Hồng Nhan Nhược Tuyết


Tháng sáu Giang Nam, phủ Lâm An, Tổ trạch Sở gia.

Mưa rơi, sâu bên trong đình viện một gian nhà cổ, giống như một thế giới chìm trong biển nước. Cả một khu rừng trúc đều nghiêng ngả điêu linh, mưa to từ trên mái hiên đổ xuống, đan thành một màn mưa khổng lồ liên miên không dứt. Dưới mái hiên có một thiếu niên mặc thanh sam đang đứng, lưng đeo trường kiếm, mày nhíu chặt. Gương mặt tuấn tú đứng dưới mưa bụi gần như trở nên trắng bệch, đôi môi mỏng mím thật chặt, ánh mắt u lãnh xuyên thấu qua màn mưa trùng điệp, xuyên qua hành lang dài nhỏ gấp khúc vắng vẻ, nghiêng tai như lắng nghe cái gì...

Loáng thoáng, nghe như có tiếng đàn sáo ca hát vui vẻ vang lại đây, mang theo hơi thở đặc hữu xa mỹ của bọn nhà giàu. Thiếu niên kia chợt ngẩn ra, rồi lâm vào trầm tư, phảng phất như nhớ lại năm tháng nào đó... Hoa rơi rụng bay bay, cảnh còn người mất. Năm đó cũng là cuộc sống danh gia vọng tộc, mà hiện giờ sâu trong trạch viện cây cối lại xơ xác tiêu điều.

Đột nhiên tiếng đàn sáo, hoan ca ngưng bặt. Mưa to vẫn lặng im rơi xuống, những hạt mưa như tinh linh nhảy nhót trên mặt đường lát đá xanh, khiến cho vách tường màu đỏ ướt loang lỗ.

"A!" Đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân hét chói tai ở tiền viện Sở trạch, ngay sau đó là tiếng cái bàn bị ném đi, tiếng đánh nhau kịch liệt hết đợt này đến đợt khác truyền tới, cùng với... mùi huyết tinh nồng nặc, ngập tràn trong tiếng mưa lạnh lẽo.

Xem ra, đệ tử ở tiền đường lần này không thể chống đỡ được rồi.

Thiếu niên áo xanh rút kiếm chạy ra, thân hình của hắn gầy gò đơn bạc, giống như một con hạc cô độc nhanh nhẹn lướt đi trong màn mưa trùng điệp. Cùng lúc đó, một bóng đen mang theo hơi thở giết chóc đáng sợ đã đứng sừng sững trên mái nhà ở chánh đường, toàn thân hắn mặc trường bào màu đen làm bằng lông cừu che kín không kẻ hở, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Kiếm quang trắng bệch lạnh lẽo âm trầm trong nháy mắt lóe lên, hệt như tử thần!

"Lại là Côn Luân giáo! Cái bọn Tây Vực man rợ này sao giết quài không hết!" Có người hét to, mười lăm tên đệ tử Nam Võ Đường đã nhất tề đứng trong tiểu viện, huy kiếm bảo vệ thiếu niên áo xanh ở phía sau. Sát thủ Tây Vực đứng trên nóc nhà, chăm chú nhìn tấm biển "Vũ Hoa Các" ở gian nhà đối diện, nghĩ cách làm thế nào để cứu đối tượng đang nằm trong gian nhà nhỏ này... Sát thủ Tây Vực hít sâu một hơi, thành kính hướng về trời Tây, lẩm bẩm nói:

"Giáo vương phù hộ!"

Bóng đen từ nóc nhà lao vút xuống, giống như một con chim ưng mạnh mẽ đang săn mồi, hướng tới thủ vệ Nam Võ Đường vươn lợi trảo... Kiếm quang sáng bóng xoẹt ngang qua màn mưa tầm tả, kiếm khí tung hoành mà lên, đứng giữa vòng tròn họa xuất một đường kiếm hư ảo... Sinh tử chỉ ở trong một sát na, mấy đệ tử Nam Võ Đường liều chết ngăn chặn, hơn mười người đã bị mũi kiếm xẹt qua ngực...

Thiếu niên áo xanh khẽ quát một tiếng, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nhất kiếm đơn bạc nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chém ra không hề dính một giọt mưa nào, giống như tia chớp bổ về phía ngực tên sát thủ Tây Vực... Tên sát thủ có thân hình cường tráng ngừng lại, mũi kiếm của thiếu niên để trên ngực hắn, làm chảy ra một chút máu, hạt mưa không ngừng từ vành nón của tên sát thủ chảy xuống, một kích trí mạng này vậy mà không thể lấy đi tính mệnh của hắn.

Tên sát thủ khẽ cười lạnh: "Lực đạo yếu như vậy, không phải ngươi là nữ nhân chứ?"

Thiếu niên kia liền bị chấn động, vì bất ngờ không phòng bị mà trường kiếm để ở trên ngực tên sát thủ đột nhiên bị bắt được, hắn hét lớn một tiếng, lợi kiếm liền bị một cỗ nội lực cường đại bẻ gãy...

"Tiểu công tử!" Mấy tên đệ tử còn lại của Nam Võ Đường hoảng hốt, đang muốn tiến lên cứu chủ, thì tên sát thủ Tây Vực đã giành trước đánh ngay một chưởng vô lồng ngực của hắn. Tiểu công tử không rõ là nam hay nữ này như một con hạc cô độc bị gãy cánh, thoáng chốc bị đánh văng bay xa hơn mười thước, trúng vô cánh cửa ở Vũ Hoa Các, rầm một tiếng hai cánh cửa gãy nát văng tứ tung...

"Bảo hộ Tiểu công tử!" Năm tên đệ tử còn lại của Nam Võ Đường nhanh chóng dàn thành một thế trận kì lạ vây quanh tên sát thủ, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, tựa hồ như bây giờ mới thật sự là bắt đầu triền đấu, khóe môi lạnh lẽo của tên sát thủ kia lộ ra ý cười càng sâu. Hắn nắm chặt thanh trường kiếm sắc bén trong tay, tựa hồ xem đây chỉ là một trò chơi giết người thú vị... Vết máu trên mũi kiếm hòa cùng nước mưa lạnh lẽo, nối nhau chảy dài rơi trên mặt đất...

Một tia sét từ trời cao nặng nề giáng xuống, ngũ đại đệ tử đều bị một kiếm đoạn hầu, ngã xuống nằm trong vũng máu, kiếm quang màu xanh nhạt thẳng bức vào bên trong Vũ Hoa Các, một thân ảnh cao to mạnh mẽ...

"Ca!" Tiểu công tử bật thốt kinh hô lên, muốn rút kiếm đi tương trợ, nhưng lại vô lực ngã xuống, phun ra một búng máu trên mặt đất.

Người nọ đứng giữa gian nhà sừng sững bất động, nam tử này bận một bộ y phục bằng gấm màu trắng phảng phất như là ảo ảnh, tay áo được thêu hoa văn phù dung tinh mỹ, trên tay cầm chiết phiến, đôi mắt hẹp dài híp lại quan sát kĩ người tới, bề ngoài trông hắn có vẻ là một quý công tử ôn nhuận như ngọc nhưng lại lộ ra một nụ cười yêu dị, khiến cho người ta phát lãnh...

"Giao ra Sở Thiếu Hành!" Sát thủ Tây Vực huy kiếm tới, liền nghe "Đinh" một tiếng, Đường chủ Kỳ Phong Ngâm của Nam Võ Đường chỉ lấy tay không đón kiếm, kiếm khí đáng sợ bức người đó giống như bị một cổ yêu lực vô hình kích tới làm cho nó tan thành mảnh nhỏ, phiêu tán đi...

Tên sát thủ cực kỳ hoảng sợ, hắn đang muốn ngưng tức thành khí một lần nữa, thì trường kiếm lại bị Kỳ Phong Ngâm nhẹ nhàng bắt được... Khóe miệng Cẩm y công tử quỷ dị cong lên, bàn tay trực kích hướng tới mũi kiếm của đối phương, sau đó trực tiếp xuyên thấu qua thân kiếm dính đầy máu! Một tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên, Kỳ Phong Ngâm vận công vào lòng bàn tay hiện lên một vòng tròn màu đỏ sậm, hắn lấy tuyệt kỷ độc nhất "Phá binh chưởng", trong nháy mắt hủy đi bảo kiếm của tên sát thủ Tây Vực.

Trong nhất khắc lợi kiếm trong tay đã hóa thành mảnh nhỏ, cánh tay của tên sát thủ Côn Luân giáo bị Kỳ Phong Ngâm túm qua, gân cốt trên cánh tay phải của hắn nháy mắt bị nội lực bạo phát chấn vỡ... "A!" Sát thủ phát ra một tiếng kêu đau đớn, Kỳ Phong Ngâm mày kiếm nhíu lại, trong tay áo đột nhiên trượt ra một thanh loan đao màu bạc, có hình tựa như trăng khuyết, trực tiếp đâm vào bụng tên sát thủ...

Sát thủ Côn Luân giáo trừng lớn hai mắt đỏ rực như máu, thân thể vì đau đớn và phẩn nộ mà run lên, mặc cho loan đao của Kỳ Phong Ngâm xuyên qua thân thể, đẩy hắn dính lên trên tường.

Tiểu công tử suy yếu dựa vào cửa, thấy tên sát thủ cuối cùng cũng bị huynh trưởng chế ngự, chậm rãi thở ra một hơi, rồi lại ho khan lên.

"Đường chủ! Đường chủ!" Ngoài cửa vang lên tiếng kêu gọi lo lắng của mấy tên đệ tử Nam Võ Đường, Thành Lâm An cũng không phải là đại bản doanh của Nam Võ Đường, chỉ là nơi bí mật để giam cầm Sở Thiếu Hành mà thôi, nên Đường chủ Kỳ Phong Ngâm chỉ dẫn theo khoảng năm mươi tên đệ tử tinh anh nhằm sai bảo. Nhưng mà sát thủ Côn Luân giáo từng đợt từng đợt tiến đánh bất ngờ, đã chết gần hết chỉ còn lại mười mấy người.

Kỳ Phong Ngâm thấy cổ tay áo dính một chút máu mày hơi hơi nhíu lại, trên mặt vị Đường chủ trẻ tuổi chỉ mới hai mươi lăm này vẫn luôn treo một nụ cười tà, nhìn tên sát thủ đang hôn mê bị đệ tử mang đi, phân phó nói: "Trước không cần lấy mạng hắn..."

"Tuân lệnh!"

Bên kia, Tiểu công tử được đệ tử Nam Võ Đường nâng đỡ gắng gượng đứng lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch, thân thể yếu ớt lảo đảo như muốn ngã. Kỳ Phong Ngâm nhìn muội muội lúc trước vì tiến vào Nam Võ Đường học võ mà luôn luôn phẫn nam trang, lạnh lùng nói: "Phong Linh, ngươi đến khi nào mới không làm cho vi huynh thất vọng!" Ngữ khí sắc bén, không có chút dịu dàng nào của huynh trưởng.

Mặt Tiểu công tử hơi hơi đỏ lên, ôm quyền tạ tội: "Là Phong Linh làm việc bất lực, không thể ngăn cản thích khách, tùy đại ca trách phạt!"

Kỳ Phong Ngâm cười lạnh: "Đúng là phải phạt ngươi, nhưng vẫn chưa đến lúc..." Hắn nói xong xoay người rời đi, giọng điệu lạnh lùng xen với tiếng gió ở hành lang..." Sớm dưỡng thương cho tốt, vi huynh còn có rất nhiều việc muốn ngươi đi làm!"

Huyên náo cũng tan, Kỳ Phong Ngâm xoay người đi vào Noãn Các, bên trong bày trí theo phong cách cổ xưa cực kì tao nhã, cửa sổ chạm khắc nhiều loại hoa, còn trưng bày không ít đồ sứ men xanh tinh xảo hoa lệ có niên đại xa xưa. Vén lên mấy tầng mạn che, Kỳ Phong Ngâm đứng lặng bên giường nhỏ ngưng thần.

Trên giường có một trung niên nam tử tóc tai bù xù đang nằm, làn da rám nắng ngăm đen, mặt đầy râu ria. Chỉ có hai tròng mắt vẫn sáng như sao cùng đôi mày kiếm rậm, có thể lờ mờ thấy được nét hào hoa phong nhã ngời ngời của "Đoạn Thủy đao khách" năm đó...

"Sở bá bá." Kỳ Phong Ngâm đi đến gần cửa sổ nhìn hạt mưa đang rơi bên ngoài, cười nói: "Đã bao lâu ngài chưa ngắm lại mưa bụi Giang Nam? Không phải nên cám ơn ta sao, trước khi chết còn có thể trở lại cố hương, ôn lại tàn mộng!"

"Hừ..." Sở Thiếu Hành cười lạnh, thân thể trọng thương bị Kỳ Phong Ngâm dùng xích sắt trói gô, gần như là bị khóa ở trên giường, ngắc ngoải sống qua bốn tháng... "Tiểu nghiệt chướng, coi như ngươi giam cầm ta đến trăm năm, cũng đừng vọng tưởng đoạt được Đoạn Thủy đao của ta!"

"Thật sao?" Kỳ Phong Ngâm khiêu khích khiều khiều mấy sợi tóc đen rối loạn của tiền bối, liễm mi nói nhỏ, "Nên có người lần lữa không tới, còn bọn không mời lại từng đám xông vào. Nữ ma đầu ở Côn Luân giáo cùng người là có quan hệ như thế nào? Mà lại ngàn dặm xa xôi, phái hết người này đến người khác tới cứu người, tên này lại lợi hại hơn tên khác..."

Sở Thiếu Hành ngẩn ra, mới lúc nãy, ngoài cửa đủ loại tiếng chém giết đánh nhau không phải là hắn không có nghe thấy, nhưng mà chính tai xác nhận là người của Côn Luân giáo phái tới cứu viện, trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi. Nếu Thương Tuyết Vi đã ra động tác này, chẳng phải nói Vân Tịch đã thành công có được sự che chở của con bé sao, như vậy sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa...

Chỉ cần nữ nhi không có việc gì, Đoạn Thủy đao không rơi vào tay kẻ xấu là được rồi! Sở Thiếu Hành nghĩ thôi mà hai mắt đã đẫm lệ mông lung.

"Haizz... Thật sự là không nghĩ tới, nội việc phái ra sát thủ cũng đã lợi hại như vậy, này nếu là nữ Giáo vương thả ra thập tam Băng Dực quét ngang Trung Nguyên,... chẳng phải là muốn nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ?" Kỳ Phong Ngâm lầm bầm lầu bầu, chơi đùa với chiết phiến trong tay.

"Đừng quản quan hệ của ta và Côn Luân giáo là như thế nào!" Sở Thiếu Hành khàn giọng quát lên chói tai, "Kỳ Phong Ngâm, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ có được Đoạn Thủy đao, vĩnh viễn đừng nghĩ tổn thương được con gái của ta!"

"Ổ~!" Kỳ Phong Ngâm nhíu mày, chiết phiến để dưới cằm Sở Thiếu Hành, trên mặt Đường chủ trẻ tuổi lại lộ ra nụ cười tà mị: "Xem ra ta thật sự đã xem nhẹ nhân mạch của Sở bá bá rồi, nhiều năm trôi qua ta luôn đều tra không được chổ ở của người, hóa ra là do người đã sớm cấu kết với tà giáo Tây Vực! Dắt theo vợ con tuyệt sắc khuynh quốc của người ẩn cư thế ngoại, vãn bối cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua Vân Tịch muội muội, không biết là bộ dáng lúc trưởng thành anh tư phong nhã đến cỡ nào a!"

"Cút!" Sở Thiếu Hành đôi mắt trợn lên, "Cái tên nghiệt chướng tặc tử này, đừng hòng đụng đến con gái ta!"

"Ha ha! Đừng kích động nha..." Kỳ Phong Ngâm cuồng vọng cười to, "Ta sẽ không động nàng, từ từ nàng cũng sẽ đến tìm ta..."

........

Thương Tuyết Vi chậm rãi mở mắt ra, đã quá trưa ánh nắng chiếu sâu vào trong tẩm cung, mùi hương ngạt ngào xa mỹ đêm qua còn vươn lại quanh quẩn tứ phía, trong không khí vẫn còn hơi thở ái muội ướt át thật lâu chưa tiêu tán. Thương Tuyết Vi cuộn trong đại hồng noãn tiêu, tay nàng theo quán tính mơn trớn tấm rèm màu hồng nhạt đang buông xõa, lập tức cảm nhận được hơi thở của một người khác...

Vân Tịch bên gối còn ngủ say dưới ánh nắng, hô hấp của nàng nhẹ nhàng đều đều, lông mi hơi hơi rung động, giống như tỉnh mà không tỉnh...

Thương Tuyết Vi nghiêng thân qua nhìn nàng, hai người vẫn còn trần truồng đối diện nhau, đã quên đêm qua khi nào thì ngừng lại cơn hoan du điên cuồng đó, tựa hồ lúc đang chìm vào mê man thì trước đó một khắc vẫn còn ôm chặt lấy Vân Tịch, nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng rên rỉ của chính mình, quanh quẩn trong bóng đêm sâu thẳm. Nàng là bất ngờ bị người ta đoạt đi lần đầu tiên, cùng người kia dung hợp, rốt cuộc dây dưa không rõ rồi...

"Haizz..." Thương Tuyết Vi khẽ thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên ấn đường của Vân Tịch, vuốt dọc theo sống mũi cao thẳng của nàng. Thương Tuyết Vi tưởng tượng, đôi mắt này mà mở lên thì sẽ dùng loại ánh mắt nào để nhìn mình? Là thân mật, hay là xấu hổ cùng xa lánh?

Hạ thân truyền đến ẩn ẩn đau, như thời thời khắc khắc nhắc nhở một màn đêm qua, tim nữ Giáo vương thắt lại lòng càng thêm rối loạn. Nàng xốc chăn lên nhanh chóng ngồi dậy, lấy cái áo khoác bằng lông cừu phủ lên thân thể, khẽ xuống giường. Thị nữ ở bên ngoài mạn che chờ đợi đã lâu khom người dâng lên xiêm y mới tinh, sợ sệt nói: "Giáo vương Bệ Hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong."

"Ừ." Thương Tuyết Vi lại xoay lại nhìn người ở trên giường, thản nhiên nói: "Các ngươi chớ quấy rầy, để cho nàng ngủ tiếp đi!"

Kỳ thật Vân Tịch đã sớm tỉnh rồi, chỉ là không có dũng khí mở mắt ra thôi, nàng thà rằng ngủ thẳng đến thiên hôn địa ám (không biết trời đất), cũng không muốn mở mắt ra, nàng cho rằng chỉ cần không mở mắt thì cái gì cũng đều không thấy, cái gì cũng không cần đối mặt.

Mãi đến một lúc lâu sau, Thương Tuyết Vi tắm xong quay trở lại, Vân Tịch mới hé mắt ra một chút nhìn nàng, tóc của nàng vẫn còn bốc hơi nước có chút ẩm ướt, như thác nước đen tuyền buông xuống thắt lưng, trên người nàng tỏa ra mùi hương hoa Bạch Chỉ thanh nhã, truyền vào hơi thở. Thị nữ vây quanh Thương Tuyết Vi mặc vào cho nàng những phục sức đẹp đẽ quý giá rất phức tạp, đội lên đầu tử ngọc kim quan của Giáo vương, khôi phục lại khí thế vương giả lãnh diễm bất ky thường ngày.

Vân Tịch đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên, cuống quít nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn lén. Nhưng mà vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, mùi hương đặc biệt của Thương Tuyết Vi tan trong không khí đang hướng nàng tới gần...

Vân Tịch cố gắng ổ định hơi thở rối loạn, không muốn để Thương Tuyết Vi nhìn ra cái gì, nàng rúc vào trong chăn bông, im lặng giả vờ như đang ngủ...

Thương Tuyết Vi ngây ngẩn nhìn Vân Tịch, ánh nắng rơi trên mấy sợi tóc tán lạc màu nâu đậm của nàng tỏa ra vầng sáng mê người, khóe môi nữ Giáo vương hiện lên ý cười như có như không, tựa hồ toàn bộ chính vụ rắc rối, cùng mấy vụ đấu đá ngầm, hay những dã tâm hừng hực khiến nàng động lòng và nôn nóng, đều có thể hòa tan dần trong hơi thở và sự an tĩnh của Vân Tịch, trả lại cho Thương Tuyết Vi một tâm hồn trong trẻo vô lo...

Lần đầu tiên không thể thấu rõ lòng mình, Thương Tuyết Vi chỉ biết nàng muốn có được Sở Vân Tịch, ngay lúc này nàng vẫn không thể hiểu được mình là muốn những gì, có lẽ chỉ là rất hi vọng, mỗi ngày khi... tỉnh lại có thể nhìn thấy nàng ấy, giống như một đứa trẻ ngủ ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không bao giờ rời đi.

Vì sao ngươi gần trong gang tấc, rồi lại như xa tận chân trời?

Thương Tuyết Vi khom người xuống, không kìm lòng được mà hôn lên môi Vân Tịch, thân mình Vân Tịch run lên, cố gắng khống chế tiếng tim đột ngột đập dồn dập, lại càng không dám mở mắt ra. Nụ hôn này không hề giống như đêm qua điên cuồng nóng bỏng, mà chỉ nhẹ nhàng tươi mát như hoa tuyết rơi vào, nháy mắt liền tan ở trong lòng...

Đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng rời đi, Vân Tịch vẫn không mở mắt ra, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của Thương Tuyết Vi, nhìn nàng thật lâu thật lâu sau đó... Theo tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp rời đi, càng lúc càng xa, Vân Tịch mở mắt ra, thấy được bóng lưng của Thương Tuyết Vi, chậm rãi biến mất ở cuối tẩm cung.

Vân Tịch mở to mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn phương hướng nàng rời đi, suy nghĩ tán loạn không biết bay đi nơi nào, chỉ còn lại khó chịu và hỗn loạn, bối rối cùng bối rối...

Lại qua một lúc lâu sau, Vân Tịch rốt cục đứng dậy, nàng phát hiện cánh tay phải từ cổ tay đến bả vai đều mơ hồ đau nhức, giống như vừa đi đánh nhau với ai đó về. Vân Tịch cười khổ khởi động thân thể mệt mỏi, nhặt lên quần áo bị quăn đầy đất, vội vàng mặc vào. Xốc lên góc chăn, nàng chợt phát hiện trên ra giường có vài vết máu lốm đốm, nhìn giống như đóa hoa màu đỏ yêu dã nở rộ trên nền tuyết trắng, đột ngột thấy được, khiến nàng bị sốc...

Vân Tịch nhất thời cả người cứng ngắc.

Hóa ra, lúc trước nàng chưa từng bị ai xâm phạm, Vân Tịch vẫn cho rằng nàng sớm đã ủy thân cho tên đại tướng quân phản nghịch - Trác Lãng của Thổ Phiên, nàng là nữ tử kiêu ngạo như thế, không dám tưởng tượng trong thời gian tối tăm hiểm ác đó, nàng đã bỏ ra bao nhiêu kiên trì và ngoan cố mới có thể bảo vệ được điểm trung trinh cuối cùng, thế nhưng lại khinh địch bị mình đoạt đi!

Nàng hoàn toàn có thể phản kháng...

Vân Tịch cảm thấy khó thở, nàng nhanh chóng xuống giường, lảo đảo đạp lên mảnh lụa màu hồng nhạt vụn vằn rơi trên mặt đất, mấy cái này đều là do Thương Tuyết Vi đêm qua chém đứt khi sử dụng huyễn thuật. Không thể tưởng tượng nổi sự thay đổi và chuyển biến liên tục đột ngột kéo tới, làm đầu Vân Tịch đau nhói, nàng nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên tĩnh để nghĩ cho rõ ràng mọi chuyện sao lại đi đến nước này...

Nàng bước ra Nội Các, thị nữ Tây Lương cung mặt không chút thay đổi hướng nàng hành lễ: "Thỉnh Thánh sứ đại nhân tắm rửa thay y phục." Tiểu thị nữ máy móc nói, nhưng mà Vân Tịch rõ ràng thấy được, trong mắt cô ta chỉ là cố tỏ ra kính cẩn, còn trong giọng nói lại hàm mỉa mai khinh miệt...

Sau ngày hôm nay Côn Luân giáo nhất định sẽ nổi lên đồn đãi bốn phía: Thánh sứ Sở Vân Tịch vì sinh tồn mà ủy thân cho nữ Giáo vương, từ nay trở đi một bước lên mây, hưởng hết sủng hạnh. Ngoại nhân nhìn thấy sẽ không hơn mấy cái này, ác ý chỉ trỏ hãm hại sau lưng, về sau những chuyện như vầy nhất định sẽ rất thường xuyên đi!

"Haizz..." Vân Tịch cười lạnh, ném cho tiểu thị nữ một ánh mắt khinh thường, "Không cần, ta phải trở về rồi."

- ---------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết