Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương


Vũ không đôi co thêm, anh ta thừa hiểu còn lâu tôi mới đồng ý. Bà Thủy cứ nghe đến Đan Như là hai sáng mắt lên, liền hỏi Vũ:

– Con bé Như bao giờ đến nhà ta vậy Vũ?

– Cuối tuần này mẹ ạ. Tối mai cô ấy muốn mời mẹ đi spa đấy, mẹ có rảnh không ạ?

– Ui thế mà không nói với mẹ sớm, được rồi, mai mẹ sẽ đi!

– Hay chị dâu cũng đi với mẹ cho vui?

– Thôi… mẹ cứ đi đi ạ!

Tôi từ chối ngay, tốt nhất là tránh xa hai con người này mấy chục cây số cho yên lành. Một hồi bữa tối kết thúc, tôi theo Vinh trở về phòng. Vinh thay lại bộ đồ áo phông, quần xà lỏn mát mẻ, trèo lên giường, lúc này mới nghiêm túc hỏi:

– Hôm nay cô rất lạ! Nói nhiều gấp ba lần mọi khi.

Còn biết so sánh là gấp ba lần cơ đấy! Tôi cười cười đáp:

– Anh nhạy cảm quá rồi… em vẫn thế mà!

– Hay ăn nhầm phải thứ gì hả? Đừng nói uống cà phê quá liều đấy nhé!

Tôi gật gật đầu đồng ý:

– Thôi chết, buổi chiều em uống hai tách cà phê thật anh ạ! Quả này đêm nay mất ngủ rồi!

– Mất ngủ càng tốt!

Vinh nháy mắt, tôi nổi hết cả da gà nhưng lại cảm thấy gần gũi với anh vô cùng. Tôi chủ động ngồi bên cạnh Vinh, xoa xoa má anh:

– Cà phê không chỉ giúp em nói nhiều… mà còn… bị kích thích… rạo rực…

Tôi hất tóc mái anh, liếm môi trêu ghẹo. Con người này quen chủ động “hành hạ” tôi, giờ tự nhiên bị tôi chủ động tấn công, anh lùi lùi người về sau, lùi thế nào mà ngã ra giường làm tôi cũng ngã theo… nhưng là do tay ai kia kéo tôi ngã cùng. Ghê gớm thật, tưởng bị động nhưng cuối cùng vẫn là chủ động, không chịu thua miếng nào!

Má tôi áp trên khuôn ngực đàn ông vững chãi, lắng nghe tiếng tim bên dưới đập rộn ràng hệt như trái tim tôi.

– Anh… anh cũng yêu em rồi… phải không anh?

Tôi lí nhí hỏi. Người kia không đáp, chỉ im lặng. Tôi cũng không gặng hỏi, anh đối với tôi sao cũng được, coi tôi là Lan cũng được, miễn là cho tôi được ở bên anh…

– Tính cách của cô… khác Lan hoàn toàn. Từ lúc nào tôi đã không còn coi cô là Lan nữa.

Tôi sững sờ ngẩng mặt nhìn Vinh. Hai mắt anh nhìn lên trần nhà, âm giọng nhàn nhạt. Tôi gật gật đầu, không muốn so sánh với quá khứ của anh. Quá khứ hãy để nó ngủ yên, tôi chỉ cần hiện tại và tương lai của anh là đủ rồi!

Vinh ngồi dậy, anh bỏ sang thư phòng. Từ ngày anh đuổi tôi khỏi đó, tôi chưa từng vào lại, sâu trong lòng tôi rất sợ bị anh đuổi thêm một lần.

Đang đọc sách trên giường, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, tôi giật mình khi nghe có tiếng bác Hồng bên ngoài:

– Cô Vy, cậu Vinh nhờ tôi pha tách nước chanh mật ong cho cô dễ ngủ, uống thứ này giải say cà phê tốt lắm đấy cô ạ!

Trái tim như ngưng đập, tôi lúng túng mở cửa cho bác gái, đón nhận tách nước chanh mật ong thơm thơm chua ngọt từ bác, cảm giác vị thanh ngọt lan từ đầu lưỡi truyền đến tận nơi sâu thẳm trái tim. Anh lo lắng cho tôi, chăm sóc cho tôi từ những điều nhỏ bé thế này… cứ từng bước đi sâu vào trái tim tôi thế này… tôi biết phải làm sao đây?

Tôi cũng muốn làm gì đó chăm sóc cho anh, dù hơi sợ bị anh đuổi cổ nhưng tôi vẫn quyết định xuống bếp, tìm trà đông trùng hạ thảo mà bác gái nói anh thích để pha.

Vừa bưng tách trà ấm quay người, tôi giật mình suýt thì làm đổ tách trà, lừ mắt với Vũ:

– Chú làm cái gì thế, theo dõi tôi à?

– Tôi sợ chị dâu đầu độc anh tôi, nên tôi phải thử trước!

Vừa nói Vũ vừa cầm tách trà uống ực một ngụm cạn sạch. Ngay sau đó anh ta kéo tôi vào một phòng trống gần đó, ép tôi vào tường rồi hôn lên môi tôi trong sự chống cự quyết liệt của tôi.

CHÁT!

Một bên má Vũ hằn năm ngón tay tôi. Điên lên mất với con quỷ sứ này!

– Chú bị điên à? Chú có biết chú vừa làm cái gì không hả?

Tôi ức đến đỏ hoe cả hai mắt chất vấn. May mà giờ này đã muộn mọi người đều không ở đây.

Vũ đưa tay xoa xoa má, cười nhẹ:

– Chị giả vờ với ai chứ làm sao qua được mắt tôi! Hai người đâu có yêu thương gì nhau, đúng chứ?

– Yêu hay không đó là chuyện của chúng tôi! Chú giữ đúng vị trí của mình đi!

Tôi bực mình quay đi. Vũ vươn tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, vừa hít hà vừa nói bên tai tôi:

– Tôi yêu chị từ lần đầu tiên gặp chị. Chị không giống Lan một chút nào! Hãy theo tôi, tôi sẽ cho chị tất cả!

Tôi vùng vằng muốn thoát khỏi Vũ mà không thể, đang định kêu lên thì có tiếng bác Hồng:

– Sao lại có khay cốc không ở đây…

Tôi cảm nhận bàn tay lớn bịt miệng mình. Vũ thì thào:

– Tôi sẽ làm chủ Phúc Thanh, lão Vinh chỉ là kẻ bỏ đi chết chìm với quá khứ, chị nên thông minh một chút!

Tôi lắc lắc đầu không nghe. Bác Hồng đi rồi, Vũ mới chịu buông tôi ra, nhún vai bước qua mặt tôi, để lại tôi căm hờn nhìn hắn bằng tất cả những gì khó chịu nhất. Tôi điên mất với con người này. Hắn thừa nhận hắn yêu tôi, thừa nhận dã tâm làm chủ Phúc Thanh, hắn biết tôi và Vinh chỉ đang đóng kịch. Nếu tôi nói ra chuyện này, liệu Vinh có tin tôi không hay lại cho là tôi bịa chuyện?


Nhấn để mở bình luận

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương