Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Màn lụa buông xuống hơn nửa che lấp đi sự hỗn loạn trên giường long phượng. Hai thân ảnh gắt gao quấn lấy nhau. Nam nhân để lộ ra dục vọng không ngừng thở gấp, nữ nhân bị đè xuống khó khăn rên rỉ.
 
“A…. Đừng mà……”
 
Sự va chạm ập tới vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho lục phủ ngũ tạng của Hoa Ly đều loạn hết cả lên. Đùi ngọc nhỏ nhắn trắng trẻo bị nam nhân cưỡng chế đặt lên trên vai, nơi mềm mại ấy bị hắn tùy ý thao lộng, dâm thủy trắng đục chảy ra không ngừng.

 
Nguyên Đình lại luôn cảm thấy không đủ, dục hỏa cuồng nhiệt và dục vọng chiếm hữu khiến hắn dùng tất cả bản năng vốn có, nụ hôn âu yếm dừng lại mọi nơi trên cơ thể nàng, khiến cho cơ thể trắng mềm đỏ hồng lên mới cảm thấy hài lòng.
 
“A Ly sao có thể không cần chứ. Tất cả của trẫm đều cho nàng. Giống như bây giờ vậy, tất cả đều dành cho nàng. Ừm ~~~ Nàng là của trẫm, mãi mãi là của trẫm.”
 
Tiếng khóc của A Ly yểu điệu ngắt quãng, trong sự lắc lư mạnh mẽ khi hắn tiến vào, nàng chỉ có thể nhìn thấy nam nhân vẫn luôn đè lên người nàng, không hề che giấu sự nham hiểm khiến nàng sợ hãi. Ngón tay trắng nõn đang run rẩy nắm lấy bờ vai hắn, vẫn giống như cũ chẳng thể chống cự được.
 
“Huhuhu! Buông ta ra! Nguyên Đình! Đủ rồi, đủ rồi mà……….”
 
Giữa háng va chạm vào nhau, cự vật lấp đầy nộn thịt, không ngừng phát ra âm thanh dâm mị mà thẹn thùng ấy. Tiếng nước ba ba, đôi chân mềm mại gác lên vai hắn lúc ẩn lúc hiện. Khi hắn mạnh mẽ thả nhanh tốc độ, thanh âm của nàng cũng trở nên yếu ớt hơn.
 
Liếm đôi má tái nhợ của nàng cho tới khi nó ửng hồng, hơi thở gấp gáp của Nguyên Đình từng chút một phả lên da nàng. Nơi đầu lưỡi hắn là nước mắt nóng bỏng, cũng là mồ hôi của nàng. Mặn và ngọt đều thấm vào miệng hắn, khi hắn thẳng lưng đâm vào nơi sâu nhất trong huyệt nhi, hắn cũng đưa lưỡi của mình lấp đầy miệng nàng. Hắn cứ biến thái hôn sâu như thế, mạnh mẽ thao lộng.
 
“Huhuhu….” Hoa Ly trừng lớn đôi mắt đã ngập nước, bên trong là sự tuyệt vọng cùng mê loạn vô cùng.
 

Cảm giác bị nhét chật đầy bị đâm như muốn bay lên, ngứa ngáy khó nhịn, nơi mẫn cảm nhất tận sâu trong nộn thịt dường như sắp bị hắn làm rách ra rồi. Nàng điên cuồng giãy dụa, muốn la hét nhưng hắn lại không cho nàng bất kì cơ hội nào. Hắn ép chặt nàng, xương hông mạnh mẽ ập tới, nước trong hoa nguyệt không ngừng tiết ra, huyệt thịt không ngừng run rẩy co rút lại.
 
Trong sự kịch liệt ấy, đôi mắt thâm sâu của hắn có đốm lửa càng ngày càng mãnh liệt, thâm tình dừng lại trên khuôn mặt nàng. Ngọn lửa sắp bùng lên dường như muốn bao phủ chặt lấy nàng ngay lập tức.
 
Cho tới khi cảm nhận được vị máu giữa răng môi đang dần tản ra, hắn mới rời khỏi môi nàng. Sợi chỉ bạc nối liền hai cánh môi dài ra rồi đứt đoạn. Hắn cười trầm thấp: “Trẫm thích nàng gọi tên ta như thế, không đủ, không đủ, trẫm muốn tiến vào trong miệng nhỏ của A Ly khiến nàng khóc ra tiếng mới thôi.”
 
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Hoa kính chật hẹp sâu kín ẩm ướt trơn mềm vô cùng, cự bổng nhanh chóng ra tăng tốc độ ma sát, đâm tới tận cùng, hướng tới nơi sâu nhất. Cả quá trình đều là sự đẹp đẽ thấm sâu tận xương tủy.
 
Trướng quá, sâu quá rồi…
 
Quy đầu to lớn hung hăng thâm nhập vào trong hoa tâm. Hoa Ly bị kích thích quá lớn khiến cánh môi sưng đỏ, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt. Mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi. Dung nhan khuynh thành bị dục vọng nhuốm đầy, vào thời khắc này thật sự đẹp tới mức rung động lòng người.
 
“A Ly thở thật gấp…”
 
Nàng hít thở gấp gáp, hắn lại càng phát điên mà thao nàng. Âm thanh tiếng nước khi thịt bổng va chạm mạnh mẽ vào trong hoa nguyệt càng ngày càng dâm mị.
 
Bất kì ai cũng chẳng thể cứu được nàng.
 
Thái hậu? Hoa gia? Ai có ý đồ cướp nàng đi khỏi hắn, hắn sẽ khiến đám người đó đến cả chết cũng không thể giải thoát.
 
“Aaaaaaaaaaaaaaaa………..”
 
…………………..
 
Đêm khuya thanh vắng, Hoa Ly bỗng dưng mở đôi mắt đã sưng đỏ ra, một lát thất thần nhìn bảo thạch trên trần nhà. Nàng buồn bực khó chịu, tấm mành lụa mỏng manh như sự hoảng hốt của sương khói.
 
Âm thầm quay đầu, khuôn mặt ngủ say của Nguyên Đình gần trong gang tấc. Sợ là đã ngủ say rồi. Tay hắn vẫn bá đạo đặt trên eo nàng.
 
Đôi mắt đã mất đi tiêu cự của Hoa Ly dần dần sáng rõ. Cùng nhau chung giường chung gối, hắn không chút phòng bị như thế. Nàng nhẹ nhàng di chuyển cánh tay hắn, rồi gắng gượng cơ thể đau nhức ngồi dậy.
 
Trên cơ thể mềm mại với đường cong xinh đẹp lại có vô vàn vết tích mà hắn lưu lại. Kích mắt như thế, giống như một viên ngọc bị khiếm khuyết, chẳng thể hoàn hảo được nữa. 
 
Nàng dẫm chân trần trên đất, sự lạnh lẽo nhanh chóng thấm vào người nàng. Nàng đi thong thả, mỗi một bước đều làm tăng thêm sự đau đớn giữa hai chân. Hoan ái kịch liệt không chỉ khiến nàng đau đớn, còn lưu lại trong người nàng nhiều thứ khác.
 
Huyệt nhi mấp máy, tinh dịch trắng đục bên trong và thứ chất nhầy không ngừng chảy xuống đôi chân ửng đỏ của nàng. Nàng vẫn không dừng lại, tìm được thứ mình muốn liền nhanh chóng xoay người.
 
Trong đại điện yên tĩnh vô cùng, nôi nào cũng tràn ngập hương vị tình dục. Đây chính là thứ mà A Ly chán ghét nhất.
 
Trong ngực thiếu đi hương thơm của nữ nhân, Nguyên Đình trong mộng cũng không khỏi nhíu mày, bàn tay to lớn bất giác sờ soạng tìm tòi xung quanh, miệng cũng vội vàng nỉ non: “A Ly, A Ly……”
 
Hàn quang đột nhiên lóe sáng, trong khoảnh khắc hắn mở mắt, kim trâm trong tay Hoa Ly đã đâm về phía hắn.
 
“Đi chết đi!”


 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)