Hi Quang Nhất


11

Mặc dù ta là người xếp hạng bét trong lớp học Tiên pháp, nhưng bù lại ta lại có khả năng tiên tri vô cùng vĩ đại! Suy cho cùng, may mắn cũng là một loại sức mạnh đi,... ừm, chỉ là có thái quá chút.

Thiên Đế, vị chủ nhân uy nghiêm nhất tam giới, đã không may bị sét đánh nỗi biến thành phượng hoàng cái.

Thế là, trong lần cá cược thần thánh liên quan đến giới tính của Thiên đế, chỉ có ta mà đoán trúng được giới tính của Thiên Đế chỉ vì trình độ học vấn nát bét của mình.

Thắng rồi, thắng rồi! Ta thắng rồi nha!

Tỷ lệ thắng – thua là 18.000 lận!! Ta giàu to rồi hú hú!!

Ta chỉ vào Thiên Đế, cười đến suýt bật khóc:

“Hahahahaha, sao lại có người xui xẻo như ngươi chứ?”

Thiên Đế dùng ánh mắt sắc như dao đâm cho ta mấy cái, sau đó đột nhiên cười lăn lộn trên sàn: "Hahaha, ngươi có gan cười ta, không thèm nhìn bản thân mình đi!"

Ta chợt nhớ tới bài đầu tiên trong phần thứ nhất của Định luật cơ bản trên Thần giới, Định luật bảo toàn vật chất.

Tình yêu không biến mất, mà nó chỉ chuyển từ người này qua người khác thôi.

Vật chất cũng vậy.

Ta quay đầu nhìn phía sau đuôi rồng của bản thân với vẻ mặt nghiêm trọng …

"Trời ơi! Trời muốn diệt Ngao Hi Quang ta rồi!"

Ông trời không những chuyển giao, mà còn chuyển giao rất là bí mật nữa chứ!

Đáng ghét, huhuhu!

Nếu đây là cái giá của sự tái sinh, hức ….

Ta mất ba phút để chấp nhận sự thật rằng mình đã hoàn toàn trở thành một con rồng đực.

Thôi kệ đi, biết đâu lại có cơ hội bị thiên lôi đánh lần nữa là trở về bình thường rồi.

Ta hì hục kéo Chiếp Chiếp lên, cái người đang vừa khóc vừa cười ra khỏi vỏ trứng. Cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, trước khi ta kịp hít thở không khí trong lành thêm hai lần nữa, một bóng trắng như trăng chợt lao tới như một tia sét, ôm chặt lấy ta.

Ta như sắp bị hắn ôm tắt thở tới nơi.

"Hi Quang... Hi Quang...”

Tiểu Bát ôm ta thật chặt, nhưng tất cả những gì hắn nói chỉ là gọi tên của ta, lặp đi lặp lại, giọng nói run rẩy nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc.

Sự ngạc nhiên và sợ hãi dường như lại biến mất. Lần cuối ta gặp hắn mới vài ngày trước đây thôi đúng không, nhưng hắn đã gầy đến đôi mắt hoa đào giờ giăng kín tơ máu, quầng mắt xanh đen mệt mỏi.

Có phải chính hắn đã bảo vệ ta trong những ngày qua không?

Tự dưng thấy cảm động quá đi. Nếu lúc này ta vẫn còn là nàng công chúa mong manh và dịu dàng.

Nhưng bây giờ... Chỉ là...hơi... một chút...kỳ lạ í.

Ta chật vật phun ra vài chữ: “Ngươi, mau buông ta ra, không ta chếc thật bây giờ.”

“Còn... còn có.. ta... ta nữa..”

Tiểu Bát bị Chiếp Chiếp dọa đến mức buông tay ra, hỏi: "Cái gì thế này?!"

Chiếp Chiếp hắng giọng, giả vờ nghiêm túc nói: “Ta là chủ nhân tam giới, Thiên đế.”

Nhưng nó vẫn chưa thể biến hình, một con gà chíp bông nhỏ như lòng bàn tay, tiếng kêu mềm mại, lông màu vàng trên đầu vẫn còn đang run rẩy, khiến lời nói vốn oai nghiêm lại trở nên vô cùng buồn cười.

Tiểu Bát nhìn nó thật lâu rồi nói: “Ồ, tưởng gì.”

Chiếp Chiếp tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên đánh vào đầu gối hắn một cái, rồi nói là làm ngay, vừa vỗ cánh bay vừa mổ Tiểu Bát túi bụi.

Sau đó ta mới nhận ra rằng chúng ta hiện đang ở trong Long Cung của biển Hoa Đông tại nhân giới, ngay phía trên vỏ trứng vừa bị sấm sét bổ đôi treo lơ lửng một hạt châu sáng bóng trong suốt. Nó đã bị sấm sét chia cắt, biến thành những mảng cháy phía bên ngoài, bên trong mềm mại.

Nhìn thấy trời đất rung chuyển như sắp sập, ta sửng sốt, chợt hiểu ra: "Tiểu Bát, ngươi lấy đi Long châu dưới nhân giới sao?!"

"ẦM."

Tiểu Bát chưa kịp trả lời thì Long Cung đã sụp đổ, từng rạn san hô tràn ngập ập vào người hắn.

Ta hét lên: “Chạy đi!”

Sau khi ngưng tụ năng lượng trong chốc lát, cơ thể rồng trong nháy mắt nở to ra gấp mấy lần, cuộn tròn lấy Tiểu Bát lao ra ngoài. Nguyên nhân có lẽ là do Tiểu Bát đã lấy đi Long châu của vùng biển này, ta ngay lập tức bỏ chạy lấy mạng nhanh như chớp, trong nháy mắt đã vượt lên trên mặt biển.

Chưa kịp hít một hơi, ta đã nhìn thấy một vòng xoáy khổng lồ ở trung tâm biển Hoa Đông, năng lượng ma quỷ đen đặc dày đặc không chút ngần ngại lan rộng ra, phía trên vòng xoáy là mây đen, sấm sét, như thể sắp xảy ra một trận đại hồng thủy hủy diệt mọi thứ!

Vô số loài chim biển, cá và tôm đang tranh giành nhau mạng sống, chỉ có Lục y Long vương đang cố gắng hết sức để tạo ra kết giới để trấn áp những linh hồn tà ác xông ra ngoài.

Nhưng ông cùng lắm chỉ là một địa tiên, tuy rằng khí lực dồi dào nhưng linh lực lại có hạn, mỗi lớp kết giới ông tạo ra sẽ bị làn sóng ma khí khổng lồ đánh thành bọt trong chốc lát.

Khi Tiểu Bát nhìn thấy Long Vương, hắn kêu lên:

"Hỏng bét rồi, Long châu đã bị ép xuống đáy biển, ông ấy không phải là đối thủ của con quái vật này đâu!"

Dưới đáy Đông Hải Nhân Giới, có một con Thao Thiết đã trốn thoát khỏi mật cảnh, lợi dụng đúng lúc chúng ta mượn Long châu của Long Vương khiến linh lực của Long Vương yếu đi để phá vỡ phong ấn.

Ba người chúng ta nhìn nhau rồi lập tức bay đi giúp lục y Long Vương.

Chiếp Chiếp tuy là Thiên Đế tối cao, lại không quan tâm đến tu luyện, sức chiến đấu rất thấp, nhưng toàn thân nó lại tràn đầy linh khí của trời đất mà Thao Thiết muốn nhất, khiến nó thèm rỏ dãi mà phá vỡ xiềng xích chạy ra. Trong vòng xoáy, hai con mắt màu đỏ máu mơ hồ hiện ra, tiếng gầm rít vang lên khắp trời.

Thế nhưng, ngược lại với tiếng gầm kinh dị đó, Thao Thiết mở miệng ra thế mà lại nói được cả giọng Hà Nam tiêu chuẩn!

"Ha... Ta nghe nói Thiên Đế hôm nay cũng ở đây, thật vui quá xá! Hê hê hê"

Quả nhiên, ở phàm trần một thời gian dài, không hòa nhập thì cũng hòa tan luôn rồi!

Ta giấu Chiếp Chiếp ra sau lưng, biến ra một cái rìu rồi đập một phát vào đầu Thao Thiết,

“Chào hỏi xong rồi, giờ tạm biệt luôn nhé, con cóc hôi!”

Thực ra đánh thì không đau lắm đâu, chủ yếu là nhục =)) Con Thao Thiết kia còn tức giận đến mức bật khóc. Nhưng nó vẫn cố giằng dây xích ra lao tới chỗ ta, đập tung một ngọn sóng hòng nhấn chìm ta: “Tạm biệt cái đầu ngươi!”

Ò, không tạm bịt thì thôi, làm gì căng.

"Lêu lêu!”

"Ngươi còn dám nói à!!!"

Lục Y ong vương lau mồ hôi trên trán, cạn lời:

“Tam công chúa, ngài làm vậy chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa thôi!”

Không phải, ta ở trong đội cổ vũ chiến đấu mà. Phải làm nóng bầu không khí lên chứ hê hê. Chứ ta có biết đánh đấm cái giề đâu =))

Tiếu Bát đẩy ta ra sau lưng, vẻ mặt như đã quá quen:

“Nếu đã biết bản thân còn non đánh đấm không ra gì thì ra sau đứng đi, để ta lên.”

Thao Thiết: “...”

Tiểu Bát lấy ra Phương Thiên Họa Kích, giương tay chém thẳng xuống mệnh môn của Thao Thiết, gió ào ào nổi lên, nhanh như chớp lao đến, tưởng chừng như có thể cắt đôi biển Hoa Đông, cực kỳ mạnh mẽ tiêu sái.

Thao Thiết bị xích không thể né tránh, hét lên, chỉ một chiêu đã bị đóng đinh phong ấn trở lại dưới đáy biển. Vòng xoáy mạnh như hủy diệt trời đất vừa rồi dần dần ngừng chuyển động.

Uầy uầy, không ngờ rằng tên này còn giấu nghề vậy, có thể biến ra Phương Thiên Họa Kích để trấn áp con hung thú kia nữa.

Thao Thiết mới thò ra một tí, mới bước đến cửa đã bị đánh cho lăn về chỗ cũ, bực tức không chịu được, cái miệng thối gào lên một tiếng.

"Hi Quang, ngươi yếu như sên còn dám ở đấy mà đắc ý.ta của hôm nay chính là ngày mai của một quả hồng mềm như ngươi đó, hahahaha!"

???

Lựa hồng mềm mà bóp* sao!? Rõ ràng đã bị Tiểu Bát đánh cho thành con rùa rụt đầu rồi, còn dám ở đây mắng ta!

*ẩn dụ chỉ chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt.

Đúng lúc ta đang định xắn tay áo lên đấu võ mồm, Tiểu Bát vừa rồi dũng cảm như vậy lại bị một quả cầu đen từ phía sau đánh trúng, từ giữa không trung rơi thẳng xuống đáy biển.

Quả cầu đen từ trên người Tiểu Bát rơi xuống hiện lên hình người:

“Tam công chúa, quả nhiên ngươi chưa có chết.”

Ta lạnh lùng xua tay nói: "Ngươi nhầm người rồi. Ta là rồng đực mà."

Minh Vương chậm rãi hỏi chấm hỏi chấm??, đi vòng quanh thân rồng vẫn đang biến hình của ta, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, chế nhạo.

"Ngao Hi Quang, ngươi nghĩ ta là đồ ngu đấy à?"

Oops, bị lộ rồi.

12

Ta là Ngao Hi Quang, lúc này ta đang hoảng gần chếc.

Ta bị Minh Vương tóm được rồi, hắn không chỉ thèm muốn long châu của ta, còn thèm muốn cả long thân của ta!

Đừng nghĩ linh tinh, thèm muốn này là thèm trên mặt chữ ấy!

Hắn muốn tái tạo lại long thân của ta, sau đó dùng long châu, triệu hồi lại một vị thần.

Hứ, làm như ta là con cừu mà ra sức vặt lông vậy, coi ta là cục đất sét biết đi chắc?!

Minh Vương hình như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng ta, hắn cười khẽ, giống như một đóa hoa mạn đà la vừa lẳng lơ lại vừa nguy hiểm.

"Tam công chúa, đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Trên trời dưới đất không có thần tiên quỷ quái nào phù hợp để nghênh hồi Dịch Hà trở về hơn người."

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng Chiếp Chiếp thậm chí còn kích động hơn cả ta, "Dịch Hà? Ngươi biết Dịch Hà?!"

Minh Vương nhìn nhìn chăm chú về phía Chiếp Chiếp, hắn chậm rãi bước về phía trước, không rời mắt khỏi Chiếp Chiếp một giây nào.

"Thiên Đế bệ hạ, bản quân không muốn động đến ngươi, nếu như ngươi có thể ít quản mất việc bao đồng đi, bản quân không những sẽ thả ngươi ra, còn có thể thuận tay biến ngươi trở lại dáng vẻ mà bản thân nên có."

Chiếp Chiếp động tâm rồi, nàng ta chắc chắn đã động tâm, chỉ thiếu nước viết ba chữ “ta nguyện ý” lên mặt.

Nhưng nàng ta vẫn sống chết cứng miệng hỏi lại: "Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?"

Minh Vương khẽ cười ra tiếng, dường như đã sớm dự liệu đến việc nàng ta sẽ đồng ý:

"Chỉ là chút chuyện vặt không đáng nhắc đến mà thôi."

Bàn tay to lớn của hắn vẫy một cái, một đạo ngân quang lập tức xuất hiện nối liền giữa ta và đuôi của Chiếp Chiếp, phảng phất giống như một bàn tay lớn vô hình đang nắm chặt lấy lục phủ ngũ tạng của chúng ta.

Ta thậm chí còn có thể cảm nhận được số vận thiên đế trong cơ thể bản thân từng chút từng chút một chảy vào cơ thể Chiếp Chiếp.

Mắt thường cũng có thể thấy rõ những thay đổi của Chiếp Chiếp, từ một con gà con gầy gò ốm yếu biến thành một con phượng hoàng trưởng thành, vẻ ngoài quý phái, xinh đẹp duyên dáng.

Đến thổi bóng cũng không nhanh được vậy!

Trong chốc lát, Chiếp Chiếp đã có thể hóa hình, trở thành một thiếu niên lang phong độ ngời ngời, cũng coi như là phong lưu phóng khoáng…nếu như hai người chúng ta không ở trong tình trạng mông dính mông…

Chính xác, hai đứa tụi ta vẫn chưa được tách ra.

Ngày xưa hồi có đuôi thì còn ok, nhưng bây giờ đã hóa thành tiên thân rồi, cảnh tượng… không dễ coi cho lắm…

Lúc này, thiếu niên lang Chiếp Chiếp ngọc thụ lâm phong vẫn đang phô bày đường cong chữ S của bản thân trong một tư thế dị thường…

Chính là cái kiểu giống mấy em gái gợi cảm trong nhà cái F88…

Ta hú lên một tiếng:

"Minh Vương, ngươi là cái đồ biến thái!"

Vẻ mặt của Minh Vương chớp mắt cứng đờ, hắn cầm lấy một thanh đại đao sáng bóng, khí thế hung mãnh đi tới.

Xoẹt!

Tách ra rồi, ta và Chiếp Chiếp cuối cùng cũng tách ra rồi…

13

Trong tam giới, cách mà thiên đạo an bài cho tất cả sinh linh nhìn có vẻ như bất công, nhưng thật ra lại ẩn chứa một sự cân bằng vô cùng kỳ diệu.

Ví dụ như nhân loại là yếu nhược nhất, thể xác yếu đuối không chịu nổi một đòn công kích nhưng linh hồn lại cực kỳ mạnh mẽ, bởi vậy mới đủ khả năng để có thể trải qua gột rửa ký ức, vẹn nguyên trở về với lục đạo.

Mà thần tiên có thể xác cường đại nhất, linh hồn lại yếu đuối không chịu nổi một đòn công kích, sinh mệnh tuy dài lâu nhưng nếu như ứng kiếp, nhất định sẽ hôi phi yên diệt, tan biến khỏi thế gian.

Cùng với sự thay đổi của vạn vật, dần dần trở lại thành tro tàn.

Bởi vậy, thần tiên không có kiếp sau, thế nhưng, ta vậy mà lại mộng thấy tiền kiếp, hay nói đúng hơn, ta đã nhớ lại Dịch Hà.

Vẻ ngoài của Dịch Hà và Tiểu Bát không khác nhau chút nào, ngoại trừ biểu cảm.

Tiểu Bát lúc nào cũng mang dáng vẻ đùa cợt bất cần trông vô cùng ngứa đòn, mà Dịch Hà, lại giống như một vị thần cô đơn tĩnh mịch, mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười của Dịch Hà đều giống như gió mát trăng thanh, dịu dàng ôn nhã, nhưng không biết vì sao, sâu thẳm đằng sau nụ cười dịu dàng đó, dưới ánh mắt đen như mặc ngọc lại luôn ẩn chứa một nỗi cô đơn sâu nặng không thể nói thành lời.

Khi đó, ta vẫn chưa phải một vị thần hoàn chỉnh.

Mới chỉ là một mảnh nguyên thần du đãng nơi Quy Hư*.

(Quy Hư là một địa điểm được nhắc đến trong “Sơn hải kinh”, là một thung lũng không đáy, được ví von với sự kết thúc, cõi về.)

Quy Hư là nơi kết thúc của tam giới, là nơi biển cả, sông suối quy về một mối.

Quy Hư không có sinh linh nhưng nơi nơi đều ngập tràn linh khí. Linh hồn thần tiên sau khi tịch diệt* sẽ được gom góp, chầm chậm bồi đắp trở lại, cách thức giống hệt như cách con người dùng từng mảnh ghép nhỏ lắp ghép thành mô hình.

*tiêu tan, mất hết tất cả.

Sau khi được tái tạo lại một lần nữa, những linh hồn đó sẽ là những sinh mệnh mới do trời đất tạo thành, hoàn toàn không còn liên quan tới quá khứ.

Dù sao, việc bồi đắp mọi thứ trở lại như ban đầu cũng là một việc cực kỳ cực kỳ khó khăn, bởi vậy mọi người đều tùy tiện chọn nhặt, ghép những mảnh nguyên thần vụn vỡ lại với nhau.

Nếu như muốn lần nữa trở về, không tránh khỏi phải mang những mảnh ghép của cảnh những người khác trên người.

Ngoại trừ Dịch Hà.

Vị thần duy nhất ở Quy Hư, chính là Dịch Hà, hắn vì trời đất mà sinh ra, không vị thần nào có thể sánh bằng.

Dịch Hà vốn là một viên linh thạch trấn giữ trước cửa Quy Hư, nắm giữ kiểm soát tất cả những luật lệ của Quy Hư. Thiên đạo luân hồi, nhật nguyệt tuần hoàn, không biết kể từ khi nào đã hóa thành một vị thần.

Hắn là nguyên thần hoàn chỉnh nhất trong Quy Hư, là vị tiền bối xuất đạo trước nhất.

Bởi vậy, những mảnh nguyên thần như chúng ta đều thích được vây quanh hắn, nhảy lên nhảy xuống.

Trong số đó, đứa nói nhiều nhất chính là ta, ta lúc ấy thường xuyên quấn lấy Dịch Hà, quấy rầy hắn, "Dịch Hà Dịch Hà, huynh xem có phải hôm nay ta lại lớn thêm một chút rồi không?"

Dịch Hà không thích nói chuyện, hắn sẽ chỉ cong mắt mỉm cười nhìn ta, thi thoảng sẽ đáp lại một câu: “Phải rồi.”

"Tốt quá đi mất, tốt quá đi mất, vậy ta rất nhanh sẽ có thể nhập thế rồi!"

Dịch Hà nhìn ta nhợt nhạt nở một nụ cười, chỉ là trong nụ cười đó, dường như luôn ẩn chứa mấy phần lo âu.

Dịch Hà luôn thích cười, ta rất hiếm khi thấy hắn tức giận, ngoại trừ lần đó.

Ta vì bạn mảnh nguyên thần nhà hàng xóm mà cãi nhau một trận với Dịch Hà.

Quy Hư không giống thiên giới, không có từng điều từng điều quy định, luật lệ, nhưng điểm giống nhau chính là đều là cá lớn nuốt cá bé.

Không phải tất cả mảnh vỡ nguyên thần đều có thể tái tạo lại trở thành nguyên thần mới, thiên địa cũng không cần đến nhiều thần linh đến vậy.

Chỉ có những mảnh nguyên thần trời sinh có linh trí, đủ cường đại để tạo ra một nguyên thần mới mới có thể có được cơ hội nhập thế.

Đừng có nhìn ta bây giờ kém tắm như thế, khi còn là một mảnh nguyên thần, ta đây cũng từng là một mảnh nguyên thần tốt bụng chuyên trừ gian diệt ác, giúp đỡ những mảnh hồn nghèo khó đấy nhé!

Đối tượng chính của việc xóa đói giảm nghèo chính là hàng xóm của ta, một mảng nguyên thần yếu ớt mong manh, cảm tưởng như chỉ cần có một làn gió thổi qua cũng có thể tan biến.

Hai đứa chúng ta đã kết giao được 180 năm rồi, ta cũng đã sắp béo gần gấp đôi nó nhưng nó vẫn ngày càng trở nên suy dinh dưỡng, kém phát triển hơn.

Còn ta vì khả năng lĩnh hội mấy trò bịp bợm khá là tuyệt vời bởi vậy khả năng ghép hồn cũng cực kỳ nhanh chóng mạnh mẽ.

Nhưng hai đứa chúng ta chơi rất thân với nhau, phảng phất giống như kiếp trước khi vẫn còn làm thần tiên chúng ta đã sớm thân thiết như vậy rồi.

Dù hiện tại sau khi đã tịch diệt ký ức đã không còn, đã không còn nhớ rõ đối phương, cũng không nhớ rõ được mối quan hệ này rốt cục là như thế nào, nhưng bản năng vẫn còn đó, lần đầu tiên gặp nhau ta đã có một cảm giác vô cùng thân cận.

Có lẽ, chúng ta từng là người thân, cũng là bạn bè.

Theo quy tắc thiếu đâu bù đấy của nhân gian, ta đặt tên cho nó là Nhị Tráng.

Còn về phần Đại Tráng, tất nhiên chính là ta rồi!

Theo quy tắc của Quy Hư, Nhị Tráng vốn dĩ không có cơ hội nhập thế.

Nhưng ta không phục, còn kéo lấy Dịch Hà tranh luận: “Nếu trên thế giới này chỉ có kẻ mạnh vậy thì sẽ không có cái gọi là kẻ mạnh rồi. Kẻ yếu không đáng sống sao? Tại sao không thể cho Nhị Tráng một cơ hội?"

Dịch Hà thu lại vẻ dịu dàng lúc trước, thần sắc nghiêm túc, trở lại dáng vẻ của người nắm giữ luật lệ của Quý Hư, vô tình vô nghĩa: “Đây chính là thiên đạo.”

"Vậy có cách nào phá vỡ được cái đạo trời thối nát này không?"

"Không có cách nào."

"A, ta không tin."

Ta đem mảnh nguyên thần mà bản thân đã sắp kết thành đập đi hơn nửa đưa cho Nhị Tráng.

Cực kỳ phản nghịch, cũng cực kỳ tàn nhẫn.

"Đại Tráng, không cần!"

Đợi đến khi Dịch Hà đuổi đến, tất cả đã muộn rồi, Nhị Tráng đã thành công trở lại thành thần, bay đi nhập đạo.

Còn mảnh nguyên thần thê thảm là ta đây lại bị Dịch Hà bắt được, nhốt lại.

"Thả ta ra!"

Ký ức đột ngột ngừng lại, ta kinh sợ hét lên một tiếng, tỉnh lại.

Trước mắt là gương mặt anh tuấn phóng đại x10 của Minh Vương.

Ta nhẹ nhõm thở dài một hơi, vận khí áp chế trái tim đang đập điên cuồng bất an của bản thân, "Minh Vương điện hạ, ngài không phải cảm thấy bản thân đã bắt nhầm người rồi sao?"

Này không phải mười mươi rõ mười sao.

Tiểu Bát mới là người giống hệt Dịch Hà.

Minh Vương ngẩn người, đôi môi xinh đẹp quyến rũ chớp mắt cứng đờ, "Ngươi, ngươi nhớ ra rồi?"

Ta gật đầu mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy, không phải có chút chuyện thôi sao, ta hiểu ta hiểu."

Dù rằng tạm thời ta vẫn chưa nhớ ra ký ức sau khi bị Dịch Hà tóm cổ.

Nhưng dựa vào kinh nghiệm đã từng đọc ba nghìn cuốn bản thoại ở phàm trần của ta, ta dám bảo đảm.

Minh Vương hắn yêu thầm Dịch Hà!

Nhưng bởi vì ánh mắt và áp lực của người đời, yêu mà không được, bởi vậy mới tạo ra một phiên bản nữ của Dịch Hà!

Phải, trong lúc ta bất tỉnh, Minh Vương đã lại lần nữa biến ta trở lại thành tam công chúa.

Nhưng mà rất mau niềm vui của ta đã bị hắn đập “bộp” một cái, mất sạch rồi.

Ta còn chưa kịp cảm nhận kỹ cái niềm vui phất phới đấy.

Ta giơ cái móng rồng ra, nắm lấy bàn tay trắng trẻo thon dài của Minh Vương, "Tình yêu vốn không phân biệt giới tính, xin hãy trân trọng bản gốc, kiên quyết tẩy chay hành động tìm thế thân!"

Khóe miệng Minh Vương co giật, hắn ôm trán thở dài: "Ta cảm thấy ngươi không hiểu gì cả."

"Không cần ngươi cảm thấy, ta cảm thấy là được rồi."

Ta xin lỗi, Tiểu Bát, ta đây chỉ là đang áp dụng chiến thuật trì hoãn mà thôi.

Tất nhiên, cũng có thể là kế sách “Đạo hữu chếc bần đạo không chếc”.

(Đạo hữu chếc bần đạo không chếc: nôm na kiểu sống chết mặc bạn, mình không chếc là được)

Nhưng mà, Minh Vương hắn lại không chịu mắc bẫy.

Minh Vương giơ tay thắt càng chặt sợi dây trói tiên hơn, trên mặt viết viết rõ mấy chữ: Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe.

Sau đó, giơ tay lên bắt đầu bỏ y phục.

Của ta…

"Ngươi đang làm cái gì vậy? Thiên Đình nghiêm khắc xử lý hành vi cướp sắc. Vị tiên hữu này thỉnh tự trọng! Nam nữ thụ thụ bất thân!"

Minh Vương khẽ thở dài, xua tay rồi biến lại thân thể phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cáu kỉnh.

Sau đó tự chỉ vào đường cong lồi lõm của bản thân, nói: "Được chưa, như này được chưa, giờ không phải là nam nữ thụ thụ bất thân nữa rồi đấy."

Ta đỏ mặt quay đi: “Càng không được, cục phát sóng không cho chiếu đâu.”:>

Minh Vương thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Cũng không biết đầu óc không được khôn cho lắm thì có ảnh hưởng gì không..."

Nói xong lại giơ tay lên cởi tiếp.

Vào thời khắc nàng ta sắp thành công, một thân ảnh màu trắng lao đến nhanh như một cân lốc.

Tiểu Bát đến rồi. Tiểu Bát vừa đến đã quấn lấy Minh Vương đánh một trận.

Lại còn một bên đánh một bên bớt chút thời gian khép quần áo lại cho ta.

Tiểu Bát một tay che mắt, tay kia vội vàng chỉnh lại vạt áo cho ta, vì để có thể giảm thiểu tiếp xúc da thịt, năm ngón tay dài bị co quắp thành hoa lan chỉ, lắp bắp nói: “Ta, ta không có nhìn.”

Nhưng mà nhắm mắt hành động, khó tránh tay chân đụng chạm.

Soạt.

Cả gương mặt của Tiểu Bát đều trở nên đỏ rực.

Tiểu Bát đỏ mặt ngẩng mặt lên trời, sau đó bối rối quay người lại: "Không... không phải cố ý đâu."

Móa, cute vãi


Nhấn để mở bình luận

Hi Quang Nhất