Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Hoa Ly đi tới Trường Lạc cung, sau khi Nguyên Thiện chết, nàng bị Nguyên Đình cưỡng ép vào cung. Đây cũng là lần đầu tiên nàng tới thăm cô mẫu, đây cũng là kỳ vọng cuối cùng của nàng rồi.
 
“Cô mẫu…”
 
Trong điện rộng lớn, ghế phượng bằng vàng cao cao tại thượng nổi bật. Đó là tượng trưng của mẫu nghi thiên hạ hoàng triều. Ngồi ngay ngắn bên trên chính là Hoa thái hậu. Trên người mặc phượng bào màu đen, tóc mây mũ phượng, vẫn cao quý kiều diễm như ngày nào. Khuôn mặt gần giống với Hoa Ly nhưng uy nghiêm hơn, nụ cười ẩn hiện như có như không, lại xa lạ như thế.
 

 
Hoa Ly quỳ giữa điện, bàn tay dưới váy lụa mềm nắm rất chặt, ngước đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hồng một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
 
“Cô mẫu, con không muốn ở trong cung.”
 
Nàng nhớ Nguyên Thiện, nàng chán ghét Nguyên Đình, hết ngày lẫn đêm nàng đều muốn trốn chạy khỏi nơi khiến nàng chẳng thể thở nổi này, thoát khỏi người đàn ông khiến nàng sợ hãi kia. Nếu như có thể, nàng thậm chí còn nghĩ tới cái chết. Nhưng mà Nguyên Đình lại ép nàng muốn sống không được, chết cũng không xong.
 
Hoa thái hậu ngồi phía trên vẫn chưa có động tĩnh gì, rất lâu cũng không nói, chỉ nhìn Hoa Ly đang quỳ phía dưới.
 
Nữ nhi Hoa gia dung mạo trước nay đều là tuyệt thế giai nhân. Bà đẹp, cháu gái của bà càng đẹp hơn. Tóc đen được ngọc châu tô điểm, váy lụa trắng muốt, như nước chảy uốn lượn quanh nhân gian, ánh bạc lấp lánh như cánh chim phượng, bất giác động một cái màu sắc long lanh rực rỡ, như phượng hoàng bay lên.
 
Nữ tử khiến người ta kinh ngạc chói mắt như thế, thế gian này làm gì có nam nhân nào có thể buông bỏ được.
 
“Năm đó con cũng quỳ ở đây cầu xin Ai Gia, A Ly, cô mẫu sớm đã nói với con rồi, Nguyên Thiện không phải là lang quân của con, số mệnh của con chỉ có thể ở lại trong cung này.”
 

 
Hoa Ly hơi ngẩng đầu lên, cần cổ trắng nõn, đôi vai gầy đang run rẩy. Tất cả của năm đó vẫn như mới hôm qua, nàng cầu xin cô mẫu đồng ý gả nàng cho Nguyên Thiện…
 
“Huynh ấy là lang quân của con, đời này đều là phu quân của con. Nếu như tên súc sinh Nguyên Đình ấy…”
 
“Câm miệng!” Hoa thái hậu lớn tiếng quát, khuôn mặt trang điểm tinh tế lạnh lùng, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “A Ly, đó là bệ hạ. Bây giờ vinh hoa của gia tộc Hoa thị chúng ta đều tới từ ngài ấy. Ngài ấy đã nói với cô mẫu rồi, sẽ sắc lập con làm hoàng hậu.”
 
Trong nháy mắt, cả người Hoa Ly đều lạnh lẽo. Nàng giật mình nhìn cô mẫu trước giờ luôn rất sủng ái nàng kia, lưng thẳng mềm nhũn, cả người nàng suýt chút nữa ngã ra đất. Nàng khó khăn dùng đôi tay tê dại chống lại cơ thể đã chẳng còn sức lực này, hẳn đã biết được ý của cô mẫu rồi.
 
………………
 
----- A Ly, Hoa thị chỉ có một vị thái hậu vĩnh viễn không đủ, nếu như muốn đảm bảo vinh quang của gia tộc Hoa thị lâu dài, vẫn phải dựa vào con.
 
---- Nguyên Thiện đã chết rồi, con sớm muộn gì cũng quên đi hắn. Yên tâm ở lại trong cung đi, sớm sinh cho bệ hạ một trưởng hoàng tử mới là thượng sách.
 
--- Chẳng gì có thể dây dưa tới Nguyên Đình, sự ác độc của hắn con chẳng thể tưởng tượng được đâu.
 
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Tường cung đỏ thẫm, ngói lưu ly chói mắt, cột trụ vẽ rồng uốn lượn, màu sắc đẹp đẽ… Tất cả ở trong đôi mắt trống rỗng của nàng đều bị nước mắt làm cho biến dạng. Hoa Ly loạng choạng bước đi với đôi chân đã tê dại. Đây giống như một giấc mơ vậy.
 
“Nương nương, bệ hạ phân phó không được đi về phía trước.”
 
Ánh mặt trời chói chang, có cung nhân vội vàng đi theo phía sau che ô, cũng có cung nhân đang ngăn lại bước đi của Hoa Ly. Hoa Ly lại giống như chẳng nghe thấy gì, cứ bước về phía trước theo bản năng.
 
Đó là hướng cửa cung.
 
Nàng muốn rời khỏi đây, nàng muốn đi tìm Nguyên Thiện.
 
Không biết khi nào, cung nhân muốn ngăn nàng lại chẳng thấy đâu nữa. Nguyên Đình mặc long bào rực rỡ đứng chắn trước mặt nàng, dùng thân hình cao lớn ngăn lại đường đi của nàng. Hắn đang nói gì đó, nhưng bên tai nàng lại chỉ còn vang vọng hết lần này tới lần khác lời nói của cô mẫu.
 
--- Con cho rằng chân Nguyên Thiện vì sao lại bị phế? Nếu Nguyên Thiện bình an, Nguyên Đình hắn làm sao trở thành chủ thiên hạ này. Nếu không muốn khiến người thân của con toàn bộ đều chết thảm, con nhất định phải trở thành hoàng hậu.!
 
“A Ly, A Ly”
 
Bộ dạng Hoa Ly lúc này rất thảm. Giọng nói gấp gáp của Nguyên Đình gọi lớn, trái tim độc ác ương ngạnh lúc này như bị một thứ gì đó vô hình bóm chặt.
 
Ba!
 
Khi cái tát đầu tiên đánh lên mặt Nguyên Đình, hắn không hề có chút buồn bực nào, thậm chí hắn còn cười. Vừa nãy nói cái gì lại bị Hoa Ly liên tiếp tát hắn mấy cái. Khuôn mặt anh tuấn nghiêng về một bên, khóe miệng đã chảy chút máu rồi. Trong đôi mắt nham hiểm ấy cũng toàn là sự bình tĩnh và dung túng.
 
“Đánh đi, đánh đi. Chỉ cần A Ly vui là được!”

Đôi mắt hắn nghiêm túc dừng lại trên khuôn mặt nàng. Tình cảm đơn thuần nhất lại khiến A Ly ghê tởm tới cùng cực. Nàng phát điên đánh hắn.
 
“Tên điên, tên điên! Nguyên Đình ngươi không được chết yên đâu! Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế.”
 
Năm đó Nguyên Thiện được tôn làm thái tử, trong mắt tất cả mọi người là vị thế tử tốt nhất. Nếu không phải lần hành thích đó khiến chân hắn bị tàn tật, hoàng đế bây giờ chính là hắn. Đại tiểu Tề hậu vốn là tỷ muội ruột thịt của hắn. Nguyên Thiện đối xử với Nguyên Đình càng giống như là bào thai cùng một mẹ. Lúc nào hắn cũng ôn thuận đối xử với các huynh đệ của mình.
 
Cũng đúng, hắn bây giờ đến cả Nguyên Thiện còn sống cũng không thể tha được. Mấy năm trước hắn giấu kế hoạch bẩn thỉu ấy trong lòng cũng là điều rất bình thường.
 
“Ngươi không phải là người! Ngươi đã cướp mất ngôi vị của Thiện ca ca, lại còn muốn giết huynh ấy! Huynh ấy đối xử với ngươi tốt hơn bất kì ai, ngươi có còn là người hay không!”
 
Hắn làm gì phải người, đến cả sói cũng chẳng ác độc bằng ba phần của hắn.
 
Nguyên Đình ngây người, đột nhiên cười lớn, ngỗ ngược và càn dở. Cười tới mức đôi mắt đen láy long lanh nước. Nhìn thấy Hoa Ly ngã ngồi trên đất, hắn giơ tay đỡ lấy đôi tay đang run rẩy của nàng.
 
“Nếu huynh ấy làm hoàng đế, ta làm sao có thể có được nàng? Nếu huynh ấy không chết, ta làm sao có thể có được nàng chứ?”
 
Trong cơn gió oi bức thoảng qua, sự vô tội cùng tiếc nuối của hắn dần bay theo gió.

 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)