Hi Quang Nhất


8

Ta đã chết.

Lừa ngươi đó, ta sống lại rồi nè!

Các ngươi nghĩ ta đã đi đầu thai sao? Không đâu, ta là người của thần giới, mà thần tiên thì không phải phàm nhân, sẽ không có kiếp sau.

Khi một phàm nhân chết đi, họ sẽ lại tái sinh vào lục đạo luân hồi. Còn khi các vị thần tiên chết, là họ đã thực sự chết, linh hồn ngay lập tức tiêu tán giữa trời đất rộng lớn.

Ngoại trừ ta, ta nghĩ ta rất có thể là bug của Thiên đạo đó nha!

Sống đã hơn ba trăm năm, luôn cho rằng bản thân chỉ là một tiểu tiên cặn bã học dốt, không có một tí tiên pháp nào trong người. Nào ngờ hôm nay ta mới phát hiện hóa ra Thiên đạo lại ban cho ta một bộ giáp hồi sinh.

Viên long châu tầm thường chỉ có cái mã hóa ra lại là một báu vật thực sự. Có nó ở đây, thì cho dù linh hồn có bị xé nát ra thành từng mảnh, thì ta vẫn có thể triệu hồi tất cả quay trở về như ban đầu, không sai tí nào luôn!

Tất nhiên, nó cũng có một nhược điểm. Việc khôi phục lại linh hồn sẽ khiến ta quay trở về thời kỳ trứng rồng.

Ta, đường đường là Tam công chúa như hoa như ngọc của biển Hoa Đông, vậy mà lại biến thành một quả trứng rồng!

Thật khổ quá mà, lần trước phá vỏ đi ra đã mất tận ba mươi sáu năm, bây giờ chẳng lẽ lại chịu chen chúc trong quả trứng lần nữa sao!?

Thôi được rồi, ít nhất thì cuối cùng ta cũng có thể gặp lại Tiểu Bát. Ta đi rồi, không biết giờ hắn đã chính thức trở thành Thiên phi hay chưa nữa.

Nếu rồi, vậy nhất định ta phải đòi hắn kẹo mừng, 1 gói kẹo táo mỗi tháng mới được!

Nhưng hiện tại, ta vẫn chỉ là quả trứng rồng nho nhỏ, tay chân còn chưa mọc. Chưa nói đến kẹo mừng, ngay cả hạt dưa cũng chẳng cắn được nữa là.

Nhưng không hiểu sao, ta luôn cảm thấy mình lớn nhanh hơn lần trước rất nhiều. Chẳng lẽ trứng nở nhiều lần cũng sẽ quen tay à!?

Chỉ trong chớp mắt, tay chân ta đã mọc lên nhanh chóng. Chỉ là sừng rồng vẫn chưa lộ rõ ra mà thôi.

Hây dô, hây dô, húc đầu vào vỏ trứng thôi nào.

1, 2, 3, ái da!

Trước khi sừng rồng non nớt có thể đập vỡ vỏ trứng thì đã tự gậy ông đập lưng ông trước rồi. Ta xoa xoa người, đầu đau nhức đập vào vỏ trứng, mũi thì chảy máu.

Haiz, làm rồng ấy mà, không thể vội vàng được.

Nhưng mà ta đói quá, giờ nếu mà không chui ra khỏi vỏ kiếm cơm ăn được, ta sẽ tự ăn bản thân mất thôi!

“Hừ! Để thử lại lần nữa xem nào, ta không tin là không đập nát được ngươi!”

Ta dùng hết sức bú sữa mẹ đập thật mạnh vào vỏ trứng.

Vỏ trứng vẫn còn nguyên. Tấn công vật lý không có tác dụng, nhỡ đâu sóng âm lại có tác dụng thì sao ta!?

"Ta là tiểu long long, í a, í a, tiểu bạch long, tiểu bạch long..."

Cũng có hiệu quả đó chứ, ta còn chưa hát được ba câu thì đã có tiếng nói vang lên:

"Người anh em này, yên lặng chút được không, đừng hát nữa!”

????

Cơ mà... giọng nói đó lại đến từ bên cạnh ta, ngay bên trong quả trứng này.

"A!!!! Cứu mạng, trứng bị ma ám rồi!!"

"Này, bình tĩnh đi, ta không phải ma."

Một bàn tay nhỏ bé chọc vào người ta từ bên cạnh. Ta thậm chí còn hét to hơn, chẳng lẽ ở trong này mà cũng có biến thái sao!?

"Ahhh! Ta là thần đấy, tránh xa ta ra mau!!"

"Ta không phải ma! Ta là Thiên Đế!”

“Nói phét, ngươi mà là Thiên Đế, thì ta là ông nội ngươi đây!”

...

Quả trứng im lặng 3 giây.

“Ta thực sự là Thiên đế đây, ngươi còn đang ở trong quả trứng của ta đó!”

“Ngươi có bằng chứng không mà dám nói?”

“Ta có, ngươi dám nghe không?”

“Nói đi!”

"Hừ... Ngươi á hả, lần nào cũng hát Tiểu Bạch Long, đoạn cao thứ hai bị lạc nhịp, đứt quãng, giữa bài hát phải ngủ quên mới chịu, vừa ngủ vừa chảy dãi, vừa nói mớ linh ta linh tinh. Lúc nào đi ngủ cũng nói mớ vớ vẩn. Thôi được rồi, cũng có vài lần ngươi nói mớ nghiêm túc, là về dự định tương lai, sau này nghỉ hưu sẽ bắt mấy tên nam nhân đẹp trai nữ nhân đẹp gái về thả cho chạy quanh nhà...”

"Dừng, dừng, đừng nói nữa, ta tin, ta tin ngươi là Thiên Đế rồi!"

"Ngươi là Thiên Đế, đáng ra không được nghe lén người khác nói mớ trong lúc ngủ mới đúng chứ! Lúc ngủ đâu phải nói thật đâu, đúng không?"

“…Ta đang ở trong quả trứng mà, ngươi tưởng ta thích nghe lắm à.”

Ta đá vào mông hắn một cái, vội vàng đổi chủ đề:

“Này, ngươi đã có trí tuệ rồi, sao còn chưa chịu thoát ra khỏi vỏ trứng đi chứ?”

"Tại ngươi hát dở quá. Cứ nghĩ đến việc phải cưới cưới ngươi sau khi ra ngoài, ta lại cảm thấy ở bên trong quả trứng có vẻ cũng không tệ.”

?!!!

“Nói chuyện đàng hoàng coi!”

“…Ừm, cái vỏ trứng này cứng quá, đập không nổi, đau lắm.”

Ngươi thấy không? Thấy rồi đó! Không phải do ta là yếu đâu nha, mà cái vỏ trứng này cứng thật đấy! Ngay cả Thiên Đế cũng không đánh được cho nên ta cũng chỉ có thể chịu thua mà thôi.

Là Thiên Đế! Chủ nhân ba cõi! Không thể nào cũng vô dụng như ta được!

9

Thiên Đế thật ra cũng vô dụng như ta. Không, nó thậm chí còn vô dụng hơn ta nhiều.

Ta mới tới đây ba ngày thôi, mà bây giờ đã béo gấp đôi Thiên Đế rồi!

Ta vốn không định làm thế đâu, nhưng không dừng được. Bên cạnh là Thiên Đế yếu ớt che ngực, đáng thương rúc người co ro ở trong góc,

"Hi Quang, ngươi mà không phá vỏ ra là ta sẽ bị ngươi dùng mỡ ép chết mất."

Thiên Đế nói đúng, không phải là không muốn thoát khỏi vỏ trứng, mà là hắn không thể thoát khỏi đây. Người thì yếu đuối như con gà tây, đùi còn không to bằng sừng rồng của ta nữa.

Chẳng trách đã hai trăm năm rồi mà vẫn chưa thể thoát ra khỏi vỏ. Đặc biệt là từ khi ta bước vào, hắn không những không lớn lên chút nào mà thậm chí còn sụt cân.

“Điện hạ à, ta thấy á, với tốc độ như này, khéo ngươi còn chưa lớn được thêm tí nào thì ta đã mọc xong lông rồi đó!”

“Thế nào, ngươi có nóng lòng muốn cưới ta không?”

"Không hề nhé."

"...Hừ."

Thực ra ta đã biết lý do nhưng ta không nói ra.

Thôi kệ đi, dù sao thì ta cũng đã lấy đi gần hết thiên bảo linh khí lẽ ra để nuôi dưỡng nó rồi. Mà có lẽ, có lẽ thôi nhé, bản thân ta cũng có tử khí đông lai mà Minh Vương nhắc đến. Đây cũng là lý do tại sao ba trăm năm sau ta mới xuất hiện trong vỏ trứng của Thiên Đế, nhưng ta lại lớn nhanh hơn hắn.

Ôi chao, thật tội nghiệp con gà nhỏ bé yếu ớt này quá đi, bị ta cướp chỗ ở còn ăn hết đồ ăn, chỉ có thể bất lực nhìn ta đáng thương.

"Hi Quang, lẽ nào ta sắp trở thành Thiên Đế đầu tiên bị ngươi đè ch.ết sao?"

Ta ngượng ngùng né sang một bên:

“Xin lỗi nha, Long châu của ta mạnh quá, ta không kiềm chế được nó hê hê.”

Không thể tiếp tục như vậy được, vì ta chỉ có tăng mỡ chứ không thấy tăng cơ! Cho nên vẫn méo thể đập vỡ nổi vỏ trứng!

Vỏ trứng tuy dày nhưng cũng có khả năng cách âm. Trong trứng yên tĩnh như chết, ngoại trừ Thiên Đế đang lẩm bẩm bị ta đè lên đau đớn, bên ngoài không có âm thanh nào lọt vào được.

"Không đúng, ta ở đây ba ngày mà không hề nghe thấy một tiếng động nào cả. Lúc trước ngươi làm sao nghe được ta hát chứ?"

Thiên Đế chớp chớp mắt: “Đúng vậy!”

Quả trứng này có gì đó không ổn, đúng vậy. Có kẻ đang muốn gi.ết hai người chúng ta!

10

"Hi Quang, ngươi có cảm thấy quả trứng đang nóng lên không?"

Thiên Đế thè lưỡi, nín thở hỏi ta.

Ta lại không cảm thấy gì cả, là một con rồng máu lạnh, khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của ta rất tốt, không bao giờ sợ nóng hay lạnh.

Nhưng Chiếp Chiếp thì hình như thực sự rất nóng, tựa như có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.

Ừm, Chiếp Chiếp là biệt danh mà ta đặt cho Thiên Đế, bởi vì lông khắp người nó ngắn cũn, chỉ có đầu và cổ được bao quanh một vòm lông nhỏ, một số ít lông hơi xoăn nhẹ, trông giống như là -----

- -- Thịt viên bọc trứng.

"Chiếp Chiếp, đừng sợ, bản công chúa cứu ngươi ngay đây!"

Không thể ngồi chờ người tới cứu nữa, phải tự tìm cách thoát ra thôi, nếu không Chiếp Chiếp sẽ chết mất.

Trứng rồng sẽ không thể nở ra một cặp sinh đôi. Bình thường thì quả thật trứng sinh đôi là chuyện bình thường. Nhưng một núi không thể có hai hổ, huống chi chúng ta còn là 2 vị thần, không thể ở cùng một quả trứng. Rồng bản tính hung ác, thiên tính của chúng là chiếm đoạt, chỉ đến khi được sinh ra, thì luật lệ tự nhiên của Thiên Đạo mới áp chế nổi.

Nhưng khi còn là trứng rồng, chắc chắn là không biết lý lẽ rồi, giống như một kẻ háu ăn, chỉ biết liều mạng hấp thu hết tất cả sức mạnh. Thế nên, sẽ không có cặp sinh đôi rồng nào được sinh ra. Kẻ mạnh sẽ hấp thụ kẻ yếu từ ngay trong trứng.

Nhưng ta vốn không phải là trứng rồng thật sự!!

Là một con rồng trưởng thành, hơn nữa đã từng bị phạt chép "Quy tắc hành vi hàng ngày dành cho tiên nhân – quyển 1 & quyển 2" ít nhất ba nghìn lần.

Ta quyết định đấu tranh với Thiên Đạo. Chúng ta chắc chắn sẽ là cặp rồng song sinh đầu tiên được sinh ra trên thế giới!

"Chiếp Chiếp, ngươi mau trốn ra phía sau ta đi, ta sẽ tăng cường công kích."

"Hả... chiêu cuối cùng của ngươi là gì?"

"Kích động thiên lôi từ trên trời."

"!!!! Hả! Ngươi không muốn sống nữa sao?!!! “

"Ta không tin thiên lôi không thể bổ vỡ quả trứng này."

Thiên Đế trong lòng chấn kinh, nước mắt lưng tròng túm lấy đuôi ta.

“Hi Quang, ta biết ngươi ngu ngốc, nhưng không ngờ ngươi ngốc đến vậy! Ngươi không nghĩ tới chuyện thiên lôi sẽ đánh cho chúng ta cháy đen trước hay sao? Tốt hơn hết là mau che đầu lại trước đi!”

Là một con rồng còn chưa nở, ta rất thông cảm cho sự mù chữ của nó, hẳn là nó chưa được biết đến phương pháp khẩn cấp này của Thần giới.

Nhưng ta thì đã biết rồi. Theo định luật va chạm vỏ thứ nhất, lần cuối ta thoát ra khỏi vỏ là đã hơn ba mươi năm trước, lần này phải gấp mấy lần, đã hơn hai trăm năm rồi!

Nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa, chưa đầy bảy ngày Chiếp Chiếp chắc chắn sẽ bị ta hấp thụ đến mảnh xương cũng chẳng còn.

Đúng là ta không phải là một vị thần cao thượng chính trực gì cho cam, nhưng ít nhất ta cũng là thần có lương tâm.

Hơn nữa, ta không muốn trở thành góa phụ đâu uhu! Thà gi.ết ta luôn đi còn hơn!

Ta không thể kiềm chế được nữa, liều mạng đánh một canh bạc cuối cùng, nếu thành công, chúng ta sẽ là một quả trứng rồng hai lòng đỏ đầu tiên trên đời!

"Thái Thượng lão quân nhận lệnh, thiên lôi thần giới, DẪN!”

Thiên lôi do Thái Thượng lão quân quản lý, mang theo Cửu Thiên Huyền Hỏa, là loại mà có thể dùng để luyện đan trường sinh bất tử đó nha, cực kỳ mạnh mẽ.

Quả trứng đã được tách ra, nhưng bây giờ chúng ta lại gặp một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

Đuôi của ta và Chiếp Chiếp đều bị nướng chín. Tin tốt là vỏ trứng chỉ mới hơi nứt cho nên vẫn chưa chín hẳn. Còn tin xấu, cái đuôi lại biến thành chất lỏng, rồi chất lỏng đó lại hòa vào nhau.

Và thế là chúng ta trở thành một cặp song sinh dính liền. Ông trời quả thật không lừa ta, long tộc thật sự không thể đẻ ra một trứng hai lòng đỏ.

Ngay lúc ta đang suy nghĩ nên chặt đôi ra bằng dao hay kiếm thì Chiếp Chiếp bỗng sờ vào mông ta và kêu toáng lên:

"Ngao Hi Quang! Trả hai quả trứng* của ta đâyy!!"

*trứng này hong phải quả trứng, mà là trứng mà ai đó có hai quả í:>> nói z tự hiểu nha hihi


Nhấn để mở bình luận

Hi Quang Nhất