Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Hoa Ly đã không còn sức cự tuyệt nữa rồi. Nàng nằm giữa hoa mai, để cho Nguyên Đình vén lên làn váy, cự vật to lớn mà nàng sợ nhất kia đã bành trướng khổng lồ tới cực điểm, màu tím xanh dữ tợn hiện lên trước mắt nàng, tiện đà thâm nhập vào trong cơ thể nàng.
 
“Aaaaa!”
 
Nàng nghe thấy tiếng kêu yêu kiều của mình khi hắn tiền vào trong cơ thể, mười ngón tay vội vàng muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng lại chẳng nắm được. Hắn đâm vào hơi nặng, trâm ngọc giữa tóc đung đưa rồi đột nhiên rơi xuống. Mái tóc đen mềm vô cùng đẹp xõa xuống, thuận theo động tác của hắn mà đung đưa lay động.

 
Đẹp đến thê lương, mê hoặc.
 
Trong y phục, đôi chân trắng mềm đang run rẩy, không cách nào khép lại được, chỉ có thể quấn quanh bên hông nam nhân ấy, dường như chỉ có như thế mới có thể giảm bớt sự khó chịu khi bị hắn mạnh mẽ đâm vào.
 
Sự trơn trượt ấm áp khác thường khiến tốc độ Nguyên Đình càng thêm gia tăng, khiến hắn lại biến thành một người như sói như hổ đói, rong ruổi thắt lưng tận tình hưởng thụ. Hoa Ly bị khuấy đảo không thể khống chế được kêu khóc không ngừng. Côn thịt cực nóng khiến nàng sợ hãi dường như lại chọc vào quá sâu, đâm vào trong khiến eo nhỏ của nàng co rụt lại.
 
“Ừm ~ A Ly bây giờ cắn càng chặt hơn, sắp cắn đau trẫm rồi.”
 
Những lời nói dâm tà này khiến Hoa Ly cảm thấy thẹn thùng, nhưng nàng lúc này đã tràn ra như thủy triều, eo nhỏ cong lên, chỉ có thể nằm trên bàn bị hắn ép buộc rơi vào trầm luân. Khoái cảm nhanh chóng khiến nàng hét lên, sự trướng đau khiến nàng rơi nước mắt.
 
“Dừng lại ~ Dừng lại aaaaaaaaaaa….”
 
Tình triều giày vò nổi lên tứ phía vô cùng kịch liệt, mới đầu chỉ là dòng nước nhỏ, nhưng thuận theo sự thao lộng càng ngày càng mạnh mẽ của hắn, nơi tư mật giữa hai chân nàng đều đã ướt đẫm dâm thủy rồi, thậm chí dâm thủy còn tràn ra khắp cả mông nàng nữa.
 

“Dừng lại làm gì? A Ly đã ướt thành như vậy rồi, còn không cho trẫm vào? Rõ ràng là rất thích, nhìn xem nàng hưng phấn nhường nào này.”
 
Quy đầu cự long to lớn cứng rắn bất ngờ không kịp phòng bị đâm vào tận hoa tâm nàng, sự khoái cảm khiến người ta hít thở khó khăn ấy khiến Hoa Ly đột nhiên cong eo lên. Không đợi nàng hòa hoãn lại, hắn lại luận động như cuồng phong mưa bão đánh úp tới, lúc thì đâm chỗ này, lúc thì đâm chỗ kia, bất luận đâm như thế nào, hắn cũng có thể chuẩn xác đâm trúng trọng tâm khoái cảm của nàng.
 
Vách tường trướng đau đang run rẩy, thật sự không chịu được sự công kích như thế của hắn.
 
Áp lực dồn nén đã lâu khiến dâm thủy phun ra như thủy triều, giống như mất đi cấm chế, hoa mật tiết ra đẹp đẽ mĩ lệ.
 
Nguyên Đình thưởng thức ngắm nhìn, nhưng lại không hề rời khỏi cơ thể nàng, ngược lại còn ôm nàng lên khỏi bàn đầy hoa, cầm lấy tay nàng nhào nặn đế trụ của hắn. Dâm thủy của nàng lại không ngăn được phun ra lần nữa, nơi miệng huyệt đang gắt gao bao bọc lấy cự long thô cứng to lớn.
 
“A Ly, chúng ta như thế này, có phải rất giống hai cây kia không?”
 
Hắn tiến vào trong nàng, nàng hút lấy hắn, thứ chẳng tách rời là thịt huyệt, là tình lang.
 
Hoa Ly run rẩy dữ dội, gắng gượng chống đỡ eo. Thứ đó của hắn thật sự quá lớn, huyệt nhi bị cắm vào căng phồng trướng tới không chịu được, hơi động một chút là ngứa, càng không nói tới vuốt ve âm đế. Nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy mình tiết ra nhiều dâm thủy tới như vậy, giữa chân hai người đều là dâm thủy nóng bỏng đang chảy.
 
Má nàng ửng hồng, hơi thở gấp gáp, nàng nói không ra hơi, chỉ có thể dùng nước mắt cầu xin hắn dừng lại.
 
Ướt đến cực điểm, nóng đến cùng cực, Nguyên Đình làm sao chịu bỏ qua cho nàng. Đối diện thâm nhập như thế, dưới mắt hai người là nơi giao hợp mật thiết của nàng và hắn, thậm chí còn có thể nhìn thấy cánh hoa đã thay đổi hình dạng ra sao, dâm thủy bắn ra làm sao, bọt trắng sinh ra như thế nào.

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Nàng ướt càng thêm ướt, hắn vẫn như cũ chưa từng phóng thích, tham lam quá mức khiến hắn trở nên hung hăng đáng sợ. Hắn quấn quýt lấy nàng, càng giống như con mãng sà lớn đang săn mồi, muốn nuốt nàng vào trong bụng.
 
“Aaaaaaaa…… ô ô ô………..”
 
“Gọi trẫm, A Ly, gọi trẫm!”
 
Hắn gấp gáp muốn nghe nàng gọi hắn, tình dục lên tới đỉnh điểm rất đáng sợ, thời khắc hắn bắn ra tất cả những cảm quan đều đạt tới cao trào cực điểm. Chỉ muốn lập tức lấp đầy bị trí còn trống trong trái tim này!
 
“Nhanh gọi đi!”
 
PA! PA! PA!
 
Lực đạo dưới eo hắn mạnh mẽ gia tăng tốc độ, Hoa Ly bị đâm chọc khiến cả xương cốt đều đau nhức, mười ngón tay nắm chặt lấy long bào của hắn, nước mắt rơi xuống rồi hét lên: “Nguyên Đình, Nguyên Đình, aaaaaaaaaaaa!”
 
Không, không phải gọi như thế!
 
Nguyên Đình còn không kịp sửa lại, co rút mãnh liệt nơi vách thịt trong u cốc của Hoa Ly hút lấy thần hồn của hắn run rẩy, hắn theo bản năng đâm vào nơi sâu nhất, mềm mại nhất của nàng, tinh quan được mở ra, bắn ra một cỗ tinh dịch trắng đục ấm nóng, một khắc này trái tim đang thoải mái tới cực điểm.
 
Từng giọt mồ hôi của hắn lăn xuống xương quai xanh, cánh môi lạnh lẽo hơi mím, hắn ôm lấy Hoa Ly đã ngất lịm, rất lâu sau cũng không nỡ rút ra.
 
“A Ly, đổi sang gọi trẫm là Đình ca ca đi…” Giọng nói trầm khàn vì tình triều còn chưa rút hết, gần như van nài.
 
Hắn đợi rất lâu, người trong lòng cũng không đáp lại, nàng tỉnh lại dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ cuộn lại trong người hắn run rẩy. Hắn vỗ về lưng nhỏ run rẩy của nàng, nở nụ cười gần như chế nhạo.
 
Hắn lại đang kì vọng cái gì chứ?
 
…………………….
 
Hoa Ly lại gặp Yến vương Nguyên Khải, đôi mắt ôn nhu ấy luôn khiến nàng không kìm được tình cảm mà muốn khóc. Bây giờ là mùa đông, nàng khó có dịp ra ngoài Minh Hoa cung đi dạo, lại gặp phải người này, cũng coi như là cơ duyên. Nguyên Khải thấy hai mắt nàng chợt đỏ, liền vội vàng cúi đầu.
 
“Hoàng tẩu có phải đang nhớ đại hoàng huynh không?”
 
Giọng nói của hắn cũng rất giống Nguyên Thiện, Hoa Ly có hơi hoảng hốt, gió đông thổi mạnh hơn, nàng vậy mà lại thấy hai chân bỗng nhẹ đi.
 
Khi nàng đứng không vững, Nguyên Khải nhanh chóng giơ tay ra đỡ nàng, dùng tư thế có hơi ám muội, nàng vừa nâng mắt lên thì đối diện với đôi mắt đó, tất cả hình như lại quay lại trước đây.
 
“Nương nương!”
 
Cung nữ đằng sau lập tức tiến lên dìu nàng, không để cho nàng có cơ hội hoảng hốt nữa.
 
Thượng cung lạnh lùng nói: “Đây còn ở trong cung vua, Yến vương còn không mau rời đi.”
 
Nguyên Khải cũng không thể ở lại nữa, hành lễ với Hoa Ly rồi quay người rời đi. Thân hình cao lớn khoác kim bào màu tím, bước đi trong gió tuyết, rất nhanh liền chẳng thấy bóng dáng nữa.
 
“Nương nương vẫn nên hồi cung thôi.”
 
Hoa Ly được thượng cung dìu đỡ, bỗng nhiên siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.

 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)