Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương


– Mai chúng ta chuyển đi.

Tôi ngỡ ngàng, niềm vui bất ngờ dồn dập làm tôi cứ nhìn anh không chớp. Tôi và anh… sẽ dọn ra ngoài, sẽ không còn phải đối diện với Vũ cùng bà Thủy nữa sao?

– Anh… em rất mong sớm được ở riêng.

Vinh “ừm” khẽ, đôi môi anh chạm đến môi tôi, nụ hôn ngọt ngào da diết, dường như cả lời xin lỗi anh đặt trong đó làm tôi ngây ngất, cứ vậy thả lỏng bản thân mà chìm đắm vào những cung bậc say mê của bao va chạm thể xác bất tận. Anh không còn nhìn tôi là Lan nữa. Anh nhiệt thành say mê tôi vì tôi, không phải vì Lan nữa, có phải vậy không? Tôi không biết… không biết nữa… nhưng có gì là quan trọng, quan trọng là anh tin tôi, anh say mê làm tình với tôi, anh mong có con với tôi, tôi còn đòi hỏi gì hơn ở anh đây?

Ngày mới bắt đầu, ánh bình minh chan hòa len qua rèm cửa. Cảm giác đau nhức toàn thân sau một đêm nóng bỏng, tôi khẽ chau mày tỉnh giấc, phát hiện đầu mình đang gối trên cánh tay anh. Nhớ lại những gì đêm qua, có lúc tôi còn chủ động “ở trên”, hai má nóng bừng tôi chẳng biết phải giấu mặt vào đâu, chỉ chúi mặt vào ngực anh lảng tránh khi bắt gặp đôi mắt anh bừng tỉnh.

– Đêm qua… thật tuyệt!

Vinh thì thào vào tai tôi, khóe miệng anh cong cong. Anh khẽ đẩy tôi ra để bắt đầu cho một ngày bận rộn, không quên dặn dò:

– Em cứ ngủ đi, tôi quen dậy sớm.

Tôi há hốc miệng trước tiếng “em” ngọt ngào từ miệng Vinh. Anh… đã thực sự muốn xây dựng một mối quan hệ vợ chồng với tôi… Tôi kéo tay Vinh, vươn người hôn chụt một cái lên môi anh, cong mắt cười:

– Nụ hôn buổi sáng tặng chồng đẹp trai.

– Nịnh bợ!

Vinh bĩu nhẹ môi, anh vào toilet đánh răng rửa mặt. Lúc này mới có sáu giờ, tám giờ công ty mới điểm danh nhưng tôi cũng không ngủ thêm. Chải gọn mái tóc, tôi nhoẻn cười khi anh bước ra.

– Sao em không ngủ tiếp?

– Nghĩ đến việc được ở riêng em háo hức lắm!

Hai mắt còn rỉ của tôi lấp lánh nhìn Vinh, anh phì cười đáp:

– Tối nay về sớm đi xem nhà.

Tôi gật gật đầu vui vẻ, anh xoa đầu tôi như xoa đầu cún rồi định ra ngoài. Tôi đoán anh lên phòng gym ở tầng bốn, liền nháy mắt:

– Hôm qua còn canh khoai tây, ăn món mì khoai kia không em xuống bếp làm cho?

Ở nhà Vinh bình thường không để lại đồ ăn qua đêm, có điều tối qua thấy canh còn dư tôi đã dặn bác Hồng giữ lại. Chắc hẳn không ai nghĩ anh sẽ ăn món này nên nhất định sẽ mặc kệ bát canh khoai trong tủ lạnh.

Vinh ngạc nhiên gật đầu. Tôi tủm tỉm cười, đánh răng rửa mặt nhanh rồi bước ra ngoài. Giờ này còn sớm nên bếp cũng chỉ có bác Hồng đang lục cục làm việc. Tôi cười tươi chào bác, thấy tôi bác tinh ý phát hiện ra ngay, trêu chọc:

– Cô Vy hôm nay tươi lắm nhé!

Tôi ngường ngượng mở tủ lạnh, thấy bát canh khoai còn nguyên, hài lòng đem ra. Nhờ bác Hồng lấy giúp tôm khô cùng mì gạo, tôi làm xong phần nước dùng. Chờ Vinh tập xong bước xuống, tôi chan hai bát mì khoai tôm, cùng anh ăn sáng món ăn “tiện lợi” này mà cảm tưởng như đang ăn sơn hào hải vị ngon nhất trần gian.

– Ngon!

Vinh khen một câu làm tôi sướng rân cả người, mím môi cười tôi nói:

– Thỉnh thoảng em lại làm cho anh ăn.

– Ngày nào cũng làm đi.

Tôi ngỡ ngàng, tủm tỉm:

– Như thế anh sẽ thấy chán đấy.

– Tôi có thể ăn một món mãi không chán.

Vinh khẽ nhướng mày nháy hai cái làm hai má tôi nóng ran liền cúi xuống ậm ừ. Nếu lời Vinh nói là sự thật, chẳng lẽ con người anh chung thủy ngay từ cách ăn uống hay sao? Lẽ ra may mắn được ở bên anh đã thuộc về cô gái xấu số Ngọc Lan kia, tôi có mặt ở đây là nhờ chị ấy, tôi vừa biết ơn lại vừa thương hại người con gái này, không có diễm phúc được ở bên anh dài lâu, để rồi giờ người may mắn là tôi.

Vinh ăn sáng xong, anh lên phòng thay đồ. Tôi còn ở lại bếp dọn dẹp, khi lên phòng Vinh đã không còn ở nhà. Anh đi sớm lại về muộn, tôi cũng không có ý định bám càng anh.

Một ngày làm việc không vui không buồn trôi qua, tôi chạm mặt Vũ một lần khi hắn đến tìm Như. Ánh mắt cợt nhả của hắn làm tôi muốn tát lật mặt hắn ra. Nếu không vì thể diện của nhà họ Dương tôi đã kiện hắn với bằng chứng chính hắn ghi lại rồi.

Khi tôi từ nhà vệ sinh bước ra, không ngờ Vũ đứng chờ tôi bên ngoài. Tôi đanh mặt lùi người lại, gắt:

– Tránh xa tôi ra!

Vũ nheo mắt cười:

– Tôi có làm gì chị đâu! Tôi đến ngắm chị một chút cho đỡ nhớ thôi!

Tôi mặc kệ hắn, quay đi, hắn vẫn nói tiếp sau lưng tôi:

– Chị đừng hi vọng Vinh yêu chị, anh ta vĩnh viễn chỉ yêu Lan mà thôi.


Nhấn để mở bình luận

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương