Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương


Nếu như với Phương, tôi không ghen tuông, không trách giận, thì lúc này… tôi cũng không trả lời chính xác được tôi có trách Vinh hay không? Anh muốn tôi tin anh chọn tôi… nhưng anh chưa từng nói anh yêu tôi. Phải rồi, anh chưa từng yêu tôi mà, tôi có thể nào trách anh được đây? Không… tôi chỉ nên thương xót chính bản thân mình, chính tôi đã ngu ngốc tự đặt mình vào hoàn cảnh này, đã tự ảo tưởng anh yêu thương tôi để rồi lúc này là bẽ bàng đau đớn.

Tôi đã thức suốt đêm, khóc cũng quá nhiều, mệt mỏi rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tôi giật mình thức giấc, Vinh đang ở trong phòng tắm. Anh đã phản bội tôi, anh có biết là tôi đã biết tất cả không?

Vòng tay ẩm ướt vòng qua eo tôi, bất giác tôi rùng mình như chạm phải một thứ gì đáng ghê tởm nhất. Tôi vẫn cứ trách anh, vẫn cứ hận anh đến run rẩy dù cho tôi đã cố gắng bào chữa cho anh!

Tôi trấn giữ trái tim đang đập thình thình, nghẹn giọng hỏi anh:

– Anh… bộ hồ sơ kia… thế nào rồi?

– Lan lấy lại được rồi.

Anh trầm giọng, không muốn nói tiếp chuyện này, chỉ đưa tay gạt món tóc ở cổ tôi để thơm nhẹ lên gáy tôi. Tôi hừ nhạt nói:

– Em nghi chị ta bịa chuyện! Lũ cướp kia chính là người của chị ta!

Vinh im lặng không đáp, có khi nào… anh bao che cho chị ta trước tôi? Phải rồi, hai người vừa như cá với nước thân mật thế cơ mà, anh còn có thể bóc trần chị ta trước tôi sao? Tôi chính là người ngoài, là kẻ mà anh cần che giấu sự thật!

Tôi nuốt nghẹn, cố gắng giữ âm giọng bình tĩnh để có thể hỏi anh:

– Tại sao anh không nghe điện thoại của em?

– Lúc ấy anh gấp quá…

Tôi không còn giữ nổi bình tĩnh, cơn điên bùng phát khiến tôi vùng dậy, đáp cả cái điện thoại ra trước mặt anh:

– Anh gấp… là gấp thế này, có đúng không? Tôi đúng là con ngu nên mới tin anh, để rồi cả đêm chờ đợi, cả đêm một mình khóc trong ấm ức tủi hờn, còn anh… anh đang quấn quýt bên người ta rồi, êm ấm bên người ta rồi!

Khuôn mặt, ánh mắt chuyển vẻ cam chịu cùng hối lỗi của Vinh làm tôi quỵ ngã. Anh đã thừa nhận rồi, thừa nhận anh phản bội tôi rồi!

– Vy… anh xin lỗi.

Từ lúc Vinh thực sự chấp nhận tôi, tôi chưa từng nghe anh xin lỗi, vậy mà… lần đầu tiên tôi nghe anh nói ra ba tiếng ấy lại chính là nhát dao sắc nhọn cắm thẳng vào trái tim tôi. Cơ thể tôi bần thần rồi thẫn thờ vô lực, cả khuôn mặt ướt đầm nước mắt.

– Em nghe anh giải thích được không? Lúc đó… anh không hiểu sao mình không thể kiểm soát được bản thân… Anh nhìn Lan ra em! Anh xin lỗi… nhưng trong lúc bên Lan anh chỉ nghĩ đến em!

Tôi lắc đầu, răng cắn chặt vào môi, hai mắt nhắm lại để mặc dòng nước mắt lăn dài. Tôi có thể chấp nhận anh còn tình cảm với Lan, nhưng tình cảm đến tận mức này thì… tôi thua rồi. Tôi thừa nhận mình thua sức chịu đựng của chính tôi rồi. Anh níu kéo tôi, anh vẫn muốn ở bên tôi, nhưng tôi không muốn, tôi không thể sống kiếp chung chồng, dù cho anh có là người đàn ông ưu tú nhất trên thế gian này đi chăng nữa!

– Em không muốn tiếp tục. Anh cứ ở bên Lan, không cần phải nói với em những lời như vậy chỉ để giữ em lại bên anh. Sức chịu đựng của em có hạn thôi anh à. Bao ngày qua em vẫn luôn lo sợ cái ngày này, hóa ra cũng đã đến lúc nó đến thật rồi, chỉ tiếc em ngu ngốc tin tưởng anh quá để rồi đau đến thế này. Lan bằng xương bằng thịt đã ở bên anh, đứa con anh cần ở em chỉ còn là quá khứ phải không?

– Em nhất định không thể tin anh sao Vy?

Vinh hướng đôi mắt đỏ hoe ân hận nhìn tôi, khuôn mặt anh là sự bất lực làm ruột gan tôi quặn thắt. Tôi mím môi, nuốt nghẹn một ngụm nước bọt. Hít sâu một hơi, tôi gạt sạch nước mắt trên mặt. Sắc trời bên ngoài đã ưng ửng sáng. Ngày mới đã bắt đầu, chỉ tiếc rằng lại là sự bắt đầu của chia ly.

– Vy, đừng đi! Anh xin em!

Hốc mắt đỏ hoe, Vinh níu bàn tay nhỏ của tôi giữ chặt nhưng ý tôi đã quyết. Dù sức lực anh lớn, dù tôi không thể thoát khỏi bàn tay anh ngay lúc này, nhưng anh không thể nào giữ tôi lại cuộc hôn nhân với anh thêm nữa. Tôi buông tay anh không phải vì tôi không thể tha thứ cho anh, mà là tôi không muốn mối quan hệ giữa Lan, anh và tôi cứ mãi quẩn quanh, để rồi nỗi đau cứ thường trực cứa vào tôi những vết sắc lẹm đến không thể nào liền sẹo! Anh và Lan không chỉ có quá khứ, mà còn tình, còn nghĩa. Có Lan mới có tôi, vĩnh viễn tôi không thể nào thay đổi được sự thật này. Lan trở về rồi, anh đã ở bên Lan rồi, vậy thì tôi chính xác là kẻ dư thừa, một kẻ dư thừa phải ra đi mang theo vết thương chằng chịt trong tim.


Nhấn để mở bình luận

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương