Hơn Cả Một Tình Yêu



Đúng là vậy, bình yên chưa được bao lâu thì sóng gió đã đến.

Nhìn thấy đàn em của Đỗ Duy Đức kéo đến thư viện, Vũ Hải Đăng nghĩ rằng sắp có phiền phức rồi.
"Thưa thầy! Theo yêu cầu của đại ca, bọn em đến chuyển lời cho thầy.

Sau giờ học hãy đến sân bóng rổ của trường, nếu không đến thì tên thẩy sẽ nổi bật trên trang nhất của trường."
Lại trò đe dọa nhưng anh không thể chống đối đành bất lực nghe theo đến sân bóng rổ.

Khi anh đến thì đã có toàn bộ các thành viên của đội bóng lớp 3-A.

Cậu đi ra vẫy tay gọi anh vào phòng thay đồ.
"Cậu có chuyện gì?"
"Quản lý đội bóng nghỉ rồi, tôi muốn thầy làm quản lý."
"Tại sao phải là tôi mà không phải người khác?".

Anh bất mãn lên tiếng.
"Vì đơn giản là thầy thích hợp."
Câu trả lời như vậy khiến anh không vừa lòng nhưng cậu không thể nói là vì cậu tin tưởng anh được.

Cứ như thế, anh bất đắc dĩ trở thành quản lý tạm thời, ngoài việc soạn giáo án lên lớp, đi làm thêm, thời gian rảnh thay vì ngồi nghe nhạc đọc sách như trước thì hiện tại phải xem các video thi đấu của các đội bóng trường khác để phân tích ưu nhược điểm của họ rồi làm một bản báo cáo cho Đỗ Duy Đức.

Thời gian khá gấp trong một tuần nên anh cũng chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng cần thiết.

Trận đấu cuối cùng cũng diễn ra, ngày hôm ấy cả trường đại học A đều đem băng rôn cổ vũ tiếp thêm động lực cho đội bóng 3-A.

Nói như như vậy nhưng phần lớn sinh viên nữ đến để xem các chàng trai 3-A thi đấu, đặc biệt là nam thần trong mắt họ - Đỗ Duy Đức.

Với sự cổ vũ hết mình của các cổ động viên cùng tài năng bóng rổ thì 3-A bất bại tiến đến vòng chung kết.

Trong suốt quá trình thi đấu, cảm xúc của anh liên tục lên xuống vì những lần đối thủ chơi ăn gian, anh lo cho học trò của mình bị thương.

Có phải là vậy không? Hướng ánh mắt đến Đỗ Duy Đức đang tập trung cao độ, anh bất giác mỉm cười.

Ngoài lúc ăn hiếp người khác thì những lúc như thế này cậu ấy thật tuyệt.
"Vũ Hải Đăng!"
"Hả..hả?"
"Thầy làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Tôi biết tôi đỉnh rồi." ()
Đúng là mỗi lần suy nghĩ tốt về cậu thì chính cậu lại đập nó đi một cách tan tành, anh ném chai nước và khăn lau về phía cậu.
"Tự tin thái quá rồi thua, tôi sẽ cười thật to chúc mừng cậu."
Cậu uống một ngụm nước lớn rồi ném chai lại cho anh, lời nói khẳng định giữa tiếng reo hò của mọi người.
"Chắc thầy không biết Đỗ Duy Đức luôn thắng."
Hiệp đấu này căng thẳng hơn khi đối thủ liên tục gây khó dễ, họ đổi chiến thuật kèm chặt chủ lực của đội là Đỗ Duy Đức.

Trong một khoảnh khắc mất tập trung, một sinh viên đã dùng chiêu trò chơi xấu khiến cậu ngã mạnh xuống sàn.

Tất cả sinh viên đại học A đều la hét lo lắng, mặt anh tối sầm lại nhìn cậu cắn môi nhịn cơn đau.

Trọng tài phạt sinh viên chơi xấu kia, đồng đội chạy đến đỡ cậu ra ngoài sân.
"Cậu không sao chứ? Để tôi kiếm tra."
Anh nâng cánh tay đã đỏ ửng một bên của cậu lên, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu không thể tả.

Cậu uống chút nước mới khiến bản thân giảm choáng váng, lúc này cơn đau từ cánh tay mới truyền đến, cậu nhăn mày cố tỏ ra bản thân vẫn ổn.
"Tôi không sao, nghỉ một chút rồi vào tiếp."
"Cậu nhìn đi! Tay như thế này rồi còn muốn vào, bị điên hay gì?"
Cậu không ngờ phản ứng của anh lại mạnh như vậy, chính anh cũng không biết vì sao mình lại lớn tiếng và kích động như thế.
"Thầy lo cho tôi à?"
"Ừ..."
Anh cúi đầu xuống không nhìn nổi nữa, trái tim đau như ai bóp nghẹt, cậu bật cười rồi vươn tay xoa nhẹ mái tóc anh.

Thường ngày anh ghét cậu đến mức thiếu điều cầm gậy đập cho một trận, nhưng hôm nay lại lo lắng cho vết thương của cậu.
"Không có tôi thì 3-A sẽ thua, thầy xem vừa ra đã bị dẫn trước rồi.

Dù sao cũng đi đến vòng cuối, ít nhất cũng không thể để công sức tập luyện bấy lâu nay đổ sông đổ bể.Với cả..."
Cậu nhìn lên các hàng ghế chứa đầy các sinh viên trường đại học A, sau khi cậu bị thương, tiếng cổ vũ ngày càng tô và cuồng nhiệt hơn.

Anh cũng hướng lên theo ánh mắt cậu, cảm nhận bầu không khí đoàn kết hi vọng vào một chiến thắng.
"Tin tôi đi."
Cậu quấn băng quanh cánh tay bị thương, tiếp tục vào sân thi đấu.

Nụ cười tự tin kia khiến anh không thể nói thêm lời nào, chỉ im lặng dõi theo cậu.

Đỗ Duy Đức sẽ làm được thôi.

Đội 3-A dần lấy lại được phong độ và đuổi theo điểm của đối thủ, chẳng mấy chốc đã bằng điểm nhau.

Thời gian cũng sắp hết, các đồng đội phối hợp ăn ý chuyền bóng đến vị trí của cậu.

Kìm nén cơn đau ở cánh tay, cậu di chuyển nhanh chóng đến rổ của đối thủ.

Cả nhà thi đấu nín thở chờ đợi, ánh mắt của anh cũng vẫn hướng theo từng cử chỉ của cậu.

Nhất định phải được!
Nhất định!
"Đỗ Duy Đức! Cậu phải thắng!"
Anh hét thật to, cậu lợi dụng lúc đối thủ lơ là liền bật nhảy thật cao, quả bóng bay trúng vào rổ.

Nhà thi đấu như bùng nổ, tất cả đều reo hò chúc mừng.

Những phút cuối cùng, tay của cậu đã quá sức chịu đựng nhưng sau khi nghe tiếng anh gọi tên, một nguồn năng lượng khác dâng trào khiến cậu lấy hết sức mình đưa bóng vào rổ.
Nguồn năng lượng thần kì này là sao?


Nhấn để mở bình luận

Hơn Cả Một Tình Yêu