Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)



Đó không phải một giấc mơ, đó chỉ là mây khói trong quá khứ.
 
Sáng sớm khi đám cung nữ trang điểm cho Hoa Ly, tâm trạng của nàng vẫn chưa được cân bằng lại. Mỹ nhân trong gương dung nhan như hoa, nhưng lại ưu phiền không vui. Sự buồn bực như vậy chỉ khiến cho người đối diện nhìn mà thấy thương tiếc, chỉ hận không thể mang tất cả thiên hạ này giao cho nàng, thỉnh cầu một nụ cười như hoa của nàng.
 
Nguyên Đình đã đi từ sớm, hôm nay là ngày thiết triều, trời còn chưa sáng đã ngự giá rời đi rồi.

 
Khi hắn không ở đó, Hoa Ly còn có thể tự do một chút. Thượng cung đi chuẩn bị bữa sáng, mấy cung nữ trang điểm có người trung niên, cũng có người tuổi đã cao. Nàng cân nhắc trước sau, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Mọi người… có biết Vân Nhị cô nương của Vĩnh Bình Hầu phủ không?”
 
Vĩnh Bình Hầu phủ là tộc lớn của họ Tề lớn nhỏ sau này, triều trước có được hai vị quốc mẫu, Tề thị vinh hoa phú quý khắp thiên hạ, ngay cả khi hai bị hoàng hậu chết đi cũng vẫn được sủng ái như xưa. Cho dù sau đó Hoa thị thượng vị, cũng không thể khiến Hoa gia chiếm được phong ba lớn như vậy.
 
Mà Tề Vân Nhi kia là đích nữ của Vĩnh Bình Hầu, so với Hoa Ly, cô ấy còn hơn cả ngôi vị thái tử phi. Nếu như năm ấy Nguyên Thiện không bị phế hai chân… Sau khi Hoa Ly làm Tề vương phi, Tề Vân nhi còn làm loạn lên đòi làm trắc phi, sau đó thì dần dần chẳng còn tin tức gì nữa.
 
Cung nữ đang giúp Hoa Ly chọn trâm bỗng nhiên dừng tay, sắc mặt có hơi kỳ lạ, nhìn Hoa Ly khẽ nói.
 
“Vân Nhị cô nương sao? Thắt cổ tự tử rồi, tuổi vẫn còn trẻ mà ra đi quá sớm, là chuyện của mấy tháng trước rồi.”
 
“To gan! Ở trước mặt nương nương nói linh tinh cái gì vậy, còn không mau ra ngoài.”
 
Thượng cung sai người mau chóng rời đi, người bên cạnh cũng lui xuống, Hoa Ly lại ngồi trước bàn trang điểm rất lâu không động đậy, khuôn mặt trắng bệch chưa trang điểm khiến người ta hoảng sợ, đôi mắt thẫn thờ vẫn chưa di chuyển, bỗng nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống, sau đó nàng lại cười rộ lên, càng cười, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
 

 
Mấy tháng trước… tự sát rồi…..
 
Thượng cung kinh ngạc không thôi, cũng không dám mở miệng nhiều lời, vội vàng sai người tới tiền triều bẩm báo cho hoàng đế.
 
“Ra ngoài! Ngươi cũng ra ngoài đi!”
 
Bộ dạng vừa khóc vừa cười của nàng giống như điên rồ vậy, thương cung nào dám lui ra. Bà gọi mấy người tới gần canh gác, sợ Hoa Ly bỗng nhiên làm ra chuyện gì đó.
 
Nguyên Đình tới rất nhanh, người thông báo ngoài điện còn chưa kịp nói hắn đã bước nhanh vào trong điện rồi, tiếng giày trầm thấp giẫm lên nền nhà, nhìn thấy Hoa Ly ngồi ở một góc, hắn hơi chần chừ bước lên trước muốn ôm nàng lên, nhưng mà còn chưa tiến lại gần, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
 
Ánh mắt đó đáng sợ tới cực điểm.
 
“A Ly?”
 
“Ngươi nói đi, ngươi chôn huynh ấy cùng với ai hả? Ngươi nói đi!”
 
Nàng gào thét như rách cả tim gan, bàn tay mới giơ ra được một nửa của Nguyên Đình liền cứng lại. Hắn vốn là trong lòng tràn đầy lo lắng, lúc này liền biến thành cười lạnh. Hắn lập tức ngồi xuống, đối diện với đôi mắt nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy âm u lạnh lẽo vô cùng.
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
“Ta còn nghĩ là vì cái gì cơ, sao nào, bây giờ mới nhớ tới để hỏi rồi? Được, trẫm nói cho nàng biết, đó là Tề Vân Nhi, cô ta quỳ dưới đất cầu xin trẫm hợp táng cô ta và hoàng huynh đó.”
 
Trong phút chốc, Hoa Ly run rẩy kịch liệt, đôi mắt đã đỏ ngầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
 
“Sao có thể, sao có thể là cô ta chứ! Aaaaaa! Sao ngươi có thể như thế!”
 
Nàng vung tay về phía Nguyên Đình, hắn nhẹ nhàng tránh đi rồi túm được nàng, vòng ngọc trên cổ tay tinh tế lóe sáng, kinh diễm như máu tôn lên làn da trắng của nàng càng nõn nà hơn, hắn lại chẳng có chút tiếng thương nào hết, dùng lực vân vê nó.
 
“Sao lại không được? Dù sao cô ta và hoàng huynh cũng đã quả thật đã làm chuyện vợ chồng, nằm cùng hắn trong một cỗ quan tài cho tới khi hóa thành tro bụi, cũng thích hợp hơn vương phi tới cả hợp phòng cũng chưa từng làm qua như nàng nhỉ!”
 
Một khắc này, hắn cũng không quên cười nhạo nàng, dù sao trái tim cũng quá đau đớn rồi, làm sao còn có thể khiến nàng dễ chịu hơn đây.
 
“Ngươi câm miệng!”
 
Hoa Ly trừng mắt như muốn nứt ra, chẳng giấu được sự hoảng sợ và kích động, nàng thậm chí còn không dám nghe tiếp những lời hắn nói.
 
Buổi triều sớm còn chưa kết thúc, Nguyên Đình nghe thấy nàng xảy ra chuyện vội vã tới đây, trước khi nhìn thấy nàng, trong lòng hắn hoảng sợ lo lắng vô cùng, nhưng thế nào cũng chẳng thể ngờ tới, nàng không bình thường chẳng qua bởi vì chuyện này. Như thế làm sao có thể khiến hắn không tức giận chứ.
 
Hắn cong khóe miệng cười khinh miệt, mang theo lòng muốn báo thù, tiếp tục nói: “Đây chính là sự lựa chọn Nguyên Thiện tự mình nói, hắn muốn Tề Vân Nhi, còn nàng… là thứ hắn không muốn.”
 
Nguyên Thiện không cần nữa, hắn mới có cơ hội đoạt lại. Suy nghĩ cả trăm nghìn kế chỉ vì muốn tốt cho nàng, nàng lại chán ghét tất cả, như thế không công bằng! Nguyên Đình thậm chí còn không biết, mình đối với Hoa Ly rốt cuộc là yêu hay hận?
 
“Không thể nào, không thể nào! Ngươi lừa ta, Nguyên Đình ngươi lừa ta!”
 
Nàng hét lên lao về phía hắn, nàng muốn làm hắn bị thương. Nguyên Đình chỉ nắm chặt hai vai nàng, ép nàng vào góc, nhìn thấy nàng gần như đã phát điên lên, hắn bỗng nhiên hơi bất lực.
 
“Tại sao nàng cứ luôn không tin ta? Hoàng huynh quả thật yêu nàng nhất, nhưng hắn cũng yêu nữ nhân khác, A Ly… chỉ có ta, chỉ có ta mới thật sự chỉ yêu một mình nàng thôi!”
 
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Nguyên Thiện ngày hôm ấy, hắn trúng độc nằm trên đất, chật vật nôn ra máu.
 
"---- A Đình, cho dù ta chết rồi, A Ly cũng sẽ không yêu đệ đâu. Nàng ấy sẽ hận đệ, hận đệ khiến nàng ấy mất đi ta.”
 
Đến bây giờ, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Nguyên Thiện cho dù sắp chết cũng mỉm cười. Nguyên Thiện là đang cười nhạo hắn lãng phí tâm cơ, đang cười nhạo hắn si tâm vọng tưởng, cũng là đang cười nhạo hắn quá ngu xuẩn.
 
Hắn có thể dùng phương thức nhẫn tâm nhất loại bỏ dấu vết của Nguyên Thiện trên thế gian này, nhưng làm thế nào cũng không thể loại bỏ được dấu vết của hắn trong lòng Hoa Ly. 
 
Nàng sẽ ghi nhớ hắn cả một đời.
 
Như thế là đủ rồi!

 


Nhấn để mở bình luận

Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)