Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full


Chương 186: Kiêng kị

Edit: Dương Chiêu dung


Beta: Vân Chiêu nghi

Uông Gia Ý theo dõi người ta nhưng đồng thời cũng trở thành con mồi của kẻ khác.

Vì dưới gối của Hoàng quý phi chỉ có duy nhất một nhi tử là nên người nhà Diệp gia vô cùng yêu quý hắn, đặc biệt là Diệp lão thái thái, bà luôn nói cảm thấy nhớ ngoại tôn tử là Nhị Hoàng tử rồi.

Diệp lão thái thái bây giờ tuổi đã cao, không còn quan tâm đến những chuyện lặt vặt trong Kính Bình Bá phủ nữa. Nhưng là nữ chủ nhân địa vị tối cao trong Kính Bình Bá phủ, tổ tiên Diệp gia có đồ gì tốt, cơ hồ đều nằm hết trong tay Diệp lão thái thái.

Lão thái thái thương yêu ngoại tôn tử nên không bao giờ Nhị Hoàng tử tay không rời Diệp gia.

Bởi vậy, Nhị Hoàng tử cũng vui vẻ làm hiếu tử hiền tôn, thỉnh thoảng lại ghé Diệp phủ thăm lão thái thái.

Hôm nay sau khi Nhị Hoàng tử thăm Diệp lão thái thái xong vốn dĩ định về thẳng phủ nhưng không ngờ lại vô tình gặp Uông Gia Ý trong hoa viên Diệp phủ.

Anh Quốc công quyền cao chức trọng rất được Hoàng đế tín nhiệm. Nhị Hoàng tử trước kia từng có ý định liên hôn với Anh Quốc công phủ. Hơn nữa hắn nghe nói nữ nhi của Anh Quốc công ai nấy đều rất xinh đẹp, so với Tô thị hắn cưới đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Đáng tiếc lúc Nhị Hoàng tử cưới Hoàng tử phi, Anh Quốc công phủ lại không có đích nữ nào đến tuổi lập gia đình. Cứ cho là Anh Quốc công phủ dòng dõi cao quý nhưng Nhị Hoàng tử cũng không đến mức phải cưới một thứ nữ, vì thế hắn đành phải từ bỏ ý định này.

Sau này lúc Uông Gia Ý gả vào Diệp gia, Nhị Hoàng tử có tới tham dự hôn lễ. Lúc náo động phòng tân hôn hắn đã từng thấy dung mạo của Uông Gia Ý, khoảnh khắc đó hắn đã hơi động tâm.

Vốn dĩ Nhị Hoàng tử định thừa dịp phu quân của Uông Gia Ý là Diệp Hàm không ở trong phủ sẽ thân mật với nàng một phen nhưng không ngờ Chung thị đẹp hơn Uông Gia Ý gấp mười lần lại xuất hiện, Nhị Hoàng tử liền nhất thời từ bỏ tâm tư với Uông Gia Ý mà quấn lấy Chung thị.

Bây giờ hắn và Bùi Thanh Thù náo loạn đến mức này, chắn chắn hắn không thể chạm vào Chung thị được nữa. Ngay cả lúc nhìn thấy Uông Gia Ý, Nhị Hoàng tử cũng cảm thấy mất hứng.

Nhưng dù sao xuất phát từ bản năng, hắn vẫn đối đáp với Uông Gia Ý mấy câu.

Vì đã từng nghe người trong nhà nói rằng Nhị Hoàng tử rất có khả năng trở thành Thái tử nên Uông Gia Ý vẫn rất khách khí với Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử thấy bình thường Uông Gia Ý là một tiểu cô nương kiêu ngạo ương ngạnh, vậy mà không ngờ nàng lại tỏ ra khách khí với mình. Hắn còn tưởng nàng cố ý làm thế với mình nên lại tiến gần thêm vài bước, trêu chọc nàng vài câu.

Uông Gia Ý cũng không phải tiểu nữ tử chưa từng kinh qua thế sự, thấy Nhị Hoàng tử diễn như thế sao mà nàng không hiểu.

Nhưng thân là đích nữ Anh Quốc công phủ, bản thân Uông Gia Ý cũng rất có địa vị, căn bản không nghĩ chuyện sẽ trèo cành cao. So với nam nhân quyền lực cùng địa vị, nàng coi trọng cảm giác hơn, hoặc nói đúng ra là... diện mạo của đối phương.

Nhị Hoàng tử không xấu nhưng vóc dáng cũng không phải là cao, chỉ có thể nói là dáng vẻ đoan chính, thậm chí so với Diệp Hàm còn không bằng, Uông Gia Ý hoàn toàn cảm thấy hắn chướng mắt.

Nàng chỉ có thể lùi ra phía sau vài bước, uyển chuyển cự tuyệt Nhị Hoàng tử, còn cố ý nhắc tới Nhị Hoàng tử phi Tô thị, nói mấy ngày trước các nàng còn cùng nhau uống trà, hy vọng có thể khiến Nhị Hoàng tử bình tĩnh một chút.

Ai ngờ Nhị Hoàng tử lại hiểu lầm ý của Uông Gia Ý, tưởng rằng nàng ghét hắn vì hắn đã có thê tử, không thể cho nàng tương lai gì.

Vì thế Nhị Hoàng tử liền thấp giọng nói: "Gia ý muội muội, thật ra trước kia bổn vương đã muốn cưới muội rồi nhưng vì lúc ấy muội còn quá nhỏ nên bất đắc dĩ mới phải bỏ qua. Nhưng muội yên tâm, chỉ cần muội chịu theo ta, sau này chờ bổn vương kế thừa đại bảo, bổn vương sẽ phế Tô thị, lập nàng làm hậu..."

Uông Gia Ý chưa bao giờ nghĩ rằng Nhị Hoàng tử có thể nói ra những lời như thế.

Tuy Uông Gia Ý không nghĩ đến chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ nhưng sở hữu ngôi vị Hoàng hậu chính là mộng tưởng của biết bao nữ nhân trong thiên hạ.

Uông Gia Ý cảm thấy nếu Nhị Hoàng tử nguyện ý trao vị trí tôn quý như vậy cho nàng, có thể thấy rằng không biết bắt đầu từ lúc nào Nhị Hoàng tử đã yêu nàng sâu đậm. Như vậy dù nàng không thích Nhị Hoàng tử đi chăng nữa nhưng Uông Gia Ý cũng không ghét cảm giác người khác thích mình.

Vì thế đối với Nhị Hoàng tử, nàng cũng không cự tuyệt quá tàn nhẫn, nàng chỉ nói mình là tức phụ của biểu đệ Nhị Hoàng tử, xin Nhị Hoàng tử để ý đến lễ phép thế tục, đừng nói như thế nữa.

Tuy nàng ta phản kháng nhưng bên trong vẫn có chút ưng thuận. Trêu hoa ghẹo nguyệt đã nhiều năm, Nhị Hoàng tử chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.

Phải như Chung thị vậy, thật sự hoàn toàn cự tuyệt hắn. Còn thái độ ám muội như Uông Gia Ý thì chính là vẫn còn muốn đùa bỡn.

Nhưng có kinh nghiệm từ lần Chung thị, Nhị Hoàng tử cũng không vội vàng cưỡng ép mà tỏ ra tôn trọng Uông Gia Ý, sau khi thâm tình nhìn nàng hắn liền xoay người rời đi.

Thái giám tâm phúc của Nhị Hoàng tử tò mò hỏi: "Điện hạ, sau khi ngài kế vị, chẳng lẽ ngài sẽ thật sự phế Vương phi, lập vị Uông tiểu thư này làm hậu sao?"

Nhị Hoàng tử nhìn hắn, khẽ cười cười.

......

Đông Ca nhi sinh vào ngày mười bảy tháng Giêng năm Diên Hoà thứ 25. Sau hai mươi ngày sinh, Tống thị còn chưa hết ở cữ, Bùi Thanh Thù đã sai nhũ mẫu bọc con cẩn thận để tiến cung cho Hoàng đế và hai vị mẫu phi gặp mặt.

Thục Quý phi không thể so với Lệ Phi dưới gối còn có một tiểu nữ nhi nhỏ tuổi bên cạnh. Từ sau khi Lệnh Nghi và Bùi Thanh Thù lần lượt rời cung, ngày thường của Thục Quý phi cũng có chút tịch mịch.

Sau khi nhìn thấy tiểu tôn nhi, Thục Quý phi vui đến mức dường như hận không thể mang hết tất cả những thứ tốt nhất mà nàng có nhét vào lòng Đông Ca nhi.

Trước khi đến Quỳnh Hoa cung, trên người Đông Ca nhi vẫn còn sạch sẽ, ngoại trừ cái yếm đỏ rực và tã lót ở bên ngoài, trên người nó không có gì cả. Sau khi rời Quỳnh Hoa cung, trên đường đến Chung Linh cung, trên người Đông Ca nhi đã treo đầy khoá trường mệnh và vòng tay, thậm chí còn đổi một cái mũ con hổ nạm bảo thạch.

Bùi Thanh Thù đột nhiên có chút hâm mộ nhi tử của mình, so với hắn khi còn nhỏ thằng bé hạnh phúc hơn nhiều.

Sau khi đến Chung Linh cung, Hoàng đế, Lệ Phi và Ân Tần lại tặng tiểu gia hỏa không ít đồ tốt làm lễ gặp mặt.

Lần này tiến cung, Bùi Thanh Thù mang theo một nhũ mẫu, hai tỳ nữ và bốn thái giám, ấy vậy mà vẫn không đủ người, cuối cùng phải mượn thêm hai tiểu thái giám ở Chung Linh cung mới có thể mang hết tất cả quà gặp mặt của các trưởng bổi cho Đông Ca nhi về.

Đấy còn là lúc hắn báo có tin vui Hoàng đế bọn họ còn thưởng trước một lần rồi đấy.

Có lẽ do biết hôm nay Bùi Thanh Thù đưa Đông Ca nhi tiến cung nên sau khi Thập tứ Hoàng tử học xong, hắn cũng đến Chung Linh cung.

Lúc Bùi Thanh Thù đến, Thập tứ đang ngồi trên thảm chơi cùng Nhạc Nghi.

Thập tứ năm nay đã tám tuổi, tuy rằng so với Bùi Thanh Thù khi còn nhỏ hẳn là vẫn ngây thơ hơn nhưng so với mấy năm trước, Thập tứ cũng đã trưởng thành lên không ít, thoạt nhìn đã có dáng vẻ của tiểu ca ca rồi.

Nhưng có một điểm khiến Bùi Thanh Thù lo lắng chính là... Thập tứ sống một mình trong Khánh Ninh cung không có ai quản thúc, có vẻ như dạo này không được khống chế ăn uống nên lại béo ra một chút, thoạt nhìn lại càng giống Hoàng đế lúc chưa giảm cân.

Bùi Thanh Thù không muốn nói thẳng với Thập tứ trước mặt Hoàng đế nên hắn định sau khi hết bận bịu sẽ tâm sự riêng với Thập tứ sau.

Bởi vì Đông Ca nhi còn quá nhỏ nên chắc chắn Bùi Thanh Thù không thể yên tâm để nó ở trên thảm chơi như Nhạc Nghi được. Nhũ mẫu hoặc hắn, Hoàng đế hay Lệ Phi sẽ ôm, dù sao từ đầu đến cuối cũng không đặt Đông Ca nhi xuống.

Đông Ca nhi rất ngoan ngoãn, nó chỉ nhắm mắt ngủ hoặc yên tĩnh nằm trong lòng các trưởng bối, không khóc cũng không quấy nhiễu gì.

Thập tứ nhìn thấy thật là ngứa ngáy tay chân, rất muốn ôm tiểu bảo bảo như thế.

Nhưng Thập tứ từng bị Lệ Phi không cho phép ôm Nhạc Nghi rồi, hắn biết tám phần Lệ Phi sẽ không đồng ý nên chỉ có thể vô cùng đáng thương mà nhìn tiểu chất tử của mình chứ không dám ra tay, sợ Lệ Phi lại mắng hắn.

Thân là ấu tử được Hoàng đế sủng ái, Thập tứ đi đến đâu cũng được người ta nâng niu, ngay cả Hoàng đế hắn cũng không sợ nhưng đối mẫu phi lúc nào cũng nghiêm túc, trong lòng Thập tứ vẫn vô cùng kính sợ. Lệ Phi chỉ hướng đông, hắn không dám đi hướng tây, ngoan ngoãn đến kỳ cục.

Thập tứ chỉ dám lặng lẽ hỏi Bùi Thanh Thù: "Ca ca, ta có thể sờ Đông nhi không?"

Bùi Thanh Thù rất yêu thương đứa con trai này nhưng hắn biết mình không thể bảo vệ nó quá mức được. Bùi Thanh Thù cũng từng thấy dáng vẻ chơi đùa hoà thuận vui vẻ của Thập tứ với Nhạc Nghi rồi. Sau khi suy nghĩ một chút, Bùi Thanh Thù liền gật đầu đồng ý.

Thập tứ vui mừng không thôi, hắn dùng cái tay mũm mĩm của mình cẩn thận chạm vào Đông Ca nhi.

Đông Ca nhi không sợ Thập tứ mà còn quay sang cười với hắn khiến Thập tứ kích động nhảy lên thật cao.

Trước khi Bùi Thanh Thù đi, Hoàng đế gọi hắn lại, nói một chút chuyện điều nhiệm hắn vào đầu xuân.

"Bây giờ con đã là chính Ngũ phẩm rồi, nếu điều động, trẫm có ý muốn nâng phẩm trật của con. Có điều nếu lên chức trong Lục bộ sẽ là chức Thị lang. Đại ca, Nhị ca, Tứ ca và Ngũ ca của con làm bao nhiêu năm mới ngồi được lên vị trí Thị lang. Trẫm sợ con còn trẻ tuổi như vậy mà đã bằng cấp với bọn họ thì sẽ bị người khác chê trách."

Vốn dĩ Bùi Thanh Thù không mong chờ mình có thể lập tức từ quan Ngũ phẩm bay vọt lên tòng Nhị phẩm. Cho nên khi Hoàng đế nói như vậy hắn cũng không cảm thấy gì: "Phụ hoàng yên tâm, chỉ cần có thể điều đi là nhi thần đã vô cùng thỏa mãn rồi. Nhi tử tuổi còn trẻ, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu, còn phải học tập phụ hoàng và các huynh trưởng nhiều."

Hoàng đế nhìn Bùi Thanh Thù, hài lòng gật đầu.

Thật ra nếu Hoàng đế thật sự muốn để Bùi Thanh Thù làm Hộ bộ Thị Lang thì cũng không phải là không có cách, chỉ cần thăng chức Nhị Hoàng tử đã làm Thị lang mấy năm là được.

Nhưng Hoàng đế cũng không định cho Nhị Hoàng tử quyền lực lớn như thế, thậm chí khi hắn sinh thời, Hoàng đế còn không có ý định cất nhắc hắn bất luận việc gì.

Tuy rằng tiểu nữ nhi của Hoàng đế, Nhạc Nghi còn nhỏ nhưng Hoàng đế cũng chú ý chăm sóc bản thân nên thoạt nhìn cũng coi như là còn trẻ, nhưng dù sao Hoàng đế cũng biết rất rõ mình đang dần già đi rồi.

Hoàng đế 23 tuổi đăng cơ, năm nay đã là năm thứ 25 hắn kế vị. Tuổi đời cũng đã 50 rồi, dù không muốn nhận là mình già nhưng cũng không thể không trơ mắt mà nhìn mình đang bước vào tuổi lão hoá.

Bây giờ Hoàng đế khó tránh khỏi chuyện phải cảnh giác với các nhi tử đang ở tuổi tráng niên.

Trước giờ Hoàng đế vẫn luôn là người dễ dàng mềm lòng. Hắn là người hay hoài niệm, trọng tình cảm, thậm chí có lúc còn đến mức do dự không quyết đoán.

Nhưng lúc Tam Hoàng tử và Tăng gia khởi binh tạo phản, trong lòng Hoàng đế có suy nghĩ vô cùng rõ ràng đó chính là tuyệt đối không thể lưu lại lão Tam được.

Bởi vì Tam Hoàng tử đã chạm đến cảnh giới của hắn.

Đây cũng là lí do vì sao gần đây trong triều có rất nhiều người kiên trì lập Nhị Hoàng tử hoặc Tứ Hoàng tử làm Thái tử nhưng Hoàng đế vẫn chậm chạm không hạ quyết tâm lập trữ.

Hắn già rồi, nhưng các con của hắn lại đang tuổi tráng niên. Nếu như sớm định ra vị trí Thái tử, Hoàng đế sợ rằng mình không đủ khả năng ngăn chặn Thái tử trẻ trung khoẻ mạnh.

Hắn thậm chí không thể không dùng thế lực của mình để áp chế nhẹ Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử.

Nhưng với Bùi Thanh Thù thì không giống như vậy. Tuy rằng hắn có thể làm việc nhưng dù sao hắn vẫn còn rất trẻ, sẽ không khiến Hoàng đế có cảm giác chịu áp bách.

Huống chi mẫu phi của hắn còn là Lệ Phi mà Hoàng đế yêu nhất nữa.

So với Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, đương nhiên Hoàng đế đối xử với hắn hào phóng hơn nhiều.







Chương 187: Đầy tháng.

Edit: Dĩnh Tiệp dư

Beta: Nga Sung dung

Bùi Thanh Thù đi rồi, Thập Tứ vẫn muốn ở lại dùng bữa tối cùng Hoàng đế, thật không nghĩ tới Hoàng đế trước giờ luôn yêu thương hắn nhưng lại muốn hắn về trước.

Thập Tứ thương tâm mà rời đi.

Lệ Phi thấy dáng vẻ này của Hoàng đế, liền đoán ra hắn có chuyện muốn nói, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: "Hai ngày này luôn có người đề cập với Trẫm chuyện lập Hậu. Trẫm luôn mượn cớ chiến sự, chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Chẳng qua sợ đến khi chiến sự kết thúc sẽ không thể trì hoãn nữa."

Sau khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế sớm đoán được triều đình sẽ thúc giục hắn lập tân Hậu. Mặc dù bây giờ đã đến lúc cần thiết, nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn cảm thấy vô cùng bực bội.

Có lẽ nhờ trời cao chiếu cố cho hắn gặp được một vị mỹ nhân khó tìm, dù đã làm mẹ của ba đứa con, nhưng trên người nàng cũng không hề để lại bất cứ dấu vết nào của năm tháng.

Mỗi một lần giơ tay nhấc chân, trên người Lệ Phi đều toát ra phong thái khuynh quốc khuynh thành của đại mỹ nhân. Tuy không trẻ tuổi như Chung thị, nhưng vẫn mang một loại phong tình khác.

Chỉ cần ở cùng Lệ Phi, ánh mắt Hoàng đế sẽ không tự chủ được mà dán lên người nàng.

Sau khi Lệ Phi nghe Hoàng đế nói xong, nhàn nhạt nói: "À, Hoàng thượng nghĩ muốn lập ai?"

Thần sắc Hoàng đế chuyên chú nhìn Lệ Phi, nghiêm túc nói: "Trẫm muốn lập nàng làm Hậu."

Lệ Phi nghe được câu này liền cười, không phải vì cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy rất buồn cười: "Hoàng thượng nói đùa cái gì vậy? Thần thiếp từ trên xuống dưới chỗ nào có được dáng vẻ của Hoàng hậu chứ?"

Hoàng đế nhìn Lệ Phi, tình ý chân thành mà nói: "Nhưng ở trong lòng Trẫm, chỉ xem mỗi mình nàng là thê tử."

Bởi vì biết rõ Hoàng đế thật lòng, giọng điệu Lệ Phi cũng không hề mang ý giễu cợt châm chọc nào, mà là tâm bình khí hòa nói: "Hoàng thượng trước đây đã có thê tử, hơn nữa còn là nhất quốc chi mẫu. Tính tình thiếp xưa nay ngang bướng, đối với những việc trong hậu cung càng không có hứng thú. Hoàng thượng cần gì phải chống lại cả thiên hạ mà lập ta làm Hậu?"

"Trẫm nghĩ rằng, nói thế nào thì nàng cũng đã vì trẫm sinh hai Hoàng tử một Hoàng nữ, là phi tần có nhiều con nhất hậu cung, đây cũng có thể xem là một lý do tốt đúng không?"

Lệ Phi lắc đầu nói: "Trên thiếp còn có một vị Hoàng Quý phi, hai vị Quý phi, họ đều xuất thân hiển hách. Nếu nay Hoàng thượng bỏ qua bọn họ mà lập thiếp làm Hậu, bọn họ nhất định sẽ xem thiếp như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hoàng thượng người có thể bảo vệ ta một lúc, nhưng có thể bảo vệ ta một đời sao?"

Hoàng đế không thể không thừa nhận, lời Lệ Phi nói rất có lý. Không nói đến chuyện Hoàng đế có thể bảo vệ Lệ Phi cả đời hay không, cứ xem hiện tại, Hoàng đế năm nay đã gần năm mươi tuổi, Lệ Phi so với hắn thì nhỏ hơn mười tuổi, sau này Hoàng đế nhất định sẽ đi sớm hơn Lệ Phi.

"Chuyện này, Trẫm nghĩ là vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút." Hoàng đế thật sự rất yêu Lệ Phi, cho nên hắn tình nguyện tôn trọng suy nghĩ của Lệ Phi, không vì yêu thích nhất thời của bản thân mà đẩy Lệ Phi vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng nếu nhất định phải lập người khác làm Hậu, Hoàng đế chắc chắn sẽ chọn một người không bao giờ làm hại đến Lệ Phi.

................

Chớp mắt, đích trưởng tử của Bùi Thanh Thù đã đầy tháng.

Nếu không phải do lúc này chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, Bùi Thanh Thù nhất định sẽ làm nhiều thêm mấy bàn, rầm rộ chúc mừng một lần.

Nhưng vào lúc chuẩn bị yến tiệc, Tống thị đã nhắc nhở hắn và Chung thị, tiệc đầy tháng không thể làm quá phô trương. Bằng không sẽ có người mượn cơ hội tố cáo, lợi bất cập hại.

Trước ngày đầy tháng của Đông nhi, Tống thị còn chưa hết thời gian ở cữ, cho nên tiệc mừng đầy tháng đều do Chung thị sắp xếp. Đây cũng là việc lớn cuối cùng mà Chung thị làm sau khi Tống thị sinh con, sau này nàng phải chuyển giao mọi việc trong phủ trả lại cho Tống thị.

Tuy rằng Chung thị không có xuất thân danh môn, nhưng mẫu thân nàng xuất thân từ Thừa Ân công phủ, bản thân nàng lại là đích trưởng nữ trong nhà, từ nhỏ đã cùng Tả thị học cách quản gia. Lần đầu làm những chuyện này, tuy không thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng không hề xảy ra sai sót, Tống thị đối với nàng rất cảm kích.

Ngày đầy tháng của Đông nhi, ngoại trừ huynh đệ đồng liêu của Bùi Thanh Thù, người nhà Tống gia và Phó gia, thì còn có Lâm gia đến nữa.

Có lẽ là do Bùi Thanh Thù có hợp tác với Công Tôn thượng thư, nên Công Tôn phu nhân đã đích thân đến Hằng vương phủ chúc mừng, khiến không ít người bàn tán.

Người trong thành đều biết, Công Tôn phu nhân chính là một người vô cùng bận rộn, đã vậy còn nổi tiếng khó mời.

Nhưng mà, con trai duy nhất của Công Tôn tiên sinh đã từng là thư đồng của Bùi Thanh Thù, rất nhiều người suy đoán, Công Tôn gia làm như vậy là muốn thắt chặt quan hệ với Bùi Thanh Thù.

Mấy vị phu nhân ở các phủ, khi ra ngoài giao thiệp đều sẽ dẫn theo con gái hoặc con dâu. Công Tôn phu nhân không có con gái, con trai lại chưa có vợ, nên mới dẫn theo Tả tam cô nương cùng tới dự tiệc.

Khi Tả tam cô nương xuất hiện, không tránh khỏi có người ở sau lưng nàng bàn luận vài câu, nói nàng mệnh khổ này nọ. Cũng có người bắt đầu trách đến chỗ Thừa Ân công phu nhân: "Nói ra cũng không biết Thừa Ân công phu nhân đang nghĩ gì nữa, cô nương nhà người ta chẳng qua là không có vị hôn phu thôi mà, cứ cho là muốn nể mặt Tạ gia, qua một hai năm lại tính đến chuyện nghị thân cũng được mà. Đằng này chuyện đã qua lâu lắm rồi cũng không để cho cô nương người ta tính toán việc hôn nhân, còn bắt cô ấy xuất đầu lộ diện, thật là..."

Cũng có người khác sáng suốt hơn chút, đưa ra ý kiến phản bác: "Cô nương nhà người ta tính toán ra sao, cũng là chuyện của người ta, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta lo làm cái gì?"

"Có điều, ta thấy tinh thần của Tả Tam cô nương khá tốt, nghe nói gần đây thường ở chỗ Công Tôn thượng thư. Các người nói xem, có khi nào nàng ấy và con trai Công Tôn phu nhân, Công Tôn Minh...."

Đủ loại tin đồn nhảm nhí, gần đây Tả tam cô nương cũng nghe được ít nhiều.

Lúc ban đầu nàng cũng rất để ý ánh nhìn của người khác, nhưng lâu dần rồi, Tả Tam cô nương phát hiện bản thân không lấy chồng cũng là một việc khá vui vẻ, liền không để những lời bàn tán đó ở trong lòng nữa.

Ngồi bên trái Tả Tam cô nương là Công Tôn phu nhân, bên tay phải là Dung thị, thê tử của Phó Húc.

Tuổi nàng và Dung thị xấp xỉ nhau, lúc nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ có thể xem là rất tốt.

Cho nên đối với Dung thị, Tả Tam cô nương cũng có một chút hiểu biết.

Nàng nhìn qua cảm thấy hình như Dung thị có tâm sự, giống như nàng ấy đang thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

Nhưng Tả Tam cô nương không trực tiếp hỏi, mà là khéo léo quan tâm: "Lam tỷ tỷ làm sao vậy, thấy trong người không thoải mái sao?"

Dung thị lắc đầu, miễn cưỡng cười đáp: "Không sao cả, chắc là do Huy nhi nghịch ngợm, ồn ào khiến ta ngủ không đủ giấc."

Con trai lớn của Dung thị và Phó Húc đã hơn một tuổi. Tả Tam cô nương từng gặp qua vài lần, thập phần yêu thích.

Chẳng qua Tả Tam cô nương biết, lời Dung thị nói với nàng không phải thật.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Chung thị ra ngoài tiếp đãi quan khách, sắc mặt Dung thị càng thêm mất tự nhiên.

Chẳng qua, nếu Dung thị đã không muốn nói, Tả Tam cô nương cũng không muốn cưỡng cầu. Tuy quan hệ giữa nàng và Dung thị không tệ, nhưng nàng với Chung thị nói thế nào cũng là biểu tỷ muội, nên thân thiết với nhau hơn một chút. Cho nên Tả Tam cô nương dự định chờ sau khi tiệc đầy tháng kết thúc sẽ một mình đi tìm Chung thị tâm sự.

Sau khi tan tiệc, Tả Tam cô nương nói với Công Tôn phu nhân một tiếng, sau đó đi hậu viện tìm Chung thị.

Kết quả nàng chưa kịp đi đã bị đại tỷ trong nhà lôi kéo đi Chương Lan các ngắm con trai Bùi Thanh Thù.

Thời điểm vừa khai tiệc, dưới sự sắp đặt của Tống thị, nhũ mẫu đem Đông nhi ra cho mấy vị quan khách nhìn một lần. Có điều khách khứa quá đông, sợ dọa đến đứa trẻ, cho nên nhũ mẫu rất mau đã ôm trở về.

Một vài bằng hữu quan hệ thân thích đều đợi đến khi tan tiệc mới một mình đi nhìn đứa trẻ.

Là đại tẩu của Tống thị, Tả Đại cô nương cũng không cần xuất phát từ mục đích cá nhân mới đi nhìn Đông nhi, mà là muốn sau khi thăm xong, kể lại cho tất cả mọi người trong Tống phủ nghe Tống thị đã sinh con như thế nào. Bằng không lỡ như bị hỏi đến, nàng ta cái gì cũng không biết thì thật sự vô cùng xấu hổ.

Lúc Tả Tam cô nương còn nhỏ, quả thật đã từng nảy sinh một ít hảo cảm với Bùi Thanh Thù. Có điều Bùi Thanh Thù đã khéo léo từ chối nàng, sau đó cưới Tống thị, từ lúc đó Tả Tam cô nương đã không còn ôm bất kỳ ý niệm gì không nên có đối với Bùi Thanh Thù.

Bởi vì nàng biết, giữa hai người bọn họ không có khả năng.

Cũng không biết tại sao, lúc này khi nhìn thấy Đông nhi, trong lòng nàng có một chút xót xa không nói nên lời.

Cuộc sống như Tống thị lúc này, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Đáng tiếc cả đời nàng sẽ không bao giờ có được cuộc sống như vậy.

Cảm xúc phiền muộn tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đến Chương Lan các, nàng nhanh chóng cân bằng cảm xúc của bản thân.

Chung thị lấy chồng đã hơn nửa năm, ngoại trừ lúc đứng bên ngoài tiễn Chung thị vào phủ ra, đây vẫn là lần đầu tiên Tả Tam cô nương đến Hằng vương phủ.

Bỏ qua việc Tả Tam cô nương chưa xuất giá, chỉ nói chuyện một năm trước, trong kinh thành xảy ra quá nhiều chuyện cũng đã khiến cho nữ tử các phủ không dám ra cửa. So với dạng người không mời tự đến, đã vậy còn gây chuyện sinh sự như Uông Gia Ý, thì Tả Tam cô nương đúng là một đóa hoa tuyệt vời trong số các nữ tử quý tộc.

Điều làm Tả Tam cô nương không ngờ đến là, trước cửa Lưu Quang các nàng nhìn thấy Dung thị vội vàng ra ngoài.

Nàng còn tưởng rằng Dung thị đã rời đi rồi, sao bây giờ vẫn còn ở chỗ Chung thị chứ?

Nhưng Tả Tam cô nương cũng không gọi Dung thị lại. Sau khi vào Lưu Quang các, nàng mới hỏi Chung thị: "Diệu Châu, vừa rồi Lam tỷ tỷ tới thăm muội sao?"

Chung thị nhẹ nhàng gật đầu,sắc mặt hình như không tốt lắm.

"Sao vậy, giữa hai người các người có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, Lam tỷ tới xin lỗi ta thôi." Chung thị do dự một chút, vẫn quyết định nói ra chuyện mình ở Kính Bình bá phủ chịu nhục cho Tả Tam cô nương nghe.

Tả Tam cô nương vừa nghe liền nhíu mày: "Uông Gia Ý lần này thật quá đáng! Ỷ vào bản thân là nữ nhi của Anh Quốc công là có thể tùy tiện chà đạp người khác sao? Lần sau nếu gặp được nàng ta, ta nhất định giúp muội ra mặt!"

Chung thị không có tỷ tỷ ruột, có một biểu tỷ như Tả Tam cô nương thì liền thân thiết giống như tỷ muội ruột. Nghe Tả Tam cô nương nói như vậy, Chung thị nhịn không được đỏ hoe hốc mắt: "Dao tỷ tỷ, có lời này của tỷ là đã đủ lắm rồi, bây giờ Anh Quốc công phủ lớn mạnh, tỷ cũng không cần vì ta mà đắc tội nàng ta."

Tả Tam cô nương trầm mặc, sau đó nói với Chung thị: "Nhưng về phía Lam tỷ tỷ, muội cũng đừng để ở trong lòng. Tỷ ấy và ta không giống nhau, dù sao cũng là nữ tử đã lập gia đình, lo lắng nhiều hơn người khác mà thôi. Có một số việc, trong lòng muội hiểu rõ là tốt rồi."

Vốn dĩ Tả Tam cô nương luôn hâm mộ cuộc sống như Tống thị, lúc này bỗng nhiên cảm thấy làm một người vô tâm vô phổi cũng không tệ.

Dù sao Thừa Ân công phủ cũng đã biết Tả gia đã không còn địa vị, mọi thứ đều tùy ý nàng, Tả Tam cô nương không lo lắng sau này sẽ ra sao.

Chung thị gật đầu nói: "Tỷ tỷ yên tâm, trước giờ muội chưa từng có ý trách Dung tỷ tỷ. Oan có đầu, nợ có chủ, là Uông thị kia ức hiếp người khác. Muội cũng không có ý định tìm Uông thị trả thù ー Uông gia kiêu ngạo như vậy, sớm muộn cũng sẽ có ngày phải chịu báo ứng."

Trong lòng Chung thị chắc chắn Uông Gia Ý kia sẽ gặp xui xẻo, nhưng không nghĩ tới báo ứng lại đến nhanh như vậy.




Chương 188: Dụ dỗ

Edit: Dĩnh Tiệp dư.

Beta: Nga Sung dung.

Là con đường hoa lớn nhất kinh thành, phố Hồng Tụ buổi tối náo nhiệt bao nhiêu thì ban ngày lại yên ắng bấy nhiêu.

Phường chủ hiện tại của Hề Hoan lâu là một nữ tử trẻ mới hơn hai mươi, đối đãi với các cô nương cũng không tệ. Ban ngày không phải làm việc, phường chủ cũng không hạn chế tự do của các cô, họ muốn ngủ nướng hay ra ngoài đi dạo đều được. Dù sao trong tay nàng cũng có khế ước bán thân của họ, không sợ bọn họ trốn mất.

Hồng Hạnh và Lục Ngạc tựa người vào một bên khung cửa, lười nhác nhìn về hướng Thiên Hương lâu cách đó không xa.

"Hồng Hạnh, ngươi thử nói xem Diệp Tam phu nhân đó có lén lút đi tìm Vô Khuyết không?" Lục Ngạc có chút không chắc chắn, đáp: "Nữ tử của gia đình giàu có, chắc là sẽ rủ thêm vài người bạn tới nghe Vô Khuyết công tử hát?"

Hồng Hạnh uể oải, nói: "Ta cũng không chắc nàng ta có mắc bẫy hay không, chẳng qua chỉ muốn xem thử mà thôi."

Lục Ngạc có chút không nỡ: "Nếu thật sự nàng ta và Vô Khuyết công tử đến với nhau, có khi nào sau đó Vô Khuyết sẽ bị nàng ta làm cho xui xẻo không?"

"Ngươi chỉ thấy Vô Khuyết dung mạo xinh đẹp mà quên mất hắn ta làm nghề gì rồi sao?" Hồng Hạnh hừ nhẹ một tiếng, châm chọc, nói: "Chẳng qua chỉ là phường hát hò mua vui cho người khác mà thôi, nịnh hót biết bao nhiêu người mới có thể trở thành con hát nhà nghề. Đương nhiên, ta còn chưa nói đến khả năng Vô Khuyết sẽ cự tuyệt nàng ta đâu."

Hồng Hạnh vừa dứt lời liền thấy Lục Ngạc hai mắt sáng ngời, chỉ ra phía trước nói: "Tới rồi, tới rồi!"

Hồng Hạnh theo ánh mắt của nàng nhìn sang liền thấy Uông Gia Ý và một người khác rõ ràng là nữ giả nam trang cùng nhau xuống xe, đi vào Thiên Hương lâu.

Tuy rằng Thiên Hương lâu có đón tiếp khách nữ, nhưng dù sao nơi này cũng là nơi khoe da khoe thịt, nữ nhi của gia đình đàng hoàng chắc chắn sẽ không vào đây. Tính ra hai người họ cũng là nữ cải nam trang mà đến đây.

Thật ra nữ nhi giả nam nhân rất dễ nhận ra. Chẳng qua Thiên Hương lâu muốn kiếm tiền, nên đối với việc này cố tình mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ cần nhìn thấy người đó mặc y phục nam nhân, không cần quan tâm dưới lớp y phục đó là nam hay nữ, cũng đều gọi một tiếng "công tử".

"Nhìn đi, đây chỉ mới là bắt đầu thôi." Hồng Hạnh cười cười, vừa mị hoặc lại vừa phong tình.

---

Sau khi Tống thị hết kỳ ở cữ, hậu viện Hằng Quận vương phủ dần dần trở lại trật tự ban đầu. Chung thị không hề tham quyền, giao tất cả sổ sách và chìa khóa lại cho Tống thị.

Sau khi giải quyết xong công việc liền tặng cho Chung thị một bộ trang sức phỉ thúy hồ điệp thủ công tinh xảo làm quà cảm ơn. Chung thị từ chối mấy lần không được nên đành nhận lấy.

"Trong khoảng thời gian vừa qua vất vả cho Diệu Châu muội muội rồi." Sau khi Tống thị sinh con, cả người đều đầy đặn thêm một vòng, khí chất so với trước đây thêm mấy phần ung dung: "Nếu như không có muội giúp đỡ, ta cũng không biết làm cách nào để giải quyết."

"Tỷ tỷ quá lời rồi." Chung thị hơi mỉm cười, dáng vẻ có hơi ngượng ngùng: "Dù sao muội cũng rảnh rỗi, có thể giúp Chiêu Bình tỷ tỷ một tay muội thật sự rất vui."

Tống thị mỉm cười nắm tay Chung thị, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: "Mùa xuân đã tới rồi, vị cô nương Phó gia kia cũng muốn vào phủ... Quan hệ của Diệu Châu muội muội và Phó Thất tiểu thư tốt chứ?"

Chung thị lắc đầu nói: "Có gặp qua vài lần, nhưng cũng không gọi là quen biết."

Nói một câu thật lòng, Chung thị sớm đã quên mất dáng vẻ của vị Phó Thất cô nương kia như thế nào rồi.

Tống thị ôn hòa nói tiếp: "Vị Phó Thất cô nương này là cháu gái họ của Thục Quý phi nương nương, là muội muội của Phó Húc. Muội cũng biết rồi, điện hạ mười phần tín nhiệm Phó Húc..."

Chung thị không có ngốc, nàng lập tức nghe ra Tống thị đối với vị Phó Thất cô nương này vô cùng cảnh giác.

Cũng không thể trách nàng ấy, dù sao vị Phó Thất cô nương này cũng xuất thân từ phủ Quốc công, mà nhà mẹ của Tống thị là Khác Tĩnh Hầu phủ, so với Quốc công phủ chỉ thấp hơn có một bậc.

Hơn nữa nếu như trước đây Bùi Thanh Thù đồng ý chọn nữ nhi Phó gia làm đích phi, thì sẽ tốt hơn là chọn Tống thị.

Có điều, dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, Chung thị cảm thấy Tống thị không cần phải quá lo lắng.

"Thì có sao đâu? Muội nhìn ra được điện hạ vô cùng kính trọng tỷ tỷ. Hơn nữ bây giờ tỷ tỷ còn có Đông nhi... Một thứ nữ làm sao dám hống hách với tỷ?"

Tống thị chính là đang chờ những lời này của Chung thị. Mặc dù nói nàng là chính phi, nàng nên đối xử với thiếp thất bình đẳng, nhưng Tống thị dù sao cũng là người, không phải thần, nàng cũng sẽ lo lắng cùng bất an.

Điều nàng mong muốn nhất là trước khi Phó Thất cô nương kia vào cửa, phải làm cho trên dưới trong phủ đều trung thành với mình. Như vậy chờ sau khi Phó Thất cô nương vào cửa sẽ không dám làm loạn.

Tuy rằng Chung thị không nói rõ ra, nhưng thái độ của nàng ấy đã quá rõ ràng. Chính là đứng về phe Tống thị.

Như vậy Tống thị đã yên tâm hơn.

Lúc Bùi Thanh Thù hạ triều trở về thì đã thấy Chung thị và Tống thị ngồi sát bên nhau, không biết là đang âm thầm nói chuyện gì.

Chung thị nhỏ hơn Tống thị ba tuổi. Trước đây nhìn riêng từng người thì không để ý lắm, bây giờ khi hai người sóng vai ngồi mới nhận ra nữ tử chưa từng sinh con như Chung thị nhìn có chút giống tiểu cô nương, vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác có hơi trẻ con. So với nàng, thì dung mạo của Tống thị tuy không quá nổi bật, nhưng lại có một loại khí chất trầm tĩnh, nó khiến cho nàng ấy dù ở trong một đám người cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Bùi Thanh Thù mỉm cười hỏi: "Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Chung thị dịu dàng cười nói: "Thiếp mang sổ sách trong phủ và chìa khóa trả lại cho Chiêu Bình tỷ tỷ. Chiêu Bình tỷ tỷ rất hào phóng, còn tặng thiếp cả bộ trang sức phỉ thúy."

Tống thị nhìn nàng, giống như đại tỷ ôn nhu, nói: "Muội thích là tốt rồi."

Chung thị đứng lên, ra hiệu cho Khinh La cầm lấy đồ trang sức, muốn rời đi: "Thiếp trở về trước đây, không quấy rầy điện hạ và tỷ tỷ nói chuyện."

Nói xong nhìn thoáng qua Bùi Thanh Thù một cái, đi thẳng ra cửa.

Trên người nàng có một mùi hương đặc biệt, Bùi Thanh Thù cẩn thận nghĩ ngợi, hình như là một loại hoa nhài phát du, hắn từng thấy Chung thị thoa trước khi đi ngủ...

Tống thị nhìn bóng dáng nàng, lắc đầu cười nói: "Diệu Châu muội muội với Nam Kiều đúng là hai người có tính cách không hề giống nhau chút nào. Một người thấy điện hạ liền chạy, một người thì lại hận không thể làm cho mắt dính lên người điện hạ."

Bùi Thanh Thù có chút giật mình nhìn Tống thị: "Chiêu Bình, nàng đang ghen sao?"

Quả thật gần đây Nam Kiều thường quấn lấy hắn, có thể nhìn ra, nàng ta đang muốn nhanh chóng sinh một đứa con.

Chẳng qua so với chuyện này, Bùi Thanh Thù càng bất ngờ hơn là Tống thị vậy mà cũng có thể ăn giấm chua.

"Không có nha." Tống thị trưng ra vẻ mặt vô tội: "Thiếp chỉ đang nói sự thật mà thôi. Điện hạ đi cũng tốt, thiếp còn đang mong Nam Kiều có thể nhanh chóng sinh cho Đông nhi một đệ đệ hoặc muội muội gì đó nữa."

Bùi Thanh Thù nhìn biểu cảm của nàng không giống như đang giả bộ liền nhẹ nhàng thở ra. Nhưng đồng thời lại không biết vì sao trong lòng có chút cảm giác mất mát.

---

Luôn nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, có điều không phải vị Hoàng tử phi nào cũng hiền huệ giống như Tống thị.

Trong cung Cẩn Nhân, Hoàng Quý phi gần như phải dùng hết kiên nhẫn cả đời mình mới có thể khuyên Khang Quận Vương phi đang khóc sướt mướt trở về.

Chờ Nhị Hoàng tử phi vừa rời khỏi, Toàn Hoàng Quý phi liền mất kiên nhẫn: "Phiền chết ta, khóc, chỉ biết khóc! Nếu bổn cung không dỗ nó thì chắc chắn nó sẽ tìm nhà mẹ đẻ cáo trạng! Nếu không phải nể tình ca ca của nó năm nay sẽ thay thế chức vị của Tô lão gia thì bổn cung đã cho nó một bạt tai mà đuổi đi rồi."

Liên Trinh gần đây là cung nữ được lòng bên cạnh Hoàng Quý phi, thấy Hoàng Quý phi như vậy liền tiến lên khuyên nhủ: "Nương nương xin bớt giận, người làm tất cả đều không phải vì muốn tốt cho Nhị Hoàng tử sao?"

"Cái thứ không biết cố gắng, con đường vinh quang bổn cung đều chuẩn bị thật tốt cho hắn, vậy mà hắn lại không biết cố gắng! Hôm nay đi trêu chọc hoàng hoa khuê nữ nhà này, ngày mai lại đùa giỡn với con dâu nhà kia, bổn cung thật không biết hắn giống ai nữa. Bây giờ lại còn dan díu với phường xướng ca, ngươi nói có kỳ lạ không!"

Liên Trinh sẽ không ngốc đến nỗi đi nói xấu Nhị Hoàng tử: "Nương nương, người cũng đừng tin vào lời từ một phía Nhị Hoàng tử phi, nói không chừng là hiểu lầm thì sao? Bằng không, người gọi Khang Quận vương tiến cung hỏi thử xem sao?"

Toàn Hoàng Quý phi biết đứa con trai này làm việc hoang đường thế nào, cho nên trong lòng cũng không có hoài nghi lời nói của con dâu. Có điều lời Liên Trinh nói thật ra đã nhắc nhở nàng, Toàn Hoàng Quý phi thật sự có lời muốn nói với Nhị Hoàng tử. Vì vậy nàng liền cho người đi truyền tin, bảo hắn chiều ngày mai tiến cung một chuyến.

Nhị Hoàng tử đã nghe người báo qua chuyện hôm qua thê tử của hắn nhập cung. Cho nên trước khi Nhị Hoàng tử tiến cung cũng đoán được đây không phải là chuyện tốt gì, có khả năng là mẫu phi muốn mắng hắn.

Cho nên không đợi Toàn Hoàng Quý phi mở miệng, Nhị Hoàng tử đã tự mình chủ động khai ra: "Mẫu phi, người nghe con nói, việc con tiêu tiền cho con hát là có nguyên nhân..."

"Nguyên nhân gì, còn không phải do ngươi tham luyến sắc đẹp của người ta hả?" Toàn Hoàng Quý phi tức giận, nói: "Chuyện Trắc phi của lão Thập nhị mới qua được mấy ngày, ngươi đã không quản được hai lạng thịt dưới đũng quần của mình rồi sao?"

Toàn Hoàng Quý phi mắng trắng trợn như vậy, Nhị Hoàng tử làm gì còn có mặt mũi.

Hắn liếc nhìn Liên Trinh đang đứng một bên một cái, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi người đừng gấp, thực sự là hiện tại con có nguyên nhân. Không phải lúc trước người có nói, tuy rằng Anh Quốc công và Diệp gia liên kết, nhưng quan hệ đồng minh chưa được vững chắc sao? Nếu bây giờ ta có thể bắt chẹt nữ nhi mà Anh Quốc công sủng ái nhất, người nói sau này còn cần phải đắn đo không trị được Anh Quốc công?"

Toàn Hoàng Quý phi thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, rất có hứng thú hỏi: "Chuyện này và Uông... Uông Gia Ý kìa thì có liên quan gì?"

Nhị Hoàng tử khẽ cười nói: "Nhi tử bao dưỡng con hát này, tên là Vô Khuyết, hắn là mỹ nam tử mấy chục năm khó gặp... Nhi tử chi nhiều tiền trên người hắn như vậy, không phải chỉ để thỏa mãn một mình nhi tử?"

Nhị Hoàng tử dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Uông Gia Ý kia tuy rằng là một nữ nhân, nhưng lại vô cùng tham luyến nam sắc. Hơn nữ phu quân của nàng ta còn đang ở chiến trường đánh giặc, bây giờ ắt hẳn là tịch mịch khó nhịn... Nhi tử có ý đồ câu dẫn nàng, nhưng tiểu cô nương này lại không có mắc bẫy nhanh như vậy. Nhi thần liền nghĩ, trước tiên dâng Vô Khuyết đến tay nàng, chờ bọn họ bị ta bắt gian tại trận xong, tiểu cô nương này còn không phải là sẽ tùy ta xử trí sao?"

Toàn Hoàng Quý phi nghe xong, hài lòng mà cười cười nói: "Vậy còn không tệ lắm. Ta còn tưởng ngươi ở bên ngoài làm loạn. Có điều chuyện này tuyệt đối không thể cho người ngoài biết. Ngươi có thể uy hiếp nữ nhi của Anh Quốc công, nhưng không thể hủy hoại thanh danh của Diệp gia và Anh Quốc công phủ."

"Đó là tất nhiên." Nhị Hoàng tử hứa hẹn nói: "Mẫu phi yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận."




Chương 189: Vượt tường

Edit: Dương Chiêu dung

Beta: An Thục phi

Nói xong chuyện này, Toàn Hoàng Quý phi liền dựa tay lên bàn thấp, chợt thở dài như hơi mệt mỏi.

Nhị Hoàng tử thấy thế liền hỏi: "Mẫu phi sao thế, người có chuyện phiền lòng à?"

"Không biết cữu cữu con bây giờ ra sao, tới biên cảnh lâu như vậy rồi vẫn chưa chiến thắng trở về..." Toàn Hoàng Quý phi xoa xoa thái dương, lại thở dài: "Thôi, lát nữa bổn cung sẽ sai người đi hỏi thăm một chút xem sao."

Nhị Hoàng tử nghe thế cũng không hỏi nữa. Dù sao đã có Toàn Hoàng Quý phi và người của Diệp gia dày công chuẩn bị giúp hắn rồi, hắn chỉ cần hưởng trái ngọt thôi.

"Đúng rồi, suýt nữa quên không nói với con." Bỗng nhiên Toàn Hoàng Quý phi vui sướng cười nói: "Mấy ngày trước bổn cung nhờ người xin một quẻ cho con, rút trúng quẻ Đế vương đấy!"

"Thật sao?" Nhị Hoàng tử nghe xong cũng kinh ngạc vui mừng: "Mau đưa con xem!"

Toàn Hoàng Quý phi gật đầu rồi liếc nhìn Liên Trinh đang đứng bên cạnh, Liên Trinh liền đem quẻ cất trong rương ra.

Lúc Nhị Hoàng tử nhìn ngắm quẻ, Toàn Hoàng Quý phi liền ở bên cạnh cười nói: "Nhưng theo bổn cung, dù không có quẻ này thì con cũng là mệnh thiên tử rồi. Nếu không tại sao lão Tam lại tự mình hại mình còn lão Đại lại mất một cánh tay?"

"Mẫu phi." Nói đến đây, bỗng nhiên Nhị Hoàng tử nhìn về phía Toàn Hoàng Quý phi: "Thật ra trước kia nhi tử cũng thắc mắc, chuyện của lão Tam và Đại ca... người có nhúng tay vào không?"

"Không hề." Toàn Hoàng Quý phi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Ngoài chuyện mấy năm trước mượn tay Đại ca con tặng lão Tam mấy đại mỹ nhân bên ngoài ra thì ta chẳng làm gì hết."

Quả thực Tam Hoàng tử sẽ tạo phản vì chính lòng tham của hắn nhưng nếu năm đó hắn không bị hại đến mức lây bệnh hoa liễu thì chắc Tam Hoàng tử cũng không ra nông nỗi đó.

Cánh tay của Đại hoàng tử không còn tuy là do phản quân hại nhưng nếu năm đó hắn không bị trọng thương trên chiến trường, có lẽ hắn đã có thể tránh được mũi tên bắn lén của Tăng gia.

Nhưng Toàn Hoàng Quý phi tuyệt đối sẽ không nhận những việc đó là do nàng làm.

Nàng chỉ cho rằng ông trời đang giúp Nhị Hoàng tử dọn sạch những chướng ngại trên con đường trở thành Thái tử của hắn mà thôi.

"Bây giờ người cản đường con cũng chỉ còn lão Tứ." Hoàng Quý phi vươn ngón trỏ chậm rãi viết một chữ "Tứ" lên bàn. "Bổn cung đã phái người đi thăm dò chuyện của hắn rồi. Bổn cung không tin lão Tứ là thánh nhân, từ nhỏ đến lớn chưa từng phạm lỗi gì."

"Dù hắn không làm sai thì chúng ta cũng có thể tạo ra lỗi cho hắn." Từ nhỏ Nhị Hoàng tử đã không vừa mắt Tứ Hoàng tử, hắn cảm thấy Tứ Hoàng tử đúng là kẻ ra vẻ chính trực, nguỵ quân tử. "Nhưng mẫu phi, người có cảm thấy... lão Thập nhị cũng có khả năng trở thành mối uy hiếp không?"

Trước kia Nhị Hoàng tử gần như không có cơ hội tiếp xúc với Bùi Thanh Thù nên không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lần này bởi vì chuyện của Chung thị nên Nhị Hoàng tử và Bùi Thanh Thù cũng có chút liên hệ.

Hắn cảm thấy mặc dù tên tiểu tử kia còn trẻ nhưng trong ánh mắt hắn lại có một thứ không thể nói ra được... chính là cảm giác hắn không giống với tuổi thật của mình.


Nhấn để mở bình luận

Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full