Hồng Nhan Nhược Tuyết


Hàn Băng Tuyền nước lạnh đến thấu xương, róc rách từ trên khe suối chảy xuống, kéo dài không dứt lướt qua đầu ngón tay tê cóng.

Rời khỏi Tây Lương cung, Vân Tịch há miệng hớp lấy không khí lạnh băng trên đỉnh Tuyết Sơn, liền chạy về phía Hàn Băng Tuyền nằm giữa Tây Lương cung và Thánh Nữ cung, nàng không ngừng phát nước hắt lên mặt mình. Nước trên đỉnh Tuyết Sơn chảy ra từ một nơi bí ẩn nào đó rất ngọt lại rất tinh khiết vốn là báu vật ở nơi này, bọt nước như băng tinh ngưng kết ở trên mặt nàng, khí lạnh xâm nhập vào phổi, rốt cục cũng khiến nàng thanh tỉnh chút ít...

Vân Tịch ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn lên vách đá cao vạn trượng bao quanh Thánh tháp Kim Cung, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra quang hoa, nguy nga rực rỡ loá mắt, lẳng lặng đứng, giống như bức tường cao không thể vượt qua, vĩnh viễn giam cầm, ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài...

Nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi Côn Luân! Cha sống chết không rõ, lại còn cùng nữ Giáo vương phát sinh quan hệ ái muội, khó hiểu. Bất chợt trong lòng Vân Tịch dâng lên một dự cảm đáng sợ, nếu không sớm chặt đứt đủ loại dây dưa cùng Thương Tuyết Vi, nàng sẽ càng lún càng sâu, cuối cùng rơi vào vực sâu không đáy, vạn kiếp bất phục!

"Đây là ngoài ý muốn, chỉ là ác mộng! Sau này sẽ không bao giờ nữa... Không bao giờ nữa..." Vân Tịch bóp trán ngồi bên bờ Hàn Băng Tuyền thì thào tự nói, cố gắng tự huyễn hoặc mình, trấn an mình. Nàng đang nghĩ phải làm thế nào để cắt đứt loại quan hệ không sao nói rõ này, lại chợt cảm thấy khó thở, trong ngực nhộn nhạo khó chịu.

"Khụ khụ khụ!" Vân Tịch ôm ngực mãnh liệt ho khan, đúng vào lúc này, có một đôi tay ấm áp bất ngờ từ sau lưng ôm lấy Vân Tịch, trong nháy mắt xẹt qua óc nàng là gương mặt của Thương Tuyết Vi, thân thể Vân Tịch run lên vội vàng xoay người lại, đập vào mắt là gương mặt vô cùng quen thuộc... chẳng biết tự lúc nào Tô Di Á đã đứng ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó nàng ngẩng đầu lên ở cự ly rất gần cùng Tô Di Á nhìn nhau. Chỉ qua một đêm dường như Tô Di Á đã tiều tụy đi rất nhiều, trên sợi tóc của nàng dính rất nhiều bông tuyết nhỏ, gương mặt thuần mỹ tú lệ tràn đầy mệt mỏi, đôi mắt trong suốt lưu chuyển ngấn lên một tầng sương mù dày đặc, lần đầu gặp nữ tử này trên người nàng mặc một thân trường bào màu đỏ rực rỡ như lửa như bùng cháy trên nền tuyết, mà giờ đây lại phong phanh gầy yếu làm đau lòng người.

"Di Á..." Vân Tịch thì thào gọi tên nàng, tim chợt đập nhanh hơn.

"Vân Tịch." Môi Tô Di Á trắng bệch run run, giọng ôn nhu yếu ớt, giống như đứa trẻ bị ủy khuất tùy thời có thể khóc lên thành tiếng, "Muội chờ tỷ cả một đêm, nhưng vì sao tỷ không trở về? Muội biết muội không nên tùy hứng nổi giận với tỷ... Nhưng tỷ vì sao cả đêm cũng không về!"

"Tỷ..." Vân Tịch nghẹn lời, trong lòng rất hổ thẹn.

"Cả đêm muội đều cố gắng kiềm chế không đi tìm tỷ, bởi vì muội đã hứa với tỷ sẽ không đi chọc tức cô ta nữa, nhưng tỷ có biết muội có bao nhiêu khó chịu không! Tỷ hãy thành thật nói cho muội biết, vì sao lại ở Tây Lương cung qua đêm? Giữa tỷ và Thương Tuyết Vi... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Tô Di Á lóe sáng ép hỏi, nàng nhìn chằm chằm toàn bộ biến hóa của Vân Tịch, trong tròng mắt xanh thẳm của người nọ bắt đầu lẳng lặng ngấn nước mắt, ánh mắt rời rạc bất an, khiến cho nàng không thể thật sự tin tưởng đêm qua ở Tây Lương cung không xảy ra chuyện gì... Nàng khao khát chờ đợi Vân Tịch cho nàng một đáp án, phủ định sự ngờ vực làm cho nàng hoang mang.

"Di Á... Tỷ đã khôi phục trí nhớ." Vân Tịch tự nhiên nói lãng sang chuyện khác, giọng nói cũng bị kiềm nén hoàn toàn không nghe ra chút gì khác lạ. Mình nhất định phải giấu, phải nói dối lần này, Vân Tịch đã quyết định cùng Thương Tuyết Vi phân rõ giới hạn, chuyện đêm qua cứ xem như hết thảy chưa từng phát sinh, nàng chỉ có thể nói dối để bảo vệ cho lời hứa lúc trước của mình với Tô Di Á... .

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||

"Cái gì?! Tỷ nói thật sao... Đã khôi phục rồi? Đã nhớ ra tất cả sao!" Tô Di Á rất kinh ngạc mở to hai mắt, thậm chí nói năng có chút lộn xộn, mới vừa nãy gương mặt còn đang u oán giờ liền rạng rỡ hẳn lên, "Vân Tịch, tỷ và Thương Tuyết Vi tối qua là... Khôi phục trí nhớ?"

"Đúng vậy!" Vân Tịch cảm giác sống lưng của mình đã toát mồ hôi lạnh, nàng tiếp tục giải thích, "Thương Tuyết Vi luôn muốn tìm hiểu gia cảnh của tỷ cùng với bí mật của hình xăm. Cho nên cô ta rất khẩn trương liền vận dụng huyễn thuật cao thâm hơn để thôi miên tỷ, tỷ hôn mê cả đêm qua, ở tẩm cung của cô ta ngủ tới trưa nay mới tỉnh... Tối hôm qua hai người chỉ tìm hiểu chuyện hình xăm, đợi lát nữa trở về, tỷ từ từ kể cho muội nghe."

"Được được!" Tô Di Á tươi cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, hai bàn tay nàng vuốt ve hai má Vân Tịch, hơi hơi kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn lên môi Vân Tịch, hưng phấn giống như tìm lại được báu vật quý giá vừa mất đi. Nhưng vừa mới tươi cười trong nháy mắt nàng lại nhíu mày như nghĩ ra chuyện gì.

"Nhưng mà Vân Tịch... Chẳng lẽ tỷ không có cảm giác thái độ của Thương Tuyết Vi đối với tỷ đã thay đổi quá nhiều sao? Ngay cả muội cũng cảm thấy được, nếu không thì, muội cũng sẽ không lo lắng sợ hãi như vậy. Tỷ biết không, Thương Tuyết Vi cô ta chưa bao giờ ngủ cùng với ai, thị sủng của cô ta sau khi hầu hạ xong đều bị cho lui, nhưng riêng tỷ lại..."

"Này..." Vân Tịch không có gì để nói, tinh thần có chút loạn, ánh mắt có vẻ tức giận nhìn Tô Di Á tìm cớ nói đại, "Muội cũng biết cô ta rất khó hiểu, nhưng nếu trong khoảng thời gian này tỷ lấy được tín nhiệm của cô ta thì cũng không phải là chuyện xấu..."

"Nhưng cũng không phải chuyện tốt!" Tô Di Á giọng điệu kiên quyết cắt đứt lời Vân Tịch, "Muội tới Côn Luân giáo đã ba năm, hiểu rõ nữ ma đầu kia hơn tỷ, muội biết rõ ả có bao nhiêu đáng sợ! Vân Tịch, ả càng đối tốt với tỷ muội càng bất an, muội luôn có cảm giác hình như sẽ phát sinh chuyện gì đó! Từ nay về sau nếu ả truyền triệu tỷ, tỷ đừng đi có được không, nếu có hậu quả gì, thập tam Thánh nữ chúng ta sẽ gánh thay cho tỷ!"

"Muội là... muốn ngăn cản tỷ và cô ta gặp nhau sao?" Trong lòng Vân Tịch trầm xuống.

"Thế nào, tỷ không muốn sao?" Tô Di Á sắc mặt chợt biến, kích động lên nắm lấy tay Vân Tịch, móng tay gần như muốn khảm vào da thịt của nàng, cao giọng truy vấn: "Vân Tịch, tỷ rốt cuộc làm sao vậy? Tỷ sợ ả ta lắm sao? Hay là tỷ căn bản không muốn chống lại! Vân Tịch... Tại sao ngay cả tỷ cũng thay đổi?!

"Di Á, tỷ bình tĩnh một chút!" Vân Tịch khẽ quát, nàng cẩn thận quan sát khắp nơi, rồi kéo Tô Di Á đến một góc vắng vẻ thì thầm nói, "Di Á, muội cố chịu đựng thêm một chút nữa có được không? Thời gian này tỷ đi theo Giáo vương không phải là không có thu hoạch, tỷ đã biết Mạn Hoa Ngọc Lộ cất ở chổ nào rồi, nó ở trong tẩm cung của Giáo vương Bệ Hạ trong ngăn kéo thứ tư dưới ngọc sàng! Di Á, tỷ luôn luôn chờ cơ hội để lấy Mạn Hoa Ngọc Lộ giải độc cho muội, dẫn muội rời khỏi Côn Luân Sơn!"

"Vân Tịch..." Thân mình Tô Di Á run lên, giống như chợt hiểu ra cái gì, thì ra Vân Tịch là vì Mạn Hoa Ngọc Lộ nên mới cùng nữ Giáo vương hình thành mối quan hệ ái muội không rõ ràng nhằm lợi dụng lẫn nhau! Tô Di Á cảm thấy choáng váng, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn dâng trào gần như muốn nhấn chìm nàng.

Nước mắt như một chuỗi trân châu từng hạt từng hạt liên tục rơi xuống, gương mặt Tô Di Á vốn tiều tụy giờ càng thêm trắng bệch, hai người im lặng nhìn nhau, vốn là một đôi giai ngẫu sớm chiều ở chung, nhưng vào thời khắc này Tô Di Á lại cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được tâm tư của Vân Tịch nữa... Còn Vân Tịch thì đang chờ đợi câu trả lời của Tô Di Á, lý do hùng hồn chính đáng như vậy, có lẽ Tô Di Á sẽ ủng hộ nàng thân cận với Thương Tuyết Vi, dù sao thì Tô Di Á là có bao nhiêu khát vọng muốn được tự do...

"Vân Tịch... Muội không cần Mạn Hoa Ngọc Lộ nữa..." Tô Di Á thì thào mở miệng.

"Cái gì?! Vì... Vì sao?" Vân Tịch kinh hãi, câu trả lời của Tô Di Á hoàn toàn ngoài ý liệu.

"Muội rất cảm kích tâm ý của tỷ, nhưng muội không cần tỷ mạo hiểm vì muội! Muội thà rằng mình vĩnh viễn không lấy được giải dược, chứ muội không thể chịu đựng được, việc tỷ có chút thân cận nào với ả ta!" Nàng tuy là cười rất kiên cường, nhưng lệ đã rơi đầy mặt, "Vân Tịch, muội biết muội rất ngốc... nhưng tỷ đừng chê cười muội, muội đã không còn để ý tới lý trí nữa rồi. Muội chọn buông tha cho Mạn Hoa Ngọc Lộ, bởi vì đây không phải là điều muội muốn nhất! Tỷ đã đồng ý, tỷ sẽ yêu muội đúng không? Hiện tại muội đã yêu tỷ rồi, tỷ muốn muội phải làm sao bây giờ... Nói cho muội biết, muội phải làm sao đây..."

Tô Di Á lúc này không còn giống với thiếu nữ hay ngượng ngùng ở trên Quan Tinh Đài ngày đó nữa, mà đã thẳng thắng bộc lộ cõi lòng, triệt để chấn trụ tâm của Vân Tịch, Vân Tịch đang muốn mở miệng nói điều gì thì lời của nàng đã bị nụ hôn của Tô Di Á ngăn lại... Tuy đại não chỗ trống, thân thể cứng ngắc, nhưng Vân Tịch vẫn đáp lại nụ hôn cực nóng của Tô Di Á, mặc cho nụ hôn kia từ khẽ chạm biến thành cuồng nhiệt nóng bỏng... Nàng thở dài, đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt Tô Di Á, đem nữ tử gầy yếu ôm vào trong lòng.

Cảm giác như có được toàn bộ thế giới, quên đi chốn lao tù ở nơi băng thiên động địa này, chỉ còn hơi ấm hai người sưởi ấm cho nhau.

Hai tay Tô Di Á choàng qua cổ Vân Tịch, tiếng thở dài cũng theo gió bay đi, "Hứa với muội, đừng gặp cô ta nữa..."

Kim bôi chén ngọc, một bàn mỹ tửu.

Bữa tối bên trong Quang Hoa Điện vẫn giống như bình thường, chỉ là toàn bộ trọng thần của Côn Luân giáo đều ngồi cứng ngắt như tượng, không ai dám động đến bát đũa, thậm chí là không có người nào dám ngẩng đầu.

Thương Tuyết Vi tựa vào trên ngọc tọa, vương bào màu vàng nhạt phủ xuống như thác đổ, ngoại bào vẫn là một bộ điêu cừu trắng như tuyết, bao phủ toàn bộ thân thể nàng. Bộ kim giáp lưu ly bén nhọn trên tay phải của nàng vẫn rất dọa người, tự mình cầm bình rượu chậm rãi rót đầy kim bôi, đưa ly kề lên đôi môi đỏ mộng, rượu mạnh nồng đậm chạy xuống yết hầu.

Thương Lưu Yên nhìn sườn mặt tỷ tỷ, thấy sắc mặt người nọ lạnh lùng không có chút biểu cảm, ánh mắt rời rạc mơ màng, chăm chú nhìn đại môn Quang Hoa Điện...

Đã ba ngày rồi, tỷ ấy còn chờ đợi người kia xuất hiện sao! Tay Thương Lưu Yên giấu dưới bàn, hung hăng nắm chặt.

"Thánh nữ đến ----" Ngoài điện truyền đến một tiếng bẩm báo, ánh mắt Thương Tuyết Vi đột nhiên ngưng tụ, nó như rơi vào sự chờ đợi vô tận, hắc ám, sâu không thấy đáy. Ánh mắt từ bức thiết, chuyển sang thất vọng, tâm nàng đóng băng đã lâu, vậy mà lại có chút đau mơ hồ.

Một nữ tử bận bạch y trắng còn hơn tuyết đứng ở ngoài điện, trắng trong thuần khiết như đóa hoa sen, dưới ánh mặt trời chiếu rọi hóa thành hư ảo. Tô Lãnh Thủ tọa Thánh nữ cung khoan thai bước tới, mà phía sau lại không thấy bóng dáng người nọ, giống như trước đây vẫn theo phía sau Tô Lãnh.

"Nàng... Còn bệnh sao?" Thương Tuyết Vi không để ý có người ngoài, nàng lớn giọng truy vấn, giọng nói mơ hồ có chút run rẩy.

"Hồi bẩm Giáo vương." Tô Lãnh mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, "Thánh sứ đầu vẫn còn đau, nằm trên giường không dậy nổi, không thể đến vấn an hầu hạ Giáo vương Bệ Hạ."

Giả bệnh, cũng giả đến thực đường hoàng! Thương Tuyết Vi cười lạnh hỏi: "Ta không phải là đã phái y quan trong giáo đến xem rồi sao?"

"Nhận được long ân của Giáo vương... Nhưng Thánh sứ uống thuốc sau vẫn không thấy khá hơn, y quan nói, có lẽ là do di chứng của việc trọng thương mất trí nhớ, chỉ sợ khó có thể trừ tận gốc...

Tô Lãnh lời còn chưa dứt, trên bàn ăn đột nhiên truyền đến một tiếng thanh thúy vỡ nát vang lên, mọi người thất kinh vừa nhìn, chỉ thấy kim bôi trong tay Thương Tuyết Vi bị bóp chặt đến vỡ nát tàn phiến văng tung tóe rơi xuống, tay phải nữ Giáo vương bắt đầu chảy máu... "Tỷ tỷ!" Thương Lưu Yên sợ hãi kêu lên vươn tay, Thương Tuyết Vi ngăn lại muội muội, dung nhan như băng tuyết ngưng đọng thống khổ mãnh liệt, ánh mắt như thanh đao lạnh lẽo sắc bén ghim trên người Tô Lãnh, nhìn thấy bộ dạng đáng sợ đó tất cả mọi người ở đây đều ngưng thở...

Nàng áp chế cảm xúc sắp không khống chế được, bàn tay chảy máu để ở trên bàn run lên kịch liệt...

Tô Lãnh trước giờ vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh nhưng thấy thế cũng kinh ngạc không thôi, vội vàng quỳ xuống, nói: "Giáo vương Bệ Hạ xin nguôi giận! Thánh Nữ cung nguyện thay Sở Vân Tịch gánh vác tất cả trách phạt!"

Nhưng mà lời này tựa hồ càng thêm chọc giận Thương Tuyết Vi, nữ Giáo vương bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt nổi lên hận ý khó nói thành lời, nàng thả tay ra, mảnh nhỏ của kim bôi rơi xuống đầy đất, phát ra tiếng vang khiến người ta sợ hãi... Thương Tuyết Vi vung tay áo lên, giọng điệu lãnh ngạo: "Hừ... Có gan thì cả đời trốn ở đó đi! Ngươi nói cho cô ta biết, tự giải quyết cho tốt đi!"

Nói xong, nữ Giáo vương như gió xoay người rời đi, mọi người bên trong Quang Hoa Điện đưa mắt nhìn nhau. Thương Lưu Yên lớn tiếng gọi "Tỷ tỷ!", đuổi theo Thương Tuyết Vi tay áo tung bay.

"Hạ chi tuyết, vân chi quang, phiêu phiêu như mộng, triển chuyển bàng hoàng..."

Bóng đêm bao trùm thâm cung, ánh trăng chiếu rọi vào mạn che. Thương Lưu Yên ở Ngưng Hương cung danh xứng với thực, mùi hương son phấn hòa vào hương rượu mạnh nồng đậm, cùng với dáng múa của vũ nữ uyển chuyển liêu nhân dung hợp lại với nhau. Tiếng nhạc đệm hòa vào tiếng ngâm xướng kỳ ảo như có như không, quanh quẩn trong đêm dài xa hoa trụy lạc.

Thương Tuyết Vi có vẻ say rượu lờ đờ tựa vào trên nhuyễn tháp, bốn thị nữ quỳ gối bên người nàng, nhẹ nhàng xoa bóp mát xa thân thể của nàng. Thương Lưu Yên nhíu mày, liền đoạt chén rượu vừa được rót đầy trong tay Thương Tuyết Vi, "Tỷ tỷ, tỷ không thể uống nữa!"

Thương Tuyết Vi mở mắt say lờ đờ, ra tay đoạt lại chén rượu, rượu liền sánh ra đổ xuống thảm lông dưới chân nàng.

"Trường dạ mạn mạn, tư quân thành thương, hà nhật khiển quyện..." Ca cơ chìm đắm trong tiếng ca của mình, vừa múa vừa hát, không ngờ ánh mắt Thương Tuyết Vi bỗng trở nên sắc bén, giống như bị lời ca này chọc vào chổ đau nào đó, nữ Giáo vương lạnh giọng ra lệnh: "Đừng hát nữa."

Ca cơ sửng sốt, mâu tử xinh đẹp lóe ra ngập ngừng bất định, nhưng vẫn theo tiếng nhạc tiếp tục, nàng hát lên bốn chữ: "Địa lão thiên hoang..."

"Ta nói ngươi đừng hát nữa!" Thương Tuyết Vi quát lên chói tai, nàng đứng bật dậy rút ra Xích Nguyệt kiếm, mũi kiếm chỉa vào yết hầu của ca cơ... Ca cơ nhất thời thét chói tai quỳ sụp xuống, cả người run rẩy, không nói nỗi lời cầu xin tha thứ. Đám vũ nữ còn lại cũng nhanh chóng quỳ xuống, tiếng mấy nữ nhân nức nở khiến cho nàng càng thêm phiền chán, trong Ngưng Hương cung loạn thành một đoàn... Thương Lưu Yên tức giận mắng lên đuổi người: "Đồ vô dụng, tất cả cút ra ngoài cho ta!"

Vũ nữ, ca cơ, nhóm nhạc công nhao nhao cáo lui, Thương Tuyết Vi chán nản ngồi trở lại trên nhuyễn tháp, hai tỷ muội nhìn nhau không nói gì, nàng lại rót một ly rượu tự mình uống, không khí dường như đông lại trong thoáng chốc, yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy tiếng tim chính mình đập loạn...

"Vân Tịch!" Tô Di Á đột ngột từ trong mộng bừng tỉnh, nàng quay người lại ôm chặt lấy người yêu, trong bóng tối Vân Tịch tỉnh lại mở to mắt, đôi mắt xanh thẳm lóe ra u quang óng ánh, nàng có chút mê mang nhìn Tô Di Á, ôn nhu nói: "Sao vậy?"

"Tỷ... Còn chưa ngủ sao?" Tô Di Á có chút kinh ngạc hỏi, lúc này không biết đã là canh mấy rồi, nàng mới vừa rồi nằm mộng, mơ thấy Thương Tuyết Vi ngồi ở trên ngọc tọa, Vân Tịch đứng bên cạnh cô ta, văn sức hỏa diễm trên tấm màn trong Quang Hoa Điện bị gió thổi lên, thấy trên mặt nữ Giáo vương lộ ra tươi cười lãnh ngạo đắc ý, cô ta đột nhiên xoay người hôn lên môi Vân Tịch, Vân Tịch trong mộng không có...chút nào phản kháng, tỷ ấy vui vẻ nghênh hợp hôn môi với nữ Giáo Vương, sau đó quay ra đối với mình nhếch môi lộ ra nụ cười quỷ dị...

"Tỷ ngủ không được." Vân Tịch thở dài vỗ vỗ hai má Tô Di Á, "Muội cứ ngủ trước đi, không cần để ý đến tỷ."

"Muội không muốn ngủ..." Tô Di Á lật người nằm thẳng lên, há miệng thở gấp, dùng chăn bông quấn chặt lấy thân thể, "Muội vừa mơ thấy một giấc mơ đáng sợ."

"Hử? Mơ thấy cái gì?"

"Không thể nói cho tỷ biết!"

"Ha ha..." Vân Tịch cười không có hỏi tới, "Ngốc! Chớ suy nghĩ lung tung."

Tô Di Á không nói gì thêm, hai người trầm mặc lắng nghe hơi thở của nhau, qua một lúc lâu sau, ngay lúc Vân Tịch nghĩ rằng Tô Di Á đã ngủ, thì thình lình một câu hỏi yếu ớt vang lên bên tai nàng: "Vân Tịch, tỷ sẽ yêu cô ta sao?"

"Sẽ không." Vân Tịch quả quyết trả lời, lại nhắm nghiền hai mắt. "Vì sao sẽ không?" "Bởi vì tỷ và muội đang ở đây cùng nhau, như thế nào có thể yêu người khác?"

"Nhưng mà..." Giọng Tô Di Á run lên, nàng đột nhiên cảm thấy được cho dù là có Vân Tịch nằm ở ngay bên cạnh, nhưng lòng của nàng vẫn không thể an tâm, "Luận tư sắc luận khí chất luận võ công, cô ta đều hơn muội, tỷ không động tâm sao?"

"Cô ta rất đẹp, nhưng không ấm áp giống muội..." Vân Tịch nói xong, nàng vén lên ống tay áo để lộ ra cổ tay phải, nơi đó có một vệt đỏ thật dài, vết thương này là ở huyết tế ngày đó lưu lại trong đêm tối như ẩn như hiện, "Tỷ không quên được cô ta đã từng làm gì tỷ, cho dù không sâu, chỉ có chút thương tổn, cũng rất khó để thời gian xóa mờ..."

"Này..." Tô Di Á vẫn không buông tha vấn đề, "Nếu cô ta yêu tỷ thì sao?"

Vân Tịch hít sâu một hơi, tâm thái đang bình tĩnh bổng chốc loạn lên, "Tỷ không biết, muội đừng hỏi nữa được không?

"Nhưng mà Vân Tịch..."

"Thời gian này trong lòng tỷ thật sự rất loạn." Vân Tịch xoay người đưa lưng về phía Tô Di Á, giọng khẽ run, "Tỷ thật sự không biết nên trả lời muội thế nào, thực xin lỗi..."

- -----------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết