Hồi ức kẻ sát nhân



- Cảnh siết cổ này đã thất bại.Tôi thì có thừa kinh nghiệm, tôi có thể khẳng định rằng chuyện đó không xảy ranhư vậy. Trước tiên, một cảnh siết cổ kéo dài ba mươi hai phút mới vô vị làmsao! Có cái gì đó như một sự từ chối, từ phía tất cả các lĩnh vực nghệ thuật,không chịu chấp nhận rằng những vụ ám sát là những biến cố nhanh chóng và maulẹ. Chỉ Hitchcock là hiểu điều đó. Vả lại, vẫn còn một chuyện mà gã người Nhậtnày không hiểu được: siết cổ, chuyện đó không có gì khiến người ta phải mềmlòng hay thương tâm cả, trái lại, nó thật bổ dưỡng và tươi mới.



- Tươi mới ấy à? Tính từ mới bấtngờ làm sao! Tại sao không phải là bổ sung thêm vitamin, ngài đã nghĩ được đếnthế cơ mà?



- Quả nhiên, tại sao lại khôngnhỉ? Ta có cảm giác được tiếp thêm sức sống, khi siết cổ một người ta hằng yêuthương.



- Ngài nói câu này như thể vẫnthường xuyên làm chuyện đó vậy.



- Mỗi việc chỉ cần làm một lầnduy nhất là đủ - nhưng phải có chiều sâu - để không ngừng làm đi làm lại chuyệnđó cả đời mình. Muốn đạt mục đích ấy, thì cảnh mấu chốt này nhất thiết phải làmột sự hoàn mỹ. Cái gã người Nhật không biết điều đó thì phải, hoặc giả gã hếtsức vụng về, bởi cảnh siết cổ của gã xấu tệ, thậm chí còn nực cười: cô gái bópcổ trông cứ như đang ra sức bơm xe, còn gã trai bị siết cổ có vẻ như bị đè bẹpbởi một cỗ xe lu. Trong khi cảnh siết cổ của tôi lại là một cảnh tượng huyhoàng, cô có thể tin lời tôi.



- Tôi không nghi ngờ chuyện đó.Tuy nhiên, tôi vẫn tự đặt ra cho mình một câu hỏi: tại sao ngài chọn siết cổ?Nếu xét đến địa điểm nơi hai người có mặt, một vụ chết đuối sẽ logic hơn nhiều.Vả chăng, đó là lời giải thích ngài đã đưa ra với cha mẹ của cô em họ, khi ngàimang xác chết về - lời giải thích rất thiếu độ tin cậy, nếu căn cứ vào nhữngdấu vết để lại quanh cổ. Vậy thì tại sao ngài không đơn giản là dìm chết đứatrẻ?



- Câu hỏi xuất sắc. Tôi cũng đãnghĩ đến chuyện đó, vào ngày 13 tháng Tám năm 1925 ấy. Tôi phản xạ rất nhanh.Tôi tự nhủ rằng nếu tất cả những cô gái tên là Léopoldine phải chết đuối, thìchuyện đó sẽ biến thành phương thức, thành quy luật phổ quát và sẽ trở nên hơitầm thường. Chưa kể là danh tiếng của lão Hugo có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi tròđạo văn hèn hạ này.



- Vậy là ngài đã từ bỏ hành độngdìm chết để tránh một sự quy chiếu. Nhưng lựa chọn hành động siết cổ cũng đặtngài vào những sự quy chiếu khác.



- Đúng vậy, song tuy thế, lý donày không được tính. Không, điều đã khiến tôi đưa ra quyết định siết cổ cô emhọ trước nhất là vẻ đẹp của cổ cô ấy. Nhìn từ gáy cũng đẹp như nhìn từ cổ họng,đó là một cái cổ tuyệt vời, dài và mềm mại, đường nét tuyệt đẹp. Thanh tú vôngần! Để siết cổ tôi, cần phải có đến hai đôi bàn tay. Với một cái cổ thanhmảnh như cổ cô ấy, sự ghì siết mới thật dễ dàng làm sao!



- Nếu cô ấy không có một cái cổxinh xắn, ngài đã không siết cổ cô ấy chứ gì?



- Tôi không rõ. Có lẽ dù saochăng nữa, tôi sẽ vẫn làm chuyện đó, bởi vì tôi rất ưa hành động bằng chân tay.Trong khi siết cổ lại là hành động giết người liên quan trực tiếp đến tay. Siếtcổ mang lại cho đôi bàn tay một cảm giác khoái lạc trọn vẹn không gì sánh bằng.



- Ngài thấy rõ rằng ngài đã làmchuyện đó để phục vụ ý thích cá nhân. Tại sao lại còn ra sức thuyết phục tôirằng ngài đã siết cổ cô ấy để giải thoát cho cô ấy?



- Cô bé thân mến, cô có lý do đểkhông hiểu gì hết về thần học. Tuy nhiên, vì tự nhận là đã đọc trọn bộ tiểuthuyết của tôi, lẽ ra cô nên hiểu mới phải. Tôi đã viết một cuốn tiểu thuyết rấthay tên là Sự gia ân đồng phát, mô tả sự xuất thần mê li mà Chúatạo ra trong mỗi hành động của Người, khiến những hành động đó luôn được catụng. Khái niệm ấy không phải do tôi bịa ra vì tất cả những người sùng tín đíchthực đều biết đến nó. Thế đấy, trong lúc siết cổ Léopoldine, cảm giác thích thúcủa tôi chính là sự gia ân đồng phát đối với sự giải thoát cho người tôi yêudấu.



- Rốt cuộc ngài muốn nói với tôirằng Hồi ức của kẻ sát nhân là một cuốn tiểu thuyết mang chủđề Công giáo.



- Không. Đó là một cuốn tiểuthuyết mang tính cảm hóa.



- Vậy thì hãy kết thúc sự cảm hóadành cho tôi đi, và kể tôi nghe cảnh cuối cùng.



- Tôi sắp kể đến đoạn ấy đây. Mọiviệc đã diễn ra với sự giản dị của những kiệt tác. Léopoldine ngồi trên đầu gốitôi, mặt đối mặt. Hãy để ý, quý cô lục sự - rằng cô ấy làm điều đó theo sángkiến của riêng mình.



- Điều đó chẳng chứng minh đượcgì hết.



- Cô cho là cô ấy đã bị bất ngờkhi tôi chộp tay quanh cổ cô ấy, khi tôi siết chặt gọng kìm ấy chăng? Không hề.Chúng tôi cười với nhau, hai mắt nhìn nhau đắm đuối. Đó không phải một cuộcchia ly bởi chúng tôi đã cùng nhau chết. Tôi, đó là cả hai chúng tôi.



- Nghe mới lãng mạn làm sao.



- Không phải vậy sao? Cô sẽ khôngbao giờ có thể hình dung ra Léopoldine xinh đẹp đến thế nào, nhất là vào khoảnhkhắc đó. Không nên siết cổ những kẻ rụt cổ so vai, làm thế chẳng thẩm mỹ chútnào. Ngược lại, sự siết cổ hợp với những chiếc cổ dài duyên dáng.



- Cô em họ của ngài hẳn phải làmột nạn nhân bị siết cổ cực kỳ duyên dáng.



- Rất mực duyên dáng. Giữa haibàn tay mình, tôi cảm thấy độ mảnh dẻ của những mẩu xương sụn, chúng dần dầngẫy vụn.



- Ai giết người qua đường xươngsụn cũng sẽ chết qua đường xương sụn.



Lão già mắc chứng béo phì sửngsốt nhìn nữ phóng viên chòng chọc.



- Cô đã nghe thấy điều cô vừa nóirồi chứ?



- Tôi cố tình nói vậy mà.



- Thật lạ lùng! Cô là thầy bóichắc. Làm sao tôi lại không nghĩ ra chuyện ấy kia chứ? Chúng ta đã biết rằnghội chứng Elzenveiverplatz là chứng ung thư của những kẻ sát nhân, nhưng chúngta còn thiếu một lời giải thích: chính là điều cô vừa nói! Mười tay tù khổ saiở Cayenne chắcchắn đã đổ trách nhiệm cho những mẩu xương sụn của các nạn nhân. Đức Chúa trờiđã răn dạy: Vũ khí của kẻ sát nhân luôn quay ra chống lại chúng. Nhờ có cô,thưa quý cô, rốt cuộc tôi cũng biết được lý do tại sao tôi lại mắc chứng ungthư sụn! Tôi đã nói rồi đấy thôi, thần học là khoa học của mọi khoa học



!



Tiểu thuyết gia có vẻ đã đạt đếntrạng thái xuất thần nhập định về trí tuệ của nhà bác học, người sau hai mươinăm tìm kiếm, cuối cùng đã phát hiện ra sự liên kết chặt chẽ trong hệ thống củamình. Ánh mắt ông bóc trần cái vô hình tuyệt đối nào đó trong khi vầng tránnung núc mỡ của ông nhỏ giọt như một màng nhầy.



- Tôi vẫn đang đợi phần kết củacâu chuyện, ngài Tach ạ.



Người phụ nữ mảnh mai ngắm nghíanét mặt sáng rõ của lão già mập với vẻ ghê tởm.



- Phần kết của câu chuyện này ư,thưa quý cô? Nhưng câu chuyện này đâu có kết thúc, nó chỉ mới bắt đầu thôi!Chính cô vừa giúp tôi hiểu được điều này. Những mẩu sụn, khớp tiêu biểu nhấtnhé! Khớp của cơ thể nhưng nhất là khớp của câu chuyện này!



- Không phải ngài đang mê sảng đấy chứ?



- Mê sảng, đúng vậy, mê sảng vềsự liên kết cuối cùng cũng được tìm ra! Nhờ có cô, thưa quý cô, cuối cùng tôisẽ có thể viết phần tiếp theo và có lẽ là phần kết của cuốn tiểu thuyết này.Phía dưới nhan đề Hồi ức của kẻ sát nhân, tôi sẽ viết thêm một phụđề: "Câu chuyện về những mẩu sụn." Di ngôn hay nhất trần đời, cô không thấy thếsao? Nhưng phải mau lên mới được, tôi còn quá ít thời gian để viết nó! Chúa ơi,mới khẩn cấp làm sao! Quyết định mới tối hậu làm sao!



- Ngài muốn sao cũng được, nhưngtrước khi viết thêm, ngài nên kể cho tôi nghe phần kết của ngày 13 tháng Támnăm 1925 đó.



- Đó sẽ không phải là phần viếtthêm, đó sẽ là một sự đan cài giữa quá khứ và hiện tại! Hãy hiểu tôi: những cáixương sụn là mắt xích còn thiếu của tôi, những cái khớp kép cho phép đi từ đằngsau ra trước nhưng cũng cho phép đi từ đằng trước ra sau, cho phép tiếp cậntoàn bộ thời gian, tiếp cận sự vĩnh hằng! Cô hỏi tôi phần kết của ngày 13 thángTám năm 1925 ấy? Nhưng ngày 13 tháng Tám năm 1925 ấy không có phần kết, bởi vìsự vĩnh hằng đã bắt đầu kể từ ngày hôm đó. Tương tự như vậy, ngày hôm nay, cônghĩ rằng chúng ta đang ở ngày 18 tháng Giêng năm 1991, cô nghĩ bây giờ đang làmùa đông và quân đội của chúng ta đang chiến đấu tại vùng Vịnh. Sai lầm thậttầm thường! Lịch đại đã dừng lại từ sáu mươi lăm năm rưỡi nay rồi! Chúng tađang ở giữa mùa hè và tôi là một bé trai kháu khỉnh.



- Trông chẳng giống thế tí nào.



- Đó là bởi cô chưa nhìn kỹ tôiđấy thôi. Hãy nhìn đôi bàn tay tôi mà xem, đôi bàn tay tuyệt đẹp của tôi, tuyệtthanh mảnh của tôi.



- Tôi phải công nhận rằng điều đólà đúng. Ngài mắc chứng béo phì và dị dạng, nhưng ngài đã giữ được đôi bàn taybúp măng thon dài, đôi bàn tay của con chiên ngoan đạo.



- Không phải thế sao? Dĩ nhiên,đó là một dấu hiệu: trong câu chuyện này, đôi bàn tay tôi đã đóng một vai tròquá lớn. Từ ngày 13 tháng Tám năm 1925, đôi tay này đã không bao giờ ngừng siếtcổ. Cô không thấy là ngay lúc này, khi đang tiếp chuyện cô, tôi vẫn đang siếtcổ Léopoldine hay sao?



- Không.



- Nhưng có đấy. Hãy nhìn đôi bàntay tôi. Hãy nhìn những đốt ngón tay siết chặt quanh cổ con thiên nga, hãy nhìnnhững ngón tay bóp những đốt sụn, xuyên thấu cấu tạo xốp, cấu tạo xốp này sẽtrớ thành nguyên bản.



- Ngài Tach, tôi bắt quả tangngài đang sử dụng phép ẩn dụ.



- Đó đâu phải một phép ẩn dụ.Nguyên bản là cái gì chứ, nếu không phải là một cái sụn bằng lời suông khổnglồ?



- Đó vẫn là một phép ẩn dụ, dùngài có muốn hay không.



- Nếu cô xét mọi sự trong tổngthể của nó, như tôi đang làm lúc này đây, cô sẽ hiểu thôi. Phép ẩn dụ là một sựhư cấu cho phép con người xác lập mối liên kết giữa những mảnh ý niệm của họ.Khi những mảnh nhỏ này biến mất, những phép ẩn dụ không còn chút ý nghĩa nàonữa. Cô nhóc mù quáng đáng thương ạ! Có thể một ngày kia cô sẽ tiếp cận đượcvới tính tổng thể này và sẽ được mở mắt, như tôi rốt cuộc đã được mở mắt, sausáu mươi lăm năm rưỡi trời mù quáng.



- Ngài không cần một viên thuốcan thần đấy chứ, ngài Tach? Tôi trông ngài có vẻ đang bị kích động trầm trọngđấy.



- Chứ còn gì nữa. Tôi đã quênrằng người ta có thể hạnh phúc đến mức này.



- Ngài có lý do nào để mà hạnhphúc đây?



- Tôi đã nói với cô rồi còn gì:tôi đang siết cổ Léopoldine.



- Và chuyện đó khiến ngài vuisướng?



- Chứ còn sao nữa! Cô em họ tôisắp lên đến thiên đàng. Đầu cô ấy ngật về đằng sau, khuôn miệng xinh xắn của côấy hé mở, đôi mắt mênh mang của cô ấy nuốt lấy cái vô tận, nếu không phải làngược lại, gương mặt của cô ấy là một nụ cười rạng rỡ, và thế là, cô ấy chết, tôibuông tay, tôi thả cho xác cô ấy trượt xuống lòng hồ, nó nổi ngửa - đôi mắt côấy ngây ngất nhìn trời, sau đó Léopoldine trôi đi và biến mất.



- Ngài sẽ vớt cô ấy lên chứ?



- Không phải ngay lập tức. Thoạttiên, tôi suy ngẫm về việc mình đã làm.



- Ngài hài lòng về mình chứ?



- Đúng vậy. Tôi cười phá lên.



- Ngài cười ấy à?



- Đúng vậy. Tôi nghĩ thông thườngnhững kẻ sát nhân vẫn khiến người khác phải đổ máu, trong khi tôi đây không làmnạn nhân của mình đổ đến một giọt máu, tôi đã giết cô ấy để ngăn chặn cố ấyxuất huyết, để trả cô ấy về với sự bất tử nguyên thủy và không vấy máu. Mộtnghịch lý như vậy đã khiến tôi phì cười.



- Ngài có một khiếu hài hước lạclõng đến lạ lùng.



- Sau đó, tôi nhìn mặt hồ, gió đãxóa sạch những xoáy nước cuối cùng gợn lên khi xác Léopoldine chìm xuống. Vàtôi nghĩ rằng lớp vải liệm này rất xứng với cô em họ của mình. Tôi bỗng nhớ đếnvụ chết đuối của Villequier và nhớ đến câu khẩu hiệu: "Hãy chú ý, Prétextat,không lặp lại, không rập khuôn kẻ khác." Thế nên tôi lặn xuống, tôi lặn xuốngtận đáy hồ màu lục nhạt nơi cô em họ đang đợi tôi, vẫn thật gần gũi với tôi vàtrở nên bí hiểm giống như một di tích chìm dưới đáy nước. Những lọn tóc dài củacô ấy phấp phới phía trên khuôn mặt, và cô ấy nở một nụ cười bí hiểm thườngthấy trên các cột tượng.



Im lặng dài dặc.



- Rồi sau đó?



- Ồ, sau đó... Tôi đưa cô ấy lênmặt nước và ôm thân thể cô ấy nhẹ bẫng, mềm oặt như một cọng tảo trong tay. Tôimang cô ấy về lâu đài, nơi tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì sự xuất hiện củahai cơ thể trần trụi. Họ nhanh chóng nhận ra rằng Léopoldine còn trần trụi hơntôi nhiều. Còn gì có thể trần trụi hơn một cái xác cơ chứ? Thế là bắt đầu nhữngbiểu lộ tình cảm đến là nực cười, những tiếng kêu la, những giọt nước mắt,những tiếng rên rỉ than vãn, những lời nguyền rủa chống lại số phận và chốnglại thái độ dửng dưng của tôi, nỗi tuyệt vọng - một cảnh tượng vô vị và chướngmắt chỉ xứng với một văn sĩ quèn hạng bét: ngay khi tôi không còn là người xếpđặt, mọi chuyện bắt đầu chuyển sang hướng dở nhất.



- Ngài có thể hiểu nỗi tuyệt vọngcủa những người này, và nhất là của cha mẹ nạn nhân.



- Nỗi tuyệt vọng, nỗi tuyệtvọng... Tôi cho rằng nói vậy là hơi quá lời mất rồi. Đối với họ, Léopoldine chỉlà một ý niệm đẹp và hoa mỹ. Họ hầu như không nhìn thấy cô ấy bao giờ. Từ trướcđó ba năm, chúng tôi hầu như toàn sống trong rừng, họ đã không lo lắng đến thếkia mà. Cô biết đấy, những người chủ lâu đài này sống trong một thế giới hìnhảnh hết sức ước lệ; trong trường hợp đang nói tới, họ đã hiểu được rằng chủ đềcủa cảnh này là "xác của đứa trẻ chết đuối được trả về cho cha mẹ nó".



Cô cóthể hình dung ra các trích đoạn ngây ngô của Shakespeare và của Hugo vẫn khiếnnhững con người tử tế này xúc động. Cô gái mà họ khóc thương không còn làLéopoldine de Planèze de Saint- Sulpice nữa, mà là Léopoldine Hugo, mà làOphélie, mà là tất cả những kẻ ngây thơ vô tội đã chết đuối trên thế giới này.Đối với họ, đứa trẻ linh thiêng là một cái xác trừu tượng, thậm chí người ta cóthể nói rằng cô ấy là một hiện tượng văn hóa thuần túy, và bằng cách khóc lócthan vãn, họ chỉ chứng tỏ rằng năng lực cảm giác trong họ đã được xóa mù triệtđể. Không, kẻ duy nhất biết Léopoldine thật sự, kẻ duy nhất có được những lý docụ thể để khóc thương cho cái chết của cô ấy, chính là tôi.



- Nhưng ngài đã không làm thế.



- Với tư cách là một kẻ sát nhânmà nói, thì khóc thương cho nạn nhân của mình sẽ là thiếu kiên trì. Vả lại, tôiở vào vị trí thích hợp để biết rằng cô em họ của mình đã được hạnh phúc, hạnhphúc mãi mãi. Thế nên tôi tươi cười và thanh thản giữa đám đông than vãn náoloạn ấy.



- Về sau, ngài đã bị chê trách vìthái độ ấy, tôi cho là vậy.



- Cô nói đúng.



- Tôi buộc phải tự bằng lòng vớigiả thiết nói trên, bởi lẽ cuốn tiểu thuyết của ngài đã không nhắc thêm vềchuyện này.



- Quả vậy. Cô đã nhận thấyrằng Hồi ức của kẻ sát nhân là một tác phẩm trong đó chi tiếtnước được lặp đi lặp lại. Kết thúc cuốn sách bằng vụ hỏa hoạn của lâu đài đãlàm tổn hại đến mối liên kết về nước hết sức hoàn hảo. Tôi bức bối bởi nhữngnghệ sĩ này không bao giờ bỏ lỡ dịp ghép đôi nước với lửa: một chế độ lưỡng hợptầm thường đến thế giống như một dạng bệnh lý vậy.



- Đừng cố gắng thuyết phục tôi.Những nguyên nhân trừu tượng này không phải lý do đưa ngài tới chỗ quyết địnhbỏ dở câu chuyện của mình một cách đường đột như vậy. Ban nãy ngài đã nói vớitôi rồi, một nguyên nhân bí ẩn đã xuất hiện và phong tỏa ngòi bút của ngài. Tôixin tóm lược lại những trang viết cuối cùng của ngài như sau: ngài bỏ lại cáixác của Léopoldine trong vòng tay của cha mẹ cô ấy, những người đang khóc lócsụt sùi, sau khi đã giải thích với họ qua quýt đến độ vô liêm sỉ. Câu cuối cùngcủa cuốn tiểu thuyết là thế này: "Rồi tôi lên phòng mình."



- Kết thúc như thế không tồi chútnào.



- Cứ cho là vậy đi, nhưng hãyhiểu rằng độc giả vẫn còn thèm thuồng.



- Phản ứng như vậy đâu có tồi.



- Đối với một lối đọc ẩn dụ thìđúng là không tồi. Nhưng đối với lối đọc bạo liệt như lời ngài khuyến cáo thìchưa đủ.



- Quý cô thân mến, cô vừa có lýlại vừa không. Cô có lý ở chỗ, một nguyên nhân bí ẩn đã buộc tôi bỏ dở cuốntiểu thuyết này. Tuy nhiên, cô đã lầm bởi lẽ, với tư cách là một phóng viên, côlại muốn tôi tiếp tục câu chuyện của mình theo trật tự tuyến tính. Tin tôi đi,làm vậy bần tiện lắm, bởi những gì diễn ra tiếp sau cái ngày 13 tháng Tám ấy,cho đến tận hôm nay, chỉ là một sự suy sút nhơ nhớp và lố bịch.



Ngay ngày 14tháng Tám, đứa trẻ gầy gò và ăn uống điều độ là tôi lúc bấy giờ đã trở thànhmột kẻ phàm ăn kinh khủng. Đó phải chăng là sự trống rỗng mà cái chết củaLéopoldine để lại? Tôi vẫn tiếp tục thèm khát những thứ đồ ăn bị lên án - khẩuvị này vẫn ở lại với tôi. Trong vòng sáu tháng, trọng lượng cơ thể tôi đã tănggấp ba, tôi trở nên dậy thì và thật kinh khủng, tóc tôi rụng sạch, tôi đã mấttất cả. Tôi đã nói với cô về thế giới hình ảnh ước lệ của gia đình tôi rồi đấy:thế giới ấy muốn rằng, sau cái chết của một người thân, họ hàng thân thuộc phảinhịn ăn và gầy rộc đi. Thế nên tất cả mọi người trong lâu đài đều nhịn ăn vàgầy rộc đi, trong khi chỉ duy có cái loại quá thể như tôi là ních cho căng bụngvà tăng cân nhanh trông thấy. Tôi vẫn còn nhớ, không khỏi cảm thấy tức cười,những bữa ăn đối chọi này: ông bà tôi, cậu mợ tôi, những người hầu như chỉ gắpchút ít thức ăn vào đĩa của mình, đã rụng rời khi thấy tôi vét sạch bách thứcăn trong đĩa và nhai ngốn ngấu như một tên đểu cáng. Cộng thêm những vết máubầm ám muội quan sát được trên cổ Léopoldine, chứng cuồng ăn vô độ này đã thổibùng lên những suy diễn. Người ta không trò chuyện cùng tôi nữa, tôi cảm thấymình bị vây hãm bởi những mối ngờ vực đầy hằn học.



- Và có cơ sở đấy chứ.



- Xin hiểu cho rằng tôi đã muốnbứt mình khỏi cái bầu không khí càng lúc càng khiến tôi không còn được vui thúnữa. Và hãy hiểu cho rằng tôi đã chán ghét với việc gạt bỏ tính chất huyền hoặcra khỏi cuốn tiểu thuyêt huy hoàng của mình bằng phần kết thảm thế này. Vậy thìcô đã lầm khi mong muốn một đoạn tiếp theo đúng thủ tục, thế nhưng, cô có lý,bởi lẽ câu chuyện này đòi hỏi một cái kết thực sự - nhưng cái kết này, tôikhông thể biết đến nó trước ngày hôm nay, bởi chính cô là người mang nó đến chotôi.



- Tôi đã mang đến cho ngài mộtcái kết, tôi ấy à?



- Đó là cái cô đang làm ngay lúcnày đây.



- Nếu ngài muốn làm tôi phải lúngtúng thì ngài đã thành công rồi đấy, nhưng tôi muốn nghe một lời giải thích.



- Cô đã mang đến cho tôi dữ liệucuối cùng, dữ liệu thuộc hàng lý thú nhất, với lời nhận xét về những đốt sụn.



- Tôi hy vọng ngài không định làmhỏng cuốn tiểu thuyết đẹp đẽ này bằng cách lồng vào trong đó những lời mê sảngliến quan đến các đốt sụn mà ngài vừa dùng để làm phiền tôi nãy giờ.



- Tại sao lại không nhỉ? Đó làmột khám phá thiêng liêng.



- Tôi tự giận mình, vì đã gợi racho ngài một cái kết tồi đến mức ấy. Chẳng thà cứ để cuốn tiểu thuyết của ngàidở dang còn hơn.



- Tốt hay không tốt thì chuyện đócũng do tôi đánh giá. Nhưng cô sẽ mang tới cho tôi một thứ khác.



- Thứ gì vậy?



- Chính cô sẽ là người cho tôibiết điều đó, cô bé thân mến. Hãy nói sang chuyện đoạn kết đi, cô muốn thếkhông? Chúng ta đã chờ đợi đủ lâu rồi.



- Đoạn kết nào cơ?



- Đừng ra vẻ ngây thơ. Rốt cuộccô sẽ nói tôi biết cô là ai chứ? Cô có thể có mối liên hệ bí ẩn nào với tôinhỉ?



- Chẳng có mối liên hệ nào cả.



- Cô không phải người cuối cùngsót lại của dòng dõi Planèze de Saint- Sulpice?



- Ngài biết rõ ràng gia đình nàyđã lần lượt tạ thế mà không có người nối dõi



- vả lại ngài cũng đóng vai trònào đó trong chuyện này, phải không nào?



- Cô không có một người họ hàngxa nào mang họ Tach chứ?



- Ngài biết rõ ngài là hậu duệcuối cùng của dòng họ Tach rồi còn gì.



- Cô là cháu gái của thầy gia sưsao?



- Ôi không! Ngài sẽ còn tưởngtượng ra cái gì nữa đây?



- Vậy thì tổ tiên của cô là ai?Người quản gia hay bếp trưởng của lâu đài?



Người làm vườn chăng? Một cô hầuphòng chăng? Chị cấp dưỡng?



- Đừng có mê sảng nữa đi, ngàiTach; tôi không có mối liên hệ dưới bất kỳ hình thức nào với gia đình ngài, vớitòa lâu đài của ngài, với ngôi làng của ngài hay quá khứ của ngài.



- Thật không thể chấp nhận được.



- Tại sao vậy?



- Cô sẽ không đời nào cất côngtìm hiểu về tôi nếu giữa hai ta không có lấy một mối liên hệ mờ ám nào đó.


Nhấn để mở bình luận

Hồi ức kẻ sát nhân