Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full


Chương 221: Trình gia.

Edit: Dĩnh Tiệp dư.

Beta: Vân Chiêu nghi.

"Ngài đừng lo lắng, Hoàng tỷ là Công chúa, cứ cho là ở nhà chồng không được thoải mái thì cũng có thể về phủ Công chúa ở mà. Hơn nữa dù cho Hoàng tỷ có quá đáng thế nào chủ yếu đều dựa vào thái độ của tỷ phu ra sao. May mắn trong nhà tỷ phu là con thứ, không cần ở lại phủ Ninh Quốc công kế thừa gia nghiệp, cứ như vậy tính ra cũng bớt đi không ít phiền toái."

"Vậy cũng được." Sau khi nghe Bùi Thanh Thù trấn an xong, trong lòng Thục Quý phi nhẹ nhàng đi : "Hơn nữa tỷ phu con vẫn là một người có chính kiến, hẳn sẽ không để tỷ tỷ con phải chịu ủy khuất."

Dung Dạng làm sao lại để Lệnh Nghi chịu ủy khuất, hai người đã thành thân nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn sủng ái Lệnh Nghi như một đứa trẻ vậy.

Lệnh Nghi ở trong cung bị mẫu phi nói vài câu xong, liền có cảm giác bản thân chịu rất nhiều ủy khất. Sau khi về đến phủ Công chúa, việc đầu tiên nàng làm chính là đi tìm Dung Dạng giải tỏa.

Lẽ ra Vinh Quý phi là cô cô ruột của Dung Dạng, Lệnh Nghi không nên nói chuyện này cho Dung Dạng nghe. Nhưng hai người trước kia từng có giao ước, chỉ cần Lệnh Nghi có tâm sự gì, nàng đều có thể không cần câu nệ nói cho Dung Dạng nghe. Cho dù là nói xấu người nhà họ Dung, Dung Dạng cũng rất thoải mái lắng nghe, hoàn toàn không vì chính mình họ Dung mà đối với người nhà có nửa phần thiên vị.

Hơn nữa, cứ cho là thiên vị, hầu hết thời gian Dung Dạng đều hướng về gia đình nhỏ của bọn họ, điểm này những năm gần đây đều không thay đổi, cho nên Lệnh Nghi mới có thể yên tâm mà đem hết suy nghĩ trong lòng nói cho Dung Dạng nghe.

Nghe xong những lời oán giận của Lệnh Nghi, quả nhiên Dung Dạng cùng nàng có chung lập trường, rất kiên nhẫn mà trấn an nàng một hồi.

Lệnh Nghi lúc này phát hiện ra một điều rất thần kỳ, nàng vậy mà lại không hề cảm thấy bực bội.

Dung Dạng cái người này chính là có một loại năng lực rất thần kỳ, có thể khiến người ta không thể tự chủ mà tin theo từng lời của hắn.

"Nàng quan tâm đến tâm trạng của mẫu phi, ta có thể hiểu được. Chuyện này, xét cho cùng vẫn là lỗi của Vinh nương nương, nàng không nên hoài nghi Phó gia."

Dung Dạng giấu đi nửa câu sau chưa nói --- cứ cho là trong lòng hoài nghi, cũng không nên nói ra.

Dung Dạng cảm thấy Vinh Quý phi là bị chuyện của Tứ Hoàng tử làm cho hồ đồ. Ở thời điểm mấu chốt này, người không lo lôi kéo tốt Thục Quý phi, cùng Phó gia giữ vững quan hệ tốt đẹp mà lại đi hoài nghi người ta, đây không phải đang tự tìm phiền phức sao?

Cũng may từ trước hắn đã dọn ra khỏi Dung gia rồi, xem như đã hoàn toàn độc lập với Dung gia, nếu không bây giờ đã bị hành động của Vinh Quý phi làm tức chết.

Bây giờ ở trong Ninh Quốc công phủ, đại ca Dung Đàm của hắn cũng đang vì chuyện này mà phát sầu.

Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ trên dưới Dung gia đều lo lắng cho tiền đồ của hắn.

Giống như Vinh Quý phi lúc này đang vô cùng nóng lòng truy tìm kẻ đứng sau hạ độc thủ Tứ Hoàng tử, bọn người Dung Đàm cũng đang rất rầu rĩ, suy đoán rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức, phải làm gì mới có thể ổn định đại cục cho Tứ Hoàng tử.

Sau khi Dung Tam thiếu gia bị Tứ Hoàng tử đánh gãy chân, hắn đã được đưa về quê nhà ở phía Nam, nghiêm khắc quản giáo, tuyệt đối không phải là do hắn gây ra.

So với bên Phó gia, kỳ thật Dung Đàm có khuynh hướng nghĩ rằng do người của Trình gia gây ra.

Nhớ tới Nhị đệ và Trình Nhị thiếu gia qua lại không tệ, nên Dung Đàm sai hạ nhân đi tìm Dung Dạng hồi phủ một chuyến.

Gia đinh kia theo lệnh, đang định rời đi thì đột nhiên bị Dung Đàm gọi ngược lại: "Từ từ đã. Vẫn là để ta đích thân đi thì hơn."

Lúc Dung Đàm đến phủ Công chúa, Dung Dạng đang kiểm tra bài tập của con trai lớn.

Trưởng tử của Dung Dạng, Dung Sí năm nay bảy tuổi, cùng một tuổi với Tống An, nhìn qua đã có chút dáng vẻ của Dung Dạng lúc nhỏ, mỗi hành động đều không hề giống một đứa trẻ, ngược lại có hơi giống một ông chủ nhỏ.

Khi nhìn thấy Dung Đàm, Dung Sí nghiêm túc đi đến hành lễ với bá phụ, sau khi được Dung Dạng cho phép mới dám lui ra ngoài.

Dung Đàm nhìn bóng dáng của Dung Sí bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó quay đầu lại, nói với Dung Dạng: "Đứa nhỏ Sí nhi này được ngươi dạy thật ngoan, còn nhỏ tuổi mà rất có quy củ, so với mấy đứa nhỏ trong nhà ta thật sự mạnh mẽ hơn rất nhiều."

Dung Dạng cười cười, cũng không có tiếp lời: "Hôm nay Đại ca đích thân đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?"

Dung Đàm thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Việc của Tứ Hoàng tử ắt hẳn ngươi cũng đã biết. Bây giờ trong nhà đều đang nghĩ cách tìm ra kẻ đứng sau hại Tứ Hoàng tử. Ta nhớ năm đó, chuyện này chỉ có Trình gia và Phó gia biết, Nhị đệ, giao tình của ngươi và hai nhà này có thân thiết ...."

"Tuổi tác của ta và lão nhị Trình gia xấp xỉ nhau, hồi còn nhỏ cũng từng có giao hảo, chẳng qua thân hay không còn rất khó nói. Dù gì bây giờ mọi người đều thành gia lập nghiệp, không còn thường xuyên qua lại nữa.

Dung Dạng có hơi hổ thẹn nói, thấy Dung Đàm nhíu mày lộ ra vẻ mặt sầu não, Dung Dạng lại nói tiếp: "Có điều tâm tư của hai người này đều rất đơn giản, nếu như Đại ca muốn đệ đi thăm dò, đệ thật ra có thể thử một lần."

Dung Đàm nghe xong câu này, vẻ mặt lộ ra kinh hỉ: "Vậy làm phiền nhị đệ."

Tuy ngoài miệng Dung Dạng nói "Không phiền", nhưng sau khi tiến huynh trưởng ra về, Dung Dạng liền thu lại nụ cười, đi về hướng Kính An Bá phủ.

Thật lòng mà nói, trong chuyện này, Trình gia thoát không khỏi can hệ.

Bởi vì vợ lớn của Trình Đại thiếu gia, chính là nữ nhi của Hoài Dương Trưởng Công chúa, Tống tiểu thư đích trưởng nữ của Khác Tĩnh Hầu phủ, cũng chính là muội muội ruột của Tống Đại công tử.

Sở dĩ lúc trước Vinh Quý phi hoài nghi Phó gia để lộ tin tức, mà không phải chỉ hoài nghi một mình Trình gia, tất cả đều có nguyên nhân trong đó.

Suy cho cùng việc xấu trong nhà không có gì đáng tự hào. Tống gia làm ra chuyện thế này, không đem lại lợi ích gì cho Trình gia cả. Cho nên dựa theo lẽ thường mà nói, Trình gia cũng sẽ không làm một việc đã hại người mà còn chẳng ích lợi gì cho mình.

Nhưng họ đã quên mất một chuyện quan trọng --- Trình Đại thiếu gia là con thứ thiếp, Trình Nhị thiếu gia mới là con vợ lớn.

Mặc dù hai người đó đều mang họ Trình, nhưng quan hệ của hai huynh đệ cực kỳ kém.

Trình Đại thiếu gia nhìn thấy nhà mẹ đẻ của em dâu gặp chuyện, không biết là vui vẻ đến mức nào đâu.

Sau khi Dung Dạng vào trong Trình phủ, Trình Nhị thiếu gia đích thân đi ra ngoài đón hắn.

Đợi sau khi mọi người lui ra hết, Trình Nhị thiếu gia liền nhỏ giọng hỏi: Thế nào, có phải Dung gia bắt đầu hoài nghi đến chỗ chúng ta rồi không?"

Dung Dạng gật gật đầu nói: "Hôm nay ta tới chính là vì Đại ca sai đến thăm dò ngươi."

Trình Nhị thiếu gia có mấy phần sốt ruột nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? Có muốn nhân cơ hội này đẩy Đại ca ta ra không?"

Mới vừa rồi điều Dung Dạng nói với Dung Đàm chính là sự thật. Sau khi mọi người thành gia lập thất, Dung Dạng rất ít khi cùng gia đình bọn họ tụ họp.

Nhưng như vậy cũng không nói lên quan hệ cá nhân của họ không tốt.

Dù gì lúc phát hiện có người lặng lẽ đi tìm Trình Đại công tử hỏi thăm chuyện năm đó của Tứ Hoàng tử, Trình Nhị công tử cũng đã nhanh chóng viết thư báo cho Dung Dạng biết.

Dung Dạng một bên dùng nắp chén trà phớt lá trà nổi trên mặt nước, một bên bình tĩnh nói: "Tin tức mà Đại ca ngươi biết quá ít, thậm chí hắn còn không biết là ai bày kế hãm hại Tứ Hoàng tử. Cứ cho là giao hắn ra cũng không có lý do ngì có thể uy hiếp được Hoàng Quý phi và Diệp gia."

Dung Dạng ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Chẳng qua, ta vẫn sẽ đem chuyện hắn tiết lộ chuyện này cho Đại ca của ta biết. Ngay lập tức, Dung gia sẽ tạo áp lực đối với Trình gia, nghiêm khắc thẩm vấn Đại ca ngươi. Thủ đoạn của đại ca ta ngươi cũng biết rồi, nếu không chết, thì cũng sẽ bị lột mất một miếng da, sau này so với người chết có khác gì đâu. Vị trí thế tử này của ngươi, đương nhiên sẽ ngồi vô cùng vững chắc, không cần lúc nào cũng lo lắng huynh trưởng ở sau lưng ngươi như hổ rình mồi nữa."

"A Dạng, cũng nhờ ngươi giúp ta ra chủ ý." Nghe Dung Dạng nói xong, Trình Nhị thiếu gia thập phần cảm kích mà nói: "Đầu óc ta không giỏi suy tính, may mắn còn có huynh đệ như ngươi hỗ trợ."

"Khách khí cái gì chứ, không phải đều là bằng hữu sao." Dung Dạng cười cười, rồi cùng Trình Nhị công tử nói chuyện phiếm vài câu, sau đó rời khỏi Kính An Bá phủ.

............

Sau khi Hoài Dương Trưởng công chúa lộ ra tin tức Khác Tĩnh Hầu phủ sắp xử tử Tả thị, người tìm đến không phải là Tứ Hoàng tử, mà là vợ chồng Thừa Ân công.

Hoài Dương Trưởng công chúa không ngờ tới, loại chuyện như vậy xảy ra mà vợ chồng Thừa Ân công cũng không bỏ rơi nữ nhi của mình.

Vừa nghe Thừa Ân Công phu nhân nói muốn mang nữ nhi trở về, Hoài Dương Trưởng công chúa trực tiếp bật cười: "Nói đùa cái gì vậy, nữ nhi của ngươi vụng trộm với người khác, ngay cả con cũng sinh ra rồi, khiến cho Khác Tĩnh Hầu phủ của chúng ta bị nỗi nhục lớn như vậy, bây giờ các ngươi nghĩ hòa ly là xong chuyện rồi sao? Không thể nào!"

Thừa Ân Công phu nhân nén giận, cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh nói chuyện: "Xin Trưởng Công chúa làm rõ ba việc: Đầu tiên, nữ nhi của ta không có vụng trộm, nó là bị hại, đây là chính miệng Tứ Hoàng tử thừa nhận trước mặt Hoàng thượng. Tiếp theo, trước đó nữ nhi của ta cũng không hề biết quý công tử không có khả năng sinh con. Nếu như sớm biết, ta cũng không để nữ nhi gả đi. Thứ ba, vốn dĩ chuyện này hai nhà có thể âm thầm giải quyết, là ai náo loạn đến nỗi ồn ào như vậy, mọi người đều biết, thiết nghĩ không cần ta nói ra, Trưởng Công chúa cũng rất rõ ràng rồi."

Hoài Dương Trưởng công chúa nghe đến cuối cùng, quả thật tức đến nỗi muốn bốc khói trên đầu: "Ý của ngươi là gì? Chẳng lẽ vẫn là muốn trách ta sao?"

"Sự việc náo loạn thành như vậy, không lẽ Trưởng Công chúa không có trách nhiệm gì sao?"

Tuy rằng xưa nay Thừa Ân Công phu nhân rất ôn hòa, nhưng dù sao bà vẫn là Quốc công phu nhân tước vị tối cao của Đại Tề, cho dù là đứng trước tính cách cường hãn như Hoài Dương Trưởng Công chúa, khí thế của bà cũng không hề thua kém.

"Hôm nay ta tới đây, không phải để truy cứu trách nhiệm của ai, mà là muốn đưa nữ nhi của ta về nhà. Nếu Trưởng Công chúa để bụng công sức Tống gia nuôi dưỡng An nhi mấy năm nay, vậy Tả gia chúng ta có thể để lại của hồi môn của Tiêu nhi, trở về sẽ tặng gấp đôi sính lễ để bồi thường. Hai đứa nhỏ hòa ly là cách tốt nhất, cho dù là các ngươi viết thư hưu Tiêu nhi, chúng ta cũng đồng ý." Thừa Ân Công phu nhân sắt bén nói: "Nhưng mạng của nữ nhi ta, bất cứ ai cũng đừng hòng cướp đi."




Chương 222: Thu thập.

Edit: Dĩnh Tiệp dư.

Beta: Vân Chiêu nghi.

Có thể là do khí thế của Thừa Ân Công phu nhân quá cường hãn, Hoài Dương Trưởng công chúa sửng sốt một hồi mới hồi phục lại tinh thần, mặt mày cau có nói: "Thừa Ân Công phủ các người hình như cũng quá xem thường người khác rồi? Ngươi cảm thấy Khác Tĩnh Hầu phủ này thiếu một chút tiền đó sao? Các ngươi như vậy không phải đang sỉ nhục bọn ta thì là cái gì?"

Lúc này, Thừa Ân Công vốn dĩ cả buổi không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: "Trưởng Công chúa, tuy rằng Tả gia chúng tôi không còn người làm quan trong triều, nhưng cũng không thể hiện chúng tôi sẽ để người khác tùy ý xâu xé. Hôm nay chúng tôi đến không phải để cùng quý phủ cãi nhau, mà là muốn thương nghị giải quyết chuyện này trong hòa bình. Chi bằng giữ lại một đường lui, sau này gặp nhau cũng không phải khó xử đúng không?"

Đúng lúc Hoài Dương Trưởng công chúa đang do dự, đột nhiên nghe thấy giọng của một nam nhân trung niên truyền đến: "Không cần nói nữa, ta đồng ý!"

Thì ra là Phò mã của Hoài Dương Trưởng công chúa, Khác Tĩnh Hầu - Tống Lê.

Khác hẳn với Hoài Dương Trưởng Công chúa, tính cách của Tống Lê vô cùng ôn hòa, đã vậy còn có mấy phần mềm yếu nông nỗi.

Có thể nói rằng, hai người con trai của vợ chồng Khác Tĩnh Hầu này, một người có chút giống phụ thân, con thứ lại giống với mẫu thân.

Bất kể là ở Khác Tĩnh Hầu phủ hay là phủ Trưởng Công chúa đi chăng nữa, Khác Tĩnh Hầu vẫn luôn một mực nghe lời thê tử. Bao gồm cả chuyện lần này, Hoài Dương Trưởng Công chúa náo loạn một trận lớn như vậy, Khác Tĩnh Hầu một câu cũng không nói, tựa như đang cam chịu, thê tử nói gì thì chính là cái đó.

Nhưng lúc này, Khác Tĩnh Hầu cảm thấy bản thân không thể để cho thê tử tiếp tục càn quấy thêm nữa.

Trải qua một trận náo loạn của Hoài Dương Trưởng công chúa, bây giờ Khác Tĩnh Hầu phủ không chỉ biến thành trò đùa của cả kinh thành, mà còn với Thừa Ân Công phủ từ thông gia biến thành kẻ thù. Với Tống gia mà nói, đây là một chuyện gây ra tổn thất đủ đường.

Đương nhiên, Hoài Dương Trưởng công chúa không hề nghĩ như vậy.

Khác Tĩnh Hầu hiếm khi được cứng rắn, định sẽ trấn an vợ chồng Thừa Ân Công trước rồi mới đóng cửa khuyên bảo thê tử sau.

"Đứa trẻ Tiêu nhi này gả vào Tống gia thì đã trở thành người của Tống gia. Xảy ra chuyện như vậy một phần cũng do Tống gia bảo vệ nó không tốt, không thể hoàn toàn trách nó. Nếu các người muốn đưa nó trở về, ta sẽ gọi hai đứa nó ra, để hai người ký vào thư hòa ly.Cho dù là sính lễ lúc trước cũng không cần phải trả lại cho bọn ta. Còn có của hồi môn của Tiêu nhi, trước giờ vẫn do nó cất giữ, bây giờ hãy để nó mang về đi."

Thừa Ân Công nghe xong vội nói: "Mấy thứ tiền tài đó, chúng tôi sẽ quyên tất cả vào Từ Ấu cục[1], coi như là tích đức cho hai nhà."

Từ Ấu cục: Nhà tình thương cho trẻ em.

Khác Tĩnh Hầu gật gật đầu nói: "Như thế càng tốt."

Hoài Dương Trưởng Công chúa nhìn người phu quân vốn dĩ luôn thành thật nghe lời mình vậy mà giờ phút này lại dám tự mình quyết định, mười phần tức giận muốn đi đến mắng Khác Tĩnh Hầu.

Kết quả Khác Tĩnh Hầu mới vừa rồi còn ôn hòa đột nhiên quay đầu nhìn lại, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Hoài Dương Trưởng Công chúa, khiến bà sợ đến mức tim nhảy dựng lên, nhưng lại không dám nhiều lời.

Sau khi Tống Đại công tử và Tả Đại cô nương được hạ nhân mời đến, Tả Đại cô nương vô cùng thoải mái ký vào thư hòa ly.

Nhưng Tống Đại công tử lại do dự, một lúc lại nhìn thể tử, một lúc lại nhìn mẫu thân.

"A Trì, ngươi hãy ký tên đi." Tả Đại cô nương thở dài, nói khẽ với Tống Đại công tử: "Duyên phận phu thế kiếp này của chúng ta đã hết, đừng miễn cưỡng nữa."

Cho dù Tống Đại công tử có thể "tha thứ" cho Tả Đại cô nương, thậm chí không để bụng chuyện bản thân bị "đội nón xanh" mà nuôi con của người khác đi chăng nữa thì giữa hai người vẫn sinh ra khúc mắc, không thể nào trở lại như trước đây.

Huống hồ hôn nhân của bọn họ không phải việc của riêng bọn họ, nó còn ảnh hưởng đến Hoài Dương Trưởng công chúa, Khác Tĩnh Hầu phủ và Thừa Ân Công phủ, thậm chí còn liên quan đến việc tranh giành ngôi Hoàng đế giữa Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử.

Hồi còn nhỏ, Tống Đại công tử cho rằng chỉ cần chịu nỗ lực, hắn có thể đạt được tất cả những thứ bản thân muốn. Nhờ vào bản thân không ngừng kiên trì, sau khi cưới Tả Đại cô nương, Tống Đại công tử càng tin tưởng hơn vào điều này.

Nhưng đến bây giờ hắn mới hiểu được, có những chuyện, cho dù là hắn nỗ lực bao nhiêu đều không thể được như ý nguyện.

Bởi vì sự tàn nhẫn của bàn tay vận mệnh lớn mạnh hơn khả năng của hắn.

...................

Sau khi tin tức Tả Đại cô nương cùng Tống Đại công tử hòa ly truyền ra, Tứ Hoàng tử cuối cùng cũng chịu an ổn, không còn muốn chống lại thánh chỉ đòi chạy tới Khác Tĩnh Hầu phủ cứu người.

Bây giờ mỗi ngày hắn đều ở trong phủ, nếu không làm bạn với bạn nhỏ Tống An, tức là Bùi Kính An, thì cũng giống như trước đây khi còn lo chuyện triều đình, cả ngày đều đọc sách, viết chữ, vẽ đủ loại hoa cỏ, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng nhàn nhã.

Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử cùng nhau đi thăm hắn, phát hiện bây giờ Tứ Hoàng tử còn vui vẻ hơn trước đây.

"Ta đã không còn là thân vương, cho nên thân vương phủ này năm sau phải bị thu hồi rồi." Tứ Hoàng tử giống như vô hồn mà nói: "Có khả năng sau này ta sẽ ở xa các ngươi một chút, cũng không phải là quá xa, vẫn ở Đông thành. Nếu các ngươi có việc cần, hãy sai người tới báo tin cho ta. Chẳng qua đừng nên đích thân đến đây thường xuyên. Bây giờ ta đã là tội nhân, quá thân thiết với ta sẽ không tốt đối với các ngươi."

Nghe xong câu này, trong lòng bọn họ đều vô cùng phức tạp.

Các huynh đệ đều nói Tứ Hoàng tử là một ca ca tốt, quả thật không sai.

Nhưng thân là Hoàng tử, hắn lại chính tay hủy hoại tiền đồ của bản thân, chủ động thay đổi mọi thứ, có thể nói là hồ đồ đến cùng cực.

Đối với hắn, Thất Hoàng tử đã không còn hy vọng gì.

Gặp mặt xong một lần này, Thất Hoàng tử không đặt chân đến phủ Tứ Hoàng tử một lần nào nữa, cho đến tận năm Duyên Hòa thứ hai mươi sáu.

Sau khi Tứ Hoàng tử dời đến phủ đệ mới, Thất Hoàng tử cũng không có đến.

Bùi Thanh Thù biết, lần này Thất Hoàng tử đã hoàn toàn bị tổn thương rồi.

Có điều, bây giờ Thất Hoàng tử đã trưởng thành rồi, không còn giống như năm đó, chỉ vì một chút việc nhỏ mà cáu kỉnh với Cửu Hoàng tử nữa.

Thương tâm, phẫn nộ, thất vọng, mọi cảm xúc đều dần dần bình phục, sau khi Thất Hoàng tử lấy lại bình tĩnh liền đến tìm Bùi Thanh Thù thương nghị đối sách.

Cứ cho là Tứ Hoàng tử đã từ bỏ, nhưng bọn hắn không thể.

Bởi vì trước đây, ở trong triều Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đã tạo nên thế giằng co. Hiện giờ Tứ Hoàng tử thất thế, nếu như bọn họ không chủ động, vậy Nhị Hoàng tử sẽ ngồi lên vị trí Thái tử một cách hợp tình hợp lý.

Đợi đến khi Hoàng đế băng hà, giả sử Nhị Hoàng tử thật sự đăng cơ....Liệu hắn sẽ chịu bỏ qua cho Tứ Hoàng tử và bọn "đồng đảng" như Thất Hoàng tử và Bùi Thanh Thù sao?

Đáp án chắc chắn là không!

Nếu cái ngày đó thật sự đến, vậy chờ đợi bọn họ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Năm mới bắt đầu, không ít gia đình đều ra đường đón pháo hoa mừng năm mới. Vậy mà lúc này, huynh đệ hai người lại đang ngồi ngay ngắn nghị sự trong thư phòng của Bùi Thanh Thù.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn loáng thoáng nghe được tiếng pháo hoa và tiếng mọi người nhảy nhót hoan hô.

Thất Hoàng tử vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thanh Thù, ta nghĩ tới nghĩ lui, Tứ ca đã bị uy hiếp bởi tiền đồ của Bùi Kính An, định sẵn không có duyên với Hoàng vị. Cho nên ta nghĩ, muốn phò trợ ngươi ... thay thế Tứ ca, giành lấy vị trí Thái tử kia."

Đúng là từ lâu trong lòng Bùi Thanh Thù đã có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn còn ngại chuyện Tứ Hoàng tử nên chưa từng nói với Thất Hoàng tử.

Đối với việc này, tuy rằng trong lòng Bùi Thanh Thù rất hổ thẹn, nhưng tuyệt không hề hối hận.

Nếu hắn phải làm đại sự, chắc chắn không thể dùng cảm tính để giải quyết.

Sau khi nghe Thất Hoàng tử đưa ra lời thỉnh cầu, trong lòng Bùi Thanh Thù lẫn lộn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thất Hoàng tử lại cho rằng hắn đang khó xử, thậm chí còn đứng lên đi đến trước mặt Bùi Thanh Thù, vô cùng chân thành mà chắp tay bái lễ với hắn.

"Thập nhị đệ, xem như Thất ca cầu xin ngươi! Nếu người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế không phải ngươi, mà là Nhị Hoàng huynh, các huynh đệ chắc chắn sẽ không còn đường sống nữa."

Giọng nói của Thất Hoàng tử rất tha thiết, làm lòng Bùi Thanh Thù không nén được đau xót, vội vàng đích thân nâng hắn dậy.

"Thất ca, đạo lý mà huynh nói đệ đều hiểu rõ. Huynh yên tâm, ta sẽ nỗ lực tranh giành ngôi vị đó."

Thất Hoàng tử nghe Bùi Thanh Thù đáp ứng xong, kích động đến mức suýt chút nữa lại rơi nước mắt.

Bùi Thanh Thù vội vàng đưa tay trấn an hắn: "Nam nhi có nước mắt nhưng không thể để rơi dù chỉ một giọt, Thất ca huynh đừng khóc nữa."

Thất Hoàng tử nín khóc mỉm cười, dáng vẻ vừa khóc vừa cười, vừa nhìn cảm thấy vô cùng chật vật. Nhưng hắn lại không thèm để ý, giống như đã buông xuống được một tảng đá lớn, cảm xúc trong giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều: "Được rồi được rồi, ta không khóc nữa."

Lau khô nước mắt rồi, Thất Hoàng tử tiếp tục nói: "Ta nghĩ, tuy rằng Thập nhị đệ thứ bậc thấp, nhìn qua không chiếm được nhiều ưu thế gì, nhưng chung quy ngươi cũng là người có tố chất tốt nhất trong các huynh đệ, chỉ duy nhất ngươi mới có thể ganh đua cao thấp với Nhị Hoàng huynh."

Bùi Thanh Thù yên lặng nghe Thất Hoàng tử phân tích:

"Ngươi xem ngươi đi, tuổi còn trẻ nhưng trên người có không ít công lao. Chuyến Nam tuần vừa rồi, Phụ hoàng bị ám sát ngươi cũng đã lập đại công. Chờ chuyện của Tứ ca lắng xuống, Phụ hoàng nhất định sẽ cất nhắc ngươi."

"Luận văn chương, thành tích của ngươi ở Trường Hoa điện tốt như thế nào đã rõ như ban ngày. Luận võ công, ừm....Tuy rằng ngươi đấu tay đôi không lại ta, nhưng ngươi đã từng ra chiến trường, còn từng đánh thắng trận, so với loại ngốc tử chỉ biết đánh đánh giết giết như ta thì giỏi hơn nhiều. Luận xuất thân, ngươi là do phi tần mà phụ hoàng sủng ái nhất, Lệ phi nương nương sinh ra, còn là con nuôi của Thục Quý phi, nhìn sao cũng hơn Hoàng Quý phi kém cỏi đó! Bây giờ ngươi chỉ có duy nhất một điểm không bằng Nhị Hoàng huynh, chính là....."

"Chính là cái gì?" Bùi Thanh Thù tò mò hỏi.

"Bây giờ ngươi mới chỉ có một đứa con trai, quá ít đó!" Thất Hoàng tử rất nghiêm túc kiến nghị: "Thập nhị đệ à, nhân lúc này Phụ hoàng còn chưa thăng quan cho ngươi, ngươi còn có một chút thời gian, tranh thủ mà đến hậu viện nỗ lực nhiều một chút, sinh thêm mấy đứa con trai đi."

Bùi Thanh Thù: "......."

Cho dù Bùi Thanh Thù rất thân với Thất Hoàng tử, nhưng với tính cách của Bùi Thanh Thù, hắn không hề thích mang chuyện hậu viện của nhà mình nói cho người khác nghe.

Chẳng qua, nói đến vấn đề con nối dõi, Bùi Thanh Thù cũng có chuyện muốn nói: "Thất ca đừng gấp gáp, trong phủ ta bây giờ đã có hai thiếp thất có thai, vấn đề này huynh không cần lo lắng."




Chương 223: Mang thai.

Edit: Dĩnh Tiệp dư.

Beta: Vân Chiêu nghi.

Bởi vì bình thường Bùi Thanh Thù rất ít khi chủ động nói ra, nên chuyện hậu viện của hắn Thất Hoàng tử cũng không biết được bao nhiêu. Vừa nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, Thất Hoàng tử liền yên tâm.

Thất Hoàng tử đi rồi, Bùi Thanh Thù bèn đến hậu viện thăm Nam Kiều.

Hiện tại Nam Kiều đã mang thai hơn bảy tháng, bụng thật sự rất lớn. Đừng nói là là ra đại sảnh, bây giờ ngay cả đến chỗ của Phó thị nàng cũng rất ít đi.

Chủ yếu là do Phó thị sốt ruột muốn có con nhưng mãi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì. Nam Kiều sợ nếu đến đó chọc giận Phó thị thì sau này nàng ta sẽ mang con của nàng đi Dật Thái hiên nuôi dưỡng, như vậy Nam Kiều sẽ mất nhiều hơn được.

Thật ra là sau khi Bùi Thanh Thù tùy giá Nam tuần trở về, Nam Kiều xem như "uống nước nhớ nguồn", chủ động đi đến tiền viện hai lần.

Có điều, lần đầu tiên là Bùi Thanh Thù không ở đó, lần còn lại tuy rằng hắn đang ở trong phủ, nhưng lại đang dốc sức vì chuyện của Tứ Hoàng tử, nên đã bảo nàng trở về hậu viện trước.

Sau đó Bùi Thanh Thù đã đến hậu viện thăm Nam Kiều, hắn còn đường đường chính chính xác nhận với nàng, thân phận của nàng đã không còn giống trước kia nữa, không thể tùy tiện đi ra ngoài đại sảnh.

Tuy rằng bây giờ thân thể Nam Kiều nặng nề, chưa có chính thức dâng rượu theo lễ của di nương, nhưng trong lòng Nam Kiều đã tự nhủ mình chính là thiếp thất của Bùi Thanh Thù. Nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, mặc dù trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát nhưng khi nghĩ đến sau này mình đã trở thành di nương, chính là mẹ đẻ của tiểu công tử vương phủ, sự vui sướng đó đã lấn át đi nỗi mất mát của Nam Kiều, nên nàng vẫn ngoan ngoãn mà nghe theo sắp xếp của Bùi Thanh Thù.

Về cái thai trong bụng Nam Kiều, vì muốn được may mắn, nên Nam Kiều và cả tì nữ hầu hạ nàng đều gọi là "Tiểu công tử" hoặc là "Nhị công tử".

Giống như Tống thị lúc trước vậy, chưa đến thời khắc lâm bồn dĩ nhiên sẽ không biết được thai nhi trong bụng là nam hay là nữ. Vì vậy mà Nam Kiều thường xuyên cảm thấy bất an. Cho nên mỗi khi Bùi Thanh Thù bớt chút thời gian tới thăm đều khiến cho Nam Kiều vô cùng yên tâm.

"Điện hạ, thiếp mang thai tới tháng này đã không còn bị nghén nữa, có điều mấy ngày nay lại muốn ăn cay...."

Nam Kiều vuốt ve bụng, thấp thỏm lo âu nói: "Phải làm sao đây điện hạ, có khi nào cái thai này của thiếp là nữ nhi không?"

"Nàng đó, bây giờ không cần lo nghĩ nhiều như vậy. Mỗi ngày ăn được, ngủ được, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh, bất kể là con trai hay con gái bản vương đều thích cả."

Tuy rằng hoàn cảnh bây giờ yêu cầu Bùi Thanh Thù phải có con trai mới có thể làm tăng cơ hội tranh giành ngôi vị Hoàng đế của hắn, nhưng lời hắn nói với Nam Kiều vẫn là sự thật. Xuất phát từ vị trí của người làm phụ thân, chỉ cần là con của hắn, hắn sẽ thật lòng yêu thương. Đứa trẻ sinh ra là trai hay gái, trước giờ Bùi Thanh Thù chưa từng cưỡng cầu.

Thậm chí, nói một câu thẳng thừng, thật ra hắn càng hy vọng Nam Kiều sinh nữ nhi hơn.

Bởi vì cho dù Bùi Thanh Thù coi trọng Nam Kiều đến nhường nào đi chăng nữa, thân phận của Nam Kiều cũng chỉ có thể như vậy. Nếu nàng sinh ra nữ nhi sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến đứa trẻ. Nhưng nếu nàng sinh ra con trai sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của nó.

Cứ nhìn Cửu Hoàng tử mà xem, văn vẻ của hắn không tồi, năng lực làm việc so với các Hoàng tử cũng khá. Nhưng mẹ đẻ của hắn là Khánh Tần, thân phận lại quá thấp, đương nhiên nhà ngoại sẽ không giúp được gì cho hắn, thậm chí còn có thể kéo hắn thụt lùi.

Theo như Bùi Thanh Thù biết, thời điểm mà Cửu Hoàng tử vừa mới xuất cung được ban phủ đệ riêng, mỗi ngày của hắn đều trải qua rất gian nan. Khác với người có có nhà ngoại thế lực lớn như Bùi Thanh Thù, việc phát triển của Cửu Hoàng tử trong tương lai chắc chắn sẽ bị hạn chế. Ngay cả công việc ở quan trường cũng không được dễ dàng như các huynh đệ khác.

Có điều những suy nghĩ này Bùi Thanh Thù sẽ không nói cho Nam Kiều nghe. Dù gì nàng cũng là thai phụ, tâm tình lúc này rất mẫn cảm, Bùi Thanh Thù sẽ không nói những điều khiến nàng phải suy tư.

Sau khi Nam Kiều được Bùi Thanh Thù an ủi, quả nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nhưng Bùi Thanh Thù vừa rời đi, trong lòng nàng vẫn khó tránh lo sợ bất an.

Nàng dùng tài nguyên có hạn của mình thiết kế ở Gia Mộc hiên một cái Phật đường. Trước kia nàng chưa bao giờ tin Phật, bây giờ lại ngày ngày cầu thần bái Phật, hy vọng Phật tổ có thể phù hộ cho nàng chỉ sinh một lần là được con trai.

Trái ngược với Nam Kiều, Chung thị mang thai rất thoải mái. Suy cho cùng, đối với Chung thị mà nói, có thể mang thai được đã là chuyện không hề dễ dàng, căn bản nàng không rảnh mà lo đến vấn đề sinh trai hay sinh gái nữa.

Hơn nữa, so với Nam Kiều, nàng có đủ tự tin rằng cho dù đứa trẻ mình sinh ra là con trai hay con gái thì nàng cũng không cần phải dùng đến nó để củng cố địa vị trong vương phủ, chính vì thế tâm tình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cái thai này của Chung thị là có được khi ở thành Lâm An. Bản thân nàng không thông y thuật nên sau khi hồi kinh không lâu, nàng phát hiện ra cơ thể thay đổi liền đặc biệt mời phụ thân là Chung Thái y bắt mạch cho nàng. Cuối cùng xác nhận chắc chắn là hỉ mạch.

Có điều lúc đó Bùi Thanh Thù đang vì chuyện của Tứ Hoàng tử mà chạy ngược chạy xuôi, Chung thị không muốn khiến hắn vì mình mà phân tâm, nên đợi đến khi chuyện của Tứ Hoàng tử đâu vào đấy mới nói cho Bùi Thanh Thù nghe tin vui.

Sau khi Bùi Thanh thù nghe xong tất nhiên là mười phần vui vẻ. Vốn dĩ lúc trước vì có thiện cảm vói Chung thị nên mới cưới vào phủ, trải qua chuyến Nam tuần này đã có gần nửa năm ở cùng nhau, tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết.

Thật sự Bùi Thanh Thù rất muốn Chung thị mau chóng có thai, lần này cố ý đưa nàng đi theo một phần cũng vì mục đích này.

Chỉ là hắn sợ Chung thị sẽ giống như trước đây cảm thấy áp lực, cho nên hắn mới không thể hiện ý đồ này ra mặt.

Cũng may tuy rằng thân thể Chung cô nương yếu đuối, nhưng vẫn có khả năng sinh con. Hơn nữa người nhà họ Chung còn giúp nàng điều dưỡng thân thể, sinh một đứa con tất nhiên không thành vấn đề.

------

Trong những ngày Tết, các gia tộc ở kinh thành đều qua lại thăm hỏi người thân, chúc tết lẫn nhau. Hồi cuối năm Khác Tĩnh Hầu phủ đã trải qua một trận xôn xao náo loạn kinh thành, bây giờ thì đóng chặt cửa lớn, tạm thời từ chối tiếp khách.

Trong Khác Tĩnh Hầu phủ, cứ thỉnh thoảng Hoài Dương Trưởng công chúa lại oán giận trách cứ Khác Tĩnh Hầu vì dám tự ý làm chủ, đồng ý chuyện hòa ly giữa Tả thị và Tống đại công tử.

Khác Tĩnh Hầu tính tình tốt, vẫn luôn mười phần kính trọng thê tử, nhường nhịn Hoài Dương Trưởng công chúa. Trước đây Hoài Dương Trưởng công chúa cứ lải nhải suốt ngày, nhưng Khác Tĩnh Hầu cũng chưa từng phản bác.

Cho đến khi hắn nghe Hoài Dương Trưởng công chúa nói muốn lập con thứ thay thế chức vị Thế tử, Khác Tĩnh Hầu mới không thể nhịn được nữa: "Hoài Dương, ta thật sự không hiểu rõ ràng Trì nhi và Ương nhi đều là con ruột của nàng, vì sao nàng lại bất công với Trì nhi như vậy?"

Hoài Dương Trưởng công chúa nghe xong liền trừng mắt nhìn Khác Tĩnh Hầu, tức giận nói: "Ngươi là cái đồ không lương tâm, ta làm như vậy không phải đều là vì ngươi, vì Tống gia này hay sao? Ngươi biết rõ Trì nhi không thể sinh con, ngươi còn muốn truyền tước vị cho hắn à?"

Khác Tĩnh Hầu nghe xong câu này, chỉ cảm hấy vô cùng thương tâm: "Hoài Dương, nàng và ta là phu thê nhiều năm, nàng hãy đặt tay lên ngực tự hỏi xem Tống Lê ta có thật sự là một kẻ không lương tâm không? Nếu ta đúng là không lương tâm, sao trước đây lại lập Trì nhi làm Thế tử chứ?"

Hoài Dương Trưởng công chúa lập tức đứng phắt dậy, cảnh giác mà nhìn Khác Tĩnh Hầu: "Tống Lê, ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Nàng nhất định muốn ra nói rõ ràng sao? Năm đó sau khi nàng gả cho Vương Mật không lâu, Vương Mật đã chết trận sa trường. Tiên đế suy tính cho nàng, không cho phép người khác nhắc lại việc này, không lâu sau lại tứ hôn cho ta và nàng, sau đó nàng đã sinh hạ Trì nhi...."

Trong phút chốc, sắc mặt Hoài Dương Trưởng công chúa đã trở nên trắng bệt: "Ngươi...ngươi muốn nói cái gì hả?"

"Trước giờ ta vẫn nghĩ không thông, rõ ràng nàng và Tiêu nhi cùng chung cảnh ngộ, vì sao nàng cứ mãi không chịu buông tha Tiêu nhi? Bây giờ thì ta đã hiểu được rồi, từ đầu đến cuối, nàng và Tiêu nhi đều không giống nhau. Ngay từ đầu nàng đã biết Trì nhi không phải là con ruột của ta, cho nên hết thảy mọi việc nàng làm đều đã mưu tính từ lâu rồi, có đúng không?"

Hoài Dương Trưởng công chúa không ngờ rằng, thoạt nhìn Khác Tĩnh Hầu hồ đồ như vậy, cả đời đều mềm yếu, trên thực tế lại là một người sáng suốt.

Đột nhiên nàng cảm thấy, bản thân từ trước đến giờ đều chưa từng nhìn thấu được người mình hằng đêm đầu ấp tay gối.

Trong khoảnh khắc, sau lưng nàng dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo.

Chẳng qua bản tính Hoài Dương Trưởng công chúa mạnh mẽ, rất nhanh đã tìm được lời lẽ hợp tình hợp lý: "Phải thì thế nào, mà không phải thì thế nào? Ngươi và ta đều đã đi đến nước này, chẳng lẽ còn có đường lui hay sao? Thêm nữa, bây giờ ngươi ở đây ra vẻ đáng thương để làm gì, chẳng phải năm xưa là ngươi xin được cưới ta à? Sau đó phụ hoàng tứ hôn, không phải cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện hay sao?"

Nhớ lại năm đó, Hoài Dương Trưởng công chúa là nữ nhi do Hoàng hậu sinh ra, rất được Tiên đế sủng ái, dáng vẻ lại xinh đẹp động lòng người, vô số kẻ trong kinh thành đều ái mộ nàng, Khác Tĩnh Hầu chính là một trong số đó.

Nhưng vào lúc đó, Trưởng Công chúa bản tính kiêu ngạo coi thường kẻ yếu đuối vô năng, chỉ biết làm thơ như Tống Lê. Cho nên nàng đã chọn con trai của Vương lão tướng quân là Vương Mật, trở thành tướng quân phu nhân.

Không biết là do nàng khắc phu, hắn Vương lão tướng quân khắc con trai, sau đại hôn không lâu thì Vương Mật đã chết trận ở biên cương.

Hoài Dương Trưởng công chúa còn chưa hết bi thương thì phát hiện bản thân đã mang thai con của Vương Mật.

Lúc ấy nàng mới có mười bảy tuổi, Hoài Dương Trưởng công chúa không muốn bị đứa trẻ này trói buộc cả đời. Cho nên nàng nhập cung tìm một vị thái y, muốn lén lút bỏ đứa nhỏ đi, kết quả không ngờ tới lại bị Hoàng Hậu phát hiện.

Tiên Hoàng hậu sợ con gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không cho phép nàng phá thai, đã giúp Hoài Dương tìm một người thành thật biết nghe lời trong số những người ứng tuyển năm đó để làm phụ thân của đứa nhỏ.

Vì thế mẹ con hai người bièn đi tìm Tiên đế, xin Tiên đế ra mặt tứ hôn cho Hoài Dương.

Tuy rằng sau khi thành hôn Hoài Dương vẫn ở trong phủ công chúa, không qua lại nhiều với nhà chồng, nhưng dù sao Vương Mật cũng vừa mất, nàng lại vội vã tái giá như vậy, về tình về lý đều không thể chấp nhận được.

Cho nên Tiên đế đã tìm một cái cớ để Tống Lê ra ngoài thành, cho Hoài Dương cùng hắn đến nơi khác cư trú một khoảng thời gian.

Đến tận mấy năm sau đó,Vương gia thất thế, chuyện cũ đã không có ai nhắc đến nữa, Hoài Dương cũng sinh ra con thứ là Tống Ương rồi thì Tống Lê mới được triệu về kinh thành.

Bây giờ người biết được Hoài Dương Trưởng công chúa đã từng có một đời chồng không còn mấy người.

Có điều, Toàn Hoàng Quý phi lại là một trong những người đó.




Chương 224: Thăng quan.

Edit: Dĩnh Tiệp dư.


Nhấn để mở bình luận

Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full