Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Ngay sau khi Bách Vân Chi nói xong lời này, thượng cung vẫn đang đứng bên cạnh Hoa Ly liền biết ngay người này không thể giữ lại. Còn chưa đợi Hoa Ly mở miệng đã lạnh lùng nói: “Nương nương cơ thể mệt mỏi, Bách nhị cô nương nên quỳ xuống thỉnh an trước đi.”
 
Lời nói vừa dứt liền liếc nhìn hai cung nữ bên cạnh. Những người này đều là người được hoàng đế lựa chọn cẩn thận. Hai người nhìn nhau rồi tiến lên phía trước, một nâng một kéo lôi Bách Vân Chi xuống khỏi giường. 
 
“Các ngươi làm gì vậy, buông ra, aaa!”

 
Bách Vân Chi tức giận, nhìn hai nô tì rồi giãy dụa không ngừng. Chân bị đá trúng, đau đớn quỳ xuống đất. ngọc châu giữa tóc mai rơi xuống, cây trâm tuột khỏi mái tóc khiến tóc rối loạn bù xù.
 
Hoa Ly ngồi dậy, hơi nhíu mày, đang định dặn dò thượng cung thả người.
 
“Ngươi mà cũng xứng làm hoàng hậu sao? Bệ hạ chẳng qua chỉ là nhất thời yêu thích dung mạo của ngươi mà thôi, không biết liêm sỉ…” Bách Vân Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, mái tóc dài xõa xuống che nửa mặt nhưng không giấu được sự trào phúng trên khuôn mặt ấy. Sự căm hận sâu sắc trong đôi mắt ấy làm gì còn chút tư thái dịu dàng đoan trang khi nãy nữa.
 
 “Bách thị mất khống chế phát điên rồi, còn không mau kéo cô ta ra.”
 
Thượng cung vừa phân phó một câu, mấy cung nữ liền tiến lên trước, bịt miệng Bách Vân Chi rồi kéo người ra khỏi điện.
 
Trong điện lại yên tĩnh trở lại. Hoa Ly ngây người ra rất lâu. Khuôn mặt diễm lệ cúi thấp xuống, phản chiếu trong chậu bạch ngọc là khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ. Nàng không hề quen biết Bách Vân Chi kia. Khi chưa xuất giá nàng là chắt nữ của hoàng hậu, hậu môn quý nữ, còn Bách Vân Chi kia chẳng qua chỉ là thiên kim quan gia, hai người vốn là người của hai đường, cho dù khi gặp ở yến tiệc cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, tại sao lại khiến cô ta có ý thù địch tới như vậy?
 
Cẩn thận suy nghĩ, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rồi.
 

“Triệu thượng cung, không cần làm khó cô ấy, sai người đưa cô ấy hồi phủ đi.”
 
Âm thanh dịu dàng khiến lòng người thoải mái, Triệu cung nhân thu liễm sự nghiêm túc khi nãy, cung kính nói: “Bách thị nói năng không tôn trọng nương nương như vậy, sợ là trong lòng đã giấu nỗi hận, phải phạt theo quy định trong cung. Nô tì biết nương nương hiền từ, mong nương nương yên tâm, sẽ không làm tổn hại tới tính mạng cô ta đâu.”
 
Đó dù sao cũng là vị hôn thê của Yến vương.
 
“Mấy người lui xuống đi.” Hoa Ly cúi đầu thở dài.
 
Nàng nhớ ra hình như hai năm trước có người từng nói, nhị tiểu thư Bách gia thích tam hoàng tử Nguyên Đình, chỉ đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Bách Vân Chi lại bị ban hôn cho nhị hoàng tử Nguyên Khải.
 
Cá vàng nhỏ bơi trong chậu rất vui sướng, nhưng dù sao cũng bị nhốt trong chậu ngọc không lớn không nhỏ này, Hoa Ly cứ nhìn tới ngây người, ngón tay chậm rãi chạm vào mặt nước, gợn sóng lăn tăn, từ từ làm lạnh đi tâm tình rối loạn của nàng.
 
Khóe mắt chợt xuất hiện đôi giày kim long, đôi lông mi đang rủ xuống của nàng bất chợt run rẩy.
 
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Nàng không ngẩng đầu, Nguyên Đình lại không nhịn được giơ tay ra vân vê cằm nhỏ của nàng, hơi dùng lực ép nàng ngẩng đầu lên, gò má phấn hồng như bôi phấn, thêm cả đôi mắt như lưu ly đang nhìn chằm chằm hắn, như gợn sóng làm tâm hắn ngứa ngáy.
 
“Trẫm sẽ sai người cắt lưỡi cô ta.”
 
Long bào kim quan, đôi mắt đen láy, dung mạo tuấn mĩ mê người, vô cùng sắc bén. Chỉ khi nhìn vào đôi mắt nàng mới dịu dàng nhu tình không nói thành lời.
 
Bách Vân Chi vẫn chưa xuất giá, tương lai sẽ trở thành Yến vương phi. Không còn lưỡi nữa, đời này của cô ta coi như hủy rồi. Hoa Ly kinh ngạc không thôi, trong lòng uất ức nói: “Ngươi! Cô ấy chẳng qua chỉ nói nhiều hơn mấy câu, dựa vào đâu mà… Nguyên Đình, ngươi thân là hoàng đế sao có thể tàn bạo độc ác như vậy?”
 
Nguyên Đình buông mặt nàng ra, cũng không vội nói gì, chỉ nhìn bộ dáng tức giận của nàng, thờ ơ mỉm cười.
 
“May mà cô ta chỉ nói mấy lời không dễ nghe thôi. A Ly, trẫm không thể tha cho bất cứ ai dám bất kính với nàng, ai cũng không thể được.”
 
Hoa Ly hơi cử động, mỉa mai nhìn hắn, giọng nói phiêu diêu: “Vậy còn ngươi, từ đầu tới cuối ngươi đều làm tổn thương ta, bất kính với ta, vậy phải làm sao?”
 
“A Ly, đừng cứ luôn khiến trẫm nổi giận.” Ngữ khí nghiêm túc đột nhiên chuyển lạnh.
 
Không muốn để ý tới hắn nữa, Hoa Ly đi xuống giường, ngay cả giày cũng không đi, cứ đi chân trần đi ra khỏi điện. Khi đi qua người Nguyên Đình, hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng. 
 
Nàng còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị lôi trở về. Bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy eo ôm nàng lên.
 
“A…….. Nguyên Đình!”
 
Hắn buông tay, nàng lại bị ném lên giường. Sau thắt lưng chạm vào gối ôm mềm mại, tay chân khua khoắng mới nằm vững lại, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân đang ép lại gần. Nàng liền biết không ổn, lớn tiếng gọi người tới.
 
Nàng sợ hãi hét lớn khiến Nguyên Đình bật cười thích thú, tay to bắt lấy một chân nàng, ngón tay nóng rực chậm rãi vuốt ve mắt cá chân tinh tế của nàng, từ từ ôn nhu nói.
 
“Trẫm đã hỏi thái hậu, bây giờ đã có thể hành phòng* rồi.”
 
*Hành phòng: sinh hoạt vợ chồng

 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)