên đường, từ Minh giới lẻn vào Nhân giới. Thông thường, khi chúng tiên đến trần gian, phải đăng ký xếp hàng đi qua Nam Thiên Môn để kiểm soát không gây sự hỗn loạn.

Khổ nỗi, thủ tục đấy vô cùng lâu, phải mất cả một ngày rưỡi mới vào được, hơn nữa ta và tiểu Bát đến từ Thiên giới muốn làm thủ tục phải mất gấp đôi thời gian, vì thế chúng ta quyết định đi theo đường tắt do Minh Vương dẫn đường, đi thẳng từ cổng Minh Giới đến Nhân giới. Đâm lao thì phải theo lao thôi, lập tức lấy thuyền nhỏ đi lẻn qua đường Hoàng Tuyền.

Ta và tiểu Bát vẫn còn nhỏ, đây là lần đầu tiên chúng ta tới Minh giới, Minh Vương là chủ nhân của chốn này, vậy nên quả thực cũng đều chưa từng đi con đường này bao giờ.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, chúng ta nhanh chóng gặp rắc rối trên đường đi. Nói chính xác hơn là hạ cánh sai vị trí. Đáng lẽ phải đi thẳng đến biển Hoa Đông, nhưng không, con thuyền lại dẫn đến sông Tần Hoài.

Ánh sáng lóe lên, giữa vũ hội, nhiều mỹ nhân thướt tha đủ hình dạng, phong cách khác nhau đang thi nhau vẫy tay chào ta trên gác mái của tòa lầu.

Ta thật thiển cận quá! Đây mà là nhân giới sao! Không, không đúng, đây rõ ràng còn thần tiên hơn cả Thần giới nữa!

“Mỹ nhân, ta tới đây!!” Ta hưng phấn nhấc chân chuẩn bị bay lên.

STOP! Tiểu Bát đè ta xuống, trong mắt có chút oán hận,

"Hi Quang, ngươi còn nhớ nhiệm vụ Thiên đế của chúng ta không?"

Đùa tí làm gì căng.

"Thiên Đế là ai? Ngươi có quen biết ta sao?" Ta nhanh chóng phủi bỏ quan hệ.

Nhưng Minh Vương lại nói, "Hi Quang, đây là Nhân giới."

"Vậy thì sao?"

Minh Vương hít một hơi thật sâu, lấy tay áo che mặt, sau đó lộ ra khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tuấn tú: “Vì vậy, nữ nhân không được bước chân vào thanh lâu. "

Ôi chao? Vậy những mỹ nhân của ta... uhu..

Cũng may mẫu thân của ta là rắn tiên, giỏi nhất là hóa thân thành người, cho nên mặc dù ma pháp của ta dốt đặc cán mai, ta vẫn có khả năng biến thành hình dạng con người tùy ý.

Ta nhanh chóng biến bản thân thành một thiếu niên tuấn tú, trong lòng vô cùng sốt ruột xông lên mỗi tay ôm vài mỹ nhân trong ngực.

Như một cơn gió, chỉ để lại một cơn gió thoảng qua, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu Bát hét lên từ phía sau: “Này!! Chúng ta đi sai đường rồi!!!”

Haha, đùa gì thế, trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy, ta còn đi sai được sao!?

Vậy mà sai thật.

Đây là... Nam Phong quán*.

*Nam phong quán: kỹ viện có nữ thì nam phong quán có nam =))

6

Không sao cả, miễn đẹp là được, nam nữ không quan trọng.

Người ta nói trên Thiên giới toàn là những mỹ nhân đẹp đến không giống người thường, ta cũng công nhận điều đó. Nhưng vẻ đẹp của họ lại quá chuẩn mực. Ai cũng có khuôn mặt như tượng tạc, lông mày uyển chuyển, thanh tú thoát trần.

Nhưng mỹ nữ ở phàm trần thì khác, họ khác nhau, ngoại hình có béo có gầy đa dạng, có lẽ sẽ không thể đẹp lung linh được như ở Thần giới, nhưng lại mang những vẻ đẹp rất khác, rất đặc trưng.

Một số thì thanh tú, một số khác lại quyến rũ, cũng có cả vẻ đẹp bướng bỉnh, một số thì cao quý sang trọng, một số em gái thì ngây thơ đáng yêu muốn chết.

Cái gì thiên phi, cái gì Thần giới, mịa, bà đây muốn ở giới trần gian cơ~

"Ôi, cái người này trông kỳ quái thật đấy, tự mình đến Nam phong quán luôn này."

Một nam nhân mặt dày cộp phấn, có vẻ là tú ông cũng có phần đẹp trai tiến về phía ta với nụ cười ngơ ngác. Nhưng còn chưa kịp chạm vào người ta, y đã bị bóng người màu trắng nhanh như chớp cản lại.

Tiểu Bát và Minh Vương đều đang ở đây.

Tú ông trừng muốn rơi hai tròng mắt ra khi nhìn thấy hai người họ, ánh mắt lập lòe như thể đang nhìn hai cái cây rụng tiền biết đi!

Ơ kìa, bổn công chúa ta đây mặc dù không cao bằng họ, cũng không đẹp trai bằng họ, nhưng dù gì cũng là hậu duệ biển Hoa Đông Thần giới đấy nhá! Ngươi làm thế là có ý gì, khinh thường ta đấy phỏng!?

Nhưng thôi, bị bỏ qua cũng tốt, dù sao trong giây tiếp theo, vô số tiểu quan từ bên trong ùa ra vây lấy hai người bọn họ:

"Ngài trông trẻ quá, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ta, ta nguyện ý, ngài có muốn ta phục vụ không~?"

Ôi, cái thế giới coi trọng nhan sắc này.

"Khách nhân, nếu ngài không ngại, hãy để Thanh Phong phục vụ ngài."

Nhìn sang, hóa ra đó chính là mỹ nhân mà ta thấy bên dòng sông vừa nãy.

Vẻ đẹp của Thanh Phong khác với tiểu Bát và Minh Vương, hai người đều là những bông mẫu đơn vô cùng rực rỡ, còn Thanh Phong lại mang vẻ đẹp thuần khiết, như cơn gió mát lành thổi qua vạn vật.

Ta cười hí hí, dùng quạt nâng cằm mỹ nhân lên, nói: "Đẹp, được lắm, hê hê."

Thanh Phong mỉm cười, dẫn ta lên phòng riêng ở lầu hai, rót cho ta một ly rượu, “Mời.”

Trong rượu có thuốc mê, thế nhưng ta chỉ nhận ra khi đã uống xong, con mắt lờ đờ sắp khép chặt lại.

"Ngươi... sao ngươi lại hạ thuốc ta?"

Thanh Phong mỉm cười: “Tam công chúa, người không nhận ra ta sao?”

Thuốc mê phát tác, ta cảm thấy sau đầu đau nhói, đau đớn kêu lên: "A!"

Thanh Phong trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu, nhẹ nhàng chạm vào khóe mo ta,

“Ngủ đi, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Khi tỉnh dậy, ta nhận ra bản thân vẫn còn nguyên vẹn đang bị trói vào đầu giường, là cái loại trói năm cánh hoa, vặn hai cánh tay ra sau lưng rồi trói vào ấy, trời ạ.

"Sao ngươi cũng ở đây?!"

Miệng Tiểu Bát bị nhét một miếng giẻ, nói năng không rõ ràng.

"Cái gì vậy trời?!"

Tiểu Bát trợn mắt, như thể hắn bị ta làm cho tức chết vậy. Ta cố gắng hết sức di chuyển về phía hắn, từng tí từng tí một, cuối cùng đưa mặt đến sát miệng tiểu Bát, nhưng mắt hắn lại mở to:

"Ngươi định làm cái gì vậy!"

"Ta tính dùng miệng cắn miếng vải ra cho ngươi á."

Tiêu Bát điên cuồng lắc đầu, không biết là do lo lắng hay là do tức giận quá mà hai má hắn đỏ bừng.

"Ôi dào, mặt ngươi đỏ hết cả lên rồi kia kìa. Nhanh để ta cắn ra cho, ngại cái gì nữa!"

Ta cố hết sức vươn cổ ra nhưng Tiểu Bát lại càng trốn xa hơn, cả người gần như dính chặt vào tường.

"Sao ngươi không chịu phối hợp gì hết vậy, lại đây nhanh lên!"

Tiểu Bát đỏ bừng cả người, lan rộng từ cổ đến sau tai, đỏ đến mức như muốn chảy máu. Ta thở dài, thời điểm này rồi mà còn ngại ngùng cái gì không biết!?

Chúng ta vẫn còn phải nhờ vào Bát hoàng tử ngươi đó biết không! Ta đây mặc dù bị trói, nhưng vẫn còn linh hoạt chán, vẫn lăn được nhảy được!

Ta lăn tới bên người Tiểu Bát, đè hắn xuống: “Đừng nhúc nhích, ôi chao, ngươi cứ thế này ta không cắn được đâu!”

Nhìn Tiểu Bát vẫn cố gắng giãy giụa như con lươn, ta hết cách rồi, bèn cắn một cái vào tai hắn,

"Ngươi có nằm yên cho ta không thì bảo?"

Khác với ta, trên người con rồng này vẫn có nhiệt độ, ấm áp vô cùng, giống như một mặt trời nhỏ vậy. Ta càng áp sát vào tai hắn hơn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng, tư thế há mồm cắn này khiến ta thấy miệng hơi khát.

Nhưng thủ đoạn này thực sự có hiệu quả, Tiểu Bát ngừng giãy giụa, thân thể bất động cứng đờ như tượng đá, ta vội vàng lết qua muốn rút giẻ lau cho hắn.

Nhưng răng ta non quá, không những không kéo ra được mà ngược lại còn khiến răng đau nhức mà vẫn không thể dịch chuyển cái giẻ tí nào. Ta hít một hơi thật sâu, nói:

“Tiểu Bát, đợi ta chút ta sẽ cố, ngươi đừng cử động nha.”

Nói xong, ta há miệng to như chưa từng được há, hung tợn cắn cái giẻ lôi ra. Thế nhưng, cái cần cắn là cái giẻ thì ta lại không cắn, ngược lại cắn phải thứ không nên cắn,

"ÔI chao, xin lỗi ngươi nhé, sức ta khỏe quá đó mà."

Ngay khi chiếc giẻ rách được kéo ra, một hàng dấu răng chỉnh tề xuất hiện dưới đôi môi đỏ mọng của tiểu Bát.

Nhưng điều kỳ lạ là cái tên này, vốn là một người rất thích đối nghịch với ta, lại không thèm mắng ta một câu nào. Hắn chỉ quay đầu sang một bên với vẻ mặt đau khổ, trông buồn bã như thể mình là con gái nhà lành bị cư.ỡng gian vậy.

Ta ậm ừ với hắn:

“Ta xin lỗi, ta sai rồi, đừng bơ ta mà. Cùng lắm là, ra ngoài rồi ta cho ngươi cắn trả mười phát nhé!”

Tiểu Bát hừ một tiếng, đôi mắt đẹp dường như sâu hơn, giọng nói có chút khàn khàn:

"Cho cắn thật không?"

Ta: “…"

Quen biết Tiểu Bát đã ba trăm năm, đây là lần đầu tiên ta biết hắn thế mà lại có thể đùa cợt như vậy, hơn nữa trên người hắn bây giờ cũng toát ra mùi gì đấy thơm lắm luôn!

Không đúng, hình như ta đã ngửi thấy mùi thơm này trước đây rồi, đó là vào mùa xuân, nhưng ngửi ở đâu thế nhỉ... Ta không nhịn được lại ngửi thêm mấy lần: "Tiểu Bát, ngươi thơm quá."

Tiểu Bát sửng sốt một chút, dường như chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt tuấn tú chưa từng đổi sắc của hắn đỏ bừng như vịt quay, đột nhiên xoay người ném ta đi:

"Ngươi! Cái đồ quỷ lưu manh!"

7

Cái tên Thanh Phong này quả thật trâu bò. Bởi vì sợi dây mà hắn dùng để trói cả hai chúng chính Khốn Tiên Thằng trên sông Vong xuyên đã hàng ngàn năm, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thể thoát ra được.

“Hi Quang, ngươi không cảm thấy có chuyện gì sao?” Cố mãi mà không thể cắt đứt sợi dây, tiểu Bát nằm dài ra đất ngẩn người hỏi ta.

Quả thật có chuyện không đúng, chẳng hạn như Thanh Phong lấy Khốn Tiên Thằng này ở đâu ra mới được chứ. Lại nói, chúng ta bị trói ở đây đã lâu rồi mà vẫn chưa thấy Minh Vương đâu cả.

"Đừng đoán mò nữa, ta ở đây."

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, Minh Vương đẩy cửa bước vào, đi phía sau chính là Thanh Phong.

Vậy có nghĩa là, Thanh Phong chính là người của Minh giới.

Nhưng Minh Vương bắt có hai người chúng ta đi, rốt cục là có ý đồ gì?

Quân tử co được giãn được, điều quan trọng nhất là phải bảo toàn sinh mạng, ta bèn nở nụ cười ngốc nghếch nhất trong đời, nói:

"Minh Vương điện hạ, chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện cái đã, cái gì còn thương lượng được thì còn cứu được mà."

Diêm Vương lúc này đã thay sang một bộ đồ đen tuyền để dễ bề hoạt động, còn tại sao lại là màu đen á hả? Không phải vì đẹp đâu, mà là vì hắn sợ máu bắn lên áo trắng sẽ khó giặt đó!

“Đừng sợ, vừa rồi cái giẻ lau bên trong đã nhúng ma phi tán* rồi, không đau đâu.”

*ma phi tán: thuốc mê thời xưa dùng để gây mê giảm đau khi mổ.

Nghe vậy, mặt ta nhanh chóng trắng bệch đi,

"Cái... ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Minh Vương đưa tay xoa xoa một bên mặt ta một lúc, cười như không cười, "Ta, muốn trái tim của ngươi."

Nếu ta là con cáo, con gà, hay thậm chí là con rùa, có lẽ ta sẽ nghĩ hắn đang thả thính ta.

Nhưng ta, ta là một con rồng!! Trái tim của rồng chính là Long Châu!!

Ta giả mù sa mưa hào hứng nói:

"Ôi chao, ngươi lấy tim ta làm gì chứ? Chỉ là một hạt thủy tinh bé như viên bi, chẳng đẹp tí gì cả. Ngươi lấy về làm gì cho phí ra!"

Tiểu Bát trông còn phấn khích hơn cả ta tiếp lời:

“Đúng đấy đúng đấy, Long châu của nàng còn chả bằng ngọc trai cơ. Ít ra nó còn phát sáng lấp lánh xinh đẹp. Lấy của nàng làm gì, lấy của ta này, của ta còn có thể đựng nước!"

Minh Vương nhướng mày, từ chối,

"Không, không, ta không thích. Của ngươi trông xấu lắm, ta muốn của nàng ấy cơ."

Nói đoạn hắn thở dài như tiếc rẻ. Mịa, cái tên khốn này chắc chắn là kẻ biến thái. Giống như những kẻ phản diện trong thoại bản, cố gắng phá hoại hủy diệt thế giới chỉ vì hắn ta thích thế?!

100% biến thái xàm xí.

Không được, ta phải tự cứu lấy mình thôi:

“Cứu với, cứu ta với! Ở đây có kẻ biến thái đòi ăn cướp Long Châu của thiếu nữ nhà lành!”

Minh Vương khẽ mỉm cười,

"Hét to lên, ngươi nghĩ sao ta lại phải làm mọi cách để đưa các ngươi đến Nhân giới chứ? Cũng chỉ vì một mục đích gi.ết người không thấy xác mà thôi."

Đúng rồi, cả hai chúng ta đều lén chạy đến đây, sẽ không ai biết mà tới cứu, cũng không ai biết chúng ta sẽ ch.ết ở đây cả.

Thế gian có ba vạn phàm giới, ngàn vạn người, tới khi cha ta tìm thấy ta, có lẽ đến cả tro ta cũng không còn.

"Thanh Phong, làm đi."

"Tuân lệnh."

Mắt thấy con dao sắc bén trong tay Thanh Phong sắp đâm vào ngực ta, ánh sáng vàng quen thuộc lại tỏa sáng, nhanh chóng bao bọc người ta lại.

Lần này rốt cuộc ta đã nhìn rõ ràng, tia sáng vàng này hóa ra chính là nguyên thần hộ thể của Tiểu Bát. Linh lực toàn thân Tiểu Bát bùng nổ, gắng sức đến cực hạn.

Nhưng trong tay Thanh Phong lại xuất hiện thêm một thanh Sát Long mới. Tổ phụ của ta đã chết dưới lưỡi đao của nó. Một khi Sát Long xuất hiện, nó sẽ không dừng lại cho đến khi đã uống đủ máu rồng, là kẻ thù tối thượng của Long tộc chúng ta.

Khốn Tiên Thừng đã hạn chế rất nhiều sức mạnh của Tiểu Bát, vậy nên ánh sáng vàng kia có thể chống lại được Thanh Phong, nhưng lại không có cách nào ngăn cản lưỡi đao lóe sáng.

"Hi Quang!"

Long Châu của ta mất rồi. Hay đúng hơn là trái tim ta đã tan vỡ. Nó bị Sát Long trong tay Thanh Phong chém làm đôi, thậm chí còn không thể phản kháng.

Ừm, để ta nhắc lại xem, nó chỉ là một hạt thủy tinh thôi, chẳng có gì đặc biệt cả. Ta cũng chẳng biết Minh Vương muốn cái gì từ nó nữa.

Điều kỳ lạ là Minh Vương dường như không lường trước được điều này, khuôn mặt không phân biệt được nam nữ của hắn tràn đầy kinh ngạc,

"Không, không thể nào, sao chuyện này có thể xảy ra được?"

Tiên thân đã ch.ết, Khốn Tiên Thừng cũng vô dụng, tự mình buông lỏng. Lợi dụng lúc này, ta dùng chút sức lực cuối cùng của mình cố gắng nới lỏng dây trói của tiểu Bát.

Dù sao chúng ta cũng từng là anh em ăn mặc chung khố, ăn chung nồi suốt ba trăm năm, Tiểu Bát lập tức hiểu ra, nhanh chóng biến về hình dạng ban đầu bế ta bên cắm đầu bỏ chạy.

Chỉ là chất lượng bế không được tốt lắm, người bế thì khóc không ngừng, còn người được bế thì cả người xóc nảy như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài.

“Tiểu Bát.”

"Sao vậy?"

“Ta sắp bị ngươi xóc chế.t rồi này!"

Tiểu Bát im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng ngừng khóc.

"Hi Quang, trước kia ta không chép đáp án cho ngươi trong trong bài thi tiên pháp, là vì ta chỉ hy vọng ngươi có thể luyện tập tốt, có thể thoát thân khi bản thân gặp nguy hiểm."

"Ta biết.”

“Vậy ngươi có thể, cố gắng đừng ch.ết, có được không?”

"Được. "

Thực ra ta đã nói dối hắn, ta có thể cảm nhận được thần hồn của bản thân đang từng chút từng chút một trôi đi. Có lẽ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gần như đóng băng của ta, Tiểu Bát vội vàng kiểm tra trên biển một chốc rồi nhanh chóng bế ta lao vào làn nước xanh.

Ngay khi nhảy xuống biển, ta đã không thể duy trì tiên thể của mình nữa, trở lại hình dạng ban đầu.

Đã chuẩn bị tâm lý rằng mình bị thương rất nặng rồi, nhưng không ngờ lưỡi đao kia lại đâm ra một vết xấu xí như vậy trên người ta. Lưỡi đao đâm sâu vào trong xương, đến tận trái tim ta.

Nhìn vết thương trên nguyên dạng bằng da bằng thịt, ta còn chưa kịp khóc thì Tiểu Bát đã bắt đầu khóc, trông đẹp trai vô cùng. Nước mắt nhẹ nhàng rơi, thần lực được truyền vào người ta cuồn cuộn như vũ bão.

Nhưng mọi thứ đều giống như muối bỏ biển, không hề đọng lại chút gì.

“Tiểu Bát, ngươi đừng khóc, giữ lại thần lực đi để năm sau còn thi chứng chỉ Tiên pháp nữa.”

Tiểu Bát không nói lời nào, vẫn cố gắng gom góp tàn hồn cho ta một cách tuyệt vọng.

Tiểu Bát thật tốt, hắn là người có triển vọng nhất Thần giới, đạt được thần lực chỉ trong vòng ba trăm năm. Thế nhưng lại không thể cứu được ta, vì huỳnh quang trên sừng rồng của ta đã bắt đầu mờ đi rồi.

Ta nắm tay hắn nói:

"Tiểu Bát, đừng bận tâm đến ta nữa, bây giờ, ngươi đi mua kẹo táo ăn đi. Nhớ mua phần cho ta một nắm kẹo nữa nhé."

"Hi Quang!" Tiểu Bát ôm ta, đau lòng khóc lớn, trong lòng hối hận không thôi


Nhấn để mở bình luận

Hi Quang Nhất