Hi Quang Nhất


14

Minh Vương dự cả tóc gáy, khẽ xoa xoa cánh tay,

"Êy! Đánh nhau thì đánh nhau đi, đừng có mà dùng mấy đòn tấn công tâm lý như thế chứ."

Hắn nhặt lấy một thanh kiếm bạc, lao tới muốn tách Tiểu Bát ra.

“Cẩn thận!”

Không biết vì lý sao, gần đây linh lực của Tiểu Ba dường như đã suy yếu rất nhiều, suýt chút nữa không né được kiếm, vẫn may vào thời khắc cuối cùng hắn vẫn kịp lách mình né sang một bên, nhưng cánh tay phải vẫn bị thương không nhẹ.

Bộ y phục trắng tinh càng làm cho vết thương trở nên nổi bật.

Thấy thế cục đang dần sụp đổ, một con phượng hoàng cất tiếng kêu vang vọng khắp bầu trời, liệt hỏa bừng bừng, bay lướt qua đỉnh đầu Minh Vương: “Nhận một cước của ta đi, Minh Vương!”

Trợ thủ đến rồi! Chiếp Chiếp vậy mà lại lao tới giúp ta phản công được một đòn.

Lục y Long Vương cùng với ba ngàn binh lính Đông Hải cũng đuổi tới, "Tam công chúa, Bát hoàng tử, thuộc hạ cứu giá chậm trễ!"

Những việc giao chiến như thế này, cho dù mạnh đến đâu cũng không thể địch lại quá nhiều người, cho dù 3000 binh đó chỉ là binh tôm tướng tép, muốn lột vỏ cũng phải bóc mất ba ngày ba đêm. Tình thế sẽ lập tức xoay chuyển.

Minh Vương vừa rồi vẫn còn hung hãn, nhìn vậy liền thu lại kiếm khí, nhanh chóng rút lui,

"Hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho ngươi, Hi Quang, ngày sau gặp lại."

Nói xong liền biến thành một luồng khí đen, biến mất không dấu vết.

Hứ, cái chiêu đánh không được thì cắp đít chạy đi xem ra tiếp thu còn nhanh hơn cả ta đấy.

"Phụt."

Minh Vương vừa rời đi, Tiểu Bát đã không thể tiếp tục cầm cự được nữa, ho ra một ngụm m.áu tươi, thân hình lảo đảo, ngã khụy quỳ một gối trên đất.

Thanh y long vương giúp ta giải dây trói tiên, ta cuống quýt vội vã chạy đến đỡ hắn:

“Tiểu Bát, sao ngươi lại bị thương đến độ này?”

Thanh y Long lương vuốt râu đứng bên cạnh, khẽ càm ràm:

“Có thể không nặng sao? Ngài ấy có thể kiên trì đến cứu người đã là kỳ tích rồi. Đầu tiên là dùng long châu đổi lấy Đông Hải long châu của ta, sau đó lại dùng nguyên thần bảo quang cùng với tám phần linh lực tạo ra kết giới cho trứng rồng, đã vậy trên trời lại còn giáng thiên lôi xuống làm cho hắn phải chịu linh lực phản phệ, Thao Thiết còn lợi dụng khi ngài ấy suy yếu đến đánh lén, sau đó lại còn phải chịu một chưởng của Minh Vương, có thể kiên trì đến hiện tại vẫn còn chưa hương tiêu ngọc vẫn người đã nên mừng lắm rồi.”

Mẹ ơi, Tiểu Bát vậy mà lại có thể vì ta mà làm đến độ này.

Ta ôm lấy Tiểu Bát, ánh mắt có chút khô khốc: "Ngươi hà tất phải khổ như vậy?"

Tiểu Bát giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt ta, dịu dàng nói: “Đừng khóc, vì nàng, cho dù có phải chịu hàng vạn lần thế này ta cũng không cảm thấy đau đớn.”

Hu hu hu, sao tự nhiên lại chuyển sang kịch bản ngôn tình thế này, không phải chúng ta đang ở trong kịch bản hài kịch sao?!

Điên mất, sao trái tim ta đột nhiên lại đập nhanh đến độ như muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy chứ?

Gió không động, mây không động, mặt trời mặt trăng không động, chị Phương cũng không động.

Vậy ai động?

Là ta động, tâm động!

“Huhuhu, cảm động quá đi mất.” Chiếp Chiếp ‘hức’ một tiếng liền bắt đầu sụt sùi khóc lóc.

Lão đại phượng hoàng Chiếp Chiếp ngồi trên mặt đấy một bên lau nước mắt một bên đập sàn nhà rầm rập, "Giải hôn, hiện tại giải trừ hôn ước, ngay lập tức. Có chịu tám đạo thiên lôi cũng phải giải."

Nói xong, hắn nắm chặt tay, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Lão tử có thể BE, nhưng CP của lão tử tuyệt đối không thể!!"

(CP: couple, chỉ hai người được yêu thích, hy vọng sẽ trở thành một cặp đôi đến với nhau)

15

Hối hận, ta đây hiện tại vô cùng hối hận.

Bây giờ ta đây đang mắc hội chứng sợ sấm sét vô cùng nghiêm trọng.

Lúc đầu sao lại ăn no rửng mỡ gọi sấm sét đến làm gì không biết?

À, đúng rồi, là để cứu Chiếp Chiếp.

Thiên đạo phảng phất như đã dệt sẵn một tấm lưới khổng lồ, chỉ chực chờ để tóm lấy tất cả chúng ta.

Tiểu Bát bị thương không nhẹ, ta gấp gáp quay về thiên giới, chỉ có lấy viên chí bảo chuyển hồi hồi đan của Long Tộc mới có thể làm cho nguyên thần của hắn ổn định trở lại.

Nhưng sau khi phụ vương bắt xong mạch, sắc mặt lại trở nên vô cùng nghiêm trọng, người dùng truyền âm lén lút nói với ta: “Ra ngoài nói chuyện.”

Sau khi bước ra khỏi cung Càn Nguyên, phụ vương lập tức đi thẳng vào vấn đề:

“Linh hồn của Tiểu Truy gặp phải thiên lôi đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt rồi.”

Vết nứt…Ta giống như hít phải một dòng khí lạnh, khẽ run rẩy.

Tiên nhân vốn không nhận được tiên phúc vĩnh hằng, thọ mệnh của thần tiên rồi có lúc cũng sẽ kết thúc, nhưng long tộc của ta lại có số mệnh vô cùng lâu dài, cha ta đã sống gần vạn năm rồi, mà Tiểu Bát, hắn mới chỉ có 300 tuổi, sao có thể đã xuất hiện vết nứt được cơ chứ?

Ta gấp gáp nắm chặt lấy tay cha, "Cha, người đang nói đùa với con đúng không? Thuật bắt mạch của người có chuẩn không vậy?"

Cha ta tức giận đến run cả râu: “Cm con, trên trời dưới đất khả năng bắt mạch của ta là chuẩn nhất, không chuẩn không lấy tiền”.

Sắc mặt ta tái nhợt, nắm chặt lấy cánh tay cha khiến tay người gần như trắng bệch: “Có cách nào có thể phá giải không?”

Cha khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Vận mệnh đã sớm định sẵn kiếp nạn này, thiên đạo khó trái.”

Thiên đạo, lại là thiên đạo chết tiệt.

Thiên đạo tát ta một cái, lẽ nào ta không được tát lại?

Ta chợt thấy trong đầu óc sáng tỏ, nhớ lại khi còn là một mảnh nguyên thần, bản thân dường như cũng từng thắng được thiên đạo.

Chỉ là ta không thể nhớ nổi những việc sau khi Nhị Tráng nhập thế.

Cha ta là người lớn tuổi nhất trên thiên đình, đến nay tiên thọ đã hơn chín ngàn tuổi.

Cha ta có tiếng là hóng hớt nhiều chuyện.

Có lẽ, người sẽ biết?

"Cha, cha có biết Dịch Hà không?"

Cha ta bị dọa đến mức lùi lại một bước: “Hi Quang, con không được có ý đồ với hắn đâu đấy.”

Chà, có triển vọng rồi đây! Lão cha già của ta nhất định là biết được gì đó, ta nắm lấy tay áo người, nở một nụ cười nham hiểm.

"Người mau nói đi, nếu không con sẽ nói cho mẫu thân biết tháng này người cùng nhị thúc lén bò ra ngoài chạy đi chơi đấu địa chủ, lại còn thua mất nửa tháng lương."

Vẻ mặt cha chớp mắt cứng đờ, ông sờ mũi, cười mỉa mai: “Con cái đứa phản đồ này, được rồi, muốn biết việc gì, hỏi đi.”

"Dịch Hà thượng thần mất rồi sao? Tại sao con chưa từng thấy ngài ấy ở thiên giới?"

Cha nhìn ta như một đứa ngốc,"Dịch Hà thượng thần vẫn còn sống khỏe mạnh, người đang sống ở Quy Hư. Về phần tại sao ngươi chưa thấy, đến con rồng già như ta còn chưa từng thấy huống chi là con rồng con ba trăm tuổi nhà ngươi. "

Cái gì? Dịch Hà vẫn còn khỏe mạnh sao?

“Vậy tại sao Minh Vương lại cứ luôn mồm nói muốn cướp long châu của ta, còn nói muốn tái tạo lại Dịch Hà đưa ngài ấy trở về?”

Cha ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Có lẽ, ngài ấy mắc phải bạo bệnh.”

Và tại sao, Tiểu Bát và Dịch Hà lại trông giống hệt nhau.

“Không đúng lão cha à, vậy tại sao vừa nghe con nhắc đến Dịch Hà người lại căng thẳng như vậy?"

“Bởi vì trên trời dưới đất, có thể tu bổ nguyên thần của thần tiên chỉ có duy nhất một người là hắn.”

!!!

Phụ vương sau khi nói xong mới nhận ra bản thân đã lỡ lời, “Chếc rồi, hóa ra ngươi vẫn chưa biết.”

Nhưng hiện tại ta đã biết rồi. Ta trở lại tẩm cung, bắt đầu sắp xếp thu dọn hành lý, chuẩn bị chạy đến Quy Hư.

Phụ vương lại cứ giống như cái kẹo kéo, một bước không rời cứ đứng một bên lầm bầm nhắc nhở ta.

“Con gái ngoan, Quy Hư không phải nơi con có thể đến, ta chưa từng nghe nói có thần tiên nào tiến vào rồi mà còn có thể hoàn chỉnh tiến ra, mọi người đều là sau khi đã tịch diệt mới đến đó, con đừng có nghĩ không thông.”

Thấy ta không để ý, cha giống như một con rồng vô lại, ngồi bẹp lên đám tay nải của ta:

“Không được, dù sao cũng không được đi, nếu con muốn đi thì trước tiên cứ đánh chếc lão già này đi.”

Ta quỳ xuống, hiếm khi trịnh trọng nghiêm túc nhìn về phía người.

“Cha, Tiểu Bát là vì con mới trở nên như vậy, con không thể không cứu hắn.”

Ba nghìn năm trước, tiên ma giao chiến, khi bị cắt đứt gân rồng phụ vương ta cũng chưa từng rơi một giọt lệ, vậy mà hiện tại đáy mắt người lại đỏ bừng.

“Hi Quang, năm đó cha con vì bảo vệ thiên giới, đến một sợi râu của đại ca, nhị tỷ con… cũng không thể tìm được…”

Phụ Vương cúi thấp đầu, gương mặt thường ngày vẫn luôn tươi cười của người lúc này lại không thể giấu được sự đau buồn.

“Phụ vương không muốn lại lần nữa phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa, phụ vương già rồi, không thể chịu được nữa…”

Trái tim ta khẽ nói, trong lòng thống khổ, ta nắm lấy tay cha, trên gương mặt vẫn là vẻ kiên định trước nay chưa từng có: “Cha, người đừng sợ, con vừa mới phát hiện ra long châu của con chính là bảo vật, có thể tái tạo nguyên thần."

Phụ vương sững người, trên mặt hiện lên một vẻ nghiêm trọng phức tạp mà ta không thể hiểu được.

Một lúc lâu sau, người mới thở dài một hơi, đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài: “Bỏ đi, muốn làm gì thì cứ làm, con từ nhỏ đến lớn chưa từng cố chấp với điều gì, hiếm khi lại có một chấp niệm sâu nặng đến vậy."

Khi bước đến bậc cửa, người chợt dừng lại, nói: “Con à, con hãy nhớ, điều gì số mệnh đã an bài là của con thì nhất định sẽ là của con, nếu số mệnh an bài điều đó không phải của của con, vậy thì cứ tiến lên giành lấy!”

Tuy là ta cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà hình như cũng rất có đạo lý.

Trước khi đi, ta đến gặp Tiểu Bát.

Khí tức của Tiểu Bát tuy rằng không ổn định,vẫn may tinh thần cũng coi như không tồi, nhìn thấy ta bước vào, hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa trong suốt như hồ nước tháng ba, êm dịu như dòng nước chảy, lấp lánh như gãi vào lòng người.

Trái tim ta chợt lỡ một nhịp, ta vô thức chạm vào mũi mình.

Cánh tay thon dài của hắn vươn ra ôm lấy ta vào trong lòng, khẽ mỉm cười, trái tim ta giống như muốn nổ tung trong lòng hắn, cả người hắn ấm nóng như muốn hòa tan cơ thể ta, ấm áp đến mức làm đầu óc ta trở nên mê man.

Tiểu Bát cúi người, dịu dàng áp đôi môi có chút ẩm ướt lên vành tai ta, hơi thở càng lúc càng gần, khiến cho lòng ta trở nên vô cùng rạo rực:

"Hi Quang, căn bệnh háo sắc này của của nàng đến bao giờ mới chữa khỏi được?"

Ta lật người đẩy hắn lên gối mềm, học theo hắn, khẽ chạm nhẹ, ma sát chóp mũi, bờ môi: "Trị không nổi, vừa nhìn thấy ngươi bệnh lại càng nặng hơn."

“Vậy thì không cần chữa trị.” Tiểu Bát dùng chút lực liền đảo khánh thành chủ, giành lại thế chủ động.

Mắt thấy đôi môi mỏng sắp rơi xuống, ta chợt nhớ ra hắn hiện tại đang là bệnh nhân, liền đỏ mặt ngăn hắn lại, “Ngươi hiện tại nguyên thần vẫn chưa ổn định, ta đây có được tính là lợi dụng lúc người gặp nạn không.”

Tiêu Bát cười ra tiếng, hạ một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên môi ta: “Không tính, là ta rung động trước, người ra tay trước cũng là ta.”

Ánh trăng trong suốt chiếu lên gương mặt Tiểu Bát làm cho gương mặt của hắn càng thêm tuấn tú, gương mặt như ngọc.

Mọi thứ đều rất hoàn mỹ, nếu như bên ngoài lúc này không có thiên lôi.

Hôn ước vẫn chưa được giải trừ, thiên lôi còn săn tin nhanh hơn cả đám paparazzi trên thiên đình.

Vừa mới hôn một cái, còn chưa kịp cảm nhận vị gì thiên lôi đã từ đâu le te chạy đến.

“Uỳnh——” Một tiếng động lớn kinh thiên động địa khiến ta giật mình ngồi dậy.

Ta và Tiểu Bát bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút khó xử.

"Lần nữa?”

Ta đỏ mặt, nghiêng đầu, lần nữa dán môi lên.

“Uỳnh—”

“Uỳnh—”

“Uỳnh—”

Đáng tiếc bây giờ không phải năm mới, nếu không chúng ta đã có thể tiết kiệm được ôi ối tiền mua pháo.

Ta chơi vô cùng vui vẻ, đang định thử thêm mấy lần nữa xem có thể tạo được quả liên hoàn pháo không thì Tiểu Bát đã duỗi tay giữ ta lại “Dừng. Ta lại ù tai rồi.”

16

Chiếp Chiếp nghe được tin ta muốn đến Quy Hư, liền lập tức chạy xin Chức Nữ một mảnh gấm mây, buộc vào trước ngực, bên trên phòng khoáng viết bốn chữ:

"Quân sư đầu chó!”

Ta nhìn Chiếp Chiếp, im lặng không biết nói gì, lát sau mới ngập ngừng nói: “Cái này…”

Chiếp Chiếp cười đắc ý, "Sao, thấy có soái không? Hôm qua Tử Vi tiên quân đã dạy cho ta một lớp bổ trợ về binh pháp nhân gian, còn nói với ta, ta chính là một thiên tài, chỉ có quân sư thông minh tuyệt đỉnh mới có thể giành được danh hiệu này."

Tử Vi tinh đúng là cũng chịu khó tâng bốc nịnh nọt.

Được rồi, hắn vui là được.

Trước khi lên đường, phụ thân hùng hùng hổ hổ, giống như một cơn lốc đến từ biệt ta, còn thần bí dúi một thứ vào tay ta “Cầm lấy, đừng có mà đánh mất, đáng tiền lắm đấy.”

Đám tiên hữu nô nức chạy đến tặng trang bị phòng thân cho ta.

Tuy rằng không biết vì sao nhưng hình như nhất định phải có Đông Hải long châu +1.

“Cha, người đưa con cái này làm gì, không có long châu đông hải chúng ta làm sao có thể trấn thủy được cơ chứ?”

Phụ vương khẽ vuốt bộ râu vốn không tồn tại của bản thân, giả vờ nghiêm túc nói: "Cầm lấy, hữu dụng. Dù sao ta vốn cũng không dùng nó trị thủy."

Vì để chứng minh cho đạo hạnh cao thâm của bản thân, người còn lén lút dùng thuật pháp tạo ra một cơn gió làm cho y phục của bản thân tung bay phất phới.

"Người đừng có xà lơ nữa, mau nói cho con biết công dụng của nó là gì."

"Chính... chính là thứ để khai mở Quy Hư."

Hả?

Hôm qua là ai nói với ta rằng tất cả thần tiên tiến vào Quy Hư đều không trở ra được?

Thấy ta làm ra vẻ sắp lật mặt, cha ta vẫy vẫy đuôi rồng, lập tức chạy mất chỉ lưu lại tàn ảnh, nhưng vẫn không quên lưu lại tin tình báo then chốt: “Quy Hư nằm ở nơi sâu nhất của suối Vạn Nguyên.”

Tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ trừ làm cách nào để tránh được Minh Vương.

Suối Vạn Nguyên nằm tại nơi sâu nhất của Hoàng Tuyền, trăm phần trăm là đất của Minh Vương.

Ta muốn lén lút nhập thành, tránh xung đột đ.ánh nhau. Nhưng việc này cơ bản là vô cùng khó khăn.

Thấy ta cau có, quân sư đầu chó liền sáp lại: "Ta có một diệu kế kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ."

Chiếp Chiếp lật miếng vải đề bốn chữ Quân sư đầu chó lại, lại viết ra sau thêm bốn chữ nữa:

"Không đi Quy Hư."

Hắn chống tay vào eo, vừa cười còn vừa ra vẻ oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang.

"Đây chính là kế nghi binh. Tử Vi nói rồi, nhà quân sự cao tay nhất thường xuất hiện với hình tượng vô tri ngờ nghệch nhất, dám trực tiếp nói cho đối thủ biết bản thân mình muốn làm gì."

Này không phải là lạy ông ta ở bụi này à?

Ta che mặt, trong lòng âm thầm hỏi han họ hàng hang hốc nhà Tử Vi tinh ba trăm lần.

Ta không hỏi han thêm mấy lần nữa là bởi vì tình huống của Tiểu Bát không tốt lắm, có chút không thể trụ được nữa rồi.

17.

Chiếp Chiếp nắm chắc lá cờ thi đua, ta trói Tiểu Bát lại, thông qua đường công vụ trực tiếp đi vào âm phủ.

Không sai, lần này ta không thèm lén lén lút lút đi cửa sau nữa, ta đây đi cửa chính.

Không có gì đặc biệt cả, chẳng qua chỉ đơn thuần là được phía trên dọn đường giúp.

Chiếp Chiếp một tay cầm ấn Thiên Đế, vừa đi vừa đóng dấu công văn.

Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, có Chiếp Chiếp, tất cả những chỗ có cửa lớn đi vào ta đầy đều không cần phải chui lỗ chó nữa.

Nhưng dù sao chúng ta càng phô trương thanh thế thì ngược lại Minh Vương lại càng không tiện động thủ.

Suy cho cùng, trên danh nghĩa người ta vẫn là thiên đế, vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, trừ khi Minh Vương nổi loạn, nếu không hắn vẫn phải nể mặt mũi thiên đế ba phần.

Minh Vương quả nhiên nể mặt.

Vừa mới tiến vào Minh giới, Minh Vương đã phái 81 điện diêm la ra xếp hàng ngay ngắn trên Thiên Minh đại lộ nhiệt liệt đón chào.

Chúng Diêm la vô cùng nhiệt tình, kính nghiệp, mỗi người cầm một lá cờ nhỏ màu đỏ, trái vẫy một cái, phải vẫy một cái, “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh."

Nhưng mà mặt mũi kiểu này=)) thà đừng nể còn hơn.

Mặt mũi chúng diêm la nhìn không được lạc quan cho lắm…

Có thể nói là muôn hình vạn trạng, muôn màu muôn vẻ, khói lửa mịt mù.

Vài đứa thì không đầu, một số lại không tay, một số thì trong trạng thái bị chiên giòn, quá đáng nhất là đứa diêm la thứ bảy mươi chín.

Cũng không biết kiếp trước tạo nghiệp kiểu gì mà vị này bây giờ hình dung đơn giản chỉ là một cục đậu hũ thúi biết đi…

Thúi đến nỗi ta và Chiếp Chiếp đều không mở nổi mắt.

Này đâu phải Thiên Minh đại lộ, đây rõ ràng là đường nạp mạng.

Tiểu Bát ngược lại đã sớm trốn được một kiếp, sớm hóa thành một con chim sâu, trốn vào trong thần hư của ta.

Ta với Chiếp Chiếp thì thảm rồi, mỗi bước đều phải nhìn mấy cái gương mặt khủng khiếp đấy, đau đớn như chếc cha chếc mẹ.

Minh Vương, coi như ngươi lợi hại.

Tên độc ác đó đang đứng đợi chúng ta ở cuối đường chờ chúng ta, thấy trên cổ Chiếp Chiếp còn buộc lá cờ thi đua bốn chữa “Không đi Quy Hư”.

Mâu quang xinh đẹp khẽ nheo lại, trên mặt nở một nụ cười như có như không, "Ồ, hai vị thượng thần đại giá quang lâm, hóa ra là muốn đi Quy Hư."

………

Ta đã nói chiêu này của Chiếp Chiếp không có tác dụng rồi mà.

Chiếp Chiếp vẫn còn cố giảo biện, ưỡn ngực, hùng hổ nói: “Không nhận ra mặt chữ à, hai chữ này là “không đi” có thấy không hả?”

Minh Vương cười nhạo một tiếng, vừa mới còn đứng cách đó mấy thước,vậy mà chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mắt, thân ảnh vô cùng quỷ dị.

Ta sợ hãi đến mức vô thức lùi lại nửa bước, lại phát hiện sự chú ý của hắn vốn không ở trên người ta, mà là Chiếp Chiếp.

Minh Vương tuy xinh đẹp nhưng cơ thể lại vô cùng cao lớn, còn cao hơn Chiếp Chiếp cả nửa cái đầu.

Minh Vương cúi người, dán sát vào Chiếp Chiếp,

“Thiên Đế bệ hạ, vi thần luôn cảm thấy hơi thở của người có chút quen thuộc, khiến người ta nhịn không được… muốn đến gần.”

Cứng rồi.

Ý là nắm đấm của Chiếp Chiếp cứng rồi á:>

Thấy chiến tranh sắp nổ ra, diêm la thứ 79 lập tức lao đến can ngăn, kết quả hiệu quả khỏi bàn.

Ai nấy đều lo ói, tự nhiên chả ai rảnh nhớ đến vụ đứm nhau nữa.

Minh Vương hiển nhiên cũng không hơi sức đâu mà đấm nhau, đây khác gì thương địch một vạn tự hại bản thân chín nghìn, hắn vội vàng thi quyết.

Trong chớp mắt vật đổi sao dời, chúng ta đã ở bên phía bên kia Hoàng Tuyền.

18

Minh Vương làm một động tác mời, hướng về phía Hoàng Tuyền, "Chư vị đừng khách khí, mời."

Mời cái cm ngươi á, ta đây tiên thuật không tinh nhưng đâu có mù.

Dưới hoàng tuyền này đã sớm bố trí xong trận pháp rồi.

Lần trước tới đây, nơi Hoàng Tuyền cỏ cây không thể sinh trưởng được, chướng khí che lấp bầu trời, nước sông Hoàng Tuyền càng âm u chảy xiết.

Vậy mà lúc này đây mọi thứ lại cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dị thường.

Hiển nhiên là đã có người bày ra một trận pháp tinh vi, dùng ảo cảnh sóng yên biển lặng để dụ ta vào tròng.

Ta không biết ai là kẻ bày ra trần pháp này, cơ mà khả năng bày binh bố trận hình như có chút…

Nói đơn giản thì chắc là cũng phải ngang ngửa với Chiếp Chiếp, một chín một mười, khó phân cao thấp.

Thấy ta không bị lừa, Minh Vương mỉa mai cười nhẹ một tiếng.

“Ta nghe nói Long tộc các ngươi đến cửu chuyển hoàn hồn đan cũng lấy ra rồi, nhưng ta đoán là vẫn không có tác dụng nên mới có ý đồ tiến vào Quy Hư. Vậy thì tam công chúa, hiện giờ ngươi còn do dự điều gì? Ngươi không muốn cứu tình lang của ngươi sao?"

Cửu chuyển hoàn hồn đan?

Ta giống như hít phải một ngụm khí lạnh, trong lòng đột nhiên chớp mắt hiểu rõ mọi việc.

Thiên giới có phản đồ.

Số người biết đến cửu chuyển hoàn hồn đan chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có cha ta, Chiếp Chiếp, cùng với Tử Vi thần quân.

Tử Vi Thần quân biết được là do Chiếp Chiếp lỡ lời.

Vậy còn Minh Vương, hắn làm sao mà biết được?

Đầu tiên chắc chắn phải loại trừ cha ta, đại ca và nhị tỷ đều vì Minh giới mà mất mạng, lão cha già của ta cùng với minh giới có thể nói là không đội trời chung.

Ta nhìn Chiếp Chiếp, Chiếp Chiếp điên cuồng lắc đầu.

Vậy sau khi loại trừ, chỉ còn sót lại Tử Vi thần quân.

Hai giới Tiên Minh đều cài gián điệp vào phía đối phương, điều này sớm đã không còn lạ nữa.

Điều kỳ lạ chính là, Tử Vi thần quân vậy mà lại là người của hắn.

Nghĩ kỹ lại, ban đầu hắn cũng chính là người truyền tin và để ta và Tiểu Bát biết về Vạn Nguyên Tuyền. Chẳng trách Tử Vi lại dạy cho Chiếp Chiếp kế sách tồi tệ như vậy.

Treo một một lá cờ trên cổ còn không bằng treo một cái bánh lớn lên cổ.

Ban đầu ta còn tưởng Tử Vi cố ý làm vậy, nhưng hiện giờ dựa vào trận pháp này xem xét khả năng bày binh bố trận của tên đó thì…

"Minh Vương điện hạ, ta đây cũng sắp c,hết rồi, ngươi hãy cho ta làm một con quỷ được c.hết một cách rõ ràng. Ngươi đã thu thục Tử Vi tinh quân từ khi nào?"

Tính ra tuổi tác của Tử Vi tinh quân đã hơn 3 vạn, so với Minh Vương còn lớn hơn, hơn nữa hắn ở thiên đình cũng chưởng quản một vị trí vô cùng quan trọng.

Chẳng lẽ... Tử Vi ngay từ đầu đã là người của Minh giới?

Đang suy tư, một luồng gió thơm màu tím bỗng từ dưới mặt đất bay lên, một bóng người quen thuộc hiện ra từ trong gió, chính là Tử Vi tinh.

Thân phận của Tử Vi đã bị bại lộ, có chút khó chịu nhẹ nhàng đung đưa chiếc quạt mặt ngọc trong tay, từng động tác còn tỏa ra mùi La lan, “Ai nói với ngươi ta là chó săn của Minh Vương? Nhảm nhí."

Mùi hương này, chính là cái mùi âm dương quái khí này chớp mắt đã gợi mở lại ký ức của ta.

Ngày hôm đó khi ta và Tiểu Bát bị trói, trên người Tiểu Bát cũng có mùi hương này, chỉ là nhẹ hơn một chút.

Hiện giờ nghĩ lại có lẽ là khi hắn bị đánh ngất đi đã vô tình dính phải.

Mà người đánh ngất hắn, chính là Thanh Phong.

Ta cười khẩy: “Không biết rốt cuộc nên gọi người là Tử Vi, Thanh Phong hay là Tử Phong La Sát?”

Tử Phong La Sát vô hình vô tướng, giỏi nhất là huyễn hình, đến cả Đại La kim tiên cũng khó phân được thật giả.

Bởi vậy hắn mới có thể không chút kẽ hở nhận một chức vụ quan trọng ở thiên đình.

Tử Phong bị phát giác ra chân tướng, vô cùng kinh ngạc, tiêu tốn rất nhiều công sức mới có thể che đậy được kinh sợ trong lòng: "Hừ... trước đây ta còn đánh giá thấp ngươi, không ngờ ngươi thế mà cũng có mấy phần thông minh."

Thấy ta nhận ra bản thể thật của hắn, Tử Phong cũng che mặt nữa, công khai thừa nhận.

Ta chỉ vào lá cờ trên cổ Chiếp Chiếp, lắc lắc đầu: "Với trình độ quân sư của ngươi, ngươi còn dám nhận dạy một thầy một trò. Đúng là đứa áp chót dạy đứa đội sổ, một đứa dám dạy một đứa dám nghe."

Chiếp Chiếp cả người đều không ổn, ôm mặt thống khổ, "Thằng hề thực ra chính là ta."

Tử Phong cắn răng quay người, không dám đối mặt với sự chất vấn lương tâm của đứa đệ tử.

"Bổ tọa đây là người tài thường có vẻ ngoài đần độn, tẩm ngẩm tầm ngầm mà g.iết voi, chỉ có người thông minh mới có thể hiểu được. Nếu không hiểu, chỉ có thể là do ngươi không đủ thông minh! Đúng, chính là như vậy."

Tử Phong La Sát không phải thần, cũng không phải quỷ, mà là một loại quái vật được tạo ra từ sinh hồn trận.

Quái vật mà, hầu hết đầu óc đều được tốt lắm.

Nhưng những con quái vật được sinh ra từ Sinh Hồn Trận.

Đầu óc so với những con khác còn ngu hơn nữa.

Trong giới ma vật cũng thuộc dạng ngu top 5 top 10.

Tuy nhiên, giá trị võ lực của chúng lại khá cao.

Dường như bị ánh mắt như nhìn đứa ngốc của ta chọc giận, Tử Phong tức giận chống tay vào hông: "Nếu như ngươi đã biết ta là ai thì hẳn là cũng biết cho dù cả hai người các ngươi có gộp lại thì cũng không thể cùng nhau đánh được ta."

Sinh hồn Trận cần chín vạn sinh hồn làm vật dẫn, bị u minh quỷ hỏa thiêu sống nguyên thần, cực kỳ tàn ác, đứng đầu trong danh sách cấm thuật trong Tam Giới.

Trong hàng trăm nghìn năm nay, trận pháp này chỉ được kích hoạt đúng một lần vào ba nghìn năm trước, trong trận chiến thần ma.

Cho nên Tử Phong nói không sai, chúng ta thật sự đánh không lại hắn.

Một tên Minh Vương đã đủ khó đối phó, nhưng bây giờ lại còn có thêm một tên Tử Phong.

Đau đầu quá đi mất.

Ta khẽ thở dài: “Xem ra hôm nay Hoàng Tuyền này ta không nhảy xuống không được rồi.”

Chiếp Chiếp cũng thở dài một hơi: “Ta không biết bơi.”

20

"Đừng nói nhảm nữa, dù không biết bơi cũng phải nhảy."

So với Minh Vương anh tuấn nho nhã, Tử Phong quả thực là một lão đại ca nóng tính thô bạo, hắn biến quạt thành kiếm, đâm thẳng về phía ta.

Minh Vương thấy Tử Phong đã động tay, cũng không thể tiếp tục đứng nhìn nữa, hắn cũng cầm lấy thanh kiếm lao thẳng về phía CHiếp Chiếp.

Tôi và Chiếp Chiếp lập tức chạy như chó mất nhà.

Nhưng dù đã gồng cơ đ.ít chạy hết cỡ, cũng chỉ chưa đầy nửa nén nhang cúng ta đã bị đẩy đến bên bờ.

Một cơn gió mạnh lướt qua dòng nước lạnh băng, có muốn vượt sông cũng vượt không nổi.

Thực lực khá biệt quá nhiều, đánh cũng không thể đánh được, chỉ đành chơi trò vô lại.

Ta và Chiếp Chiếp liếc nhìn nhau, cả hai đều hóa thành nguyên thân.

Ta nhắm mắt lại, trong lòng thầm quyết tâm, hai chân trụ vững: “Có gan thì đá chúng ta xuống đi.”

Đùa chứ, nguyên thân của hai đứa bọn ta một rồng một phượng, nguyên thân của bọn họ một sương một hoa.

Hai người bọn hắn nhẹ như sợi lông, ta không tin bọn chúng có thể đẩy được bọn ta.

Nhưng ta vẫn còn non và xanh quá.

Minh Vương bố trí một trận pháp, chúng ta liền động rồi.

Minh Vương cười lạnh nói: "Không chạy trốn? Vậy thì vừa vặn."

Hắn niệm quyết, những đầu ngón tay như bay lượn trong không khí, sấm sét nổ vang trời, một áp lực cực đại đè mạnh lên đầu ta, khiến lục phủ ngũ tạng của ta đều bị trấn động giống như sắp bị xé toang.

"A!”

Là ta sơ suất, không kịp ẩn náu rồi.

Trận pháp này cực kỳ tà ác, không phá hủy đi tiên thân mà trực tiếp tấn công nguyên thần.

Thần tiên và con người không giống nhau, trừ khi họ sẵn lòng, nếu không thì cho dù là tản tiên cũng cực kỳ khó bị cướp đi nguyên thần.

Huống hồ ta và Chiếp Chiếp hiện giờ đang là thần tiên đang thi hành công vụ.

Mà trận pháp tàn độc này giống như một bàn tay vô hình đang cố gắng xé rời nguyên thần ra khỏi thể xác.

Càng cố gắng chống cự lại càng đau đớn đến tận xương cốt.

Giống như bị thiên binh vạn mã từ bốn phương tám hướng giày xéo, nỗi đau ầm ầm kéo đến, bủa vây lấy cơ thể.

Đau đớn làm cho tròng mắt ta đẫm lệ, trong mê man, ta nhìn về phía Chiếp Chiếp, tình trạng của hắn còn tệ hơn cả ta, thất khiếu chảy má.u.

Nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn về phía ta, dùng khẩu hình nói: “Hi Quang, hãy sống sót!”

Ta chưa kịp phản ứng, một đạo kim quang đã từ trong phượng thân của hắn vọt ra ngoài như phá trúc, mang theo tất cả quyết tuyệt, vọt thẳng về phía Minh Vương.

Minh Vương không kịp tránh đã bị Chiếp Chiếp cuốn lấy, rơi vào Hoàng Tuyền.

"Bùm”

Minh Vương chính là mắt trận, mắt trận không còn, trận, tự nhiên cũng bị phá vỡ.

Nhưng Chiếp Chiếp cũng không còn nữa.

“Chiếp Chiếp!” Ta đau đớn hét lên một tiếng.

Cảnh tượng Chiếp Chiếp c.hết đi quá đỗi quen thuộc, như thể ta đã trải qua điều đó từ hàng ngàn năm trước, gợi lên nỗi đau ẩn sâu ở tận sau trong trong linh hồn ta.

Ta đau đớn đến mức gần như không thể hô hấp. Còn đau đớn hơn cả việc bị hút mất linh hồn.

Nỗi đau này kích thích đến tận sâu trong cơ thể ta, sự u ám cùng năng lượng hủy thiên diệt địa ẩn giấu thật sâu trong lòng.

Ta hiến tế Long châu, dâng mực nước từ Hoàng Tuyền lên cao, tập hợp tất cả qua long châu, công kích thẳng về phía Tử Phong.

Trong hoàng tuyền đều là đám lệ quỷ không thể nhập vào luân hồi, chúng thích nhất chính là sinh hồn, không dễ gì mới có được cơ hội thấy máu, lại còn là máu của đại ma đầu, trong chớp mắt, tất cả bọn trúng tràn lên phía trước như thủy triều.

Tử Phong giơ kiếm lên chém xuống, ma khí cực đại một kiếm quét sạch thiên binh, quỷ hồn phút chốc biến thành tro bụi.

"Phụt." Ta bị trận pháp phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.

Tử Phong đắc thắng nhìn về phía ta: “Tiểu quỷ, tinh thần không tồi, nhưng ngươi đánh không lại ta, lão tử chấp cả huynh đệ tỷ muội của ngươi liên hợp lại cũng đánh không lại ta, huống chi là chỉ có một mình ngươi, một cái củ cải nhỏ tuổi đời còn chưa đến ba trăm năm."

Ngươi còn dám nhắc đến bọn họ?!

Ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trong lòng thổi bùng lên ngọn lửa can đảm trong lòng ta. Năm đó thần ma đại chiến, phụ vương ta chính là bại dưới Sinh Quỷ Trận.

Đại ca và nhị tỷ không tiếc mệnh đã hy sinh mạng sống ngọc nát đá tan để tạo ra Tru hồn trận, giết chết Minh Vương mới có thể phá trận. Vậy mà bây giờ hắn vẫn còn dám nhắc đến chuyện này với ta.

Ta lau máu dính trên môi, cười khẩy: “Tử Phong, Đông Hải Vương tộc chúng ta không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ có duy nhất một đặc điểm là không ai sợ chết, có thù tất báo!”

Tử Phong tức giận nheo mắt lại: "Đã như vậy, đừng trách ta vô tình, dù sao bổn tọa sớm đã muốn tam giới quy về ma vực, cái đám tiên tộc lúc nào cũng ra vẻ nhân nghĩa các ngươi, bổn tọa một kẻ cũng không để lại."

"Đi c.hết đi!"

Thù cũ hận mới chất chồng lên nhau, ta ôm lấy tín niệm cá chết lưới rách lao về phía trước.

Ta không chút do dự giơ kiếm chém vào cổ tay hắn, dùng long huyết làm thuốc dẫn, thu hút ác linh từ tứ phía đến quấn chặt lấy tay chân hắn.

Tử Phong tuy rằng thiện chiến, nhưng tà linh thật sự quá nhiều, hàng vạn yêu ma lần lượt kéo đến quấn lấy tay chân tứ chi của hắn.

Tử Phong bị quấn lấy, không có thời gian để ý chuyện khác.

Ta nhân cơ hội đó, dùng kiếm đâm vào tim hắn.

Vào lúc ta chuẩn bị thành công, Tử Phong mới kinh hãi phát hiện, vội vã ngưng tụ tầng tầng chướng khí hộ thể.

Rốt cục hắn cũng là ma đầu ngàn năm. công lực thâm hậu.

Mỗi lần ta tiến lên một tấc, long mạch ta cũng đoạn đi một phân.

Nhưng kiếm này của ta đã ngưng tụ toàn bộ linh lực, gần như dựa vào quyết tâm chiến đấu không c.hết không ngừng, một đường tiến về phía trước.

Vào giây phút cuối cùng khi kinh mạch đứt đoạn, lưỡi kiếm của ta cuối cùng cũng đâm thẳng vào tim Tử Phong.

"A!"

Sau đó một trận la hét thảm thiết vang lên bên tai, ta thắng rồi.

Ta cuối cùng cũng thắng rồi.

Ta bị thương quá nặng, không còn cách nào áp chế Tiểu Bát nằm trong Thần Hư vẫn luôn muốn xông ra ngoài giúp đỡ.

Trận chiến này quá nguy hiểm, ta không muốn để hắn lại phải vướng vào nguy hiểm.

Sau khi đánh bại Tử Phong, toàn bộ sức lực vừa rồi của ta trong nháy mắt bị rút cạn, thân thể vô lực, rơi thẳng từ trên mây xuống.

Một đạo bạch quang như ánh trăng từ giữa không trung đuổi xuống, đỡ lấy thân thể ta.

Trên mặt Tiểu Bát tràn đầy sự lo lắng gấp gáp: "Hi Quang, Hi Quang, muội mau tỉnh lại đi."

Ta nằm trong lòng Tiểu Bát, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời, ta khàn giọng làm nũng:

"Tiểu Bát, ta mệt quá."

Ta mệt mỏi đến mức các giác quan gần như tê liệt, không còn cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn nữa, ta chỉ cảm thấy bản thân dường như không thể mở nổi mắt nữa, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

"Hi Quang, đừng ngủ, ta vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng."

Sắc mặt của Tiểu Bát trắng nhợt, đau thương, hắn dùng linh lục truyền vào cơ thể ta.

Nhưng, ta không chỉ linh lực, mà đến long huyết cũng đã cạn kiệt.

Nước Hoàng Tuyền xuyên qua long châu ta, lại được long huyết tăng cường, bởi vậy mới trở nên hung hãn không gì sánh được.

Nhưng đây là thuật pháp ngọc nát đá tàn.

Máu huyết thân thể ta cũng bị ác linh gần như nuốt trọn.

Ta nghĩ, có lẽ bây giờ trông ta vô cùng xấu xí.

Ta giơ tay muốn lau nước mắt cho Tiểu Bát, nhưng kinh mạch đều đứt đoạn, không nhúc nhích nổi chút nào.

Ta cười khổ nói: "Tiểu Bát, long châu của cha ta, ta đã đặt vào hà bao của ngươi, lần này sợ là không giúp ngươi mở Quy Hư ra được nữa, ngươi tự mình đi, có được không?"

Nước mắt Tiểu Bát như trân châu, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.

Ta thở dài một hơi, nói tiếp: “Cũng không biết phục sinh giáp này có thể sử dụng được bao nhiêu lần nữa. Nếu lần này ta không quay lại được nữa… ngươi hãy thay ta cứu Dịch Hà thượng thần, cứu ngươi, cũng cứu cả Chiếp Chiếp nữa, có được không?”

Tiểu Bát gật gật đầu, ôm thật chặt ta vào trong lòng, “Đã đến hoàn cảnh này rồi, vậy mà vẫn còn nhớ cứu người khác.”

Ta lại ho ra một ngụm máu, "Ngươi không phải người khác, ngươi là của ta, là người ở trong..."

Trái tim của ta.

Nhưng ta đã không còn đủ khí lực để nói hết nửa câu còn lại nữa rồi.

Đáng hận, Nguyên thần của ta, lại tan biến rồi.

Không biết lần này, ta còn có quay lại được nữa không…


Nhấn để mở bình luận

Hi Quang Nhất