Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Trăm ngàn hận, tất cả thù hận một đời này đều dồn hết vào một người.
 
Khi trời chưa sáng, Hoa Ly tỉnh lại từ trong mộng, tiếng sột soạt vang lên từ bên ngoài màn che, nam nhân cùng giường với nàng đã muốn đứng dậy rồi. Trong điện mơ hồ có tiếng người, đè xuống rất thấp.
 
Bỗng nhiên, màn che bằng lụa buông xuống bị vén sang một bên, Nguyên Đình nhìn thấy nàng đã tỉnh lại, hơi kinh ngạc. Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên ý cười: “Sao đã tỉnh rồi? Trẫm phải thượng triều rồi, nàng tiếp tục ngủ đi, ngoan một chút.”

 
Hắn ngồi ở mép giường, một thân mũ áo đế vương vô cùng uy nghiêm. Khi hắn giơ tay ra, Hoa Ly theo bản năng ngoảnh mặt sang một bên, chỉ còn lại sườn mặt trắng bệch khiến hắn sờ trượt.
 
“Hôm nay không trói nàng, nàng có thể tùy ý đi lại trong cung. Về sớm một chút là được.”
 
Liên tiếp trói tay chân nàng mấy ngày, hôm nay hắn đành từ bỏ. Cấm cung này mặc dù khá rộng, nhưng Hoa Ly dù cho có thêm cánh cũng khó lòng thoát được, chi bằng để nàng tự do một thời gian.
 
“Ăn uống cẩn thận, nhũ mấu nói nàng đến tháng, không được ham lạnh mà ăn kem.”
 
Còn nhớ khi nàng còn nhỏ thích ăn nhất là kem ngọt lạnh buốt. Khi trời nóng ăn rất nhiều, ban đêm sẽ thường bị đau bụng. Sau khi nàng gả vào phỉ Tề Vương, rất nhiều lần thuộc hạ đưa tin vào cung đều nhắc tới chuyện nàng tới tháng còn ăn đồ lạnh. Nguyên Đình nhớ rất rõ ràng nên cẩn thận dặn dò.
 
Từ đầu đến cuối Hoa Ly đều chẳng nói câu nào. Nguyên Đình cũng không tức giận, thậm trí còn cười rất dịu dàng, giúp nàng vén sợi tóc bên gò má, cúi người nhẹ nhàng hôn nàng. Khung cảnh như vậy hắn đã từng tưởng tượng tới trăm nghìn lần rồi.
 
“Trẫm đi đây.”
 

Thứ hắn có chính là thời gian dây dưa với nàng, nhất thời hắn cũng không gấp.
 
Trong điện đốt hương an thần, hương hoa ngọc trà nhẹ nhàng bao phủ. Đó là mùi hương mà Hoa Ly yêu thích nhất. Thánh giá đã đi rồi, nàng lại không cách nào ngủ tiếp được nữa. Cánh môi mím chặt bật ra thanh âm nức nở. Nàng đang khóc, khóc vì kìm nén, khóc vì đau khổ.
 
Kể từ ngày Nguyên Thiện mất đi, cho tới thời khắc này, nàng đều ngẩn ngơ ngây ngốc. Tất cả đều như một giấc mộng, nhưng sau mỗi lần tràn đầy hy vọng mở mắt ra, nàng lại đối mặt với tuyệt vọng.
 
Hắn thật sự để nàng lại một mình, đi mất rồi.
 
Bi thương tận xương tủy, nàng khóc nức nở, từng giọt nước mắt cứ liên tiếp rơi xuống. Nàng cắn chặt răng để không phát ra tiếng. Tình yêu đối với Nguyên Thiện, hận thù đối với Nguyên Đình, đều trở thành đau khổ khó mà nhẫn nại được.
 
“Huhuhu….”
 
Nguyên Đình hoàn toàn điên rồi, cho dù là chết thì nàng cũng không thể thoát khỏi hắn được nữa.
 
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
………….
 
“Hôm nay cứ ngồi ngây ngốc trong cung như thế? A Ly không thấy chán sao? Trẫm nên về sớm ở với nàng mới đúng.”
 
Gần cửa sổ khắc hoa sen đang mở một nửa, Hoa Ly ngồi trên sạp nhìn ra ngoài thất thần. Trời đã chạng vạng, áng mây phía chân trời đỏ rực, trên bầu trời dường như đều nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt. Khuôn mặt tái nhợt của nàng càng trở nên yếu ớt.
 
Nguyên Đình ngồi xuống bên cạnh nàng, thuận tiện ôm nàng vào lòng. Hắn ôm lấy cơ thể cứng ngắc của nàng, đeo lên cổ tay nàng một chiếc vòng ngọc. Ngọc mỹ đỏ như máu lắc lư trên cổ tay trắng nõn của nàng, đẹp vô cùng.
 
“Biết là A Ly đeo lên sẽ rất đẹp mà, thích không?”
 
Hoa Ly vô cùng ghét sự tiếp xúc gần gũi của hắn, ép mình chuyển tầm mắt tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Tất cả mọi thứ của hắn nàng đều không thích. 
 
“A Ly không nói, hẳn là thích rồi. Vòng tay này là mẫu hậu để lại…”
 
Hắn còn đang nói, Hoa Ly lại bỗng nhiên có hành động, tháo vòng ngọc mà hắn vừa đeo xuống, dùng sức hung hăng ném về hướng không có thảm lông. Âm thanh ngọc vỡ giòn tan, phá vỡ sự yên tĩnh trong điện.
 
Bàn tay dịu dàng đang đặt ở eo nàng mạnh mẽ giữ chặt. Hoa Ly bị bóp đến đau đớn. Trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm dường như hiện lên ý cười kì dị. Giống như là đang trừng mắt khiêu khích Nguyên Đình đang phẫn nộ.
 
“Thích ư? Tất cả mọi thứ của ngươi ta đều ghét! Người và vật đều như vậy, thật ghê tởm!!!”
 
Ánh mắt của nàng hung dữ như dao, đâm thẳng vào tim Nguyên Đình. Hắn ngây người ra, từng nhịp đập trong lồng ngực đều là phẫn nộ đau đớn đến cùng cực. Trong mấy ngày này, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười, khuôn mặt cười của nàng lại đáng sợ đến như thế.
 
“Ghê tởm…”
 
Hắn cảm thấy mình điên vẫn chưa triệt để, mới nghĩ tới chuyện mang tất cả sự dịu dàng của mình dâng hiến cho nàng.
 
Vai diễn này, hắn đã chẳng thể diễn tiếp được nữa.
 
Hắn chợt đứng dậy, ôm lấy nàng vứt lên nền gạch. Trên khuôn mặt âm u ấy là nụ cười mang sát khí đằng đằng. Nghe thấy tiếng kêu đau của nàng, tim hắn như bị thứ gì đó rạch một nhát.
 
Nền gạch lạnh lẽo bóng loáng, điều này không khỏi khiến Hoa Ly nhớ tới sự khủng bố của hôm đó. Trên linh đường hắn cũng đè nàng như vậy. Nàng sợ hãi muốn trốn thoát, nhưng lại bị hắn đè lên một chân. Một trận đau nhức ập tới, nàng bất chấp tất cả kêu to: “Ta hận ngươi, ta hận ngươi!”
 
Ngọc đã vỡ tan tành ở ngay bên cạnh nàng, đỏ như màu máu.
 
Hắn đè xuống, y phục trong cung còn mới bị hắn xé rách, lụa mỏng bay tứ tung. Tất cả bỗng nhiên quay trở lại ngày hôm đó, hắn há miệng cắn cần cổ tuyết trắng của nàng, hơi thở nặng nề gấp gáp.
 
“Nghe nói có những chuyện làm càng nhiều thì có thể thành thói quen. A Ly nếu như đã ghê tởm trẫm, trẫm đương nhiên muốn nghĩ cách để nàng quen thuộc. Dù sao... chúng ta cũng sẽ phải ở cùng nhau rất lâu, rất lâu về sau.”

 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)