Hơn Cả Một Tình Yêu



Vũ Hải Đăng vẫn chưa hết bất ngờ, nụ hôn đầu của anh là dành cho con trai hay sao? Toàn bộ dây thần kinh của anh đang đấu tranh một cách kịch liệt? Phải làm sao đây? Trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, anh liếc vội lên chiếc camera giấu kín.

Chết thật, nó đã quay lại toàn bộ sao ? Bên Đỗ Duy Đức không khá hơn là mấy, cậu nhanh chóng vào nhà vệ sinh, rửa mặt qua nước lạnh mới khiến cậu bình tĩnh.

Đưa tay chạm nhẹ lên môi, đây là lần thứ hai rồi, không thể diễn tả được cảm giác ở trong lòng mình.

Cậu đấm mạnh lên chiếc gương khiến nó nứt một một đường.
"Nực cười! Làm gì có chuyện mình thích anh ta nên mới hôn.

Là do anh ta tự nhận lấy thôi!"
Sau lần hại người nhưng lại hại mình đó, anh liên tục tránh mặt cậu.

Ở đâu cậu xuất hiện thì ở đó anh sẽ né như né tà, trừ khi việc đụng mặt khi dạy học, còn lại cậu hoàn toàn không nhìn thấy anh.

Đỗ Duy Đức nghĩ đó cũng là một điều tốt, không nhìn nhau sẽ không để tâm nhiều.

Nhưng không vì thế mà tâm trạng cậu trở nên tốt hơn, thậm chí ngày càng tệ đi.

Có thể nối giận bất cứ khi nào, chính cậu cũng không thể giải thích sự khó chịu này của mình, như có một chiếc dằm ở trong tay không được lấy ra vậy.

Chiếc thẻ nhớ trong camera giấu kín đã được anh lấy ra, trong một lần đi vứt rác, anh đã thẳng tay quẳng nó vào thùng.

Đoạn video này không được phép có nhiều người biết.

Anh ngồi trên bàn giáo viên vô tình nhìn xuống đúng lúc cậu đang cười đùa với đám bán, khuôn mặt bất giác đỏ lên.

Vội vàng quay đi chỗ khác, đang trong suy nghĩ hỗn độn thì nghe tiếng gọi.
"Thầy Vũ Hải Đăng! Thầy giáo ơi!"
"À tôi đây! Em có gì muốn hỏi sao?"
"Em không hiểu bài này, thầy hướng dẫn em được không?
Anh chăm chú hướng dẫn bài cho cô sinh viên trong khi có một ánh mắt vẫn đang dõi theo từng cử chỉ, hành động của anh.

Tháng 2 đến mang theo thời tiết se lạnh, những cơn mưa xuân.

Tháng 2 đến mang một ngày tràn ngập tình yêu đến theo đó là ngày Valentine, ngay từ đầu tháng, các mặt hàng như socola, hoa, gấu bông, những món quà kỷ niệm nhỏ xinh,...đã được bày bán.

Hàng loạt các cửa hàng, con phố cũng trang trí theo phong cách tình yêu đôi lứa.

Trường Đại học A cũng không phải ngoại lệ, các cặp đôi nắm tay nhau, bày tỏ những lời yêu thương nhất đến đối phương.

Ngày 14/2, các sinh viên trong trường náo nhiệt tặng nhau những món quà.

Đỗ Duy Đức và Phạm Nhật Hằng năm nào cũng vậy, rất nhiều sinh viên vây quanh tặng quà.

Năm nay có sự góp mặt của Vũ Hải Đăng, anh vừa bước vào cổng trường đã có những món quà dâng đến.
"Thầy nhận cho bọn em vui nha!"
Bất đắc dĩ anh phải ôm đống socola lên phòng, tự nhiên thấy cậu đang ngồi ở vị trí cũ gác chân chơi game.

Tay anh mất lực đỡ, đống socola rơi hết xuống sàn.

Nghe tiếng động, cậu ngẩng lên nhìn rồi lại chăm chú vào màn hh đin thi: Anh nhh tay nhn gọn nhg thh sl ri bn di ln đi thgo phghng như nhìn thấy cậu.

Một cậu nam sinh viên gọi anh có việc.
"Việc gì thế?"
"Có một bạn nữ có chuyện muốn nói với thầy, ở dưới sân bóng nhé!"
Anh sắp xếp đống quà gọn gàng rồi rời đi không nói với cậu một lời, cậu không để ý nhưng hai hàng mày đã nhíu chặt lại với nhau.

Cậu bất giác đi đến phía cửa sổ phòng anh, nhìn xuống sân bóng thấy một nữ sinh đang giấu món quà phía sau đợi anh đến.

Tỏ tình à? Anh ta cũng đào hoa quá nhỉ? Sau đó anh cũng đến đứng trước mặt nữ sinh, cô nhanh tay đưa món quà ra.

Cậu khó chịu quay vào trong, chân đá vào chiếc bàn một cái.

Chỉ là tỏ tình thôi mà? Tại sao cậu phải khó chịu? Thật buồn cười! Cứ nghĩ đến việc anh chuẩn bị đồng ý lời tỏ tình của cô gái kia thì cậu lại không tập trung vào trận game được nữa.

Diễn biến dưới sân, diễn biến không theo cách cậu nghĩ.
Anh bối rối và cũng khá bất ngờ, sau đó trả lại món quà ý nghĩa đó.
"Thầy xin lỗi! Nhưng có lẽ thầy không thể đồng ý lời tỏ tình của em."
"Thầy có người yêu rồi ạ?".

Cô bé không kìm được những giọt nước mắt khi bị từ chối.
"Thầy chưa! Thầy muốn tập trung cho sự nghiệp trước, thầy cũng không phù hợp với một cô gái năng động như em.

Hãy tìm một người thích hợp có thể chăm sóc cho em nhé!"
"Vâng..."
Anh vươn tay xoa đầu an ủi động viên cô trò nhỏ, thở dài một hơi rồi lên phòng.

Chắc giờ này cậu ta đã đi rồi nhỉ?
Lần mở cửa này lại khiến anh bất ngờ, cậu vẫn ở đây.
"Sao thầy lại ở đây? Đáng lẽ phải đi hẹn hò với bạn gái rồi chứ."
"Bạn gái? Tôi làm gì có bạn gái nào?"
"Cô gái dưới sân bóng không tỏ tình thầy à?"
Anh ngơ ra một lúc mới biết cậu đang nói về vấn đề gì, ngồi vào ghế rồi anh mới trả lời của cậu.
"Sao cậu biết cô ấy tỏ tình?"
Câu hỏi bất chợt khiến cậu nhất thời không biết trả lời sao, là cậu đã theo dõi từ trên à?
"Thì...thì hôm nay là Valentine, không tỏ tình thì làm gì chứ?"
"Ồ...tôi từ chối rồi, không có bạn gái gì hết."
Anh bóc một thanh socola vừa cho lên miệng cắn một miếng đã nghe thấy cậu vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
"Từ chối là tốt rồi."
Tốt? Tốt chỗ nào? Anh đang định bật cười vì trò trẻ con của cậu thì vô tình cắn vào lưỡi, đúng là xui xẻo hết chỗ nói.

Chưa hết buổi học, Phạm Nhật Hằng đã lái xe đến My Sun, mang theo đống quà hôm nay nhận được cho
Nguyễn Mai Anh.
"Của em hết luôn à?"
Cô nhìn một núi chất đống mà cảm thán, đúng là thiên kim tiểu thư xinh đẹp.

tài giỏi được nhiều người theo đuổi thật.
"Sau câu nói này là của chị rồi, chị lấy hết đi, em không thích!"
"Nhưng..."
"Giúp em nha!"
Nhìn ánh mắt làm nũng của Phạm Nhật Hằng nên cô đành đồng ý, Phạm Nhật Hằng bật cười vì mục đích cuối cùng cũng hoàn thành.


Nhấn để mở bình luận

Hơn Cả Một Tình Yêu