Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Khi những ngôi sao sáng rực rỡ nhất trên bầu trời đêm, cung nữ cẩn thận lấy đèn lồng đỏ rực vẫn còn chưa tắt xuống. Đèn lồng sáng rực cả một đêm, khắp Minh Hoa cung đều bao chùm một tầng sương mờ.
 
Cung nữ ra ra vào vào trong cung khuôn mặt đều lộ rõ vẻ sợ hãi, trong tay bưng cái gì đó, khi đi ra như trút được gánh nặng vội vàng rời đi. Người đi vào lại như đi đánh giặc, sắc mặt rất thảm.
 
“Bệ hạ, A Ly và ngài vẫn còn trẻ, đứa nhỏ này coi như là vô duyên đi, sau này nên cẩn thận nhiều hơn.” Nhịn gần ba canh giờ, Hoa thái hậu vẫn giữ được dung mạo tinh tế cũng có vài phần mệt mỏi, trong lòng lại càng cảm thấy đáng tiếc không thôi.

 
Đây là đứa con đầu tiên của hoàng đế, hơn nữa lại là Hoa Ly mang thai. Nếu như là nam nhất định sẽ trở thành thái tử. Cho dù là công chúa cũng sẽ cao quý vô cùng, chỉ đáng tiếc…
 
Náo loạn cả một đêm, đau đớn cả một đêm, thời khắc này Hoa Ly nằm trên giường đã hôn mê bất tỉnh. Cái thai hơn một tháng vừa mất đi, cũng chẳng khác đi lấy đi nửa cái mạng của nàng. Khuôn mặt tái nhợt chẳng còn giọt máu, lạnh lẽo chẳng có chút nhiệt độ nào.
 
Nguyên Đình ngồi một bên giường, long bào trên người lộn xộn, tấm lụa mỏng bên cạnh bệ hạ âm thầm che khuất đi hai người. Tay hắn từng chút nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, mùi máu tươi vẫn nồng đậm chưa hề tan đi. Đó là đứa con mà chưa ra đời mà hắn và nàng tạo ra.
 
“Thiện ca ca…”
 
Lời nói mơ cứ lặp lại hết lần này tới lần khác, rõ ràng là âm thanh không thể nghe thấy được, nhưng Nguyên Đình lại nghe rất rõ ràng. Đã chẳng còn nhớ rõ nàng đã gọi bao nhiêu lần, nhưng từ trong miệng nàng, hắn trước nay chưa từng nghe được một chút gì liên quan tới hắn.
 
“A Ly, đứa con của chúng ta không còn rồi, làm sao đây? Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy, hửm?”
 
Bóng ảnh loang lổ trên nền nhà, khuôn mặt tuấn mĩ chẳng có biểu cảm gì rất lâu sau khóe môi bỗng nhếch lên, nhìn nàng. Nữ nhân này thật sự rất căm hận hắn, vậy mà lại không tiếc dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, khiến hắn tận tay làm mất đi đứa con mà mình đã kì vọng rất lâu này.
 

Hắn lạnh lùng cười, sự tàn nhẫn mà hắn đã giấu rất kỹ tất cả đều để lộ ra ngoài. Trong đôi mắt ấy lại tràn ngập sự bi thương.
 
Nàng vẫn luôn nói hận hắn, là hắn xem nhẹ nàng. Chỉ cần nàng đối xử với hắn tốt một chút thôi, hắn liền quên mất rất nhiều chuyện quan trọng, đến cả nỗi hận của nàng hắn cũng cho rằng đó là tha thứ.
 
Giọng nói Nguyên Đình trầm thấp, Hoa thái hậu vừa nghe được đột nhiên hoảng sợ nhíu mày. Đợi cả một đêm, cuối cùng bà cũng đã hiểu được một chút. Chỉ là hoàn toàn không dám nghĩ theo chiều hướng này. Dù sao với tính cách yếu đuối của Hoa Ly, hẳn sẽ không tới mức đến cả đứa con của mình cũng không cần nữa.
 
“Bệ hạ, Hoa Ly tính tình lương thiện, ngài đừng hiểu lầm con bé. Hoàng tự sau này lại sinh, hai người nhất định đừng khiến tình cảm rạn nứt.”
 
Tình cảm? Nguyên Đình cười tự giễu. Trước nay vẫn là hắn một mình độc diễn. Hắn hận không thể khoét tim ra cho nàng, nhưng đổi lại được cái gì chứ? Rõ ràng là người gần trong gang tấc có thể chạm vào, vậy mà trước nay vẫn luôn xa tận chân trời.
 
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
…………..
 
Khi Hoa Ly tỉnh lại, trong tầm mắt mơ hồ có thân ảnh Nguyên Đình dần dần rõ ràng. Đối diện với ánh mắt lạnh như băng kia, nàng bất giác nhắm mắt lại. Cả một đêm đau đớn tận cốt tủy, nỗi đau thể xác cộng thêm cả nỗi đau trong lòng.
 
Hắn, chắc hẳn biết rồi nhỉ?
 
“Uống thuốc đi, thái y nói nữ nhân mất đi cái thai là chuyện đại sự, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn. Sau này lại có thể mang thai tiếp.”
 
Giọng nói của hắn lãnh đạm như cơn sóng dữ từng đợt ập tới. Hoa Ly nhắm chặt hai mắt, cho tới khi hắn đưa thìa ngọc nhỏ tới bên miệng nàng, vị thuốc nồng đậm dường như có thể ngửi được mùi đắng. Hắn cũng không đợi nàng há miệng, cứ thế đút vào cánh môi trắng bệch của nàng. Thuốc ấm nóng theo khóe miệng chảy xuống bên tai, một chút thuốc lọt vào miệng đắng ngắt, khiến Hoa Ly đã hiểu rõ vài phần.
 
“Cô mẫu nàng nói đứa nhỏ này không còn nữa cũng không cần gấp, sau này chúng ta còn có thể sinh nhiều đứa khác, nàng thấy bà ấy nói đúng không?”
 
Hắn vẫn không dừng tay, từng chút từng chút bón cho nàng, mặc kệ thuốc có vào miệng nàng hay không.
 
Cần cổ đều bị thuốc làm ướt đẫm, Hoa Ly bỗng nhiên mở to mắt, nước mắt long lanh. Nàng căm hận nhìn Nguyên Đình, vừa yếu ớt vừa quyết liệt nói: “Con của ngươi, một đứa ta cũng sẽ không sinh.”
 
Toang!
 
Tay Nguyên Đình cầm thìa ngọc run lên, đôi mắt đang cúi thấp đột nhiên nâng lên, bên trong đó là biết bao nhiêu tức giận và bi thương.
 
“Mới hơn một tháng, chỉ mới là một cục thịt nhỏ, đứa nhỏ còn chưa thành hình thật là đáng thương…”

 
Hoa Ly biết hắn đang nói cái gì, nhất thời cả người đều hoang mang. Khi nàng nghi ngờ mình mang thai cũng vừa giận vừa sợ, một khi bị hắn phát hiện, nhất định sẽ dùng mọi cách uy hiếp. Nàng chỉ có thể sinh đứa nhỏ ấy ra thôi. Nàng không dám tưởng tượng bộ dạng mình khi đó sẽ ra sao. Sinh con cho hắn? Quên hết tất cả mọi thứ của Nguyên Thiện đi? Quên hết tất cả mọi chuyện hắn làm đi?
 
Không! Không!
 
“Ngươi câm miệng!”
 
Mặc kệ tiếng hét của nàng, nụ cười quỷ dị của Nguyên Đình vô cùng đáng sợ, hắn thấp giọng nói: “Nhỏ như thế, còn chưa kịp thành hình, không biết là nam hay là nữ nữa?”
 
“Aaaaaa! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”


 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)